Có ai trong đời sống mà không - hay ít nhất một lần - phải mang ơn người nào đó. Trong t́nh cảnh của tôi, tôi mang ơn anh Phó Tổng biên tập Huỳnh Sơn Phước. Anh chính là người ơn của tôi.
Ra khỏi nhà chị Mỹ, tôi ngồi xích lô đến chợ Tân Định và vào một tiệm bán tạp hóa xin gọi phôn cho anh và mời anh tối nay gặp lại nhau tại nhà hàng Vy. Anh Phước vui lắm. Anh vui cùng niềm vui của tôi và mong gặp lại tôi để nghe kể chi tiết. Tôi cũng phôn lại nhà hàng Vy gặp ông chủ và đặt hai phần thịt ḅ bít tết với khoai tây chiên cùng món tôm nhúng trong trái dừa đặc biệt của nhà hàng. “Nhớ cho tôi nhiều nhiều rau cần nước anh nhé.”
30/4/1991.
Tám giờ rưỡi sáng tôi có mặt tại nhà chị Mỹ. Cũng ngày này mười sáu năm về trước tôi ngồi uống café ở nhà ông Giám đốc Đỗ Ngọc Long. Và, khoảng hơn hai tiếng đồng hồ nữa th́ chúng tôi bàng hoàng khi nghe Hàng Tướng Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng trên đài phát thanh quốc gia.
Chị Mỹ mặc áo đầm trông thật xinh và thật giống … bà đầm. Tuy chị “có da có thịt” nhưng không sồ sề mà rất gọn ghẽ. “Chị Mỹ đẹp quá.” Tôi khen chị thật ḷng khi chị đẩy chiếc xe gắn máy mà anh Tảng gởi về cho chị, ra cổng.
Chị Mỹ chở tôi chạy trên con đường Duy Tân có cây dài bóng mát đă đi vào văn thơ miền Nam. Tôi nh́n hai hàng cây cao chạy dài hun hút về phía trước và tưởng tượng cảnh sống của giới trẻ miền Nam ngày trước thật lăng mạn như trong nhạc phẩm của ông nhạc sĩ Phạm Duy. Tôi tưởng tượng là v́ tôi không có cái diễm phúc được sống qua quăng thời gian đó ở thành phố Saigon trong tuổi đang xuân.
Hôm qua sau khi tôi phôn hẹn anh Phước, tôi đi bộ từ Tân Định đến Phú Nhuận v́ quăng đường đó có gió mát. T́nh cờ tôi nh́n thấy lại rạp xi-nê Văn Cầm gần chợ Phú Nhuận. Đứng nh́n cái rạp hát bây giờ phải đóng cửa im ỉm mà ḷng tôi vô cùng xót xa. Đây là rạp hát tôi được mẹ cho đi xem phim lần đầu trong đời khi tôi mới lên năm tuổi.
Thuở ấy nhà của ba mẹ tôi phía sau rạp Văn Cầm. Ngôi trường tiểu học Vơ Tánh nằm bên cạnh “nhà làng” Phú Nhuận là ngôi trường tôi học năm đầu tiên trong đời. “Nhà làng” Phú Nhuận bề ngoài th́ vẫn như xưa.
Tại “nhà làng” này ba tôi từng đến mỗi tối để dạy lớp “B́nh dân học vụ” cho những người lớn tuổi trong chương tŕnh xóa nạn mù chữ do Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm phát động. Có lần “nhà làng” tổ chức cho những thiếu nhi từ năm tuổi lên đến mười một tuổi đi rước đèn đêm Trung Thu. Đèn Trung thu th́ được chính phủ phát. Sau khi nhận đèn xong th́ các thiếu nhi xếp hàng năm và đi rước đèn qua các con đường trong xă Phú Nhuận. Hồi đó đường vắng tanh nên chúng tôi đi giữa đường theo người hướng dẫn và vừa đi vừa hát. Hát bài ǵ th́ dĩ nhiên tôi không c̣n nhớ.
Tôi chỉ nhớ rơ đêm đó trời mưa lớn lắm nhưng chúng tôi vẫn vừa đi vừa hát rất vui mà không hề thấy lạnh. Rước đèn xong, “nhà làng” phát cho mỗi đứa nửa cái bánh Trung Thu ruột đen ś. Mẹ tôi nói đó là nhân đậu đen ăn ngon và bổ lắm. Nghĩ lại thời thơ ấu của tôi sao đẹp và thơ mộng quá. Bây giờ các em nhi đồng trong nước làm ǵ được nhà nước này phát đèn phát bánh.
Bánh th́ có nhiều nhưng là … bánh vẽ thôi. Tôi nhớ chắc chắn là tôi đă đọc trên tờ báo Tin Sáng lời của tên Tổng Bí thư … ếch ngồi đáy giếng Lê Duẫn khi hắn tuyên bố:” Đất nước của chúng ta vừa trải qua cuộc chiến tranh do Mỹ Ngụy gây ra nên c̣n nhiều khó khăn. Tôi kêu gọi tất cả hăy cùng nhau phấn đấu v́ chỉ trong hai ba cái kế hoạch năm năm thôi là đất nước của chúng ta sẽ tiến bằng, hoặc hơn nước Nhật…” Không có cái bánh vẻ nào lớn và ngon bằng của tên bẻ ghi xe lửa được làm cha thiên hạ.
Một thời gian sau gia đ́nh tôi phải từ biệt thành phố thân yêu Saigon và từ biệt xă Phú Nhuận để đến thành phố Pleiku v́ ba tôi phải đến đó làm việc, và ba tôi bị Việt cộng giết. Những kỷ niệm bùi ngùi đă theo tôi mỗi năm vào mỗi khi xuân về , nhớ lại mùa xuân năm đầu tiên ở thành phố cao nguyên đó, tôi đă được nghe tiếng ông Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm chúc Tết đồng bào hai miền Nam Bắc. Sau lời chúc Tết là đến chương tŕnh Tao Đàn. Và, tôi đă ch́m vào giấc ngủ ngon. Tôi không ngờ những kỷ niệm đó cứ theo tôi cho đến tận ngày hôm nay.
Chị Mỹ giảm tốc độ làm tôi trở về với hiện tại để kịp nhận ra chỗ đến là, Viện kiểm sát thành phố , mà hôm nào tôi đă đến và chứng kiến tấm màn màu đỏ bay phất phới nhưng không thấy gió. Tôi đứng giữ xe để chị Mỹ đi vào Viện. Khoảng 9h20 Chị Mỹ từ trong pḥng làm việc của Viện đi ra. Tôi nh́n chị từ xa nhưng không thể đoán biết được v́ chị có vẻ mặt b́nh thản quá.
Đi đến bên tôi chị nói: “Xong rồi. Đây là Quyết định đ́nh chỉ điều tra bị can. Bây giờ anh và tôi qua bên Pḥng điều tra lấy passport.” Tôi nghe chị nói rơ … năm trên năm, vậy mà tôi vẫn nghi ngờ nên phải hỏi lại và chị đă xác nhận chuyện của tôi đă được giải quyết xong.
Ôi ! Chị là người đàn bà tuyệt vời ! Chị là đóa sen thơm lừng giữa đám bùn đen thúi hoắc. Tôi sẽ không bao giờ quên chị.
Còn tiếp ...
Bookmarks