- Chương 36
RỜI ỐC ĐẢO NHỎ TRẠI TÙ Z30D,
VÀO ỐC ĐẢO LỚN THÀNH HỒ
Mắt trái của Tôi bị đục “thủy tinh thể” không nh́n thấy cảnh vật từ giữa năm 1986, “Ban” Nhu Trưởng trại Z30D hứa cho Tôi đi Bệnh viện mổ để cứu chữa trước mặt ông Tướng Trưởng Phái đoàn Thanh tra Trung Ương Cục Trại giam từ Hà Nội vào, nhưng suốt một năm rưỡi trời trôi qua không bao giờ ông ta đả động tới việc thực hiện lời đă hứa.
Măi tới giữa tháng 1 năm 1988, Vợ Con Tôi đă phải tới Trại xin “thăm nuôi” đặc biệt v́ Tôi bị mắt biến chứng hành đau đớn đến nỗi phải đưa từ Nhà Thăm Nuôi vào Bệnh xá Trại cấp cứu tiếp nước biển (serum) vào máu qua một đêm không chết, sáng hôm sau ông ta mới quyết định cho di tản về Saigon “cấp cứu” chữa mắt. Từ lúc có quyết định đến lúc hoàn tất thủ tục giấy tờ “di tản cấp cứu” phải mất khoảng 2 tiếng đồng hồ.
Chiếc xe hơi du lịch xưa nay ông ta thường dùng làm phương tiện di chuyển ra ngoài trại, hôm nay được xử dụng để chở Tôi và Vợ Con đang “thăm nuôi” cùng đi Saigon “cấp cứu”.
Xe rời Trại vào lúc 10 giờ sáng, chạy đến khoảng trưa th́ ngừng tại một khu buôn bán có nhiều nhà phố vừa trệt vừa có tầng lầu xây xen kẽ bên nhau dọc 2 bên lề đường, để ăn uống trước khi tiếp tục đi. Tôi không biết tên Thị trấn, nhưng nhớ có một ngôi Nhà Thờ khá lớn có cả Trụ sở Công An Nhân dân và Trường học.
Mặc dù mệt không muốn ăn uống ǵ nhưng Tôi vẫn phải xuống xe theo mọi người vào quán. Nhà hàng có khoảng năm sáu chiếc bàn tṛn, không đông khách lắm, nhưng có thể gọi đủ loại món ăn chơi, cơm bữa, hủ tiếu, ḿ, bia, và nước ngọt. Thấy chúng tôi đi bằng xe hơi nhỏ loại du lịch sang trọng, ai cũng quay mặt ngó như muốn t́m hiểu xem chúng tôi thuộc hạng người nào trong xă hội đương thời. Có mấy người khách ăn đứng lên bỏ tiền trên bàn chào chủ tiệm và đi ra ngay, mấy người c̣n lại không nói chuyện ồn ào nữa ăn vội cho mau xong thanh toán tiền để rời khỏi quán. Tôi cảm thấy hơi khó chịu về thái độ lạ lùng này, nhưng các Cán bộ th́ tỉnh như không.
Các Cán bộ và chúng tôi ngồi chung một bàn, y như một gia đ́nh gồm 2 ông bà già và 4 người con (3 trai, 1 gái). Đích thân Chủ tiệm rời quầy thu tiền đến tận bàn, đứng gần bên Vợ Chồng tôi đợi ghi các món thực khách muốn dùng. Vợ Tôi lên tiếng:
“-Ông hỏi xem các Chú muốn dùng ǵ lo trước đi, riêng Tôi cần 2 tô hủ tiếu ḿ và một ly sữa nước sôi hột gà cho ông nhà tôi đang bệnh không ăn được”.
Các Cán bộ gọi mỗi người 1 phần cơm bữa và uống trà. Vợ Tôi nói thêm:
“-Các Chú dùng bia nhé! Nhờ ông cho đem ngay 3 chai bia và một đĩa gỏi tôm để các Chú ăn chơi trước khi dùng cơm”.
Các Cán bộ im lặng không nói ǵ và cũng không từ thoái.
Lúc mọi người ăn gần xong, Vợ Tôi giả bộ đi vệ sinh để ghé quầy hàng gọi thêm đĩa trái cây ăn tráng miệng, 3 ly cà phê đá, 1 bao thuốc lá thơm cho các Cán bộ dùng thêm, và thanh toán tiền luôn.
Ăn uống xong đồng hồ trên tường nhà hàng chỉ 1 giờ, Cán bộ kêu tính tiền, ông chủ tiệm chạy đến gần nhỏ nhẹ:
“-Thưa, tiền nong đă được thanh toán xong cả rồi.”
Chắc là trong lúc trả tiền chủ tiệm có hỏi chuyện, Vợ Tôi đă giải thích cho biết về hoàn cảnh của chúng tôi, nên lúc này ông chủ tiệm mới có thái độ lịch thiệp trinh trọng như vậy với các Cán bộ.
Ra khỏi tiệm ăn mọi người lên ngồi yên chỗ xong, xe chuyển bánh rẽ ra đường tiếp tục chạy hướng Saigon. Được chừng 200 mét, một chiếc xe máy dầu hiệu Honda đang đậu bên lề đường bất thần vọt đại ra giữa lộ. Cán bộ lái xe chúng tôi vừa đạp thắng, vừa bóp c̣i, vừa quay vội bánh lái lạng xe ra giữa đường để tránh nhưng không c̣n kịp, chiếc Honda vẫn bị cản hậu xe chúng tôi đụng lạng quạng đổ văng xa cả chục mét bên lề đường. Người đàn ông trung niên lái xe Honda té lộn mấy ṿng, nhưng không bị thương tích ǵ cả chỉ bị lấm lem bụi đất bám đầy quần áo thôi. Thật là may!
Xe chúng tôi phải ngừng tại giữa lộ, các Cán bộ xuống xe đến gần người lái xe Honda thương thảo giải quyết hồi lâu không xong, hai bên cùng phải đưa xe vào sân trụ sở Công An cách chỗ xẩy ra tại nạn không đầy 100 mét nhờ giải quyết. V́ hôm nay là ngày Chúa nhật nghỉ cơ quan không làm việc, Văn pḥng đóng cửa không có ai trực. Cán bộ phải chạy đến các nhà gần bên hỏi thăm, không ai giúp được ǵ đành ngồi tại chỗ đợi. Khoảng một tiếng đồng hồ sau bỗng dưng có một nhân viên tới trụ sở, mừng rỡ Cán bộ xe chúng tôi tới tiếp xúc nói chuyện qua lại cũng cả mười phút mới thấy nhân viên kia bỏ đi. Khoảng hai mươi phút sau y trở lại cùng một người khác đứng tuổi hơn, mở cửa trụ sở mời 2 Cán bộ và người bị nạn vào trong. Thời gian mấy người “làm việc” trong văn pḥng lâu khoảng nửa tiếng đồng hồ th́ sự việc được giải quyết ổn thoả, các Cán bộ vui vẻ trở ra lên xe và chúng tôi tiếp tục cuộc hành tŕnh đi Saigon.
Khi xe đến Cầu Xa Lộ nơi có Tân Cảng Saigon, Cán bộ tài xế lên tiếng nhờ Tôi chỉ đường cho xe chạy v́ ông ấy và 2 Cán bộ kia đều không thông thạo đường đi trong Thành phố. Vào tới khu Đa Kao lưu thông bắt đầu tắc nghẽn, xe máy dầu đủ loại Honda, Suzuki, xe đạp, xích lô, xe ngựa, chạy hỗn độn chẳng theo luật lệ nào. Người ta tranh nhau luồn lách tiến lên trước, xe hơi phải chạy chậm rề rề thua cả người đi bộ.
Phải mất hơn tiếng đồng hồ xe chúng tôi mới tới được cổng Bệnh viện Điện Biên Phủ chuyên khoa mắt (Bệnh viện Saint Paul cũ, nơi có Ḍng Tu Nữ của các D́ Phước Công giáo). Cán bộ vào pḥng an ninh tại cổng tiếp xúc hỏi thăm nhân viên kiểm soát, họ cho biết là phải tới Khu Nhận bệnh tại vùng Bàn Cờ khám nghiệm làm các thủ tục chẩn bệnh nhập viện trước rồi mới tới đây.
Thế là xe lại phải chạy ṿng theo các đường một chiều, chen lấn nhau với các loại xe 2 bánh để đến Khu Nhận Bệnh tại vùng Bàn Cờ. Đến nơi thấy trụ sở đóng cửa, đọc bảng thông cáo treo trên cửa ghi giờ làm việc bắt đầu từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều hàng ngày, Chủ nhật nghỉ. Không biết các Cán bộ bàn ǵ với nhau Tôi không nghe được, chỉ thấy Cán bộ yêu cầu Tôi chỉ đường cho xe chạy quay trở lại Bệnh viện Điện Biên Phủ.
Vừa đến nơi xe đậu bên đường phía ngoài hàng rào mặt tiền Bệnh viện, Cán bộ Y tế xuống xe gọi Tôi xuống và dẫn ra đứng cách xe chừng vài mét trên lề đường nói nhỏ:
“-Đêm nay chưa vào Bệnh viện được, chúng tôi đành phải đưa anh vào gửi trong Khám Chí Hoà ngủ tạm qua đêm sáng mai sẽ trở lại đón anh ra đi làm thủ tục nhập viện. Anh bảo Vợ Con anh xuống tại đây thuê xe mà về nhà.”
Tôi quay lại xe gọi Vợ Con xuống và nói cho biết những ǵ Cán bộ vừa nói với Tôi. Vợ của tôi đưa ư kiến mời họ về ở trong nhà chúng tôi qua đêm, thay v́ đưa Tôi vào gửi trong Khám Chí Hoà rồi họ cũng phải đi t́m chỗ ngủ đêm trong Thành phố nơi mà họ không thông thạo đường lối. Tôi đồng ư và chúng tôi đến gặp Cán bộ. Tôi tŕnh bầy:
“-Nhà chúng tôi cũng ở gần đây thôi ngay mặt tiền đường lớn, phố đông đúc hàng quán đủ loại, nhà 3 tầng lầu rất rộng có tới 5 pḥng ngủ, mỗi pḥng ngủ đều có pḥng tắm và vệ sinh riêng rẽ rất khang trang, xe hơi có thể chạy vào đậu ngay trong nhà ban đêm rất an toàn không sợ ai phá phách. Xin mời các Cán bộ cùng đến nghỉ qua đêm tại nhà chúng tôi, Qúy Vị muốn đi chơi thăm sinh hoạt ban đêm của Thành phố hoặc muốn mua ǵ, 2 người Con trai của Tôi sẽ dùng xe máy dầu dẫn đi mua sắm thoải mái.”
Cán bộ có vẻ suy nghĩ lưỡng lự, Vợ của Tôi nói thêm:
“-Ông nhà tôi đang bệnh yếu đuối quá mấy ngày nay không ăn uống được ǵ, xin Cán bộ rộng ḷng thương cho về ở nhà đêm nay cho chúng tôi lo chăm sóc lúc đêm hôm, ơn ấy không bao giờ chúng tôi quên.”
Cán bộ Y tế đến bên xe bàn với 2 Cán bộ kia xong, quay lại gọi chúng tôi lên xe và Cán bộ lái xe yêu cầu Tôi chỉ đường đi về nhà. Cán bộ Y tế dặn:
“-Trong khi ở nhà không được thông báo cho bạn bè người thân đến thăm, làm ồn ào đến tai Chính quyền địa phương th́ phiền phức lắm nghe!”.
Chúng tôi hứa “đảm bảo”giữ đúng những lời Cán bộ yêu cầu.
C̣n tiếp...
Bookmarks