Thà rằng trong cái ngơ nhỏ ấy, chỉ có dăm ba người dân hèn mọn chứng kiến đă đành một nhẽ.
Đằng này giữa Hồ Gươm linh thiêng, trước mắt biết bao nhiêu con người, cái vô lư ấy nó vẫn diễn ra hiển nhiên đấy thôi.
Làm ǵ có cái lư nào chứ.
Người dân chỉ được đi, không được đứng lại.
Mỏi cũng phải đi.
Trước th́ đả đảo không được, nay ủng hộ cũng không được nốt.
Cứ có mặt tại Hồ Gươm đều bị quy ra là gây rối là sao?
Người dân đi trong yên lặng, đứng cũng trong yên lặng, sao bị coi là gây rối được?
Lẽ ra những người đến gây sự, cấm đoán vô phép, chạy ngược chạy xuôi lôi kéo, cưỡng bức người dân tống lên xe buưt mới là những kẻ gây rối chứ.
Mặc dầu không khí sau đợt bắt bớ có ắng lặng đi, nhưng không ai muốn ra về ngay.
Mọi người cứ đi quanh quẩn, tâm trạng rối bời, uất nghẹn.
Thực ra trước đó, tôi chỉ muốn đi một ṿng quanh hồ, rồi c̣n vào công an quận Hà Đông với Xuân Diện (biệt danh tự đặt là Tễu).
Sáng nay công an vẫn buộc Xuân Diện phải có mặt tại công an quận Hà Đông để làm việc.
Tối hôm qua, khi anh em bạn bè đi đón, Xuân Diện dặn đùa: 12 giờ trưa mai không thấy Tễu ra th́ mọi người vào “cứu” Tễu nhá.
Tôi đi ngược trở lại phía quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục.
Dọc đường, thấy một bác trai không quen biết, tiến đến bắt tay tôi chào hỏi, giới thiệu tôi với bốn người phụ nữ trạc tuổi nhau, chừng gần sáu mươi, nói họ là những cô giáo.
Nhà giáo có khác, nom họ rất đôn hậu và mực thước.
C̣n tiếp...
Bookmarks