… Một ngày cuối tháng ba, cái tháng học tṛ đêm đêm bắt đầu tập uống cà phê đen để thức khuya gạo bài chuẩn bị cho kỳ thi kết thúc mười hai năm đèn sách, nàng hân hoan báo cho tôi một tin mừng. Nàng rạng rỡ reo vui cho tôi hay là Má nàng bằng ḷng cho tôi cưới nàng. - Má em nói:
- "
Tụi mày đă thương nhau gần ba năm rồi. Mày nói với nó lo liệu đám cưới đi!”
Chao ôi! Tôi nghe tin vui mà như sét đánh ngang tai. Tôi yêu nàng và chỉ biết say đắm trong t́nh yêu hiện tại. Tôi chưa hề nghĩ tới chuyện làm đám cưới bao giờ. Một người như tôi, một chú nhóc học tṛ trung học, tuổi chưa đầy con số mười chín, con nhà nghèo có tới mười anh em, đi học hằng ngày với bộ quần áo bạc màu và chiếc xe đạp cũ kỹ cà tàng mà cưới vợ ư?
Thấy tôi lặng người đi với "tin vui chết người đó" nàng nghi ngờ nh́n tôi hồi lâu rồi ngập ngừng:
- Anh không muốn hả? Anh không c̣n yêu em nữa phải không? Sao nghe tin vui vậy mà sắc mặt anh khó coi quá vậy?
- Không phải anh không vui mà anh lo quá! Anh c̣n nhỏ, học hành chưa xong, nghề ngỗng cũng chưa có th́ lấy ǵ nuôi gia đ́nh?
- Má em tính với em rồi. Bà nói: - " Sau khi tụi mày đám cưới xong, tao cũng đỡ lo một phần. Mày với nó đi làm, phụ với tao nuôi bầy em mầy".
Úy trời! Má nàng với nàng tính sao mà ngon lành và dễ dàng như ăn cây cà rem vậy. Nhà tôi một bầy em đông gấp hai nhà nàng. Cha mẹ tôi nghèo mạt rệp, cố cho tôi ăn học để mong nhờ cậy được phần nào sau nầy y như Má nàng trông chờ ở nàng vậy. Bây giờ, theo cách tính của Má nàng th́ tôi lâm vào thế "lưỡng đầu thọ địch" rồi. Chỉ c̣n cách "chết cửa tứ" mà thôi.
Bây giờ tôi mới hiểu được nỗi ḷng của ông nhà thơ nào đó, chắc cũng đă giơ hai tay lên trời mà than như tôi bây giờ: - "Đôi ta yêu nhau đà rất nặng, mà lấy nhau th́ chẳng đặng!".
Hai tháng sau, chẳng thấy tôi ừ hử đá động ǵ tới chuyện làm đám cưới, nàng trao cho tôi một tối hậu thư:
- Má em nói – “ Từ đây đến cuối năm, nó không cưới mày th́ tao gả mày cho một anh giáo sư. Anh này đă nhờ người mai mối rồi".
Cho dù tôi đă đem hết nỗi ḷng ra tỏ bày vẫn không sao thuyết phục được Má nàng hoăn cho tôi vài ba năm nữa để tôi có thể lập nghiệp xong, có nghề nghiệp vững chắc đă. Bà cũng có cái lư chính đáng của bà:
- Tôi cũng thương và thông cảm cho cậu. Nhưng vài ba năm nữa là biết chừng nào? Liệu lúc ấy cậu có c̣n thương em nó nữa không? Lúc đó em nó cũng đă qua tuổi xuân con gái rồi, tội cho nó, tội cho thím mà cũng tội cho bầy em khốn khổ của nó nữa! Nó bây giờ là trụ cột gia đ́nh. Cậu thiệt ḷng thương em nó th́ hăy nói với nó một tiếng để nó yên ḷng đi lấy chồng. Gia đ́nh thím cám ơn cậu lắm lắm.
Quả thật tôi không c̣n cách nào hơn là "bậm môi nuốt trọn con tôm càng" mà khuyên nàng vâng lời mẹ. Tôi gồng ḿnh đóng trọn vai quân tử Tàu trong vở kịch bất đắc dĩ. Vở kịch này sẽ có cái kết "có hậu" như mọi chuyện dân gian khác.
Cuối năm đó, nàng lên xe hoa về nhà chồng. Nghe nói chú rể là một giáo sư dạy triết ở trường Bá Ninh. Chồng nàng là người đàn ông hiền lành, gương mẫu. Một nhà mô phạm đúng nghĩa. Gia đ́nh nàng nhờ sự giúp đỡ tận t́nh của anh con rể mà dần dà khá lên. Chồng nàng xin được cho nàng một môn bài bán gạo lẻ. Ngoài giờ dạy học, chồng nàng c̣n cần mẫn nuôi đàn gà công nghiệp để tăng thêm lợi tức.
Tất cả những chi tiết rời rạc trên tôi chỉ nghe nói lại. Cuối năm đó, quá khổ đau cho mối t́nh đầu v́ sự bất lực của ḿnh, tôi lang thang suốt ngày dưới băi biển, không c̣n tâm trí nào trong việc học hành.
Tôi rớt kỳ thi năm ấy. Và bỏ đi xa trước khi nàng lên xe hoa.
Không biết nàng vui hay buồn? Tôi thầm mong nàng vui với hai câu thơ cổ:
" Khấp như thiếu nữ vu qui nhật. Tiếu tự văn nhân lạc đệ th́"
Hai năm sau tôi trở lại Nha Trang, đi tắm biển, t́nh cờ gặp lại nàng cũng đang tắm với chồng. Vẫn tiếng cười reo vui như pha lê đó, vẫn đôi mắt dài đuôi đó, nàng hồn nhiên giới thiệu tôi với chồng nàng:
- Đây là anh Lộc, bạn hồi xưa, c̣n đây là chồng em.
Rồi nàng để cho chúng tôi nói chuyện, nàng tiếp tục phóng ḿnh xuống biển, đùa với sóng nước cùng các bạn khác.
Chồng nàng lớn tuổi hơn tôi. Già dặn và chững chạc với đôi kính cận dày cộm. Giáo sư triết mà. C̣n tôi vẫn chỉ là anh học tṛ nhỏ với hai bàn tay trắng. Một chiếc bèo trôi lang thang chưa có nơi nào để bám rể. Một con thuyền lênh đênh chưa có bến để dừng.
Câu chuyện giữa tôi với chồng nàng nhạt phèo sau mấy câu xă giao có lệ, rồi chẵng biết nói ǵ hơn. Tôi giơ tay chào nàng ra hiệu từ giă.
Nàng vội chạy lên bờ để nói với tôi mấy lời chào chia tay. Chồng nàng đă xuống biển tắm. Nàng nh́n tôi cười nói như không. Chứng tỏ nàng đang sống trong hạnh phúc. Tôi nh́n kỹ lần chót đôi mắt nàng để ghi nhận trong tâm khảm hai cái đuôi mắt dài, mong nó sẽ là bức ảnh kỷ niệm lâu bền trong tim tôi. Sau hai đuôi mắt ấy bây giờ đă có mờ mờ những vết chân chim.
Sách tướng " Người đàn bà trong tướng mệnh học” đă nói nhầm. Những người con gái có đuôi mắt dài sẽ khổ lụy v́ t́nh đă không linh ứng. Chính tôi mới là kẻ khổ lụy v́ t́nh. Tôi đâu có đuôi mắt dài. Tôi phải đi t́m cuốn tử vi “ Người đàn ông trong tướng mệnh học” để xem lại cái tướng số của ḿnh mới được.
Song tôi nghĩ lại, cũng chẳng cần t́m sách tướng làm chi cho tốn công, nhọc sức. Cái tuổi Tân Tỵ của tôi đă nói rơ lên điều đó rồi. Chẳng phải “tân” là gian truân, khổ ải, lận đận, lao đao một đời là ǵ?
Dẫu sao đi nữa, hơn bốn mươi năm qua, mối t́nh đầu của tôi cho đến nay nó vẫn cứ c̣n đẹp như một bài thơ. Một bài thơ ngọt ngào như mật ong và nhẹ như tơ trời vẫn c̣n bay lượn đâu đó trên ṿm lá muồng tây rợp bóng, trên con đường t́nh Phan Thanh Giản một thuở yêu nhau .
Copy tặng các cây si cổ thụ
Nguồn email
Bookmarks