Hồn Lang Trở Về Âm Giới (21)
Từ giă mồ Cha với Mẹ hiền
Ma hồn ảm đạm, lắc chao nghiêng
Ḍ t́m thăm viếng t́nh thân thuộc
Cũng đă ra đi dưới cửu tuyền!
Gió buồn nhè nhẹ kéo mây sầu
Một kiếp dương trần, một giấc thâu
Trăn trở, say sưa hay chới với
Cũng rồi khoảnh khắc, chỉ chiêm bao
Thổn thức, nghẹn ngào, dạ tái tê
Quả vàng từng chập nhịp lê thê
Ngàn thương, ngàn nhớ, ngàn lưu luyến…
Có thế mà thôi, chẳng nẻo về
Âm dương hai ngả, rẽ ly t́nh
Da diết tận cùng nỗi vấn vương
Như ngọn gió chiều ngang cơi lộng
Đong đưa cỏ lá để sương buông!
C̣n ǵ đọng lại ở trong tim
Cho khối suy tư hướng vọng t́m
Sắc ánh trăng vàng treo suối bạc
Soi đường, chỉ lối cánh hồn chim…
Ta sẽ thiên thu với nhớ nhung
Nơi đây, trần thế vạn niềm rung
Hằn sâu kư ức muôn hoài niệm
Chẳng thể phai phôi với lạnh lùng
Dẫu rằng cũng lắm nỗi hờn căm
Siết tím hồn ta chuỗi tháng năm
Quằn quại, xót xa rồi bức bối…
Thu h́nh tuyết lạnh, vọng xa xăm!....
“Hồn Lang vừa ḍ t́m thăm
mộ những người thân gần
đó, vừa đi vừa thổn thức”
31/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
Bookmarks