Page 3 of 3 FirstFirst 123
Results 21 to 25 of 25

Thread: Làng tị nạn VN tại biên giới Việt Trung.

  1. #21
    chichchoe
    Khách
    Lúc này tinh thần Vinh đă b́nh tỉnh lại và cho biết:

    ─ Hai năm trước giới quân sự cho xây dựng một đường chiến lược tuần tra biên giới thông qua các làng bằng những đoạn giao thông hào rất kiên cố. Cũng như các quan chức tỉnh Vân Nam, thường đưa phóng viên vào làng này để săn tin, họ nói: "Cuối năm 1970 đă có người Việt Nam trốn thoát vào Trung Quốc xin tị nạn, có vài người đă sống ở đây hơn 20 năm". Lê Văn Vinh nói tiếp: "Những người sống ở đây hơn 20 năm, thuộc vào diện "hỗ trợ" chính là viên chức T́nh báo chiến lược của quân đội Trung Quốc".

    Họ trà trộn vào đời sống ở đây, sinh hoạt như người tị nạn Việt-Hoa, Hoa-Việt và người dân tộc biên giới, vốn đă phức tạp về ngôn ngữ và sinh hoạt theo tập tục văn hóa từng bộ tộc để phân biệt và t́m hiểu về họ, ḿnh phải có ít nhiều lư thú đi sâu vào sinh hoạt trong môi trường làng tị nạn Việt Nam, có thế mới khám phá được những ư đồ của nhà chức trách Trung Hoa.

    Trước 1975 ở biên giới Việt-Hoa chưa h́nh thành làng tị nạn Việt Nam, thế nhưng cũng đă có vài trăm người tị nạn mang nhăn hiệu "hỗ trợ". Họ xuất hiện bởi những tên gián điệp người Hoa, trước khia họ hoạt động tại miềm Bắc Việt Nam, sau khi nhà nước Hà Nội phát hiện họ bị trục xuất khỏi Việt Nam, kéo theo một hệ lụy từ chối công nhận người Hoa vào quốc tịch Việt Nam.

    Người Hoa ở miền Bắc về lại Trung Quốc hóa thành nghịch cảnh, dù có công hay không đối với nước Trung Quốc hiện đại vẫn bị từ chối quyền công dân, nhà nước Trung Quốc không công nhận những đứa con của Tổ quốc trở về, người Trung Quốc chỉ thừa nhận họ là người tị nam Việt Nam dù đă sống ở Trung Quốc 20 năm.

    Một nghịch lư khác sau 1975, có hơn một triệu người Hoa sinh ra và lớn lên tại miền Nam Việt Nam, đă 9 kiếp tổ tiên là người Việt vẫn gọi ôm mớ là người Hoa. Thời chiến tranh Trung Quốc dùng địch vận gọi mỹ danh "Hoa Kiều Việt Nam" khi Hoa Kiều Việt Nam trở về Trung Quốc lập tức được công nhận "Người tị nhận Việt Nam" hai chữ "Hoa Kiều" hết giá trị, hiện nay trong làng nói tiếng Việt hơn 75%.

    Đôi lúc tôi nhận được tiếng thở dài của La Minh và nói: " Khi chưa có chiến tranh ai cũng biết Tổ quốc ḿnh ở đâu, c̣n hôm nay chúng tôi không biết ḿnh là ai..".

    Vinh nói theo:"Giấc mơ lớn nhất của tôi, chỉ cần có được danh tính thân phận ḿnh là ai".

    Chúng tôi hỏi Vinh:

    ─ Hiện nay bạn đang làm việc ǵ để sống và có những dự tính nào cho tương lai không?

    ─ Tôi vẫn lẩn quẩn công việc trang trại trong làng và lao động phụ cho công trường trồng cây Bồ Đề và Bạch Đàn, chỉ đủ nuôi cái miệng, c̣n đâu suy nghĩ tương lai, nếu có tiền tôi đă bỏ làng ra đi rồi, dù biết rằng không có chứng minh nhân dân cũng phải liều.

    Lê Minh mặt trầm, đôi mắt hướng ra sân làng như đang thất vọng nói:

    ─ Tao và mày cũng như tất cả mọi người ở trong làng, không ai muốn ở đây, đi ra ngoài mới thấy không gian sống, nhưng không có chứng minh nhân dân ở đây như lao tù.

    Qua một cơn mưa "Ḍng nhà làng" ngập nước
    Vinh cho biết:

    ─ Chính phủ Trung Quốc chỉ công nhận họ là "người tị nạn Việt Nam", không công nhận họ là công dân Trung Quốc. Do đó 214 làng dọc theo biên giới, v́ không có quốc tịch Trung Quốc, không có bản sắc, chúng tôi sống trong ṿng tṛn nhỏ của làng, sống trong sự cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Đối với những người tị nạn, muốn đi xa để làm việc, trước nhất mua một ID giả hoặc thẻ ID với giấy phép cư trú tạm thời của người khác nhằm đáp ứng việc kiểm tra an ninh. Nếu không phải người dân Trung Quốc, chẳng có chứng minh thư, nhỡ đụng đến công an Trung Quốc là xanh mặt.

    Đề cập đến đời thường của người tị nạn, có vẻ Minh và Vinh xúc động và nhạy cảm, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, mới bắt đầu nói chuyện, các bạn tôi thường hỏi t́nh h́nh thế giới bên ngoài, nhất là những câu hỏi về hôn nhân và đất nước Việt Nam hôm nay.

    Con trai của Vinh cho biết:

    ─ Người ta nói rằng sẽ vào làng tuyển một số nữ trẻ đi làm việc xa nhà, nhưng không đi lâu dài. Tại sao không tuyển Nam mà lại Nữ, phải chăng người Trung Quốc muốn Nữ giới ra khỏi làng bằng cách hôn nhân, nhưng người ta không biết luật pháp về quốc tịch, nó chỉ có giá trị cho thế hệ sau ( Mẹ vẫn tị nạn Việt Nam, đứa con mới là công dân của Trung Quốc ) nói chung thế hệ này vẫn tị nạn muôn năm.

    Chưa hết có một quân nhân biên pḥng tại Huyện cho biết: "Quốc tịch con cái của họ c̣n tùy thuộc vào sở hữu của những người tị nạn. Kết quả cho thấy chính sách này ưu đăi một cô gái tị nạn kết hôn với người đàn ông Trung Quốc và nếu các cô gái Trung Quốc kết hôn với một người tị nạn, trẻ em của họ vẫn theo cha làm "người tị nạn". Đây mới chính là kịch trường làm người tị nạn, cô gái kết hôn với người bản xứ được đi ra ngoài làng và tất nhiên người trai như con không thể t́m thấy đối tượng.

    Chúng tôi tự động bảo nhau, lùi sâu vào trong nhà và nói chuyện bằng tiếng Hoa, bởi từ xa có những cái đầu lú nhú ở dưới núi đi lên, đó là những bộ đội biên pḥng địa phương, họ đi tuần tra biên giới, tôi và Minh hiểu ư của Vinh.

    Vừa thấy những tên biên pḥng đi qua nhà, họ ăn to nói lớn, đó là cá tính của người Hoa miền núi, tiếng Quan thoại ồn ào: "1979 nhà nước ta qui động trên 370.850 người tại các làng tị nạn Việt Nam, tham gia lập giao thông hào và bảo vệ chiến lũ, người tị nạn có động lực cao v́ họ muốn hội nhập nhiều hơn vào thế giới bên ngoài làng, thậm chí họ c̣n ghi danh gia nhập bộ đội biên pḥng, đó cũng là một lư lẽ phù hợp với "Luật Quốc tịch Trung Quốc" thực ra các quy định này chưa trao cho người tị nạn Việt Nam".

    Thời gian qua mau, nói chuyện ngày xưa chưa hết lời, đă 5 giờ chiều, tôi và La Minh xin chào tạm biệt Vinh, hẹn hôm nào gặp lại, Vinh nói:

    ─ Tao đề nghị 5 ngày nữa tập hợp bạn cũ tại nhà Minh, lấy cớ làm giỗ chị Minh, có thế thằng Tâm mới hội ngộ được thằng Đào, thằng Tùng, con Châu, con Ái, con Liên và chị Trang.

    La Minh khẻ nói:

    ─ Vinh đề nghị quá hay, nhưng ai tiến hành đi loan tin.

    Vinh không suy nghĩ liền nói:

    ─ Khi tao đề nghị th́ phải thực hiện công tác này.

    La Minh hỏi lại:

    ─ Năm ngày mà mày làm cách nào mời hết được bạn bè, hai nữa chúng nó ở rất xa.

    Vinh khẳng định như đinh đóng cột :

    ─ Th́ tao mời theo thuật bắn tên, hiện nay những làng tị nạn Việt Nam, tạm thời rải rác theo chiều dài và rộng 1350km đường biên giới do Trung Quốc chiếm được của Việt Nam vào năm 1979. Từ biên giới của Vân Nam đến Quảng Tây giáp đối diện năm tỉnh Việt Nam gồm Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn và Quảng Ninh, không có khó đâu, hăy an tâm, tin tao.


    Tôi cùng Minh chào Vinh, hẹn năm ngày sau tái ngộ. Chúng tôi đi theo triền núi về làng "Ḍng nhà làng", trên đường đi Minh cho biết nhiều vấn đề của người Việt tị nạn tại Trung Quốc, tôi chú ư nhất là chuyện Trung Quốc tham nhũng tiền bảo trợ của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc phụ trách tị nạn (UNHCR) cho làng tị nạn Việt Nam:

    ─ Nhà chức trách Trung Quốc dă tâm và lưu manh lấy hết tiền bảo trợ. Bộ Ngoại giao Trung Quốc c̣n thành lập một nhóm dữ liệu báo cáo giả trước (UNHCR) đại khái nội dung: "Từ năm 1978, chính phủ Trung Quốc trong tinh thần nhân đạo đă tiếp nhận 30 triệu người tị nạn Đông Dương vào Trung Quốc. Con số lớn như vậy mà không thấy người. Riêng 214 làng tị nạn Việt Nam, dù cho đào mồ cuốc mả tính luôn cả người sống lẫn ngưới chết trên đầu núi, dưới ḷng suối cũng chỉ có 1,6 triệu người.

    Tôi tiếp tục lắng nghe, Minh nói một sự kiện khác:

    ─ Nhóm dữ liệu Trung Quốc c̣n báo cáo hồ sơ giả tạo khác: "Hiện nay Trung Quốc đang quan tâm đến làng sóng tị nạn, chủ yếu là năm 1978-1979, Trung Quốc đang thúc đẩy Việt Nam chặn đứng người tị nạn từ Việt Nam tràn qua Trung Quốc". Thực tế người Việt tràn ra biển Đông, chứ không bao giờ tràn qua Trung Quốc, thà chết dưới chế độ tự do dân chủ đa nguyện c̣n hơn sống dưới chế độ cộng sản Trung Quốc, chỉ có những hệ lụy và vâng lời Trung Quốc đỏ mới ra thân danh vô Tổ Quốc. Trung Quốc c̣n bịp bợm hơn, tuyên bố cho hồi hương người tị nạn Việt Nam về cố quốc. Mặt trái khác cộng sản Việt Nam và cộng sản Trung Quốc cư xử với Hoa kiều hay Việt kiều không công bằng, khi c̣n chiến tranh Hoa kiều là cái kho kinh tế, một ngân hàng lưu trữ tài chánh cho hai đảng cộng sản Việt-Hoa. Hết chiến tranh Hoa kiều hay Việt kiều trở thành thứ phế thải bỏ vào thùng rác không tái sinh!

    Trung Quốc và Việt Nam đang chơi một ván cờ, dùng người tị nạn Việt Nam trả giá quân cờ Hồi-hương theo chương tŕnh của UNHCR, đây cũng là một cách chơi khăm của Trung Quốc đối với Việt Nam, mà không mang tiếng với Quốc tế, nhân dịp biến lực lượng quân đội Trung Quốc thành người tị nạn hồi hương, chủ yếu xâm nhập hợp pháp vào Việt Nam. Trung Quốc đă chuẩn bị từ trước có cả danh sách địa chỉ định cư và họ khạc tên người tị nạn Việt Nam ra một bên, vĩnh viễn sống tại biên giới. Theo chiến lược của Trung Quốc, họ đă bắt đầu cho bộ đội trẻ thay áo mới dân sự, mang nhăn hiệu người tị nạn Việt Nam, họ sẽ là người Việt Nam giấy nằm vùng trong ḷng Việt Nam chờ thời cơ biến thành vũ khí của Trung Quốc.

    Tôi nghe tin này khá lư thú liền hỏi:

    ─ Tin này có thực chứ và Minh lấy nguồn tin này ở đâu?

    ─ Trung Quốc rất nhiều ma giáo, nhất là chính trị, trước khi tạm cư trong làng, người tị nạn Việt Nam phải viết một bản tự khai, không từ bỏ một ai, và Minh có dịp hiện diện tại chiến trường với nhiệm vụ vẽ những bản đồ tiến quân của Trung Quốc, mỗi ngày tiếp cận với giới chức quân đội và dân sự. Đôi khi c̣n nghe tướng Lữ Chính Thao (Lu Zhengcao)tự hào về cuộc chiến tranh này.


    吕正操( Lu Zhengcao ) Lữ Chính Thao
    Tôi và Minh về đến "Ḍng nhà làng". Tiếp tục thấy cảnh chịu đựng khốn cùng của dân làng, tôi thấy những túp lều đă cũ, bao quanh bằng phên nứa, nay đă ṛ rỉ tồi tàn và ẩm ướt, bếp lửa lạnh khói, chỉ cần một cơn mưa là ngập "Ḍng nhà làng". Trong nhà La Minh trên rách có treo vài tranh ảnh Sài G̣n và Chợ Lớn.

    Như mọi ngày, đến bửa cơm, tôi dùng từng bát cơm trộn với ngô luộc, hỏi ra mới biết cả làng ba bữa một ngày hầu hết mọi người như thế cả!


    Làng tị nạn Việt Nam không có bệnh xá, khi dân làng đau nặng chỉ chờ chết, bệnh nhẹ lấy cây cỏ ngoài đồng ruộng hay rừng làm thuốc trị liệu. Ngoài nghĩa trang số cột bia mộ, tương đương với số dân trong làng.
    Huỳnh Tâm

  2. #22
    chichchoe
    Khách
    Bí mật 300.000 người tị nạn mất dấu tại biên giới Việt Nam – Trung QuốcPosted on January 25, 2012 by danlamthan
    Bí mật 300.000 người tị nạn mất dấu tại biên giới Việt Nam – Trung Quốc
    Huỳnh Tâm
    Thứ hai, 23 Tháng 1 2012 00:09
    http://ethongluan.org/component/cont...-mat-tich.html
    Đồng hồ đă hơn 8 giờ 12 phút sáng. Trong nhà nhiều tiếng nói ồn ào, tôi thức dậy, chân bước nhẹ đến khe cánh cửa ngó thấy nào là Đào xích lô, Tùng Trung sĩ, Mỹ Châu hộ sản, Linh Ái Cầu Muối, Thảo Liên Dược, chị Trần Thị Trang Y Khoa và Vinh cút kít. Tôi vội ra sau nhà rửa mặt, đúng lúc anh Minh bước vào nói:

    ─ Tất cả bạn bè không thiếu một ai, đă tụ về đây ngày hôm qua, chỉ chờ Tâm là đ́nh đám như xưa.

    Tôi vội vă rửa mặt, thay quần áo, trong người vẫn c̣n lừ đừ v́ ngủ chưa lấy lại sức, thế mà trong ḷng vẫn reo lên niềm vui, đầy ắp háo hức, chân bước rội ra chào bạn bè, đụng phải ngạch cửa, đầu chúi nhủi về phía trước, may có Tùng Trung sĩ đưa tay chặn lại, lấy được thăng bằng, cúi đầu chào:

    ─ Tâm, xin chào quư anh, chị thân thương, mọi người trên đường đi có suôn sẻ không?

    Linh Ái Cầu Muối nói:

    ─ Đương nhiên thuận ḍng, xuôi gió mới đến đây, kẻ gửi chồng con cho làng, người gửi vợ cho đàn xóm, chỉ v́ tin Tâm có mặt tại “Ḍng nhà làng” thế là mọi nguời bỏ hết việc, không cần trang điểm, lập tức đi như bay.

    Vinh Cút kít liền nói:

    ─ Các bạn nói thế để thằng Tâm nó an ḷng, thực ra Tâm đă hiểu hết, v́ bốn ngày Tâm với anh Minh trôi giạt tận măi hướng Tây biên giới để viếng thăm người nhà. Quư ông, bà nếu tiện miệng cho Tâm biết về thiên đường cực lạc biên giới là cái ǵ nhá?

    Đào xích lô nói:

    ─ Tâm cứ h́nh dung Điện-các của anh Minh là biết thiên đường xa, địa ngục biên giới gần, tại hạ đă chọn đường địa ngục cho an phận!

    Mỹ Châu hộ sản nói:

    ─ Ai kia, thân nam nhi mà ư chí hạ nữ, biên giới này không thể là nơi an nhàn thủ phận, dù Thượng đế có cho tôi cai quản cơi này, tôi liền xin từ chối, bởi cảnh tiên này muôn ngàn năo ruột, chỉ có hôm nay mới thấy niềm vui đến với ḿnh. Cảm ơn Tâm! Quả thực thèm cái vui này từ lâu, một thời chúng ta tung hoành trên quê hương, và tôi đă nói quá nhiều lần, khuyên mọi người hăy hạ giới càng sớm càng tốt, đừng ôm thân phận bi quan, hỡi quư ông thần hăy lạc quan lên đi chứ?

    Tùng Trung sĩ nheo mặt nói:

    ─ Thấy không, Châu hộ sản, lúc nào cũng thôi thúc người khác, c̣n ḿnh ĺ lợm, lúc mới vượt biên giới th́ ôm chồng, đến nay ôm bốn đứa con, nến thời b́nh th́ họ ôm một lúc tám đứa con là ít.

    Chị Trang nghiêm nghị nói:

    ─ Riêng tôi, đă bí lối rồi không c̣n sức để hạ giới (bỏ làng) v́ quá thất vọng.

    Chị Trang oà lên khóc, tiếp theo Mỹ Châu hộ sản, Linh Ái Cầu Muối, Thảo Liên Dược đồng khóc.

    La Minh từ dưới bếp đi lên thấy bốn cọp cái khóc, liền la:

    ─ Này nữ tứ-quái, ở đây không phải là hư viện, từ bé đến giờ mỗi khi nói đến địa ngục là tứ quái khóc. Thôi được rồi! Hăy buông màn khóc xuống, đi vào bếp lo nấu nướng cho hợp khẩu vị th́ Tâm sẽ cho biết nhiều tin vui.

    Đúng 10 giờ, tiếng nói của chị Trang từ dưới bếp vọng lên:

    ─ Cậu Minh, tất cả đă chuẩn bị đủ lễ vật, nào là “Tam sinh” hương, hoa, trà, quả vậy khởi hành thăm mộ chị Tú Hà và các cháu chưa?

    ─ Thưa chị, đúng 10 giờ 30 phút khởi hành, các bạn nhớ tuy là h́nh thức nhưng phải có bài bản như thực, đừng để người ngoài biết bên trong chúng ḿnh lấy cớ hợp mặt nhé ?

    Đúng 10 giờ 30 phút, ông chủ “Ḍng nhà làng” họ Hứa tên Bông Linh nguyên Đại úy, và ông chủ “Âu nhà làng” họ Phó tên Như Bá, nguyên Trung úy MTGPMN, đến tham dự ngày giỗ chị Tú Hà, họ đến bằng tấm ḷng thân thiết do anh Minh mời. Họ đem theo hoa, một chai rượu trắng và hai con gà luộc, họ xem bạn của anh Minh như anh em với họ. Họ ngưỡng mộ tính năng động và những hoạt động v́ người, sống vô tư dù có lúc bên ngoài đe dọa đến bản thân. Chính v́ thế họ đến với nhau không ngại mọi điều, khi có dịp ngồi lại họ trải bày tâm sự không tiếc lời. Ngược lại anh em chúng tôi cũng xem Đại úy đỏ Hứa Bông Linh vá Trung úy đỏ Phó Như Bá cùng đồng người Việt, chia sẻ chân thực thể hiện bằng t́nh người nặng nghĩa.

    Sau khi làm giỗ cho ba mẹ con chị Tú Hà, tất cả về nhà anh Minh dùng cơm trưa, trong lúc dùng cơm, mọi người nói rất nhiều vấn đề nào là sinh hoạt làng này làng kia, phiền nhất là không liên lạc được bên ngoài làng, tất cả đời sống ở làng tự túc. Đặc biệt nói về người tị nạn mất tích, bị trấn lột, nói nhiều về chiến tranh biên giới Việt Nam –Trung Quốc, bởi mọi người nguyên là chứng nhân bất đắc dĩ.

    Tôi chú ư nhất, lúc họ viện dẫn Trung Quốc chủ động chiến tranh, đưa đến trói buộc người Việt tị nạn làm thân trâu ḅ phải thồ, tải đạn vào chiến trường, khoán chỉ tiêu đào giao thông hào, làm ṿng đai đại pháo, lập bẫy ḿn dọc theo biên giới, rất nhiều người bỏ mạng v́ đói rét, bệnh tật.

    Ngày nay trong kư ức người Việt tị nạn c̣n đó những vết hằng sâu, diễn biến từng giờ rùng ḿnh, khổ đau măi măi thấu xương, trong ḷng bàn tay vẫn từng ấy dấu vết lao động chiến truờng chưa phai.

    Anh, chị, em c̣n cho biết: Lúc trước những làng tị nạn ở vị trí cao nh́n về hướng Nam thấy chiến tranh như mồn một. Những ai là cựu quân nhân, từng kinh nghiệm chiến trường như anh Hứa Bông Linh, Phó Như Bá, Vinh cút kít, Tùng Trung sĩ đều định vị được chiến lược và vẽ được bản đồ tiến quân của liên quân Trung Quốc tiến vào lănh thỏ Việt Nam. Họ chiếm một phần lănh thổ biên giới Việt Nam, cuối cùng họ chỉ trích cả hai đảng CSVN và TQ về mặt chiến tranh, thi nhau tàn sát người dân Việt Nam.

    Vốn tôi có ít nhiều hệ lụy với người Việt tị nạn tại biên giới Trung Quốc, trước đây khi chưa đến đây đă nghe người ta nói nhiều về mảnh đời biên giới lắm lao đao, tôi khó tin lời nói của họ đôi khi c̣n hồ nghi v́ tôi cũng là một tị nạn tại Galang Indonesia. Măi đến nay có dịp đứng tại biên giới Việt-Trung mới nghe được chuyện người thực, việc thực của nhiều chứng nhân. Đích thực lời nói của những chứng nhân này làm tôi choáng váng, họ nói bằng lương tâm hoàn toàn giá trị, không phiến diện và không tùy theo cảm tính. Từ những cựu quân nhân mà một thời đi theo MTGPMN, và cả cộng đồng người Việt tị nạn đồng xác nhận những đoạn đời tị nạn ở biên giới chín chết, một sống chỉ cách đầu, cách đất một ly.

    Tôi không thể nào chở hết những lời chứng nhân cùng một lúc vào ḷng, tự tôi trở thành kẻ xay xẩm mặt mày trước cảnh bi thương của họ, chỉ ghi nhận những sự kiện đau đớn nhất trên phần đất của tổ quốc Việt Nam bị Trung Quốc chiếm lấy mà không nghe một tiếng la làng nào từ phía nhà nước Việt Nam. Đầu óc hồ nghi nhà nước Việt Nam âm thầm kư kết trao tặng biên giới Việt Nam cho Trung Quốc, đến nay (1978) nhân dân Việt Nam và thế giới không hay biết ǵ về vị trí biên giới của Việt Nam – Trung Quốc ở tọa độ, vĩ tuyến nào!

    Ḷng ngậm ngùi, buồn cho thế sự quê hương, đến độ tôi không c̣n chịu đựng được phải đè ép, nén ḷng xuống thật sâu không cho cảm xúc lệ tràn, hầu lắng động lại tâm hồn để c̣n đi tiếp trên đường dài biên giới, và thu thập đời sống thực một cộng đồng tại biên giới không giống đời thường hay ở cơi hành tinh nào đó chưa ai khám phá. Một đặc thù khác, tôi rất thán phục ở công đồng này, họ lấy quyết định đồng thuận, ḥa giải giữa người Hoa Đỏ, Hoa Vàng, Việt ăn theo máu Hoa, người Việt biên giới và người Việt sắc tộc, đồng chung sống với nhau. Họ c̣n đồng thuận ḥa hợp trên nhiều mặt, sinh hoạt đời sống cộng đồng theo văn hóa Việt, điểm chung đời tị nạn không xa rời văn hóa chào đời và tiếp tục lưu truyền nơi sinh cư.

    Họ đă ḥa hợp được và thành công, trách nhiệm của cộng đồng họ chia nhau trong cuộc sống, nhất là bảo vệ an ninh, đương nhiên Hoa Đỏ có nhiều kinh nghiệm. Trước 1975, đảng CSVN lừa đảo chính trị và chưa bao giờ lương thiện đối với mục tiêu họ muốn đạt được, buộc họ thực hiện theo mệnh lệnh để vươn lên bằng những thứ trao đổi quân hàm Đại úy, Trung úy v.v… Sau khi ảo vọng bị té ngă, mới thấy ḿnh đu trên dây cuộc đời để chúng lừa gạt, nhất là ở tuổi thanh xuân bị chúng lấy hết nhiệt huyết. Hôm nay Hứa Bông Linh, Phó Như Bá lấy kinh nghiệm có được, đối phó với đời thường trước đảng CSTQ, hầu đem lại sinh tồn cho cộng đồng. C̣n về tổ chức cộng đồng các bạn của tôi trội hơn, bởi tất cả trước đây là Hướng Đao sinh biết tổ chức, biết ứng biến trong mọi t́nh huấn và cũng là thành viên Du-Ca có biệt tài tác động xă hội, sống vui khoẻ. Những anh, chị, em ấy đều có vốn chuyên môn trong xă hội miền Nam Việt Nam trước 1975. Ngoài ra cũng có vài cựu quân nhân VNCH như Vinh cút-kít, kỷ sư Phú Thọ, nguyên là Trung úy Biệt kích và Tùng Thiếu úy Biệt Động Quân “sau 1975 chúng tôi đùa, giáng chức của Tùng thành binh nh́, đến năm 1976 chúng tôi đề nghị truy tặng chức Trung sĩ”. Đặc biệt Vinh từ khi di chuyển về “Âu nhà làng” mới có biệt hiệu Cút-kít, nguyên là tác giả các loại xe “Cút kít biên giới”, như xe chở đất làm nhà, xe chở cây Bạch Đàn, Bồ Đề, Cao su và tải bệnh nhân, trước kia không có xe Cút kít dân làng đem thân đổi sức nặng để lấy từng hạt gạo nuôi mạng sống. Cho nên người làng gọi anh Minh và Vinh với cái tên thân thiết “huynh đệ làng”.

    Ḍng nhà làng và Âu nhà làng tự tạo ra nhiều tiện nghi cho cuộc sống cộng đồng, xe Cút-kít là một ví dụ. Về giáo dục có anh Minh và chị Tú Hà đôi họa sĩ qua màu sắc pha đậm trữ t́nh, nhưng khi đến đây anh có thêm biệt tài chuyên hành chính, như làm các loại đơn cho đồng bào, giúp “Ḍng nhà làng” và “Âu nhà làng” tổ chức các lớp học tiếng Việt cho trẻ em và ngưới Việt sắc tộc, c̣n chị Tú Hà phụ trách lớp toán cho trẻ em và người Sắc tộc, từ đó hai làng có một bản sắc tị nạn riêng của nó.

    Hôm trước anh Minh kể về chuyện lớp toán của chị Tú Hà: ” ‒ Một hôm Hà về nhà tủm tỉm cười có vẻ đắc ư, Hà nói: Minh thử nghĩ xem, khi chúng ḿnh tiếp cận đồng hương Việt sắc tộc, họ không biết đọc và viết, thế mà hôm nay đồng hương đă biết đọc-viết như chúng ḿnh, ngoài ra họ c̣n biết làm bốn toán pháp cộng, trừ, nhơn, chia, toàn thể đồng hương đă đếm được con số triệu. Hà nói đùa tương lại quư bạn sẽ có ngần ấy tiền, mọi người đồng vỗ tay cười và đồng nói lớn tiếng “hy vọng”.

    Rất tiếc chị Tú Hà qua đời sớm, chị mới ba mươi bốn tuổi, vướng bệnh dịch tả trong làng, chị bị mắc bệnh do ḷng nhân ái, hy sinh v́ mọi người, mỗi ngày chị làm vệ sinh cho bệnh nhân và tẩy uế thi thể trước khi đưa ra nghĩa trang, đến ngày thứ mười bốn chị và hai cháu vướng vào dịch tả, lên cơn sốt hai ngày cả ba mẹ con tiếp nối qua đời, ngày trước ngày sau, thế là gia đ́nh anh Minh có trong danh sách 1.526 người chết v́ dịch tả.
    Cùng lúc anh Minh đề nghị tiêu hủy làng. Vận động cách ly người chưa bệnh ra khỏi làng ở tạm những cḥi tranh mới dựng lên, những vật dụng đun lại bằng nước sôi v.v… Ḍng nhà làng, trải qua một thiệt hại khủng khiếp. Hơn hai năm trước, khi dịch tả xuất hiện ở làng này, chính quyền địa phương không hề đoái hoài đến người Việt tị nạn tại biên giới, từ đó dân làng oán thù những chế độ CS c̣n hơn hận địch tả.

    Có đến nơi mới nhận diện được đời sống thực của dân ḿnh quá gian truân, và hiểu được thế nào là cộng đồng người Việt tị nạn tại biên giới VN-TQ. Tôi cảm kích họ về mọi mặt sống. Ngày nay sinh họat của cộng đồng “Ḍng nhà làng” và “Âu nhà làng” đă thay đổi nhiều, họ dự trù vào tháng 10/1987 mở một chợ phiên tại giao lộ gần thị trấn để giao lưu thế giới bên ngoài và cải thiện đời sống bên trong làng. Họ dùng trí tuệ sáng tạo và bảo vệ đời sống cho nhau. Rất tiếc tôi chưa viếng thăm những làng biên giới khác. Tuy nhiên cũng biết đại khái t́nh trạng những làng như nơi định cư của Đào xích lô, Tùng Trung sĩ, Mỹ Châu hộ sản, Linh Ái Cầu Muối, Thảo Liên Dược, chị Trang Đao Khoa.

    Được biết những làng của quư bạn của tôi vướng ít nhiều vấn đề an ninh, cho nên việc tổ chức cộng đồng chưa theo kịp mẫu “Ḍng nhà làng” và “Âu nhà làng”.

    Tôi ngồi gần ông chủ làng “Ḍng nhà làng” và “Âu nhà làng”, lúc này mạnh miệng gọi bằng anh cho thân mật hơn và chủ ư tạo t́nh cảm càng nhiều càng tốt, tôi hỏi:

    ─ Thưa quư anh, tôi mới đi qua một ṿng hẹp biên giới Vân Nam Trung Quốc, đă h́nh dung được một số dữ kiện về cộng đồng người Việt tị nạn sống tại biên giới từ 12 năm qua (1975-1987). Sau 1975 đảng CSVN bài Hoa gọi họ là người Việt có máu Hoa. Việt Nam từ chối không cho họ đất sống. Họ phải ra đi đúng lúc hai đảng CSVN và TQ chiến tranh ngày 17/2/1979 tại biên giới, biến họ thành người Việt tị nạn, một cụm từ chua chát và Trung Quốc chính thức từ chối họ lần thứ hai. Từ đó họ thường hỏi: “Tại sao không phải là người Việt hay người Hoa”.

    Lương tâm nào phán xét lành dữ cho công minh, đảng CSVN có phần trách nhiệm. Bởi sự hồ đồ nhất thời bài Hoa, sau khi cộng đồng này vào Trung Quốc, họ càng bị phân biệt đối xử. Chính quyền Việt Nam chỉ cần nhận họ một tiếng người Việt để quyết định số phận của họ. Hai đảng CSVN-TQ chưa hề có luơng tâm đối xử đẹp với cộng đồng này. Tôi nói như thế có phiến diện không?

  3. #23
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Ngợi khen chichoe post rất nhiều chi tiết về v/đ này mà tôi có post một bài từ tháng 12/2011.
    Các bạn muốn xem vài hình ảnh về làng tỵ nạn thì có thể vào đây:

    http://www.vietlandnews.net/forum/sh...ad.php?t=16657

  4. #24
    Member
    Join Date
    18-03-2012
    Posts
    3

    cộng sản và phát xít là giống nhau

    Chắc chỉ khác nhau tên gọi đôi chút mà thôi. Thực tế bọn chúng không thể thành cộng sản như chúng nói được. Cái nguy hiểm là bọn chúng giết dân lành mà lại làm cho người ta tin rằng việc đó là đúng đắn mới nguy. Xô cộng giết khoảng 20 triệu trong các công cuộc cải cách xă hội. Trung cộng th́ đếm không xuể, chỉ riêng 100 triệu tín đồ pháp luân công th́ không biết sẽ chết bao nhiêu trong số đó. C̣n Việt cộng ư??? Mặc dù gia đ́nh tôi cũng có đến 3 mạng bây giờ không biết nằm nơi nao trong ba cuộc chiến của chúng. Thử làm một bài toán đi: ông nội tôi sinh được 4 con trai th́ 1 là chiến tranh chống Mỹ, ông ngoại tôi th́ chống Pháp khi mẹ tôi c̣n trứng nước và sau này khi bà ngoại tôi đi bước nữa th́ một cậu tôi chống tầu. mà tổng cộng thế hệ trước của tôi chỉ có vỏn vẹn 9 người cả nội và ngoại. Như vậy là 1/3 đă chết cứ thế mà nhân lên nước ta tính đến năm 1989 có 64 triệu dân th́ chết bao nhiêu???????????????
    Nếu con số đó tính ra hàng hóa theo cơ chế thị trường của cộng sản th́ thế nào???
    - 1 lit máu giá 600.000 VND - 1 người có từ 5 đến 8 lít máu
    - 1 cm da có giá 30.000 VND - 1 người có từ 4 đến 6 m2....
    tạm thời như thế th́ sẽ khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?????? chỉ thế thôi cũng đủ cho dân chúng sống với mức sống năm 1985 dưới triều đại cộng sản được thêm 5 năm mà những đứa trẻ như chúng tôi thời đó không bị phù do thiếu vitamin b1.

  5. #25
    chichchoe
    Khách
    Dear lhung1976,
    Mời bạn đọc Đảng CSVN bán đứng bộ đội VN.Phát xít c̣n tốt hơn CSVN vạn lần v́ họ chủ trương dân tộc họ thượng đẳng, đi đánh người nước ngoài.
    C̣n CS là bọn ích kỷ háo quyền, siêu phong kiến, coi nhân dân là rơm rác, họ chỉ lợi dụng xương máu của nhân dân để nắm quyền, ăn trên ngồi trước như vua chúa.
    Khi cần chúng sử dụng chiêu bài để che mắt thiên hạ nhằm thực hiện ư đồ riêng của chúng.
    Chúng coi đất nước VN như của riêng, đem cầm bán thế chấp như món hàng.
    Bài mà tôi kêu bạn đọc, tôi không thấy xuất hiện nhiều trên blog, diễn đàn.
    ( Tôi không chắc).

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 10
    Last Post: 30-11-2011, 04:05 AM
  2. Replies: 4
    Last Post: 04-09-2011, 11:28 AM
  3. 32 Năm Chiến Tranh Biên Giới Trung Việt
    By Tigon in forum Tin Việt Nam
    Replies: 27
    Last Post: 26-02-2011, 05:24 AM
  4. Replies: 8
    Last Post: 09-12-2010, 11:22 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •