Originally Posted by
Vân Nương
Hồn Bướm Mơ Tiên - Phần Sáu
---
Bấy giờ có tiếng ai the thé trả lời ở sau lưng:
- Sự tích ấy tôi cũng biết, chép trong chuyện Tây Du chứ ǵ?
Ngọc quay lại thấy một cô xinh xắn, nước da bánh mật, con mắt ti hí, vận gọn gàng như phần nhiều các cô gái quê vùng Bắc. Chàng nói đùa một câu:
- Cô bảo cô biết sự tích th́ cô thử kể lại cho tôi nghe xem nào?
Cô kia cho là Ngọc chế nhạo, cúi đầu không trả lời. Ngọc đoán ngay là cô con gái phải ḷng chú, liền lại hỏi:
- Có phải cô Thi của chú đây không?
- Nam mô A di đà Phật!
Ngọc chưa kịp hỏi câu thứ ba, chú Lan đă vội vă trông đàn, v́ lúc bấy giờ cắt kết xong, sư ông đă trở ra sân để chạy. Ngọc nh́n theo thấy người con gái ban nảy cũng chạy, liền ngay đằng sau chú Lan, nét mặt hớn hở, khiến chàng không thể nhịn cười được.
Đàn vừa tạm nghỉ, Ngọc lại ngay chỗ hai người, mỉm cười và khen ngợi:
- Chú chạy đẹp quá, nhất có cô... Cô ǵ, à cô Thi, chạy theo sau càng đẹp lắm.
Người con gái nghe gọi đến tên Thi th́ ngơ ngác nh́n Ngọc rồi lại nh́n chú Lan. Ngọc thấy thế nhớ ngay đến câu chuyện khấn khứa đêm hôm nào. Chàng nghĩ thầm: "Thôi đích rồi, hắn bịa ra câu chuyện để chống chế chứ ǵ." Tuy biết vậy chàng vẫn vờ như không lưu ư đến vẻ mặt ngạc nhiên của cô gái quê. Không những thế, chàng c̣n cố làm lạc hẳn câu chuyện đi và vẫn vơ hỏi cô kia:
- Cô biết chuyện Tây Du à?
- Vâng, tôi biết! Em tôi vẫn mượn sách của con ông Bá về nhà đọc, tôi được nghe... Truyện vui lắm kia... nhỉ, chú Lan nhỉ?
Lan nghiêm nghị trả lời:
- Tôi không biết mà tôi xin cô đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi nghe chuyện cô đâu.
Cô ả cười, ngả nghiêng cái đầu và cất giọng nủng nịu:
- Không nghe tôi cũng cứ nói.
Chú tiểu càng giận:
- Mà tôi bảo cho cô hay, cô không được phép vào trong đàn. Chỉ các sư, các tiểu, các văi, cùng người nhà sự chủ là được phép chạy đàn mà thôi.
Cô kia vẫn nhoẻn cặp môi đỏ thắm quết trầu:
- Tôi cứ chạy...Tôi sắp xin làm văi kia.
Ngọc thấy cô ả đỏng đảnh quá cũng phải gượng và đâm cáu:
- Rơ khéo cô này, người ta đă xuất gia tu hành lại c̣n cứ trêu chọc người ta măi.
Cô gái quê xấu hổ đứmg im. Lan mỉm cười nh́n Ngọc như để cảm ơn, rồi nói luôn:
- Phải không, ông? Người ta đă xuất gia tu hành th́ không nên trêu ghẹo người ta nữa chứ?
- Phải lắm.
Ngọc trả lới ngớ ngẩn như vậy v́ trí chàng đương bận tới câu hỏi của Lan. Chàng cho câu hỏi rất đáng ngờ và có một ư nghĩa trực tiếp đối với ḿnh, chứ không liên can ǵ đến cô kia. Tuy đoán chắc thế, chàng vẫn tảng lờ như không biết ǵ hết, v́ chàng đă nghĩ ra được một kế rất diệu sắp đem thi hành.
Đến đàn thứ năm, chú Lan mỉm cười gật chào Ngọc ở lại để vào chạy đàn. Nhưng Ngọc giữ vẻ mặt lănh đạm, rồi quay sang phía cô gái quê, ghé mồm vào tận tai, th́ thầm:
- Cô ở lại, đừng vào trong đàn nữa, tôi nói cho cô nghe một câu chuyện hay.
Cô ả đỏ bừng mặt không trả lời, nh́n theo Lan. C̣n chú tiểu th́ có dáng tức giận lắm.
Trong khi chạy đàn, hễ chú Lan đến gần chỗ hai người đứng th́ Ngọc lại làm bộ ghé gần vào cô láng giềng chuyện tṛ thân mật. Ngọc hỏi:
- Tên cô là Thi, phải không?
- Không, tên em có là Thi đâu? Em là Vân kia mà. Ban năy em thấy ông gọi em là Thi, em buồn cười quá....
- À, ra là cô Vân. Nhưng cô chớ nói với chú Lan rằng tôi biết tên cô là Vân nhé, chú ấy ghen đấy. Vậy, này cô Vân, sao chú Lan tu hành mà cô cứ trêu ghẹo chú ấy thế?
Vân giả vờ không nghe rơ, nh́n đi nơi khác.
Ngọc nói lại:
- Quyến rũ người tu hành, tội chết!
Câu chuyện đến đấy th́ chú Lan ở trong đàn đi ra, mặt hầm hầm, đứng gần lại chỗ hai người. Ngọc làm bộ như không trông thấy chú, vẫn cứ nghiễm nhiên th́ thầm với Vân.
Lan cười gằn:
- Này cô...kia, khuya rồi đi về chứ, chẳng mai bà cô chửi chết.
Ngọc không để Vân kịp trả lời, nói đỡ ngay:
- Th́ việc ǵ đến chú đấy, để mặc cô ấy xem chứ.
Nhưng Vân nói sẽ với Ngọc:
- Thôi để em về, không chú Lan giận.
Ngọc cũng hỏi sẽ:
- Cô sợ chú Lan giận à?
Rồi chàng nói to cốt để Lan nghe tiếng:
- Chốc nữa, có sợ tối th́ tôi đưa về tận nhà.
Lan nguẩy một cái quay đi nơi khác. Vân tưởng chú giận ḿnh đứng nói chuyện với trai, liền từ biệt ra về.
Nàng vừa đi khỏi, Ngọc đă thấy Lan lại gần, ôn tồn bảo bạn:
- Tính ông trai lơ lắm.
- Việc ǵ đến chú đấy.
- Nhỡ cụ biết, cụ quở chết.
- Ai dám mách mà cụ biết? Vả cụ biết cũng chẳng sao. Cụ đi tu chứ tôi có đi tu đâu. Nhưng chú th́ chú vô ơn lắm.
- Thế nào là vô ơn?
- Cô Thi phải ḷng chú, tôi có ư giúp việc tu hành của chú thành chánh quả, nên v́ chú tôi muốn quyến rủ cô ta để cô ta buông tha chú ra...
Lan đỏ mặt:
- Đứng trước người tu hành mà ông ăn nói tự do quá.
Ngọc lạnh lùng đáp:
- Xin chú đại xá cho.
Nói xong quay lưng đi thẳng. Lan gọi với:
- Ông đi đâu đấy?
Ngọc ngoái cổ lại, cười gằn:
- Tôi đi đâu th́ can ǵ đến chú?
- Lại đi...
Lan như tắc họng không nói được, hai giọt nước mắt long lanh dưới cặp mi đen quầng.
(Hết phần VI)
Bookmarks