Tối hôm đó cuối mùa thu, đầu mùa đông, trời mưa phùn lất phất, gió lạnh buốt.
Lúc ấy trong nỗi lạnh lẽo cô đơn, tôi muốn ở lại với Mẹ vô cùng. Tôi muốn đêm hôm đó, được gục đầu vào vai Mẹ, nghe Mẹ kể lại những câu chuyện vui buồn của cuộc đời mà Mẹ đă đi qua, để được lần cuối cùng, thu vào trong tâm trí tôi h́nh ảnh của Mẹ, trước khi tôi ra đi…
Nhưng nh́n những mảng sáng tối bủa vây chung quanh, tôi linh cảm như có muôn vàn nguy hiểm đang bủa vây ŕnh rập. Tôi thực sự hoảng hốt, nghĩ không sớm th́ muộn, cuối cùng tôi sẽ bị cộng sản bắt giữ. Tôi lo sợ, nếu tôi c̣n chần chừ ở Hà Nội, tôi sẽ bị chúng bắt và sẽ làm liên luỵ đến những người thân yêu, trong đó có Mẹ của tôi…
Đă từ lâu, tôi luôn luôn thầm nhủ với ḷng, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi đắng cay, chịu đựng mọi nguy hiểm cho ḿnh, nhưng không bao giờ làm cho những người thân yêu của ḿnh bị liên luỵ. Mẹ tôi đă già yếu, nếu bị cộng sản bắt giữ hành hạ, và đau khổ khi chứng kiến tôi bị bắt, Mẹ sẽ đau khổ và tổn thọ vô cùng…
Không, tôi không thể nào để Mẹ chứng kiến hay biết tin tôi bị bắt. Muốn vậy, tôi phải ra đi, để nếu có bị cộng sản bắt, giết, tôi sẽ bị bắt, bị giết ở một nơi nào đó, mà Mẹ không thể chứng kiến, không thể biết…
Nghĩ vậy, tôi âm thầm gạt lệ, đi ra cửa. Đưa tay kéo cánh cổng gỗ, cài chốt cổng, tôi thấy bàn tay của ḿnh run lên, và trong ḷng nghẹn ngào, xúc động. Tôi lo ngại ra đi lần này là măi măi vĩnh biệt.
Vĩnh biệt căn nhà! Vĩnh biệt Mẹ! Cho dù tôi có vượt biên thành công, để rồi tôi được sống sót ở một nơi nào đó trên thế giới, th́ Việt Nam sống trong sự ḱm kẹp của cộng sản, tôi cũng không thể nào trở về đoàn tụ với Mẹ hay về thăm Mẹ…
Như bị một sức mạnh vô h́nh níu kéo lần cuối, tôi vịn tay vào cánh cổng gỗ, ngửa mặt nh́n vào bầu trời đen kịt, mặc cho những giọt mưa phùn lạnh lẽo hoà cùng nước mắt, để thấy ḷng ḿnh thật đau đớn, cuộc đời ḿnh thật bất lực, ngay cả những giấc mộng cỏn con, b́nh thường trong cuộc sống, được sống với Mẹ, tôi cũng không làm nổi…
Từ ngoài đầu hẻm có tiếng chân người đang đi tới… Tôi thở dài, nh́n lần cuối cùng căn nhà của Mẹ, rồi quay lưng, bước đi lầm lũi trong con hẻm đầy bóng tối. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió lạnh hú từng cơn vật vă, nhưng tôi vẫn lầm lũi bước đi trong niềm tuyệt vọng và nỗi nhớ nhung chất ngất. Chẳng hiểu sao, trong tâm trạng đó, tôi chỉ muốn đầy đoạ thân xác tôi, đầy đoạ cuộc đời tôi ch́m ngập trong giông tố băo bùng và đau đớn…
Sự thực sau này mọi chuyện diễn ra đúng như những ǵ tôi đă lo ngại. Sau khi ghé thăm Mẹ lần cuối vào buổi tối hôm đó, tôi ra đi, và đi măi… suốt thời gian ngót ba chục năm trời, để rồi cuối cùng, tôi bàng hoàng đau đớn khi nghe tin Mẹ tôi vĩnh viễn giă biệt cơi đời vào một ngày cuối năm âm lịch, cách đây không lâu.
Em tôi nói với tôi qua tiếng khóc nức nở, cho đến những ngày hấp hối sắp qua đời ở tuổi ngoài chín mươi, trên giường bệnh, Mẹ tôi vẫn cứ nhắc đến tôi bằng những lời thều thào ứa nước mắt, “Thằng Chí đâu rồi?! Sao nó bảo đi một lúc, mà nó đi măi không thấy về?!…”
Khi nhận được tin Mẹ qua đời, tôi vô cùng đau đớn. Ngay buổi tối, tôi ngồi kể chuyện cuộc đời vô cùng đau khổ của Mẹ cùng những nỗi trái ngang trong t́nh mẫu tử giữa Mẹ và tôi cho các con của tôi nghe, để rồi tất cả mấy bố con chúng tôi cùng ôm nhau khóc…
Những lời kể đầy xúc động, đứt nối trong sự nghẹn ngào của tôi, những câu hỏi ngây thơ của các con tôi, cùng những giọt nước mắt của các con và của tôi tối hôm đó đă thắt chặt hơn nữa sợi dây t́nh cảm thiêng liêng của t́nh Bà cháu, t́nh Mẫu tử, t́nh phụ tử, cùng t́nh yêu quê hương đất nước của các con tôi và tôi…
C̣n tiếp...
Bookmarks