Nổi bật nhất Sài G̣n xưa là đường Catinat, sau đổi thành Tự Do dưới thời Đệ nhất Cộng ḥa Ngay vào cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX, con đường này đă được tác giả Nguyễn Liên Phong miêu tả sinh động trong Nam kỳ phong tục nhơn vật diễn ca xuất bản tại Sài G̣n năm 1906:
Nhứt là đường Ca-ti-na,
Hai bên lầu các, phố nhà phân minh
Bực thềm lót đá sạch tinh
Các cửa hàng bán lịch thanh tốt đều
Máy may mấy chỗ quá nhiều,
Các tiệm tủ ghế dập dều [sic] phô trương
Đồ sành, đồ cẩn, đồ đương [đan]
Đồ thêu, đồ chạm trữ thường thiếu chi
… Nhà in, nhà thuộc, nhà chà,
Nhà hàng ăn ngủ với nhà lạc son [xoong]
… Phong lưu cách điệu ai bằng
Đường đi trơn láng, đền [đèn] giăng sáng ḷa
Thứ năm, thứ bảy, thứ ba
Với đêm chúa nhựt hát nhà hát Tây…
Tiêu biểu cho sinh hoạt trên đường Catinat vào thời kỳ đầu Pháp thuộc là nhiều cơ sở dịch vụ thương mại được thành lập từ rất sớm. Sớm nhất là hăng Denis Frère mọc lên ở đầu đường, phía bờ sông, nay là khu vực của Grand Hotel, đối diện với Nhà hàng Majestic phía bên kia đường.
Sau Denis Frère là hiệu thuốc tây đầu tiên của cả Sài G̣n nằm ở góc Catinat và Bonard (Lê Lợi), khai trương năm 1865, chủ nhân là Lourdeau, sau làm Xă trưởng Sài G̣n (1870). Ít lâu sau, hiệu thuốc được giao lại cho Holbé, tiến sĩ dược khoa, một nhân vật khá nổi tiếng của đất Sài G̣n xưa, từng làm Phó Chủ tịch Pḥng Thương mại Sài G̣n và Phó Chủ tịch Hội đồng Quản hạt Nam kỳ (Conseil colonial de la Cochinchine).
Holbé từng điều chế ra một loại biệt dược có tên “Gouttes Holbé”, loại thuốc cai nghiện dành cho những tay hút á phiện muốn giă từ ‘làng bẹp’. Về sau, nhà thuốc tây về tay Renoux, rồi Solirène và mang tên vị chủ nhân này trong một thời gian dài, trước khi bị thay thế bởi nhà hàng Givral c̣n hoạt động đến ngày nay.
‘Bót Catinat’, nằm ở góc đường Nguyễn Du-Tự Do, gần Nhà thờ Đức Bà, có lẽ là một địa danh ‘khó quên’ trong kư ức của người Sài G̣n, nhất là những “người anh em bên kia chiến tuyến” trong thời thực dân Pháp. Nhà văn ‘cách mạng’ Trần Bạch Đằng đă mô tả:
“Ông trời ở Catinat vuông vức, v́ tù nhân ngó lên trên, chỉ thấy một khoảng mây xanh vuông. Trời càng trưa, trong khám càng nóng dữ dội. Hơi nóng từ sân ximăng bốc lên hừng hực, 400 con người nép sát vào tường, t́m một miếng bóng mát mỏng manh, ba culoa đen nghẹt. Từ trong hai pḥng công cộng 7 và 12, hơi người nồng gắt dội ra. Người ta nằm sấp như cá ṃi trong đó, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Trời nắng cũng khổ mà trời mưa càng khổ hơn nữa. Sân khám không có nóc, mỗi lần mưa là tù ướt như chuột. Nhất là ban đêm, khi mưa xuống ai cũng ngồi chụm đầu vào nhau mà chịu trận. Những người khỏe mạnh th́ gắng chịu đựng. Nhiều anh chị em c̣n đang thời kỳ lấy khẩu cung, ḿnh mẩy thương tích lở lói, phải sống vất vả như vậy nên không hôm nào là không có người chết. Thực dân Pháp đă biến bót Catinat thành một ḷ sát sanh, nơi mà mạng sống con người bị coi như cỏ rác”.
Bài thơ dưới đây mô tả bót Catinat của ‘mật thám’ Pḥng Nh́ Pháp thời thực dân đô hộ:
Catinat, Catinat
Dă man, bỉ ổi, xót xa năo nùng
Hỡi ai dạ sắt ḷng trung
Đứng lên! Uất hận thấm ḍng máu tươi
Ngoài kia dưới ánh mặt trời
Ngoài kia thành phố của người văn minh
Cách nhau một bức tường thành
Mà đây vẽ lấy vạn h́nh đau thương
Catinat, một khám đường.
Mà sừng sững trước giáo đường Giêsu!
C̣n tiếp...
Bookmarks