Người Việt Chicago Biểu T́nh
Người Việt khắp nơi cùng biểu t́nh chống lại bá quyền Trung cộng, 10 giờ sáng ngày 14 tháng 9 năm 2011, khoảng 85 người Việt tề tựu tại văn pḥng Cộng đồng người Việt: 1125 W. Foster, Chicago, Illinois, chuẩn bị rộn ràng cho cuộc biểu t́nh tại Lănh sự quán Trung cộng ở downtown Chicago. Trong đoàn biểu t́nh hôm nay, chúng tôi thấy có sự hiện diện đông đảo các đoàn thể tại Illinois tham dự; đặc biệt trong đoàn biểu t́nh có mặt Mục sư Phạm Thanh B́nh, Mục sư Huỳnh Văn Hoàng và Sư cô Viên Hạnh, sự hiện diện của quí vị lănh đạo tinh thần, đă gây thêm không khí trang nghiêm và phấn khởi. Thật là:
Tổ quốc lâm nguy, bởi giặc Tàu
Toàn dân tranh đấu khắp năm châu
T́nh quê, Tu sĩ ḷng tha thiết
Nghĩa nước, Đồng bào dạ đớn đau!
Đúng 10 giờ rưỡi, hai chiếc xe bus đến đúng hẹn, 11 giờ 15 phút, xe bắt đầu khởi hành chở bà con đến downtown Chicago. Xe vừa ngừng tại Lănh sự quán Trung cộng, địa chỉ 100 W. Erie Street, Chicago, Illinois, th́ ở nơi đây đă có đông đảo người của Cộng đồng người Việt Quốc gia Dupage và bà con các nơi, sẵn sàng cùng biểu t́nh chống Tàu cộng, số người biểu t́nh của hai nhóm nhập lại, tăng lên với tổng số trên 135 người.
Để bảo vệ cho đoàn biểu t́nh, Cảnh sát thành phố Chicago đă đề cử 3 cảnh sát viên, cảnh sát block (chận) khúc đường Erie từ đường Clark đến đường LaSalle.
Trong khí thế bừng bừng, một rừng biểu ngữ và cờ vàng ba sọc đỏ rợp cả một góc trời thành phố gió, các biểu ngữ: Paracel and Spratly Islands belong to Viet Nam (Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam); Stop Red China invasion (Hăy chận đứng xâm lăng Trung cộng)… Và những tiếng hô vang dội: Down with Red China (Đả đảo Trung cộng), Red China get out of Viet Nam (Tàu cộng hăy cút khỏi Việt Nam), Boycott Red China merchandise (Tẩy chay hàng hoá Trung cộng)…
Một nhân viên của sứ quán Tàu cộng, bước ra đường Erie nh́n đoàn biểu t́nh, khi bà con Việt Nam thấy hắn, tiếng hô “Down with Red China” càng mạnh mẽ, hùng hồn, tên nhân viên Tàu cộng lật đật, lủi thủi chạy vào Lănh sự quán, từ đấy hắn không dám ló đầu ra nữa.
Thấy Sơn đang xông xáo trong đám biểu t́nh, khi anh ngừng một phút để uống nước, tôi đến hỏi: “Sơn hôm nay nghỉ việc, không đi làm sao?”. Sơn mỉm cười: “Sơn xin nghỉ một ngày không lương ở hăng, đi biểu t́nh ở hải ngoại th́ dễ dàng lắm, so với những người biểu t́nh trong nước, họ có thể bị bắt vào tù, Sơn nghỉ một ngày không lương, th́ có thấm thía ǵ đâu…”. Một cô thiếu nữ dáng dấp mảnh mai, nghe tôi trao đổi thân mật với Sơn, cô góp lời: “Cháu là sinh viên của trường đại học UIC (University of Illinois at Chicago), hôm nay cháu nghỉ học đi biểu t́nh, đất nước ḿnh đang bị Tàu cộng xâm lấn, bây giờ không đấu tranh, khi nước nhà bị mất rồi, đấu tranh càng khó khăn hơn, phải không chú?!”. Tôi gật gật đầu, nhưng không khỏi miên man suy nghĩ, tuổi cô sinh viên UIC chỉ bằng 1/3 tuổi tôi, trông cô mảnh mai, mà về t́nh tự quê hương dân tộc, cái đầu của cô lớn gấp ba lần đầu tôi; tôi thấy vui vui và hănh diện, v́ vẫn c̣n con cháu đích thực của bà Trưng, bà Triệu trong thế kỷ này.
Đến 1:30 chiều, đoàn biểu t́nh lên xe rời downtown Chicago, đến khu uptown Chicago là khu phố chợ của người Việt và người Tàu, tiếp tục biểu t́nh trong không khí tưng bừng nơi phố xá đông người. Đến 2:30 chiều, đoàn biểu t́nh tập trung về văn pḥng Cộng đồng người Việt tại Illinois, trước khi về nhà.
Theo thiển ư của người viết, phát động cuộc biểu t́nh toàn nước Mỹ nói riêng, toàn thế giới nói chung là cần thiết, v́ có biểu t́nh rầm rộ như vậy mới đánh động được lương tâm thế giới, biểu t́nh trong ngày thường (weekday), là ngày mà Lănh sự quán Tàu cộng hay Việt cộng đang mở cửa th́ thuận lợi hơn, mặc dù chúng không bao giờ tiếp đón đoàn biểu t́nh. Ngược lại, số người tham dự biểu t́nh sẽ ít oi hơn, so với biểu t́nh vào ngày cuối tuần (weekend).
Ngoài ra chúng ta biểu t́nh vào ngày 14 tháng 9 là ngày Phạm Văn Đồng kư công hàm bán nước, người viết nghĩ rằng không nên chọn vào ngày này, v́ lẽ một trái cây ung thúi trong vườn nhà, chúng ta cần cắt bỏ, nhưng không cần hô hoán cho người hàng xóm biết trái cây thúi om trong vườn nhà, c̣n tệ hơn nữa nếu quăng trái thúi qua nhà hàng xóm đang có ác ư với chúng ta. Dù ǵ Phạm Văn Đồng, Hồ Chí Minh cũng cùng giống ṇi với chúng ta, với công hàm, hàm hồ của họ, vào năm 1958, Hoàng Sa và Trường Sa là của VNCH, họ không có tư cánh buôn bán hay hiến dâng biển đảo ấy, chúng ta cần vạch bộ mặt thật (bán nước) bỉ ổi của họ cho đồng bào ḿnh biết, nhưng không tiếp tục vạch áo cho người ngoài xem lưng. Người viết c̣n nghĩ rằng: Nếu người Việt các nơi trên thế giới, trung b́nh mỗi tháng, hay (ít nhất) mỗi mùa (3 tháng), chúng ta tổ chức đi biểu t́nh được một lần đông đảo, biểu t́nh là cách đấu tranh ôn hoà, nhưng đều đặn như vậy, Tàu cộng sẽ bị bối rối. Mong mỏi thay!.
Nguyễn Lộc Yên
Bookmarks