Trúc Giang * Kỹ Thuật Đánh Phá Tinh Vi Của Việt Cộng
Trúc Giang tôi vừa nhận được email của ông Huỳnh Quốc B́nh, viết ngày 18-7-2012 tại Salem, Oregon, có câu:“Việt Cộng có dốt nhưng chúng không ngu. VC sẽ không bao giờ mang dép râu, đội nón cối, mang súng AK để tiếp xúc hay “tiếp cận” người Quốc Gia, mà chúng xử dụng các vỏ bọc “từ thiện”, “văn hoá”, “tôn giáo” v.vLà những thứ được xem như “bất khả xâm phạm”. V́ thế, ai mơ hồ về VC là lập tức trở thành nạn nhân của cái đám đảng cướp VC ngay”.(Huỳnh Quốc B́nh).
Đám người thực hiện những cái “vỏ bọc” đó là tay chân, hạ bộ nằm vùng của chúng. Đám nầy cũng có những học vị “cao cấp”, nên kỹ thuật rất tinh vi.
* Những chiêu bài mới nghe rất có lư
Những chiêu bài “đoàn kết dân tộc”, “xoá bỏ hận thù”, “xây dựng quê hương”, mới nghe th́ thấy có lư quá. Các tôn giáo và truyền thống đạo đức dân tộc, luôn luôn khuyên người không nên mang thù hận trong ḷng, v́ như thế, th́ trước hết là tự hại ḿnh. Khoan dung, tha thứ là nếp sống được ca ngợi.
VC lợi dụng ḷng nhân từ, ḷng yêu nước, yêu quê hương và t́nh dân tộc để tuyên truyền, mục đích đánh phá các tổ chức tranh đấu cho dân chủ, tự do và nhân quyền của người Việt tỵ nạn Cộng Sản ở hải ngoại.
a- Chiêu bài xoá bỏ hận thù
Việt Cộng cho rằng người quân nhân VNCH là Việt gian, tay sai đế quốc Mỹ, luận điệu nầy được báo Người Việt đăng tải ngày Chủ nhật 8-7-2012 vừa qua. Nhiều người chưa thấu hiểu rằng, chiến sĩ VNCH chính là đồng bào miền Nam, v́ bảo vệ tự do, dân chủ, bảo vệ nước VNCH, nên những người con của Tổ quốc, là con, là chồng, là cha trong gia đ́nh của người miền Nam, đă tập họp trong những đơn vị quân đội, chiến đấu chống lại những tên tay sai Cộng Sản quốc tế trong kế hoạch nhuộm đỏ miền Nam và thế giới.
Sau ngày 30-4-1975, người miền Nam mới hiểu thấm thía câu nói của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, là “Mất nước là mất tất cả”. Thấm thía nhất là những lúc phải xếp hàng mua từng kí gạo, khi ăn bo bo dài dài, khi bị đuổi đi kinh tế mới… Gia đ́nh chị bán sạp vải ở chợ Bà Chiểu phải đi kinh tế mới v́ không lao động sản xuất, con buôn thuộc về giai cấp bóc lột.
Đồng bào phường khóm cảm thấy không c̣n tự do đến nổi phải bỏ dở công việc đang làm, khi một cậu bé 15 tuổi, tay mang băng đỏ, cầm loa triệu tập, họp mít tinh khẩn cấp tại sân trường học…
Chừng đó, mọi người mới thấy tự do là đáng quư, và trong những câu chuyện nói về lư do bị mất nước, th́ nhiều người thở ra, tự nhận, ḿnh cũng có ít nhiều trách nhiệm trong đó. Chị bán rau cải hối tiếc việc tham gia biểu t́nh do tay sai VC nằm vùng, giật dây hoặc tổ chức. Bác thợ hớt tóc tự nhận ḿnh cũng có trách nhiệm trong việc cho con đi trốn quân dịch…
Việt Cộng tuyên truyền rằng, người quân nhân VNCH có mặc cảm bị bại trận, bị tù cải tạo, gia đ́nh bị đuổi đi kinh tế mới, tài sản bị cướp, cho nên mới thù hận mà chống cộng, thậm chí những tên bưng bô cho VC, c̣n cho rằng chống cộng v́ cảm tính, v́ thánh chiến, chống cộng chết bỏ, chống cộng v́ xôi thịt…
Cho rằng đấu tranh cho dân chủ là do thù hận, là hoàn toàn sai lầm. Tại sao sai?
Đấu tranh đ̣i dân chủ, tự do cho đồng bào trong nước không phải do thù hận
Những tổ chức người Việt tỵ nạn Cộng Sản đấu tranh cho dân chủ, tự do, không phải cho ḿnh, mà là cho 83 triệu đồng bào VN chân chính trong nước (trừ 3 triệu đảng viên). Người Việt ở Mỹ, châu Âu, châu Úc đă có tự do, đă được đối xử b́nh đẳng với người dân bản xứ. Nhiều trường hợp con cái của họ được ưu đải, giúp đở trong việc học hành c̣n ưu tiên hơn con cái người bản xứ, cụ thể là ở Hoa Kỳ trong việc đuợc cấp Pell Grant.
Trong những cuộc biểu t́nh chống cán bộ VC, như chống Tôn Nữ Thị Ninh, Phạm Gia Khiêm, Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, th́ những biểu ngữ chỉ đ̣i “Democracy for Vietnam”, Freedom for VN”, “Human Rights for VN”, chả có thù hận ǵ cả.
. Những “nhà dân chủ” trong nước không có thù hận mà cũng đ̣i tự do, nhân quyền
Những người sinh ra, lớn lên, đuợc giáo dục dưới mái trường XHCN, những cựu bộ đội, những đảng viên, họ hoàn toàn không có mặc cảm bại trận, tù cải tạo, trái lại, một số người c̣n ít nhiều được hưởng quyền lợi của đảng CSVN, thế tại sao họ đấu tranh đ̣i tự do, dân chủ?
Những người dũng cảm, bất khuất trước bạo quyền như các luật sư Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Cù Huy Hà Vũ, Lê Công Định, Lê Quốc Quân, Nguyễn Bắc Truyền, Lê Nguyên Sang, Bùi Thị Minh Hằng, Lư Thị Thu Trang, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, chị Phạm Thanh Nghiên, thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung, cô Huỳnh Thục Vy, kỹ sư Đỗ Nam Hải, bác sĩ Nguyễn Hồng Sơn…họ hoàn toàn không có hận thù ǵ trước kia với đảng CSVN cả. Họ chỉ v́ dân tộc VN mà thôi.
Tóm lại, cái chiêu bài chụp mủ, đấu tranh chống chế độ độc tài, là do thù hận th́ hoàn toàn sai lầm. Nhưng rất tiếc, cũng có nhiều người tin, đó là trường hợp ca sĩ Chế Linh. Ông nầy tuyên bố: “Theo tôi nghĩ, th́ cũng đă hơn ba mươi năm qua rồi, cũng nên xoá bỏ hận thù”.
Cái đau hơn bị ḅ đá của Chế Linh là, ông ca sĩ nầy đă xoá bỏ hận thù đối với VC, nhưng VC không xoá bỏ hận thù đối với ông. Bị cấm hát ở Hà Nội v́ những lư do được nêu lên, nhưng khi ở Sài G̣n, không c̣n những lư do bị Hà Nội cấm, nhưng ông vẫn bị bịt miệng. Hết hát. Tại sao?
Theo Trúc Giang tôi nghĩ th́, nếu ở Hà Nội, chỉ có lèo tèo vài chục hoặc vài trăm khán giả tham dự buổi nhạc hội, th́ xem như không có ǵ xảy ra. Trái lại, báo chí ca ngợi, rất đông khán giả mến mộ Chế Linh, đó chính là lư do bị cấm hát. Nếu như một buổi nhạc hội do Đàm Vĩnh Hưng hát, mà số lượng khán giả nồng nhiệt, đông đảo như của Chế Linh, th́ cũng không có ǵ xảy ra.
Qua vụ việc, có lẽ ca sĩ Chế Linh rút ra đuợc một bài học về Cộng Sản, một bài học mà rất nhiều người đă lập đi lập lại cả trăm, cả ngàn lần, đó là “Đừng nghe những ǵ Cộng Sản nói, hăy nh́n kỹ những ǵ Cộng Sản làm”.
Việt Cộng đánh giá con người trên lập trường giai cấp và bản chất con người, hoặc sự việc. Bản chất của những người vượt biển, di tản, nói chung là chạy trốn Cộng Sản, th́ được chính thức và công khai thông báo, đó là “bọn cặn bă, đĩ điếm, lười lao động”.
Một số nghệ sĩ chúng ta có quan niệm, làm nghệ thuật thuần túy, không dính líu đến chính trị, nhưng khổ nổi, bất cứ sinh hoạt nào của con người cũng có dính dáng đến chính trị cả.
C̣n tiếp...
Bookmarks