Tiếp Theo....
THANH TUYỀN 4
Trước ngày Đại Đội Dù lên phi cơ năm hôm, Đại Tá Nghĩa đến gặp Đại Tá Chung , Tham Mưu trưởng Sư Đoàn TQLC để mượn một tiểu đoàn trong hai ngày và trả lại 48 giờ trước ngày N. Đại Tá Nghĩa đă tŕnh bày như đă tŕnh bày với Đại Tá Bảo bên Sư Đoàn Dù. Có lẽ hôm nay ông ta thuyết tŕnh dở nên đưa lư do ǵ ra cũng bị Đại Tá Chung bác cùng một lư do như Đại Tá Bảo đă nói. Hết thuyết tŕnh rồi năn nỉ nhưng chẳng ăn thua ǵ. Cuối cùng Đại Tá Nghĩa đứng dậy từ giă chủ nhà với bộ mặt thiểu năo của kẻ đi mượn tiền bị ông chủ từ chối mặc dù đă nói đến khô cổ. Dọc đường, Đại Tá Nghĩa lầm bầm: ” thật khổ cho thân bầu gánh của ḿnh. Muốn hát mà không có một anh kép, một cô đào, toàn là đi mượn, phiền toái làm sao!” Ông ta trách Đại Tá Chung ích kỷ, nhưng sau cùng ông ta thấy “Đại Tá Chung có lư, ḿnh ở địa vị ông ta chắc ḿnh cũng làm như vậy.”
Đang than thở một ḿnh trên xe, đột nhiên Đại Tá Nghĩa vỗ đùi cái bép làm chú tài xế giật ḿnh. Một ư nghĩ hay hay vừa thoáng qua trong óc. Ông ta tự nói với ḿnh: “Sao ḿnh ngu thế, để mất th́ giờ năn nỉ Đại Tá Chung. TQLC cũng rằn ri, BĐQ cũng rằn ri, cả hai đều đội mũ sắt ra trận. Đây là đóng kịch, cần ǵ TQLC thật. Ḿnh cứ mượn một tiểu đoàn BĐQ rồi phao ra tiểu đoàn nầy là TQLC bận đồ BĐQ để đánh lạc hướng địch, hư hư thực thực mà!”
Sở dĩ Đại Tá Nghĩa nghĩ đến mượn BĐQ v́ chỉ huy trưởng BĐQ/QĐ1, Đại Tá Khoái là bạn cùng khóa Thủ Đức với ông ta. Trong loại chiến tranh ngoại lệ nầy, trong tay không có một tấc sắt trừ khẩu súng lục bên hông, ông ta phải đánh giặc bằng bộ óc và cái mồm. Phương tiện ǵ cũng mượn của người thành ra ông ta lại kiêm luôn nghề ngoại giao. Nơi nào cần nói cứng th́ nói cứng, nơi nào sử dụng sự quen biết th́ sử dụng. Ông ta tự nhủ ḿnh lo chuyện chung chớ đâu phải lo riêng chuyện nhà ḿnh đâu mà ngại.
Đại Tá Nghĩa chạy thẳng đến BCH của Đại Tá Khoái. May quá ông Khoái ở nhà.
“Cơn gió nào đưa cậu đến đây? Mọi người làm việc hộc máu mồm để chuẩn bị cho màn hát tới. Chỉ có cậu là có vẻ nhàn nhă . Một thằng đệ tử của tớ đă nói thấy cậu sáng nào cũng ngồi nhẩm cà-phê ở nhà Thủy Tạ, có khi cậu hẹn đào ở đó. Sung sướng nhỉ!” – Đại Tá Khoái thân mật hỏi.
Đại Tá Nghĩa làm mặt nghiêm trả lời:
“Đào kép ở đâu mà hẹn! Này cho biết, “moi” được ông Tướng gởi đến gặp “toi” có chút chuyện đấy.”
Ở QĐ1, tất cả sĩ quan đều ngán sự nghiêm khắc, kỷ luật của Trung Tướng Trưởng . Khi nghe ông hỏi thăm, ai cũng ngán. Đại Tá Khoái đă đau khổ với ông ta v́ một số BĐQ từ Quảng Trị chạy về Huế cướp bóc phá phách. Lần nầy, ông ta nghi lại một vụ kỷ luật nữa trong BĐQ. Vẻ mặt hơi bối rối, Đại Tá Khoái hỏi có vẻ dồn dập:
- Chuyện lành hay dữ?
Đại Tá Nghĩa nghe giọng hỏi đă biết tâm trạng ông bạn đồng khoá. Với giọng nghiêm nghị từ đầu:
- Trung Tướng Trưởng bảo “toi” cho “moi” mượn một tiểu đoàn để thi hành một công tác đặc biệt của ông ta. Sau 48 tiếng “moi” sẽ hoàn trả lại “toi”, cam kết không một thằng mũ nâu nào mất một sợi lông chân. Chuyện chỉ giản dị vậy thôi. “Toi” nên nhớ ổng chiếu cố đến “toi” nên bảo “moi” đến vay mượn “toi”. Ở quân đoàn nầy khối thằng muốn “moi” mượn mà mà “moi” đâu thèm mượn!
Đại Tá Nghĩa nhủ thầm: “mới có vài tháng chiến tranh ngoại lệ mà bây giờ ḿnh nói láo trơn tru nhưVẹm!”
Đại Tá Khoái cũng ở trong t́nh trạng như Đại Tá Bảo, Đại Tá Chung nên ngồi thừ ra có vẻ khó nghĩ.
Thừa thế xông lên, Đại Tá Nghĩa cầm mũ đứng lên nói:
- Thôi, để “moi” về báo cáo với ông Tướng là “toi” verry sorry, không thể ch́u ư ông ta được.
Đại Tá Khoái bước đến đè vai Đại Tá Nghĩa ngồi xuống:
- Thôi thằng ông mănh . Tớ thừa biết không có ông Tướng nào mượn hết, chỉ có cậu vẽ chuyện. Nhưng không cho cậu mượn th́ sau nầy biết chuyện, anh em khoá 2 Thủ Đức sẽ chưởi tớ. Cho biết mượn ngày nào, đi đâu, ai lo chuyên chở, ai lo ăn và ngày trở lại.
Đại Tá Nghĩa thuyết cho Đại Tá Khoái biết sơ về mục tiêu và diễn biến Thanh Tuyền 4. Sau đó ông thêm:
-”Toi” bảo tiểu đoàn trưởng đến gặp “moi” gấp tại Bộ Tư Lệnh/TP. “Moi” sẽ thuyết tŕnh thêm nhiệm vụ chi tiết cho hắn. Chuyên chở, ăn uống “moi” lo hết. Ngày N-4 đại đội quân vận của Quân Đoàn đến trại bốc mấy đứa con của “toi”. Nhớ đến giờ bốc, tụi nó sẵn sàng ở trong tư thế tác chiến từ quần áo đến súng đạn. Trước khi chia tay, cho phép “moi” cám ơn ḷng hào hiệp của “toi” đối với anh em. “Moi” căn dặn “toi” đây là công tác tối mật, “toi” và đàn em phải triệt để thi hành. Thằng nào bép xép bị cắt lưỡi ráng chịu.
Một hành quân đổ bộ, thực hay giả, đ̣i hỏi nhiều phương tiện và một công tác thiết kế tỉ mỉ. Đó là tàu chuyên chở, tàu đổ bộ, yểm trợ hải pháo và không quân. Những thứ nầy Hải Quân Vùng 1 của Đại Tá Thoại không có khả năng cung cấp, nhất là trong thời gian ngắn. Cũng may cho Đại Tá Nghĩa là Hải Quân Mỹ, có lẽ là do lệnh từ Hoa Thịnh Đốn, sẵn sàng cung cấp những ǵ ông ta đ̣i hỏi.
Sau một buổi hội với vị đại tá đại diện Đệ Thất Hạm Đội, Đại Tá Nghĩa và phía Mỹ thoả thuận như sau:
Cuộc hành quân sẽ do Mỹ điều khiển từ A đến Z với phương tiện của Hạm Đội Mỹ. Tiểu đoàn đổ bộ sẽ lên tàu Mỹ ở bến Tàu Mỹ Thủy phía đông của Huế độ 10 cây số vào buổi chiểu ngày N-4. Trước khi lên tàu, tiểu đoàn sẽ dàn binh tại cầu tàu cho Đại Tá Nghĩa và một ông tướng Mỹ duyệt binh.
Cuộc duyệt binh nầy sẽ được nhiều phóng viên truyền h́nh Mỹ và Tây Phương quay phim. Tiểu hạm đội gồm có các tàu chuyên chở và một số Khu Trục Hạm di chuyển đến ngoài khơi Cửa Việt và dừng lại cách bờ độ 5 cây số, ở đấy đợi trời sáng tức là sáng ngày N-3. Sáng hôm nay cũng là ngày Đại Đội Dù cất cánh ở Phú Bài. Thời gian ba ngày trước tấn công là thời gian được tính toán đủ cho t́nh báo viên BV trà trộn bên khu vực ta thông báo tin tức về đến tướng CS Chu Huy Mân và đủ cho viên tướng nầy rút bớt quân ở tiền tuyến Quảng Trị nếu ông ta chịu nhấp chén thuốc độc mà bao nhiêu người ở MN góp công dâng cho ông ta. Tiểu đoàn sẽ xuống các xuồng đổ bộ từng trung đội từ trong bụng các thuyền mẹ chạy ra ngoài phía lái chớ không leo lên thang dây xuống xuồng đổ bộ như xưa. Trước đó trên mười Khu Trục Hạm sẽ pháo lên các đường tiến sát dẫn đến băi đổ bộ và các công sự pḥng thủ trên bờ. Khi hải pháo ngưng th́ phi cơ khu trục oanh tạc tiếp theo. Các xuồng đổ bộ chạy vào bờ dưới sự yểm trợ của trực thăng vơ trang. C̣n cách bờ 200 mét các xuồng sẽ quay mũi trở về tàu mẹ. Tiểu đoàn trưởng khi lên tàu sẽ được thuyết tŕnh chi tiết về những phần vụ tiểu đoàn trưởng phải làm. Phía Mỹ sẽ cung cấp bữa ăn chiều khi tiểu đoàn lên tàu ở Mỹ Thủy và các bữa ăn kế tiếp cho đến khi tàu trở về lại Mỹ Thủy.
Đại Tá Nghĩa hẹn gặp Thiếu Tá Khoa, Tiểu Đoàn trưởng BĐQ. Khi gặp Đại Tá Nghĩa nói liền:
- Đây là một cuộc thực tập rút kinh nghiệm để vài hôm sau sẽ có một cuộc đổ bộ lớn. Thiếu Tá đă biết từ ngữ plastron khi đi tập tác chiến ở quân trường. Đơn vị của Thiếu Tá làm plastron trong trận diễn tập nầy.
Sau đó ông ta thuyết tŕnh về diễn tiến cuộc hành quân. Sau cùng ông ta lưu ư Thiếu Tá Khoa về những điểm sau:
- Thứ nhất, không bao giờ nói cho thuộc cấp trong tiểu đoàn biết đây là diễn tập. Nếu nói trước binh sĩ sẽ lơ là, đóng vai plastron không đúng. Chỉ nói ư nghĩa cuộc thực tập sau khi tiểu đoàn trở lại tàu mẹ.
- Thứ nh́, tuyệt đối giữ kỷ luật và vệ sinh trên tàu Mỹ. Nên nhớ cho rằng tư cách binh sĩ nói lên giá trị của quân đội ta trước mặt ngoại quốc.
- Thứ ba, phải thi hành đúng đắn lệnh của chỉ huy trưởng hành quân là một sĩ quan Mỹ.
Sau hết ông ta hỏi Thiếu Tá Khoa có ǵ thắc mắc không?
Thiếu Tá Khoa nói liền:
- Thưa Đại Tá, tuy là thực tập, nhưng đây là một cuộc hành quân đổ bộ. Đơn vị tôi chưa bao giờ được huấn luyện đổ bộ, tôi sợ sẽ có sai sót ở điểm nầy.
Đại Tá Nghĩa trả lời:
- Khi xưa trong một cuộc hành quân đổ bộ, nội chuyện từ tàu mẹ xuống xuồng đổ bộ là một vấn đề lớn, nhất là khi biển không êm. Phải xuống bằng thang dây trong cái rập ŕnh giữa thuyền mẹ và thuyền con. Lực lượng đổ bộ dầu đă được huấn luyện kỹ thế nào cũng bị thiệt hại: một số người bị găy tay, găy chân. Ở đây không có vấn đề đó v́ các anh lên xuống xuồng đổ bộ theo thứ tự từng trung đội trong ḷng tàu mẹ. Sau đó, nó hả đít ra cho thuyền con chạy ra. Ngoài chuyện đó ra không đ̣i hỏi ǵ khác ở các anh. Mấy anh chỉ là khán giả ở hàng ghế đầu xem một màn chớp bóng thú vị thế thôi.
Chiều ngày N-4, tại bến tàu Mỹ Thủy, màn đầu duyệt binh diễn ra hoàn hảo. Các phóng viên báo chí, đài phát thanh, đài truyền h́nh thi nhau chụp h́nh và quay phim. Viên đại tá Mỹ bày ra tṛ diễn binh nầy thật là tinh quái. Là sĩ quan trong quân đội một nước dân chủ như Mỹ, ông ta nhiều lúc khốn khổ với đám phóng viên chiến trường. Hôm nay ông ta mượn đám nầy chuyển tin miễn phí đến tướng Chu Huy Mân, tư lệnh lực lượng phía bên kia.
Đại Tá Nghĩa lên một chiếc Dương Vận Hạm của HQ Việt Nam, trên đó có Đại Tá Thoại- Tư Lệnh HQ Vùng 1, Đại Tá Xuân – Tham Mưu trưởng của ông ta.
Sau gần một tháng mất ăn mất ngủ, thần kinh căng thẳng, chuyến đi nầy thực là một chuyến du ngoạn trên biển vô cùng thú vị. Đại Tá Nghĩa bây giờ là một khán giả thư nhàn, nh́n đào kép diễn màn chót vở tuồng mà ông ta khổ công viết ra và làm đạo diễn. Đây là 1/4 của chén thuốc độc mà ông hy vọng thân tặng tướng Chu Huy Mân.
Sáng hôm nay, ở ngoài khơi Cửa Việt, trời đẹp quá. Trời trong, gió nhẹ, sóng nhẹ thật là lư tưởng cho một cuộc đổ bộ. Ông ta đang thưởng thức tách cà-phê của Hải Quân trong pḥng sĩ quan bỗng nghe tiếng đại bác nổ, bay vèo trên đầu. Ông ta lật đật chạy lên pḥng chỉ huy nơi đây đă có mặt Hạm Trưởng, Đại Tá Thoại, Đại Tá Xuân. Đại Tá Thoại đưa cho ông ta một ống ḍm và chỉ vào bờ. Trên mười chiếc Khu Trục Hạm đă đồng loạt nhả đạn vào các điểm đă ấn định trước. Phải nh́n nhận về mặt hành quân đổ bộ, người Mỹ là bậc thầy. Các quân binh chủng phối hợp hết sức nhịp nhàng như một dàn nhạc hoà tấu dưới chiếc đũa điêu luyện của một nhạc trưởng. Khi hải pháo vừa im tiếng th́ các chiến đấu cơ không biết từ đâu ra rít lên âm thanh ghê rợn của bộ máy mang sự chết chóc, chúi mũi xuống đất rồi cất đầu vọt lên kéo theo một tiếng ầm vang dội với một cột khói. Không biết tất cả là mấy chục chiếc. Ở phía xa hơn h́nh như có thêm B52 tham dự vào tṛ chơi chết người nầy với tiếng nổ kéo thành một dây dài. Cuộc nhào lộn hết sức ngoạn mục và thú vị gấp mười coi truyền h́nh hay chớp bóng v́ đây là máy bay thật, đánh bom thật. Chỉ oái oăm là những cái thật đó để phục vụ cho một câu chuyện giả tưởng.
Lạy Trời cho không có người thường dân vô tội nào dưới cơn lửa đạn kinh khủng ấy!
Các phi cơ trút hết bom bay vụt ra biển.
Lúc đó mấy chiếc tàu mẹ mở đít ra, từ đó các xuồng đổ bộ đầy nhóc các TQLC giả chạy ra. Chắc các bạn mũ nậu lúc nầy căng thẳng thần kinh ghê gớm. Có quân nhân nào không căng thần kinh trong giờ phút một chiếc xuồng đổ bộ sắp cặp vào bờ địch trên đó đủ thứ chết đang chờ đợi. Lần nầy, thật kỳ diệu, lại xuất hiện đúng lúc một lô trực thăng vơ trang từ ngoài khơi bay vào. Một phần trực thăng bay quần trên đầu lực lượng đổ bộ trong khi phần khác bay vào bờ bắn hoả tiển vào các mục tiêu sát bờ biển. Ngoài hoả tiển, lại có tiếng đại liên phụ vào dàn hoà tấu.
Đúng theo kế hoạch, c̣n 200 mét cách bờ, các xuồng đổ bộ quay về. Trong màn kịch chót tuy ngắn ngủi nhưng đầy tṛ chơi chết chóc nầy, không một tai nạn, không một người chết. Phải chấm một điểm son cho Hải Quân và Không Quân Mỹ!
Trên đường về bến Mỹ Thủy, đầu óc Đại Tá Nghĩa không c̣n thanh thản như lúc đi. Một câu hỏi lúc nào cũng lởn vởn trong đầu ông ta:
- Ḿnh đă phí bao nhiêu tâm lực, bao nhiêu con người tài giỏi, bao nhiêu phương tiện tham gia hành quân lừa địch mà chúng có bị lừa không?
Tàu cập bến Mỹ Thủy buổi chiều. Ông ta đến ngay Bộ Tư Lệnh báo cáo diễn tiến hai cuộc hành quân Thanh Tuyền 3 và 4 với Trung Tướng Trưởng.
Sáng hôm sau, tức là ngày N-2, trong buổi thuyết tŕnh t́nh h́nh địch trong 24 giờ qua của Pḥng 2 BTL/TP, Đại Tá Nghĩa h́nh như nghe mang máng một câu:
“Không ảnh và không thám cho thấy địch rút bớt lực lượng ở tiền tuyến Quảng Trị, lực lượng rút đi ước lượng một sư đoàn.
NGÀY N MỞ MÀN
Chưa bao giờ trên đất nước Việt Nam, suốt 50 năm chiến tranh trên một chiến trường nhỏ hẹp mà có một trận chiến dữ dội như thế. Với số lượng hoả lực của đại bác dưới đất, dưới tàu bắn lên, số bom từ phi cơ rót vào một khu vực nhỏ hẹp như tỉnh lỵ Quảng Trị, tánh chất ác liệt của trận đánh không thua một trận ác liệt nào trong Thế Chiến II, chỉ có qui mô nhỏ hơn.
Nhiều đêm trong giấc mơ, Đại Tá Nghĩa không biết chuyện ḿnh làm có giảm bớt sự thiệt hại cho bạn không? Tội nghiệp cho thắc mắc của một người lương thiện. Tuy nhiên một bản điện báo của một thông tín viên chiến trường Tây Phương, không nhớ tên và quốc tịch, đánh đi sau khi quân ta tái chiếm Quảng Trị, có một câu làm cho Đại Tá Nghĩa bớt thắc mắc:
“Đây là lần đầu tiên một viên tướng Việt Nam (chỉ Trung Tướng Trưởng) biết sử dụng đ̣n C&D trong cuộc chiến tại Việt Nam và đ̣n đó tỏ ra có hiệu quả.”
Sau khi quân ta tái chiếm Quảng Trị, một ngày tháng 9, một buổi lễ nhỏ gắn huy chương cho một người sắp rời Bộ Tư Lệnh/TP diễn ra tại pḥng hành quân của Bộ Tư Lệnh. Khách tham dự rất ít. Chỉ có Tư Lệnh, Phó Tư Lệnh, Tham Mưu trưởng, các Trưởng pḥng Bộ Tham Mưu.
Có buổi lễ nầy v́ Đại Tá Nghĩa sẽ rời BTL/TP để lănh một nhiệm vụ khác trong QK1. Chiến tranh ngoại lệ với lối đánh nghệ sĩ của viên Đại Tá nầy không c̣n cần thiết sau khi mặt trận đă ổn định tại tuyến Thạch Hăn.
Một sĩ quan Pḥng Tổng Quản Trị đọc bản tuyên dương công trạng trước Quân Đoàn số 201 do Trung Trướng Ngô Quang Trưởng, thừa lệnh Đại Tướng Cao Văn Viên – Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH, kư ngày 15-9-1972. Trong bản tuyên dương có câu:
“…Sĩ quan cấp tá ưu hạng, giàu kinh nghiệm chuyên môn và chiến trường. Trong cuộc hành quân Lam Sơn 72 tại Quảng Trị với chức vụ phụ tá đặc biệt tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 1/Tiền Phương, Đại Tá Nghĩa luôn luôn biểu dương tinh thần phục vụ cao để khắc phục mọi gian lao để hoàn thành nhiệm vụ được giao phó một cách tốt đẹp” (1)
Sau đó Trung Tướng Trưởng gắn vào ngực Đại Tá Nghĩa một Anh Dũng Bội Tinh với ngôi sao vàng, bắt tay ông ta và ngỏ lời cám ơn sự đóng góp của ông ta vào hành quân Lam Sơn 72.
Trước khi rời Bộ Tư Lệnh Tiền Phưong, một viên tướng Mỹ, h́nh như măn nhiệm kỳ cố vấn cho tư lệnh Quân Đoàn 1, sắp về Mỹ, đến gặp Đại Tá Nghĩa lúc ông nầy giữ một nhiệm vụ mới tại Đà Nẵn.. Viên tướng bắt tay Đại Tá Nghĩa với lời chúc tụng nồng nhiệt về hành quân Thanh Tuyền. Ông ta xin Đại Tá Nghĩa vui ḷng cho một bản sao phụ bản G của hành quân Lam Sơn 72 tức là bản sao hành quân Thanh Tuyền để đem về Mỹ cho các quân trường nghiên cứu .
o O o
Trên đây là câu chuyện của một người say kể cho người say khác nghe trong một căn pḥng nhỏ ấm cúng vào một đêm mùa Đông ngoài trời tuyết phủ trắng xoá vạn vật tại một tiểu bang Đông Bắc nước Mỹ.
Tôi là bạn thâm giao với Đại Tá Nghĩa từ lúc biết nhau ở quân trường. Chúng tôi không gặp nhau từ lúc Đại Tá Nghĩa đổi ra Vùng 1 Chiến Thuật năm 1972. Đến nay, gần một phần tư thế kỷ, chúng tôi t́nh cờ gặp lại nhau tại hải ngoại. Một bữa cơm thân mật là một truyền thống của đôi bạn xa xưa. Trong bữa cơm tay đôi nầy, tôi đă chứng kiến lần đầu tiên Đại Tá Nghĩa phá lệ xưa:
- Phá lệ thứ nhất là ông ta chịu uống rượu mạnh mà lại uống nhiều, nói rằng để ch́u tôi. Ngày xưa ông không hề uống rượu mạnh bao giờ. Ông ta không biết chữ Nho nhiều nhưng lại có cái tật thích ngâm nga thơ Đường. Lần nầy thấy tôi đem chai Cognac Hennessy để trên bàn, với giọng châm biếm quen thuộc, ông ta cất lên: ” tửu phùng tri kỷ tam bôi thiểu” .
- Phá lệ thứ nh́ là ông ta nó nhiều suốt buổi cơm. Ngày xưa ông ta là một người ít nói.
Cũng con người nầy, nét mặt, vóc dáng gần như cũ chỉ già hơn đôi chút với nếp nhăn trên trán và mái tóc bạc. Tuy nhiên trong ánh mắt của con người yêu đời ngày xưa, ẩn chứa một nỗi buồn khó tả. Cũng giọng pha tṛ vui nhộn khi có tiệc giữa bạn thân, những câu pha tṛ ngày nay nhuốm một hơi hướng cay đắng thế nào!
Trước mắt tôi là một con người mà đời binh nghiệp đă trải qua nhiều sóng gió và chắc là cũng đă nếm quá nhiều mùi đau khổ vật chất và tinh thần trong hai mươi năm nay.
Khi nghe Đại Tá Nghĩa dứt câu chuyện, tôi không dằn được câu hỏi có lẽ làm phật ḷng ông ta:
- Câu chuyện anh kể nghe thú vị lắm, ly kỳ lắm. Nhưng này ông bạn già của tôi ơi, tôi có cảm giác nghe một câu chuyện trong tiểu thuyết loại Z28 tại Sài G̣n trước năm 1975. Giữa chúng ḿnh, anh cứ nói thực, đây là câu chuyện phịa cho buổi nhậu có ư nhị hơn hay là chuyện có thực?
Đại Tá Nghĩa trầm ngâm một chút, như có vẻ t́m ư hay t́m chữ, sau đó mới trả lời:
- Trước khi trả lời trực tiếp câu hỏi của anh, tôi xin nói một vấn đề riêng của tôi. Tôi là một người biết suy nghĩ nhưng không có khả năng viết lách. Sẵn bữa nay gặp anh, tôi nhờ ng̣i bút của anh, một nhà văn, nói lên sự tri ân của tôi với tất cả chiến sĩ VNCH, quân hay dân đă cộng tác với tôi để hoàn thành tốt đẹp kịch bản nầy. Đây chỉ là một màn kịch không hơn không kém.
Tôi cũng nhờ anh tri ân tất cả các bạn Mỹ trong Hải Quân và Không Quân đă triệt để giúp tôi. Dù hậu ư của chánh phủ họ có thế nào chăng nữa, đây là sự sát cánh chiến đấu lần chót của những chiến hữu Mỹ-Việt trong trận chiến bất hạnh nầy.
Tôi cũng muốn nhờ anh nói lên sự ăn năn và cầu xin sự tha thứ của tôi đối với gia đ́nh người anh hùng vô danh trong QLVNCH. Gia đ́nh đau khổ này đă không có được nấm mồ của người thân để ra thắp nén hương tưởng niệm.
Tôi hỏi lại:
- Thế c̣n trả lời câu hỏi của tôi?
- Có thực hay không chỉ có người trong cuộc biết v́ đây là cuộc chiến tranh bí mật. Ngay như Đại Tá Dương phụ trách viết quân sử của QLVNCH tại Bộ TTM, ông ta cũng chưa bao giờ nghe nói đến một cuộc hành quân nào mang tên Thanh Tuyền trong chiến dịch tái chiếm Quảng Trị năm 1972.
Tôi là người viết kịch bản nên tôi biết toàn bộ. Những người khác chỉ biết một phần. Anh đă nghe rồi, kịch bản nầy có bốn màn riêng biệt với các diễn viên riêng biệt nhưng nhắm vào một mục tiêu chung.
Theo chỗ tôi biết trong màn 1, người bác sĩ giúp tôi xin xác chết tại bệnh viện Nguyễn Tri Phương, y sĩ Trung Tá Phát hiện đang định cư ở Connecticut. Người phụ tá quư báu của tôi, người đă tự tay đẩy xác chết xuống khu vực địch, Trung Tá Phan Trọng Sinh không biết trôi dạt vào đâu. Ông nầy là em ruột Trung Tướng Phan Trọng Chinh.
Trong màn 2, thật là đau ḷng mà tôi được biết hai vai chánh đều chết cả. Đại Tá Dương Quang Tiếp chết trong một trại cải tạo ở BV. Đại Úy Trung bị bắn chết trong một cuộc vượt ngục.
Trong màn 3, Đại Tá Bảo đă chết v́ trực thăng rớt tại mặt trận Quảng Trị. Vị sĩ quan đại đội trưởng Dù không biết sống chết.
Trong màn 4, nhân chứng rất nhiều. Đại Tá Khoái và Thiếu Tá tiểu đoàn trưởng BĐQ không biết thất lạc nơi đâu. Hai vị sĩ quan Hải Quân đứng cạnh bên tôi nh́n lại diễn biến cuộc đổ bộ giả hiện đang c̣n sống. Phó Đề Đồ Hồ Văn Kỳ Thoại hiện đang định cư ở một tiểu bang miền Đông nước Mỹ. Đại Tá Xuân định cư tại Nam Cali.
Ngoài ra trong văn khố của Đệ Thất Hạm Đội thế nào cũng có lệnh hành quân vào Cửa Việt ngày hôm đó. Nhiều sĩ quan thuộc Hải Quân và Không Quân tham gia hành quân, cũng như viên tướng xin tôi lệnh hành quân Thanh Tuyền chắc c̣n sống và đang sống cuộc đời êm đềm của quân nhân hưu trí ở đâu đó trong các tiểu bang Mỹ.
Ngoài những nhân vật kể trên, hai sĩ quan cộng tác viên trong bộ tham mưu nhỏ của tôi, những người có công rất lớn trong hành quân Thanh Tuyền là Đại Úy Vệ và Trung Úy Trúc hiện đang định cư ở Nam Cali. Trung Uư Trúc là người tự tay đánh lệnh hành quân Thanh Tuyền, đă tuyệt đối tôn trọng lệnh bảo mật cho đến ngày hôm nay.
Anh cứ t́m những nhân chứng tôi vừa kể tên th́ biết câu chuyện trong bữa rượu hôm nay có thực hay giả.
Tôi liên tưởng đến các bí mật trong Đệ Nhị Thế Chiến được phanh phui khi chiến tranh chấm dứt lâu, các hồ sơ mật được giải toả nên hỏi thêm:
- Có khi nào anh nghe phía BV đề cập đến vụ nầy?
Nở nụ cười châm biếm, Đại Tá Nghĩa trả lời:
- Nếu hỏi như thế có khác nào anh hỏi một tay thẩy bài ba lá ở đường Hàm Nghi Sài G̣n một câu như sau: “Này người anh em, h́nh như ngày hôm qua, người anh em đă thua tức tối trong canh phé bịp ở Cầu Ông Lănh phải không?”
Người CS nếu bị cú nầy, thế nào họ cũng giữ kín đời nào x́ ra sự thực. Chắc chắn, những tài liệu về vụ nầy, nếu có, đă bị thủ tiêu từ khuya. Đỉnh cao trí tuệ loài người mà lị!!
Câu hỏi của anh làm tôi liên tưởng đến một câu hỏi tương tự mới xảy ra gần đây làm hao tốn giấy mực của báo chí trên thế giới. Một vị tai to mắt lớn trong nội các của Tổng Thống Johnson, người đă lănh đạo và điều khiển luôn cuộc chiến tranh Việt Nam trong một thời gian khá dài, đă khổ công t́m gặp cho được đại tướng Vơ Nguyên Giáp tại Hà Nội để chỉ hỏi một câu: “Này, trong đêm oan nghiệt tháng 8 năm 1964 đó, tàu chiến các hạ có bắn vào tàu của tại hạ không? Phe tại hạ quả quyết các hạ cho lệnh bắn nên vị chưởng môn của tại hạ đă nổi trận lôi đ́nh cho phi cơ oanh tạc lia chia gây thành chiến tranh Việt-Mỹ. Bây giờ trước khi về theo ông bà, tại hạ c̣n ấm ức nếu không nghe được câu trả lời đích xác từ cửa miệng của các hạ.”
Sẵn đây, trong hơi men tối nay, tôi bàn thêm vài câu theo thông lệ của Mao Tôn Cương.
H́nh chụp ngài Mac Namara tươi cười bắt tay ngài Vơ Nguyên Giáp, lon lá đầy ngực, cũng tươi cười không kém tại Hà Nội ngày 9 tháng 11 năm 1995. Nh́n tấm h́nh tôi tự hỏi sao tướng nhà ḿnh đă trên 80 tuổi rồi, đáng lẽ phải có dáng dấp phúc hậu mới phải v́ người già nào cũng có vẻ phúc hậu nhiều ít, đàng nầy ngài đại tướng vẫn c̣n nguyên đôi mắt xảo trá, gian ác của ông tổng trưởng nội vụ của bác Hồ năm 1946, lúc ngài lạnh lùng cho lệnh đàn em trói nhà văn Khái Hưng liệng xuống sông và làm cỏ sạch bách bọn quốc gia phản động. Đi hỏi sự thực với một người như thế có vẻ giống như một nhà báo Mỹ, nhờ một phép lạ nào đó, t́m gặp ngài Hitler đang vui thú cảnh già tại một nông trại hẻo lánh ở Á Căn Đ́nh. Nhà báo Mỹ mừng húm chỉ hỏi một câu cho đáng đồng tiền bát gạo: “Nầy ông bạn vàng Hitler ơi, trong cái đêm mùa thu năm 1939, trên biên giới Đức – Ba Lan, lính Ba Lan thực hay là bọn mật vụ của ông bạn giả làm lính Ba Lan kéo qua biên giới tấn công đài phát thanh Đức ở sát biên giới vài cây số. Cuộc tấn công đó đă làm cho ông bạn nổi trận lôi đ́nh cho rằng đám Ba Lan hỗn láo đám vuốt râu hùm nên xua quân đánh Ba Lan gây thành Thế Chiến II.” (2)
Thông thường các nhà khoa bảng hoặc chánh khứa hay ngây thơ nhưng khi người ta đẩy sự ngây thơ đến mức lố bịch th́ thối đếch chịu nổi, giống như một tuồng diễu vô duyên đến nỗi khán giả phải bịt mũi kêu lên: “Thối quá!” thay v́ cười thoải mái.
Ở trên cơi đời ô trọc nầy, tôi thấy con người chỉ có hai giai cấp. Ở đây, xin cụ Marx thứ lỗi cho tôi chen vào bảo vật giai cấp của cụ. Phải, chỉ có hai giai cấp thôi! Giai cấp thứ nhất gồm có những người phi thường trong tư cách sống. Những hạng người nầy rất ít nhưng họ đă giúp cho loài người tiến bộ. Giai cấp thứ nh́ gồm đa số phần c̣n lại của nhân loại. Những người nầy có tư cách tầm thường, ích kỷ, tham lam và nịnh bợ. Ông Tàu ngày xưa đă phê cho hai giai cấp đó những nhăn hiệu hơi nặng. Người phi thường Tàu gọi là trượng phu. Những người tầm thường là thất phu.
Trên đời nầy, anh thất phu nào cũng phù thịnh chớ không phù suy. Khi chúng ta thua trận, đám tầm thường nói trên, khoa bảng danh nhân có khi học giả nữa không tiếc lời sỉ vả chế độ, chánh phủ, nhân dân và quân đội Miền Nam. Đối với quân đội, họ không ngần ngại tặng cho những danh từ đẹp đẽ như “nhát như thỏ”, “không đánh đă chạy”, “không dám đánh giặc chỉ lo đớp hít” v.v… Đă đành quân đội nào trên thế giới cũng có một vài phần tử xấu, đào binh, nhát gan, bán nước.Nhưng từ những trường hợp lẻ tẻ của một thiểu số xấu để đại thể hoá gán cho một quân đội đă hy sinh trên dưới 30 vạn người, hơn nửa triệu bị thương th́ đúng là …thối đếch chịu được.
Nếu Mỹ và VNCH đă thắng trận, tôi đoan chắc với anh, th́ câu chuyện tôi kể anh nghe đây, người ta cũng cho là thực nếu tôi phịa ra. Người ta sẽ năn nỉ tác giả viết thành sách, chắc chắn là sẽ được biến thành bestseller, làm phim cho màn ảnh lớn, màn ảnh nhỏ hốt bạc. Quân Lực VNCH rủi ro ở trong cảnh thua trận, tôi xin nhất mạnh TẠM THUA, th́ những ǵ xuất phát từ một tên quân nhân của đạo quân thua trận đó đều được đánh giá là bá láp. Đây là quy luật sống của thế giới văn minh, anh nhớ cho.
Tôi bật mí chuyện bí mật nầy không là để thanh minh thanh nga với đám người tầm thường nói trên. Chúng ḿnh thua trận, mất tất cả, nhưng có một cái chưa hề mất từ ngày dân ta lập quốc là HĂNH DIỆN DÂN TỘC. Sự hănh diện đó không cho phép tôi đi tranh căi với đám người phù thịnh không phù suy.
Tôi chỉ muốn cho thế hệ trẻ Việt Nam ở trong nước cũng như ngoài nước, những người sẽ nắm vận mạng Việt Nam trong tương lại biết rằng thế hệ cha anh của họ đă chiến đấu thế nào cho tự do của dân tộc. Họ chiến đấu không phải v́ những danh từ trừu tượng đao to búa lớn như “tổ quốc”, “yêu nước”, “độc lập”, “tự do”, “hạnh phúc”, “dân chủ đa nguyên” v.v… Họ chiến đấu cho những ǵ thiết thực hơn, thấy được trước mắt. Đó là làm sao cho con người Việt Nam được sống xứng đáng với thân phận con người chớ không phải kiếp sống con thú nhốt trong chuồng, dầu chuồng bằng vàng ṛng, mất hết tự do. Đó là làm sao trên đất nước Việt Nam thân yêu không c̣n cảnh thằng mạnh hiếp thằng yếu, thằng giàu hiếp thằng nghèo, thằng làm hộc máu mồm mà không đủ cơm ăn no, làm sao không c̣n cảnh một con người quảy đôi gióng gánh trên vai với đôi mắt tuyệt vọng đi thất thểu không biết về đâu dẫn theo những đứa trẻ, đôi mắt nai vàng ngơ ngác, không hiểu tại sao người lớn lại hung dữ quá, ác quá như thế nầy!
Tôi muốn cho loài người gọi là văn minh biết rằng, dân tộc Việt Nam là dân tộc yêu chuộng hoà b́nh nhất thế giới v́ chưa có dân tộc nào chịu đau khổ v́ chiến tranh bằng dân tộc nầy. Tuy nhiên đừng đem thảm hoạ chiến tranh tṛng lên đầu họ. Khi bị bắt buộc chiến đấu, dân Việt Nam dám chiến đấu và biết chiến đấu. Mong các ông phù thịnh mà không phù suy nhớ cho câu nầy.
Tiệc rượu chấm dứt ở đây.
NGŨ LANG
Bookmarks