5- Tổng Thống Dương Văn Minh Đồng Ư Cho Di Tản “Về Miền Tây”
Cũng khoảng 4 giờ chiều hôm ấy, trong cơn mưa nhỏ và mây xám âm u vùng BTL-HQ, Phó Đề Đốc Nguyễn Hữu Chí, Tư Lệnh Hành Quân Lưu Động Biển đă cùng với gia đ́nh Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh xuống HQ 3. Trong khi Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh đứng trên một chiếc PCF, đậu ngay cầu tầu Tư Lệnh để dàn xếp mọi diễn biến. Ông nói như ban lệnh rất lớn chỉ về hướng tôi c̣n đang ngơ ngác hướng mắt nh́n ông: “anh sĩ quan, nhờ gặp sĩ quan trực liên lạc gấp với tư thất Tư Lệnh Chơn ngay bây giờ...”
Khi tôi bước vào chỗ ngồi làm việc cũ khoảng sau 1 giờ trưa, chuông điện thoại reo liên hồi, tôi kịp bốc điện thoại để nghe, đầu dây bên kia là Trung Tá Khanh-Chánh Văn Pḥng Tư lệnh, đang đích thân “ra lệnh” cho tôi: “Phải Sĩ Quan Ban Thông Tin Báo Chí đó không?- chiều nay có họp ở Bộ TTM, anh cho mang, máy chụp h́nh và máy thu băng, lên chánh văn pḥng Tư Lệnh“. Tôi thi hành ngay v́ chánh văn pḥng chỉ cần bước lên cầu thang bên phía tay mặt dăy nhà của tôi ngồi là tới.
Từ giờ phút ấy Tướng Minh trở lại chiến hạm. Từ đó có lệnh từ chiến hạm “Nội bất xuất, ngoại bất nhập”. Và cho đến chiều tối mới chuyển qua HQ 5, chiến hạm này “được chọn làm soái hạm chỉ huy” v́ có Tư Lệnh Chung Tấn Cang trên tầu.
Đô Đốc Cang muốn bảo toàn đoàn Chiến Hạm đến giờ chót hoặc lên đường ra Côn Sơn, Phú Quốc hoặc Miền Tây. Những điều này khi tŕnh bày với TT Dương Văn Minh đều được Tổng Thống gật đầu và không phản đối điều ǵ. Chủ trương của ông Cang cùng với các vị tướng tham mưu là không chấp nhận liên hiệp.
Xung quanh ông là những tướng lănh chủ trương chống Cộng, chống Liên Hiệp với CS… như Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh, Phó Đề Đốc Đinh Mạnh Hùng, Phó Đề Đốc Đặng Cao Thăng, Phó Đề Đốc Nguyễn Hữu Chí.. Và Phó Đề Đốc Nghiêm Văn Phú, là một sĩ quan chỉ huy mà trước đây từng có những bất ḥa riêng với Tư Lệnh, nhưng chính cuộc chiến đấu và di tản cuối cùng gay go này đă đưa những người có những bất đồng ngồi lại gần nhau.. cùng hữu hiệu làm việc.
Họ thường xuyên liên lạc với Đại Tướng Minh, nhưng ngày cuối, Đại Tướng Minh đă bày tỏ rơ ư muốn ở lại của riêng ông, và buông xuôi đồng ư cho các đơn vị quân đội và HQ được quyền tự giải quyết hoặc đưa quân nhân các cấp “di tản… lui binh”, sau khi ông cảm thấy đă tuyệt vọng và bị lừa ?.
Phó Đề Đốc Nguyễn Hữu Chí, tức nhà thơ Hữu Phương lại là vị tướng độc nhất trong BTL HQ (?)”muốn phá hủy cơ sở Trung Tâm Hành Quân và Pḥng Hai để bảo mật, theo như lời ông kể lại. Trong lúc rời nhiệm sở, ông nói ra ư định muốn dùng lựu đạn lân tinh để tiêu hủy hồ sơ theo mục đích bảo vệ những người c̣n kẹt lại và ngăn chặn khi VC tới“. Phó Đề Đốc Chí sau đó ra chiến hạm bằng tiểu đỉnh và lên bằng thang dây v́ cầu tầu đă bị kiểm soát nghiêm nhặt, như lời ông kể lại khi đến Hoa Kỳ.
Các pḥng sở khác êm ắng như nhà hoang cửa trống, ai cũng túa ra về v́ tất cả họ tâm trạng đều rối bời, không ai tiếc nuối ǵ hoặc có một hành động ǵ khác, ngoài nhóm người thân cận với tân Tổng Thống Dương Văn Minh th́ c̣n hy vọng vớt vát t́m giải pháp… chiến đấu (?)… Có lẽ v́ vậy vài sĩ quan Hải Quân giờ chót chưa đi, khi “chọn” ở lại hay “không muốn đi”, như trường hợp Đại Tá Tấn không sau buổi họp sáng sớm ở TTM về, ông chủ trương “ở lại BTL-HQ chiến đấu. V́ không đi theo đoàn tầu, ở lại, ra tŕnh diện bị trên 16 năm tù “cải tạo” thế mà c̣n bị mang tiếng là đặc công nằm vùng!. Ông Tấn đă kể lại và xác nhận “ được khẩu lệnh của Tổng Thống Dương Văn Minh hành xử quyền Tư Lệnh Hải Quân“.
Trưởng pḥng Tâm Lư Chiến là HQ Trung Tá Lê Như Linh (người dành cho tôi những ưu ái- mà tôi không quên), ông cho tôi trái ngọt lẫn trái đắng: đi Hong Kong với Tư Lệnh Phó HQ Lâm Ngươn Tánh, (hai người đại diện HQ và chính phủ) đón tù binh VNCH tử thủ Hoàng Sa do Trung Cộng trao trả. Lên thăm Đài kiểm Báo TàKú trên đỉnh núi do HQ Trung Úy Phạm Ngọc Đông là Trưởng Đài. Ra Cửa Việt ghi nhận trận giao tranh với tầu địch. Ra Trại Tù Phú Quốc hai lần gặp Đại Tá Nguyễn Văn Thiện quan sát trại tị nạn, đón nhận hàng ngàn quân nhân di tản về. Hai lần ra BTL HQ vùng 1 tại đây ra gặp Tướng Thoại tại Đà Nẵng những ngày cuối tháng 3 suưt soát bị kẹt lại- khi hàng ngàn người dành chỗ lên C-130 về SàiG̣n, rồi c̣n ra Quy Nhơn Ra Nha Trang và bên ngoài băi biển Cam Ranh Nha Trang giữa tháng Tư gặp Tướng Hoàng Cơ Minh…Gần chót là trại tị nạn tại Căn Cứ Cát Lái do Người Nhái giữ an ninh. Tôi thấy bao nhiêu cam go phải hứng chịu!. Hai tháng cuối cùng đi liên miên như một “phóng viên chiến trường” mà thôi!
Tôi “nể” Trung Tá Linh. Ông “không rời bỏ đơn vị trước như một số sĩ quan khác ngay trong BTL-HQ”. Chính vào lúc 10 giờ sáng 30 tháng Tư, Trung Tá Linh c̣n v́ nể t́nh tôi nhờ cậy, đă đón gia đ́nh Giáo Sư ĐH Luật Khoa, Lê Đ́nh Chi vô pḥng làm việc của ông ngồi chờ, hứa sẽ giúp nếu có phương tiện. và tin loan truyền sau này của ông “kêu gọi các hạm trưởng không rời bến…”, cho măi đến khi ông đă định cư ở HK, tôi vẫn “ngại ngần” không dám hỏi: V́ sao… và v́ sao? Nhưng.. Tôi vẫn quư trọng ông luôn!
Tôi “tin chắc” trong suốt bao nhiêu năm trong Hải Quân (măi đến 4 năm sau mất Sài G̣n) tôi chỉ thấy có một người đó là Trung Sĩ Tâm Lư Chiến, Huỳnh Thanh Vân, cũng là tài tử điện ảnh, là cán bộ nằm vùng sau 1975 đă trở thành thủ trưởng pḥng Tài Chánh và Ngân Hàng Quận Tân B́nh, “cấp bậc ngang hàng tướng lănh” là dân nằm vùng mà thôi, như lời xác nhận của Trung Úy Tài Chánh Nguyễn Văn Hưng (ở gần nhà Bakerfield-CA, là hàng xóm với Đô Đốc Cang và suối gia của ông là Chuẩn Tướng Lưỡng- Nhẩy Dù).
C̣n những tiếng đồn khác về như nhà văn Chu Sinh (Trung Úy Chu Sĩ Lương đơn vị chót BTL-LLThủy Bộ) theo lời Huỳnh Thanh Vân kể, và những người khác ở lại, hoặc không đi được. Gọi họ là “nằm vùng” th́ tôi không bao giờ tin được và thật là “gieo tiếng ác” oan ức cho họ!.
Đô Đốc Cang, theo sát an ninh vào những giờ cuối cùng. Ông liên lạc với Bộ Tổng Tham Mưu, cũng như Đại Tá TQLC Cổ Tấn Tinh Châu, chỉ huy trưởng Đặc Khu Rừng Sát và Thủy Tŕnh sông Ḷng Tảo, Vàm Cỏ – Soài Rạp… để giữ an ninh cho đoàn chiến hạm có khả năng di chuyển trên sông Sài G̣n trong ṿng vài giờ ra khơi, cùng hướng về điểm hẹn đặt dưới quyền chỉ huy toàn diện của chính ông, không trở thành mục tiêu của VC sẽ trải dài hai bên bờ sông. Ông Cang là vị tướng đă thu gom quân nhân dưới quyền tập hợp cùng di tản nhẹ nhàng nhất, mà chắc rằng không ai có khả năng điều động rộng lớn trong t́nh huống khó khăn và tuyệt vọng như thế !.
“Nếu không có lệnh đầu hàng, và nếu không có “lệnh nào khác” th́ một khối lượng lớn tướng lănh, sĩ quan, quân nhân các quân binh chủng và Hải Quân đă cùng có mặt tại Miền Tây” (?), như chính lời Đô Đốc Cang cho biết như vậy, qua các bài phỏng vấn và tin tức chính thức sau này.
Lực Lượng Đặc Nhiệm 99 cũng là “con đẻ” của ông, một tổ chức cần thiết để giữ an ninh giờ chót cho Sài G̣n. Có lẽ chính v́ thế mà nhiều người c̣n rời Sài G̣n được trong ngày 30-4, như trường hợp nhà thơ Nhất Tuấn, và nhiều người khác c̣n cơ hội lên được Quân Vận Đỉnh 9604 ra khỏi sông Sài G̣n từ Nhà Bè hoặc Tướng Trung và Tướng Vĩnh Lộc rời Sài G̣n trong khoảng 4 giờ trên sông mà không bị VC bắn từ hai bên bờ sông.
Tới trưa 30-4, những vụ hôi của dọc kho Trịnh Minh Thế và Khánh Hội gây ra những vụ nổ súng và khói lửa trong khi VC vẫn chưa xuất hiện dọc đường như nhiều người lo âu.
C̣n tiếp...
Bookmarks