Tổng thống ǵ lạ vậy, ngồi chờ đối thủ bàn giao, mà bàn giao cái ǵ trời?.Originally Posted by Tigon;134815Sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, đại sứ Martin và những người Mỹ cuối cùng rời khỏi Việt Nam, [B
CS vô tới nơi là thua rồi c̣n mắc mớ ǵ lên đọc tuyên bố.
Thua là thua chứ đâu phải tại Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng mới thua.
CS vô tới mà ông Dương văn Minh làm tổng thong!!.
Đó là lư do mà CS chỉ muốn DVM làm tổng thống. Theo lẽ thường hai bên đánh nhau, mà trong trường hợp này đánh nhau 20 năm dĩ nhiên phải có thù hận chứ, khi thua người bị thua một là chết hai là bỏ chạy. Đằng này, phe thắng vô tới nơi tướng tá khác chạy, c̣n ông này c̣n muốn làm tổng thống và ngồi chờ phe kia!.
====> Háo danh.
Vậy mới có chuyện mà nói .
Dương Văn Minh có em là tướng Việt Cộng , tưởng sẽ được ưu đăi , cho làm Tổng Thống bù nh́n , nên mới ngồi chờ . Thật là khốn nạn , làm mât tiết tháo của người làm Tướng , xú danh muôn đời .
Để tôi kiếm bài đăng tiếp , cho đám Vẹm con " bức xúc " chơi :D
Tigon
Muốn lời ḿnh nói ra mà người ta tin, thứ nhất là ḿnh phải có credit ( không nói dối, sạo...).
Dĩ nhiên đối thủ phải phân biệt, nếu không phân biệt th́ làm ǵ có chuyện đánh nhau 20 năm. Bắn giết súng đạn chứ đâu phải hàng xóm căi lộn đau.
Nhận thức của đa số dân VN rất kém, thấy ngoài Bắc chạy vô đông đảo ḿnh cũng phải có dấu hỏi chứ. Hồi nhỏ tôi nghe bà hàng xóm nói là ḿnh tự hiểu ngoài đó tệ, nghèo nên thiên hạ mới chạy vô chứ có bao giờ nghe người Nam chạy ra Bắc đâu.
C̣n tàu VNTT là có ngàn sĩ quan, cảnh sát mà c̣n nghĩ thành tâm với CS là được hoan hô!====>Tuyên truyền của VNCH quá yếu làm cho sĩ quan nghĩ là họ có tội với đất nước.
(Tôi thấy ngoài đời và đọc hồi kư của mấy ông VNCH)
Có ǵ đâu mà phải " đề pḥng " , mặt thật , tên thật c̣n dám lộ , th́ đâu có sợ bọn chuột nhắt đó .
Làm cho tụi nó nhẩy đong đỏng lên , là ḿnh thành công rồi .
Xem gương Trúc Hồ ḱa , ông ấy có nửa lời nào cải tà cải chính trước những lời dèm pha xấu xa đâu .
Chỉ tiếc là những lời "tấn công " ấy , bao nhiêu là Điều Hành Viên lại không thấy .
Nhưng cũng không sao . Chắc em đă biết , Tigon không trả lời những góp ư vớ vẩn.
Tigon
"nhận tiền của Mỹ sau 7 nam ..."
Ái chà, biết đếm tới số "7" thôi hả?
Nhìn xem "đảng ta" nhận hàng trăm tỷ đô-la đầu tư của ngoại quốc, thêm tỷ tỷ đô-la cái mà ông Trần đòi "xiết" tới xiết lui là "kiều hối" hàng năm cuả NVHN, rồi ...xòe hết tứ chi đếm xem, không đủ thì ...khều người nhà xòe "tiếp vận" và đếm...
cho đến số 37, thì nói tiếp câu này : Xin ăn khắp cùng thiên hạ sau 37 năm vẫn "không làm được ǵ cả" cho đất nước mà chỉ làm cho "phe nhóm" chóp bu của việt cộng giầu thêm, dân VN ngaỳ một nghèo đói đông thêm, giang san cuả cha ông ngaỳ một tan hoang thêm...
Đó mới CHÍNH LÀ TAI HỌA!
TAI HOẠ HÔM NAY không phải cho người việt hải ngoại, mà là CHO CẢ TỔ QUỐC VIỆT NAM, TOÀN DÂN VIỆT NAM TRONG NƯỚC MÀ THÔI!
Chừng nào ai "ngộ" ra cái điều này thì mới thôi nói ...bậy nói bạ những chuyện quá khứ".
…”Bạn ơi nếu tôi có một điều ước, tôi ước mong cho ngày nào trời đất phong quang, chúng ta được trở về đất nước Việt Nam yêu dấu, muốn đi đâu th́ đi. Tôi sẽ đi tới những trại tù năm cũ, thăm lại người xưa, thăm lại các bạn tù chúng ta c̣n nằm lại.
Tôi sẽ tới trại Yên Hạ, tới quận Phù Yên hỏi xem ông cụ Việt trại trưởng năm xưa c̣n sống hay không? Nếu gặp được ông cụ tôi sẽ nầm lấy tay mà nói “Tôi là là cựu tù nhân Yên Hạ đây, cụ c̣n nhớ tôi không, thưa cụ?”
…Một mai qua cơn mê, xa cuộc đời bềnh bồng, tôi lại về bên em…- Trần Trịnh- Nhật Ngân
.
Tôi vừa nhận thư từ Seattle, Mỹ gửi sang. Không phải những người bạn thân quen của tôi mà nh́n tên người gửi thấy đề T. Nguyen lạ hoắc. Sang xứ sở văn minh thực dụng này, tên tuổi lộn đầu lộn đuôi mà chữ viết cũng ít khi dùng đến nên tôi cầm lá thư mà chưa nhớ ra ai. Mỗi người sinh ra trên trái đất này đều có một nhân dáng riêng, cũng như có một nét chữ riêng, có ai giống ai đâu? Bây giờ bỏ cái riêng tư ấy đi, dùng toàn chữ in sẵn trong computer – tiện lợi th́ có tiện lợi thật nhưng cầm cái thư tôi thấy nó lạnh lùng, khô khốc… Bề ngoài bao thơ không cho tôi một tín hiệu t́nh cảm nào, tôi hờ hững mở thư. Nhưng vừa đọc, tôi đă vô vàn cảm xúc: “Anh P. ơi, chấc anh không nhớ được em đâu, nhưng em nhớ anh hoài, em nhớ “ông già chăn ngựa”. Em là “La Sơn Phu Tử” đây.” Những cụm từ “ông già chăn ngựa ” và “La Sơn Phu Tử” đă như chiếc ch́a khóa mở ra một quăng đời tù tưởng đă nhạt nḥa trong kư ức…
Dạo ấy là cuối năm 1977, chúng tôi vừa từ giă trại tù quân quản Liên trại 2 để đến một nhà tù chính thức Yên Hạ – Sơn La thuộc Công an – Bộ Nội vụ. Cùng là đi cải tạo nhưng bên trong có chia ra nhiều loại. Loại cải tạo trong Nam tương đối nhẹ nhàng hơn, ngắn hạn hơn. Tù nặng, tù lâu là ra Bắc. Những năm đầu ra Bắc, tù đặt dưới quyền quân quản, tức là do bộ đội quản lư. Sau chừng từ 2 đến 3 năm tù được chuyển dần từ trại “trâu xanh” (bộ đội) sang trại “ḅ vàng” (công an). Ở trại tù chính thức của Bộ Nội vụ như trại Yên Hạ này chúng tôi được gặp những bạn tù anh em ta bị bắt từ hồi Mậu Thân (1968) cũng như một số anh em khác, tù binh từ trận Hạ Lào (1971). Những trại tù này thường là trại hỗn hợp vừa có tù chính trị (như tụi tôi) vừa có tù h́nh sự. Bên h́nh sự có thiếu ǵ những người tù bị h́nh án nặng nề từ 20 năm đến chung thân ở đây.
Đến trại Yên Hạ này, tôi được gặp Trung tá Kh., dân Tiếp vận bị bắt hồi Mậu Thân khi về Huế ăn Tết thăm gia đ́nh. Anh c̣n sống sót không nằm trong nấm mồ tập thể mấy ngh́n người, kể ra cũng phải tạ ơn Trời Phật. Cho đến lúc này th́ Kh. đă có thâm niên 9 năm tù, kinh nghíệm hơn tụi tôi nhiều lắm (mới có trên 2 năm). Khi được hỏi về sự khác nhau, giống nhau giữa 2 trại trâu xanh và ḅ vàng Kh nói: “Một bên là dao găm, một bên là thuốc độc, không biết bên nào êm ái hơn bên nào”.
Ngừng một lát Kh. Nói tiếp: “Tuy nhiên, qua các trại miền Bắc tôi thấy cuộc sống tù đày tùy thuộc khá nhiều vào trại trưởng. Mới chuyển sang trại ḅ vàng Công an mà các bạn được về đây là khá đấy. Ông cụ Việt, trại trưởng trại này là một biệt lệ trong các cai tù… Rồi các bạn sẽ thấy”.
Chúng tôi nhận ra biệt lệ này ngay trong lần đầu tiên lên hội trường nghe “huấn thị”. Trại trưởng trại Yên Hạ, cấp bậc Trung tá Công an, thường được gọi thân mật là cụ Việt, là một ông già tóc bạc, tuổi trên dưới 60, dáng vẻ trầm tư, phát ngôn mực thước. ông nói “Chúng tôi được trên giao nhiệm vụ quản lư các ông, cải tạo viên chính trị.
Phạm nhân chính trị có quy chế riêng. Trại sẽ áp dụng đúng quy chế ấy đối vđi các ông. Tôi mong các ông chấp hành nội qui nghiêm chỉnh để trại chúng tôi thực hiện tốt mục đích trên giao mà các ông cũng tạo được kết quả bước đầu trong học tập cải tạo”.
C̣n tiếp ...
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)
Bookmarks