“Không thể vô can”
“Xin dành cho những ai chưa 1 lần
đến vườn hoa Lê Nin để biểu lộ ḷng
yêu nước của ḿnh” (NTL)
Buổi sáng 21- 8 – 2011, như mọi chủ nhật gần đây, tôi vẫn bất đắc dĩ phải liên hệ với cuộc sống bên ngoài bằng bàn phím của chiếc máy tính quen thuộc của ḿnh. Tôi thấy xuất hiện bên tượng đài Lư Công Uẩn, đức vua có công rời đô từ Hoa Lư về vùng đất thiêng có Hồ Gươm huyền thoại, 3 nhóm người Việt Nam rất trẻ, có lẽ họ cũng chỉ mới vừa giă từ sách vở, chia tay thầy cô, bạn bè những ngày chưa xa. Vậy mà hôm nay họ lại có những cách hành xử khác nhau đến thế.
Trong lúc trên sân khấu di động mới dựng trong đêm, nhóm các vũ nữ chân dài trong những phục trang na ná đám vũ công đến từ Triều Châu, Thượng Hải… đang uốn éo để khoe 3 ṿng trời phú cho thân thể ḿnh th́ 2 nhóm c̣n lại: Nhóm thanh niên sinh viên đi biểu t́nh ôn hoà phản đối Trung Quốc và nhóm thanh niên đeo băng đỏ lại lao vào nhau thật quyết liệt.
Tôi đă thấy những lá cờ tổ quốc bị cuộn lại, những biểu ngữ phản đối Trung Quốc bị dẫm đạp không thương tiếc trên mặt đất lầy lội.
Tôi đă thấy những thanh niên đi biểu t́nh nắm chặt tay nhau, nối ṿng tay lớn bị nhóm đeo băng đỏ lôi cả dây rồi nhét vội nhét vàng vào cửa xe bus .
Tôi đă nghe thấy tiếng khóc ai oán của người con gái một bà người Việt từ Đức trở về: “Các người là những kẻ độc ác!” khi cô chứng kiến cảnh mẹ và em cô bị khống chế rồi cũng bị nhét vội nhét vàng vào cửa xe bus, c̣n băng ron lớn trên cùng là h́nh ảnh 2 lá cờ VN và Đức, phía dưới là ḍng chữ: “Bảo vệ toàn vẹn lănh thổ lănh hải Việt Nam là nhiệm vụ của toàn dân”của bà cũng bị dẫm đạp như thế nào.
Người mẹ từ Đức Quốc trở về.(Ảnh của Quê Choa.info)
Tôi đă nhận ra rất rơ những gương mặt rất nổi tiếng: Lê Dũng, Nguyễn Tiến Nam, Nguyễn Chí Đức, Nguyễn Văn Phương, Ngô Duy Quyền, Bích Phượng, “Hoa Hậu” biểu t́nh Trần Kim Tiến, đặc biệt là “Nữ Tướng Biểu T́nh” Bùi Thị Minh Hằng 2 vai nặng gánh NỢ NƯỚC – THÙ NHÀ bị nhét vào ô tô rồi vẫn c̣n nhoài người ra qua cưả sổ để hô lớn: “Phản đối Trung Quốc đe doạ Việt Nam!” – “Bảo vệ Biển Đảo Việt Nam!”…
Tôi xúc động đến rơi nước mắt khi thấy những thanh niên chưa bị khống chế, họ không hề run sợ, không hề tháo chậy…sau những phút bối rối, họ đồng thanh: “Lên xe đi anh em ơi!”, họ đă thực sự “Không bỏ anh em – Không bỏ bạn bè” và biểu t́nh vẫn cứ nổ ra trong xe bus giam người.
( C̣n tiếp...)
Bookmarks