Khi chợ đă bắt đầu đông, bắt đầu ồn ào, th́ mạnh ai nấy rao hàng mời khách. Chị Tư cầm cái cán cân nhắc lên để xuống đều đặn làm cho ba sợi xích sắt rơi nhịp nhàng vào cái dĩa cân, kêu rèn rẹt rèn rẹt, miệng mời tía lia: “Cá cô Hai … Cá d́ Tám”. Chị nhớ từng sở thích của khách hàng, như “D́ Sáu Lộc ưa cá trê vàng, c̣n cô Năm Ngự lại không ăn được cá không có vảy. Chị Hai Bia th́ hay ăn đầu cá lóc, mà coi chừng, phải có đủ đùm ruột và gan mật c̣n nguyên chỉ mới chịu…”.
Lâu lâu, chị Tư thọc tay vào thau vuốt ve mấy con cá giống như vuốt ve con mèo con chó ! Vậy mà chẳng có con cá nào “chém” bàn tay của chỉ hết! Và khi mà chị Tư muốn bắt con nào là chị luồn thật nhanh ngón tay cái và ngón tay trỏ vào hai mang cá, nhấc bổng ra khỏi nước. Mấy con cá lóc bằng bắp đùi, chị cũng chỉ bắt có một tay. Mạnh như vậy nên bạn hàng cá ai cũng nể mặt, dù xưa nay họ nổi tiếng là giới thô lỗ hỗn ẩu.
Một hôm, chợ vừa nhóm, chị Tư mặt hầm hầm, cầm con dao phay chém xuống thớt nghe cái cốp rồi chỉ mũi dao về phía một bạn hàng cá ngồi cách xa mấy thước phía đối diện, giọng lanh lảnh:
– Lia ! Tao nghe nói mầy đang rêu rao vụ ǵ đó phải không?
Tiếng “không” được nhịp bằng tiếng dao chém xuống thớt. Cô gái tên Lia vừa sang nước cá vừa trả lời:
– Chuyện ǵ đâu ai biết !
Chị Tư vẫn nhịp dao xuống thớt:
– Vậy chớ đứa nào đi nói cùng đồng là thằng cha Út Cón gian lận, bán vàng giả mà la vàng thiệt ? Hả ? Hả ?
Bỗng con Lia đứng sọc lên, tay chống nạnh, mặt gân gân:
– Ờ ! Tôi nói đó ! Rồi có sao không ?
Chị Tư cũng đứng lên, tay vẫn cầm dao phay điểm điểm:
– Có, chớ sao không ! Tao hỏi mầy vậy chớ Út Cón có lường gạt mầy không ? Mầy nói cho bà con nghe coi !
Con Lia “khựng” một chút rồi cũng gân gân:
– Th́ thằng chả làm đồ giả tôi nói làm đồ giả. Mắc mớ ǵ chị mà chị xía vô ?
Chị Tư nổi nóng, la lớn:
– Mắc mớ chớ sao không mắc mớ ! Út Cón là bạn của tao, tao không muốn ai nói xấu thằng chả hết. Nếu mầy có bằng cớ th́ trưng ra cho bà con coi, rồi đem lên hội đồng xă mà thưa thằng chả. Chớ c̣n không có ǵ hết mà cứ đi rêu rao nói xấu người ta là tự mày muốn sanh chuyện chớ ai vô đây ?
Thấy quá căng, mấy bà bán cá vội vă xúm lại can gián, mỗi người vài câu, ồn ào hỗn tạp. Trước khi ngồi xuống, chị Tư c̣n “bồi” thêm một câu, gọi là để “dằn mặt”:
– Nè ! Tao nói cho mầy biết. Mầy mà c̣n kiếm chuyện nữa th́ con dao này nó không tha mầy đâu ! Cái thứ ăn ở bất nhơn thất đức không chém cũng uổng …
Con Lia vừa sợ, vừa đuối lư, làm thinh ngồi xuống nhưng trong ḷng “thề sẽ có ngày nó rửa nhục”. Nghe lộn xộn, chú Út Cón từ sau nhà bước ra trước cửa tiệm để nh́n. Lúc đó, cuộc căi vă cũng vừa chấm dứt. Thiên hạ đi chợ đă bắt đầu đông. Thành ra chú không biết rằng “bồ” của chú vừa mới binh chú.
Bookmarks