Tôi thấy anh nói vậy có lư, nên im lặng. Anh Thu có vẻ lo lắng:
- Không bàn về chuyện đó th́ chuyện ǵ?
Anh Tiến im lặng không nói. Tôi cũng lo lắng hỏi:
- Hay họ định gửi ḿnh về nông trường?
Anh Tiến cười nhẹ:
- Cậu không nghe ông Phùng nói à? Những người như chúng ḿnh ở Trung Quốc thêm ngày nào chỉ có hại cho chính phủ Trung Cộng. Như vậy dại ǵ họ cho ḿnh về nông trường. Hơn nữa ḿnh là người tỵ nạn chính trị, lại có thân nhân ở ngoại quốc, họ đâu được quyền cho ḿnh về nông trường khơi khơi như vậy được.
Anh Thu không đồng ư:
- Bộ ông không đọc thư của ṭa đại sứ Mỹ, Úc gửi tụi ḿnh hay sao? Họ đă nói là chính phủ và nhân dân Trung Quốc có bổn phận định cư người Việt tỵ nạn đó thôi. Như vậy họ đưa về ḿnh về nông trường th́ đâu có ǵ sai trái.
Anh Tiến gật đầu:
- Tôi đồng ư với anh điều đó. Nhưng nếu họ có ư gửi ḿnh về nông trường th́ tại sao họ chỉ muốn gặp có 3 anh em ḿnh? Tại sao họ không gặp chị em bà Trà và mấy đứa con của họ.
Lời giải thích của anh Tiến cũng hợp lư. Anh Thu cũng nhận ra điều đó nên anh lặng im không nói. Anh Tiến thong thả kết luận:
- Chuyện ǵ th́ chuyện, cứ chờ ngày mai sẽ biết. Nhưng tôi dám chắc không có chuyện họ đưa chúng ta về nông trường đâu.
Tối hôm đó, chúng tôi thao thức không ngủ được. Ai cũng bồn chồn nghĩ đến buổi hẹn ngày mai không biết lành dữ như thế nào.
C̣n tiếp...
Bookmarks