Em Cần Phải Viết
Cứ viết đi em!, em cần phải viết!
Tất cả ǵ da diết của ḷng em
Từng đem sầu, héo hắt đọng vào tim
Từng cay đắng, từng ch́m trong nỗi nhớ!
Em cứ viết, những đau thương, trăn trở
Làm tái tê, vàng vơ cánh hoa xinh
Để thời gian thui thủi chỉ riêng ḿnh
Mang khắc khoải, tơ t́nh sao đoạn đứt
Em hăy viết, viết những ǵ thổn thức
Tận đáy ḷng giây phút ngất sầu bi
Đă đẩy em vào cùng tột của ủ ê
Cho chuỗi sống, đường về không có lối
Em nên viết trong vạn ngàn nhức nhói
Khiến quả hồng rười rượi măi thời gian
Để đêm của em, đêm chẳng có trăng
Chỉ mù mịt, hoàn toàn trong mù mịt!
Em cần viết với ánh nh́n xa tít
Chỉ thấy toàn xám xịt với lờ trôi
Khiến cho em bị hút nẻo chơi vơi
Rồi tan loăng, bời rời trong cơi lộng…
Để từ nay quên hẳn một ḍng sông
Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước
Chở mảnh hồn của hai lời hẹn ước
Chuyện đá vàng, tha thiết, chẳng hề phai
Vậy mà bất chợt ngọn gió heo may
Lại kéo đến khiến ngày hồng nhạt ánh
Rồi từng phút biến khung tầng mất nắng
Phủ cánh buồn, trĩu nặng nỗi niềm thương!
Em hỡi em! Cho khô cạn ngàn sương
Em cứ viết! Và em cần phải viết
Để trọn đời đôi ta ôm vĩnh biệt
Hai phương trời bóng chiếc nhẹ nhàng đi
T́nh là thế! Đời vẫn luôn là thế
Có bao giờ ngấn lệ chẳng hề rơi...
30/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
Bookmarks