Originally Posted by
CảThộn
HIền Muội Tiếng Xưa đă nêu trọng điểm của vấn đề. KHổng Nho nguyên thủy nêu cao Nhân Nghĩa. Minh quân, lương thần, phụ từ tử phải hiếu để đối đăi với nhau. Nhưng Tống Nho lại khác, Tŕnh Di, Chu
Hy lại sửa quy luật trên để củng cố địa vị của kẻ cầm quyền như :"Quân xử thần tử thần bất tử ất trung" Sẵn cái trớn đó, ngoài xă hội th́ quan là phụ mẫu chi dân, - chứ không phải công bộc của dân như Khổng Tử, trong gia đ́nh th́ bố làm gia trưởng , là khuôn vàng thước ngọc. Bởi thế, "Bà Án" trong truyện này đâu có "ṭng tử" dù ông Án đă qui tiên.
Từ đầu khi KHái Hưng phác hoạ h́nh ảnh Lộc. Tốt nghiệp trường tốt, lại là tham tá, trẻ tuổi, ảnh hưởng ít nhiều tây học. Lộc có nhỡn quan phóng khoáng hơn mẹ là cái chắc, lại thấy Mai hết ḷng thương em trai, mồ côi cha mẹ nên yêu thật ḷng và say đắm. Nhưng ảnh hưởng nền gia huấn nho học của cha, nên cứ phải díu díu nghe lời mẹ. Khái Hưng đă đặt Lộc vào ngă ba đường, tiến thối lưỡng nan, giải quyết nửa chừng....
Bookmarks