Ăn sắn và củ cải riết, tất cả tù nhân «con bà phước» mắc bệnh huyết trắng và tê bại. Điểm son của chế độ xă hội chủ nghĩa là trại tù đàn bà không phát serviettes hygiéniques và những cái mùng bị cụt ngủn. Huyết trắng và tê bại vẫn phải lết đi lao động, vẫn phải oằn vai gánh nước, không được nghỉ ngơi. Dinh dưỡng tồi tệ, thuốc men không có, cái nghĩa địa tù của trại Long Thành đă đầy mồ. Nhiều người đă phải chống gậy.
Họ được miễn ra hiện trường nhưng phải quét sân, nhặt cỏ trong trại. Tù con gái chống gậy quét sân. Tù đàn bà chống gậy nhặt cỏ. Và h́nh phạt không ngừng giáng xuống họ. Một năm, ông chủ cộng sản phát cho nô lệ mỗi người hai bộ quần áo. Nô lệ phá quần dài khâu thành hai quần xà lỏn. Vải nhà nước mau rách v́ mô hôi tù đổ ra quá nhiều. Do đó, tù nhân tả tơi, thê thảm.
Nhà nước b́nh quân một tù nhân hưởng 10 đồng 5 cắc một tháng kể cả tiền thuốc men, trong khi, một tô phở đặc biệt giá 15 đồng ! Nô lệ thời trung cổ c̣n sướng hơn nô lệ thời cộng sản. V́ họ chỉ quần quật lao động, phơi xác chịu roi vọt nhưng được ăn no. Họ không bị học tập chính sách của Đảng, đường lối của Nhà nước, họp hành, b́nh bầu và kiểm điểm, tự khai và bị c̣ng .
Tôi bắt đầu lo ngại bệnh hoạn. Bốn năm trong các biệt giam tăm tối, tôi đă chịu đựng quá nhiều. Mắt tôi chưa hết mờ mà răng đă đe dọa. Nhai ngô đă là một cực h́nh đối với tôi. Tôi nghĩ, chỉ cần một trận tiêu chảy biến sang kiết lỵ là tôi gục. Chị Nga không nghĩ ǵ cả. Chị khuyên tôi để cho đầu óc nghỉ ngơi, nếu tôi c̣n ham sống. Nhưng làm sao không suy nghĩ đây ?
Mỗi ngày, những lằn roi da tới tấp vụt xuống thân h́nh những người tù đói ăn sinh ra lười biếng, bệnh hoạn, nổi khùng chống đối lung tung. Mỗi đêm tiếng hát của chị Lệ Thủy vang vọng, thôi thúc nỗi niềm ǵ đó. Và h́nh những người tù con gái tê bại, chống gậy khập khễnh quét sân trại. Và tṛ giải trí khám nghiệm tù nữ t́nh nghi măi dâm. Và chủ nghĩa cộng sản. Và huyết trắng … Đó là ánh sáng của Nghị quyết, là sáng tạo nhiệm màu của Đảng. Tôi cần suy nghĩ dù sáng mai tôi không c̣n thức dậy.
Chị Thủy vẫn nằm trong biệt giam. Ngày tháng cải tạo trôi đều, tẻ nhạt, buồn tênh. Chị Nga chưa bị đẩy xuống hầm phân , nhưng có người bảo chị khiếp nhược, đầu hàng. Có người bảo chị điên. Vì Chị quan niệm bọn cán bộ coi tù là bọn vô học, con nít. Phản kháng bọn vô học là tự hạ ḿnh xuống. Để bọn vô học giết chết là ngu xuẩn.
Những anh cộng sản gộc không bao giờ chịu làm anh hùng, liệt sĩ. Họ đă sống v́ bầy liệt sĩ khờ khạo. Nếu họ thích chơi tṛ liệt sĩ, họ đă chết hết trong tù và lịch sử đă không giống hôm nay. Chị Nga là đại bàng. Lũ người đàm tiếu, họ chỉ là chim sẻ. Chim sẻ léo nhéo, khả năng bay của nó từ cây nọ sang cây kia, từ mái nhà này sang mái nhà khác. Làm sao chim sẻ hiểu nổi chí của đại bàng ?
Bệnh huyết trắng và tê bại trở nên trầm trọng. Thực phẩm không thay đổi. Vẫn sắn lát, cơm gạo mục ăn với củ cải nấu muối, kho muối. Chúng tôi chưa được viết thư về gia đ́nh. Phải được phép viết thư mới có phiếu thăm nuôi. Nếu không, đành sống kiếp tù đày «con bà phước», thiếu thốn hoàn toàn. Hơn bốn năm, chị Nga và tôi đă sống như thế. Lao động rút dần rút ṃn sức lực của chúng tôi. Bài học mà tôi có từ lao động quá đắt.
Đội của tôi hơn năm mươi người mà đă quá hai mươi người tê bại, huyết trắng. Nỗi khổ, sự thiếu ăn, mệt mỏi, bệnh hoạn giết chết cả dục tính của tù nhân. Tôi có cảm tưởng trại tù đàn bà, con gái Long Thành hay bất cứ trại tù đàn bà, con gái nào trên quê hương tôi, dưới sự thống trị của đế quốc cộng sản, là trại nuôi heo cái thiến. Heo cái thiến thêm những máng cám của heo thịt nuôi trong trại.
Nếu mỗi tù nữ, mỗi bữa ăn được thêm một chén cám heo, bệnh tê bại sẽ giảm dần. Chị Jane Fonda và chị Elizabeth Hopkins thấy chưa ? Chúng tôi sống cạnh chuồng heo và thèm cám heo để chữa bệnh. Con người thua con heo. Cái chế độ mà các chị ca ngợi là «lương tri của loài người» thế đấy. Bao giờ chị Fonda thăm Phước Long, Bầu Lâm, Ba Tơ, Sa Ác, Long Thành, những trại tù đàn bà ở miền Nam Việt Nam như chị đă thăm Hà Nội dưới mưa bom của Mỹ để phát biểu cảm tưởng ?
Hồng Thập Tự quốc tế đâu ? Những nhà báo nổi tiếng vụ chuồng cọp Côn Sơn đâu ? Ṭa án Bertrand Russell đang làm gi ? Các hội Thân Hữu với Cộng Sản đang làm ǵ ? Lớn khôn rồi đấy, cô Elizabeth Hopkins c̣n xác định «Hà Nội cho Sài G̣n phẩm cách làm người» nữa không ? Tôi nghĩ, trên thế giới, c̣n mỗi Hội Bảo Vệ Súc Vật chưa đến nỗi phải cúi mặt xấu hổ. Bạn muốn hiểu thế nào về Hội này, tùy ư bạn.
Còn tiếp ...
Bookmarks