Page 33 of 304 FirstFirst ... 232930313233343536374383133 ... LastLast
Results 321 to 330 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #321
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 6

    Đan Thụy không nhớ ḿnh về nhà bằng cách nào , cô buông cặp rồi nằm vật ra gường , mắt nh́n đăm đăm lên trần nhà lặng lẽ khóc . không ngờ chiều nay ḿnh trải qua hai cú xốc nghiệt ngă như vậy . Tự nguyện dâng hiến rồi liền đó bị sỉ nhục , hất bỏ . Khoa mà cũng cư xử với cô như vậy th́ trên đời này cô c̣n biết tin ai.

    Chiều qua đi rồi trời tối lúc nào không hay . Đan Thụy vẫn nằm yên trên gường trong bóng tối . Cô cứ khóc măi v́ những ư nghĩ bi đát . Cảm thấy toàn thân ră rời . Mặt đau buốt và đầu nhức nhối quay cuồng . Trong đời đă trải qua nhiều lần buồn tủi một ḿnh , nhưng chưa lần nào cô qụy hẳn như lần này . Cảm thấy ḿnh không c̣n ǵ trên đời này nữa . Cô chỉ muốn chết đi cho đừng khổ.

    Có tiếng cửa bị đẩy nhẹ , rồi d́ Ba bước vô :

    - Cô Thụy , xuống ăn cơm . Sao cô không bật đèn mà để tối thui vậy.

    Đan Thụy nằm quay vào trong , giọng nghèn nghẹn v́ khóc :

    - Con hơi nhức đầu , con không ăn đâu.

    - Cô xuống đi , có người đang đợi ở dưới kia , bảo đảm gặp người đó cô sẽ thích mà.

    - Ai vậy d́ ?

    - Cậu Khoa đó , lâu lắm rồi cậu ấy mới đến nhà ḿnh ăn cơm , cô Tú Vân có vẻ vui vẻ lắm . Cô xuống đi.

    Đan Thụy trở người nằm úp mặt xuống gối :

    - Con không ăn đâu . D́ xuống dưới đi.

    - Cô khóc hả cô Thụy , năy giờ tui nghe giọng cô hơi khác đó.

    - Tại nhức đầu con mới khóc đó . Con muốn ngủ cho hết nhức . D́ ra ngoài đi.

    - Ờ , vậy cô ráng ngủ đi nghe.

    D́ Ba đứng dậy đi ra ngoài . Đan Thụy bước xuống gài cửa pḥng rồi trở lại gường nằm . Đến thật khuya cô lịm dần đi trong cơn mệt mỏi đờ đẫn.

    Suốt buổi sáng hôm sau , cô nằm ĺ trên gường . Đến trưa mới gượng dậy xuống pḥng ăn , cô đói đến mức lă người và tay chân run rẩy . Bà nội nh́n nh́n cô :

    - Sao bữa nay coi yếu vậy . Có bệnh không ?

    Đan Thụy chưa kịp trả lời th́ đă thấy Khoa xuất hiện ở cửa , cô cụp mắt nh́n xuống chén . Khoa phớt lờ như không thấy cô . Anh chào bà nội rồi ngồi xuống cạnh Tú Vân . Bà nội cười âu yếm nh́n Tú Vân :

    - Có thằng Khoa tới là cái mặt nó tươi rói ḱa.

    Tú Vân cười tươi tắn :

    - Sao tự nhiên anh tới lúc này vậy ? Chuyện hiếm thấy đó.

    Khoa choàng tay qua ôm vai cô :

    - Ở cơ quan ra tự nhiên anh muốn đến ăn cơm với em cho vui.

    - Hứ , đợi đến bây giờ mới chịu đến . Sau này anh hay lơ là với em lắm nghe.

    Giọng Khoa thành thật :

    - Tại lúc trước anh bận quá , nhưng từ đây về sau anh không như vậy nữa đâu . Em sẽ được anh thương hơn cả lúc trước nữa.

    - Nội nghe ảnh nói ǵ không ? anh nói trước mặt nội th́ nhớ nghe.

    D́ Ba đặt chén cơm đưa trước mặt Khoa , anh im lặng chờ d́ đi ra chỗ khác rồi vỗ nhẹ vai Tú Vân :

    - Từ đó giờ anh có nói dối em chưa nào . Tất nhiên là anh biết lỗi v́ anh lơ là với em , anh phải chuộc tội chứ.

    Tú Vân cười hạnh phúc . Đan Thụy càng cúi gằm mặt xuống chén , cô ráng ăn hết chén rồi buông xuống bàn , đứng dậy . Gắng gượng lịch sự:

    - Anh Khoa ở chơi , em xin phép.

    Khoa không trả lời . Bà nội nh́n theo cô nói với theo :

    - Cô bệnh hoạn ǵ th́ mượn cô Ba đi mua thuốc hco . không thôi nhà này lại mang tiếng ngược đăi cô đó.

    Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng rồi đi lên lầu . Lên đến cầu thang , nước mắt cô bắt đầu tuôn giọt trên mặt . Cô biết những lời Khoa nói với Tú Vân là thật t́nh . Nó như ngọn roi quất vào ḷng cô , đau đớn và tủi nhục . Cô không biết làm cách nào để thoát được hoàn cảnh ḿnh . không đủ can đảm nh́n Khoa đ̣an tụ với Tú Vân và họ như một gia đ́nh hạnh phúc , càng không biết phải xa lánh bằng cách nào . Cô biết đâu để bắt đầu cuộc đời khác bây giờ.

    Buổi trưa Đan Thụy không ngủ , cô ngồi trước bàn học , chống cằm nh́n lang thang ra cửa sổ . Chợt cánh cửa bị đẩy nhẹ một cái . Cô quay lại rồi mắt mở lớn kinh hoàng khi thấy Trọng Đan thản nhiên bước vào . Bản năng làm cô đứng bật dậy như muốn bỏ chạy . Cử chỉ của cô làm hắn ph́ cười :

    - Làm ǵ mà sợ như vậy . Anh có phải là sư tử đâu . Anh có ăn thịt em đâu ? Để một cô gái đẹp sợ ḿnh th́ mất điểm thật.

    Đan Thụy nh́n hắn đầy vẻ đề pḥng :

    - Tại sao anh dám tự tiện vào pḥng tôi ?

    Trọng Đan thản nhiên ngồi xuống gường :

    - Cái đó lỗi là tại em . Nếu mỗi lần anh đến em chịu xuống pḥng khách nói chuyện với anh th́ anh leo tuốt lên đây làm ǵ ?

    Đan Thụy cúi đầu buồn bả . Có lẽ hắn nói đúng , lỗi tại cô . Tại cô sinh ra trên đời này như một sinh vật lạc loài . Ngay trong nhà này cũng không ai che chở , không ai bảo vệ . Thân phận cô thế này làm sao Trọng Đan khiêng nể ? Hắn đâu coi cô ra ǵ nên chuyện ǵ lại không dám làm . Cuối cùng rồi căn pḥng bé nhỏ này cũng không c̣n là bức tường che chắn cô , cô hoàn toàn không có lối thoát thật sự rồi.

    Nghĩ tới đó , Đan Thụy rớt nước mắt :

    - Tôi biết anh coi thường tôi không ra ǵ nên mới dám tự tiện vậy . Nhưng tôi xin anh , tôi cũng là một con người , biết phản kháng và có quyền từ chối . Tôi không phải là món đồ mà thích th́ anh cứ việc cầm lấy . Anh buông tha tôi đi.

    Trọng Đan ngồi lắng nghe , hắn có vẻ ngạc nhiên v́ phản ứng của cô . Hắn chép miệng :

    - Anh thích em th́ t́m cách làm quen chứ không có ăn hiếp em . Sao em so sánh như vậy ?

    - Nhưng tôi không thích cách làm quen của anh.

    - Vậy anh phải làm cách nào ?

    - Tôi không biết.

    - không biết th́ anh phải tiếp tục cách của anh vậy . Nước chảy th́ đá phải ṃn chứ.

    - không ṃn được đâu , anh đừng đeo đuổi tôi như vậy mất thời giờ của anh . Tôi nghe chị Vân nói anh có nhiều bồ lắm , và người nào cũng đẹp , thế th́ tốn thời gian với tôi làm ǵ.

    Trọng Đan phẩy tay :

    - Ở đất này con gái đẹp chỉ cần quơ tay là hớt được khối cô nhưng con gái hiền thục th́ t́m muốn đỏ con mắt . Anh thích mấy cô nai một chút như em vậy đó.

    Cách nói của hắn làm cho Đan Thụy thấy ghê sợ . Cô chưa từng thấy mẫu người nào trơ ĺ như vậy và rơ ràng hắn nhất quyết bám theo cô . Đan Thụy thấy tuyệt vọng quá , cô nh́n hắn một cách căm ghét :

    - Trong đời tôi , tôi chưa ghét ai như ghét anh.

    - Bộ anh đáng ghét lắm hả ? Kỳ thật ,lần đầu tiên anh bị con gái nói nặng . Em thuộc loại ngoại lệ đó. Nhưng không hiểu sao anh vẫn thích em.

    Đan Thụy ngồi phịch xuống trước bàn học . Cô quyết định im lặng , mặc cho Đan đấu hót tán tỉnh . Cô nghĩ rằng nói chán th́ hắn sẽ tự động ra về . Vậy mà đến mấy tiếng đồng hồ hắn vẫn không chán . Cuối cùng cô phải đứng lên lấy cớ buồn ngủ hắn mới chịu ra về.

    Cuộc sống của cô bây giờ hoàn toàn tuyệt vọng và buồn chán . Ngày hai buổi đụng mặt với Khoa bên bàn ăn phải chịu đựng cảm giác đau khổ nh́n Khoa săn sóc Tú Vân . Thỉnh thoảng lại đến Trọng Đan làm phiền . Cô hầu như không c̣n lối thoát nữa.

    Trưa nay phải nhận chịu cảm giác bẽ bàbg khác . Chiều qua d́ Ba xin về quê đám giỗ . Vậy là cô phải nấu cơm . Buổi trưa cô đích thân phục vụ bàn ăn . Tú Vân thử miếng cải xào mặt nhăn lên bực bội :

    - Cái ǵ lạt nhách , ăn hết muốn nổi – Cô gắp cho Khoa một miếng - Anh ăn thử coi , ghê quá đi.

    Bà nội nghiêm khắc nh́n Đan Thụy :

    - Con gái lớn mà nấu ăn một bữa ăn cũng không xong . Nuôi mày thật là vô dụng . Bắt đầu ngày mai phải xuống bếp học nấu nướng nghe chưa ? Mùa hè th́ không c̣n đổ thừa bận học được đâu.

    Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng rồi đứng dậy múc thêm canh . Tay bưng tô canh nghi ngút khói , mắt cô dè dặt nh́n Tú Vân gắp cọng rau nh́n nh́n như sắp chê bai . Cô đụng phải cạnh bàn làm nước chao ra rơi trên tay cô nóng bỏng . Đan Thụy hết hồn buông tô canh xuống làm nước văng cả vào mọi người . Cô chưa kịp hiểu ǵ th́ đă nghe Tú Vân hét lên một tiếng :

    - Trời ơi.

    Tú Vân hất miếng thịt c̣n rớt trên tay , cô đứng bật dậy rít lên :

    - Mày làm ăn vậy đó hả con khốn . Nóng muốn chết được , phỏng rồi nè . Nh́n đi cho sáng mắt.

    Bà nội xáng cho cô một bạt tai :

    - Đồ con gái hư.

    Khoa không nói ǵ , anh nh́n Đan Thụy một cái rồi rút khăn tay lau cho Tú Vân . Bữa ăn bị bỏ dỡ v́ bà nội và Tú Vân xuưt xoa lo cho bàn tay bị phỏng của ḿnh . Vừa ngâm tay trong gạo , hai người vừa mắng Đan Thụy xối xả.

    Cô cũng bị phỏng , nhưng không dám ngâm tay . Cô lặng lẽ nh́n Khoa ngồi cạnh Tú Vân dỗ dành rồi im lặng thu dọn bàn ăn. Xong việc cô rút lên pḥng . Đứng bên cửa sổ nh́n mây bay , bây giờ cô mới khóc được cho ḿnh . Nước mắt lă chă trên mặt , cô lại rơi vào cảm giác tủi thân triền miên.

    Đợi mọi người ngủ , Đan Thụy dắt xe ra đường . Cô đạp xe lang thang trên phố . Mùa hè đi đâu cũng nghe ve kêu . Đan Thụy nhớ trường lớp vô cùng . Cô muốn đến nhà Nguyệt Thi nhưng biết giờ này nó học bài lo thi đại học . Cô lại rẽ qua ngả khác.

    Đan Thụy đạp xe vào trường . Buổi trưa sân trường vắng hoe . Cô dựng xe ở góc hành lang đi thơ thẩn qua các dăy lớp . Tiếgn ve râm ran như càng gợi thêm nổi buồn man mác làm cô càng buồn thấm thía . Bạn bè giờ này ai cũng chuẩn bị thi đại học chỉ có ḿnh cô là lang thang một ḿnh với mơ ước không thành với cảm giác bịcuộc đời bỏ rơi.

    Cô đứng bên hành lang tựa đầu vào cột , vẻ mặt buồn rười rượi nh́n mây trắng bay trên trời.

    Rồi cô nghe tiếng giày nện trên cầu thang . Đan Thụy hơi ngoái đầu lại nh́n . Cô đứng bất động khi thấy đó là Khoa . Anh chậm rải đi về phía cô :

    - Cô vẫn thường đi lang thang như vậy à ?

    - Sao anh biết ?

    Khoa không trả lời , như thấy không cần phải nói . Đan Thụy hiểu năy giờ anh đă đi theo cô . Nhưng từ lúc nào th́ cô không biết , và thực ra theo để làm ǵ ? Cô và anh c̣n cái ǵ mà phải đi t́m nhau nữa.

    Khoa nh́n Đan Thụy hơi lâu :

    - Chuyện xảy ra lúc nảy thật đáng tiếc . Tôi không hiểu có phải cô cố t́nh trả đũa Tú Vân không ?

    Đan Thụy lặng người đứng im . Tự nhiên cô thấy muốn khóc . Đến mức như vậy lận sao ?

    Khoa hỏi lại :

    - Thế nào ?

    Nước mắt lưng tṛng , Đan Thụy nói mà mắt vẫn nh́n phía trước :

    - Nếu anh cho chuyện đó là như vậy th́ tôi có thanh minh cũng thừa – Cô lắc đầu – Tôi không thanh minh.

    Khoa im lặng một lát rồi nói nhát gừng :

    - Mấy hôm nay tôi vẫn nghĩ đến cuốn nhật kư của cô . To&i vẫn không lư giải được tại sao lại như vậy.

    Đan Thụy hít mủi :

    - Đdêm đó tôi đă đọc đi đọc lại nhiều lần , và tôi nghĩ trừ khi anh cố t́nh không hiểu . C̣n nếu đă đọc hết th́ anh không cư xử như vậy.

    - Tôi chưa kịp đọc hết . Đó là điều làm tôi c̣n suy nghĩ phân vân . Nếu được , cô có thể cho tôi mượn lại.

    - Không bao giờ.

    - Tại sao ?

    - Khi đă mạt sát như vậy , tôi thấy bị nhục quá sức chịu đựng rồi . Và tôi không cần thanh minh , nhất là thanh minh kiểu đó.

    Khoa quay lại hẳn nh́n Đan Thụy :

    - Mới có mấy ngày mà cô thay đổi quá . Người lớn ra và có vẻ chững chạc hận thù . Cô làm tôi liên tưởng đến con chim nhỏ bị thương . Có thật sự là vậy không ? Có thật sự là cô bị tổn thương không ? Hay là chán ngán v́ mưu tính thất bại.

    Đan Thụy đứng im không trả lời , rồi chợt vùng bỏ chạy xuống cầu thang . Khoa gọi lại :

    - Đứng lại Thụy.

    Nhưng Đan Thụy không nghe , vẫn tiếp tục chạy xuống mấy bậc thang . Khoa đuổi nhanh theo cô , anh bắt kịp cô ở đầu hành lang :

    - Cô đứng lại . Tại sao tự nhiên bỏ đi như vậy ?

    - V́ tôi thấy không muốn nói chuyện nữa.

    - Không phải . C̣n nhiều điều để nói lắm . Cô phải giải thích cho xong . Đây là chuyện bắt buộc chớ không phải vấn đề muốn hay không.

    - Tôi không muốn giải thích . không muốn nghe . Anh muốn hiểu sao tùy anh . Mấy ngày nay tôi đă chịu đựng quá mức rồi . Các người đừng bức bách tôi nữa.

    - Không đơn giản vậy đâu . Cái ǵ cô đă gây ra th́ cô phải chịu trách nhiệm . Không dể dàng trốn tránh như vậy đâu . Yêu cầu cô đưa cuốn nhật kư cho tôi.

    - Không bao giờ.

    - Nếu không hứa th́ cô cũng không được về.

    Khoa nói một cách lanh lùng . Anh đứng trước mặt Đan Thụy đầy vẻ cương quyết . Nếu lúc trước th́ Đan Thụy đă ngoan ngoản phục tùng nhưng bây giờ bị đối xử phủ phàng cô muốn vùng lên phản kháng.

    Thấy người bảo vệ thấp thoáng ngoài sân , cô mím môi :

    - Nếu anh không cho tôi đi . Tôi sẽ la lên và bác bảo vệ sẽ giúp tôi thoát khỏi anh.

    Nói xong cô lách qua mặt Khoa chạy xuống lấy xe . Anh đứng yên nh́n theo cô lắc đầu chán nản . Rồi cũng dắt xe ra cổng .

    Hết chương 6
    Hoàng Thu Dung
    Last edited by Tigon; 08-03-2011 at 07:21 PM.

  2. #322
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 7

    Đan Thụy mở hé mắt . chấp chới trong trạng thái mơ màng . Cô nằm lăn một ṿng cho tỉnh táo rồi ngồi dậy.

    Căn pḥng lạ làm cô sửng sốt nh́n quanh rồ nhảy xuống gường . Ngay lúc đó cô phát hiện trong pḥng không phải chỉ ḿnh cô mà c̣n hai gă thanh niên đang ngồi đánh bài dưới sàn nhà , sát bên cánh cửa . Đan Thụy kêu lên một tiếng sợ hăi . Hai tên nọ ngẩng lên , quay lại phía cô rồi cùng buông bài xuống :

    - Người đẹp tỉnh rồi ḱa.

    Cả hai đứng dậy đi về phía cô . Đan Thụy sợ quưnh quáng thụt lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường . Thấy hai gă lừ lừ nh́n ḿnh . Cô run giọng :

    - Nếu anh đến gần , tôi sẽ la lên.

    Một tên hầm hừ :

    - Ai thèm tới gần cô . Có tiền là có thiếu ǵ con gái , cần ǵ làm chuyện đó.

    - Vậy hai anh bắt tôi về đây làm ǵ ? Tại sao tôi lại ở đây ?

    - Dĩ nhiên là tụi tôi đưa về . Nhưng không phải tự nhiên đâu . Chờ rồi sẽ biết.

    Đan Thụy khẽ thốt lên :

    - Có nghĩa là tôi bị bắt cóc.

    - Dĩ nhiên

    Giọng nói trơ ĺ của hắn khiến Đan Thụy lạnh người . Giọng cô hơi run :

    - Các anh làm vậy để làm ǵ ? Tôi có làm ǵ cho ai ghét , càng không có tiền . Tại sao bắt tôi ?

    - Cô hỏi nhiều quá . Đă bảo lát nữa sẽ biết mà.

    Tên kia nói ồm ồm :

    - Mấy ngày ở đây cô không được đi đâu ngoài cái pḥng này . Cũng không được la . Cô mà la là tôi bóp cổ nghe chưa.

    Đan Thụy rùng ḿnh không trả lời . Cô nép người ngồi xuống nghế . Một tên hỏi trống không :

    - Có muốn ăn ǵ không ?

    Đan Thụy lắc đầu . Hắc lại đi về phía cửa :

    - Cũng được , ngồi đó chơi đi

    Đan Thụy im lặng nh́n quanh pḥng . Căn pḥng này bày trí khá đẹp . Tường không cao lắm thậm chí nếu leo trèo giỏi có thể thông qua vách bên kia . Nhưng tính cô vốn nhút nhát , bước lên cao một chút cô đă sợ hết hồn rồi . Làm sao nghĩ đến chuyện leo tường . Chưa kể đến việc bị hai gă nọ quản lư.

    Không hiểu họ bắc cóc cô làm ǵ . Qua cơn sợ , cô đâm ra ṭ ṃ chết được.

    Không biết thời gian bao lâu rồi cửa bổng bật mở . Một thanh niên cao dong dỏng bước vào . Nh́n hắn có vẻ trí thức chứ không bậm trợn như hai tên kia . Hắn ra hiệu cho tên nọ ra ngoài rồi dến ngồi trước mặt Đan Thụy ngắm nghía cô từ đầu đến chân . Đan Thụy ngồi cứng người , mắt chấp chới nh́n xuống chờ đợi.

    Hắn chợt cười kh́ :

    - Không ngờ tôi có cô em gái đẹp quá cỡ thế này , thật là hănh diện . Bao nhiêu tuổi rồi cô bé ?

    - Mười tám.

    - Ủa c̣n nhỏ vậy sao ? Tôi nhớ ông ta có con gái lớn lắm mà.

    Đan Thụy rụt rè :

    - Anh nói ông nào ?

    - Ba cô chứ ai , đúng hơn là ba của chúng ta.

    Đan Thụy lặp lại như trong mơ :

    - Ba của chúng ta ?

    Hắn cười khà khà :

    - Đúng vậy . Chắc cô không ngờ phải không ? Bỗng nhiên ḿnh có một ông anh từ trên trời rơi xuống . Nhưng thật t́nh ḿnh là anh em đó cô bé ạ . Tin đi.

    Đan Thụy lắc đầu nguầy nguậy :

    - Tôi không tin ! Mẹ tôi không nói với tôi điều này . Lúc tôi c̣n nhỏ mẹ tôi hay bảo tiếc là không có thêm cho tôi một đứa em hay anh chị . Anh đừng có gạt tôi.

    - Anh gạt em chi vậy ?

    Nghe hắn hỏi , Đan Thụy không biết trả lời thế nào nên cô đành lắc đầu :

    - Tôi nghĩ anh có một lư do nào đó , tôi không biết được – Cô nghĩ ngợi một lát rồi nh́n anh ta – Nhưng tôi muốn biết anh bắt cóc tôi để làm ǵ ?

    - Tống tiền chứ làm ǵ.

    Giọng nói tỉnh bơ của hắn làm Đan Thụy cứ nghĩ ḿnh nghe lầm , cô ph́ cười :

    - Tống tiền hả ? Tôi không tin . Tôi nghĩ anh không phải loại người như vậy.

    Hắn cười khà khà :

    - Khi người ta cần tiền th́ việc ǵ cũng dám làm tuốt . Huống ǵ là cái tṛ dễ như bỡn này.

    Hết chương 7
    Hoàng Thu Dung

  3. #323
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Ai thích bài này nên đọc thêm NƯỚC MẮT CÔ HOA HẬU

    Ai thích bài này nên đọc thêm NƯỚC MẮT CÔ HOA HẬU.

  4. #324
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 8

    Đan Thụy ngồi im nghe , cô hoài nghi :

    - Có thật là anh định làm vậy không ?

    - Ô hay . Nếu không như vậy th́ tôi bắt cóc con gái ông ta làm ǵ.

    Hắn cúi xuống gần mặt Đan Thụy nói thản nhiên :

    - Tôi đă tống cho ông ta một lá thư . Biết tôi viết cái ǵ không ? Thế này : tôi kính cẩn báo cho ông ta biết rằng trong ṿng ba ngày nếu ông ta không giao cho tôi 50 cây vàng th́ ông sẽ nhận được hậu quả khốc liệt . Đấy , ông ta mà rục rịch báo công an th́ cô sẽ toi đời . Cô em gái ạ.

    Đan Thụy bụm miệng nh́n hắn . Cổ họng tắt nghẹn v́ sợ . Hắn nói như tâm sự:

    - Biết tại sao tôi làm vậy không ? Chậc . Tất cả là tại ông ta thôi . Tôi đến xin ông giúp đỡ . Sau này đĩ nhiên sẽ trả tiền lại . Chỉ là mượn đỡ thôi . Nhưng ổng dứt khoát không chịu . Bắt buộc tôi phải làm cái cú này . Phiền phức đủ thứ – Hắn nhún vai – Chịu thôi , cái này ngoài ư muốn mà.

    - Trời ơi !

    Đan Thụy th́ thào , cả người mềm nhủn v́ khiếp đảm . Cô thấy hắn nh́n cô và cười khoái chí :

    - Kể ra tôi cũng công bằng . Hai chúng ta đều cùng một cha , nhưng cô th́ được nâng niu như ngọc . Trong khi tôi phải sống cuộc sống khốn khổ . Hại cô tức là giết ổng . Tính thế mới là tính chứ . không chừng lúc đó ổng phải hạ ḿnh đến thỉnh thằng này về làm con . Lúc đó tha hồ mà điều khiển ông già.

    Đan Thụy im lặng , qua cơn sợ hăi cùng cực , cô đâm ra b́nh tĩnh lạ lùng . Cô ngước lên :

    - Nhưng cho dù có giết tôi , anh cũng không được ǵ đâu . V́ tôi không phải là con ông ấy . Tôi không tin ông ấy chịu mất vàng để đền lấy tôi . Anh bắt lầm người rồi.

    Hắn nh́n cô khá lâu không trả lời . Đan Thụy ngồi im chịu đựng cái nh́n của hắn . Cô không hiểu hắn đang nghĩ ǵ . Đằng sau vẻ mặt trơ ĺ bí hiểm ấy là một tư tưởng ghê gớm nào đó . Mưu toan khác chẳng hạn . Hắn cứ nh́n cô như vậy một lát rồi gật gù :

    - Cô nói tôi cũng tin . Vậy th́ tôi phải thay đổi chiến thuật khác thôi.

    Hắn búng tay một cái , gật đầu :

    - Hôm nay là cô , nhưng mai mốt sẽ là cô tiểu thư kia . Xem ổng ĺ đ̣n đến đâu.

    Đan Thụy kêu lên :

    - Anh sẽ chẳng làm ǵ được đâu . Ông ấy phải cảnh giác chứ.

    - Tôi thách ông ta canh pḥng cô tiểu thư đó . Rồi cô xem . Tôi sẽ lấy cô ta ra khỏi nhà như bóc cô bỏ túi vậy.

    Ai chứ hắn nói như vậy th́ Đan Thụy tin lắm . Bằng chứng là cô đang ở đây . Ở trong tay hắn với hai tên vệ sĩ giám sát . Nghĩ tới chuyện ḿnh phải chết cô thấy tuyệt vọng vô cùng . Cô buồn rầu gục đầu vào thành ghế hết muốn nói chuyện với hắn nữa.

    Hắn nh́n cô một cách thú vị :

    - Thế nào , sợ rồi hả ?

    Đan Thụy vẫn không ngước lên :

    - Sợ , nhưng tôi sẽ không xin xỏ anh đâu . Nếu tôi có chết , th́ đó là cái chết của con thiên nga.

    - Dữ !

    Hắn kêu lên rồi cười lớn có vẻ thích thú . Hắn hơi nghiêng người về phía cô :

    - Bộ thích vở múa đó lắm hả ?

    Đan Thụy khép mắt mệt mỏi :

    - Tôi không tin một người như anh cũng biết thưởng thức nghệ Thuật . Hỏi làm chi.

    - Này , về cái khoản múa may tôi cũng khoái lắm đấy . Hay là thử nhẩy một bản xem.

    Thấy Đan Thụy không trả lời , hắn nheo nheo mắt :

    - Thế nào ?

    - Tôi không thích nhẩy với anh

    Cô chợt ngước lên nh́n hắn căm ghét :

    - Khi tôi chết rồi , tôi sẽ không để cho anh yên đâu . Tôi sẽ hiện hồn về khấy rối anh . Làm cho lương tâm anh không yên ổn và anh sẽ phát điên lên v́ sợ ma.

    - Cha , c̣n bầy đặt hăm dọa nữa kia . Dễ thương quá ! Tính nhát con nít hả ?

    - Tôi không hăm dọa mà sẽ làm thật.

    Phản ứng trẻ con của Đan Thụy h́nh như chỉ làm hắn thêm khoái chí . Hắn chẳng có vẻ ǵ phật ḷng thái độ thù nghịch của cô mà ngược lại c̣n ngắm nghía cô như say mê :

    - Cô đẹp thật . Qúa là đẹp . Chỉ nh́n hàng mi như cánh bướm của cô , tim tôi cũng đă chết đi phân nửa rồi.

    Cửa pḥng lại mở , và lại có một người khác đi vào . Hắn mang kính cận , cũng có vẻ trí thức và bề ngoài cũng không có vẻ ǵ đe dọa . Hắn chỉ nh́n thoáng Đan Thụy rồi quay qua lại tên kia :

    - Sao rồi Giang , cô ta phản ứng dữ không ?

    Gă thanh niên tên Giang cười kh́ :

    - Năy giờ tao đang thuyết phục người đẹp.

    - Thuyết phục thế nào mà nh́n cô ta có vẻ sợ thất thần vậy ?

    - Đừng lo , cô ta không chết bây giờ đâu.

    - Nói ǵ nghe ghê vậy mày ?

    Hắn kéo ghế ngồi trước mặt Đan Thụy :

    - Tên ǵ vậy cô bé ?

    Đan Thụy không trả lời . Giang nói thay :

    - Tên Thụy , Đan Thụy.

    Hắn cười như thông cảm :

    - Ở đây mất tự do quá hả ? Ráng nghe . Nhờ cô ở tạm vài ngày , xong việc tụi tôi sẽ trả cô về.

    - Thôi tốp cái miệng mày lại – Giang cắt ngang rồi đứng lên – Ra ngoài kia đi ông , đừng bắt khách chờ đợi.

    Rồi cả hai đi ra ngoài . Đan Thụy ngẩng đầu lên nh́n theo , cô không biết họ sắp giở tṛ ǵ , và căng người chờ đợi.

    Nhưng thật lâu mà họ vẫn không trở vào . Chỉ có hai tên vào ngồi ở gần cửa . Lát sau lại có tiếng gơ cửa . Ai đó đưa vào một khay thức ăn là ly cam tươi . Một tên đặt trước mặt Đan Thụy :

    - Ráng ăn chút ǵ đi , cả ngày cô không ăn chịu ǵ nổi.

    Đan Thụy buồn rầu :

    - Tôi không muốn ăn.

    - Th́ để đây đi.

    Hắn trở ra cửa , cả hai lại tiếp tục đánh bài để mặc Đan Thụy tự do.

    Buổi tối qua đi . Đan Thụy mệt mỏi rũ cả người , nhưng không dám ngủ . Cô sợ Giang trở lại . Cô ngồi trong góc gường , tựa đầu vào tường tự nhủ Sẽ thức suốt đêm.

    Đan Thụy cứ ngồi như vậy đến khuya th́ Giang đẩy cửa bước vào . Cô giật bắn ḿnh đứng dậy . Nhẩy phắt xuống gường như muốn chạy trốn . Hắn cười phá lên khi thấy cử chỉ của cô . Ra hiệu cho hai tên nọ ra ngoài xong hắn đến ngồi ở góc pḥng nh́n nh́n cô :

    - Khuya rồi sao cô không ngủ ?

    - Nếu anh đụng vào tôi , tôi sẽ cắn lưỡi.

    Giang nhướng mắt :

    - Ghê vậy hả ? Chà , coi hiền vậy mà dữ nhỉ . Nhưng này , nếu bây giờ cô lỡ nhức răng hay bị cảm ǵ đó , chắc chắn cô sẽ năn nỉ để tôi đi mua thuốc cho cô đấy, cô bé.

    Đan Thụy không trả lời . Cô ngồi xuống mép gường , gương mắt ngó hắn . Hắn cũng không ngớt ngó cô :

    - Tôi nghĩ giờ này cô bé ngủ say lắm . Định ghé coi cô có trốn chưa ? Ai ngờ cô c̣n thức . Lạ nhà ngủ không được hả ? Hay là nhớ tôi ?

    Đan Thụy im lặng suy nghĩ , nh́n bộ điệu của hắn ,cô thấy hắn chẳng có vẻ ǵ clà muốn hại cô . Thậm chí rất nghiêm chỉnh ḥa nhă . Trời ơi ! Ai biết được một người có bề ngoài như vậy lại là một tên bắt cóc hại người . Hắn làm thần kinh cô như sắp đứt ra v́ căng thẳng . Một sự suy sụp tinh thần đến mức sắp phát điên . Vậy mà hắn th́ lại rất lịch sự , ít ra là cũng trong lúc này.

    Hắn chợt lên tiếng :

    - Mới có một ngày mà cô có vẻ xuống sắc đấy . Tiều tụy hẳn đi . Lạ thật , ở đây đâu có ai ngược đăi cô , thậm chí phục vụ rất nhiệt t́nh . Cô xem này : sợ cô buồn tôi đă để sẳn trong pḥng rất nhiều sách . Cả tivi và cassette . Sao không xem tivi hoặc nghe nhạc cho đỡ buồn ?

    Giọng Đan Thụy đầy oán giận :

    - Trước khi hại người , anh c̣n làm ra vẻ đạo đức như vậy sao ? Tôi nói cho anh biết , dù anh có làm ǵ hơn thế nữa , khi chết đi rồi tôi vẫn cứ theo báo thù anh.

    - Như cái kiểu cô nói hồi chiều vậy hả ?

    - Như cái kiểu cô nói hồi chiều vậy hả ? Ha Ha , tức cười thật , nghe một cô con nít hăm dọa cũng vui . Nhưng này , lúc chiều tôi đùa một chút mà cô thù dai vậy sao ? Bộ cô nghĩ là như vậy hả ?

    - Đùa ?

    Đan Thụy kêu lên . Thật kỳ lạ , cô không thấy vui mà trái lại càng phẩn nộ . Cô run giọng :

    - Anh có kiểu đùa tra tấn tinh thần người ta như vậy sao ? Làm cho thần kinh tôi suy sụp v́ sợ, thế rồi anh nhởn nhơ bảo là đùa . Đàng nào th́ tôi cũng thù anh tới chết.

    - Bộ con gái cô nào cũng có tật thù dai như vậy hả ? Chà , rắc rối nhi?

    Hắn chợt đứng lại đi về phía Đan Thụy . Cô nh́n hắn như đề pḥng , cái nh́n làm hắn dừng lại , khẽ nhún vai :

    - Đừng có sợ tôi như vậy . Thật ra tôi không đáng sợlắm đâu . Nói bốc trời không có nghĩa là hanh động dă man . Bất đấc dĩ lắm tôi mới sử dụng chiêu này thôi . Cô cứ yên tâm ở đây thêm hai ngày nữa , tôi hứa không làm ǵ cô đâu . Dù sao cũng phải chờ xem ông ǵa phản ứng thế nào đă

    Hắn chợt bật cười :

    - Th́ ra cô không phải là em gái tôi , một sự hiểu lầm thú vị thật.

    - Tôi thấy không có ǵ thú vị hết.

    Hắn ṭ ṃ :

    - Cô không phải là con ông ta , vậy th́ là ǵ ?

    Đan Thụy nói miễn ưỡng :

    - Ông ấy là dượng , mẹ tôi mang tôi về sống với ông ta khi tôi 12 tuổi . Sau đó mẹ tôi mất , tôi không biết đi đâu nên đành phải ở lại đó.

    - Sống ở nhà đó thoải mái không ?

    - Không.

    - Ông ta ngược đăi cô hả ?

    - Không, ông ấy không ghét tôi , cũng không thương . Ông ta đi làm ăn , Ít về nhà lắm.

    - Vậy sao cô thấy không thoải mái ?

    Đan Thụy thành thật :

    - V́ bà nội và chị Tú Vân hay mắng tôi lắm ,có lúc tôi nghĩ sao trước lúc chết mẹ tôi không mang tôi vào cô nhi viện . Sống ở đó có lẽ tôi đỡ khổ hơn . Dù tôi biết vào đấy buồn lắm.

    Giang nh́n cô bằng cái nh́n rất lạ . Ánh mắt hắn như tối đi . Hắn im lặng rút thuốc ra hút . Thái độ trầm ngâm không dứt. Đan Thụy ngồi im quan sát Giang . Cử chỉ hắn bây giờ khác xa với vẻ cười cợt lúc chiều . Cô có cảm tưởng gă thanh niên hăm dọa cô lúc hciều là ai đó chứ không phải hắn . Lạ lùng quá ! Không lẽ người ta có thể biến hóa nhanh chóng vậy sao ? Chờ măi không thấy Giang nói ǵ . Đan Thụy rụt rè :

    - Anh làm sao vậy ?

    Hắn hơi nhướng mắt nh́n cô , rồi dụi điếu thuốc :

    - Khuya rồi , cô ngủ đi , tôi về đây . Pḥng của tôi bên kia . Có ǵ th́ gọi tôi.

    Giang đi ra cửa , Đan Thụy rụt rè gọi lại :

    - Anh Giang này.

    Hắn quay lại hỏi đầy vẻ quan tâm :

    - Cái ǵ vậy ?

    - Nếu được … anh cho hai người kia ra ngoài được không . Tôi hứa sẽ không trốn đâu.

    Giang có vẻ hiểu và thông cảm . Hắn mỉm cười :

    - Bắt một cô gái như cô ở trong pḥng với hai tên như vậy th́ quá đáng thật . Đừng lo , để tôi bảo họ ra . Yên tâm ngủ rồi chứ ?

    - Cám ơn anh.

    Hắn đi ra rồi , Đan Thụy thở nhẹ , Cô cài cửa pḥng rồi nằm xuống gường , có cảm giác ḿnh trút đi một gánh nặng. Bây giờ th́ cô không c̣n sợ nữa , thậm chí thích ở đây . Mới một ngày mà cô có cảm giác ḿnh đă ở một thế giới khác , xa rời hẳn cuộc sống ở nhà Tú Va6n . Thoát được những lời đay nghiến của bà nội và Tú Vân . Cũng không phải chịu đựng cái nh́n lạnh lùng của Khoa . không phải chứng kiến cảnh Khoa âu yếm lo cho Tú Vân . Tránh được những cái đó đối với cô là một hạnh phúc thật sự. Nhớ đến Khoa , tim cô lại thấy một nổi đau kỳ lạ . Nước mắt lặng lẽ chảy trên mặt . Cô khóc một ḿnh v́ tủi thân và cô đơn . Đến lúc quá mệt mỏi ,cô thiếp đi.

    Hôm sau , Đan Thụy dậy thật muộn . Đến gần 10 giờ cô mới thức . Trong pḥng không có ai . Trên bàn đặt sẵn thức ăn . Vậy là Giang đă bảo hai tên ra ngoài . Hắn thật là tế nhị. Đan Thụy vào pḥng vệ sinh rửa mặt . Rồi vào bàn ăn một cách vui thích . Ăn xong , cô đến tủ lục một quyển tiểu thuyết , nằm lăn ra gường đọc. Thật là một cuộc sống nhẹ nhàng , dễ chịu .

    Đến trưa Giang lại đến . Đan Thụy ngồi dậy tiếp hắn với thái độ cởi mở . Hắn có vẻ ngạc nhiên v́ sự thay đổi của cô :

    - Thế nào , cô có thấy thoải mái không ?

    Đan Thụy buột miệng :

    - Ở đây tôi thấy sung sướng hơn ở nhà nhiều lắm . Cảm ơn anh đă bắt tôi đến đây.

    Giang gật gù :

    - Thấy cô vui vẻ như vậy thật là dễ chịu . Nếu cô mà khóc lóc th́ lương tâm tôi áy náy lắm . Có cần ngủ trưa một chút không ?

    - Tôi không ngủ trưa.

    - Vậy th́ thức nói chuyện chơi.

    Giang lục túi t́m gói thuốc , nhưng không t́m được hắn phẩy tay như hơi khó chịu . Thấy Đan Thụy nh́n ḿnh cười , hắn khẽ nhún vai :

    - Tôi ghiền thuốc lắm . Một ngày tệ lắm cũng phải nữa gói , không biết sao trưa nay đảng trí quá vậy.

    - Anh ra ngoài kia xin , chắc họ có mà.

    - Thôi khỏi

    Đan Thụy không nén được ṭ ṃ :

    - Anh Giang này , có thật anh sẽ không hại tôi không ? Tối qua anh nói thật chứ ?

    - Hại cô chi vậy ?

    - Th́ để hăm dọa ông ta như anh nói đấy.

    - Cô điên quá . Cô tưởng tôi làm được chuyện đó sao ? Dĩ nhiên tôi sẽ bắt cóc Tú Vân , nhưng chỉ dọa ông ấy thôi. Nếu ông ta không đưa vàng th́ thôi , tôi sẽ xoay cách khác.

    Đan Thụy hỏi khẽ :

    - Tại sao anh phải làm vậy ?

    Giang nhướng mắt :

    - Ông ấy là cha tôi . Tôi làm vậy cũng đúng thôi . Ông ta bỏ mẹ tôi khi mẹ tôi có thai . Sau đó lập tức cưới một bà vợ giàu có . Tôi chật vật lắm mới lớn lên được . Có đ̣i tiền ông ta th́ cũng chỉ là bắt ông ta chịu trách nhiệm về con gái vậy thôi. Lư luận có vẻ ngang , nhưng mà cũng đúng . Xét về lư trí đâu có ǵ sai .

    Đan Thụy mơ hồ thấy hắn làm vậy không sai chút nào . Có điều nó hơi kỳ kỳ. Hắn nói tiếp :

    - Vả lại tôi chỉ có ư mượn đỡ thôi . Sau này khá lên tô sẽ trả lại ông ta . Không chừng c̣n trả hơn như vậy nữa . Ǵ chứ kiếm tiền với tôi không khó lắm , có điều tôi muốn đi đường tắt.

    Đan Thụy không hiểu hắn muốn nói ǵ . Nhưng không dám hỏi . Hắn ngồi chơi một lát rồi nh́n đồng hồ :

    - Bây giờ tôi phải đi làm . Ở lại chơi nhé . À , hai người kia có làm phiền ǵ cô không ?

    - Nếu họ Ở ngoài cửa th́ tôi không có ǵ phiền ca?

    - Tốt , vậy mấy lúc rảnh cô làm ǵ ?

    Đan Thụy giơ quyển sách lên , không trả lời . Hắn bật cười :
    - Thôi đọc tiếp đi . Mai gặp lại nhé.

    - Bái bai.

    Hắn cũng vẫy tay chào lại cô rồi đi ra ngoài . Đan Thụy ngồi im nh́n theo , cô chợt thấy thật kỳ lạ , trong t́nh trạng bị giam cầm thế này , đáng lẽ cô phải thù ghét ắn mới phải , đàng này cả hai lại có những cuộc tiếp xúc thật dễ chịu . Nghĩ đến ngày mai sẽ được trả về nhà , tự nhiên cô thấy buồn . H́nh như cô thích ở đây hơn.

    Ngay lúc đó một tiếng hét chói tai làm Đan Thụy giật ḿnh . Hoài Giang cũng ngồi im lắng nghe . Tiếp theo là một tràng tiếng chửi thô tục . Đan Thụy nhận ra là tiếng của Tú Vân . Cô ngạc nhiên quay lại nh́n Giang , hắn hơi cười :

    - Chà , cô em gái của tôi dữ thật.

    Đan Thụy không nghe tiếng của Tú Vân nữa . Chắc chị ta đă bị bịt miệng . Đan Thụy ngồi thẫn thờ nh́n Giang , cô sợ anh sẽ làm ǵ đó thô bạo với Tú Vân , nhưng anh vẫn ngồi im.

    - Tôi không biết ḿnh có cô em gái ghê gớm như vậy . Cô ta chửi thề mỗi khi bị trái ư như vậy sao ?

    Đan Thụy không trả lời . Hoài Giang đứng dậy đi ra ngoài . Có lẽ anh qua pḥng bên kia.

    Tối hôm ấy hắn không đến chơi với Đan Thụy . Hôm sau chỉ đến thay băng cho cô rồi lại đi . Hôm sau nữa khi Đan Thụy chuẩn bị lên gường th́ hắn đến :

    - Thế nào , cô thấy trong người ra sao rồi ?

    - Tôi b́nh thường.

    Cô rụt rè :

    - Anh cho tôi về nhà phải không ?

    Hắn lắc đầu :

    - Thế c̣n chị Vân.

    - Về rồi , ông già giao tiền lập tức . Ông ta có vẻ cưng con gái quá . Trong khi cô th́ không thấy ông ta phản ứng ǵ.

    - Tại v́ tôi không phải là con ông ấy . Anh Giang này.

    - Nói đi.

    Đan Thụy ngập gừng :

    - Tôi không hiểu … tôi không giải thích được tại sao anh tốt với tôi như vậy.

    Hoài Giang có vẻ bất ngờ , hắn im lặng một lát rồi nói như đùa đùa :

    - Chắc tại tôi nổi hứng bất tử . Đừng có hỏi chuyện đó.

    - Tôi không tin , anh giải thích đi.

    Hoài Giang phẩy tay :

    - Cô rắc rối quá , nhưng tôi cũng nói thật cho cô biết . Tại v́ cô có vẻ yếu đuối cô đơn . Cô kích thích con người hiệp sĩ trong tôi nổi dậy cho nên tôi muốn bảo vệ cô - hắn im lặng một lát rồi nói thêm :- Dĩ nhiên là trong phạm vi của tôi . Khi cô về nhà rồi có thể c̣n một người khác cũng nghĩ như tôi.

    - Không có ai đâu.

    Tự nhiên Đan Thụy nghĩ đến Khoa . Nghĩ đến những tủi hờn anh gây cho cô . Bây giờ Khoa đă bỏ rơi cô , đă thực sự quay lưng với mối t́nh đành cho cô , để lại cho cô một sự hụt hẩn trong nổi trống vắng không ǵ bù đắp lại được . Cô không biết rồi những ngày tới khi phải trở về nhà ông Khôi , cuộc sống của ḿnh sẽ tuyệt vọng đến đâu.

    Cô không tin ḿnh đủ sức chịu đựng sự trừng phạt của Khoa nữa . Nhất là những ngày ở đây quá êm đềm . Nhớ lại thời gian trước cô thấy đó là sự chịu đựng kinh khủng.

    Hai tuần sau Đan Thụy hoàn toàn b́nh phục . Buổi chiều đưa cô về nhà , Hoài Giang có thái độ trầm ngâm như phân Vân một điều ǵ đó . Hắn đưa Đan Thụy vào một quán nước , cả hai đều có tâm trạng bịn rịn theo cách khác nhau . Hoài Giang nói như giặn ḍ :

    - Nếu mai mốt có chuyện ǵ không vui , nhớ t́m đến tôi nhé cô bé . Tôi sẽ giúp cô bằng khả năng của tôi.

    - Vâng.

    Hắn khuấy nhẹ ly cà phê , rồi cứ cầm chiếc ly trên tay . Hắn nh́n Đan Thụy như có lỗi :

    - Rất tiếc tôi đă gây ra cho cô một cú sốc như vậy . Tôi biết khi trở về cô sẽ không c̣n được yên ổn nữa . Nhưng dù sao cũng phải trở về . Đó mới là thực sự là nhà của cô.

    Đan Thụy cười nhẹ không trả lời . Hắn lắc đầu :

    - Sao tôi đa cảm không đúng lúc thế này nhỉ . Nhưng thật t́nh tôi không ye6n tâm khi trả cô về nhà . Nếu gặp chuyện ǵ cô phải gọi điện cho tôi ngay . Hứa không ?

    - Không có ǵ đâu anh Giang ạ . Tôi nghĩ bà nội với chị Vân không đối xử tệ hơn lúc trước đâu . Tôi đă quen rồi.

    Hoài Giang cười như không tin . Hắn vỗ nhẹ tay Đan Thụy :

    - Tôi tiếc tại sao cô không là em gái tôi . Chính cô chứ không phải là ai khác . Tôi vẫn thường muốn ḿnh có một cô em gái để mà thương yêu chiều chuộng . Dù muốn dù không th́ tôi cũng đă yêu thương cô như vậy . Hy vọng sau này ḿnh c̣n gặp nhau nữa . Hứa với tôi di cô bé.

    - Vâng !

    - Cứ coi như những ngày qua là một tai nạn . Nhưng nhờ nó mà cô có được một ông anh . Được không ?

    Đan Thụy không trả lời , tự nhiên cô thấy muốn khóc , cô đâu có muốn rời xa Hoài Giang . Chính cô cũng khao khát ḿnh có một ông anh như hắn . Phải trở về nhà thật sự là một sự quyến luyến . Nhưng cô không thể sống măi với hắn . Cô bặm môi , nước mắt viền quanh mi :

    - Mai mốt tôi sẽ gọi điện cho anh.

    Hoài Giang gật nhẹ đầu , bóp nhẹ tay cô :

    - Đừng khóc nữa cô bé . Ḿnh c̣n gặp nhau nữa mà . Đúng không ? Bây giờ về nhà đi . Tối sợ không hay . Cười đi cho tôi yên tâm nào :

    Đan Thụy quẹt nước mắt , cố mỉm cười . Hoài Giang nói thật au yếm :

    - Em gái tôi thật là ngoan và dễ thương nữa.

    Hắn như không kiềm chế được t́nh cảm , vuốt nhẹ tóc cô như đứa bé rồi kéo cô đứng lên :

    - Về nghe cô bé ?

    Hắn đưa Đan Thụy về đến cổng nhà cô , rồi cứ đứng bên kia đường nh́n cô bấm chuông . Đến lúc Đan Thụy đi vào sân và cánh cổng đóng lại hắn mới về.

    Đan Thụy ngập ngừng bước vào nhà , bụng hoang man lo âu , cô không biết tu/ Vân đối xử với cô thế nào và bà nội nữa . Nhưng có tệ hơn nữa không ? Cô không hiểu được họ nghĩ ǵ khi cô bị bắc cóc rồi trở về . Liệu họ có chấp nhận cô không.

    Người Đan Thụy gặp đầu tiên là ông Khôi . Một điều Đan Thụy thấy lạ v́ hâu như cô không thấy ông ở nhà . Thấy Đan Thụy , ông không giấu được vẻ kinh ngạc và buông tờ báo xuống :

    - Vậy là tụi nó thả con về à ?

    - Dạ.

    - Tại sao tới bây giờ mới thả ?

    Đan Thụy lúng túng :

    - Dạ , con không biết nữa.

    Cô cứ đứng loay hoay một chỗ . Thái độ của ông càng làm cô hoang mang . không dám lên pḥng , cô đành ngồi nép xuống salon.

    Ông Khôi nh́n nh́n cô :

    - Kỳ lạ thật . Tại sao nó thả con Tú Vân mà gần cả tháng mới thả con ra . Nó dặn về nói ǵ không ?

    - Dạ không.

    - Tụi này có âm mưu ǵ đây ?

    Ông Khôi nói lẩm bẩm một ḿnh . Đan Thụy ngồi im phân Vân . Cô nửa muốn giải thích việc cô bị phẩu thật , nữa thấy không nên . Cô sợ Ông Khôi sẽ ghét cô v́ ông ghét Hoài Giang.

    Ngay lúc đó , bà nội và Tú Vân trên lầu đi xuống . Tú Vân không nói ǵ . Nhưng bà th́ có vẻ nghi ngờ :

    - Cô được tụi nó thả ra đó hả ?

    - Dạ.

    Ba người đưa mắt nh́n nhau làm Đan Thụy cảm thấy bất an vô cùng . Cô chưa biết phải nói ǵ th́ bà nội nghiêm giọng :

    - Trong nhà này ai cũng phải nghĩ tụi nó giết cô rồi . V́ con Tú Vân được thả lâu quá mà không thấy cô về . Tôi nói với hàng xóm và họ hàng bên cô là cô chết rồi . Bây giờ cô trở về th́ nhà này phải nói năng ra sao với người ta.

    Đan Thụy rùng ḿnh . Những lời ghê gớm của bà khiến cô lạnh toát người . Nhưng cô cũng đủ nhạy bén để hiểu mọi người không muốn có mặt cô trong nhà . Họ muốn đuổi cô đi . Thật là bàng hoàng.

    Cô chưa biết nói ǵ th́ ông Khôi lạnh lùng :

    - Dượng thấy chuyện này có cái ǵ đó mờ ám quá . Ai biết được tụi nó toan tính cái ǵ . Biết đâu nó muốn mượn tay con làm nội ứng để tiến hành một vụ cướp.

    - Không , không phải như vậy.

    Đan Thụy bật kêu lên , hoảng sợ thật sự v́ những điều ông Khôi nói . Cô lắp bắp :

    - Họ không có bảo con như vậy . Con xin thề là không có . Con …

    Bà nội cắt ngang :

    - Làm sao mà chúng tôi dám tin cô . Nhà này vừa mất mấy chục cây vàng rồi . Tôi không muốn mất thêm cái ǵ nữa đâu.

    - Con không có như vậy nội ơi . Oan cho con lắm.

    Ông Khôi xen vào :

    - Nhưng thật t́nh dượng không dám tin con rồi . Không phải dượng cư xử tệ với con , nhưng dượng phải đề pḥng.

    Đan Thụy cúi mặt nh́n những ngón tay ḿnh . Cô hiểu ḿnh không c̣n chỗ trong ngôi nhà này nữa . Cô cảm thấy sợ hải và tuyệt vọng . Nhưng ḷng tự trọng không cho phép cô van xin mọi người . Cô đứng dậy nói khẽ :

    - Con hiểu con không được ở đây nữa . Con sẽ ra khỏi nhà . Xin dượng cho con lấy ít đồ của con , ngoài ra con không xin ǵ cả .

    Hết chương 8
    Hoang Thu Dung

  5. #325
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Năm nét hữu cảm

    Đời người lo măi biết bao thôi
    Mái tóc xanh xanh trẮng hết rồi!
    Sự nghiệp ngh́n thu xa vút mắt
    Tài t́nh một gánh nặng bên vai.
    Hợp tan tri kỷ người trong mộng
    Rộng hẹp danh thân đất với trời!
    Sương phủ cành mai năm giục hết
    Ngày xuân con én lại đưa thoi.

    Tản Đà

  6. #326
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Sốt ruột quá, hì hì

    Kể tiếp đi chị Tigon ơi.
    Có nhiều người sốt ruột rôi đấy.

  7. #327
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 9

    Không ai trả lời , Đan Thụy chậm chạp đi lên pḥng . Cô lấy vài bộ quần áo và mấy quyển thơ . Cô lục khắp trong pḥng vẫn không thấy quyển nhật kư đâu . Kinh hoàng sững sốt ,cô ngồi phịch xuống gường . Cảm thấy máu trong người như đông lại v́ lạnh giá . Có nghĩa là quyển sổ ấy lọt vào tay Tú Vân rồi . Có thể v́ vậy mà mọi người muốn đuổi cô.

    Nhưng sao Tú Vân phản ứng nhẹ nhàng quá vậy ? Đan Thụy nhớ trận đ̣n lần đó mà rùng ḿnh . Tú Vân có mưu tính ǵ nữa đây ?

    Cô vội đi xuống nhà , mọi người vẫn c̣n ngồi ở salon , trên bàn là một xấp tiền . Ông Khôi lên tiếng :

    - Con ngồi xuống một chút dượng nói chút chuyện.

    Đan Thụy đến gần mọi người nhưng vẫn đứng . Ông Khôi chỉ xấp tiền :

    - Để con ra khỏi nhà như vậy là chuyện bất đấc dĩ , dượng cũng không muốn đâu . Con mang tiền này rồi t́m chổ ở . Dượng thấy con nên về quê ở với bà con hay hơn.

    Ông cầm tiền đưa Đan Thụy nhưng cô lắc đầu :

    - Cám ơn dượng , nhưng con không lấy đâu.

    Cô chào mọi người rồi đi nhanh ra cửa . Trời vừa sụp tối , Đan Thụy cúi mặt đi lang thang ra đường . Bây giờ cô đă thật sự mất một nơi nương tựa dù là chông chênh . Cách đối xử của gia đ́nh ông Khôi làm cô thấy hận . Một nổi hận cay đắng và bất lực . Cô tự hứa với ḷng sẽ không bao giờ quay lại đó van xin dù có chết đói ngoài đường.

    Đẩy một đứa con gái không có lấy một chút khả năng chống đỡ nghịch cảnh ra khỏi nhà . Họ có c̣n t́nh người không ?

    Đan Thụy không khóc , cảm giác hận làm cô thấy ḿnh dửng dưng với tất cả mọi thứ . Cô cứ đi lang thang trên đường phố mà không biết ḿnh sẽ về đâu.

    Cô nghĩ đến Hoài Giang . Bây giờ cô chỉ có hắn là nơi nương tựa . Một chỗ dựa an toàn và yên ổn hơn tất cả mọi nơi , và có lẽ hắn là người duy nhất sẽ không hất cô ra ngoài đường.

    Đan Thụy vào một điện thoại công cộng gọi cho Hoài Giang . Vừa nghe tiếng cô , giọng hắn nôn nóng :

    - Thế nào rồi cô bé ? Yên ổn chứ ?

    "Yên ổn" . Tự nhiên Đan Thụy bật khóc :

    - Họ đuổi tôi ra khỏi nhà . Thật sự là bây giờ tôi không biết đi đâu . Anh đến với tôi được không ? Tôi sợ và cô đơn lắm.

    - Tất nhiên là được chứ . Đừng lo , tôi sẽ lo cho cô mọi thứ . Đừng sợ ǵ hết nhé . Tôi sẽ đến ngay . Bây giờ cô đang ở đâu ?

    Đan Thụy nói đường cho hắn , rồi đi dọc theo lề đường chờ đợi.

    Nhưng cô đi tới đi lui thật lâu mà vẫn không thấy bóng hắn . Buổi tôi đi qua , rồi đến khya , Đan Thụy thật sự hăi hùng . Khiếp sợ với viễn ảnh đêm nay cô không biết ở đâu , cô đi dọc con lộ thênh thang nước mắt rơi lả chả trên mặt.

    Chợt nhớ đến Nguyệt Thi , Đan Thụy ngần ngại một chút , rồi đến nhà cô bạn thân duy nhất ấy . Đan Thụy nghĩ nếu bây giờ không có Nguyệt Thi ở nhà , chắc cô sẽ nhẩy xuống cầu để giải thoát hoàn cảnh tuyệt vọng này.

    Cô không hiểu tại sao Hoài Giang làm vậy . Th́ ra tất cả chỉ là một lời hứa dối trá vậy mà cô đă thật sự mến hắn , tin tưởng hắn . Cô không thấy giận hắn chỉ có cảm giác hụt hẩng phủ phàng.

    Đan Thụy đứgn trước ngỏ hẻm nhà Nguyệt Thi do dự đứng yên . Trong lúc cô c̣n phân vân th́ có tiếng xe chạy vào , rồi Nguyệt Thi dừng lại , nh́n nh́n Đan Thụy . Nó kêu lên :

    - Trời ơi Thụy , mày phải không ?

    Đan Thụy quay phắt lại , cô mừng rớt nước mắt :

    - Tao định đến t́m mày , không ngờ gặp ở đây.

    - Vô đây , lên tao chở luôn , trời ơi , tao không tin là gặp mày ở đây . Tao mừng muốn chết được – Nguyệt Thi dừng xe trước cổng . Lôi Đan Thụy đi tuốt vào nhà , kêu toáng lên – Mẹ Ơi , nhỏ Thụy nè mẹ . Nó về rồi nè.

    Bà Nhu cười hiền lành :

    - Con về lúc nào vậy Thụy . Rồi họ có làm ǵ con không ?

    - Dạ không a.

    Đan Thụy trả lời mà mắt vẫn nh́n Nguyệt Thi như hỏi . Nó cười x̣a rồi kéo cô vào pḥng :

    - Vô đây , c̣n nhiều chuyện để nói lắm.

    Đan Thụy ngồi xuống gường :

    - Sao mày biết tao bị bắt vậy ?

    - Dĩ nhiên là có người nói , rồi mày sẽ biết . Nhưng sao mày đến đây khuya quá vậy ?

    Đan Thụy cúi mặt . Tự nhiên nước mắt cô tuôn ra như ̣a vở :

    - Họ đuổi tao ra khỏi nhà . Từ chiều giờ tao lang thang ngoài đường , cuối cùng tao đành phải đến mày.

    Nguyệt Thi cau mặt :

    - Đáng lẽ mày phải đến đây ngay . Đi đâu mà lung tung vậy , nhưng kệ đi . Mày bị họ bắt như thế nào ? Họ có làm ǵ mày không ?

    Đan Thụy cố nín khóc kể tỉ mỉ cho Nguyệt Thi nghe . Nó ngồi im , cau trán v́ thương xót :

    - Tao không hiểu mắc ǵ mà mày lận đận đến vậy . Tao nghe c̣n chịu không nổi nói ǵ mày là người trong cuộc . không ngờ mày khổ như vậy – Nó chép miệng phán cho một câu – Mày đúng là hồng nhan đa truân rồi.

    Đang buồn rũ người mà Đan Thụy cũng ph́ cười :

    - Câu đó để dành cho mấy mỹ nhân . Tao chưa đến mức như vậy đâu.

    - Th́ mày không mỹ nhân th́ là ai , tao chắc.

    Đan Thụy trở lại vẻ ủ rủ , cô nằm vùi xuống gường nước mắt lại chảy :

    - Được ở trong căn pḥng ấm cúng thế này tao mới ư thức hết lúc chiều ḿnh lẽ loi , bất hạnh đến mức nào – Cô cắn chặt răng – Tại sao tao không được một mái ấm b́nh thường như mọi người hả Thi ? Một gia đ́nh b́nh thường có cha có mẹ . Mơ ướt đó có ǵ lớn lao đâu . Tại sao mọi người có , c̣n tao th́ không ?

    Nguyệt Thi cũng rơm rớm nước mắt :

    - Mày bất hạnh quá , nhưng thế nào mai mốt mày cũng sẽ được đền bù . Yên chí đi , cuộc đời mà , nó như một con sông vậy . Lúc chảy êm lúc qua gềnh thác . Rồi đây mày sẽ được sung sướng . Đời là vậy đó . Hôm nay người ta có thể là tên ăn mày , nhưng biết đâu ngày mai sẽ thành triệu phú . Sống trên đời này có cái ǵ là tuyệt đối đâu.

    Đan Thụy nằm im lắng nghe .Cô nhận ra cách nói của Nguyệt Thi có cái ǵ đó khác khác, người lớn hẳn ra , triết lư như đă trải qua đời nhiều lắm . Mới mấy tháng mà nó có vẻ chững chạc lên . Lạ thật !

    Cô ngóc đầu lên nh́n nó , rồi lại nằm xuống khép hờ mắt :

    - Nghe mày nói tao tưởng nhà sư nào thuyết giản . Lúc này mày lạ lắm đó.

    Nguyệt Thi cười tươi :

    - Vậy hả ? Nhưng mày thấy tao có ǵa dặn thêm không ?

    - Có

    Thấy Đan Thụy che miệng ngáp , Nguyệt Thi đứng lên :

    - Thôi mày ngủ đi . Thấy mày có vẻ mệt rồi đó.

    Đan Thụy không trả lời , cô nằm im một lát rồi ngủ hẳn . không hay Nguệt Thi c̣n loay hoay giăng mùng.

    Sáng thức dậy không thấy Nguyệt Thi đâu , Đan Thụy đi ra ngoài t́m . Cô gặp nó ở trong bếp :

    - Sao mày thức sớm vậy ?

    Nguyệt Thi cười kh́ :

    - Tám giờ rồi cô nương.

    Đan Thụy ngơ ngẩn :

    - Vậy hả ? Sao tao ngủ nhiều vậy không biết.

    - Rửa mặt đi rồi ăn sáng . Đáng lẽ tao đi hồi sáng rồi . Nhưng có mày tao ở nhà phục vụ . Lúc này tao ra chợ phụ mẹ tao rồi . Chờ có kết quả đại học sẽ tính nữa.

    Đan Thụy dựa vào tường thở dài :

    - Mày cứ đi đi , để tao ở nhà một ḿnh cũng được.

    Nguyệt Thi nói như bí mật :

    Đĩ nhiên là tao phải đi rồi . Chịu khó ở nhà , chiều tao về tính chuyện của mày.

    Cả hai ngồi vào bàn ăn . Ăn xong Nguyệt Thi thay đồ ra chợ . Đan Thụy dọn dẹp xong , cô đi thơ thẩn trong nhà t́m một thứ ǵ để làm.

    Nhưng mọi thứ đều ngăn nắp , tinh tươm . không biết làm ǵ , cô ngồi một ḿnh trước bàn học Nguyệt Thi t́m quyển tập mới ghi nhật kư.

    Khá lâu , nghe có tiếng dựng xe ngoài sân . Rồi tiếng chân người đi vào nhà . Cô đứng dậy ra ngoài xem là ai . Chưa đến cửa đă nghe một tiếng gọi hấp tấp :

    - Thụy ơi.

    Đan Thụy giật ḿnh lặng người đi . Cô không tin vào tai ḿnh . Đó là giọng của Khoa . không thể nhầm lẫn được , nhưng làm sao Khoa biết cô ở đây . Va `anh t́m cô để àm ǵ ?

    Đan Thụy hoang mang đứng im . Khoa gọi cô thêm lần nữa , không thấy Đan Thụy , anh đi thẳng vào nhà trong . Bắt gặp cô đứng nép sau cửa , Khoa sửng người lại nh́n cô :

    - Sao em không trả lời anh ?

    Đan Thụy ngước lên nh́n anh , im lặng . Cử chỉ của cô làm anh khựng lại1 giây . Rồi không kềm được anhkéo mạnh Đan Thụy vào ḷng :

    - Gặp anh , em không mừng sao ? một tháng qua anh sống dở chết dở v́ t́m em . Bây giờ gặp thế này em lạnh nhạt với anh quá . Em không thấy nhớ anh sao hả Thụy ?

    Đan Thụy vẫn đứng im . Mặc cho Khoa thở mạnh siết chặt lấy cô . Rơ ràng là anh rất xúc động . Xúc động ghê gớm . Nhưng v́ sao th́ cô không biết . Cô không tin những biểu hiện đó là t́nh yêu dành cho cô . một tháng trước đây anh c̣n xem cô như kẻ thù , khinh miệt và lạnh nhạt . Lẽ nào bây giờ làm ra vẻ tha thiết như vậy . Cô không tin và cũng không dám tin . Thấy vẻ nghi kỵ của cô , anh có vẻ buồn :

    - Đừng nh́n anh như người xa lạ Thụy ơi . Làm vậy anh khổ tâm lắm . một tháng qua anh cũng bị dằn vặt v́ hối hận rồi . Anh không hiểu sao có thểthẳng tay với em như vậy . Điên rồi . Nếu không gặp được em để giải thích th́ lương tâm anh sẽ bị cắn rứt suốt đời.

    Khoa cố quay mặt Đan Thụy lại để nh́n cô cho rơ nhưng Đan Thụy nhất định không chịu nh́n anh . Cô lạnh lùng :

    - Một người xấu xa như tôi th́ anh không cần bận tâm nhiều vậy đâu . Tôi sợ bị mang tiếng xỏ mủi con trai lắm.

    - Anh xin lỗi đă nói bậy . Đừng giận anh.

    - Tôi không dám giận , mà nếu có như vậy th́ cũng không được quyền . Tôi là đứa con gái không cha mẹ , không gia đ́nh , cái ǵ cũng không . Tôi tự hiểu ḿnh không có quyền giận hờn hoặc trách móc nhừng người coi thường ḿnh . Tốt hơn hết là phải biết im lặng chịu đựng.

    - Đừng cay đắng với anh như vậy Thụy . Anh biết anh đă xúc phạm em quá đáng , đă al`m em đau đớn . Nhưng ngay trong lúc như vậy anh c̣n đau đớn hơn em nữa.

    - Có thật vậy không ? Một người thành đạt như anh cũng cảm thất đau v́ một người không là ǵ như tôi sao.

    Khoa buông Đan Thụy ra , nh́n cô không chớp mắt :

    - Em hận anh đến vậy sao ?

    - Cho dù tôi không ra ǵ , cho dù tôi không có cha mẹ và chỉ là loại cây cỏ , th́ tôi cũng là một con người . Biết đau khổ khi mất mặt , biết buồn tủi khi bị xúc phạm và dù sao tôi cũng c̣n chút tự trọng cuối cùng để từ chối sự ban bố t́nh cảm . Nếu anh cảm thấy áy náy v́ đă nói nặng tôi th́ không cần đâu . Chị Tú Vân và bà nội cũng đă từng chà đạp tôi hơn anh nhiều.

    - Nhưng họ khác với anh . Họ không thương yêu em như anh . V́ vậy nếu em dối gạt th́ họ cũng không đau khổ như anh.

    Đan Thụy nín lặng một lát , rồi dửng dưng :

    - Tôi mà cũng làm cho anh đau khổ được sao ?

    Khoa thở dài :

    - C̣n hơn vậy nữa . Nếu mất em th́ cuộc đời anh coi như không có ư nghĩa ǵ nữa.

    - Tôi không tin . Một lần bị bỏ rơi là quá đủ rồi.

    - Anh không bỏ rơi em . Chưa bao giờ anh có tư tưởng đó.

    Đan Thụy nh́n Khoa như nh́n người lạ :

    - Không bỏ rơi mà trước mặt tôi anh lo cho chị Tú Vân như người yêu . Và … và sau khi chiếm được tôi rồi , anh thẳng thừng bảo không muốn cưới tôi . Như vậy mà không bỏ rơi đó sao . H́nh như anh xem tôi ngốc hơn cả con nít , trong khi tôi th́ đă lớn rồi.

    Nghe Đan Thụy nhắc lại buổi chiều mưa hôm đo , Khoa như gợi lạicảm giác rung động mà anh không bao giờ quên được . Anh nh́n Đan Thụy bằng cái nh́n đắm đuối :

    - Em cũng nhớ lần đó . Vậy th́ anh tin em cũng không quên được cảm giác mà hai đứa trải qua . Không cách ǵ ḿnh hết yêu nhau được đâu Thụy ạ . Sau này nghĩ lại anh càng thấy yêu em nhiều hơn.

    - C̣n tôi th́ càng hận anh . Tôi chỉ c̣n ư nghĩ ḿnh bị lợi dụng . – Cô nói một cách buồn rầu :- Tôi nghĩ ḿnh có thân phận như vậy nên người khác coi ḿnh như cỏ rác cũNg không có ǵ lạ.

    Khoa tư lự Suy nghĩ . Anh không ngờ Đan Thụy hận ḿnh như vậy , nhưng cô có ư nghĩ lệch lạc quá . Anh lắc mạnh đầu :

    - Em có biết em quá mặc cảm không . Em dễ bị tổn thương quá . Anh không hề đặt nặng thân phận của em . Ngược lại , nó chỉ càng khiến anh yêu em , muốn che chở cho em . Tú Vân càng ngược đăi em th́ anh càng muốn bảo vệ em . Làm sao anh có ư nghĩ lợi dụng em được . Anh đâu có tệ đến như vậy . Cũng không vô tâm đến mức làm hại em một cách thản nhiên.

    Đan Thụy thẩn thờ nh́n ra cửa :

    - Nhưng anh đă hành động như vậy . Đă dạy cho tôi một bài học đáng giá . Tôi hiểu là ḿnh đừng có ngây thơ ảo tưởng đă được yêu . không phải . Hoàn toàn không phải.

    - Hoàn toàn phải nếy em đừng quá mặc cảm và nếu em là người lớn , chắc chắn em sẽ hiểu phản ứng của anh hôm đó là v́ quá yêu và quá tin tưởng em . Em nhớ lại xem ḿnh đă viết cái ǵ ? Em bảo ghét Tú Vân cà cua anh để trả thù . Làm sao anh chấp nhận bị em đem t́nh yêu của anh ra làm phương tiện để em đối chọi cô ấy.

    Đan Thụy chống cằm , mắt vẫn nh́n đi đâu :

    - Tôi không giấu là có nghĩ như vậy , nhưng đó là chuyện trước kia . Anh thấy đó , bị đàn áp đến đâu tôi cũng chỉ biết chịu đựng , và tôi phản ứng khờ khạo như vậy đó . Tôi dùng ư nghĩ để xoa dịu sự giận dữ của ḿnh . Nhưng trên thực tế tôi có làm ǵ đâu.

    - Anh biết . Anh hiểu nhiều hơn những ǵ em nói . Nhưng chỉ lúc sau này mới hiểu . Cũng giống như đứa bé bị đ̣n oan , nó không thể đánh lại người lớn nên chỉ có thể nghĩ sau này lớn lên nó sẽ đánh lại để tự an ủi . Em cũng phải chịu đựng áp lực t́nh cảm như vậy.

    Khoa im lặng một lát như cố dằn t́nh cảm yếu đuối , anh bước đến gần Đan Thụy , kéo cô vào ḷng th́ thầm :

    - Tội nghiệp em . Đáng lẽ anh phải thông cảm th́ ngược lại anh đă … Anh không thể tha thứ cho ḿnh . Tại sao anh lầm lẫn đến như vậy chứ.

    Đan Thụy ngồi im trong ḷng Khoa . Cô thấy ḿnh yếu đuối quá , chỉ muốn vĩnh viển được cảm giác an toàn như thế này . Cô không muốn và cũng không đủ sức đẩy anh ra khỏi đời cô.

    Khoa cúi xuống dịu dàng :

    - Anh nhớ đến buổi tối đến nhà không có em , anh nhờ d́ Ba lấy quyển nhật kư về nhà đọc – Khoa khẽ lắc đầu – Thật khó mà nói được ư nghĩ của anh lúc đó . Hối hận đến mức rơi cả nước mắt . Dù làm điều ǵ đi nữa cũng khó mà đền bù được những buồn khổ mà em phải chịu . Anh định sáng đến gặp em để nói , nhưng d́ Ba bảo đêm trước em không về và liên tiếp mấy ngày sau đó anh không làm ǵ được hết , chỉ sục sạo đi t́m . Thật muốn phát điên lên.

    Đan Thụy ngước lên nh́n anh :

    - Có thật là anh đă trải qua cảm giác đó không ? Nếu biết anh cũng từng buồn th́ chắc những ngày đó em không đến nổi khổ sở thất vọng.

    Thấy Đan Thụy hết giận , Khoa cười hài ḷng :

    - Ḿnh làm đám cưới nghe Thụy ? Em phải về số ng với anh , ở đây không tiện đâu.

    Đan Thụy hỏi khẽ :

    - C̣n chị Vân ?

    - Anh sẽ xin lỗi cổ . Thật ra lâu rồi anh không tới đó . À , em biết chuyện d́ Ba nghĩ làm không ?

    Đan Thụy sửng sốt :

    - Sao vậy anh ?

    - Anh không biết . H́nh như có chuyện ǵ đó nên bác Khôi cho nghĩ ngang.

    Đan Thụy buồn hiu :

    - Lúc về nhà em không gặp d́ ấy . Đến lúc đi cũNg không . không biết chừng nào mới gặp . Em buồn quá . Thật ra là có chuyện ǵ vậy ?

    Khoa lắc đầu , anh nhấc Đan Thụy dặt cô ngồi trên chân :

    - Gia đ́nh Tú Vân tàn nhẩn thật . Nỡ nào họ đẩy em ra đường như vậy . Dù họ có viện lư do nào đi nữa anh cũNg không chấp nhận.

    - Lạ thật , chuyện ǵ anh cũng biết cả.

    Khoa cười cười :

    - Nguyệt Thi mới đến nhà cho anh hay . Cô bạn của em h́nh như thương ghét nhanh lắm . Anh làm em buồn tức là chọc giận cô ta . Lần đó cô ta mắng anh một trận ghê quá.

    - Nó đến nhà anh mắng hả ?

    - Dĩ nhiên.

    - Anh có … mắng lại nó không ?

    - Không dám . Không dám.

    Và không để Đan Thụy kịp nói , Khoa cúi xuống mặt cô :

    - Cho anh hôn em một chút . Gặp em thế này mà bắt ngồi nh́n anh chịu không nổi . Nhớ anh không Thụy ?

    Đan Thụy không trả lời . Cô hơi ngửa mặt ra sau , ṿng tay ôm cổ Khoa . khép mắt chờ đợi . Cô nghe anh nói như run lên :

    - Anh yêu em không có ǵ so sánh được em biết không ?

    Tự nhiên cô muốn khóc . không phải v́ buồn mà v́ quá hạnh phúc . Thứ hạnh phúc tưởng quá mong manh , bây giờ bỗng trở nên vữNg vàng trải lối cho đời cô . Làm cô thấy ḿnh được an toàn.

    Thấy đôi mắt hơi ướt của cô , Khoa như giật ḿnh . Anh đỡ cô ngồi lên :

    - Sao vậy Thụy ? Anh có làm ǵ em không ?

    Đan Thụy lắc đầu , cô cười mà nước mắt lưng tṛng :

    - Em thấy cuộc đời của ḿnh sao mong manh quá . Trước đây em có được anh . Sau đó th́ bị hất hủi … Tất cả đều mất hết , đến nổi chới với không biết ḿnh là cái ǵ giữa cuộc đời này . Chỉ mới lúc năy thôi , em c̣n thấy ḿnh đang đứng bên bờ vực . Thế rồi bây giờ , thoắt một cái anh kéo em trở lại t́nh yêu của anh . Em không hiểu đây có phải là hạnh phúc tuyệt đối không ? Và em giữ được nó trong bao lâu ?

    Khoa nh́n cô nghe chăm chú . Những ư nghĩ của cô làm anh thấy nao nao ḷng . Anh áp mặt vào mặt cô nói như dỗ dành :

    - Em đừng sợ như vậy . Không có áp lực nào làm khổ em nữa đâu . Anh hứa tuyệt đối với em mà.

    Hết chương 9
    Hoang Thu Dung
    Last edited by Tigon; 11-03-2011 at 08:33 PM.

  8. #328
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Còn một chương nữa thôi cô Tiếng Xưa ạ

    "Ví dù giải kết đến điều
    thì mang vàng đá mà liều với thân"
    (Kiều)

  9. #329
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 10

    Trọng Đan quăng tờ thiệp cưới trước mặt Tú Vân rồi ngă người ra ghế hút thuốc , quan sát phản ứng của cô.

    Tú Vân cầm tờ thiệp ṭ ṃ mở ra đọc . Cô tái mặt đánh rơi nó xuống gạch.

    - Thế này là thế nào ?

    Trọng Đan đủng đỉnh bước qua nhặt tờ thiệp lên :

    - C̣n thế nào nữa , th́ họ sắp cưới nhau chứ c̣n thế nào . Cái này không phải gởi cho tôi . Tôi mượn của thằng Quỳnh đem tới cho cô xem để dễ tin hơn.

    Tú Vân chợt đấm mạnh tay xuống bàn . Mắt cô quắt lên :

    - Tại sao tụi nó dám làm như vậy ? Tại sao con khốn đó dám qua mặt tôi ? Tôi xé xác nó.

    - Bà lấy tư cách ǵ đ̣i xé cô ta . Bà đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi , đâu c̣n quyền hành ǵ nữa mà làm quyền.

    Tú Vân như không nghe Đan nói . Chỉ ch́m đắm trong ư nghĩ của cô . Cô uất lên căm hờn :

    - Th́ ra tên Khoa đă phản bội tôi lâu rồi . Vậy mà nghe hắn nói tôi cứ ngu ngơ tin hắn . Khốn nạn ! Cả một lũ khốn nạn !

    Cô lồng lên như con thú bị thương . Cô đứng bật dậy đi tới đi lui trong pḥng . Hất tung những món đồ đặt gần tằm tay . Cô gân cổ hét lên :

    - Tôi như thế này mà chịu thua con nhỏ cù bơ cù bất đó sao ? Thật là nhục , nhục nhă quá ! Tôi không chịu thua đâu . Hai người đó phải bước qua xác của tôi mới dám cưới được . không được yên ổn đâu.

    Trọng Đan gợi ư :

    - Bà ở đây la hét th́ nhằm ǵ . Sao không đi t́m hắn mà ngăn cản ?

    Tú Vân chợt đứng lại , trừng trừng nh́n Trọng Đan :

    - Ông đi với tôi.

    - Đi đâu ?

    - Đến cản họ . Ông cũng mê con nhỏ đó lắm mà.

    Trọng Đan phá lên cười :

    - Tôi nói th́ nhằm ǵ ? Chủ yếu là bà đấy chứ . Đan Thụy đâu có yêu tôi . Nhưng Khoa th́ khác . Hắn đă từng quen với bà . Và nếu không có cô ta th́ hắn đă cưới bà rồi . Như vậy bà hỏi tội hắn th́ đúng rồi , chối vào đâu được.

    - Ông nói đúng . Tôi sẽ đi hỏi tội hắn.

    Và mặc Trọng Đan c̣n ngồi đó , cô lao nhanh lên pḥng thay đồ . Trọng Đan nhún vai cười gằn một ḿnh như hài ḷng , rồi đứng dậy lững thững đi ra sân.

    Lát sau Tú Vân đi xuống . Cô phóng xe như bay đến t́m Minh Khoa . Gặp lúc anh đang chuẩn bị đi đâu đó . Tú Vân quăng chiếc sắc tay xuống bàn nh́n anh trừng trừng :

    - Anh định đến con Thụy phải không ? Bây giờ nó ở đâu.

    - Em t́m cổ có chuyện ǵ không ?

    Khuôn mặt Tú Vân đỏ hững . Rừng rực trong cơn điên giận , cô nghiến răng :

    - Tôi sẽ rạch mặt nó , xé nó ra làm trăm mảnh về tội dám qua mặt tôi . Anh dấu nó ở đâu ?

    Khoa im lặng . Anh đoán được chuyện ǵ rồi . Anh b́nh tĩnh nh́n Tú Vân :

    - Em ngồi lại nói chuyện với anh một chút được không ?

    - Tôi không muốn nói chuyện với anh . Tôi phải đi t́m nó.

    Khoa nhẹ nhàng :

    - Em t́m cổ làm ǵ . Nếu muốn mắn g nhiếc hay hành hạ , em cứ trút vào anh . Đừng làm phiền cổ nữa . Cổ đă chịu khổ v́ em nhiều rồi.

    - Anh nói thế là sao ? Tôi không có quyền hỏi tội nó hả ?

    - Đan Thụy có tội ǵ vậy ?

    Tú Vân hùng hổ :

    - Nó dám qua mặt tôi . Dám lén lút quyến rũ anh sau lưng tôi . Nó là đồ đê tiện . Và anh nữa , anh , anh cũng là đồ sở khanh . Quen với tôi cả 10 năm rồi , vậy mà cuối cùng anh trở mặt bỏ rơi tôi . Anh là đồ khốn nạn . Tôi sẽ không để yên cho hai người đâu.

    Khoa trầm tỉnh nh́n Tú Vân :

    - Anh biết anh có lỗi với em , lỗi rất nhiều . Nhưng t́nh cảm là cái ǵ không thể gượng ép . Tha cho anh.

    - Không , tôi không bao giờ tha thứ . Tôi sẽ theo phá hai người suốt kiếp . Hai người sẽ không yên ổn với tôi đâu . Anh nói đi . Nó lén lút quyến rũ anh từ lúc nào ?

    - Đan Thụy không đủ bản lănh làm việc đó đâu . Tự anh đă chinh phục cổ , v́ anh yêu cổ . Tất cả là lỗi của anh.

    - Nhưng ngày xưa anh cũng đă yêu tôi . Tại sao anh trở mặt như vậy ?

    - Anh xin lỗi . Có lẽ lúc đó anh chưa hiểu ḿnh , hay v́ chính em đă không c̣n là như trước . Anh không hiểu được nhưng dù sao anh cũng thật t́nh xin lỗi em.

    - Tôi không cần nghe xin lỗi mà là muốn đập cho nó một trận.

    Khoa nghiêm nghị :

    - Anh cấm em làm việc đó . Đan Thụy bây giờ không c̣n là người trong nhà em . Mọi liên hệ kể như cắt đứt rồi . Cổ sắp là vợ anh . Nếu ai gây cấn với cổ anh sẽ không để yên cho người đó.

    - Kể cả tôi phải không ? – Tú Vân hét lên . Thấy Khoa không trả lời , cô càng điên cuồng – Trời ơi , anh bênh nó như vậy sao ? Anh là đồ khốn nạn.

    Như mất hết lư trí , Tú Vân nhào vào người Khoa , đấm thùm thụp vào ngực anh . Anh nh́n Tú Vân gào thét như người mất trí , cái nh́n mỗi lúc mỗi trở nên lạnh lùng ghê gớm . Rồi anh giữ tay cô lại :

    - Em đă đi quá giới hạn của ḿnh rồi . Dừng lại đi Vân ạ . Sự kiên nhẫn của anh dù sao cũng có giới hạn của nó.

    - Tôi không dừng . Tôi có quyền hỏi tội anh . Bắt anh phải trả giá về sự phản bội đê tiện của anh.

    - Nhưng ḿnh vẫn chưa là vợ chồng . Em b́nh tỉnh suy nghĩ một chút đi . Xét về mặt pháp lư th́ ḿnh không có ǵ ràng buộc nhau . V́ vậy mỗi đứa đều có quyền tự do riêng cho ḿnh.

    Tú Vân quát lên :

    - Tôi không cần biết pháp lư nào cả . Chỉ biết anh đă bỏ rơi tôi . Anh giải thích đi . Nó có ǵ hơn tôi mà anh sỉ nhục tôi như vậy.

    Khoa nh́n Tú Vân hơi lâu , rồi nghiêm nghị :

    - Được , nếu cần th́ anh sẽ nói.

    Anh bước ra hơi xa Tú Vân , giữ một khoảng cách vừa phải với cô :

    - Trước đây anh im lặng v́ không nỡ nói ra sự thật . Và v́ anh biết anh có lỗi . Nhưng bây giờ nghĩ lại , anh thấy cần phải giải thích dể em hiểu . Xem như ḿnh chia tay mà không có ǵ oán hận nhau.

    - Nói đi

    - Em có nghĩ rằng tính t́nh hẹp ḥi , độc ác của em đă giết chết t́nh cảm trong anh không ? Em đă đối xử với Đan Thụy thế nào ? Qúa quắc khắc nghiệt và nhỏ mọn đến mức làm anh ghê sợ . Đến lúc nào đó anh giật m`inh tự hỏi ḿnh đă yêu một người thế nào . Thẳng thắn với ḷng , anh không thể nào cưới một người vợ thiếu nhân đạo như vậy . Tâm địa em đen tối quá , sau này con anh sẽ được dạy dỗ ra sao ? Anh không muốn con anh có người mẹ thiếu ḷng vị tha.

    - Th́ ra là vậy . Th́ ra là tại tôi ăn hiếp nó mà anh bỏ tôi.

    - Đó là sự thật . Cũng như anh không thể dối ḷng rằng sự hiền lành yếu đuối của Đan Thụy đă chinh phục anh . Khơi gợi trong anh chút tinh thần hiệp sĩ . Nói ra th́ hơi khôi hài một chút , nhưng quả thật anh không có cách giải thích nào khác.

    Tú Vân nghiến răng :

    - Đáng lẽ mấy lúc anh bênh vực nó , tôi phải hiểu . Đằng này tôi ngu ngốc quá , nên mới chứa chấp nó trong nhà . Ḷng tốt của tôi đă hại tôi rồi.

    Khoa hơi nhướng mày , như nghe một câu nói thật mỉa mai , buồn cười , nhưng anh vẫn không trả lời ,chỉ nhếch một nụ cười châm biếm kín đáo . Lần đầu tiên Tú Vân thấy anh có thái độ đó . Cô hiểu t́nh thế đă hết cứu văn nổi rồi . Cô yêu Khoa và sợ anh như sợ vị chúa tể của ḿnh . V́ trong số những con trai quanh cô , anh là người duy nhất chiều chuộng nhưng không hề sợ cô . Cô yêu anh ở tính cách điềm đạm , có tư cách và một chất thép tiềm ẩn bên trong mà cô không hiểu được . Cho nên bây giờ khi Khoa bộc lộ thái độ cứng rắn , cô thấy ḿnh nhỏ nhoi khiếp sợ . Cô thề với ḷng sẽ không buông tha , sẽ làm cho Đan Thụy khốn đốn suốt đời.

    Ư nghĩ đó làm Tú Vân dịu lại đôi chút . Cô đứng dậy , với tay lấy chiếc túi sắc , khoát lên vai rồi nh́n Khoa châm biếm , cười nham hiểm :

    - Anh sẽ hối hận về chuyện này . Rồi đây lương tâm anh sẽ ray rứt v́ đă không cưới tôi . Hăy chờ đó.

    Nói xong cô bỏ về ngay , không muốn nghe Khoa trả lời , đúng hơn là không đủ can đảm nghe anh kết tội hoặc bênh vực Đan Thụy , cái nào cũng làm cô điên giận . Mà không làm ǵ được họ th́ cô biết làm sao ?

    Rất may cô c̣n có Trọng Đan . Có một đồng minh sẵn sàng ủng hộ cô , sẵn sàng giúp cô phá nát những thứ mà cô muốn phá . Trong đời ḿnh , điều tối kỵ nhất là bị người khác cướp mất cái ǵ thuộc về ḿnh . Cô đâu có dễ khoanh tay bỏ cuộc.

    Hết chuong 10
    Hoang Thu Dung

    ( Con` tiep' )

  10. #330
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 11

    Cuộc sống hôn nhân đối với Đan Thụy thật sự là một thiên đàng . Một hạnh phúc thần tiên mà trước đây cô chưa bao giờ dám mơ ước . Đến nổi đám cưới đă khá lâu mà cô vẫn c̣n bàng hoàng về cuộc sống b́nh yên của ḿnh.

    Đối với Khoa , ngoài t́nh yêu ra , cô c̣n sự tôn thờ anh như tôn kính vị thần bảo hộ của ḿnh . Anh không chỉ cho cô t́nh yêu vô bờ bến . Mà trên hết , điều quí nhất đối với cô là cảm giác b́nh yên . Là ư nghĩ ḿnh trọn vẹn tư cách của một con người . Điều mà khi ở nhà ông khôi cô không t́m thấy được.

    Cuộc sống mới như cho cô nguồn sinh khí . Nó làm cho cô thay đổi dần dần . Khuôn mặt cô như hồng hào hơn . Đôi mắt không c̣n vương vất nét buồn cố hữu và toàn bộ con người tràn đầy vẻ linh hoạt.

    Những thay đổi đó không lọt khỏi mắt Khoa . Có lúc anh ngạc nhiên khám phá ra rằng trước đây anh chưa nhận thức hết cái đẹp của Đan Thụy . Sự giải thoát về tinh thần h́nh như đem lại cho cô một sức mạnh nội tâm . Làm cho cô tự tin , đáng yêu kỳ lạ . Ư thức được sự thay đổi ở cô là do anh đem lại làm anh thấy hănh diện và có cảm giác ḿnh là chúa tể.

    Cả hai sống trong hạnh phúc tràn ngập mà người này cố gắng mang đến cho người kia . Đến mức ai cũng chẳng cần quan tâm cái ǵ khác ngoài mái ấm của m`inh . Khoa càng ngày càng say mê vẻ đẹp và nét dễ thương củ Đan Thụy . Và anh nhận ra t́nh yêu đối với cô không giống với Tú Vân ngày xưa . Nó đem lại cho anh cảm giác thanh cao , dịu dàng và êm đềm như chính bản chất của cô . Điều đó làm anh thận trọng t́nh cảm của cô một cách tuyệt đối.

    Những lời đe dọa của Tú Vân trước ngày cưới chẳng mảy may làm cả hai bận tâm . Vả lại ai cũng tin rằng rồi Tú Vân sẽ có một mái gia đ́nh . Cô đeo đuổi quấy rầy làm ǵ ?

    Vậy mà vào lúc Đan Thụy không ngờ nhất th́ Trọng Đan xuất hiện . Sáng nay cô vừa ở tiệm bách hoá ra đă thấy hắn đứng ở ngoài . Đan Thụy tưởng hắn chờ ai đó nên khẽ gật đâu chào rồi bỏ đi . không ngờ hắn đi theo cô :

    - Khỏe chứ Thụy ?

    Cô ngước lên nh́n hắn , hơi cười :

    - Khỏe , cám ơn anh.

    - Lúc này thấy cô có vẻ thay đổi đó . Đẹp thêm ra và vui vẻ hoạt bát lên . Chắc sống với Khoa cô hạnh phúc lắm.

    Đan Thụy cười gượng :

    - Có lẽ vậy.

    - Cô càng hạnh phúc th́ có người càng đau khổ , cô có thấy lương tâm áy náy không ?

    Nụ cười tắt hẳn trên môi Đan Thụy . Cô im lặng một lát rồi nh́n vào mặt hắn :

    - Anh muốn nói ǵ ? Tôi cảm thấy đây không phảilà cuộc gặp t́nh cờ ! Xin lỗi tôi bận lắm.

    Nói xong cô đi nhanh về nhà . Nhưng cô càng tránh mặt th́ hắn càng tỉnh bơ lấn tới . Hắn chạy xe từ từ cạnh cô :

    - C̣n sớm lắm ! Chồng cô chưa về giờ này đâu , ḿnh vào quán cà phê nói chuyện chút nghe . Tôi có nhiều chuyện cần nói lắm.

    Đan Thụy dừng lại , trả lời đỉnh đạc :

    - Tôi thấy không có ǵ cần nói hết . Có thể anh c̣n những ǵ đó , nhưng tôi không quan tâm v́ tất cả đều không liên quan đến tôi . Chào anh.

    Không đợi trả lời , cô quay người đi sát vào lề , dưới mái hiên những căn tiệm . Trọng Đan dừng xe nh́n theo cô , cặp mắt nheo lại . Hắn nhếch miệng cười gằn rồi phóng xe đi.

    Đan Thụy nh́n theo bóng hắn , tim hăy c̣n đập nhanh v́ hồi hộp . Cô cố nói cứng với hắn nhưng trong bụng lại bất anh vô cùng . Cô không nghĩ hắn c̣n muốn bám theo cô , chỉ cảm thấy sự đe dọa mơ hồ của Tú Vân . Nó là cô vướng vào ư nghĩ lỗi lầm . Một cảm giác mà cô rất sợ nghĩ đến.

    Đan Thụy mở cửa vào nhà , đặt mớ đồ xuống bàn rồi ngồi chống cằm nghĩ lang man.

    Bất giác cô nhắm mắt lại . H́nh dung rơ ràng vẻ mặt châm biếm của Trọng Đan khi hắn nói "cô càng hạnh phúc th́ có người càng đau khổ . Cô có thấy lương tâm áy này không ?"

    Cô mở choàng mắt , lắc đầu cố không nghĩ đến . Cô rối răm quá nên không phân tích được cái ǵ làm ḿnh xao xuyến không yên , có lẽ trên hết là cảm giác có lỗi . Dù xét kỹ ra cô đâu có muốn giành giật.

    Đan Thụy chậm chạp đi xuống bếp . Cả buổi sáng cô thẩn thờ làm công việc một cách máy móc . Đến lúc Khoa về , cô cố giữ vẻ mặt b́nh thản đón anh.

    Khoa không để ư cử chỉ của Đan Thụy . Gần như theo thói quen , anh ngửa người xuống gường một cách dễ chịu , kéo theo Đan Thụy ngă xuống ngực . Anh luồn tay trong tóc cô :

    - Sáng giờ em làm ǵ ?

    Đọn dẹp và chờ anh.

    Đan Thụy úp mặt trong ngực Khoa , mỉm cười một ḿnh . Y như mỗi lần đi đâu về là anh hỏi câu đó . Cô biết anh rất thích nghe cô trả lời là chờ anh . Và cô cũng vậy , nói đến hàng trăm lần mà vẫn không thấy nhiều . Cuộc sống của cô bây giờ chẳng phải là Khoa sao ? Bất cứ việc ǵ cô cũng nghĩ đến anh , làm cái ǵ cũng vậy . Anh là thế giới đối với cô và cô chấp nhận điều đó một cách tự nhiên như người ta đón nhận ánh sáng từ mặt trời vậy.

    Cô ngước lên nh́n Khoa , vẻ mặt say mê sâu sắc :

    - Em không biết mấy người phụ nữ khác có thấy chồng là tất cả không . c̣n em là như vậy đó . Trong đầu em , không có ai quan trọng hơn anh cả.

    Khoa cười như rất cảm động . Anh nhéo nhẹ mũi cô.

    - Em phát hiện ra ư nghĩ đó từ lúc nào vậy ?

    - Em cũng không biết nữa . H́nh như nó h́nh thành từ từ , mổi ngày một chút . C̣n anh th́ sao ? Bây giờ anh có thấy bớt yêu em hơn trước không ?

    Khoa nói giản dị :

    - Ngược lại ! Anh thấy h́nh như càng lúc anh càng yêu em hơn , có trách nhiệm hơn.

    Đan Thụy lặng thinh một lát , rồi tư lự :

    - Anh nói thật đi nhé . Nếu không có em , anh có cưới chị Vân không ?

    - Anh không biết . Có lẽ không , v́ càng ngày anh càng thấy không hợp với cổ.

    - Nhưng nếu chị ấy cứ một mực giữ mối quan hệ với anh , có khi nào anh nghĩ lại không ?

    Khoa cười vô tư :

    - Anh cưới vợ rồi , cổ giữ quan hệ với anh để làm ǵ ? Nếu có như vậy th́ cũng chỉ là bạn bè.

    - Em cảm thấy … em có cảm giác không an toàn . Chị Vân sẽ không bao giờ buông tha em . V́ em có lổi với chỉ.

    Khoa ôm chặt cô nói như trấn an :

    - Nếu có lỗi th́ người đó là anh chứ không phải em . Anh muốn em quên cô ta đi . Anh cố tạo cho em cuộc sống yên ổn . Tội ǵ em phải để cô ta ám ảnh ḿnh . Chỉ cần em hiểu điều này : Anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời . Như vậy tinh thần em sẽ thoái mái hơn.

    Đan Thụy vẫn buồn rầu nh́n Khoa . Rồi kể hết những ǵ Trọng Đan đă nói lúc sáng . Khoa nghe chă chú rồi nhíu mày :

    - Mặc kệ anh ta muốn nói ǵ . Nhưng anh không thích cái cách anh ta đón đường em như vậy – Khoa ngồi lên , đi tới đi lui một cách bực ḿnh :- Chuyện như vậy sao nảy giờ em không nói với anh ?

    - Tại em thấy nó không có ǵ . V́ thật ra chị Vân có nói ǵ đâu.

    Khoa dừng lại trước mặt Đan Thụy :

    - Anh thấy h́nh như em không biết cách đánh giá vấ đề Thụy ạ ? Em cứ chăm bẳm nghỉ tới Tú Vân . Trong khi việc làm của hắn sống sượng như vậy mà em không thấy . Anh bực ḿnh lắm.

    Đan Thụy rụt rè :

    - Anh bực cái ǵ kia ?

    - Lại c̣n không bực sao , là sao anh thoải mái khi có người cứ theo quấy rầy vợ ḿnh . Thực ra hắn mới là người muốn theo quấy rồi chứ không phải Tú Vân.

    - Không phải vậy … không phải vậy . Chị Vân nhờ anh ta đến dằn mặt em.

    - Đừng có khờ như vậy Thụy . Em nghĩ hắn tốt với Tú Vân lắm sao ? Hay thuộc loại quân tử thấy người bị bỏ rời th́ ra tay giúp đỡ . Hắn không có một chút tử tế nào trong đó cả . Nếu không phải là muốn tiếp tục đeo đuổi em . Đừng quên trước đây hắn đă từng làm như vậy.

    Anh dừng lại một lát , mặt cau lại :

    - Rơ ràng hắn coi thường anh không ra ǵ cả . Anh không bỏ qua chuyện an`y đâu.

    Đan Thụy hoảng sợ :

    - Anh định làm ǵ vậy ? Chàng lẽ anh gây chuyện với anh ta.

    - Chưa tới mức đó ! Nhưng anh cần phải cho hắn biết vị trí của anh trong đời em . Đừng có coi thường anh quá như vậy.

    Đan Thụy lắc đầu :

    - Em thấy chuyện không có ǵ cả . Chỉ tại anh tưởng tượng . Thật ra am đâu phải là một mỷ Nhân hay cái ǵ ghê gớm mà anh ta phải theo đuổi . Anh ta chẳng hoài hơi nghĩ tới một người đă có chồng đâu . Việc ǵ anh phải làm vậy ?

    Khoa nh́n Đan Thụy một lát . rồ anh nheo mắt :

    - Vậy chuyện anh ta cố ư đón đường em , anh phải giải thích ra sao ? Em hiểu đàn ông hơ anh sao ?

    Đan Thụy ngắc ngứ ngồi i . Ư nghĩ của Khoa kỳ lạ quá . Cô định nói với anh về Tú Vân không ngờ Khoa lại bận tâm đến chuyện khác . Anh thật là khó hiểu . Cô rụt rè :

    - Nhưng anh đừng làm ǵ để anh ta đến mắng em nhé . Em sợ lắm . Ở nhà một có một ḿnh anh ta đến đây em không biết làm sao.

    Khoa cười gằn :

    - Hắn dám làm như vậy không ?

    Thấy Đan thụy ngồi rầu rỉ , anh ngồi xuống choàng tay qua lưng cô :

    - Đừng có căng thẳng như vậy . Thật ra chuyện không có ǵ đâu . Anh không ngốc đến mức gây gỗ với hắn đâu . Như vậy chẳng khác ǵ tự biến ḿnh thành tṛ cười cho thiên hạ.

    Anh cúi xuống hôn mặt cô , dịu dàng :

    - Em cũng vậy nữa , bỏ tật mổi chút mổi sợ đi nhé . Anh không cho phép bất cứ ai đe dọa em đâu , kể cả Tú Vân . Anh nói như vậy em yên tâm chưa ?

    Đan Thụy không biết nói ǵ hơn là gật đầu . Tự nhiên cô thấy hối hận . Biết vậy đừng nói chuyện này với Khoa.

    Buổi chiều đi làm về , Khoa đến nhà Trọng Đan . H́nh như hắn không hề ngạc nhiên khi thấy anh đến t́m . Hắn nói chuyện vui vẻ như là bạn bè trước đây.

    - Lâu lắm mới gặp mày . Từ lúc có vợ là biến khỏi cuộc vui của bạn bè . Coi bộ hôn nhân cũng hấp dẫn đó chứ.

    Khoa tỉnh bơ trước câu nói đầy khiêu khích của hắn , anh cười thản nhiên :

    - Dĩ nhiên là khá hấp dẫn . Chiều nay mày rảnh không ? Uống cà phê chứ ?

    - OK.

    Ngồi trước hai ly cà phê , cả hai b́nh thản hút thuốc và nói chuyện trời mây đâu đâu . Tuyệt đối không nhắc đến Đan Thụy . Trọng Đan biết Khoa t́m hắn làm ǵ , nhưng hắn không lên tiếng trước , thậm chí hắn ra vẻ chả Biết chuyện th́nh tay 3 của Khoa , mà hắn cũng là người trong cuộc . Hắn có cái thú của một con mèo chờn vờn đối thủ . Hắn nhởn nhơ thưởng thức cảm giác khoan khoái v́ biết trong đầu Khoa là ư nghĩ muốn đập hắn cho đă tức . Và dĩ nhiên Khoa sẽ không thể là việc đó.

    Thái độ của Trọng Đan càng làm cho Khoa giận phừng lên . Nhưng anh đâu có cc̣n là con nít đến mức bộc lộ nó . Và cũng làm ra vẻ không hiểu thâm ư của hắn , anh cười như thăm hỏi vô tư :

    - Lúc này mày c̣n gặp Tú Vâ không ?

    - Dĩ nhiên là c̣n.

    - Cổ khoẻ không ?

    Trọng Đan rùn vai :

    - Sau một bi kịch như vậy , đố cha con gái nào khoẻ cho nổi . Mày chơi cô nàng một cú đau quá mạng.

    - Có gặp cổ cho tao gởi lời thăm nghe . À , cả Đan Thụy nữa . – Rồi anh nói tỉnh bơ . – Hồi sáng gặp mày , Đan Thụy định gởi lời thăm Tú Vân , nhưng mày đi gấp quá là cổ nói không kịp.

    - Phải không đó ?

    Cách hỏi châm biế của hắn là Khoa chỉ muốn cho hắn vài cái đấm . Đồ đểu ! Đểu tới mức không giấu giếm chuyện ve vản vợ người khác . Một sự khiêu khích ngông cuồng không chấp nhận . Nhưng bản lĩnh của Khoa đâu chỉ có vậy , anh nhướng mắt như ngạc nhiên :

    - Vậy là c̣n có cái ǵ khác nữa à ? Cái đó th́ tao không biết thật . Đan Thụy c̣n khờ lắm . Mày nói sao cổ hiểu vậy . Cổ bảo mày nóng ruột v́ thấy Tú Vân buồn nên đến trách cổ . Làm tao phải an ủi cả buổi.

    Trọng Đan nhếch mép :

    - An ủi cái ǵ vậy ?

    Khoa cười phớt lờ :

    - Đan Thụy cứ cho là cổ có lỗi với Tú Vân . Cổ hiền lắm , cứ bị dằn vặt chuyện đó măi.

    Mắt Trọng Đan loé lên , đắc thắng nhưng hắn là ra vẻ tội nghiệp :

    - Chà , câu nói của tao cũng nặng kư dữ há . Tao đâu có biết cổ nhạy cảm dữ vậy.

    Khoa nh́n hắn một cái , cười điềm nhiên :

    - Không sao ! Tao đă phân tích cho cổ thấy này rất thương Tú Vân . Vả lại điều kiện kinh tế của mày vững vàng hơn tao , dĩ nhiên Tú Vân sẽ có hạnh phúc.

    Trọng Đan chới với ngồi yên . Hắn không ngờ Khoa chơi một đ̣n tâm lư đau điếng như vậy . Hắn mà yêu Tú Vân được à ?

    Khoa vẫn nói như ân cần :

    - Mày trách Đan Thụy tao không buồn đâu . Trái lại vàng cảm ơn mày . Dĩ nhiên tao có cách nói để vợ tao yên tâm . Chuyện mày đến với Tú Vân lúc này rất nghĩa hiệp . Cổ sẽ cảm động và sẽ ngă về mày . Mai mốt vai phụ rể nhất định phai? dành cho tao đó . OK !

    “OK, con khỉ . Thằng láu cá ! Mày cố t́nh gán ghép tao với Tú Vân để lương tâm mày thanh thản để Đan Thụy không xao động v́ tao . Nhưng đâu có dễ . Thằng này không dễ dàng chịu thua đâu .” Trọng Đan th́ thầm như vậy . Hắn những muốn nói thẳng hắn sẽ không buông tha . Nhưng với hắn, hành động bao giờ cũng có giá trị hơn lời nói , hắn bèn cười nhạt :

    - Chuyện không đơn giản như mày tưởng đâu . Khoan chúc mừng.

    Khoa vẫn điềm nhiên :

    - Hôm nào mày đưa Tú Vâ đến thăm vợ chồng tao nghe ? Dù thế nào th́ tụi m`inh vẫn là bạn mà . T́nh bạn muôn năm , đúng không ?

    - Cứ cho là như vậy.

    Trọng Đan nói lừng khừng rồi quay lại gọi tính tiền . Cả hai chấm dứt cuộc nói chuyện bằng không khí có vẻ dễ chịu . Dễ chịu như khi mới vào quán . Nhưng chỉ có Khoa là có cảm giác hài ḷng . C̣n Đan , càng lúc hắ càng thấy không thể đội chung trời với thằng bạn khốn kiếp . Vể đắc thắng của Khoa càng làm cho hắn nung nấu ư định trả thù . Đối với hắn , hôn nhân đâu phải là tất cả . Cuộc hôn nhân của Khoa và Đan Thụy chẳng qua là giao ước sự chung sống hợp pháp . Kết hôn được th́ ly dị tất nhiên cũng đâu phải là không thực hiện được.

    Chia tay với Khoa , Trọng Đan tức tốc đến nhà Tú Va6n . Cô đang ngồi bên cửa sổ , vẻ mặt xơ xác và tóc gần như quên chải . Trọng Đan nhắc ghế đến ngồi gần Tú Vân , ngó nghiêng :

    - Nh́n bà sao thấy thế giới này sắp điêu tàn đến nơi . Phải quậy lên chứ . Bà ngồi than thở suốt ngày rồi được cái ǵ ?

    - Có chuyện ǵ mới không ?

    - Tôi với tên Khoa vừa đi uống cà phê.

    - Lúc này hai người thân được rồi sao ?

    - Thân cái con khỉ . Thằng này láu thật , nhưng tôi không chịu thua nó đâu.

    - Chuyện ǵ vậy ?

    - Hồi sáng tôi t́m cách nói chuyện với Đan Thụy . Tôi biết nó nóng lắm . Nó rủ tôi đi uống cà phê và làm như không hiểu tôi muốn cái ǵ . C̣n gắn ghép tôi với bà nữa chứ . Thằng chó chết !

    Tú Vân im lặng không đáp . Đến bây giờ cô hăy c̣n ch́m đắm trong nổi đau thất t́nh . Qua những ngày phản ứng dữ dội , cô rơi vào tâm trạng trầm uất nặng nề . Quen với Khoa gần 10 năm , cô đă quen với ư nghĩ anh là một nữa của đời cô.

    Bây giờ anh bỏ rơi cô không một chút ray rứt .Thậm chí cưới vợ quá đột ngột . Làm sao cô không ngă quỵ . Tính hung dữ đanh đá thoắt chốc như đă rời xa cô . Cô thù hận đến mức muốn bóp nát Đan Thụy cho rồi . Nhưng cô không dám làm điều đó . Nhưng như vậy không có nghĩa là cô buông tha.

    Cho nên khi nghe Trọng đan nhắc đếm Minh Khoa , mối hận tron gḷng cô lại bùng lên . Nhưng không phải hận Khoa mà là căm ghét Đan Thụy.

    Cô quắt mắt lên :

    - Ông vừa bảo t́m cách nói chuyện với con Thụy à . Nói chi vậy ? Con đó th́ phải chửi nó chứ nói chuyện phải quấy ǵ nữa.

    Mắt Trọng Đan lóe lên rắn đanh :

    - Bà ghét cô ta ,c̣n tôi th́ ghét thằng Khoa à . Hừ , từ đó giờ chưa có ai chơi xỏ tôi như vậy . Nó t́m đủ cách cản tôi làm quen con bé . Rồi lén lút tán tỉnh con nhỏ . Nếu không muốn đoạt trên tay tôi th́ nó cưới gấp làm ǵ . Thằng này không “dạy” không được mà.

    - Ông tính là ǵ ảnh vậy ?

    Trọng Đan búng tay :

    - Cho nó một bài học ! Trọng Đan không dễ bắt nạt . Món đồ ḿnh thích mà giữ không được th́ người khác cũng không được giữ.

    Tú Vân cười khẩy :

    - đdàn ông các người chắc điên cả lũ rồi . Một con bé cù bơ cù bất ngốc nghếch như vậy , có ǵ mà các người lao vào giành giật như mấy thằng khùng vậy . Thật là tức cười.

    - Ê , đừng có coi thường con bé cù bơ cù bất đó nhé . Bà chẳng hiểu ǵ về tâm lư con trai cả . Bà biết bà thất bại ở điểm nào không ? Bà yêu mà hiểu ǵ về tên Khoa . Hắn có tính tự ái cao như núi . Hắn không muốn cưới bà v́ không chịu được một bà vợ hung dữ , lúc nào cũng coi hắn như nô lệ . Bà cứ nghĩ ḿnh là một thiên kim tiểu thư , trong khi hắn th́ không khoái hầu hạ . Hắn chỉ khoái một cô vợ xem hắn như hoàng đế và một mực tô thờ hắn . Bà th́ lúc nào cũng đỏng đảnh dựa vào quyền lực của tiền bạc . Mất bồ rồi mà cũng chưa nghĩ ra.

    Trọng Đan nổi hứng diễn thuyết một tràng . Vậy mà Tú Vân lại chịu nghe . Lần đầu tiên cô chịu nghe một người dạy đời . V́ hắn là người duy nhất chỉ cho cô biết tại sao cô thua trận , và v́ hắn là đồng minh duy nhất của cô lúc này.

    Giọng hắn vẫn như lên lớp :

    - Cho nên nếu bà muốn dành lại nó th́ hăy bỏ cái điệu ổng ẹo tiểu thư đi . Ǵ chứ khoảng đỏng đảnh th́ bà là chúa . Tôi c̣n chướng mắt nói chi tên Khoa.

    - Tôi làm ǵ mà đỏng đảnh chứ ?

    Trọng đan nhún vai :

    - Nữa đêm gát tay lên trán mà suy nghĩ xem bà khác với Đan Thụy ở chổ nào.

    Tú Vân lắc đầu chán nản :

    - Họ đă cưới nhau rồi . Tôi có thay đổi cũng như không.

    - Cưới nhau được th́ bỏ nhau được . Tôi không khoanh tay nh́n hai người đó sống hạnh phúc đâu . Bà muốn giành lại người yêu th́ phải nghe lời tôi.

    Tú Vân ngước đầu nh́n hắn .Lần đầu tiên cô thấy nể trọng hắn . Cô nói một cách phục tùng :

    - Ông nói đi.

    - Bà đừng có trốn tên Khoa nữa . Cứ t́ cách gặp hắn , uống ly cà phê , nói chuyện phiếm một cách vô tư , nhất là đừng có chỉ trích Đan Thụy . Chuyện đó bà làm không dược th́ tự tử nhẩy xuống biển cho rồi.

    Tú Vân như lấy lại vẻ tự tin . Cô nhún vai trề môi :

    - Hiểu rồi cha ! Thậm chí tôi c̣n làm hơn như vậy cho cha coi.

    - Tốt , tôi cũng hy vọng cái đầu của bà cũng có chút tư duy , chứ không phải chỉ dùng để đội nón.

    Hắn đứng dậy :

    - đẹp cha cái điệu ủ rủ đi . Để thời giờ đó bà nghĩ cách quyến rũ tên Khoa th́ hay hơn . Thằng đă như vậy rồi tôi không c̣n co đường nào tiếp cận Đan Thụy được . Đê/ cho bà.

    - Ông mà cũng biết mắc cỡ nữa à ?

    - Thằng này không biết mắc cỡ đâu, nhưng Ít ra cũng không chịu thua nó . Tôi mà ngoan cố th́ Đan Thụy coi tôi ra ǵ.

    Tú Vân lầm bầm :

    - Lại Đan Thụy , nó không đáng giá một xu . Vậy mà có nhiều người thích mặt nó . Thật là tức cười quá.

    Trọng Đan không nói lời nào , chỉ giơ tay chào rồi biến ra cửa.

    Tú Vân đứng yên nh́n theo hắn . Mặc dù quen biết nhưng cô chưa bao giờ thấy tính ngang tàng của hắn . Không phải đối với ai cũng vậy . Cũng có lúc hắn khoan dung , biết điều th́ đừng có cho hắn thù ghét , mà ghét ai th́ người đó thật khó sống .

    Het chuong 11
    Hoang Thu Dung

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 8 users browsing this thread. (0 members and 8 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •