Dung Saigon
Bầy con gái
Chương 10
Tuấn ngồi giữa hai vợ chồng Hải và Khanh và chợt thấy thèm không khí ấm cúng của một gia đ́nh.
Đă lâu lắm rồi Tuấn không nghĩ đến điều đó - không nghĩ đến một người con gái nào cả. Cuộc sống xa thành phố đă khiến Tuấn quên những ngày đi học, những buổi chiều đưa đón người yêu. Những thứ bẩy, chủ nhật tràn đầy hạnh phúc.
Quên hẳn thành phố với quá nhiều kỷ niệm, với h́nh dáng con gái dễ thương Tuấn yêu trong tuổi học tṛ. với đôi mắt ngọc ngà t́nh tứ, đắm saỵ
Những người con gái đi qua đời Tuấn h́nh như quá nhiều mà kỷ niệm th́ thật nhỏ bé ,thật đơn giản và b́nh thản như ngày bỏ học vào Quân Đội. Tuấn không c̣n giữ nổi một cái ǵ khác, kể cả giữ một t́nh yêu.
Có tiếng trẻ con khóc trong pḥng. Khanh đứng vụt dậy, vội vả:
- Chết, cô bé nhà tôi thức giấc.
Hải nh́n theo vợ cười âu yếm:
- Bế con ra đây chào bác Tuấn đi em.
Một lát Khanh trở ra. Ṿng tay ôm con thật vụng về nhưng chứa đựng biết bao nhiêu là âu yếm. Tuấn cầm bàn tay nhỏ xíu, xinh xắn của con bé, nựng:
- Con gái của cô Khanh chắc thế nào cũng làm Hoa Khôi một vùng
.
Khanh cười, đôi mắt lông lanh:
- Anh Hải chê con gái đó anh ơi. Ông ấy thích con trai đầu ḷng cợ tôi th́ trai gái ǵ cũng thích cả. tuy nhiên, con gái càng... thích hơn.
Tuấn trêu Hải:
- Tại ông ấy sợ con gái mai sau lại bắt chước mẹ "bắt nạt" bố. Một ḿnh cô bắt nạt ông ấy đủ khổ rồi, giờ lại thêm cô con gái theo phe Mẹ bắt nạt thêm nửa th́... sống sao nổi.
Khanh kêu lên:
- Anh cứ tưởng thế chứ tôi đâu dám bắt nạt ông ấy.
Hải cười vén tay áo cho Tuấn nh́n thấy vết bầm tím ngắt:
- Thế "chó con" nào cắn tôi đây?
Khanh bảo:
- Ơ, ơ, tại...tại anh.
- Sao... tại anh?
Khanh giả vờ đùa với con không nói. Tuấn bảo Hải:
- Ông hạnh phúc lắm đó.
Hải bế con từ trên tay Khanh:
- Ông lấy vợ đi rồi sẽ hạnh phúc như tôi. Có ai cấm ông đâu.
Tuấn cười:
- Có chứ!
Khanh tṛn mắt nh́n Tuấn:
- Ai cấm anh ?
Tuấn chỉ lên bộ đồ lính:
- Những thứ này cấm tôi.
Khanh nhăn mặt:
- Gớm, anh đừng có bi thảm bộ đồ lính của anh đi, tôi ghét lắm. bộ những ai đi lính như anh cũng đều... ế vợ hết đấy hở ?
Tuấn cười:
- Chứ sao. Chỉ trừ ông Hải của cô thôi. Lính thành phố sướng như ông công chức già ngày hai buổi đi làm, tối về quây quần bên vợ con. nếu được như thế tôi đă "xin" lấy vợ từ lâu rồi.
Khanh dài giọng than thở:
- Thôi đi anh ơi. Ông Hải đi chơi tối ngày à, bỏ vợ con ở nhà một ḿnh nhiều khi tôi tức muốn khóc vậy đó.
Hải nh́n Tuấn nheo mắt nói đùa:
- Có vợ đôi lúc thích thật, nhưng nhiều khi... mất tự do ghê ông ạ mất cả bạn bè nửa. Ngày c̣n solo muốn đi đâu th́ đi, ở đâu cũng là nhà, trông ḷng thảnh thơi. Thế mà từ ngày có vợ, đi một bước là thấy nóng ruột muốn về. Cứ lo ở nhà giận dỗi có khổ không chứ.
Khanh công môi:
- Ai bảo anh lấy vợ. đă can đảm lấy vợ rồi th́ không được than thở. anh phải biết chứ. anh nói thế là anh ích kỷ, anh không biết thương vợ. anh sống cho riêng anh mà thôi.
Hải nh́n Tuấn cười:
- Anh thấy đó... ghê lắm !
Khanh đỏ lên:
- Cái ǵ... ghê ?
- Anh có nói ǵ đâu, anh chỉ phân trần với Tuấn cho anh ấy nh́n gương anh đấy chứ.
Tuấn cười vui:
- Tôi đâu có sợ mà anh dọa. Tôi mà lấy vợ xong sẽ... đào ngũ ở nhà cho anh biết.
Khanh cười ṛn tan:
- Thôi nghỉ phép kỳ này lấy vợ đi anh Tuấn.
- Cô giới thiệu đi.
- Anh quen thiếu ǵ ? cô Nga, cô Phượng, cô Loan ǵ ǵ đó đâu cả ?
Tuấn đùa:
- Các cô đi lấy chồng hết rồi.
Hải bảo Khanh:
- À, em giới thiệu cô Quỳnh cho anh Tuấn.
Khanh lắc đầu:
- Quỳnh nó không chịu type người của anh Tuấn đâu. Con nhỏ kén dữ lắm.
Tuấn hỏi:
- Quỳnh nào thế ? xinh không?
- Dỉ nhiên là phải xinh.
- Khanh giới thiệu đi.
- Thôi...
Hải dục:
- Th́ em cứ giới thiệu cho Tuấn, biết đâu cô cậu gặp nhau lại mê nhau như điếu đổ.
Khanh gân cổ cải Hải:
- Bạn em làm sao anh biết được ?
- Anh đoán thế.
- Anh chỉ giỏi đoán ṃ.
Hải cười:
- Gớm, vợ tôi khó tính ghệ , thế hôm nay em có mời Quỳnh đến chơi không?
- Có chớ ! Nó đến bây giờ đó.
Hải nheo mắt nh́n Tuấn cười tủm tỉm. khanh kêu:
- Tôi không giới thiệu bạn tôi cho anh Tuấn đâu mà hỏi.
Tuấn nói:
- Tại sao thế ?
- Anh xa Saigon cả năm, cả tháng. bộ anh bắt nó già người ngồi chờ anh ấy à ?
Hải cau mặt:
- Em... kỳ ghê ! Biết đâu cô Quỳnh lại chả thích chờ đợi. Đó là một cái thú đáng yêu của người đàn bà, em không thấy thế sao?
Khanh lắc đầu ranh mănh trêu Hải:
- Không em chả thấy ǵ cả. chỉ thấy người yêu ở xa là muốn... bỏ mà thôi.
Tuấn cười:
- Cô này có chồng, có con rồi mà c̣n trẻ con ghệ, phá phách y như hồi c̣n đi học vậy đó.
Khanh cười ồn ào. Tuổi con gái bay biến rồi c̣n đâu. Mới có hơn một năm làm đàn bà mà Khanh nghe chừng như ḿnh già cỗi quá sức xa cách hẳn đám bạn bè củ chưa lấy chồng vẫn c̣n hồn nhiên đi học, xa cách Vân Quỳnh ở sự rong chơi thảnh thơi của nó. Hôm nào gặp Thúy. Nó kêu lên:
- Trời ơi, Khanh. sao Khanh người lớn thế?
Hoặc Quỳnh th́ nhỏ nhẹ:
- Mày... bà quá đi Khanh ạ. hết nhí nhảnh lí lắc như những ngày đi học rồi.
Khanh nghe những tiếc nuối vu vơ của thời con gái với Quỳnh, Thúy mua xoài xanh trốn học hai giờ đầu ra sau trường ngồi ăn bị giám Học bắt gặp. buổi trưa bị phạt đứng thút thít khóc trong lớp học.,với những đôi mắt đắm đuối con trai nh́n lên từ cuối lớp. những mảnh giấy nhỏ chuyền tay nhau trong giờ im lặng giảng bài.
Các giáo sư thường gọi là "điện tín ngầm".
- Trông giờ tôi giảng bài, yêu cầu tất cả hảy để tay lên bàn yên lặng, cấm nói chuyện, cấm đánh điện tín ngầm, cấm cho tay xuống học bàn bốc me chuạ..v.v...
Giáo sư "cấm" đủ thứ, thế mà Khanh, Thúy, Quỳnh vẩn đánh điện tín ngầm, vẩn cắn xoài chua chấm muối ớt dưới hôc bàn ,xuưt xoa làm những đứa bên cạnh thèm nhỏ răi, vẩn phá phách ồn ào, nói cười rúc rích. Khanh phá có tiếng trong lớp học. Quỳnh th́ nghịch ngầm, Thúy lém lỉnh cải giáo sư tiếng một. con nhỏ dử nổi danh - không sợ một ai - Đi đâu với nó c̣n yên tâm hơn đi với... bồ. Quỳnh đi học học mỗi chiều đều phải nhờ Thúy đi chung một đoạn đường "con trai đứng đông nhất" để khỏi phải nghe những lời chọc ghẹo nham nhở hoặc bị lẽo đẽo theo đến tận nhà.
Quỳnh nhút nhát nhưng lại hay kênh kiệu. V́ thế mà con trai theo đông. Khanh thường khuyên Quỳnh:
- Mày nên kiếm một tên bồ để hắn đưa đón mỗi ngày, khỏi bắt con Thúy làm "vệ sĩ".
Quỳnh cười lạnh lùng:
- Muốn kiếm lắm mà ḿnh chẳn chọn nổi ai mà cũng chả ai chọn ḿnh cả.
Khanh bèn kể một lô con trai để ư Quỳnh, con nhỏ chỉ lắc đầu quầy quậy. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng như người không t́nh cảm.
Thế mà Quỳnh lại là đứa lảng mạn nhất trong bọn. Ngày Hảo lấy chồng - Khanh, Quỳnh làm phù dâu và quen Hải trông tiệc cưới. Khanh định làm mai Quỳnh cho Hải nhưng đều lở dịp.
Cuối cùng Khanh, Hải yêu nhau. T́nh yêu kéo dài ba, bốn năm mới kết thúc, Khanh mới thật sự làm đàn bà cho đến ngày hôm naỵ để mỗi ngày mỗi thấy ḿnh già dặn hơn một chút - Xa cách đám bạn bè cũ hơn lên.
hết: Chương 10 , xem tiếp: Chương 11
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.a...a3q3m3237nvnvn
Dung Saigon
Bầy con gái
Chương 11
Quỳnh ùa vào bất chợt. sự xuất hiện của Quỳnh khiến Tuấn nôn nao làm sao đó. người con gái đó Tuấn đă nghe nói quá nhiều ở Sơn. Người con gái đó Tuấn đă gặp một lần tại nhà. Người con gái đó mà vợ chồng Hải đang nhắc nhở.
Quỳnh đó - Vân Quỳnh đó.
Màu áo Quỳnh mặc làm sáng căn pḥng, rực rỡ nụ cười của Tuấn.
Quỳnh chào Tuấn và cười với vợ chồng Hải:
- Đáng lẽ ḿnh tới sớm hơn, nhưng tại phải tiếp khách dùm bà Thảo nên đến hơi muộn. quà của cô bé đây.
Khanh đón gói quà trên tay Quỳnh để vào ḷng con, cười rộn ràng:
- Mày chỉ bày vẻ, ngồi đây chơi.
Quỳnh ngồi xuống cạnh Khanh:
- Đưa tao bế con gái nuôi tao một chút chứ. mày ích kỷ quá đi.
Khanh lắc đầu:
- Khoan để tao giới thiệu...
Quỳnh hơi nhăn nhăn:
- Thôi, đừng giới thiệu.
Hải nheo mắt nh́n Quỳnh:
- Sao thế? bạn tôi đang bảo Quỳnh khó tính đây này.
- Đâu phải Quỳnh khó tính.
Quỳnh nói và nh́n tên con trai chăm chú không bắt gặp một chê trách nào của hắn trông đôi mắt Quỳnh cả. trái lại, Quỳnh nghe như đă quên biết tên con trai ở đâu đó - Quỳnh nói nhỏ, mơ hồ:
- Trông anh quen quen.
Tuấn cười nhẹ:
- Tôi là bạn của Sơn - ở cùng đơn vị.
Quỳnh reo lên:
- A ! thảo nào. H́nh như anh có đến nhà một lần.
- Vâng, vừa gặp Quỳnh tôi đă nhận ra ngaỵ sơn vẫn thường nói nhiều với tôi về các cô em gái..
.
Quỳnh bật cười nho nhỏ, nghe vui vui khi nghĩ đến Thảo, Thủy, Phị nghĩ đến anh Sơn.
Những cô em gái của anh Sơn th́ chả ai dám "mê" , nhất là do chính anh Sơn nói th́ phải biết.
Quỳnh nhớ buổi tối nào Vân Phi chợt báo động có một tên bạn anh Sơn đến nhà, tên con trai được Phi tả là đẹp, là hiên ngang, le lói.
Th́ ra là Tuấn. tên con trai đó là Tuấn. không biết anh chàng có bị bọn con gái "quay" không? anh chàng nghĩ ǵ về bầy con gái ồn ào đông đúc nhà Q nhỉ ?
Thế nào Tuấn chả nói với Sơn:
- Bọn em gái mày qui? Quái không chịu được. tao đến chơi một ḿnh bị các cô phỏng vấn đến... điên đầu.
Mai mốt anh Sơn về lại được dịp cằn nhằn:
- Tao đến... ế vợ v́ trông gương chúng mày.
Anh Sơn chỉ giỏi nhăn nhó, làm ra vẻ khổ sở thế thôi, nhưng sự thật, anh Sơn ch́u đám em gái hết ḿnh, nên đám con gái tha hồ ṿi vĩng anh đủ điều, đủ chuyện hết.
Khanh nh́n Tuấn rồi nh́n Q:
- Bộ hai người quên nhau trước rồi hở?
Q lắc lắc mái tóc:
- Đâu có, anh Tuấn bạn anh Sơn đó.
Hải trêu:
- Bạn của anh là quên rồi c̣n ǵ.
- Chưa quen.
- Th́ hôm nay quen, có sao đâu.
Q bảo đùa Khanh:
- Ông chồng mày lém quá đi Khanh.
Tuấn cười với Q:
- Hải... ngoan lắm, Q ạ
Khanh cười ṛn ră:
- Ghê, bạn bè ông Hải bênh nhau dữ, Hải mà ngoan th́ tôi đâu có khổ như vầy.
Tuấn hỏi:
- Cái ǵ mà khổ? tôi thấy Hải thương vợ, thương con, thương gia đ́nh ghê gớm lắm đó. ngày xưa hắn lang bang, bê bối bao nhiêu, từ ngày lấy vợ đến giờ bỏ hết, không c̣n giữ lại một chút ǵ của thời chưa vợ hết. thế là ngoan rồi c̣n ǵ.
Khanh lắc mái tóc đổ dài:
- Anh và Q c̣n... ngây thơ lắm. không hiểu ǵ về Khanh đâu.
Hải nh́n Khanh, ánh mắt thoáng bâng khuâng:
- Anh cũng c̣n không hiểu nổi em nữa th́ làm sao Tuấn với Q hiểu cho nổi.
- V́ thế mà em khổ đâu ai hiểu.
Q nói đùa:
- Có tao hiểu, được chưa. Ấm ức điều đến tao kể, tao nghe hết.
Khanh bảo Q:
- Nhà mày chị em gái đông sướng ghê vậy đó. tha hồ tâm sự
Q cười nhẹ nhàng:
- Khanh tưởng lầm rồi. Chị em nhà ḿnh không tâm sự với nhau bao giờ cả. đùa, phá, la hét nhau có, trêu chọc nhau có, nhưng tâm sự th́ không bao giờ.
Tuấn nh́n Q, ánh mắt đằm thắm:
- Tôi nghe Sơn kể nhiều về thành tích đùa phá của các cô em gái. Thấy... vui ghê vậy.
Q kêu lên nho nhỏ:
- Anh Sơn là vua nói xấu em gái. Mai mốt anh Sơn về phép Q phải họp tất cả lại để "phản đối" anh ấy mới được.
Tuấn nói đùa:
- Tôi mà em gái đông như Sơn chắc tôi cưng, ch́u nhất.
Q cười:
- Nhà đông chị em gái vui thật, nhưng ồn ào nhiều lúc chịu không được. bạn anh Sơn ông nào đến chơi cũng than với anh Sơn là... sợ bọn em gái anh Sơn. nên, v́ thế mà về nhà anh Sơn hay cằn nhằn, la mắng bọn Q ghê lắm.
Tuấn nói nhẹ nhàng:
- Nói thế chứ những ngày ở đơn vị, Sơn lại thương em gái hơn ai hết. sơn thường nhắc đến người yêu th́ ít mà nhắc đến các em th́ quá nhiều. Lúc nào cũng các em, các em cả.
Q chớp chớp đôi mắt cảm động. tính anh Sơn là vậy nhưng Q cũng hiểu là anh Son thương các em nhất. những bức thư viết cho Q anh Sơn đă nói lên những thương yêu đó. và, Q đă nói với anh Sơn là Q hiểu anh, Q thương anh, Q yêu cuộc sống của anh hơn ai hết.
Q bế Vi Vi hộ khanh ngồi nói chuyện với Tuấn. khanh phụ với chị người làm dọn pḥng ăn.
Hải bảo:
- Bữa cơm này là bữa cơm thân mật gia đ́nh.
Khanh nói:
- Bạn Khanh chỉ có Q và bạn anh Hải chỉ có Tuấn.
Bốn người quây quần vào bàn ăn. con gái Khanh nằm ngủ ngoan hiền trông nôi trông thật bé bỏng dể thương. q bảo Khanh:
- Mai mốt con Khanh lại chiếm giải Hoa Khôi một vùng đó nghe Khanh.
Khanh cười, ánh mắt lông lanh sung sướng:
- Mày nói y như Tuấn. ừ, tao cũng mông con gái tao mai mốt lớn lên thật xinh, thật đẹp và tao sẽ đích thân lo cho con gái tao. Mày thấy được chứ !
- Mày "kén" th́ phải nhất.
Q nói, Khanh cười:
- Chứ sao, con gái tao là phải... nhất rồi.
Hải nh́n vợ nói đùa:
- Con gái em mai sau cũng bắt nạt... chồng hạng nhất.
Khanh lườm Hải thật dài kêu:
- Anh chỉ giỏi nói xấu vợ là không ai bằng.
Q nheo mắt:
- Thôi, cho Q can. hai ông bà lại sắp "chén bay, dĩa bay" bây giờ.
Hải quàng tay ôm vai vợ:
- Hay cải nhau vậy chứ tôi yêu "nhà tôi" nhất.
Khanh kêu ứ ừ! và dúi mặt vào lưng Hải, đôi má ửng hồng bầu bỉnh trẻ con. tuấn nh́n vợ chồng Hải cười rộn ràng với Q. q đón nhận nụ cười của Tuấn mà nghe vui vui như buổi sớm mai đẹp trời giữa những tiếng cười đầy t́nh thương mến bao bọc...
hết: Chương 11 , xem tiếp: Chương 12
Chuyện "Cái Giọng Saigon"
Sinh ra và lớn lên ở Sài G̣n, trong đầu lúc nào cũng có một ư định là sẽ “thở đều” trên mảnh đất ồn ào này
Gọi là yêu Sài G̣n th́ có phần hơi quá! Không dám gọi thứ t́nh cảm dành cho Sài G̣n là t́nh yêu, nó chưa thể đạt đến mức ấy. Cái t́nh với Sài G̣n là cái t́nh của một thằng ăn ở với Sài G̣n hơn 20 năm, cái t́nh của một thằng mà với nó, Sài G̣n c̣n quá nhiều điều níu kéo, quá nhiều chuyện để mỗi khi bất chợt nghĩ về Sài G̣n, lại thấy nhơ nhớ, gần gũi…
Hồi c̣n đi học, vẫn hay chọc mấy đứa bạn bằng 2 câu thơ nhại :
Đèn Sài G̣n ngọn xanh ngọn đỏ
Gái Sài G̣n cái mỏ cong cong
Chuyện con gái Sài G̣n "mỏ" có cong không th́ hông biết, chỉ biết con gái Sài G̣n có cái dẫu môi cong cong dễ làm chết người lắm, nhất là khi cánh môi be bé ấy cong lên một chữ "hônggg…" khi đứa con trai rủ rê đi đâu, năn nỉ ǵ đó. Lúc đó, lấy gương ra soi, chắc cái mặt của đứa con trai đó tội lắm.
Mà con gái Sài G̣n có điệu đà, ơng ẹo chút th́ mới đúng thiệt là con gái Sài G̣n. Ai mà chẳng biết vậy.
Gọi đó là cái duyên ngầm của người con gái đất Gia Định cũng chẳng có ǵ sai. Ai hiểu được sẽ thấy sao mà yêu mà thương đến vậy…
Có dạo đọc trong một bài viết về Sài G̣n – Gia Định của nhà văn Sơn Nam , có thấy ông viết giọng Sài G̣n, cũng như văn hóa và con người Sài G̣n là một sự pha trộn và giao thoa đến hợp nhất của nhiều nơi.
Đó là những người Chăm bản địa, những người khách Hoa, những người miền Trung đầu tiên đến đất Gia Định…Từ đó h́nh thành một loại ngôn ngữ vừa bản địa, vừa vay mượn của những người đi mở đất…
Giọng người Sài G̣n được xem là giọng chuẩn của miền Nam, cũng như giọng người Hà Nội được xem là giọng chuẩn của người miền Bắc. Giọng chuẩn tức là giọng không pha trộn, không bị cải biến đi qua thời gian.
Như nói về giọng chuẩn của người Hà Nội, người ta nói đến cái giọng ấm nhẹ, khi trầm khi bổng, khi sắc khi thanh, và chẳng ai phủ nhận người Hà Nội nói chuyện rất hay và “điêu luyện”. Cái “điêu luyện” ấy như thuộc về bản chất của người Hà Nội mà chỉ người Hà Nội mới có được.
Nếu nói là người Việt Nam nói như hát, th́ đúng ra chỉ có người Hà Nội là “nói như hát” mà thôi, họa chăng chỉ có giọng Huế của người con gái Huế trầm tư mới cùng được ví von thế…
Người Sài G̣n th́ khác, giọng Sài G̣n cũng khác. Không ngọt ngào …mía lùi như một số người dân Tây Nam Bộ ven vùng sông nước mênh mang chín rồng phù sa, không nặng nề cục mịch như người miền Đông Nam Bộ nóng cháy da thịt, giọng người Sài G̣n cũng ngọt, nhưng là cái ngọt thanh hơn, nhẹ hơn.
Đó là chất giọng “thành thị” đầy kiêu hănh của người Sài G̣n, chẳng lẫn vào đâu được mà dù người khác có bắt chước cũng khó ḷng.
Dường như qua nhiều năm cùng với đất Gia Định – Sài G̣n phù hoa trong nhịp sống, trong đổi mới và phát triển, th́ giọng nói của người Sài G̣n cũng trở nên “cao sang” hơn.
Dù vậy, có cái “thanh” của một vùng đất một thời là thủ phủ Nam Bộ, nhưng cũng chẳng mất đi đâu cái mộc mạc không bỏ được của cái gốc chung Nam Bộ.
Giọng người Sài G̣n nói lên nghe là biết liền.
Ngồi nghe hai người Sài G̣n nói chuyện cùng nhau ở một quán nước, bên đường hay qua điện thoại, dễ dàng nhận ra họ. Cái giọng không cao như người Hà Nội, không nặng như người Trung, mà cứ ngang ngang sang sảng riêng…
Mà điều đặc biệt trong cách người Sài G̣n nói chuyện cùng nhau là mấy từ “nghen, hen, hén” ở cuối câu… Người miền khác có khoái, có yêu người Sài G̣n th́ cũng v́ cách dùng từ “nghen, hen” này.
Khách đến nhà chơi, chủ nhà tiếp. Khách về, cười rồi buông một câu
“-Thôi, tôi d́a nghen!”
– Chủ nhà cũng cười “Ừ, dzậy anh d́a hen!”.
Nói chuyện điện thoại đă đời, để kết câu chuyện và cúp máy, một người nói “Hổng c̣n ǵ nữa, dzậy thôi hen!”
“thôi” ở đây nghĩa là dừng lại, kết thúc, chấm dứt ǵ đó.
Hai đứa bạn nói chuyện cùng nhau, bắt gặp cái ǵ vui, quay đầu sang đứa kế bên “Hay hén mậy?” bằng giọng điệu thoải mái…
C̣n tiếp...
Last edited by Tigon; 16-12-2011 at 08:14 AM.
Giọng người Sài G̣n đôi khi diễn đạt cùng một câu nói, nhưng lại bằng nhiều cung bậc giọng điệu khác nhau lại mang ư nghĩa khác nhau.
Đám nhỏ quậy, nghịch phá, người chị mắng, giọng hơi gằn lại và từng tiếng một, có chút hóm hỉnh trong đó “Dzui dzữ hen!”.
Đám bạn cùng tuổi, ngồi chơi chung, cười đùa, một người nói giọng cao cao vui vẻ “Dzui dzữ hen!”…
Người Sài G̣n có thói quen hay “đăi” giọng ở chữ cuối làm câu nói mang một sắc thái khác khi hờn giận, khi đùa vui như “Hay dzữuuu”, “Giỏi dzữưưu…!”
Nghe người Sài G̣n nói chuyện, trong cách nói, bắt gặp “Thôi à nghen” “Thôi à!” khá nhiều, như một thói quen và cái “duyên” trong giọng Sài G̣n.
Người Sài G̣n nói chuyện, không phát âm được một số chữ, và hay làm người nghe lẫn lộn giữa âm “d,v,gi” cũng như người Hà Nội phát âm lẫn các từ có phụ âm đầu “r” vậy.
Nói th́ đúng là sai, nhưng viết và hiểu th́ chẳng sai đâu, đó là giọng Sài G̣n mà, nghe là biết liền.
Mà cũng chẳng biết có phải là do thật sự người Sài G̣n không phát âm được những chữ ấy không nữa, hay là do cách nói lẫn từ “d,v,gi” ấy là do quen miệng, thuận miệng và hợp với chất giọng Sài G̣n..
Ví như nói “Đi chơi dzui dzẻ hen mậy!” th́ người Sài G̣n nói nó… thuận miệng và tự nhiên hơn nhiều so với nói “Đi chơi vui vẻ hen!”.
Nói là “vui vẻ” vẫn được đấy chứ nhưng cảm giác nó ngường ngượng miệng làm sao đó. Nghe một người Sài G̣n phát âm những chữ có phụ âm "v" như "về, vui, vườn, vơng" nó cảm giác sao sao á, không đúng là giọng Sài G̣n chút nào…
Nh́n lại một quăng thời gian hơn 300 năm h́nh thành và phát triển của Sài G̣n từ Phiên Trấn, Gia Định Trấn, Gia Định Thành, Phiên An, Gia Định Tỉnh…cho đến Sài G̣n, dân Sài G̣n đă là một tập hợp nhiều dân tộc sinh sống như Việt, Hoa, Kh’mer…Các sử sách xưa chép lại, khi người Việt bắt đầu đến Đồng Nai – Gia Định th́ người Kh’mer đă sinh sống ở đây khá đông, rồi tiếp đó là người Hoa, và một số người tộc láng giềng như Malaysia, Indonesia (Java) cũng có mặt. Sự hợp tụ này dẫn đến nhiều sự giao thoa về mặt văn hóa, làm ăn, cũng như những mặt khác của đời sống, trong đó dĩ nhiên phải nói đến ngôn ngữ.
Tiếng nói của người Sài G̣n không chỉ thuần là tiếng Việt, mà c̣n là sự học hỏi, vay mượn nhiều từ ngữ của dân tộc bạn, đâm ra mang nhiều “h́nh ảnh” và “màu sắc” hơn.
Những từ như “ĺ x́, thèo lèo, xí mụi, cũ x́…” là mượn, những từ như “xà quầng, ḿnh ên…” là của người Kh’mer. Nói riết đâm quen, dần dần những từ ngữ đó, những tiếng nói đó được người dân Sài G̣n sử dụng một cách tự nhiên như của ḿnh, điều đó chẳng có ǵ lạ…Thêm vào đó, nó được sửa đổi nhiều cho phù hợp với giọng Sài G̣n, thành ra có những nét đặc trưng riêng.
Vậy nói cho cùng th́ người Sài G̣n cũng có những tiếng gọi là “tiếng địa phương” (local dialect !?).
Những tiếng này thể hiện rơ nhất khi người Sài G̣n nói chuyện cùng người miền khác.
Nghe một người Sài G̣n nói chuyện cùng một người khác vùng, dễ dàng nhận ra những khác biệt trong lời ăn tiếng nói giữa hai người, hai miền.
Có một số từ người Sài G̣n nói, người miền khác nghe rồi…cười v́ chưa đoán ra được ư.
Cũng như khi nghe người Huế dùng một số từ lạ lạ như “o, mô, ni, chừ, răng…” trong khi nói chuyện vậy thôi.
Khác là mấy tiếng người Sài G̣n nói, vẫn có chút ǵ đó nó…vui vui tai, là lạ, ngồ ngộ làm sao.
Người Sài G̣n nói riêng và miền Nam nói chung, có thói quen dùng từ "dạ" khi nói chuyện, khác với người miền Bắc lại dùng từ "vâng".
Để ư sẽ thấy ít có người Sài G̣n nào nói từ "vâng".
Khi có ai gọi, một người Sài G̣n nói "vâng!" là trong dáng dấp của câu nói đó có giọng đùa, cười cợt..
Khi nói chuyện với người lớn hơn ḿnh, người dưới thường đệm từ "dạ" vào mỗi câu nói.
"Mày ăn cơm chưa con ?
– Dạ, chưa!";
"Mới d́a/dzề hả nhóc?
– Dạ, con mới!"…
Cái tiếng "dạ" đó, không biết sao trong cảm giác nghe của một người Sài G̣n với một người Sài G̣n thấy nó "thương" lạ…dễ chịu mà gần gũi, nhẹ nhàng mà t́nh cảm lắm lắm.
Cảm giác nó thật riêng so với những nơi khác. Nghe một tiếng "dạ" là biết ngay tên này là dân miền Nam cái đă rồi hẳn hay…
Một người miền khác, có thể là Bắc hoặc Trung, diễn tả một khoảng thời gian ngắn vài ngày th́ nói
“Từ bữa đó đến bữa nay”,
c̣n người Sài G̣n th́ nói “Hổm nay”, “dạo này”…người khác nghe sẽ không hiểu, v́ nói chi mà ngắn gọn ghê.
(Lại phát hiện thêm một điều là người Sài G̣n hay dùng từ “ghê” phía sau câu nói để diễn tả một sắc thái t́nh cảm riêng. Tiếng “ghê” đó chẳng hàm ư ǵ nhiều, nó mang ư nghĩa là “nhiều”, là “lắm”. Nói “Nhỏ đó xinh ghê!” nghĩa là khen cô bé đó xinh lắm vậy.)
Lại so sánh từ “hổm nay” với “hổm rày” hay nghe ở các vùng quê Nam Bộ, cũng một ư nghĩa như nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Nghe người Sài G̣n dùng một số từ “hổm rày, miết…” là người Sài G̣n bắt chước người miền sông nước vậy. Nhưng nghe
vẫn không trái tai, không cảm thấy gượng, v́ trong người Sài G̣n vẫn c̣n cái chất Nam Bộ chung mà.
Nghe một đứa con trai Sài G̣n nói về đứa bạn gái nào đó của ḿnh xem…”Nhỏ đó xinh lắm!”, “Nhỏ đó ngoan!”…
Tiếng “nhỏ” mang ư nghĩa như tiếng “cái” của người Hà Nội.
Người Sài G̣n gọi “nhỏ Thuư, nhỏ Lư, nhỏ Uyên” th́ cũng như “cái Thuư, cái Uyên, cái Lư” của người Hà Nội thôi.
Nói một ai đó chậm chạp, người Sài G̣n kêu “Thằng đó làm ǵ mà cứ cà rề cà rề…nh́n phát bực!”
Nghe cứ như là đùa, chẳng làm câu nói nặng nề lắm.
Một người lớn hơn gọi “Ê, nhóc lại nói nghe!” hay gọi người bán hàng rong “Ê, cho chén chè nhiều nhiều tiền ít coi!”…
“Ê” là tiếng Sài G̣n đó, coi gọi trổng không vậy mà chẳng có ư ǵ đâu, có thể nói đó là thói quen trong cách nói của người Sài G̣n.
Mà người Sài G̣n cũng lạ, mua hàng ǵ đó, thường “quên” mất từ “bán”, chỉ nói là “cho chén chè, cho tô phở”… “cho” ở đây là mua đó nghen.
Nghe người Sài G̣n nói chuyện với nhau, thường bắt gặp thế này
- “Lấy cái tay ra coi!”
-“Ngon làm thử coi!”
-“Cho miếng coi!”
-“Nói nghe coi!”…
“Làm thử” th́ c̣n “coi” được, chứ “nói” th́ làm sao mà “coi” cho được nè ? Vậy mà người Sài G̣n lại nói, từ “coi” cũng chỉ như là một từ đệm, dân Sài G̣n nói dzậy mà.
Ngồi mà nghe người Sài G̣n nói chuyện cùng nhau th́ quái lắm, lạ lắm, không ít người sẽ hỏi
- “mấy từ đó nghĩa là ǵ dzậy ta ?”
– Mà “dzậy ta” cũng là một thứ “tiếng địa phương” của người Sài G̣n à.
Người Sài G̣n có thói quen hay nói
-“Sao kỳ dzậy ta?
-” “Sao rồi ta?”
-“Được hông ta?”
…Nghe như là hỏi chính ḿnh vậy đó, mà…hổng phải dzậy đâu nghen, kiểu như là nửa hỏi người, nửa đùa đùa vậy mà.
Tiếng Sài G̣n là thế đó, nếu bạn giả giọng Sài G̣n nói chuyện, dù có giống cách mấy mà bỏ quên mấy tiếng đệm, mấy tiếng Sài G̣n riêng riêng này th́ đúng là… “bạn hông biết ǵ hết chơn hết chọi!”
Mà giọng Sài G̣n đă thế, cách người Sài G̣n xưng hô, gọi nhau cũng có phần mang “màu sắc” riêng.
C̣n tiếp...
Người Sài G̣n có cái kiểu gọi “Mày” xưng “Tao” rất “ngọt”.
Một vài lần gặp nhau,nói chuyện ư hợp tâm đầu một cái là người Saigon mày tao liền.
Nếu đúng là dân Sài G̣n, hiểu người Sài G̣n, yêu người Sài G̣n sẽ thấy cách xưng hô ấy chẳng những không có ǵ là thô mà c̣n rất ư là thân thiện và gần gũi.
Mày-tao là kiểu xưng hô hay thấy trong mối quan hệ bạn bè của người Sài G̣n.
Cách xưng-hô này thấy dàn trải từ đủ các mối quan hệ bạn bè; từ bạn học giữa mấy đứa nhóc chút xíu, cho đến mấy bác mấy anh lớn lớn tuổi.
Hổng biết cái máu dân Sài G̣n nó chảy mạnh quá hay sao mà thấy mấy cách gọi này nó…tự nhiên và dễ nói hơn là mấy từ như "cậu cậu – tớ tớ" của miền Bắc.
Nói chuyện bạn bè với nhau, thân thiết mà gọi mấy tiếng mày mày tao tao th́ nghe thật sướng, thật thoải mái tự nhiên, và khoai khoái làm sao ấy. Gọi thế th́ mới thiệt là dân Sài G̣n.
Đấy là ngang hàng, ngang vai vế mà gọi nhau, chứ c̣n như đám nho nhỏ mà gặp người lớn tuổi hơn, đáng bậc cha, chú th́ khác. Khi ấy “tụi nhỏ” sẽ gọi là chú, thím, cô, d́, hay bác và xưng “con” ngọt xớt.
Có vẻ như người Sài G̣n "ưa" tiếng chú, thím, d́, cô hơn; cũng như đa phần dân miền Nam khác vậy mà.
Mà có lẽ cách gọi này cũng c̣n tuỳ vào việc ước lượng tuổi của người đối diện.
Gặp một người phụ nữ mà ḿnh nhắm chừng tuổi nhỏ hơn mẹ ḿnh ở nhà th́ "D́ ơi d́…cho con hỏi chút…!" – c̣n lớn hơn th́ dĩ nhiên là "Bác ơi bác…" rồi.
Những tiếng mợ, thím, cậu,… cũng tùy vào vai vế và người đối diện mà gọi.
Có người chẳng bà con thân thuộc ǵ, nhưng là bạn của ba ḿnh, lại nhỏ tuổi hơn, thế là gọi là chú và vợ của chú đó cứ thế gọi luôn là thím.
Gọi th́ gọi thế, c̣n xưng th́ xưng “con” chứ không phải “cháu cháu” như một số vùng khác. Cái tiếng “con” cất lên nó tạo cho người nghe cảm giác khoảng cách giữa ḿnh với đứa nhỏ đang nói kia tự dưng… gần xịt lại. Nghe sao mà quen thuộc, và gần gũi đến lạ lùng. Tự dưng là thấy có cảm t́nh liền.
Nói tiếp chuyện xưng-hô, người Sài G̣n có kiểu gọi thế này :
Ông đó = ổng
Bà đó = bả
Anh đó = ảnh
Chị đó = chỉ
Không hiểu sao mà dấu hỏi tự nhiên cái trở nên giữ vai tṛ quan trọng… ngộ nghĩnh vậy nữa. Nhưng mà kêu lên nghe hay hay đúng hông? Gọi vậy mới đúng là chất Nam Bộ – Sài G̣n á nghen.
Người Sài G̣n cũng có thói quen gọi các người trong họ theo… số. Như anh Hai, chị Ba, thím Tư, cô Chín, dượng Bảy, mợ Năm…Mà nếu anh chị em họ hàng đông đông, sợ gọi cùng là chị Hai, anh Ba mà hổng biết nói về ai th́ dzậy nè, thêm tên người đó vào. Thành ra có cách gọi : chị Hai Lư, chị Hai Uyên, anh Ba Long, anh Ba Hùng…
Thêm nữa, nếu mà anh chị em cùng nhà th́ tiếng "anh-chị-em" đôi khi được…giản lược mất luôn, trở thành "Hai ơi Hai, em nói nghe nè…" và "Ǵ dzạ Út ?"…
Tôi thích cách gọi này, đâm ra ở nhà gọi D́ Út tôi chỉ là một tiếng Út gọn lỏn. Có chuyện nhờ là cứ "Út ơi…con nhờ chút!" hoặc với mấy chị tôi th́ "Hai ơi Hai…em nói nghe nè!".
Cách gọi này của người Sài G̣n nhiều khi làm người miền khác nghe hơi…rối.
Có lần, kể cho người bạn ở Hà Nội nghe về mấy người anh chị trong gia đ́nh. Ngồi kể lể "anh Hai, chị Hai, d́ Hai, Út, cậu Hai, mợ Hai, chú Ba…" một hồi cái bị kêu là hổng hiểu, xưng hô ǵ rối rắm quá chừng, làm phải ngồi giải thích lại suốt một hồi…lâu.
Cách xưng hô của người Sài G̣n là vậy. Nghe là thấy đặc biệt của cả một mảnh đất miền Nam sông nước.
Cứ thế, không sang trọng, điệu đà như giọng người dân đất Bắc, cũng chẳng trầm lắng, thanh thanh như tiếng Huế Thần Kinh, cái giọng Sài G̣n đi vào tai, vào ḷng, vào cách cảm, và nỗi nhớ nhung của người Sài G̣n lẫn dân miền khác bằng sự ngọt ngào, bằng cái chân chất thật thà của truyền thống xa xưa, và bằng cả cái “chất Sài G̣n” chảy mạnh trong từng mạch máu người dân Sài G̣n.
Đi đâu, xa xa Sài G̣n, bỗng dưng nghe một tiếng “Dạ!” cùng những tiếng “hen, nghen” lại thấy đất Sài G̣n như đang hiện ra trước mắt với những nhớ thương…
Hải Phan
Nguồn : email
Chị Tigon ui,
Chị khoẻ không? Lâu lâu vào lại VL thấy chị vẫn post bài, đưa tin tức đều đều hay quá. Tháng cuối năm tôi bù đầu v́ công việc nên mệt mỏi, chán chường. Vào đây th́ lại gặp ngay một bầy con gái của chị, sao kinh thế...thôi đi ngũ cho xong...bye chị, chúc chị nhiều sức khoẻ để đưa tin...
" Bầy con gái " là như thế đó .
Nhà ai có nhiều hơn là 2 cô , mới thấy cảm thông được với câu chuyện này .
Tất cả những ǵ Dung Saigon diễn tả trong cuốn tiểu thuyết này đều rất gần với thực tế .
Bây giờ nhắc lại , vẫn c̣n nuối tiếc , ước ǵ ḿnh trở lại được với thời thân ái ấy , dù chỉ một ngày ...
Tigon
Dung Saigon
Bầy con gái
Chương 12
Căn gác vắng chỉ c̣n lại Thảo với nổi cô đơn dài dặc khôn cùng - Với những tủi cực vỡ ̣a.
Tôi vừa cho đi hai mươi bốn năm giữ ǵn của Bố Mẹ- Con vừa cho đi hai mươi bốn năm làm con gái.
Mẹ ơi! con gái Mẹ hư hỏng quá rồi. Mẹ mắng con đi ! Mẹ từ con đi ! Mẹ đánh đập con đi ! Con khổ quá Mẹ !
Nửa đêm trở về nhà, bước chân Thảo lạc lỏng trên căn gác vắng như con mèo hoang.
Thảo đi rón rén như người phạm tội.
Trút bỏ quần áo lên giường nằm. cơn đâu nhức đến bất chợt đến ồn ào.
Không c̣n ǵ để cứu văn nữa. Thảo lợm giọng khi nghĩ đến chính Thảo với những buông trôi lười biếng.
Tại sao ḿnh có thể vứt bỏ hai mươi bốn năm làm con gái một cách trơ trẽn đến như vậy chứ?
Thân thể này Bố Mẹ sinh ra- của Bố Mẹ giữ ǵn để chờ được ăn những miếng trầu ngon, những hộp bánh rực rỡ, để phân phát cho họ hàng ngày con gái đi lấy chồng.
Thân thể này của những ngày con gái hợm hỉnh, kiêu căng.
Thân thể này của người đàn ông ḿnh sẽ lấy làm chồng. thế, nhưng thân thể này cũng vừa bay biến theo cơn buông trôi lười biếng của Thảo.
Thịnh ! Thịnh ơi ! Có thể nào tôi lấy Thịnh làm chồng nửa không? tôi có thật sự yêu Thịnh không? hay tôi chỉ thích liều lỉnh, tôi chỉ muốn chiếm đoạt để rồi cuối cùng tôi phải trả giá đắt hơn.
Thảo vẫn mơ hồ thấy Thịnh chỉ là một người đàn ông tầm thường.
Một phút buông trôi qua đi. Thảo rợn người thấy ḿnh nhơ nhớp, tội lỗi.
Tội lỗi với Bố Mẹ th́ ít mà với lũ em th́ quá nhiều- Quá đầy- quá buồn nản.
người đàn ông với Thảo cũng bỗng chốc trở thành đáng ghét, lố bịch quá sức, Thảo chưa thật sự yêu người đàn ông đó nhưng Thảo "cho" hắn - Thảo bốc đồng muốn "cho" hắn.
Chả biết để làm ǵ? nhưng trong giây phút này Thảo vẫn không thấy nuối tiếc hay oán hận Thịnh mà Thảo chỉ thấy nhờm gớm chính Thảo -
Thảo sợ hăi cho chính Thảo v́ một phút liều lỉnh không ngờ đến mà thôi.
Thảo muốn gào lên trông đêm tối vắng người " Tôi ghét tôi - tôi sợ hăi tôi - tôi nhờm gớm tôi"!
hết: Chương 12 , xem tiếp: Chương 13
Dung Saigon
Bầy con gái
Chương 13
Buổi sáng bắt đầu với những âm thanh quen thuộc rộn ràng.
Thảo nằm li b́. Sau một đêm thức trắng Thảo nằm luôn không buồn trở dậy.
Q ngồi trang điểm đi làm. Thủy sửa soạn sách vỡ đi học. Phi lẩm nhẩm ngồi ôn bài ở góc nhà.
Q gọi:
- Chị Thảo ơi, hôm nay "cúp cua" đến sở hay sao mà bây giờ chưa buồn dậy?
Thảo nằm im một cách lười biếng. q nói nhỏ:
- Lại làm nủng con trai ông Giám Đốc rồi.
Thủy ôm sách vở ra vặn máy hát " Thôi, em đừng xót thương rồi ngày tháng qua đi. Thôi cuộc t́nh đó qua rồi em c̣n nhớ, tiếc mà chị
Đời một người con gái... đến khi lấy chồng... chỉ c̣n mối t́nh mang theo...
Q cúi t́m đôi giày dưới gầm giường nhăn nhó:
- Thủy ơi, tay Thủy dài vớ dùm chị đôi giày đi cưng.
Thủy lắc lắc mái tóc công cớn:
- Chị khôn quá chị q à. sáng sớm ra đă bắt người ta chui xuống gầm giường rồi.
Q cười, dỗ Thủy:
- Chóng ngoan ta cưng.
- Thôi, chả ham chị cưng.
Q nhắc:
- C̣n hai ngày nửa là ta lảnh lương, mi không nhớ sao?
Thủy thét lên:
- Chị đừng có đem tiền ra dụ dổ người tạ tiền của chị hồi này "xuống giá" rồi.
Q nhăn mặt càu nhàu:
- Đồ phản, ta cóc cần mi nửa Vi Tiể bảo ơi. Ta mang giày mới đi làm.
Thủy nh́n theo Q nheo mắt gọi Phi:
- Ê Phi, Phi thấy "bà già cô đơn" nhà ḿnh hồi này tiến bộ ghê không. điệu không chịu được. h́nh như bà Q có bồ th́ phải.
Q bước xuống cầu thang, mùi nước hoa bay ngào ngạt căn pḥng. q cười với Thủy, nói đùa:
- Tao đang sửa soạn cua ông Giám Đốc, tụi bây biết chưa?
Thủy xí dài nói với theo Q:
- Ông Giám Đốc của chị cái bụng bự hơn thùng nước lèo. Phải để cho chị Thảo cua mới đúng.
Thảo lả người trông những tiếng ồn ào đùa phá của đám con gái.
Buổi sáng nào cũng thế- căn gác chỉ im lặng khi đám con gái lần lượt bỏ đi mà thôi.
Vân Phi chợt đứng dậy đi đến bên Thảo:
- Sao hôm nay chị Thảo dậy muộn thế. bộ nghỉ làm hả ?
Thủy hồn nhiên cười đùa:
-Ừ, tại tối qua đi chơi với bồ về khuya quá. hôm nay tự cho phép ḿnh nghỉ chứ ǵ? Con dâu ông Giám Đốc chứ bộ sao.
Thảo trở ḿnh úp hai cái gối lên tai để khỏi phải nghe những nụ cười đùa ồn ào của Thủy.
Thảo muốn hét lên cho mọi người im đi. "Thôi đi Thủy ơi ! im lặng đi Phi ơi ! Đừng ai nhắc nhở ǵ đến tôi cả ! Đừng ai gọi tên Thảo nửa hết.
nét hồn nhiên nhí nhảnh của đám em khiến Thảo khổ sở hơn bao giờ hết. chúng nó vô tư quá, chúng nó b́nh thản quá !
Lúc này Thảo cần được một ḿnh. cần sự im lặng đến quắt quaỵ cần nằm im nghe tiếng thở mệt mỏi của chính ḿnh.
Thủy nói đùa thêm với Vân Phi vài câu rồi cũng xếp sách vở đi học.
- Sáng nay Phi học hai giờ cuối phải không?
Phi gật đầu:
- Ừ ! hai giờ triết của ông Khoan.
- Anh Hoàng đưa đi hả?
- Không đi bộ
- Th́ đi cùng với em bây giờ cho vui. Đi một ḿnh buồn chết được.
Phi kêu:
- Đâu có được. tao c̣n phải đi chợ cho mẹ xông về mới đi học.
Thủy công môi lườm Phi:
- Gớm, con gái cưng của Mẹ lấy điểm dữ.
Phi cau mặt mắng:
- Khỉ nhỏ - Đi nhanh lên trễ giờ rồi đấy.
Thủy cười khúc khích, tung tăng xuống cầu thang. vân Phi ngồi chải tóc bên bàn. thảo trở ḿnh nặng nhọc, Phi gọi:
- Chị thảo, chị thảo !
Thảo vẫn lười biếng nằm im. vân Phi rón rén đến bên giường Thảo vén mùng nh́n vào:
- Chị thảo !
Thảo cựa ḿnh, Vân Phi hỏi:
- Chị đâu hả chị thảo?
Thảo lắc đầu- một giọt nước mắt lông lanh động trên má Thảo. Vân Phi tṛn mắt nh́n chị:
- Thảo sao thế ? hôm nay chị nghỉ làm à ?
Thảo chợt nắm bàn tay của Vân Phi- Vân Phi ơi, chị khổ quá, chị buồn quá! Chị tội lỗi trông vô tư của các em. nếu biết chị hư hỏng đó Vân Phi có c̣n hỏi han chị không? liệu Thủy có c̣n thương mến chị nửa không? và liệu Quỳnh có nh́n chị bằng ánh mắt khinh bỉ không?
- Chị đâu sao đó để em đến sở xin phép chọ
Phi ngồi hẳn xuống bên Thảo đặt tay lên trán chị. thảo lắc đầu:
- Không sao đâu, tao nhức đầu chút xíu khỏi cần xin phép.
Phi cười hiền lành:
- Không thấy chị đi làm thế nào anh Thịnh cũng đến t́m.
Thảo cười lạnh lùng:
- Ừ, thiếu tao "hắn" chịu không nổi
- Tối qua anh Trấn đến chơi ngồi chờ chị đến khuya mới về.
Thảo nghĩ đến Trấn- Một chút thương xót chợt loé lên trông Thảo. Thảo có thể chọn Trấn. bỗng dưng Thảo nghĩ đến tên con trai đó trông lúc này. Thật là một điều mai mĩa không chừng.
- Có đứa nào ngồi tiếp Trấn không?
- Có con Thủy.
Thảo cười trông cổ họng:
- Trời ơi, con Thủy mà ngồi tiếp anh chàng Cận đó th́ đáng thương cho "hắn" biết mấy.
Vân Phi cười theo chị:
- Con Thủy phá anh Trấn quá chừng. thế mà anh ấy lại chịu nói chuyện với con Thủy mới buồn cười chứ. con nhỏ đang gạ anh Trấn tập cho nó lái xe hơi.
- Trấn nói sao?
- Anh ấy hứa khi nào Thủy hẹn được cho anh đi chơi với chị sẽ tập cho nó.
Thảo kêu lên:
- Thôi Phi ơi, cái tên Vi Tiểu Bảo đó mà hơi đâu hứa hẹn. nó gặp được ông Trấn cù lần quá cỡ nên tha hồ hành hạ này nọ. tao khổ v́ có con em nham nhở như con Thủy.
Vân Phi nhỏ nhẹ:
- Nó c̣n trẻ con, gặp đâu nói đó- chả ư tứ ǵ hết.
Thảo bảo:
- Mày biết anh Thịnh phê b́nh đám con gái nhà ḿnh sao không?
Phi lắc đầu:
- Anh ấy nói sao?
Thảo nhắm mắt nghĩ đến Thịnh "Anh để ư từng ly từng chút về bầy em gái em. q trầm lặng sâu sắc như một người lớn. vân Phi hiền ngoan và người lớn hơn các chị. thủy lém lỉnh trẻ con. thảo đa t́nh ướt át". ừ, v́ Thảo đa t́nh ướt át nên Thảo liều lỉnh cho đi hai mươi bốn năm làm con gái- Một phút trở thành đàn bà. thịnh sẽ nghĩ ǵ với hành động bốc đồng ấy của Thảo nhỉ?
Vân Phi dục:
- Thịnh bảo em gái Thảo cô nào cũng xinh, cũng duyên dáng hết. nhưng có điều hơi hỗn- hơi bốc đồng một chút thôi.
Vân Phi cười ḍn:
- A ! ǵ chứ bốc đồng là không phải em. chỉ có bà Q và con Thuy làm mang tiếng cả lũ.
- Anh Thịnh khen Vân Phi có đôi mắt đẹp, có nụ cười tươi nhất nhà. khên Vân Quỳnh sâu sắc thâm thúy - "khen" con Thủy lém lỉnh trẻ con.
- C̣n khen Thảo?
- Khên tao có bàn tay sát chồng.
Phi le lươ~i:
- Khiếp, nói ǵ nghe phát ghệ
Thảo chợt cười lạnh lùng:
- Tao dám... giết chồng nữa chứ đừng nói... sát chồng. hôm nào gặp thằng cha Trấn tao dọa chơi xem hắn có sợ mà rút lui không?
- Anh Trấn coi vậy mà ngoan. em nghĩ chị thảo lấy anh Trấn chắc hạnh phúc và sung sướng.
Thảo cười nghẹn ngào:
-Ừ, biết đâu tao chả lấy tên đàn ông cù lần đó hả phỉ
Vân Phi đứng vụt dậy khi nghe tiếng Mẹ dưới nhà:
- Em xuống đi chợ cho kịp về học hai giờ sau. Thảo cần ăn cháo không em nấu chọ
Thảo lắc đầu:
- Thôi đừng, tao dậy bây giờ. đi chợ đi, chút tao xuống nấu cơm hộ
Thảo nghe tiếng Vân Phi nói với Mẹ ở dưới nhà:
- Hôm nay chị thảo nghỉ. con đi chợ về Mẹ để chị thảo xuống nấu cơm nghe Mẹ.
Tiếng Mẹ lo lắng:
- Thảo đâu ốm ra làm sao mà nghỉ thế?
- Chị ấy nhức đầu xoàng thôi. Nhơng nhẽo con trai ông Giám Đốc đó mà Mẹ.
Thảo nghe tiếng thở dài của Mẹ thật khẽ, thật buồn:
- Tao chỉ ưa có ḿnh cậu Trấn thôi, người ta tử tế đàng hoàng, biết lễ phép kính nể bố Mẹ. con Thảo trèo cao lắm rồi lại té nặng chớ chả ích ǵ. vân Phi cười trông trẻo, đôn hậu:
- Không có đâu Mẹ. chị thảo khôn quá chừng mà. với lại trông anh Thịnh cũng đàng hoàng đứng đắn.
Bước chân Phi xa dần sau câu nói. Và bây giờ một ḿnh Thảo cô đơn trên căn gác vắng này. Lúc nảy thèm một ḿnh. bây giờ lại sợ cô đơn đến quay quắt khổ sở. thảo vùng trở dậy lại bàn ngồi nh́n ḿnh trông gương. đôi mắt mệt mỏi- Đầu tóc biếng chải. Thảo t́m một đổi khác trên khuôn mặt trần của ḿnh. nhưng khuôn mặt Thảo vẫn b́nh thường đáng ghét - Vẫ trơ trẽn vô duyên. tại sao? Tại sao thế chứ. thảo xoay người và chợt thấy đâu nhói bụng dưới. Ḿnh có thể có thai được không nhỉ ? thảo đặt khẽ bàn tay lên lớp da bụng mềm và có cảm tưởng lớp da bụng đang căng cứng - Đang sửa soạn thành h́nh thể một đứa trẻ con. một mai đây trông căn nhà này sẽ vang lên tiếng khóc nghô nghê của đứa bé. mọi người sẽ bận rộn v́ nó. thảo sẽ khổ sỡ v́ nó. trời ơi ! Quả là hăi hùng quá sức. thảo muốn ngủ vùi cho qua đi phút bàng hoàng này.
hết: Chương 13 , xem tiếp: Chương 14
There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)
Bookmarks