Tấm ảnh này chắc được chụp vào đầu thập niên 30 ?, chứ Me Tigon trong ca đoàn nhà thờ Hàm Long , cùng với Bác Gái Lê Bá Khanh ( Dziên Hồng ) , họ mặc áo dài trắng , tóc được cột thả lỏng sau lưng với kẹp ba lá ( ai ở Hà Nội ngày xưa mới biết "kẹp ba lá " ).
C̣n tấm ảnh Tigon chụp ở tiệm với Mẹ khi vừa rước lễ lần đầu xong , nếu nh́n sẽ thẩy rơ trang phục của phụ nữ Hà Nội tân thời . Nhưng mà cái mặt Tigon lúc đó " ngố " lắm , nên không dám post lên đây .
Các h́nh mà quư anh chị t́m được , là của mấy ông Tây , chụp trước đệ nhị thế chiến . Chứ phụ nữ Hà Nội thập niên 40 , an mặc tân thời lắm .
Tigon
Có phải tân thời như vầy không, chị Tigon?
Đẹp quá đi chứ!
Đúng rồi đó .
Tiếng Xưa t́m ở đâu , hay vậy ? Post thêm đi ?
Thời trang trong h́nh này là vào khoảng 1948, 1949 trở về sau .
Áo dài VN th́ xào tới , xào lui : tà lớn một chút , rồi nhỏ đi chút ; vạt áo dá thêm , ngắn lại ; cổ áo hết cao , lại ngắn , rố mất luôn , rồi trở lại cao như cổ c̣ ....
Mùa đông ở Hà Nội có mốt áo dài nhung , cổ đeo kiềng vàng , tay đeo xuyến .
Trong h́nh này , người phụ nữ đeo chuỗi ngọc thạch ( màu xanh ) . Hồi đó ḿnh ít thấy chuỗi ngọc trai .
Tay xách " bóp đầm " .
Nói tới cái quần bên trong áo dài : Ngưới lịch sự luôn mặc quần trắng ( trừ khi bị " kẹt " )
Trong đám tiệc , đám cươí sẽ không thấy ai mặc quần đen . Bây giờ th́ sao hả , Anenf ?
Áo đầm của con gái th́ cũng như bây giờ , nhưng kém rườm rà . Học tṛ trường Tây th́ mặc jupe xanh , áo sơ mi trắng . Trường công trung học ( từ đệ thất trở lên ) mới có đồng phục .
Sau 1950 th́ phụ nữ Hà Nội một số đă uốn tóc . Tigon nhớ câu đầu của bài hát " Dư Âm " được dân gian chế lời như thế này :
Tóc em dài sao em không búi ,
Cứ phi dê cho tốn tiền anh
" phi dê " là phiên âm từ tiếng Pháp , có nghĩa là uốn tóc .
Bây giờ mời quư bạn nh́n kỹ vào các cửa vào nhà trong tấm ảnh :
Hà Nội là thành phố bi lụt hàng năm do nước sông Hồng tràn vào mùa nước lũ , v́ vậy nhà phải xây cao hơn mặt đường . Nền nhà có nơi cao hơn mặt đường cả nửa thước , có ba bậc ciment để bước lên .
Ảnh của TX là nơi khu thương mại , chứ c̣n khu nhà ở, vỉa hè thường rất rộng , cho trẻ con chạy chơi .
Tigon
Last edited by Tigon; 11-04-2011 at 07:33 PM.
[CENTER]
Được khởi công vào năm 1890. Ban đầu nó chỉ là một vườn thí nghiệm, được trao cho một viên dược sĩ hải quân biệt phái về Sở Nông lâm để nghiên cứu phương thức di thực các loại thảo mộc từ nước ngoài, nhất là từ các thuộc địa châu Phi qua để bổ sung cho các loại cây trồng đô thị và phát triển trồng trọt Dần dà cùng với các giống cây, ngày một phong phú là một số thú nuôi thích hợp như hươu nai, đặc biệt thu hút người xem là gấu, cọp và voi cùng nhiều loại chim muông nên vườn c̣n đựoc gọi là Bách Thú.
Đền hàng hoa
Ban đầu, khu vườn cây trồng và nuôi chim thú này chỉ là một cảnh quan hỗ trợ cho không gian của Phủ Toàn quyền Đông Dương, trên đất của các làng Ngọc Hà, Hữu Tiệp và Khán Xuân.
Không gian này bao lấy môt g̣ núi đất nhỏ mà dân vẫn quen gọi là Núi Nùng, nhưng tên dân gian của nó là Núi Sưa v́ trên đó mọc nhiều loại cây này. Trên lưng núi, lại có đền thờ Huyền Thiên Hắc Đế, tương truyền là người giúp nhà Lư đánh giặc phương Nam, nên được phong làm thành hoàng của mấy làng trong khu vực. Ngay chân núi lại có mấy hồ nước hơn hẳn vườn ở Sài G̣n. Ở đây từng có một ngôi “đền Hàng Hoa” rất đẹp
“Vui nhất là Chợ Đồng Xuân
Thức ǵ cũng có xa gần bán mua”
Câu ca dao này hẳn ra đời muộn hơn năm 1888 là thời điểm chính quyền Pháp bắt tay vào quản lư Hà Nội như một thành phố “nhượng địa” và ngày 6/4/1888 đă kư một quyết định thành lập một ngôi chợ mới.
Chợ Đồng Xuân được lắp đặt bằng khung thép và lợp mái tôn
Nguồn Blog NQ Lập ( Quê Choa)
Còn tiếp...
Hồi đó quí bà quí cô săn sóc hai hàm răng kỹ lắm, nên được các chàng thi sĩ làm thơ như vầy :Originally Posted by TiếngXưa;[IMG
Răng đen ai nhuộm cho mình
Cho duyên mình đẹp cho tình anh say.
Nàng về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Trăm quan mua lấy miệng cười
Mười quan chẳng tiếc, tiếc người răng đen.
Tiếng Xưa ơi ,
Tụi ḿnh mỗi ngày chạy hết Saigon , ra Hà Nội , rồi lại vào Saigon , mỏi chân ( Ư quên , mỏi tay ) quá đi thôi !
Có ai muốn sang Anh quốc xem đám cưới Hoàng Gia Anh không ?
Thấy nước người ta nhộn nhịp , mà buồn cho nước ḿnh .
Tấm h́nh cặp William & Kate mà Tigon post trên trang đầu , dễ thương quá há?
Đố anh CT dám ... cô nàng răng đen đó ?
Thời 1950 , gái Hà Nội đă hết nhuộm răng đen rồi .
Mà sao trong Nam cũng ăn trầu , mà họ không nhuộm răng đen như miền Bắc nhỉ ?
Tigon
Thơ Ngô Minh Hằng
Kiếp tằm tôi phải nhả tơ
Nên thơ tôi, những vần thơ tự ḷng
Khi th́ là sợi tơ trong
Khi th́ tim tím những ḍng thơ rơi
Tơ t́nh tự cơi hồn tôi
Dạt dào lướt sóng trùng khơi về nhà
Gởi em này sợi thương ca
Viễn phương du tử nhớ nhà chiều nay
Tóc em c̣n biếc mây bay
Hồn em giấc mộng thơ ngây c̣n vàng
Hay đời trăm cảnh nghiệt oan
Xô em cho mộng vỡ tan mất rồi ?
Sợi này tôi gởi mẹ tôi
Nỗi ḷng con đấy từ hồi ra đi
Quê người đắng lệ phân ly
Con ươm tơ trắng ôm gh́ niềm đau
Bao giờ đời mẹ hết sầu
Thơ tôi từng sợi vui mầu nắng trong
V́ thơ tôi, sợi tơ ḷng
Buồn vui theo cảnh non sông nước nhà
Ngô Minh Hằng
Bác Cả dạo này "kết" thơ thi sĩ họ Ngô quá há ta?
Cụ thân sinh cuả TX cũng vừa hỏi về thơ NMH
Thế là sau đó cụ có ngay một folder với một xấp thơ và ít chuyện ngắn cuả thi sĩ này do TX print ra từ web cho cụ.
Bà thi sĩ này cùng quê Hưng Yên với cụ nên cụ có cảm tình đặc biệt hơn chăng?
Có một bài cũng Hà Nội đây, xin post để chúng ta có dịp so sánh Hà Nội xưa và nay, nhé.
MÙA ĐÔNG HÀ NỘI
Bé Việt Nam giữa mùa Đông Hà Nội
Ngây ngô cười: "Mừng Bác Đảng Quang Vinh!"
Ôm chồng báo trong cồn cào cơn đói
Mơ một củ khoai, ước một gia đ́nh!
Em lầm lũi, cô đơn trong gió bấc
Gió xô em nghiêng ngả bước chân buồn
Những tờ báo run theo em từng chập
"Báo mới đây!!!.." nghe thê thiết nào hơn!
Tôi nhẩm đếm tiền, giúp em mua báo
Báo trao tay, tôi vội vă quay đi
Không dám nh́n thêm môi xanh, má tái
Xót thương em, nhưng giúp được em ǵ???
Người đàn ông, đảng viên, giàu bạc tỷ
Không muốn biết em liên hệ trong đời
Và cô gái chuyên buôn hoa bán nhụy
Em h́nh thành trong một phút mua vui!
Nhà của em là gầm cầu bẩn, chật
Em chia chung cùng lũ trẻ bụi đời
Những đứa trẻ người đời không ngó mặt
Để sống c̣n, bám víu lấy nhau thôi!
Em như cỏ, đă vươn lên mà sống
Sống giữa đau thương, nhục tủi, lọc lừa
Giữa xă hội vô luân thường, ác độc
Người ném người vào vực thẳm, gió mưa...
Tôi biết em mấy mùa Đông Hà Nội
Mỗi mùa Đông thêm một Giáng Sinh buồn
Tôi muốn chúc em như người thế giới
Chúc nhau vui... nhưng im lặng là hơn...
Rồi buổi sáng giữa mùa Đông Hà Nội
Loa phóng thanh ca tụng đảng anh hùng
Em gục xuống, hai bờ mi khép vội
Lưỡi dao nào ngập máu ở triền lưng...
Linh hồn em có oán hờn xă hộỉ
Hận cuộc đời tàn nhẫn bỏ rơi em?
Em hỡi, mùa Đông. Giáng Sinh gần tới
Chúc em ǵ??? Im lặng đă thành quen...
Ngô Minh Hằng
There are currently 8 users browsing this thread. (0 members and 8 guests)
Bookmarks