.B Nguyễn Hữu Vinh - Ông Trịnh Xuân Tùng, người bị viên trung tá công an Nguyễn Văn Ninh đánh găy cổ và chết trong bệnh viện, đă được chôn cất xong ngày 23/3/2011. Chúng tôi đă đến viếng và tiễn đưa ông về nơi an nghỉ.
Cuối cùng, th́ một con người cũng đă ra đi, nói như điếu văn trong tang lễ của ông tại nhà tang lễ Thanh Nhàn “th́ sinh có hạn, tử bất kỳ”, chuyện sống chết là quy luật của cuộc sống.
Đành rằng có những cái chết bất kỳ, nhưng cái chết của ông xem ra không nằm trong quy luật này. Cái chết đến với ông không do bệnh tật tự thân ông mang, không phải ở chiến trường, không phải nơi biển cả, động đất, cũng không phải là một tai nạn giao thông thường thấy ở Việt Nam… mà chính từ một nhân viên công lực mang danh “v́ nhân dân”.
Tiếng kêu gào của cô Kim Tiến, con gái ông Tùng trước đám tang, dù tôi cố quên đi cũng không thể nào quên được: “Bố ơi, bố có nghe tiếng con gọi bố không? Bố ơi bố, bố chết oan lắm bố ơi…”. Tiếng gọi vang xa làm cả đoàn người đứng lặng.
Một người nói: “Tôi chảy nước mắt khi nhớ lại tiếng kêu đó, nó cứ văng vẳng bên tai cả đêm qua, ngay cả trong giấc ngủ”.
Cô con gái Trịnh Kim Tiến chúng tôi cho biết, mấy ngày qua, mẹ cô như người mất hồn, bà th́ đă lớn tuổi, cô hết sức lúng túng khi người bố thân yêu khỏe mạnh đă ra đi oan khuất không thể nhắm mắt.
Cô ngồi kể lại cho chúng tôi nghe khá b́nh tĩnh, cô nói rằng cô không thể khóc lúc này, dù cô là con gái. Nhưng với hoàn cảnh gia đ́nh với bà nội đă già hơn 90 tuổi, mẹ bị ngơ ngẩn như mất hồn kể từ khi sự việc xảy ra, em gái c̣n nhỏ, cô phải đứng lên nuốt nước mắt vào trong để làm trụ cột bất đắc dĩ cho gia đ́nh ḿnh trong lúc này.
Câu chuyện cô kể lại cũng như các phương tiện thông tin đă loan tải khi cô trả lời phỏng vấn, nhưng những chi tiết cô kể lại, làm chúng tôi không khỏi rùng ḿnh v́ cái chết đến đơn giản như thế và quan trọng hơn là sự vô cảm của những người đầy tớ nhân dân.
Những chi tiết chính có lẽ không cần nói thêm, nhưng những chi tiết như khi nạn nhân đă bị đánh đến bị liệt tứ chi vẫn bị giam giữ và mặc dù gia đ́nh đă van xin nhiều lần, vẫn không được đưa đi cấp cứu. Ngay cả bát phở gia đ́nh mua vào vẫn không cho nạn nhân ăn cho đến khi nguy cấp mang vào bệnh viện và nhịn đói cho đến khi chết.
Chúng tôi đến Nhà tang lễ bệnh viên Thanh Nhàn cùng với đoàn giáo dân Hà Nội đến viếng xác kẻ chết. Khi đến nơi, đập vào mắt chúng tôi dọc đường đi và ngoài cổng cũng như trong sân nhà tang lễ là lực lượng công an, cảnh sát ch́m, nổi hết sức đông đúc.
Những người bạn cùng đi với chúng tôi chỉ rơ cho tôi biết ai là công an, ai không phải là công an rất rành rẽ trong khi tôi cũng chẳng chú ư lắm đến điều này. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết ai là công an, ai không phải, họ đều mặc quần áo b́nh thường cả cơ mà?”. Anh bạn tôi trả lời: “Chỉ nh́n qua nét mặt, tôi chỉ chính xác cho ông đến 99%”. Th́ ra là vậy, anh đoán rằng số công an có mặt v́ đám tang này, chắc hẳn không phải là con số hàng chục.
Sau đoàn chúng tôi vào viếng là đoàn của Cơ quan Cảnh sát điều tra Hà Nội do một Phó Giám đốc Công an dẫn đầu.
Tôi bảo anh bạn: “Họ đến nhiều cũng tốt thôi, ít nhất họ đến để chia sẻ với gia đ́nh, với nạn nhân, v́ dù sao gây nên cái chết này cũng chính là đồng đội của họ và khi họ chứng kiến nỗi đau của gia đ́nh nạn nhân, chắc họ sẽ phải suy nghĩ để những hành động tương tự không lặp lại”.
Anh bạn tôi không nói ǵ, chỉ nh́n tôi cười rất mai mỉa sau câu nói của tôi.
Những người bạn cùng đi với chúng tôi chỉ rơ cho tôi biết ai là công an, ai không phải là công an rất rành rẽ trong khi tôi cũng chẳng chú ư lắm đến điều này. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết ai là công an, ai không phải, họ đều mặc quần áo b́nh thường cả cơ mà?”. Anh bạn tôi trả lời: “Chỉ nh́n qua nét mặt, tôi chỉ chính xác cho ông đến 99%”. Th́ ra là vậy, anh đoán rằng số công an có mặt v́ đám tang này, chắc hẳn không phải là con số hàng chục.
Sau đoàn chúng tôi vào viếng là đoàn của Cơ quan Cảnh sát điều tra Hà Nội do một Phó Giám đốc Công an dẫn đầu.
Tôi bảo anh bạn: “Họ đến nhiều cũng tốt thôi, ít nhất họ đến để chia sẻ với gia đ́nh, với nạn nhân, v́ dù sao gây nên cái chết này cũng chính là đồng đội của họ và khi họ chứng kiến nỗi đau của gia đ́nh nạn nhân, chắc họ sẽ phải suy nghĩ để những hành động tương tự không lặp lại”.
Anh bạn tôi không nói ǵ, chỉ nh́n tôi cười rất mai mỉa sau câu nói của tôi.
Đoàn đại biểu giáo dân Hà Nội kính viếng
Chúng tôi xếp hàng, vào thắp hương kính viếng hương hồn ông trước khi vĩnh biệt cơi đời, đọc mấy lời kinh cầu cho linh hồn ông dù ông không cùng tôn giáo th́ ông cũng được mát mẻ hơn với sự chia sẻ của mọi người.
Di ảnh ông nh́n thẳng, trước linh cữu ông, tôi cứ nghĩ măi về cuộc đời một con người đă vất vả với những năm tháng cống hiến cho đất nước trong quân ngũ, những năm tháng vất vả gây dựng gia đ́nh sinh con và nuôi con ăn học, phải từ giă cơi đời khi mới tuổi 54 để lại chiếc lá vàng là mẹ già hơn 90 tuổi thiếu người nuôi dưỡng.
Những người đến dự đám tang, ngoài lực lượng công an đông đúc, số giáo dân đến từ các giáo xứ, giáo họ khá đông, khi chúng tôi viếng xong, một đoàn giáo dân khác lại tiếp tục đến viếng.
Cô Kim Tiến, con gái ông Tùng sau đám tang cho tôi biết qua điện thoại rằng: “Khi tổ chức, nhà tang lễ đề nghị để họ làm ban tổ chức và đọc điếu văn cho luôn, lẽ ra gia đ́nh cháu phải duyệt điếu văn, nhưng tang gia bối rối nên không quản lư hết được. Đến khi đọc là tai nạn, cháu đă định phản ứng, nhưng trước giờ phút tiễn biệt bố cháu, cháu muốn để bố cháu được yên”.
Rồi đám tang bắt đầu đi, qua các phố Hà Nội, lượng công an dày đặc hiếm có, họ phân đường, hướng dẫn giao thông giải thoát cho đám tang hết sức tích cực và nhanh chóng làm những người đi đường ngơ ngác. Chắc hẳn chưa có đám tang nào được sự ưu tiên như đám này.
Đưa linh cữu về qua nhà ông ở 525 Trần Khát Chân, lượng người đông đúc đứng tham dự, đứng xem tràn ra vỉa hè, trên cầu vượt. Chiếc xe chầm chậm lăn và đến một đoạn ngắn th́ một người (sau này tôi mới biết là công an), bảo người lái xe dừng lại.
Hầu như, việc dẫn đường, di chuyển đám tang, chỉ đạo những người mặc thường phục đến đây, đều do người này điều động.
( c̣n tiếp )
Nguồn : Dân Làm Báo
Bookmarks