Originally Posted by
Tigon
* Khi đọc xong truyện này, sự thực tôi rất xúc động.
Hành động của một anh thanh niên và tâm trạng của em gái khiến tôi nghĩ nhiều về t́nh cảm gia đ́nh. Anh thanh niên có t́nh cảm với mẹ, nhớ đến mẹ trong ngày lễ, cô bé cũng thế.
C̣n tôi, dù rằng tôi không nổi tiếng, không là một ngôi sao màn bạc, khồng là một danh nhân, một nhà ngoại giao lỗi lạc... tôi chỉ là một con người b́nh thường, được sinh ra trong một gia đ́nh nông dân nhưng mẹ đă hy sinh cả một đời, lo cho tôi ăn học, lo cho tôi thành người như ngày hôm nay.
Có thể nói tôi là niềm tự hào cho gia đ́nh, cho ḍng họ, nhưng chưa một lần tôi nghĩ sẽ phải tặng mẹ một bông hồng, một món quà nhân ngày sinh nhật, ngày 8.3 hay bất kỳ một ngày nào đó có ư nghĩa nhất với mẹ.
Trong gia đ́nh tôi, mối quan hệ t́nh cảm luôn khô khan, cứng ngắc, từ bé tôi đă quen với cách thức cư xử của người chịu thi hành các mệnh lệnh từ cha, mẹ, các anh chị mà quên mất t́nh thương, t́nh máu mủ ruột rà của các thành viên.
Tôi sống khô khan t́nh cảm hay nói cách khác là chỉ biết biểu lộ t́nh cảm của ḿnh với chính ḿnh.
Tôi lớn lên, đi học đại học, trở thành một người có vị trí tương đối trong xă hội, ngày ngày vẫn lo cơm áo gạo tiền, lo cho mẹ già, cho các cháu nhưng có lẽ mẹ tôi trong lúc này, khi tuổi đă xế chiều cần nhất là t́nh thương yêu của con cháu, sự quan tâm của các con hơn là những nhu cầu vật chất mà hàng ngày tôi cố đáp ứng cho bà.
Tôi luôn cố gắng hoàn thành các bổn phận, trách nhiệm với mẹ, với các thành viên trong gia đ́nh nhưng quên mất ḿnh cần sống có t́nh cảm, có sự quan tâm, lo lắng và gần gũi.
Tôi nhớ rất rơ từ ngày cha tôi mất chưa một lần tôi khóc, tôi cố nén những cảm xúc vào trong ḷng để quyết chí thực hiện ước mơ hoài băo mà cha mong ước nơi tôi.
Tôi lao vào học tập, lao vào kinh doanh kiếm tiền để phục vụ cho việc học của ḿnh. Tôi không c̣n có thói quen bộc lộ cảm xúc với mọi người, kể cả mẹ, người tôi luôn yêu thương nhưng một lời "mẹ ơi! con yêu mẹ lắm!" tôi cũng không bật thốt được...
Ngày hôm trước, đứng trước phần mộ của cha tôi đă khấn nguyện và cầu mong ḿnh sẽ có được những t́nh cảm, sự quan tâm, yêu thương của gia đ́nh như những người bạn khác nhưng chính tôi, tôi lại quên mất chân lư, muốn người khác yêu thương ḿnh th́ trước tiên ḿnh phải sống và phục vụ họ trước.
Cảm ơn một nhánh hồng của cô bé trong mảnh truyện này và cảm ơn cả một bó hồng mà anh thanh niên lặn lội hơn 300km để trao tận tay mẹ dù rằng đường xa cách trở.
Tôi sẽ trở về tặng mẹ những bó hồng, những t́nh cảm yêu thương nhất mà tôi cố giấu kín trong ḷng bấy lâu nay.
Tôi sẽ hát bên tay mẹ, tôi sẽ cho mẹ biết có mẹ trên đời là món quà vô giá nhất mà thượng đế dành tặng cho tôi, cho những người con trên thế giới này.
*Tôi thật sự xúc động khi đọc câu chuyện trên, tôi đă sống không gần mẹ tôi 7, 8 năm nay rồi, khi đọc xong tôi muốn bay ngay về và tặng mẹ tôi 1 đóa hồng thật tươi
*Khi tôi đọc xong chuyện này bỗng dưng ko hiểu v́ sao tôi múôn khóc, v́ tôi thường căi lại mẹ ḿnh. Trong truyện ấy cô bé thật là hiếu thảo hơn tôi. Tôi sẽ làm 1 ng con hiếu thảo
*Ḿnh phải làm việc đó khi mà ḿnh c̣n có mẹ. Bởi một lẽ cho dù bố là tất cả nhưng những lúc vắng mẹ th́ bố cũng chỉ là bố mà thôi. Khi mà gặp khó khăn trong cs th́ ta thường nhớ về mẹ...
*khi đọc qua những ḍng chữ trên tôi cảm thấy hạnh phúc thay cho những người c̣n có mẹ , tôi cũng c̣n mẹ nhưng v́ việc học vấn tôi phải đi xa mẹ và ít có thời gian gần Người
Tôi viết những ḍng chữ này mong những ai có mẹ bên cạnh hăy chăm sóc và thương mến mẹ thật nhiều có một ngày mẹ sẽ không c̣n bên cạnh ḿnh nữa như cô bé trong câu chuyện thật tội nghiệp nhưng cô bé đă làm cho mỗi người chùng ta phải suy nghĩ.Chúc cho những người c̣n mẹ luôn được hạnh phúc.
Câu chuyện cũng mang 1 ư nghĩa thật cao cả, chúng ta hăy biết trân trọng giữ ǵn những ǵ ḿnh đang có đừng để đến khi quá muộn chúng ta sẽ phải hối hận
*Tôi đâ từng rất giận mẹ tôi v́ bà quá khắt khe với tôi, bà lúc nào cũng xét nét với tôi từ lời ăn tiếng nói, đến cách ăn mặc kể cả những chi tiêu cho cá nhân tôi.
Nhưng rồi càng lớn tôi càng hiểu rằng thật hạnh phúc khi có mẹ, tôi càng thông cảm với những lo toan vất vả của mẹ.
Và quan trọng hơn hết tôi nhận ra rằng tôi là một phần của mẹ. Trong tôi chảy ḍng máu của mẹ tôi, da thịt tôi là da thịt của mẹ tôi. Mẹ gửi vào tôi ứơc mơ thời trẻ của mẹ.
Chúng ta là máu thịt của mẹ, điều đơn giản như vậy sao chúng ta lại khó nhận ra!!!???
*** Sau khi bài này được đăng lên net , cả hàng trăm người con đă gửi đến những tâm t́nh đối với Mẹ hiền . Tôi chỉ copy vài bài tiêu biểu .
C̣n các bạn VL ?
Tigon
Bookmarks