(Cảm tác theo tâm t́nh buồn bă thật sự của một người bạn)
Dung thân đất Mỹ, thiết tha quê
Vượt biển chưa lâu, chẳng dám về
Nhung nhớ vợ con, ṿ vơ đợi
Gởi quà nuôi nấng lũ con thơ
D́u dắt đứa con, vượt biển Đông
Thương con, anh giữ thuỷ chung ḷng
“Nhân t́nh thế thái”, nhiều ngao ngán!
Càng lúc, em càng ngổ ngáo trông???!
Giấc ngủ, xa chồng khó dỗ dành!
Cha lo, em phí tuổi xuân xanh???!
Lập lờ, em cặp đàn ông goá?!
Dan díu người này, bạn cũ anh
Bảo lănh nữa không, nghĩ quẩn quanh?!
Thương con hờ hững, dạ sao đành!
Ṿ đầu bóp trán, con là chính
Bảo lănh, dù sao cũng tiến hành
Đàn con đoàn tụ, vui xôn xao
Hạnh phúc gia đ́nh, anh ước ao
Chuyện cũ cố quên, lo đám trẻ
Em c̣n mơ tưởng, lại nôn nao
H́nh ảnh vợ chồng, treo ở tường
Em trùm mũ kín, huỷ t́nh thương!
Đang đi du lịch đôi tuần nữa
Em nhớ t́nh nhân, muốn rẽ đường?!
Ngồi cỗ hai lần, một tiệc tùng???!
Hắn ngồi, em đứng sát sau lưng!
Em thương điên đảo, đang toan tính
Ngẫm nghĩ thanh trừng hay chúc mừng?!
Nguyễn Lộc Yên
Bookmarks