Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.
Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!
.................... ....
Tôi cố chứng minh ngược lại. Tôi làm, tôi nói tất cả những ǵ có thể bảo đảm với nàng rằng tôi không yêu ai ngoài Thu. Nhưng sự đời lại rất oái oăm, càng thanh minh, càng đính chánh th́ đó chính là ḿnh tự thú nhận.
Chiều hôm đó th́ Năm Cà Dom về. Năm Cà Dom đưa cho tôi một cái phong b́ dán kín khá nặng. Tôi vừa cầm lên tay th́ Thu cũng trông thấy ngay. Tôi nghi là của Ngân gửi, nhưng cũng may, Năm Cà Dom nói to lên:
– Của thằng Úm Ba La gởi cho cậu đấy!
Rồi Năm Cà Dom lại tiếp ngay:
– Cái thằng người vượn đó kỳ cục quá. Không biết nó đi đâu mà lúc trở về ôm đầu khóc rưng rức. Cường và tớ gạn hỏi hết sức nó cũng không nói. Xong nó biến đi đâu mất. Đến lúc tớ ra về th́ lại thấy nó chạy theo và đưa cho tớ cái thư này nhờ gởi cho cậu. Đọc xem nó nói cái ǵ trong đó.
Rồi Năm Cà Dom vừa đi vừa càu nhàu:
– Mệt bỏ mẹ ! Từ đó về đây mà đi muốn rụng hai đầu gối.
– Muỗi đ̣n xóc phải không ?
– H́ h́ !
Năm Cà Dom cười rồi đi thẳng về lều.Tôi bóc thư ra đọc ngay. Những ḍng chữ đen nghịt chạy dưới mắt tôi.
Chị Bích thân yêu,
Thật là một niềm đau khổ kinh hoàng đối với em và cả đối với chị nữa khi em viết và khi chị đọc những ḍng chữ này. Chị không nhận ra em thực ư? Chị đă không nhận ra em thực rồi. Đó là sự thực mà em cứ ngỡ trong chiêm bao. Hồng đây. Hồng ngồi trước mặt chị mà chị không biết.
Một năm rưỡi ở Trường Sơn sống với loài dă thú, sống một đời sống ăn mày, ăn cắp, ăn cướp, giật giọc, lường gạt bất lương. Hồng giờ đây đă không c̣n là Hồng , em trai ngoan ngoăn của chị như ngày xưa, mà có ǵ xưa cho lắm. Chỉ mới hơn một năm thôi.
Em không ngờ gặp chị ở đây. Nhưng em đă gặp chị. Em đă gặp chị, nhưng em không muốn cho chị biết em là em của chị. Nỗi đau khổ, em muốn chỉ riêng ḿnh em chịu thôi. Em không bao giờ c̣n hi vọng sống yên ấm trong gia đ́nh để quấy phá chị, để chị mách thầy mẹ quở đánh em, nhưng rồi chính chị lại bênh vực em, hoặc lấy thân chị đỡ roi đ̣n cho em. Hạnh phúc của em đă lùi xa….
Tôi không đọc được nữa. Tôi chạy vọt sang Thu và ch́a ngay bức thư cho Thu.
– Em đọc đi, Bích.
– Thôi, em không đọc. Thu ngúng nguẩy.
– Nếu em là Bích th́ em phải đọc, đọc ngay.
Thu miễn cường cầm lấy bức thư và đưa lên mắt.
Sự ngạc nhiên lộ hẳn lên khung mặt của Thu. Thu đọc một quăng th́ mặt mũi tái ngắt, tay Thu run rẩy. Thu ngước lên hỏi tôi:
- Sao lại thế này anh?
- Anh cũng không rơ nữa.
– Thế nó đâu rồi?
– Anh cũng không biết.
- Trời ơi, sao thằng Hồng lại ra thân thể ấy hỡi trời!
– Có đúng nó không ? Sao không bao giờ anh nghe em nhắc đến nó nhất là nó đă vào Nam trước em.
– Em không muốn nhắc v́ em nghĩ rằng nó không sống nữa.
Tôi cầm lấy bức thư từ hai bàn tay run rẩy của Thu và đọc tiếp:
Em muốn nhảy tới ôm quàng lấy chị mà oà lên khóc , như một đứa trẻ con, nhưng không biết cái ǵ đă giữ em lại. Chị Bích thân yêu, chị tha thứ cho em. Em biết em hành động như thế là điên cuồng, nhưng có lẽ em thích làm như thế (dù sau này em biết chắc chắn rằng em sẽ ân hận) c̣n hơn để cho chị gặp đứa em chị với một h́nh thù kỳ quái như em.
Đúng là chị đây rồi. Chị đă thay đổi rất nhiều nhưng dù sao em cũng c̣n nhận ra chị với hai hàm răng trắng và đều như hạt ngô như thầy mẹ thường khen như thế, với cái chót mũi thanh tú đă từng thưởng cho em những cái hôn nồng ấm t́nh thương mỗi khi em làm bài được điểm cao.
Chị Bích thân yêu,
Bây giờ th́ em đă trở thành một con người không phải là con người nữa, với bao nhiêu thú tính, với vô số tội lỗi và vô số ư nghĩ điên cuồng nung nấu trong đầu.
Thôi nhé, chúc chị thành công, chúc anh chị hạnh phúc. Vĩnh biệt
Em trai của chị,
Hồng
Tôi đọc suốt bức thư không sót một chữ nào.
Thu ngồi trên vơng chết điếng, không một cử động, như một bức tượng đá. Hai hàng nước mắt bị kềm chế từ lâu, từ trong khóe mắt tuôn chảy thành hàng xuống má, xuống môi rồi rơi xuống ngực nàng, tưởng chừng gây thành những tiếng động vang tận đáy tim tôi.
Tôi cũng sững sờ. Không biết nói ǵ với nàng.
Bất giác tôi nâng những trang giấy soi lên ánh sáng rừng chiều đă mờ nhạt hẳn đi, như để t́m xem c̣n có một sự thật nào ít chua xót đớn đau hơn không ?
Ghê gớm thay những ḍng chữ đă làm cho tôi tưởng ḿnh đang xem một vở kịch nhân tạo, chứ không phải một sự thực có thật ngoài cuộc đời.
Chuyện ǵ mà éo le đau xót quá thế như vậy .Thu gạt nước mắt:
– Anh gặp nó ở đâu ?
– Ở trong bệnh xá.
– Nó làm ǵ trong đó ?
– Làm đầy tớ cho ông Cường bác sĩ trưởng bệnh xá.
– Làm sao đi t́m nó bây giờ hở anh ?
– Bây giờ tối rồi, để mai.
- Không ! Anh dắt em đi thăm nó ngay bây giờ.
– Tối quá rồi em ạ, đi không được đâu.
Thu lặng thinh. Mắt ngó mong ra xa. Bóng tối đă rây rắc xuống tàng cây ngọn cỏ. Mắt Thu đẫm lệ ngó mong theo lối đi đầy vết chân xuôi ngược ven bờ suối cát, mong t́m lại h́nh ảnh thằng em.
Rồi trời tối mịt. Thu vẫn ngồi như thế như tượng đá, chốc chốc lại thở dài ảo năo. C̣n tôi th́ không dám đi đâu, cứ ngồi ở đầu vơng đó để hầu hạ đối đáp từng cử chỉ, từng câu nói của nàng. Không biết đó có phải là cái tai họa mà con kỳ đà mang đến hay không. Ngẫm cũng thật khó hiểu.
Tôi hỏi Thu:
– Thế em không nhận ra em Hồng à?
– Làm sao mà nhận ra được anh? Nó không c̣n một nét nào của Hồng năm xưa nữa. Da dẻ, khuôn mặt, tóc tai. Nhất là bộ tóc bờm xờm hoe hoe của nó làm cho gương mặt của nó tối sầm lại.
Tôi nói:
– Em dở quá. Nếu anh như em th́ anh nhận ra ngay.
– Thú thật em cũng thấy ngờ ngợ. Em định hỏi thăm nó vài câu, nhưng chưa kịp hỏi th́ nó đă vụt chạy đi rồi.
Tôi chắc lưỡi:
– Cái thằng kỳ thật, gặp chị như thế mà lại trốn đi đâu.
– Tính t́nh nó kỳ cục lắm anh ạ. Nó có cô người yêu hoa khôi trường Trưng Vương, nhưng nó chẳng bao giờ t́m đến cô ta cả, chỉ cô ta t́m đến nó thôi. Thế mà cô ta không rời nó được.
Bỗng Thu ôm mặt gục xuống và kêu lên khe khẽ:
- Trời ơi! Nếu em khôn ngoan th́ em hăy quay trở lại cho chị gặp Hồng ạ ! Chị chết mất thôi ! Thầy mẹ mà biết em như thế này, th́ thầy mẹ cũng sẽ chết mất.
Tôi ngồi lặng im, không dám cử động, tôi tôn trọng sự đau khổ của nàng. Tội nghiệp ! Một người chị như nàng làm ǵ được cho thằng em trai ? Tôi nói:
– Để mai anh sẽ đi bắt nó về cho em.
– Đêm nay em tưởng như dài vô tận.
– Chắc chắn nó sẽ trở lại thăm em.
Thu sụt sịt măi. Thu nói:
– Em càng nghĩ càng thương thầy mẹ em ghê anh ạ! Mỗi lần em đau ốm trượt ngă, đau đớn rên siết, em thương em th́ ít, em thương thầy mẹ em càng nhiều. Thầy mẹ em không để cho em trầy da chân, c̣n thẳng Hồng, đôi lúc thầy em đánh nó, nhưng sau đó thầy em lại bảo nhỏ mẹ em dỗ dành vuốt ve nó.
C̣n có hai chị em đi cả thế này mà rồi thân thể lại ra thế này, anh nghĩ có đáng thương ông già bà già không ? Giờ này ông bà ở nhà quạnh hiu, ra vào không thấy em cũng không thấy thằng Hồng, tin tức thư từ cũng không, chắc thầy mẹ em sầu muộn mà chết sớm.
Chập sau, Thu lại nói:
– Em không đi nữa anh ạ. Bây giờ th́ dù thế nào th́ thế, em cũng nhất định không đi vào ! Em đánh đổi tất cả, kể cả những cái ǵ thiêng liêng nhất trong em, để đạt được một chuyện là trở về gặp lại thầy mẹ em ở tại nhà.
T́nh cảm này của Thu dai dẳng từ mấy trạm qua, Thu nung nấu nuôi dưỡng nó, Thu bảo vệ nó, để bây giờ cái sự việc gặp cậu Hồng ở đây là cái giọt nước làm cho cái ly nước t́nh cảm kia tràn trề. Tôi cũng như Thu. Trong những cơn đau ốm tôi thường nghĩ tới cha mẹ tôi. Ông bà đang ở trong Nam tựa cửa trông con. Hằng chục vạn cảnh mẹ già tóc bạc tựa cửa trông con từ phương Bắc mịt mờ trở về, ngày nay không c̣n là một bài. học tượng trưng trong trang sách mà nó đă biến thành sự thực.
Ở ven bờ suối ngay chỗ tôi và Thu thường lên xuống để múc nước, giặt giũ có một cái cây giống in cây trâm bầu. Ai ở miền Nam ắt không lạ ǵ cái giống cây trâm bầu. Những bờ trâm bầu rậm mát buổi trưa hè là những chiếc giường thiên nhiên cho nhà nông ngả lưng kéo những giấc ngủ trưa tuyệt vời. Thân cây trâm bầu đầy gai nhọn, lá nó không tha thướt nhưng nh́n thấy cây trâm bầu là thấy t́nh cảnh đồng quê sâu đậm.
Tôi đi ra Bắc mười hai năm, quên hẳn giống cây này, không có một bài thơ một vở kịch nào làm sống lại bóng dáng cây trâm bầu trong ḷng người Nam Bộ tập kết.
Còn tiếp ...
Bookmarks