Tài liệu tôi trích từ cuốn sách " TRUI RÈN TRONG LỬA ĐỎ " của Trần Bạch Đằng đây:
Cuộc biểu t́nh gần Viện Hoá Đạo ngày 28-5-1966
Một số chùa chiền trở thành cơ sở bí mật cho các hoạt động phá hoại của cộng sản như Ấn Quang, lúc bấy giờ do TT Thích Thiện Hoa chủ tŕ, trung tâm Quảng Đức, Đại học Vạn Hạnh. Theo tài liệu của Thành đoàn TNSVHS trong cuốn “Trui rèn trong lửa đỏ” đă viết về Đại học Vạn Hạnh như sau:
Viện đại học Vạn Hạnh thành lập năm 1964 là một đại học của Phật giáo. Trường ở đối diện chợ Trương Minh Giảng. Trước năm 1968, tổ chức cách mạng cũng có hoạt động ở đây. Đêm đón tết Mậu thân, tổ chức cách mạng ngay tại trường với một cuộc tập họp táo bạo, sinh động. Tuy nhiên lực lượng ta thời này chưa mạnh. Tháng 10/68, t́nh h́nh tổ chức cách mạng ở trường sau thời gian bị đánh phá, coi như trắng. Thành đoàn chỉ đạo đồng chí Sáu Tỉnh, tức Đỗ Quang Tỉnh, nay là cán bộ ban Hợp tác kinh tế của Uỷ ban nhân dân thành phố về xây dựng lại bằng tổ chức Liên đoàn sinh viên Phật tử Vạn Hạnh.. Và họ đă kết luận: kể từ tháng 5/1972, một chi bộ chính thức của Vạn Hạnh được thành lập.
Và một câu đánh giá quan trọng như sau: Từ những ngày đó, Vạn Hạnh trở thành một pháo đài xuất quân đốt xe Mỹ và chống bầu cử
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 96).
C̣n Ấn Quang được ghi lại như sau:
Những ngọn lửa bùng lên tuyệt đẹp trên đường phố. Các báo gọi những chiến sĩ đốt xe Mỹ là du kích quân sinh viên học sinh. Và chùa Ấn Quang trong những ngày ấy, là một chiến lũy của họ. Những người mẹ, người chị vượt qua những hàng rào cảnh sát, lựu đạn cay, ṿi phun nước… đến với những đứa con ngoan của thành phố… “Tụi bay cứ đốt, đốt hết những quân chó đó đi…” Các mẹ, các chị căn dặn, nhắc nhủ với một ḷng căm thù như vậy.
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 110).
Tuy nhiên, dưới mắt người Cộng Sản, họ đă nh́n lại vai tṛ của Phật giáo như sau:
Viện Hoá Đạo, lá cờ đấu tranh vang dội một thời đang ủ rũ và chia rẽ, phân hóa. Kẻ về Vĩnh Nghiêm với lá cờ chống Cộng rách rưới. Kẻ về Vạn hạnh ḍ dẫm một lối đi. Người về Ấn Quang gần gũi với quần chúng, với thanh niên. Viện hóa đạo c̣n lại những chiến lược gia ủng hộ Khánh- Hương đàn áp phong trào, bắn chết học sinh Phật tử Lê Văn Ngọc.
Và kể từ nay: “Ngọn cờ Phật giáo lănh đạo đấu tranh hạ xuống, ngay từ trong ḷng Phật tử, nhường chỗ cho lá cờ cách mạng phất cao lănh đạo phong trào đấu tranh của Sài g̣n, của tuổi trẻ thành phố.”
Năm 1964 đă kết thúc như vậy. Tuổi trẻ thành p[hố kết thúc 10 năm sóng gió, để bước vào cuộc chiến đấu mới 10 năm sục sôi kỳ lạ.
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 350-351).
Thêm vào đám đông đ̣i đó, c̣n có một Thích Nhất Hạnh vu cáo về một cuộc tàn sát chỉ có trong tưởng tượng của ông ấy:
Làng tôi hôm qua v́ có 6 người Cộng sản về
Nên đă bị dội bom hoàn toàn tan nát
Cả làng tôi hoàn toàn chết sạch
Lũy tre ngơ ngác
Miếu thờ ngă gục
(Thơ Thích Nhất Hạnh )
Đáng nhẽ ông ấy phải viết rơ như thế này: Chỉ c̣n sống có ḿnh tôi, để viết những điều vu cáo này. Có thật như thế không? Ngôn ngữ của sự gian dối? Một nhà sư nói gian dối th́ phải gọi ông ta là ǵ?
Và để tường thưởng cho vị thiền sư, cộng sản đă có những lời lẽ trân trọng như sau:
“Người Sài g̣n, tuổi trẻ Sài G̣n biết ơn những bậc tu hành chân chính đă quên ḿnh v́ nghĩa lớn, những phật tử hy sinh trong băo lửa đấu tranh làm suy yếu kẻ thù, làm rối loạn hậu phương của chúng, tạo điều kiện thuận lợi cho Sài G̣n, tuổi trẻ Sài G̣n bung ra ào ạt giành một thế đứng công khai phất cao cờ cách mạng sau bao nhiêu năm xúc tích lực lượng chuẩn bị thời cơ”.
Đó là những lời lẽ trân trọng mà người cộng sản đă dành cho Thích Nhất Hạnh. (trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 349).
Sách này do việt cộng Trần Bạch Đằng viết đấy. Không có chữ nào của tôi đâu. Không chịu vô Google đọc, có cần tôi gửi tặng cho một cuốn không?
Bookmarks