Cô Lành lấy mấy hộp sữa đặt trên bàn rồi đưa cái bị cói cho anh Tí đi mua ḿ. Mẹ anh Tí ngồi nói chuyện với cô Lành một lát th́ xuống bếp nấu nước pha trà. Cô Lành ngồi ở nhà trên, vén áo mở cái túi nhỏ đeo trước bụng lấy ra một phong b́, trong đó có một xấp tiền và một lá thư. Cô đọc lá thư, ngẫm nghĩ một lúc, gạch xóa, viết thêm mấy ḍng, bỏ lại vào phong b́, cô le lưỡi liếm mép phong b́, dán lại rồi đem xuống bếp, đưa cho mẹ anh Tí: "Đây là lá thư con gửi anh Tí, khi nào con về rồi bác mới đưa cho ảnh"
Cô ôm mẹ anh Tí và khóc: "Con thấy ảnh khổ con đứt ruột. Lúc năy ảnh chở con, con ngồi sau, ôm ảnh, thấy xương với da, lại nghe ảnh vừa đạp xe vừa thở dốc, con khóc một trận. Con biểu ảnh đạp chậm chậm, coi như chở bồ đi chơi, cho đỡ mệt, vậy mà ảnh cự con, ảnh nói chở bồ không lấy tiền công. Ảnh chạy xe thồ, chở đi th́ phải trả tiền công. Không biết ảnh có nhận ra con không mà không nghe ảnh nói với con được một tiếng dịu dàng. Chắc ảnh không c̣n thương con, không nh́n mặt con nữa. Phải không bác?"
Mẹ anh Tí vuốt tóc cô Lành, thở dài: "Hén không thương con th́ thương ai? Hén thấy ḿnh nghèo khổ quá nên gặp boạn bè, hén cũng giỏa lơ. Con về ghé thăm gioa đ́nh boác rứa là quí rồi. Chừ th́ đường ai nấy đi. Con cũng phải lo cho gioa đ́nh con. Con thương hén, nhưng con phải giữ cái đức hạnh của người đàn ḅa, phải bổ vệ hạnh phúc gioa đ́nh con..." "Con đâu có chồng con chi. Đời con, chỉ thương có ḿnh anh Tí. Nay con về t́m thăm ảnh, tưởng ảnh đă lập gia đ́nh rồi, không ngờ ảnh chưa có chi hết, con mừng lắm. Giả dụ như ảnh không c̣n thương con nữa, con cũng quyết không để ảnh với bác phải khổ đâu. Con nói điều nầy, bác khoan nói cho anh Tí biết, là con hiện ở bên Mỹ, con c̣n độc thân, con đi làm, không gọi rằng giàu nhưng lương khá lắm. Nếu ảnh tự ái không nhận sự giúp đỡ của con th́ con gửi tiền giúp bác. Trường hợp ảnh c̣n thương con th́ nhờ bác nói giùm con với ảnh. Con không lấy chồng v́ thương ảnh, nếu ảnh không chịu cưới con th́ con nhất định làm gái già chứ không lập gia đ́nh với ai hết. Nhờ bác nói giùm con nghe bác. Hay là bác nói, ảnh không thương con cũng được nhưng phải cưới con để con về phụ với ảnh săn sóc bác, bác đă lớn tuổi rồi, bác cần một người đàn bà săn sóc khi bác ốm đau, bịnh hoạn. Thỉnh thoảng bác nói một câu, lâu ngày ảnh sẽ nghĩ lại"
Mẹ anh Tí đẩy cô Lành ra, nh́n cô và trầm trồ: "Chu choa, con là Việt kiều hả? Reng en mẹc nghèo khổ rứa? Boác cũng không ngờ. Con lồm rứa là con biết ư thèng Tí. Con mà xưng Việt kiều, hén không tiếp con mô". "Bởi vậy con mới ăn mặc như thế nầy. Bác cất lá thư đi, khi con về rồi th́ đưa cho ảnh nghe bác. Thấy bác c̣n mạnh khỏe, con mừng lắm". "Hai boác, anh chị em con, c̣n ai ở đây không? Hai boác có mạnh khỏe không?" "Dạ, qua hết bên Mỹ rồi. Cám ơn bác, ba mẹ con vẫn khỏe. Ba mẹ con cứ thắc mắc, tại sao, hai đứa con, con với anh Tí, tự nhiên chia tay? Con không biết trả lời sao! Bác dọ ư ảnh, khi nào ảnh xiêu ḷng th́ bác nói ảnh chuẩn bị cho con một số giấy tờ. Khai sinh, bản sao hộ khẩu, chứng minh nhân dân của ảnh và của bác. Qua Mỹ, con làm giấy tờ gửi về ảnh, biểu ảnh ra dịch vụ cho họ làm giấy tờ hôn thú. Bác cứ nói đại khái. Lần sau con về sẽ lo tiếp". "Nhưng con phải núa trực tiếp với hén..." "Dạ, lát nữa ảnh về con sẽ nói với ảnh"
Hai người đàn bà tâm sự với nhau một lúc th́ anh Tí đem ḿ Quảng về. Ăn uống xong, mẹ anh Tí giành phần dọn dẹp, ra sau bếp rửa chén bát, c̣n lại cô Lành và anh Tí ngồi ở nhà trên. Anh Tí rót nước trà mời cô Lành: "Mời cô!" Cô Lành chống cằm nh́n anh Tí: "Anh không kêu em được hay sao? Có ǵ mà coi bộ anh giận em dữ lắm?" Anh Tí ngồi nh́n ra đường: "Lâu quá không gặp, thấy lọa, nên ngại, chứ chẳng có chi giận hờn". "Sao lúc chở em, anh nạt nộ em, làm em sợ anh". "Đâu biết. Tưởng người lọa. Đời mô tui nh́n đàn ḅa, con gái"
Cô Lành mở to mắt, nh́n sát mặt anh, th́ thầm hỏi: "Có phải anh bị thương rồi có chuyện ǵ xảy ra cho thân thể anh không mà anh không thèm nh́n đàn bà, con gái?" Anh Tí bưng ly nước uống: "Chỉ bị thương cánh tay, bất khiển dụng ở tay, chớ có chi thay đổi mô! Ai cũng thay đổi hết, chỉ ḿnh tui. Đời ni là rứa đó!" "Vậy là em biết tại sao anh giận em rồi. Anh tưởng em thay ḷng đổi dạ. Đă có chồng hay ít ra cũng bồ bịch tùm lum. Phải không?" "Tui đâu dốm. Ai muốn nghĩ răng th́ nghĩ. Có tật giựt ḿnh"
Cô Lành tḥ tay qua, đăït bàn tay ḿnh lên cánh tay anh Tí, vừa dịu dàng vừa bạo dạn: "Em Lành của anh vẫn lành lặn như xưa. Em sẽ chứng minh cho anh thấy. Em để dành cho riêng anh thôi. Lúc nào anh muốn cũng được"
Anh Tí quay nh́n cô Lành mắt trợn lên kinh ngạc nhưng coi bộ hết giận: "En núa kiểu chi? Học mô roa?" "Bây giờ anh nói thật cho em rơ. Trước đây, v́ sao anh nói anh sẽ có vợ, đừng đến nữa? Anh có biết, anh nói câu đó mà em bịnh một tháng, khóc hết nước mắt...?" "Thân trai trỏa xong nợ nước, tàn phế, nuôi thân không xong, lấy chi nuôi vợ con? Cũng may cho cô. Cô lấy tui, sau bảy lăm, làm răng nuôi chồng trong tù, nuôi con, nuôi mẹ? Ngay bây chừ, cô nh́n nḥa tui đây, trống trước, trống sau, gộ không đủ nấu. Cô ở được mấy bữa?"
Cô Lành bóp chặt cánh tay anh Tí: "Chuyện đó để em lo. Em chỉ hỏi anh. Anh c̣n thương em không? Mà không c̣n thương em, em cũng chấp nhận nữa. Miễn là anh cho em được thương anh, để em được gần anh, gần mẹ, săn sóc cho mẹ. Khi anh đi lính, em thường đến thăm mẹ. Mẹ coi em như con nên em cũng coi như mẹ ruột. Sau nầy, mẹ sẽ già yếu, anh là con trai, làm sao săn sóc cho mẹ được?" Anh Tí yên lặng, rót nước uống rồi nói: "Thôi được! Nhưng cô chờ cho tuần sau, khi tui xây lại nḥa ni thành nḥa lầu, sắm một cái TV màu, một chiếc Hon đoa mới tinh... rồi tui roa Đ̣a Nẻn đón cô về". "Bộ anh hóa phép màu hay sao?" "Phép tét chi! Tui trúng độc đét, chi không có! Tuần ni không trúng th́ tuần sau, tuần sau nữa. Cô cứ chờ, chớ tui đâu có phụ rảy chi cô. Chờ tới khi tui già, cô già, rồi chết là xong. Cô núa chiện trên trời! Trừ khi cô là triệu phú th́ họa may. Nhưng cô giàu có, th́ tui tḥa chết c̣n hơn là nhờ cô". "Anh cũng bị tù cải tạo sao không đi diện HO?" "Tui đi tù. Bịnh sắp chết, chúng cho khiêng về chôn. Không biết răng, tự nhiên hết bịnh. Chưa đủ boa năm". "Bây giờ em lo được giấy tờ để anh và mẹ qua Mỹ. Anh nên v́ em, v́ mẹ mà đi Mỹ. Nghe anh!" "Lồm giấy tờ giỏa mộ chỉ có đi tù chớ đi Mỹ chi!" "Nhưng em làm giấy tờ hợp pháp, anh có đi không?" "Dại chi không đi. Nhưng tiền bọac, chi phí tính răng?" "Qua Mỹ, anh làm có tiền, trả lại em". "Nhưng có chiện chi, tui không đi tù lần nữa đâu. Tui ngán đi tù rồi". "Bảo đảm với anh không sao đâu. Miễn anh ừ một tiếng th́ em lo xong ngay. Ừ đi anh!" "Tui biết cô chẻn lồm được chi mô, nhưng tui cũng ừ cho cô vui ḷng". "Nhớ nghe! Hứa là phải giữ lời. Anh nhớ lúc c̣n đi học, mỗi khi anh và em hứa với nhau điều ǵ, ḿnh thường ngoéo tay nhau. Bây giờ ḿnh cũng ngoéo tay đi anh". "Thôi thôi, gịa đầu rồi, đừng lồm tṛ trẻ!"
Anh Tí lại làm nghiêm, cô Lành th́ t́m cách sao cho anh ta cười. Cô biết tính anh Tí, nên không lấy đó làm buồn. Cô chợt hỏi: "Con Hạnh c̣n ở bên nhà không?" "Hén có đi mô! Giờ ni chéc hén về rồi. Hén lồm bánh bông loan bỏ mối ngoài chợ Vĩnh Điện và mấy tiệm en, quán nước. Để tui qua cua thử"
Khi anh Tí qua nhà cô Hạnh th́ cô Lành lại kéo áo mở cái túi đeo trước bụng, móc ra một tờ trăm đô, xếp nhỏ lại bỏ vào túi. Đây là quà cô dành cho cô bạn tên Hạnh, cũng là hàng xóm của anh Tí. Chỉ 5 phút sau, cô Hạnh theo anh Tí đi vào. Anh Tí hỏi: "Mi biết ai đây không?" Cô Hạnh nh́n cô Lành, tần ngần một lúc rồi nói: "Ai ri hè? Coi giống con Lành! Phải mi là con Lành không mi?" Cô Lành đứng lên cười cười: "Cho nói lại lần nữa. Cố nhớ coi!" Cô Hạnh la to lên: "Tổ cha mi! Mi là con Lành chớ ai vô đây?" Hai cô nhào vô, ôm nhau. Cô Hạnh ứa nước mắt: "Mấy chục năm ni mi đi mô? Tao bắt ông Tí đi t́m mi mà không biết mi đi mô?!" Rồi cô Hạnh cười: "Tính tao hay khóc. Gặp mi tao mừng quá!" "Bộ mi khóc mừng gặp lại tao không đáng mấy giọt nước mắt sao mi tiếc. Đừng làm như ông Tí. Gặp tao không thèm nh́n, c̣n nạt nộ tao nữa". "Ông đó tàng tàng. Đừng thèm để ư. Chừ mi qua nhà tao chơi. Ở lại với tao, mai về được không? Hay là sợ heo kêu, con khóc, chồng đ̣i ṭm tem mà đ̣i về sớm?" "Chồng con chi tao! Cầu cho có người đ̣i ṭm tem mà người ta không thèm"
Cô Lành nói với anh Tí: "Anh Tí chờ em qua nhà Hạnh rồi về ngay nghe. Em cần nói với anh chuyện nầy"
Cô Lành qua nhà cô Hạnh. Nhà vắng người. Hai cô ngồi trên giường. Cô Hạnh tḥ tay bóp bóp đùi cô Lành rồi ḍm quanh người cô Lành: "Coi bộ c̣n năng gớm. Ngực cũng ngon, đùi, mông tṛn vo. Mi chưa chồng con là đúng. Mi coi tao, chỗ nào cũng nhăo nhẹt!" "Bộ không có ai ở nhà sao mi ăn nói tự do quá vậy?" "Ông xă tao đi làm, hai đứa con đi học. Khỏi lo! Cứ nói cho sướng miệng. Nhớ hồi c̣n đi học không? Mấy đứa con gái tụi ḿnh, tụm năm, tụm ba ở nhà tao, ăn me, ăn ổi rồi nói tầm bậy tầm bạ... Sướng thiệt! Chừ khổ quá. Bao lâu nay, gặp được mi tao mới có dịp nói bậy". " Bộ có chồng, mi không nói bậy với chồng được hay sao?" "Có nói chớ, nhưng nói chuyện khác. Chờ ổng nói trước, ḿnh nói theo. Mi lấy chồng th́ biết liền. Ủa, trước giờ mi đi đâu mà chưa chồng con chi cả? Mi lấy ông Tí đi, ổng cũng c̣n độc thân. Ngó rứa chớ ổng c̣n thương mi lắm. Mà mi chịu ổng không? Già rồi mi ơi. Tối ngủ ôm cái gối, sướng ích chi!" "Năm bảy tư, gia đ́nh tao từ Vĩnh Điện dời ra Đà Nẵng, năm bảy lăm, bỏ Đà Nẵng đi luôn. Tao cũng thương ảnh lắm chớ! Nhưng không biết ảnh nghĩ sao? Ảnh lầm ĺ với tao từ sáng tới giờ". "Mi biết tính ổng rồi. Ổng cố chấp lắm. Giọng Kế Xuyên quê đặc mà ổng đâu chịu sửa. Ổng muốn làm mặt lạ v́ ổng mặc cảm ḿnh đạp xe thồ, mặc cảm nhà nghèo. Mi thấy đó, Tết nhứt đến nơi mà nhà ổng có sắm sửa, chuẩn bị chi đâu! Ổng nghĩ như thời xưa, lấy vợ là phải nuôi vợ con, ổng sợ thêm miệng ăn nữa th́ chết! Hơn nữa tao nghĩ, có lẽø ổng nghi mi đă lấy chồng hay bồ bịch ǵ đó, ổng tức mà không biết nói răng. Nhưng tao biết, ổng thương mi lắm. Mi c̣n nhớ, khi ổng bị thương về nhà, mi ghé thăm, không biết mi với ổng có chuyện chi mà ổng qua nhà tao ngồi khóc ngon lành. Ổng nói mi bỏ ổng rồi. Coi bộ cứng rắn, lạnh lùng chớ ổng cũng mít ướt như tụi ḿnh chớ chẳng hơn chi". "Mi cố nói giùm tao, sao cho ảnh chịu lấy tao, th́ mi có cái đầu heo". "Mi yên tâm, để tao lo chuyện đó, ổng là của mi, chắc ăn như lấy đồ trong túi. Ngó rứa chớ tao nói là ổng nghe lời liền. Ổng coi tao như bạn thân, có ǵ cũng kể cho tao nghe". "Có khi nào ảnh nhắc đến tao không?" "Tao có hỏi c̣n nhớ Lành không? Ổng nói. Không nhớ Lành th́ nhớ ai? Có lẽ bây chừ Lành đă có chồng, có con rồi"
Cô Lành móc túi lấy tờ bạc đă xếp nhỏ, bỏ vào túi cô Hạnh: "Tao gửi mấy đồng cho hai cháu. Bây giờ tao phải về". Cô Hạnh nghĩ rằng bạn cho ḿnh tờ một tờ bạc Việt Nam nên chỉ nói cám ơn mà không quan tâm". "Ủa. Mi nói sẽ ở lại với tao mà? Ở lại, tối nay nằm nói chuyện với nhau cho đă". "Rồi chồng mi nằm đâu?" "Đừng lo chuyện đó. Tao tống ổng ra ngoài phản. Hay là mi qua nằm với ông Tí, tâm sự trắng đêm, cho đă thèm bấy lâu nay". "Đồ quỉ sứ, nói chuyện bậy bạ. Để tao về. Ở lại đây, đêm hôm, giấy tờ, tŕnh thưa, tao không muốn phiền mi"
Hai người qua nhà anh Tí. Cô Lành xuống bếp ôm mẹ anh Tí, th́ thầm: "Bác nói giùm con, nghe bác. Tuần sau con về lại đây. Bác nhớ lo cho ảnh ăn uống, ảnh ốm quá, con thương ảnh quá!" "Choa mi! Tao cũng đưa xương mà mi chỉ nghĩ đến hén, bét tao lo cho hén"
Cô Lành cười chống chế: "Th́ bác cũng thương ảnh, thương con. Bác muốn con với ảnh yên tâm th́ bác cũng phải ăn uống cho đầy đủ. Thôi, con về nghe bác"
Cô tựa đầu vào vai bà như cô bé làm nũng với mẹ: "Con muốn kêu bác bằng mẹ mà sợ anh Tí rầy con". "Hén quyền chi mà rầy con?"
***
Anh Tí đă đưa xe đạp ra sân, ư muốn cô Lành về sớm. Cô Lành qua chào từ giă cô Hạnh rồi bước ra, ngồi sau xe, ṿng tay ôm bụng anh Tí và nói với cô Hạnh: "Mi thấy, ai đi xe thồ cũng ôm eo ảnh. Tao ôm th́ ảnh cự, nói sao ôm cứng ngắc". "Ổng cự mặc kệ ổng. Cứ ôm chặt cho tao. Ôm ngày ôm đêm, ổng cự riết rồi khoái chí, bắt mi ôm nữa". "Con quỉ nói trây! Tao về nghe!" Cô Hạnh vui vẻ la to lên: "Không về th́ đứng xuống, khó chi! Ê! Có phải hai anh chị hẹn ḥ, đưa nhau vô pḥng ngủ không?" Hai cô lại cười như bị thọt lét. Cô Lành ngoái cổ lại nói "Mi thành nái xề rồi mi ơi! Nói trây không biết mắc cỡ!"
Anh Tí làm thinh, đạp xe ra đường. Cô Lành ngồi sau, ôm eo, tựa đầu vào lưng anh ta. Anh Tí bực ḿnh: "Đừng lồm rứa, người ta thấy tề!" "Thời đi học, anh chở em đi chơi, em cũng ôm như thế nầy, sao anh không la em?" "Đi học khoác, đi xe thồ khoác. Hồi trước là quê hương, đất nước ḿnh, lồm chi không được. Chừ, lồm thân mất nước, vui thú chi"
Cô Lành không ôm anh Tí nữa, sụt sùi khóc: "Sao anh khó với em vậy?" Anh Tí yên lặng một lúc rồi thở dài: "Xin lỗi. Tui buồn quá! Mất nước rồi. Buồn suốt đời. Biết ngày nồ mới vui được? Tôi chỉ sống qua ngày để nuôi mẹ gịa, sướng ích chi mà nghĩ đến vợ con. Con cái ngụy lớn lên cũng chỉ để chúng ngồi lên đầu, hành họa, coi như trâu ngựa. Đi học chúng cũng không cho, đi lồm chúng cũng không cho". Cô Lành lại ṿng hai tay, ôm bụng anh Tí: "Bây giờ có em, em phụ với anh nuôi mẹ. Anh hăy quên chuyện nước nhà, mà nghĩ đến em. Anh có suy nghĩ, buồn phiền bao nhiêu cũng không làm được ǵ. Vận nước nó như vậy nhưng cũng sẽ đến ngày tươi sáng. Anh đă chiến đấu, đă bị thương th́ coi như nợ nước anh đă trả rồi, nay anh có quyền nghĩ đến t́nh nhà. Bây giờ em về đây t́m anh. Anh và em, trước đây, có biết bao kỷ niệm. Anh có biết khi anh bảo em về, đừng đến anh nữa v́ anh sắp lấy vợ, em khóc hết nước mắt. Em giận anh nhưng quyết làm gái già chứ không thèm để mắt đến ai cả. Anh có thương em không?"
Anh Tí yên lặng, đặt bàn tay trái, bàn tay bất khiển dụng của anh lên hai tay cô Lành đang ôm bụng anh. Anh bóp tay cô Lành, nhưng bàn tay thương tật nên chỉ mấy ngón tay là cử động nhẹ. Cô Lành ép hai bàn tay ḿnh lên bàn tay anh Tí, dụi đầu vào lưng anh Tí: "Bây giờ c̣n sớm, ḿnh dừng ở quán nước đằng kia. Em nói chuyện nầy anh nghe"
Phạm Thành Châu
http://nsvietnam.blogspot.ca/2014/12...hanh-chau.html
( Phụ chú : Chủ biên của Nguyệt San này là anh Hải Triều )
Bookmarks