Chương XI Hai cảnh mộng - tiếp theo
Nhung cầm xấp tiền, ngồi buồn rầu ngẫm nghĩ. Trong khi đó, Minh phần v́ nhức đầu v́ uống quá nhiều rượu, phần th́ bị cảm xúc quá mạnh nên nằm thiêm thiếp trên ghế bành, đầu gục xuống, gác lên cánh tay. Tiếng cười nói bên tai chàng gnhe mỗi lúc một nhỏ dần...
Minh thấy ḿnh đến một nơi xa lạ giữa một đám người không quen biết. Đó là một ṭa nhà nguy nga tráng lệ, được kiến thiết và trang trí bằng những kỹ-thuật cực kỳ tinh xảo. Những người ở đấy ai nấy đều là những tay ăn chơi khét tiếng, y-phục sang trọng lộng lẫy... Chủ-nhân là một mỹ-nhân tuyệt đẹp với đôi mắt sáng ngời, đôi môi mỏng đỏ thắm đích thân ra đón tiếp chàng. Minh cúi đầu chào, chủ-nhân đưa tay ra bắt. Những hạt kim cương lóng lánh trên người chủ nhân phản chiếu ánh điện làm Minh chói mắt. Chàng ngồi xuống ghế, loay hoay tự hỏi: “Sao ḿnh lại đến đây?”. Rồi tiếng nhạc du dương êm ái từ đâu vang lên, ru hồn chàng vào cơi mộng xa xôi... Chủ-nhân lên tiếng mời khách sang pḥng khách dự tiệc... Một cảnh tượng ghê tởm như bức tranh sống hiện ra rất rơ ràng trước mắt Minh. Trên một cái bàn dài trải khăn trắng, các món ăn c̣n thừa để lộn xộn cùng với những cánh hoa tan tác. Chỗ th́ rượu chát đổ hoen ố cả khăn bàn như vấy máu; chỗ th́ ly tách úp ngược trên vũng sâm-banh...
Nh́n vào đám khách, Minh lại càng ghê tởm hơn nữa. Người th́ gục đầu xuống bàn, tóc ḷa x̣a và ướt sũng v́ thấm rượu; người th́ hai tay chống gối, mặt rũ xuống; người th́ nôn mửa; kẻ th́ cười, người th́ khóc... lại c̣n thêm những cặp trai gái quàng lấy vai nhau mà ngủ gục trên lưng ghế...
Minh tưởng tượng như ḿnh đang ở trong một lâu đài của những người điên. Chàng kinh hăi không biết thế nào mà nói được. Nhưng chàng bỗng ṭ ṃ tiến tới gần mà ngó cho kỹ. Không hiểu sao, một cặp nhân t́nh trong đám trai gái đó là chàng với Nhung. Minh hét lên một tiếng rồi cắm đầu cắm cổ chạy. Lạ lùng thay, tất cả những yến-khách đều đứng dậy đuồi theo chàng. Minh càng chạy mau, họ đuổi càng mau. Minh chạy chạm lại, họ cũng đuổi chậm lại. Minh dừng lại thở dốc nghỉ mệt th́ họ cũng dừng lại...
Lát sau, ngoái cổ lại nh́n, đám người bỗng biến đi đâu mất cả rồi. Lúc đó, Minh mới cảm thấy nhẹ nhơm được một chút. Tiếng âm nhạc đâu đó như vẫn c̣n văng vẳng bên tai chàng...
Đảo mắt nh́n quanh, Minh thấy ḿnh đang đứng giữa một vườn hoa muôn sắc. Vạn vật như dần ch́m vào một bầu không khí hoàn toàn im lặng. Tiếng nhạc cũng ngừng hẳn. Cả những con chim bay nhảy trên cây hoàng-lan cũng đều im phăng phắc. Có con trông th́ tưởng chừng như đang hót mà lắng tai nghe th́ chẳng có một âm-thanh nào...
Những bông hoa huệ trắng mướt rung rinh trên cuống dài và mềm trông như đàn bướm trắng xếp hàng bay lượn đến cuối chân trời xa tắp. Minh vẫn tiếp tục đi măi... Chàng đến một khu vườn chung quanh có giậu nứa đan mắt cáo, ken bằng lá và hoa kim liên. Trong vườn trồng toàn một thứ cẩm chướng đầy đủ các sắc màu. Minh cảm thấy vui sướng. Chàng nở một nụ cười đến ngồi dưới giàn móng rồng... Chàng đưa mắt ngắm th́ vườn hoa vụt biến thành một cảnh tượng khác: cây cối cùng hoa lá đều được nhuộm bởi ánh trăng rằm tươi mát dịu dàng.
Một luồng gió thoảng qua... Minh quay lại. Liên đứng ngay sau lưng chàng với nét mặt hiền dịu và âu yếm. Chàng nhớ h́nh như đă được thấy qua cảnh này ở đâu... Cả một dĩ-văng như đánh thức chàng dậy, nhưng không hiện rơ đầu đuôi ra sao... Chàng với Liên đi hái hoa. Liên hái rất nhanh và tài t́nh, chỉ trong giây lát đă được một bó đầy đưa tặng chàng. Minh mỉm cười nh́n Liên. Chàng đưa bó hoa lên mũi để thưởng-thức hương hoa tuyệt diệu thơm ngát. Nhưng lạ lùng thay, Minh không ngửi thấy mùi cẩm chướng mà chỉ nhận ra toàn mùi nước hoa linh lan, loại nước hoa Nhung vẫn thường dùng. Minh cau có, vứt bó hoa xuống đất th́ mỗ bông hoa biến thành một người trong đó có Liên ngất xỉu trong ḷng chị em hàng hoa. Minh nhớn nhác nh́n quanh. Vườn hoa đă biến ra cảnh chợ Đồng-Xuân, văng vẳng tiếng van nài cầu cứu pha trộn tiếng cười khanh khách... Minh sợ quá. Chàng cuống quít lên th́ lại có tiếng hổ gầm bên tai...
Minh kêu lên một tiếng thất thanh. Chàng mở mắt ngồi choàng dậy. Th́ ra chàng vừa trải qua một giấc mộng. Thấy ḿnh vẫn nằm trên chiếc ghế bành, chàng mới tin là ḿnh đă trở về với thực-tại. Dưới nhà, tiếng Mạc cười nắc nẻ. Bên ngoài rơ ràng là tiếng xe hơi vừa nổ máy chạy. Nhung ngồi bên cạnh chàng, sực nức mùi nước hoa linh lan với nét mặt buồn buồn. Một tay Nhung nắm lấy chàng, da thịt nàng vừa mát lại vừa lạnh...
Minh thở hổn hển hỏi Nhung:
− Có chuyện ǵ vậy?
Nhung ghé sát lại đáp:
− Không có ǵ ḿnh ạ. Nhưng mà ḿnh làm sao thế?
− Có sao đâu!... Thế tôi ngủ có lâu không?
Nhung lắc đầu:
− Độ nửa giờ thôi. Nhưng h́nh như ḿnh có ngủ đâu! Em chỉ nghe ḿnh luôn thở dài và nói mớ luôn miệng.
− Thế hả? Tôi vừa trải qua một cơn ác mộng... Sợ quá! Mà nghe đâu h́nh như có tiến ô-tô (phiên-âm chữ ‘auto’ từ tiếng Pháp, có nghĩa là xe hơi) cách đây không lâu lắm phải không? Xe nào thế?
− Xe của anh Đức. Anh ấy về lại đồn điền đấy.
Minh ngơ ngác như không hiểu. Chàng gặn hỏi:
− Anh Đức về đồn điền?
− Ừ! Nhưng mà ḿnh làm sao vậy?
Minh như người mất trí, khẽ nhếch miệng nở một nụ cười vô nghĩa, không đâu vào đâu.
− Ḿnh ngồi đây nhé. Để em xuống pha cà-phê ḿnh dùng.
Nhung xuống bếp rồi, Mạc lại rón rén đi vào. Tưởng Minh c̣n ngủ, nàng không dám đi mạnh sợ phát ra tiếng động mạnh để Nhung lại rầy. Thấy Minh đă thức giấc đang đứng chải đầu trước tủ gương, Mạc cất tiếng cười lanh lảnh. Minh quay lại hỏi:
− Có ǵ thú mà Mạc lại cười thoải mải thế?
− Anh đă dậy đấy à? Anh phải biết v́ anh ngủ mà ban năy em phải đ̣n, lănh một cái tát nên thân đấy!
− Sao vậy?
− Chả biết tại sao!
− Nhưng ai tát Mạc thế?
− Lại c̣n ai? Ngoài d́ Nhung ra c̣n ai nỡ tát em như thế!
Minh mỉm cười:
− Khốn nạn! Thật tội nghiệp! Em tôi bé bỏng.
− Rơ khéo nói lắm! Ai khiến anh thương hại đấy? Có tử tế th́ hôn đền đi!
Vừa nói dứt lời, Mạc ghé má lại gần mồm Minh. Không đắn đo nghĩ ngợi, Minh đặt môi ḿnh lên má Mạc hôn nhẹ một cái... Đột nhiên, Minh khẽ rùng ḿnh một cái ghê sợ. Cái cảnh xa hoa phù phiếm ê chề trong giấc mộng vừa qua chợt di vụt qua trong trí của chàng...
− Anh làm sao vậy? Nói anh đừng giận, chứ em trông anh cứ như là người điên vậy!
Mà Mạc nói cũng chẳng xa sự thật bao nhiêu. Từ h́nh dáng diện mạo cho đến cử chỉ, Minh giống hệt như một người điên vậy. Cặp mắt chàng trợn trừng, như chứa đầy những tư tưởng ghê gớm ở bên trong. Nhưng Mạc không chút sợ sệt, trái lại, nàng cười rất tươi mà bảo Minh:
− Anh là một con người rất lạ.
− Có ǵ mà lạ?
− Anh mù, anh viết văn, anh nghèo mà được d́ em yêu. Tưởng thế cũng đă lạ lùng lắm rồi, nhưng thật chưa thấm vào đâu so với chuyện hôm nay.
Minh cau mày không hiểu. Mạc lại nói tiếp:
− Ban năy ḿnh vào chợ, hẳn anh c̣n nhớ?
− Dĩ nhiên.
− Một cô hàng hao bị ngất xỉu, chính cái cô bán hoa cho chúng ta ấy! Vừa rồi mở gói hoa ra cắm vào b́nh th́ lạ quá anh ạ!
− Nhưng mà lạ thế nào mới được chứ?
− Trong bó hoa có 50 bạc!
− Năm chục bạc?
− Vâng, 50 bạc! Chẳng biết là cô hàng hoa có ư gửi tặng anh hay là cô ta vô ư bỏ quên đấy!... Thảo nào lúc ấy em thấy cô ta lúng túng buộc bó hoa lại... Th́ ra cô ta nhét tiền vào giữa mớ lá khúc tần anh ạ.
Minh chết lặng cả người, không nói nên lời. Mạc lại tiếp tục luyên thuyên không nghỉ:
− Nếu cô ấy có gửi tặng th́ chỉ có thể là tặng anh mà thôi. Anh Đức th́ quá giàu có rồi, 50 bạc ấy có thấm vào đâu! Mà nếu bảo là tặng chúng tôi th́ lại càng vô lư, chẳng có nghĩa ǵ cả!
− Đâu? Năm chục bạc ấy cô để ở đâu?
− Đây! D́ em bảo em giữ đó để trả lại cho cô hàng hoa.
Mạc đưa xấp bạc cho Minh. Chàng đón lấy vừa đếm, và cũng vừa để xem xét từng tờ. Chàng nhận ngay ra là xấp tiền năm đồng chàng đưa cho Liên hôm nọ. Chàng c̣n nhớ rành mạch bốn tờ bạc mới và sáu tờ cũ. Trong sáu tờ cũ, có một tờ đă rách, gần đứt ra làm đôi. Minh bỏ tiền vào túi áo nói:
− Thôi cô để việc này cho tôi nhé! Tôi sẽ trả lại cô ấy cho.
Mạc mỉm cười khi nhớ tới lời Nhung nói: “Vợ anh ấy cũng bán hoa”... Nàng nhí nhảnh hỏi một cách tinh ranh:
− Anh quen cô hàng hoa đó à?
− Phải!
− Thú nhỉ? Mà trông cô ta đẹp lắm anh ạ.
Minh không để ư ǵ đến câu hỏi của Mạc, chàng lấy mũ đội rồi từ từ bước xuống cầu thang. Mạc chạy theo hỏi:
− Anh đi đâu đấy? Có phải đi trả lại tiền cho cô hàng hoa đó không?
− Phải!
− Nhớ về anh cơm chiều nhé!
− Được, về chứ!
Minh đi rồi, Mạc lại đánh phấn trước gương. Bỗng Nhung từ đâu bước vào tay bưng một ly cà-phê. Không thấy Minh đâu, Nhung bèn hỏi:
− Anh Minh đâu?
− Không biết d́ ạ.
− Vậy lúc Mạc lên, anh ấy c̣n ở đây không?
− C̣n.
Đặt ly cà-phê xuống bàn, Nhung nh́n bóng Mạc phản chiếu trong gương gườm giọng hỏi:
− Ắt hẳn mày lại lôi thôi ǵ với anh ấy rồi phải không?
Mạc quay lại lắc đầu nói:
− Không! Cháu nào có lôi thôi ǵ đâu!
Nhung nói như mắng nhiếc:
− Mày ác lắm kia! Tao c̣n lạ ǵ!
− Ô hay! Sao d́ cứ mắng cháu hoài vậy? Cháu nào có ác ư ǵ? Cháu chỉ kể chuyện 50 bạc cho anh ấy nghe thôi chứ có làm ǵ đâu!
− Biết ngay mà! Mày thật ác kinh khủng! Vậy mày có biết anh ấy đi đâu không?
− Cháu đưa xấp tiền cho anh ấy. Anh ấy bảo anh ấy đi trả lại cô hàng hoa.
Nhung bỗng chép miệng, lẩm bẩm nói mội ḿnh:
− Thôi, thế cũng xong!
Là v́ Nhung yên trí rằng Minh trở lại với Liên. Trong suốt một tuần lễ nay, Nhung nhận thấy tính nết Minh thay đổi hẳn. Chàng không c̣n vui vẻ, đùa giỡn như xưa nữa. Có khi chàng ngồi một ḿnh thừ người ra rồi cất tiếng cười lên thật quái đản, Nhung nghe mà ghê sợ rùng ḿnh.
Trước kia đọc văn của Minh, Nhung tưởng Minh chỉ có một tâm hồn lăng mạn chứa đầy những sự yêu thương nồng nàn. Nhưng rồi mỗi ngày Nhung một hiểu rơ thêm rằng sự thật hai trái tim của Minh và nàng không thể ḥa chung một nhịp được. Cái lăng mạn của Minh chỉ là cái lăng mạn êm đềm trong sạch khác hẳn với tính yêu đương phóng đăng của Nhung. Hạnh-phúc của Minh chỉ có thể có ở trong một gia đ́nh chất phác mộc mạc.
Một cảnh êm đềm lại hiện ra trong trí của Nhung. Đó là cảnh một gian nhà tranh có vườn hoa chung quanh... Và Nhung nhớ tới hôm nàng đến thăm Minh. Nàng thầm nghĩ:
− Địa vị ta không phải ở đấy, mà địa vị chàng không phải ở đây. Tốt hơn hết là mỗi người nên đi một ngả chứ không thể cùng nhau đề huề trên con đường ân ái mă được.
Nhung mỉm cười. Nàng đứng dậy gọi Mạc. Cô cháu hấp tấp chạy vào. Nhung hỏi:
− Anh Minh có nói bao giờ về không?
− Không, d́ ạ.
− Mạc ạ, d́ chắc cô hàng hoa ngất xỉu đó là Liên.
− Liên là ai vậy d́?
− Là vợ anh Minh.
Mạc ngây thơ cười tủm tỉm:
− Ồ, vợ anh ấy đẹp quá nhỉ!
− D́ nghĩ sai đâu. Nếu chẳng phải Liên th́ tại sao anh Minh lại nhận số tiền 50 đó? Chắc là anh Minh viết giấy cho vợ kêu túng nên vợ anh ta gửi cho bằng một cách ‘đặc-biệt’ như thế đấy.
− Bán hoa thế mà giàu nhỉ!
− Chứ sao! Cháu không thấy bao nhiêu người bán hoa có xe hơi nhà đi đó sao?
− Trở lại câu chuyện đi. Thế rồi sao nữa d́ nhỉ?
Nhung trầm ngâm giây lát rồi tiếp:
− D́ nghĩ mà thương hại con bé. D́ cháu ḿnh quen chơi bời nên chẳng c̣n tấm ái-t́nh nào là ngây thơ thành-thực nữa. C̣n nó th́ khác. Chỉ nhác thấy chồng đi với gái nó đă tức v́ ghen đến nỗi ngất xỉu đi th́ đủ biết nó yêu chồng nó đến đâu rồi.
− Có lẽ anh Minh định về lại với vợ phải không d́?
− D́ cũng mong thế.
− Ồ, thế th́ sướng lắm nhỉ?
− Đừng hỗn, Mạc!
Nhưng Mạc không sợ, nói toạc móng heo:
− Nói thật d́ đừng giận. Cháu chẳng biết tại sao d́ lại yêu được một người nghèo xác nghèo xơ như vậy!
− im, Mạc!
− Biết bao nhiêu người, nay tặng d́ cái nọ, mai tặng cái kia thiếu điều tan gia bại sản v́ d́ th́ d́ lại chẳng coi vào đâu!
− Đă bảo im mà lại!
− Cháu phải nói cho d́ biết chứ! Cháu không muốn d́ bất công như vậy!
− im ngay không tao tát chết bây giờ!
Mạc phụng phịu, miệng lẩm bẩm bước xuống thang gác...
Hết chương XI
Bookmarks