Mấy người khách ngồi hàng ghế giữa vội dồn vô, để trống một chỗ ngay phía sau cùng.
Tôi vội ngồi xuống, thở phào, trút hết mọi sự mệt nhọc rồi kín đáo quan sát
. Trong xe có ba hàng ghế, hai hàng hai bên, và một hàng ghế giữa. Những người ngồi ở hàng ghế giữa đều quay lưng vào nhau và quay mặt ra hai phía. Vậy là ba hàng ghế, nhưng có bốn hàng người ngồi. Đa số hành khách trong xe là phụ nữ, chỉ có hai, ba người đàn ông lớn tuổi, vài anh thanh niên và năm, sáu trẻ em, trong đó có cả hai, ba em bé được cha mẹ bồng trên tay.
Nh́n thoáng qua khoảng 40 hành khách trên xe, tôi mừng quá, v́ không thấy bóng dáng một người bộ đội, hay cán bộ cộng sản nào. Hầu hết hành khách đều là người Miền Nam, nét mặt lam lũ, vất vả, chất phác và chân thật. Chỉ có bốn, năm cô ngồi ở hàng ghế bên phải, phía trong cùng là mặc áo dài trắng. Ngay cạnh mấy cô có hai anh thanh niên trẻ, tuổi mới ngoài hai mươi. Nh́n qua, tôi đoán họ là sinh viên hay thầy cô giáo của một trường học nào đó.
Ngay khi bước lên xe, tôi linh cảm có cái ǵ bất b́nh thường. Có lẽ sự bất b́nh thường đó là do sự xuất hiện của tôi. Trong một thoáng rất nhanh, tôi thấy vài ánh mắt ṭ ṃ nh́n tôi. Nhớ đến cô bé trong quán nước bên đường, tôi nghĩ ngay, nếu một cô bé b́nh thường có thể nhanh chóng nhận ra tôi là một người tù trốn trại, th́ làm sao tôi có thể qua mắt được cả 40 người ngồi trong xe? Không hiểu sao, lúc đó mọi người đều im lặng.
Đây là chuyện lạ, v́ thông thường, các ông các bà ngồi chật trội trong một chiếc xe đ̣ như thế này, bao giờ cũng tṛ chuyện rôm rả đủ thứ trên đời… Người tôi như nổi gai và tôi thấy thật lúng túng, không biết ḿnh nên phản ứng như thế nào. Chỉ cầu mong làm sao, trong 40 hành khách trên xe, không có cán bộ phường khóm, hay tên “cách mạng 30″ nào.
Người lơ xe đập tay vào vai tôi rồi hỏi:
- Chú về đâu?
Tội giật ḿnh, vội trả lời, không kịp suy nghĩ:
- Về B́nh Dương.
Người lơ xe nói số tiền, lâu ngày tôi không nhớ là bao nhiêu. Tôi vội lấy tiền trao cho anh lơ xe. Ngay lúc đó, một chị tuổi khoảng bốn mươi, ngồi ngay đối diện tôi, nói trổng:
- Từ đây về B́nh Dương tui sợ nhất Bến Cát. Mấy thằng bộ đội ở đó chúng kiểm soát không sót thứ ǵ.
Tôi nh́n chị. Chị nói trổng, nhưng chị nh́n thẳng tôi, ánh mắt của chị như gói ghém, gửi gắm điều ǵ đó, khiến tôi có cảm giác như câu nói của chị dành riêng cho tôi. Chị nói tiếp, lần này rơ ràng hơn:
- Đến đó là tụi nó hỏi giấy tờ từng người một. Mấy chú tù cải tạo trốn trại mà đi qua đó là bị chúng bắt lại nhiều lắm đó.
Một ông trong xe cũng cất tiếng phụ hoạ:
- Qua đó, có giấy tờ đầy đủ cũng c̣n lôi thôi, chớ đừng nói không có giấy tờ… Ai mà không có giấy tờ là cầm chắc bị chúng bắt
C̣n tiếp...
Bookmarks