Luật Mỹ và Canada, buộc các nhà sản xuất phải in rơ hàng chữ “Made in + tên quốc gia” để khách hàng biết sản phẩm ấy do nước nào sản xuất. Điều đó làm cho Trung Cộng kẹt. Hàng “Made in China” ban đầu được chuộng v́ quá rẻ, nhưng khách mua về mới biết trong 100 món đă có tới 95 món xài không được: phẩm chất kém, không bền, không an toàn và độc hại.
Khi người ta bắt đầu chê hàng “Made in China”, các nhà sản xuất ở Trung Cộng bắt đầu in hàng “Made for + tên hăng + tên quốc gia”. Thí dụ: “Made for ABCD, USA”. Made in là làm tại, made for là làm cho. “Made for ABCD, USA” là làm cho hăng ABCD ở Mỹ. Cũng có câu “Made in China" in chữ to hơn nửa con kiến riện “bê-bi” một chút, nằm co ro đâu đó trên hộp. Nhờ tên “ABCD” quen thuộc, hàng lại bán chạỵ. Nhưng rồi cái tṛ lưu manh này cuả bọn chệt lại bị phát hiện, hàng chệt lại ế.
Chúng lại nghĩ ra cách lường gạt khác, các hăng sản xuất chệt cho in hàng chữ “Packaged in + tên quốc gia”, nghĩa là vô hộp, đóng gói tại nước nào đó, dĩ nhiên không phải China. Câu “Made in China” vẫn in chữ to hơn nửa con kiến riện mới nở một chút, nằm khiêm tốn đâu đó trên hộp, xa xa hàng chữ “Packaged in..." Khách mua không để ư, quên rằng món hàng chỉ được vô hộp tại bản xứ chứ không hề bao giờ được sản xuất tại bản xứ. Hàng lại bán chạy tiếp.
Rồi chính phủ các nước phát giác, đổi luật. Con rùa hành chánh ́ ạch ḅ măi rồi cũng tới nơi. Luật mới buộc: phải in chữ “Made in … tại đâu” phải to ngang cỡ chữ “vô hộp tại đâu”, hay “làm cho ai” bán. Hai hàng chữ này phải đi cặp kè với nhau như Mao xếnh xáng cặp kè với nường Giang Thanh thời c̣n son trẻ. Luật mới giúp khách hàng đỡ toi tiền, và mấy anh sản xuất ở Trung Cộng lại bắt đầu xẹp túi.
Hàng “Made in China” vơi dần, vơi dần và có thể biến mất tăm luôn trong một ngày đẹp trời nào đó.
Nhưng đừng vội mừng!
Mấy anh nhà buôn Tàu phù sẽ “động năo", “khẩn trương phấn đấu với bản thân” để t́m ra cách lường gạt mới. Quả vậy! Hàng mới xuất hiện, đông đảo, ồ ạt, tràn ngập như độ nào: “Made in PRC”. Th́ ra với bản tính gian xảo cố hữu – mà văn học Trung Hoa – gọi là cơ trí, một tiếng khen, các nhà sản xuất Trung Cộng có cách lường gạt khác: Thay v́ in là “Made in China” khó bán, họ in là “Made in PRC”.
PRC là của khỉ ǵ, mấy ai nhớ cho ra! Và người ta cứ mua. Mua về xài không được, vất đi th́ tiếc mà giữ lại chật nhà, khi ấy mới tức ḿnh nặn óc truy tầm mấy chữ viết tắt PRC xem nó là con quái vật nào, mới hay nó là People Republic of China, Cộng hoà Nhân dân Trung quốc, vẫn cái tổ con chuồn chuồn! Lại chờ các ông nhà nước tây đổi luật lần nữa. Lần này khi luật mới nữa ra đời, cấm in tên nước bằng chữ viết tắt, th́ mấy anh gian thương Ba Tàu đă hốt một mớ tiền khuân về nhà hỉ hả ngồi đếm và ngẩm nghĩ t́m ra chữ “Made in … lưu manh” khác để tiếp tục lường gạt mấy anh da trắng và mọi màu da khác.
Cái tṛ lưu manh, lường gạt là bệnh thâm căn cố đế của bọn chệt, đă ngấm trong máu của Hán Tộc, không bao giờ gạt bỏ được. Nhớ ngày nào hàng sản xuất tại Chợ Lớn, chúng in chữ "Made in HongKong" để lừa dân ta. Sau người Sàig̣n đă phát giác ra nên mới có câu: "Hồng Kông bên hông Chợ Lớn".
Cũng nhớ lại trước năm 1975, bọn chệt thao túng nền kinh tế của ta một cách vô lương tâm. Các trạm thu gom lúa và các nhà máy xay lúa ở miền Tây, các xà lan, các doàn xe tải chở gạo từ Hậu Giang đi các ngả đều nằm trong tay các công ty chệt. Do vậy chúng tự tung tự tác ấn định giá bán, dĩ nhiên không bao giờ rẻ. Khốn nạn hơn nữa thỉnh thoảng chúng lại ếm hàng, tạo ra t́nh trạng khan hiếm để tăng giá. Hậu
qủa là nông dân VN sản xuất ra gạo, nhưng dân VN lại bị bọn chệt bóp hầu bóp cổ triền miên.
Khi ông Kỳ làm thủ tướng, thấy giá gạo cao một cách vô lư, ông ta bèn gọi các tay chệt, trùm lúa gạo đến, cho ghi tên từng đứa, gấp lại rồi bỏ vào trong cái mũ lưỡi trai. Sau ông ta phán: "trong 24 giờ đồng hồ nữa mà giá gạo không sụt xuống 1/2 th́ các anh buộc phải trở lại đây để bốc thăm. Tôi bốc trúng tên anh nào th́ anh đó sẽ ra pháp trường cát ngay tức th́.
Quả nhiên sau đó giá gạo giảm gần 1/2. Báo chí trong và ngoài nước
đặt tên cho giải pháp này là "nền kinh tế mũ lưỡi trai". Cùng với giải pháp quái dị này và việc xử bắn Tạ Vinh nên t́nh h́nh kinh tế lúc đó đă lắng dịu.
Cũng phải nhắc đến chính phủ của TT Diệm đă kiểm soát bọn chệt rất gắt trong lănh vực luá gạo nên các vụ đầu cơ tăng gía ít xẩy ra. Ngoài ra thời đó bọn chệt c̣n bị cấm kinh doanh 11 mặt hàng trong đó có lúa gạo, bị buộc phải nhập tịch, các bảng hiệu phải viết bằng chữ Việt v..v..
Tiếc thay khi TT Diệm bị ám sát, các biện pháp kia không ai thực thi nữa
và bọn chệt lại tung hoành bóp hầu bao dân Việt ngay trên quê hương Việt. Chúng tung hoành đến nỗi tên trùm chệt ở VN, Lư Long Thân trở thằnh cố vấn cuả TT Thiệu. Hồi đó, sĩ quan cấp tá không có phe đảng mà
muốn làm một chức vụ nào có lợi tức béo bở, đến gặp Lư Long Thân là xong ngay sau khi ngă giá.
Ngày nay bọn chệt ở Việt Nam chắc c̣n tung hoành dữ dôi hơn xưa. Chỉ
khổ cho dân Việt thôi!
Theo Làng Văn một phần
Bookmarks