Page 80 of 304 FirstFirst ... 307076777879808182838490130180 ... LastLast
Results 791 to 800 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #791
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Chuỵên c̀ang ĺuc c̀ang ly k̀y!
    Ch̉i trong v̀ai chương m̀a đ̃a ćo hai nhân ṿât với h̀anh tung b́i ṃât xúât hịên, ṃôt bên thịên - Long -, c̀on ṃôt nhân ṿât bên ́ac.
    Đây l̀a ṃôt ṣư tr̀ung ḥơp? Hay l̀a ṃôt ṣư x́êp đ̣ăt c̉ua k̉e th́ư ba?

    - Một vị tiết phụ không khi nào lại tưởng trong đời có kẻ bán thân nuôi miệng... Một người trần tục thích ăn ngon, thích gái đẹp, không khi nào tin rằng xưa nay vẫn có những bậc chân tu, cam chịu suốt đời khổ hạnh. Quan bác đă có cái chí kinh thiên động địa rồi, th́ khi nào tưởng được trong đời có kẻ sống một cách phiếm lăng như tôi? Sự ấy âu cũng là thường vậy.
    Ćai nhân vật xúât th̀ân ǹay l̀a ai m̀a d́am "chửi th̉ăng" Ngḥi H́ach?

    Cḥi VN ơi, post tíêp đi, hay đ̉ê th̉ư tŕi đ̣oc gỉa?

    May qúa, h̀inh như ćo ṣư thay đ̉ôi ḳip th̀ơi, ńêu không thấy thread ǹay trên trang đầu, TX đ̃a t́inh t́ăt ḿay r̀ôi đó ch́ư.
    ćo l̀ơi c̉am ơn BĐH quan tâm đ́ên lời ph̀an ǹan c̉ua th̀anh viên ch́ung tôi.

  2. #792
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Chưa khuất hẳn sau dăy núi Tản Viên, mặt trời nhuộm cho những đám mây lơ lửng trên không gian có màu cá vàng. Ngọn đồi ở ấp Tiểu Vạn trường thành lúc ấy, sáng lấp lánh v́ ánh nắng chiều c̣n tụ lại trên những ngọn lá cà phê. Hoa cà phê trắng xóa, từng nhành một, chen lẫn vào những ṿm lá xanh thẫm như tuyết phủ... Chung quanh, trời đất mở ra một vùng phong cảnh ngoạn mục, nào đồi, nào làng mạc, nào ruộng nương, trùng trùng điệp điệp, kế tiếp nhau.
    Tigon th́ lại thích những đoạn tả cảnh . Tiếc là ḿnh không phải là hoạ sĩ , mà cũng không biết cách vẽ trên computer .

    Phải chi có Bác Cả Thộn , hay Bác Peterphu ở đây , họ sẽ làm ngay cho chúng ta một bài thơ với cảnh trí theo lời tả của VTP.

    Những áng văn tuyệt vời , những cảnh đẹp thần tiên , sẽ giúp ḷng ḿnh như thoát tục , như lơ lửng chín tầng mây xanh ( Bởi vậy mà cháy nồi , khét cơm là chuyện thường t́nh , :( )

    Tigon

  3. #793
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Tigon th́ lại thích những đoạn tả cảnh . Tiếc là ḿnh không phải là hoạ sĩ , mà cũng không biết cách vẽ trên computer .

    Phải chi có Bác Cả Thộn , hay Bác Peterphu ở đây , họ sẽ làm ngay cho chúng ta một bài thơ với cảnh trí theo lời tả của VTP.

    Những áng văn tuyệt vời , những cảnh đẹp thần tiên , sẽ giúp ḷng ḿnh như thoát tục , như lơ lửng chín tầng mây xanh ( Bởi vậy mà cháy nồi , khét cơm là chuyện thường t́nh , :( )

    Tigon
    Đ́ung ṿây, cḥi Tigon ̀a.
    Nh́ơ ćo thread "Nghe chuỵên H̀a Ṇôi" c̉ua cḥi m̉ơ ra m̀a cho dù không ćo ṃôt ng̀ay śông trên đ́ât B́ăc, nhưng em ṽân th́ây quê hương g̀ân g̃ui vô c̀ung qua nh̃ưng ́anh văn b́ât h̉u trong nh̃ưng t́ac ph̉âm đựơc ACE post lên đây.
    Công ĺơn ṃôt ph̀ân ñưa l̀a ph̉ai nh̀ơ v̀ao tay b́ac C̉a nh̀a m̀inh, đ̃a không ng̀ân ng̣ai sưu ṭâp h́êt t́ac ph̉âm ǹay qua t́ac ph̉âm kh́ac, v̀a kiên nh̃ân gỉang gỉai - "s̉ưa lưng" ḥoc tr̀o cho th̉ăng, nếu cần!- thêm v̀ê đỉên t́ich văn ḥoc ŕât hay!

    B̉o qua thread ǹay l̀a ṃôt ṣư ḿât ḿat không ít cho kiến th́ưc văn ḥoc, lịch s̉ư c̉ua nh̃ưng ai còn đ̣âm t̀inh v́ơi quê hương VN.

  4. #794
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Có thơ đây, nhị vị sư tỷ Tigon và Tiếng Xưa

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Đ́ung ṿây, cḥi Tigon ̀a.
    Nh́ơ ćo thread "Nghe chuỵên H̀a Ṇôi" c̉ua cḥi m̉ơ ra m̀a cho dù không ćo ṃôt ng̀ay śông trên đ́ât B́ăc, nhưng em ṽân th́ây quê hương g̀ân g̃ui vô c̀ung qua nh̃ưng ́anh văn b́ât h̉u trong nh̃ưng t́ac ph̉âm đựơc ACE post lên đây.
    Công ĺơn ṃôt ph̀ân ñưa l̀a ph̉ai nh̀ơ v̀ao tay b́ac C̉a nh̀a m̀inh, đ̃a không ng̀ân ng̣ai sưu ṭâp h́êt t́ac ph̉âm ǹay qua t́ac ph̉âm kh́ac, v̀a kiên nh̃ân gỉang gỉai - "s̉ưa lưng" ḥoc tr̀o cho th̉ăng, nếu cần!- thêm v̀ê đỉên t́ich văn ḥoc ŕât hay!

    B̉o qua thread ǹay l̀a ṃôt ṣư ḿât ḿat không ít cho kiến th́ưc văn ḥoc, lịch s̉ư c̉ua nh̃ưng ai còn đ̣âm t̀inh v́ơi quê hương VN.
    NỤ ĐÀO




    Hẹn sao quên hẹn hở người

    Để t́nh nhạt thắm phai tươi, hững hờ ...

    Để sầu ai rót vào thơ

    Để hờn, để giận như tơ, rối bời

    Dặn ḷng: Người thế th́ thôi

    Cớ chi ta phải bồi hồi, chờ mong

    Nhưng sao lửa vẫn cháy ḷng

    Chiều qua, và lửa vẫn nồng, chiều nay

    Thôi th́ người đă đổi thay

    Hẹn không giữ hẹn thế này cũng xong

    Ra t́nh là " lá diêu bông"

    Ra bao thề ước mặn nồng bấy lâu

    Chỉ là mật ngọt lừa nhau

    Chỉ là phản bội tô màu thủy chung !

    Nào câu "tát cạn biển Đông"

    Nào lời "hạnh phúc vợ chồng, lứa đôi "

    Th́ ra t́nh ấy đầu môi

    Chứa toàn nọc độc giết người thế sao ?

    Gớm cho xinh đẹp nụ đào

    Hồn hoa thiếu nhụy thanh cao thơm lành ...



    Song Châu Diễm Ngọc Nhân

  5. #795
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giông tố - tiếp theo

    Chương 24



    Khi đi ngang qua chợ Đồng Xuân, Long đă thoáng nom thấy ông đồ Uẩn ngồi vắt vẻo trên chiếc xe nhà mà Tú Anh đă tậu cho Mịch. Trông mặt ông bố vợ hụt lúc ấy có vẻ dương dương tự đắc quá, có vẻ ngạo mạn quá, đến nỗi mới cảm tưởng thứ nhất của Long đối với ông đồ chỉ là ḷng khinh.

    Long đă cười thầm.

    Chàng chợt nhớ lời Tú Anh trong một buổi chuyện về các nhà nho, về ảnh hưởng của nho học. Cái nền học thuật ấy vẫn chế tạo ra những hạng người cực đoan hoặc hay th́ hay vô cùng, hoặc dở th́ cũng dở vô cùng. Cho nên cái tiết tháo của nhà nho, hoặc cái đê tiện của nhà nho đều cùng đứng về hai thái cực cả. Ông đồ Uẩn chính là hạng thuộc về cái thái cực thứ hai, bị hoàn cảnh lôi cuốn đến không giữ được nhân cách. Do thế mới có hạng nhà nho không chịu đem tài học ra phụng sự chế độ mới, cam tâm và vui ḷng sống suốt đời thành bần, không phàn nàn, không hối hận, với một hạng nho thứ hai lần, đă thành thực đi theo đạo quân cần vương, cũng như đă thành thực quay về kinh thờ một ông công sứ, đến nỗi ś sụp bốn lễ, bốn vái, mà không thấy ngượng, có thể cho xích tay cả gia đ́nh bạn đồng chí cũ đă cứu ḿnh thoát chết, để tâng công mà không chút hối hận mảy may... Người cao khiết quá, giữ tiết tháo một cách nghiệt ngă quá, th́ thành ra gàn dở, vô dụng cho đời, mà người trung dung quá thiên về chủ nghĩa gia đ́nh quá, th́ thường v́ bốn chữ vinh thân ph́ gia mà mất hết lương tâm.

    Càng nghĩ đến những lời nhận xét của Tú Anh, Long càng thấy đúng, mà đă càng thấy đúng, Long càng ngán ngẩm cho sự đời. Chao ôi! Ông đồ Uẩn! Một người xưa kia như thế mà bây giờ như thế! Hay là tại ông đồ chưa phải hẳn người đă thấm nhuần đạo nho? Hay tại đạo nho chỉ kết quả nên hạng người như thế? Hay bởi lẽ mặc ḷng được tiếng nhà nho, ông đồ Uẩn cũng vẫn vô học như thường? Phải đâu, ừ phải đâu mới là một thày đồ có một dúm chữ ê a dạy lũ trẻ ranh mà đă là có học! Vả chăng cái số thầy đồ vô học mà tự phụ vẫn nhan nhản trong xă hội... Nếu đúng thế Long đă nhầm, đă nhầm một cách khốn khổ, đă sung sướng một cách vô nghĩa lư, khi chàng hỏi được Mịch mà chàng tự đắc là sẽ được làm rể một bậc thượng lưu học thức, một người thanh bần nhưng có một tầm hồn vững chăi, có một căn bản tinh thần - một nơi ḍng dơi thế gia.

    Những ư nghĩ ấy dắt Long đến việc muốn giải phẫu cái tâm hồn khó hiểu của Mịch. Sự thay đổi tâm t́nh của Mịch khiến Long phải ngạc nhiên một cách kinh khủng măi cho đến bây giờ, Mịch đă đi từ một cô thôn nữ ngây thơ, hiền lành, chất phác, đến một thiếu phụ gian dâm, lăng mạn, xảo quyệt, đáng sợ. Mỗi khi đem cái cảnh Mịch c̣n là cô gái quê lúi húi vớt bèo, mà so với cảnh Mịch đă là vợ lẽ một anh trọc phú, quần là áo lượt bệ vệ ngồi trên cái sập gụ khảm, mà cất cao giọng đài các xỉ vả đầy tớ, th́ Long không biết rằng cuộc đời có c̣n là cuộc đời không, hay là Long đă ngủ mê... Mỗi khi nhớ lại cái cảnh Mịch vừa tự tử hụt xong mà khóc sướt mướt với Long trong nhà thương, rồi đem cảnh ấy ra so với trận cuồng dâm mà Long đă bị Mịch lôi kéo vào, th́ Long lại phải lẩm bẩm một cách kinh hoàng: Thật là không thể tưởng tượng được! Trong cái thời gian chưa đầy nửa năm! Những nguyên nhân nào đă thay đổi ḷng người đến thế?

    Sau cùng, Long t́m ra được cái bả vật chất. Thật vậy, sự phù hoa giả dối của một xă hội chỉ trọng những cái bề ngoài, một nền luân lư ích kỷ, sự tín ngưỡng thế lực hoàng kim, cuộc cạnh tranh dữ dội đến h́nh thức đă làm hại tâm thuật người đời. Do thế, lúc người ta bần th́ người ta c̣n thanh, và đă nên phú rồi, nhiều khi người ta hóa ra trọc.

    Thế rồi ngẫu nhiên Long nghĩ ngay đến ḿnh. Nào phải t́m ai để mà kinh ngạc nữa, Long cứ việc đem ngay Long ra đă thừa đủ! Th́ Long cũng thay đổi một cách đáng sợ, cũng chỉ trong ṿng nửa năm nay mà thôi. Từ một anh hàn sĩ đầy ḷng thương đời, ghét cay ghét độc những cái xa hoa vật chất, và căm hờn sự vô t́nh của bọn trưởng giả đối với ṇi giống, Long đă trở nên một kẻ hư hỏng, có tư cách con nhà phá của, đem tuổi thanh xuân ra miệt mài những nơi ca lâu tửu quán, và, quá nữa, lại đi thông dâm với vợ người! Cái tâm hồn trong sạch, cái chí khí cao cả, những tư tưởng hy sinh cho ṇi giống đă đâu mất cả! Ngày nay, Long cũng đă hóa ra người ích kỷ, khốn nạn, người thuộc vào cái hạng mà chính Long đă rất khinh bỉ xưa kia! Mà v́ lẽ ǵ, nào Long có hiểu... Long thấy ḿnh không có điều ǵ trái đạo cả. Đời đă làm cho chàng đến nỗi thế. Danh từ của việc nghe đáng sợ lắm, tuy những việc của Long h́nh như là cố nhiên sẽ phải xảy. Long h́nh như không phải chịu trách nhiệm những cử chỉ ḿnh Long đă bị hoàn toàn sai khiến.

    Những phút nghĩ ngợi như thế là những phút mà cái linh trí bất thần đến với Long để giúp chàng suy ḿnh ra mọi người, để định lấy một phương châm xử thế. Long thấy ông đồ, Mịch và Long, chỉ là bọn người đáng thương hại mà thôi. Hầu như trong đời vẫn có một sức mạnh huyền bí ǵ đó, vẫn cầm quyền cuộc đời đến nỗi không c̣n ai lại tự nhủ nữa. Có một tâm hồn vững chăi... mấy ai mà có được? Mấy ai là cḥng chọi nổi với hoàn cảnh?

    Long lại nhớ đến lời khuyên của Tú Anh... “Người đời không ai đáng yêu, không ai đáng trọng, không ai đáng khinh, v́ ai cũng có điều thiện và điều ác, trong ḷng người nào cũng có một thần thiện và một thần ác”.

    Quan niệm của Tú Anh là coi thường sự đời, là sự thản nhiên với những việc có hại cho ḿnh, là sự thận trọng những điều lợi hại cho người ta. Lối xử thế của Tú Anh chỉ có chịu thiệt mà không hề cầu lợi. Có lẽ v́ chỉ muốn cứu vớt cả một đời Mịch, chỉ muốn gây dựng lại cái gia đ́nh ông đồ, và chỉ muốn Long sẽ vui duyên mới mà quên hận cũ, chỉ muốn nhân sự đầy đủ vật chất, Long có thể luyện tập cái tinh thần cho vững chăi thêm lên, cho nên Tú Anh đă phải ép ḷng nói dối cả Long lẫn Mịch, để cho cả hai bên hiểu nhầm nhau mà đoạn tuyệt nhau... Trong hành vi ấy, có kiến thiết mà không có phá hoại. Phải, phải, Tú Anh gả em gái cho ḿnh th́ nào có lợi lộc ǵ đâu? Mịch về làm vợ bé nghị Hách th́ có lợi lộc ǵ cho Tú Anh đâu?

    Nghĩ đi nghĩ lại cho cùng, Long chỉ thấy Tú Anh là một người ngồi trên đống vàng đống bạc mà không hề bị ánh sáng hoàng kim chiếu lóa mắt, đương đuổi thanh xuân mà thản nhiên được trước ái t́nh, một người học thức cao, nhân phẩm cao, một người hữu ích rất hiếm có vậy, Long bất giác hối hận v́ đă phản chắc Tú Anh, Long nguyện sẽ không bao giờ dám ngờ vực ḷng tử tế của ân nhân ḿnh nữa. Long quyết sẽ không cùng Mịch lừa dối nghị Hách và phụ ḷng tin cậy của Tú Anh nữa. Và, muốn thế được, Long phải cấm ḿnh không được thậm thọt nhà Mịch nữa.

    C̣n đương nghĩ ngợi liên miên như thế th́ Long đă đến Quán Thánh từ lúc nào không biết. Chỉ c̣n độ mươi bước nữa là đến nhà Mịch. Long tự hỏi: “Ta đă biết nghĩ như thế th́ ta c̣n đến đây làm ǵ?” Tuy nghĩ thế chàng vẫn bước chân đi... Long đi qua nhà Mịch mà cứ đi măi, Long không biết nên quyết thế nào... Rồi nhân cái sự trù trừ của ḿnh, Long càng thấy Tú Anh là người hiểu đời một cách âu xa, sau khi đă nói đến những câu: “Loài người không ai ác không ai tồi, không ai đê tiện, không ai phụ bạc cả. Loài người chỉ là một lũ ngu dốt không biết phân biệt điều hay, điều dở, không biết ăn ở sao cho phải, luôn luôn bất cập, luôn luôn thái quá; loài người chỉ là một lũ nhầm lẫn đáng thương! Do thế mới có câu: than ôi, không ai bản thân vốn ác, vậy mà người ta đă gây ra cho nhau biết bao nhiêu thảm kịch ở đời!”

    Long quay bước trở lại. Chàng tự giao hẹn: “Ta vào lần này là lần cuối cùng”. Rồi bấm chuông.

    Đứa đầy tớ chạy ra mở cửa th́ Long chững chạc đường hoàng vào ngồi đợi ở pḥng khách. Một lát Mịch ngó đầu nh́n ra... Thấy khách là Long, Mịch cứ áo ngắn quần trong, ra ngồi tiếp chuyện. Tuy vậy, Mịch cũng che mắt thế gian bằng cách dơng dạc sai đứa con đỏ:

    - Pha nước và lấy gói thuốc lá ra đây, mày!

    Rồi Mịch hỏi vờ Long trước mặt con sen:

    - Này, anh Tú sao mà lại không đến thế?

    - Thưa d́, anh tôi c̣n bận dạy học, có lẽ chốc nữa mới đến được.

    - Tôi nóng gặp anh ấy để hỏi xem muốn chữa cái xe th́ mất độ bao nhiêu tiền...

    - Thưa d́, xe mới tậu mà đă phải chữa?

    - Ừ, v́ ngồi xóc lắm, cái đệm phải thay, díp xe cũng phải thay.

    - Bẩm h́nh như cụ nhà có ra chơi?

    Đứa ở, sau khi pha nước và để gói thuốc ở bàn lui vào nhà trong, chẳng ngờ vực ǵ cả. Nó thấy Long đến lần này đă là lần thứ ba... Nghe những câu như thế nó cho Long là họ hàng ǵ đó. Sau khi nó vào rồi, chủ nói mới lả lơi cười cợt với Long mà rằng:

    - Gớm, mất mặt! Độ này có ǵ lạ không?

    Long lắc đầu, khẽ đáp:

    - C̣n có cái ǵ lạ được nữa.

    - Tôi thấy anh như độ này chơi bời lắm, không nên thế, anh ạ.

    - Nói bậy!

    - À, thế câu chuyện ông già bí mật bây giờ ra sao?

    - Từ độ ấy không gặp đâu nữa!

    - Anh có đi t́m ông già ấy không?

    - Biết người ta ở đâu mà t́m?

    - Lạ lắm nhỉ?

    - Thật thế, lạ lắm.

    - Anh có tin được lời của ông già kỳ quái ấy không?

    - Bảo tin th́ tin sao được một người lạ mặt, kỳ quái, khó hiểu như thế? Mà không tin hẳn, cũng không xong, ấy thế mới khổ chứ!

    Mịch thần mặt ra hồi lâu rồi tiếp:

    - Sao cái ông lăo ấy lại biết cô Tuyết? Sao lại biết rơ cậu Tú Anh có nhờ cậy anh giúp hộ một điều ǵ?

    Long nhăn mặt nghĩ ngợi măi mới nói:

    - Chính tôi, tôi cũng đương sự hỏi sao ở đời này, lại có một người thứ hai nữa biết rơ cả những việc bí mật của tôi như thế? Nhất là chỗ tôi bồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ là điều mà đến Mịch cũng không biết được. Đă thế, làm thế nào để không tin hẳn ông già ấy? Cho nên hiện giờ tôi đương phân vân lắm. Lúc tôi phải nghĩ đến ông già th́ tôi lại khổ sở vô cùng. Tôi lại c̣n có ư nghĩ này nữa là dễ thường ông già ấy chẳng qua chỉ là một người nào đó, không muốn cho tôi lấy được Tuyết, muốn cho tôi từ hôn, từ hôn đi! Nghĩa là ông già chỉ là tay sai của một gia đ́nh nào muốn làm thông gia với nghị Hách, hoặc của một anh chàng nào say mê con Tuyết, đến bịa đặt ra câu chuyện tôi c̣n có bố mẹ giàu có, có thể làm cho tôi gặp bố mẹ tôi được, có thể cho tôi phải theo cái điều kiện trái ước với Tú Anh đi th́ là người ta thành công trong sự rẽ duyên chúng tôi. Thế cũng nên.

    Mịch hấp tấp:

    - Ừ, có lẽ mà thế đấy, điều ấy có lư lắm.

    - Nếu không thế, th́ ắt là tôi c̣n bố mẹ giàu thật.

    - Hay là...

    - Làm sao?

    - Hay là chính ông già ấy là...

    - Mịch muốn nói là bố tôi, có phải không?

    - Vâng.

    - Ấy, cũng có khi tôi đoán như vậy!

    - Đoán thế không phải là không có lư đâu.

    Long thở dài một cách nhọc mệt:

    - Thôi thôi thôi! Nghĩ thế nào cũng là có lư cả! Càng nghĩ lắm chỉ càng nát óc, âu là chẳng việc cóc ǵ mà nghĩ ngợi cả lại xong. Mặc quách sự đời muốn ra sao th́ ra, nghĩ cũng vô ích!

    Nói xong, Long chạy đến chỗ Mịch, hôn Mịch một cái vào trán, Mịch hỏi:

    - Ḿnh có nói cho Tú Anh biết rơ câu chuyện quái lại ấy không?

    Long đáp:

    - Anh ấy chỉ bảo tôi đừng để ư đến việc ấy, v́ ông già ấy, có lẽ chẳng qua là một người nào đó biết gièm pha một cách quỉ quyệt đó mà thôi. Giời ơi! Sao mà tôi khổ thế này! Một năm nay, bao nhiêu là sự xảy ra, bao nhiêu là điều phải nghĩ ngợi!

    Long quay về ngồi chỗ cũ, hồi lâu lại cười nhạt mà rằng:

    - Chỉ có Mịch là sung sướng!

    Mịch cau mày, giận giỗi nói:

    - Anh đừng nên nói thế mà mất cả ḷng tử tế của đôi ta với nhau. Nếu anh cho là tôi sướng, th́ tôi cũng có thể buộc anh là sướng được.

    - Chúng ḿnh đă ăn ở với nhau đến thế này th́ đừng nên nói đến sự tử tế với nhau nữa.

    - Sao?

    - Chúng ta đă trót hiểu nhầm nhau...

    - Không những chỉ có thế mà thôi, anh ạ.

    - Phải, hơn nữa, ta phụ nhau một cách rơ rệt, cả hai bên cùng phụ lẫn nhau...

    - Anh muốn nói ǵ thế?

    - Tôi muốn nói thẳng ngay rằng đă xử với nhau đến như chúng ta rồi, th́ thế là hết phương cứu chữa, th́ thà rằng cắt đứt những mối tơ vương đi, v́ tử tế đăi hậu là vô bổ.

    Mịch hỏi như mỉa mai:

    - Thế à?

    Long tiếp theo một cách hằn học:

    - Thật đấy, Mịch ạ, thật thế đấy! Tôi đă bắt đầu thấy rằng cái cuộc ái ân vụng trộm này đă hạ tôi vào hạng những kẻ thất phu, vô học, những kẻ mất nhân cách, những kẻ vô lương tâm!

    Mịch cúi đầu hổ thẹn một lúc lâu. Thói thường vào trường hợp như thế, bao giờ người ta cũng phải hăy hổ thẹn đă. Về sau cái tính t́nh ấy mới bị ḷng tự ái đổi ra là sự căm tức. Trong năm phút, Mịch đă t́m thấy đủ mọi nghĩa lư để mà căm Long. Mịch thấy rằng Long xưa kia đă cố chí phụ ḿnh, th́ ngày nay mới không muốn theo đuổi cuộc trả thù nghị Hách nữa, mới sợ hăi, muốn giữ ǵn... Hai nữa, nói thế, có can đảm nói thế, nghĩa là hết yêu.

    Mịch cười gằn:

    - Tôi nghĩ th́ lại trái hẳn. Tôi chỉ thấy trả thù được th́ là sướng.

    Long phân trần:

    - Mịch ơi! Mịch! Em nên nghĩ lại một chút, Mịch phải biết nghĩ mới được. C̣n danh giáo gia đ́nh, c̣n công cha nghĩa mẹ, những sự ấy không nên mỗi chốc mà hy sinh hết đi. Vả lại, dẫu trả thù được đi nữa, th́ nào có ích ǵ? Chúng ta kỳ chung vẫn khổ như trước. Nếu cứ thế này măi, sợ rồi chỉ hại một đời Mịch mà thôi.

    Không hiểu rơ bụng Long lúc ấy là thực thà, Mịch cho đó là sự giả dối, là sự xảo quyệt. Mịch cho là Long đă đem dùng sự đạo đức và sự cần thủ hiếu của Mịch để lôi cái ḷng yêu về cho dễ. Ngẫu nhiên Mịch nhớ lại tất cả mọi chuyện cũ và ngờ vực ngay rằng chính Long đă phụ Mịch một cách hoàn toàn đầy đủ, và đă phải giả vờ hờn giận để buộc tội Mịch, th́ là Long đă gỡ được những tội phụ bạc của Long! Mịch giận ứa nước mắt, khóc mà nói:

    - Dù sao đi nữa th́ cái đời tôi cũng đă bị hại rồi!

    - Ừ, và đó không phải là một lẽ để làm hại nó thêm nữa.

    - Tôi đă bị hại một đời, ngay từ khi anh về mà anh gắt mắng xỉ vả tôi rồi!

    Rồi Mịch nức nở khóc to hơn trước, không lo rằng đứa ở có thể biết được. Long thấy Mịch đáng thương hại quá, bèn đứng lên... Chàng muốn hôn Mịch để an ủi Mịch mà không dám... Ngay lúc ấy th́ c̣i ô tô rúc lên ở ngoài cổng.

    Đứa ở chưa kịp chạy ra, Tú Anh đă thoăn thoắt bước vào. Trong lúc bối rối, Mịch chỉ biết đứng ngây mặt ra. Nhanh trí khôn hơn, Long lại ngồi xuống ghế ôm đầu ủ rũ, để chờ cho Tú Anh đă bước vào pḥng khách rồi, mới ngước mắt thẫn thờ nh́n lên, làm như không hề có một chút cảm động.

    Tú Anh, thấy quang cảnh như thế, cũng đứng ngây ra. Chàng phải dùng đến cặp mắt của một viên chánh mật thám để nh́n thẳng vào hai mắt Mịch, để bắt nọn, cái tinh thần khó hiểu ấy, Mịch tức th́ mất hết cả can đảm, để lộ sự sợ hăi, chân tay run lên, mặt tái đi. Cái tinh thần của Mịch lúc ấy đă đủ tố cáo Mịch và đủ khiến Tú Anh xo vai một cái, quay lại nh́n Long, th́ Long đánh bài lảng bằng cách cứ nh́n xuống đất. Sau cùng, Tú Anh hỏi gắt Long bằng tiếng Pháp.

    - Ông? Ồ, ông Long ở đây?

    Long không buồn đáp, cũng không buồn nh́n lên. Tú Anh đă cáu lắm.

    - Ông Long mà lại c̣n đến đây được à? Ô hay nói đi chứ?

    Long thản nhiên cũng đáp bằng tiếng Pháp:

    - Cái đó không có ǵ là khó hiểu.

    Đến đây th́ Tú Anh không thể chịu nổi nữa. Vẫn dùng tiếng Pháp, Anh nói luôn một hồi:

    - Ông thử trông lại cái sự ngạo mạn, cái giọng sống sượng, cái thái độ vô lễ của ông xem? Thế ông đă hứa với tôi thế nào? Thế ông đă nói với tôi những ǵ? Ông nhớ lại xem! Tôi ăn ở với ông thế nào, để bây giờ ông ăn ở với tôi như thế! Ông nên hổ thẹn với lương tâm, nếu ông c̣n có chút điểm lương tâm!

    - Tôi làm ǵ mà phải hổ thẹn với lương tâm?

    - Thế th́ ông đến đây làm ǵ, nếu không để nhớ lại những chuyện cũ? Ông có biết như thế là ông làm hại một người đàn bà có chồng hay không? Ông có biết như thế là lừa dối tôi, và lừa dối vợ chưa cưới của ông không? Ông không phải là người đứng đắn.

    Long xua tay một cách chán nản:

    - Ông im đi! Ông im đi!

    Tức v́ bị khinh bỉ, Tú Anh không nhịn nữa:

    - Thật đấy! Ông không đứng đắn! Nếu ông không nghe theo tôi th́ việc ǵ ông c̣n phải chịu trách nhiệm về sự đau khổ của ông! Tôi xin nói thẳng cho ông biết rằng cái nhân cách của ông ít lâu nay đă suy đốn lắm rồi. Tôi tin cậy ông, coi ông như chân tay, giao tủ bạc cho ông, th́ ông chơi bời như một kẻ đăng tử. Bây giờ ông không c̣n một tí ǵ là người đáng kính trọng như ngày trước nữa! Ông thử tự vấn lương tâm xem! Tôi đă không muốn nói, bây giờ ông lại đến đây nữa à? Tôi đă nhầm ông, mà tôi lấy thế làm đau đớn lắm. Ông nên biết ông là người thế nào, mà tôi đây, tôi là người thế nào?

    Long cầm mũ đứng lên, nói qua một cái xo vai:

    - Chỉ sự im lặng là đáng kể...

    Rồi ra thẳng, bỏ mặc Mịch với Tú Anh.

    Mịch vẫn ngây mặt ra, v́ không hiểu hai bên nói với nhau những ǵ. Sau khi phải nh́n theo Long một cách căm tức, Tú Anh quay lại nh́n Mịch cḥng chọc...

  6. #796
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giờ Giải lao

    Chân dung nhà văn :

    Ngô Tât Tố

    Tài ba thằng mơ cỡ chuyên viên
    Chia xôi chia thịt lại chia quyền
    Việc làng việc nước là như vậy
    Lộn xộn cho nên phải Tắt Đèn
    .

  7. #797
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    You 're welcome

    Quote Originally Posted by mnandm View Post
    tui chua di Hanoi bao gio, thread nay rat hay . Thank you

    http://www.youtube.com/watch?v=n63N_5uiuIc
    Thay mặt bác Cả và nhị vị cô nương Tigon, Tiếng Xưa,
    Xin cám on bạn lời khen. Có dịp cứ về thăm Cố Đô Thăng Long
    bằng cách vvào đây xem từ đầu va thỉnh thoảng góp ư nhá.

    ***
    Giờ giải lao vẫn c̣n mấy phút nữa.

    Chân dung nhà văn NAM CAO :

    Anh c̣n bản mặt ngây thơ
    Sống ṃn sao vẫn đợi chờ tương lai
    Thương cho Thị Nở ngày nay
    Kiếm không đủ rượu làm say Chí Phèo

    ***

    Từ xa cứ ngỡ Thuư Kiều
    Đến gần mới biết người yêu Chí Phèo
    .


    ***
    Last edited by Vân Nương; 18-10-2011 at 04:02 AM.

  8. #798
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Ở đây có sự "đấu tranh tâm lý" cuả nhân vật rất gay go - Long, Mịch, Tú Anh -
    Hầu như trong lòng người ta, bản chất thiện mỹ đều có tiềm ẩn đâu đó? Vẫn có câu "nhân chi sơ, tính bản thiện" là đúng lắm không?

    Nhưng cái khó là môi trường giáo dục mà mỗi cá nhân hấp thụ - hay bản chất sẵn có? - sẽ là yếu tố tối quan trọng quyết định cái hành động sau cùng cuả ta.
    Nhưng tại sao Mịch là con gái một ông đồ, mà lại có hành động "gian dâm"?
    Tại sao Long cao cả và sâu sắc là vậy mà lại trở nên rẻ rúng đến thế?
    Xin đươc nghe lời bàn cuả các bác ạ!

    PS: Mấy hôm nay bộ chữ tiếng Việt cuả TX bị truc trặc do đổi sang một web browser khác, đã "tư vấn" cùng "ech-x-pợc" tại gia để đổi lại, hy vọng là đã ok.

  9. #799
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    VU Trong Phụng, nhà văn tài t́nh về tâm lư

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Ở đây có sự "đấu tranh tâm lý" cuả nhân vật rất gay go - Long, Mịch, Tú Anh -
    Hầu như trong lòng người ta, bản chất thiện mỹ đều có tiềm ẩn đâu đó? Vẫn có câu "nhân chi sơ, tính bản thiện" là đúng lắm không?

    Nhưng cái khó là môi trường giáo dục mà mỗi cá nhân hấp thụ - hay bản chất sẵn có? - sẽ là yếu tố tối quan trọng quyết định cái hành động sau cùng cuả ta.
    Nhưng tại sao Mịch là con gái một ông đồ, mà lại có hành động "gian dâm"?
    Tại sao Long cao cả và sâu sắc là vậy mà lại trở nên rẻ rúng đến thế?
    Xin đươc nghe lời bàn cuả các bác ạ!

    PS: Mấy hôm nay bộ chữ tiếng Việt cuả TX bị truc trặc do đổi sang một web browser khác, đã "tư vấn" cùng "ech-x-pợc" tại gia để đổi lại, hy vọng là đã ok.
    Càng đọc càng thấy t́nh tiết nhiều đột khởi ly ḱ, tâm lư nhân vật biến đổi nhanh chóng.
    Ngoại cảnh và tâm hồn như có sơi dây vô h́nh quấn quưt lấy nhau cường lực nam châm thu hút biến dổi lẫn nhau. Đối cảnh sinh t́nh là vậy, hay là "Nguời buồn cảnh có vui đâu bao giờ".

    Theo thuyết của nhà Phật đó hệ thống "Thập Nhị Nhân Duyên" mà con người, cả tâm ḥn lẫn thể xác vướng mắc trong cái ṿng "Kim Cô" ấy với 7 loại cảm xúc của con người Hỷ,Nộ, Ai, Lạc Ái, Ố, Dục ( Vui, Giận, Buồn, Sướng, Yêu, Ghét, Muốn)
    Cái tâm sơ khởi theo Khổng Mạnh th́ Thiện. Nhưng theo Tuân Tử th́ không nhất thiết là Thiên cả đâu, mà như tờ giấy trắng lúc ban đầu, bị hay đươc cái ǵ in vào lần đầu mà chịu ảnh hưởng cái tính ác hay thiện mà thôi.
    VTP mới ngoài hai mươi tuổi mà đa có những nhận xét về tâm lư con người sâu sắc nhường ấy. Thật là đáng phục. Phải không bạn hiền Tiếng Xưa? Hi hi
    VN

  10. #800
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giông tố - tiếp theo

    Chương 25



    Đứa đầy tớ nhỏ đầu c̣n để chỏm vừa mới lễ mễ khiêng mâm cơm ra đến gác sân, Vạn tóc mai đă quát.

    - Hăy để mâm cơm mà vào đây quét cái giường đi đă!

    Chân tay run lẩy bẩy, mặt tái mét lại, đứa đầy tớ để mâm cơm xuống, quay vào cầm lấy cái chổi lông, vừa lóng ca lóng cóng, đưa đi đưa lại, th́ chủ nó lại vội vàng cốp vào đầu nó ba cái mà rằng:

    - Thôi đưa đây cho bố! Rót mấy chén rượu mau lên!

    Rồi Vạn tóc mai quay lại ông cụ già, phân vua:

    - Ấy cái cung nô bộc của con thế đấy, bố ạ. Chỉ toàn những đồ ăn cắp, những đồ ăn hại thôi! Chẳng may nhà con nó lại đi Hải Pḥng, tiếp đăi bố thế này, con thật lấy làm sơ xuất lắm, bố đại xá nhé! Khổ quá, có mấy món ăn th́ mua trên hiệu, ăn xong, đồ nước nôi chả có, rơ bực thật... Vắng người đàn bà thế mà...

    Ông già đưa đẩy:

    - Chao ôi! Cậu cũng vẽ chuyện lắm. Tiếp đăi thế là hậu, là chu đáo, chứ c̣n thế nào nữa?

    Vạn tóc mai lôi cái khay đèn ở trên xích đông xuống, trịnh trọng bày ra giữa giường. Hắn đưa ra cái hộp sừng bảo đứa nhỏ:

    - Đi lấy ba hào, mau lên!

    Ông già hỏi:

    - Này, định mua thuốc ty hay thuốc nang thế?

    Vạn tóc mai nháy mắt khẽ đáp:

    - Ngang đấy.

    - Chết! Đừng! Đừng! Năm nay cậu phải đề pḥng không khéo lại có quan tụng th́ khốn đấy. Năm nay là năm tuổi cậu nhớ chưa?

    - Thưa bố, ấy cũng là bần cùng...

    Ông già nói ngay:

    - Nếu thế th́ đây, mua thuốc ty hơn.

    Rồi lấy ví lôi ra cái giấy bạc một đồng cho thằng nhỏ. Vạn tóc mai tươi tỉnh ngay lên, tán tụng:

    - Sao mà bố ăn tiêu rộng thế hở bố? Mua cả hộp một đồng nhé!

    - Th́ ra hẳn...

    Nhưng Vạn tóc mai lại trù trừ mà rằng:

    - Thôi bố ạ. Con chả dám thế. Ai lại thết được bố bữa cơm mà lại đi để bố trả tiền thuốc bao giờ!

    - Cậu như vậy th́ không được! Cậu muốn tôi c̣n lui tới nhà này nữa hay thôi? Chỗ tôi với cậu, cái nhỏ nhặt ấy kể làm ǵ?

    Sau cùng Vạn tóc mai vẫn c̣n làm ra bộ bị nài ép.

    - Thôi th́ con xin chiều ḷng bố vậy.

    Nói xong, hắn nh́n ra bên, thấy có mấy tấm mía đường chèo th́ vội reo lên:

    - A à! Hay! Hay! Để con làm tṛ quỷ thuật cho bố xem nhé! Mời bố nằm xuống đây nghỉ tạm đi. - ... Cầm tiền đi mua thuốc đi đă, rồi hăy rửa bát chứ! Để hộp sừng lại! Mau lên, mua một hộp một đồng... đến cờ bài ấy!

    Thằng nhỏ cầm tiền cắm cổ chạy đi.

    Ông già cởi áo ngoài ra, nằm xuống cạnh khay đèn. Vạn tóc mai cầm mấy tấm mía về khay đèn, ngồi xổm chồm chỗm. Hắn vê một viên xái cho một đầu nhọn hoắt lại như đầu đanh. Hắn để cho đầu nhọn viên xái chổng ngược lên, méo xệch mồm ra cười mà nói rằng:

    - Con đóng viên xái như đóng đanh vào tấm mía cho bố xem nhé.

    - Thế kia à?

    - Bố trông đây này!

    Rồi vạn tóc mai cầm tấm mía như người ta cầm roi chầu vụt xuống viên xái nhọn để trên mặt giường đánh sập một cái. Khi hắn giơ tấm mía lên mắt ông già, viên xái quả nhiên đâm vào tấm mía như đinh đóng vào cột. Ông già reo lên:

    - Lạ nhỉ! Vỏ mía rắn thế mà sao viên xái lại đâm xuyên vào thế nhỉ?

    - Thế mới quái! Chính con, con cũng không hiểu ra làm sao... Chắc hẳn hai cái ấy nó kỵ nhau đấy, bố ạ.

    - Có lẽ thế. Thử làm nữa đi xem nào.

    Vạn tóc mai nghe theo, lại làm lần nữa, và kết quả cũng như lần trước.

    - Lạ thật!

    Vạn tóc mai reo lên:

    - C̣n phải kể! Cha mẹ ơi! Giời cao đất giày ơi! Tṛ năm sáu năm nay rồi, mà sự nghiệp chỉ có phát minh được có thế đấy. Bố bảo lại không hao cơm tốn áo à?

    - Thật là lần đầu tiên tôi trông thấy một sự lạ như thế. - Ấy là v́ điều ấy chỉ có con là phát minh ra được mà thôi! Đời nào bố lại thấy ai thí nghiệm như thế được! Con phải giấu cái sự lạ ấy như một môn thuốc gia truyền.

    Rồi hắn lại ngửa cổ cả cười, cái mồm méo xệch. Hai người nằm trầm ngâm một lúc lâu. Ông già ra vẻ mệt mỏi, thiu thiu ngủ.

    Lúc ấy gần sáu giờ chiều. Phố mới tấp nập những người đi lại. Tiếng phu xe, phu khuân đồ, xếp khách bộ hành hoặc quát tháo lẫn nhau rầm rĩ... Tiếng đàn bà chửi nhau trước nhà Vạn Bảo đinh tai. Phố đă đông sẵn, lại vào lúc chợ Đông Xuân tan nên càng náo động. Gió thổi vào những cây dâu gia dại làm cho những quả đỏ hơn rơi rào rào xuống đường. Ở dưới nhà, đứa bé con chú khách ở thuê, ê a học như nhai chữ, nghe đến hay.

    - ... Cha thằng ranh con! Đi có thế mà lâu thế!

    Ông già sắp ngủ th́ bị lời chửi của Vạn tóc mai làm cho phải mở choàng mắt ra. Ông bèn ngồi nhỏm dậy, hút một mồi thuốc lào.

    Thằng bé ở về, chưa kịp căi đă bị mấy cái tát của chủ nó.

    Rồi Vạn tóc mai nằm xuống ngoáy ngoáy tiêm...

    Ông già hỏi:

    - Mợ ấy xuống Cảng làm ǵ mà lâu thế?

    - Ấy nhà con đă về hôm kia, rồi lại đi ngay. Nhà con nó xuống xem họ có để lại cho cái tiệm khiêu vũ không, th́ rồi chúng con xoay. Bố ạ, cuộc đời cứ măi như thế này th́ chán lắm. Bố ơi bố bấm xem cho con năm nay thế nào...

    - Tôi đă bảo năm nay cậu đại phát tài mà sao cậu cứ hỏi măi thế!

    - Con chả thấy ǵ là phát tài cả.

    - Thử nhớ kỹ ra xem nào!

    - Nhưng mà phát chưa?

    - Rồi. Mà hàng bạc ngh́n!

    Vạn tóc mai vỗ đùi đánh bốp một cái, nói:

    - À mà phải! Con vừa được cái nhà này thật!

    - Thế chứ c̣n muốn ǵ nữa?

    - Nhưng mà chán lắm, bố ạ. Mỗi tháng vài chục bạc tiền nhà chả đủ ăn. Vả lại mang tiếng là con cụ nghị Hách, tiếng giàu lừng lẫy cả nước, mà lại có mỗi một cái nhà, thế là nghĩa lư ǵ? Phần gia tài con đáng được hưởng ít ra cũng phải trên chục nóc chứ? Thế bố lên trên ấy vừa rồi th́ có gặp ông via nhà con không? Có nước non ǵ không? Mời bố xơi thuốc!

    - Cậu cứ hút cho đủ đi. Tôi chơi bời tiêu khiển, một vài điếu để chốc nữa... Tôi lên có gặp cụ, nhưng mà cụ vẫn không nhớ được ra tôi là ai... th́ c̣n ăn thua quái ǵ?

    - Con xin phép bố vậy nhé?

    Vạn tóc mai lấy gân cổ kéo hơi thuốc, trong khi ông già nói tiếp:

    - Cứ kể ông cụ đăi cậu như vậy cũng là không phải. Con nào chả là con? Sao lại con yêu con ghét như thế?

    Vạn tóc mai đặt phịch dọc tẩu xuống, ngồi nhỏm dậy hăm một chén nước nóng, nghẹn ngào nói bằng giọng đầy những căm hờn:

    - Có phải thế không, hở bố? Ông via nhà con th́ đáng giận ghê lắm, bố ạ. Bố thử nh́n thằng Tú Anh rồi nh́n đến con mà xem? Một đằng th́ có học thức, danh giá, tiêu tiền như rác. Một đằng th́ nghiện hút, nghèo đói, chạy từng đồng xu! Sự đời đến thế th́ chó thật, bố ạ.

    - Cậu cứ yên tâm, tôi bảo số cậu cũng không đến nỗi nào mà...

    - T́nh cờ mà con gặp bố rơ quư hóa quá!

    - Thật thế, nếu không đả động đến cụ nghị Hách th́ chắc là hôm nay, đôi ta chưa thân với nhau thế này.

    - Chính thế đấy, bố ạ. Bố ơi, cái bữa ở tiệm ấy, sao mà con trông thấy bố mới lần đầu, mà bố chỉ hỏi con có một câu, th́ con đem ḷng kính trọng ngay thôi! Âu cũng là duyên nợ ǵ đấy, nhỉ bố nhỉ! Gớm, mấy hôm bố lên trên ấy vợ con nó cũng đi, con buồn quá, con nhớ bố quá đi mất! Con giới thiệu cho bố được nhiều người lắm đấy, bố nhé.

    - Ấy chết! Làm ǵ thế?

    - Con xin cam đoan với bố rằng nếu bố cứ chịu khó lấy độ dăm đồng bạc một lá số tử vi thôi, th́ chỉ trong một tuần lễ, bố cũng kiếm nổi trăm bạc.

    - Đừng!

    - Thật thế đấy, bố ạ. Con đi quảng cáo cho bố ở mấy tiệm, ai cũng phục lăn ra. Ai cũng khao khát muốn gặp bố lắm đấy! Nếu bây giờ bố chịu ở đây mở ngôi hàng xem số cho thiên hạ th́ mấy anh thày Tàu những anh Thần Cốc Tử, những anh Quỷ Cốc Tử chẳng hạn, là cứ chết nhăn răng ra...

    - Tôi có làm nghề ấy hẳn đâu! Cậu nhầm lắm. Mở hàng xem số, hạ giá ḿnh đi! Thỉnh thoảng xem cho một người thôi, nhưng đă xem th́ phải lấy thật nhiều tiền, như thế một lần xem hai lá số cũng đủ chi dùng. Chả nói giấu ǵ cậu, vừa rồi tôi xem cho cụ Nghị, cậu có biết cụ tiễn tay tôi bao nhiêu không?

    - Thế à? Hay! Bao nhiêu hở bố?

    - Năm trăm đấy!

    - Năm trăm! Ồ! Thế th́ hả quá, hả quá bố ạ! Bất cứ ai, hễ mà làm tiền được ông via nhà con th́ con sướng.

    - Không nên thế, không nên coi ông cụ là tử thù như thế.

    - Giời ơi, bố biết sao được? Bố có là con đâu? Phải vào địa vị con, th́ mới có những nỗi uất ức như con. Bực lắm, bố ạ.

    - Thấm vào đâu! Đến một thằng chàng rể cũng c̣n hưởng bằng vạn con kia, bố ạ. Bố xem cái thằng Long đấy,

    cái thằng sắp lấy con Tuyết mà con đă chỉ cho bố ở hiệu cao lâu Thiều Châu đấy! Nó là con cái nhà ai, bố có cần con phải nhắc lại không? Nó là một đứa con hoang! Một đứa không cha không mẹ! Nó sống v́ hội trẻ con mồ côi dưới Hậu Giám đấy! Rồi nó xin được chân thư kư ở trường Đại Việt, bố đă nghe ra chưa? Thế rồi nhờ cái tài nịnh hót của nó, Tú Anh nhất định gả em gái cho nó đấy. Thằng Long là một thằng có óc đào mỏ, mà Tú Anh th́ là thằng ưa phỉnh, rơ thế mới thảm hại cho thân đời con Tuyết chứ! Từ độ nó là vị hôn phu của con Tuyết rồi th́ là Tú Anh giao ngay tủ bạc cho nó để cho nó chi những chầu hát hàng hai ba chục một, bố có biết không? Ấy chưa cưới mà hai đứa chúng nó vẫn lẩn lút đem nhau đi chơi luôn. Không khéo đến này cưới th́ cô ả ễnh ruột ra mất rồi! Con rất lấy làm lạ rằng một người như ông via nhà con, một người không sợ ai cả, mà lại cứ phải sợ con ḿnh là thằng Tú Anh! Chính Tú Anh buộc ông cụ phải gả con gái cho thằng không cha không mẹ ấy đấy, chứ như ông via nhà con ít ra cũng phải gả cho con một ông tổng đốc nào chứ? Gả con cho đứa con hoang, không biết cha mẹ nó là những quân cha căng, chú kiết nào, thế là nghĩa lư ǵ?

    - Cậu không nên buộc tội cậu Anh! Tôi hiểu việc ấy lắm. Ông cụ nghị xưa kia xuất thân chỉ là cai phu mỏ, bây giờ mới giàu. Vả lại chẳng cần phải gả cô Tuyết cho con quan th́ cụ nghị đă thông gia với quan rồi...

    - Sao thế ạ?

    - Cụ nghị đă hỏi con gái quan Tuần Hà cho cậu Tú Anh, cậu có biết không?

    - À, vâng!

    - Bởi thế cho nên cậu Tú Anh mà buộc cụ nghị gả con cho cậu Long th́ chỉ là v́ muốn tránh cho cụ nghị cái tiếng giàu lỏi học làm sang, chỉ là v́ muốn cụ nghị được tiếng là có óc b́nh dân, chứ không phải cứ muốn làm thông gia với nhà quan mà thôi, cậu hiểu chưa?

    - Thế cũng có lư. Nhưng mà không nên v́ thế mà chưa chi đă để cho thằng cha rể phá của, để nó lôi em tôi đi đâu cũng đi.

    - Tôi đă bảo số nó được thế, th́ cậu cứ mặc nó mà lại... ḿnh càng tức bao nhiêu, chỉ càng khổ cho ḿnh.

    - Nào phải chỉ có thế mà con tức, bố ơi! Ngay cả con vợ lẽ nữa, cũng hưởng ghê gớm lắm. Một cái biệt thự ở phố Quan Thánh! Xe nhà! Bố mẹ ra chơi, tiễn tiền xe hàng mấy chục! Tức lắm, bố ạ.

    - Nếu cậu đă tin rằng người ta ở đời có số cả th́ cậu nên thản nhiên sự đời đi th́ mới phải. Học lư số chỉ lợi được có một điều ấy.

    - Bao giờ cụ via chia thêm cho con mấy cái nhà nữa, cho con cũng góp mặt được với đời như mọi người, th́ con mới nguôi cái tức giận. Bố ơi, bố xem số cho con, hai mươi điều về dĩ văng đều đúng cả hai mươi, con chỉ phân vân về những điều hậu vận. Xem chừng bố không chịu để ư kỹ, không bấm kỹ... Sao thế, hở bố? Liệu mai sau con có thể giàu có, danh giá được hay không? Thật quả chỉ có đối với bố, là con mới ngỏ cái tâm sự khốn khổ của con ra đây. Con nghĩ đến cô vợ lẽ cụ via được nưng như trứng, hứng như hoa như thế, rồi con nghĩ đến cái cách cụ via cư sử với mẹ con, th́ lắm lúc con chỉ muốn đâm chết cụ via mà thôi! C̣n về bà cả dưới Hải Pḥng th́ con chả tức làm ǵ, v́ người ta là vợ cả.

    - Bà vợ cả ở dưới ấy độ này ra sao?

    - Đồng bóng chứ c̣n ra sao nữa? Vứt đi hàng trăm hàng ngh́n vào các cửa đền cửa phủ, chứ c̣n sao nữa? Nhất là con Tuyết, con Loan, hai đứa thật là phá gia chỉ tử! Mỗi khi có một gánh hát Nam kỳ ra đây là thể nào chúng nó cũng tốn kém vài trăm bạc để mời các ông tướng tài tử đi hút, đi ăn. Chúng nó phá của ghê lắm, tự do ghê lắm... Lạy Giời lạy Phật cho chúng nó đi lấy chồng mà ngày nhị hỉ, lợn quay đem về th́ cụt tai, để xem cái mặt lợm đời của bà cả vác lên ra làm sao!

    Vạn tóc mai ngừng lại nh́n ông già, khi thấy ông này vẫn thản nhiên như không, lại nói:

    - Này bố ạ, bố đă xem số cho cụ via th́ hẳn bố phải biết...

    - Cái ǵ thế?

    - Bố bảo rằng cứ một lá số tử vi, bố cũng có thể đoán ra nổi là nhà nào có chuyện loạn luân không, có phải thế không?

    - Có thể lắm...

    - Thế bố xem lá số của cụ via th́ ra sao?

    - Nhiều chuyện lạ lắm, nhưng không thể nói ra được.

    - Bố có biết về bà vợ cả cụ via ra sao không?

    Ông già ngồi lên, điềm tĩnh đáp:

    - Bà vợ cả là người hư chứ ǵ!

    Vạn tóc mai vỗ đùi:

    - Chính đấy!

    Một lát lại nói một cách rất bí mật:

    - Này, bố này, con nói điều này th́ bố phải giữ kín, sống để dạ chết mang đi, nhé? Bố phải nhớ rằng một người thứ ba nữa mà biết th́ con sẽ mất mạng nhé! Mà nếu con mất mạng th́ là tại bố hại con đấy nhé! Bố nghe ra chưa?

    - Cứ nói đi mà... Ai là trẻ con?

    - Hiện giờ, bà vợ cả vẫn đi ngủ lang với một thằng cung văn! Thằng cha ḅn rút ghê lắm. Hiện đă làm nhà cho nó rồi đấy.

    - Thế à?

    - Trong lúc ấy th́ cụ nghị Hách nhà ta vẫn tưởng vợ giữ vững lề thói nhà lương thiện, vẫn cứ hiếp... thiên hạ văng tê đi thôi! Con cho Giời cũng có mắt lắm, bố ạ.

    - Chắc không? Sao cái ǵ cậu cũng biết thế?

    Vạn tóc mai méo xệch mồm, đắc chí cười mà rằng:

    - C̣n cái ǵ mà con không biết? Con, con là sở mật thám đấy, bố ạ. Đó là cái kỳ tài của làng bẹp! Nói đấy, chứ việc ấy sở dĩ mà con biết được là v́ nhà con nó đi Hải Pḥng vừa về.

    - Cậu có dám quả quyết việc ấy là đúng sự thực không?

    - Chắc lắm. Nhà con nó tinh lắm, không bao giờ nhầm. Nó mà đă điều tra th́ c̣n phải kể... Nó làm báo cũng được kia đấy, chứ bỡn!

    Ông già trầm ngâm một lúc lâu. Từ đây trở đi ông có vẻ mặt buồn rầu. Ông hút luôn năm sáu điếu thuốc phiện khiến cho Vạn tóc mai phải lấy làm lạ. Sau cùng ông nói:

    - Cậu Vạn, cậu có muốn được vài cái nhà nữa không?

    - Bố ơi, sao bố lại hỏi xỏ con như thế hở bố?

    - Đấy, cậu đă có khí giới trong tay rồi đấy. Nếu cậu thông minh một chút th́ cậu sẽ thành công...

    - Làm sao? Bố muốn bắt con từ nay nịnh hót lăo già hay sao? Thôi đi, bố ạ. Dù con muốn nịnh cũng không xong, v́ những khi lăo già về đây, con muốn vào chào mà không lần nào là lăo không cấm cửa, chỉ thoái thác bằng đủ các cớ.

    - Không! Không phải thế!

    - Thế th́ làm cách nào?

    - Cậu thử cố nghĩ ra xem!

    - Con chịu.

    - Cố nghĩ đi.

    - Bố ơi, thế th́ làm sao bố lại ác thế?

    - Làm cách nào cho cụ phải đau khổ về tinh thần...

    - Đau khổ về tinh thần?... Có lẽ được. Nhưng mà, bố ạ, con chắc cái con người ấy th́ không bao giờ đau khổ cả!... Lừa lọc mọi người, cầm nhà bắt nợ mọi người, giết người, hiếp... người, những việc như thế không phải người thường làm nổi. Con chắc cụ via nhà con có một quả tim bọc sắt, hoặc là không có quả tim!... Đă thế, c̣n việc ǵ khả dĩ làm ông già đau khổ được?

    - Cậu nhầm! Cụ nghị xưa nay tham lam, tàn ác làm hại mọi người, mà không sợ ai đau khổ, mà không thương ai, ấy chỉ v́ là tại cụ nghị chưa đau khổ bao giờ đó thôi. Một người chưa hề đau khổ th́ vẫn ích kỷ. Bây giờ phải làm thế nào cho ông cụ thật đau đớn, đau đớn đến chán đời: Nếu ông cụ phải chán đời th́ c̣n bo bo giữ của làm ǵ nữa? Th́ c̣n nghĩ ǵ mà chả cho thêm cậu vài cái nhà?
    Cậu cứ làm đi, thiên hạ có khi cũng sẽ nhờ cậu mà đỡ khổ sở.

    - Bố ơi! Bố nói thật chí lư! Mà việc ấy phải hành động như thế nào, bố chả cần dặn bảo con cũng hiểu ngay! Con xin bái phục bố đấy! Con nghĩ ra rồi.

    Vạn tóc mai reo xong, nháy mắt mấy cái. Hai người im lặng nh́n nhau, bốn con mắt đầy một thứ ánh sáng sung sướng v́ hiểu nhau.

    Vén quần lên đến bẹn, Vạn tóc mai vỗ đùi đánh bốp một cái, đoạn vớ lấy ấm nước nóng, ngửa cổ tu một hơi cực dài.


    Het chuong 25

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 14 users browsing this thread. (0 members and 14 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •