Trung tá Nguyễn Đ́nh Bảo (đeo kính) tại cứ điểm Charlie, 1972 (ảnh Phan Nhật Nam)
- Tưởng nhớ Anh Năm Nguyễn Đ́nh Bảo, Khóa 14 Trường Vơ Bị Quốc Gia Việt Nam, Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù/QLVNCH.
- Nhớ “Đệ Nhất Ẩm Sĩ, Cuồng Thái Y” Tô Phạm Liệu, Y Sỹ Trưởng Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù/QLVNCH.
- Các chiến hữu đă ở lại Charlie...
- Gửi Mễ, Duffy, và các bạn hữu để nhớ Charlie.
“Anh Năm, Anh mất đi, Mễ lên thay Anh, tôi thay Mễ làm những chuyện Mễ vẫn làm. Trách nhiệm đơn vị đang đè nặng trên vai Mễ.
“Đă quá trưa, địch vẫn pháo. Căn cứ như bị đào sới. Cây cối đổ gẫy ngổn ngang, lính chết và bị thương càng lúc càng cao. Tử thương gần 30 và bị thương nặng nhẹ trên 100. Charlie vẫn mịt mờ bom đạn. Tôi cũng chẳng biết là bao nhiêu đạn đă nổ trên Charlie và trên Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn, mà chỉ biết ḷng đang đầy rẫy những muộn phiền, căng thẳng. Pháo giăng giăng bao phủ khung trời. Ngày nào cũng ăn pháo từ sáng tới chiều th́ chắc ít nhất cũng vài ngàn...
“Pháo vừa ngưng th́ địch tấn công. Từ đồi cao nh́n xuống Charlie, những bộ kaki vàng giắt lá cây, hàng hàng lớp lớp xung phong. “Giọng Thịnh chắc nịch vang lên trong máy điều động đại đội chống trả. Pháo binh, Không Quân yểm trợ rất hữu hiệu. Đă mấy lần địch khựng lại, rồi lại tấn công. Mễ điều động mấy tổ đại liên và đại bác 90 của Hùng “móm” kéo xuống lưng đồi tác xạ ngang hông địch. Tôi hướng dẫn và chỉ điểm cho L19 hướng tấn công của địch.
“Khu trục tác xạ oanh kích mục tiêu, tôi nh́n rất rơ từng chiếc nón bay của bạn bè khi phi cơ chúi xuống trút bom Napalm trên đầu địch. Cả một biển lửa bùng lên quanh Charlie. Lửa hừng hực thiêu đốt rừng người, lửa nhân gian cuồng bạo. Bắc quân la hét lăn lộn trong biển lửa. Lửa từ lưng trời chụp xuống, lửa từ chân núi cháy lên… chỗ nào cũng lửa và lửa.
“Pḥng không địch tác xạ như đan lưới. Hai khu trục trúng đạn, một nổ cháy như một cây đuốc trên không, chiếc c̣n lại với làn khói trắng sau đuôi bay chớp choáng về hướng Tân Cảnh. Tôi hét lên trong máy hỏi Xuân L19 và biết Kỳ bị bắn rớt, c̣n Long bị bắn ngay đuôi, sống chết chưa biết ra sao? “Không gian, tổ quốc, bầu trời! V́ nhiệm vụ, v́ bạn bè… đại bàng đă gẫy cánh. Vĩnh biệt Thần Phong can đảm tài ba mà tôi mới gặp mấy tuần trước tại Pleiku.
“Sau nửa ngày thiêu đốt Charlie, từng thảm TOT hỏa tập pháo binh bắn cận pḥng với đầu nổ chụp. Địch bắt đầu tháo chạy. (TOT là lối tác xạ của nhiều pháo đội Pháo Binh từ nhiều hướng khác nhau cùng bắn tập trung rất nhiều quả đạn vào cùng một mục tiêu). “Tiếng súng thưa dần, xác địch cháy cứng sườn đồi. Mùi da thịt cháy, mùi thuốc súng, làm tôi lợm giọng muốn ói. Đánh bao nhiêu trận, đụng địch bao nhiêu lần, nhưng thật t́nh tôi chưa bao giờ thấy địa ngục rực lửa thiêu đốt con người như hôm nay.
“Anh Năm,
“Tôi vẫn làm nhiệm vụ hàng ngày để báo cáo với Anh là “tụi nhỏ” đă làm theo lời Anh, đă chiến đấu như bày sư tử dữ, đă đánh đẹp như ngày theo Anh vào Dambe, Thiện Ngôn, Trại Bí... “Song Kiếm Trấn Ải”, biệt danh của Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù do Anh đặt đă làm những ǵ Anh muốn với trên 400 xác địch quân cháy la liệt quanh Charlie và cả trăm vũ khí bỏ lại chiến trường.
“Hoàng hôn trên Charlie vẫn đẹp, tôi vẫn tựa giao thông hào nh́n những đám mây giăng mắc với hàng ngàn h́nh thể khác nhau. Mây trời như biển động dậy sóng theo gió đổi h́nh và theo nắng chiều đổi thay màu sắc, có lúc ánh vàng rực rỡ, có lúc rực đỏ như máu lửa Charlie, lại có lúc như ngàn vạn tinh binh cờ xí rợp trời bao vây thành quách. Sao Hiệp Sĩ vẫn rực sáng trên trời. Chùm sao Thơ Ấu của Anh, chùm sao trong giải ngân hà Anh đă theo đó về quê t́m lại tuổi thơ ấu nơi miền quê đất Bắc. Anh về tận Hà Đông, nơi Anh cất tiếng khóc chào đời, nơi êm đềm chỉ có diều bay theo gió và không có chiến tranh...
“Tôi chỉ nhắc lại những ǵ Anh mơ ước trong những chiều cấm trại, bó gối ngồi ở lưng đồi trên hậu cứ Long B́nh, lơ đăng nh́n xuống gịng sông Đồng Nai mênh mông uốn khúc quanh các ḷ gạch nhả khói dưới chân làng Cao Thái, gần Tân Mai, Tam Hiệp... và xa xa pho tượng Tiếc Thương để súng ngang đùi như đang thương tiếc những người lính trong Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa. “Hùng “mập” và Thinh hỏi tôi sao vắng tiếng Anh. Tôi nói Anh c̣n đang say ngủ...
“Số thương vong lên cao, quanh Charlie đầy xác địch. Mễ nói Thinh để lại mấy toán tiền đồn nhỏ, gài tối đa phục kích tự động, rồi rút về tăng cường pḥng thủ Bộ Chỉ Huy. Tôi trằn trọc cả đêm, chỉ chợp mắt được vài tiếng đồng hồ th́ trời sáng. Tôi nghe Liệu nói với Mễ: - “Hôm nay là ngày 13, con số không lành, thế nào chúng cũng pháo và tấn công ḿnh nữa. Tôi lo cho thương binh quá. Nếu không có thuốc và di tản kịp th́ chắc sẽ không qua khỏi. Mê Linh đưa tôi cây M16 hay M79 cho được việc. Tôi hết thuốc men rồi... “Không Quân và trực thăng vơ trang bắn phá để trực thăng tản thương cố gắng vào vùng. Nhưng tất cả đều vô hiệu, một trúng đạn ở phía bắc Yankee, một nổ tung gần Charlie và một chập choạng bay khỏi vùng với làn khói trắng bên hông. Thế là hết! Hy vọng tan theo mây khói. “Mễ ra lệnh cho Hùng 113 lục soát kiếm băi đáp phía bắc Charlie. Hùng báo cáo đụng địch khi kiếm ra băi đáp. H́nh như địch bố trí tại tất cả những trảng trống chung quanh Charlie để ngăn chặn tiếp tế hoặc đổ quân tiếp viện. Thinh dẫn đại đội 111 bung mạnh về hướng đông. Giao tranh dữ dội khi Thinh ra khỏi căn cứ hơn nửa cây số. Trung úy Thinh, đại đội trưởng đại đội 111 hy sinh trong trận đánh tàn khốc đầy máu lửa. Địch bố trí pḥng không 12 ly 7 và đại bác trực xạ kèm theo hàng hàng lớp lớp tấn công. Trung sĩ Lung, tay tổ trưởng nổi tiếng tháo vát, lỳ lợm của tiểu đoàn, chưa bao giờ thất bại trước bất kỳ một nhiệm vụ giao phó nào, cũng vừa gục ngă. Chuẩn úy Khánh, sĩ quan tiền sát pháo binh độc nhất không bị thương và đă chiến đấu cực kỳ dũng mănh để mang xác Thinh và đồng đội về căn cứ.
“Xế chiều ngày 13, địch tấn công sau khi đă mưa pháo vào căn cứ từ lúc trưa. Hơn tuần lễ nay, hầu như ngày nào cũng vài tiếng đồng hồ ăn pháo. Cây cối đổ gẫy thêm, nằm ngổn ngang. Binh sĩ móc thêm những hàm ếch thật sâu trong các giao thông hào. Chỉ c̣n đường tơ kẽ tóc để sống c̣n, nên hệ thống trú ẩn đă được đào sới rất công phu.
“Bây giờ th́ đi không được mà ở cũng không xong. Giao tranh tiếp diễn suốt đêm. Nhờ quen thuộc địa thế, quen từng ngă rẽ đường hầm. Nhiều khúc giao thông hào địch đă xâm nhập, nhưng cuối cùng cũng bị tiêu diệt v́ chúng không quen hệ thống địa đạo của ta. Hỏa châu vẫn bập bùng soi sáng núi đồi...
“Trời sáng dần, ta và địch vẫn quần thảo đẫm máu, bám sát lấy nhau. Đă có lúc tôi, Mễ, Duffy và Toubib Liệu chiến đấu như những khinh binh khi địch đánh vào tới sát vị trí chỉ huy. “Đại đội 113 bị cầm chân nên không thể về tăng cường cho căn cứ. Tôi đề nghị với Mễ cứ để 113 ở ngoài làm trừ bị cuối cùng và tôi cũng đề nghị bỏ Charlie v́ thương vong quá cao, đạn dược c̣n rất ít. Mễ nh́n hàng loạt poncho bó xác Anh Năm, các sĩ quan, binh sĩ tử thương và các thương binh rên xiết nằm chật giao thông hào. “Có cái đớn đau, dằn vặt nào hơn khi thế cùng lực kiệt, không tiếp tế, không tản thương, không lương thực thuốc men... mà vẫn phải đương đầu với hàng hàng lớp địch quân, để rồi lần lượt gục ngă v́ kiệt sức!
“Mễ, tôi, Duffy lấy quyết định cuối cùng: Bỏ Charlie vào lúc xế chiều, sau khi Duffy xin được mấy phi vụ B52 thả xuống phía nam và phía đông căn cứ để tiểu đoàn di tản. Đợt bom lửa cuối cùng thả ngay trên tuyến pḥng thủ đại đội 114 của Trung úy Cho đă đánh bật địch quân ra khỏi tuyến pḥng thủ. Chiến trường tạm lắng dịu, chỉ c̣n tiếng pháo binh tác xạ yểm trợ vào những điểm nghi ngờ địch quân tập trung dưới chân đồi. Chúng tôi biết chắc địch đang điều động mở một đợt tấn công khác.
“Tôi thẫn thờ buồn bă châm điếu thuốc cho chú đệ tử bị thương. Thầy tṛ chia ngọt sẻ bùi với nhau từng miếng ăn, giấc ngủ trong mấy năm liền. Qua ánh mắt như chờ đợi, như ước mong khi tôi d́u chú về chỗ của tôi. Vết thương ở vai khá nặng, máu ra nhiều. Tôi nhắc chú cố gắng đi sát tôi, tới đâu hay tới đó. Chú mỉm cười bóp chặt tay tôi. Giọt nước mắt nóng rớt trên mu bàn tay...
Anh Năm Nguyễn Đ́nh Bảo, Khóa 14 Trường Vơ Bị Quốc Gia Việt Nam, Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù "Song Kiếm Trấn Ải"
“Chiều nay di tản. Thương binh nhẹ th́ đi theo, c̣n thương binh nặng th́ sao?! Không c̣n một phép nhiệm mầu nào đến với chúng tôi. Tôi báo cho Bộ Chỉ Huy Lữ Đoàn 2 Nhẩy Dù biết rằng chúng tôi sẽ phải di tản hai phần ba quân số thương vong, lương thực, thuốc men đă hết từ hai hôm trước.
“Vĩnh biệt Anh Năm và các chiến hữu! Thôi th́ biết làm sao, đời lính chiến nay ở mai đi! “Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”. Có mấy ai đi mà trở về trong buổi loạn ly?!
“Tôi và Hùng “móm” lấy hướng 800 dẫn đầu đoàn quân ào ra khỏi Charlie khi ánh nắng chiều cuối cùng vừa khuất sau dẫy núi phía tây, trong khi pháo binh bắn ngăn chặn phía sau và bên hông để ngăn địch truy kích. Nhờ mấy phi vụ đánh bom hồi chiều và ba toán tiền đồn nằm sẵn từ buổi trưa, đoàn quân ào đi không gặp kháng cự.
“Xuống khỏi chân đồi chừng 400 thước th́ B52 rải từng thảm bom ở phía nam, đông nam căn cứ. Chúng tôi cố tránh thả bom ngay đỉnh đồi, v́ nghĩ rằng biết đâu những thương binh nặng c̣n chưa theo kịp và thân xác Anh Năm cùng bao đồng đội tử thương c̣n nằm tại đó. Bom rít qua đầu. Cơn địa chấn bom và sức ép làm cả đơn vị lăn lộn bên sườn núi. Tất cả đều kiệt lực. Mễ nằm gục v́ vết thương hôm qua. Mồm tôi ứa máu v́ quá mệt mỏi và kiệt sức. Duffy cũng chẳng hơn ǵ, c̣n Toubib Liệu gục xuống bên gốc cây bất động. - Hải! Coi hướng cho đúng và hỏi coi thằng 3 tới đâu rồi? Với bản năng sinh tồn, chúng tôi lại vùng lên lao về điểm hẹn. Đêm tối đen, lính nắm vai áo nhau mà đi, kẻ mạnh d́u kéo thương binh, tựa lưng vào cây rừng để lấy thêm sức tiến qua cây khác. Kim địa bàn lân tinh giao động, hướng 800, hướng của sự sống và hy vọng. Hỏa châu vẫn bập bùng trong đêm tối.
“- Khều! Ông nghĩ ḿnh thoát không? Nó mà phục kích là kể như chết chắc! “- C̣n chừng một cây số nữa th́ tới nơi. Tao đă liên lạc được với Hùng “mập” rồi, hắn sắp tới. Đừng nói nhảm, cái miệng lép xép, sui bỏ mẹ! “Điểm hẹn Mễ và tôi chọn là một khoảng trống ngay cạnh bờ sông Pôkô để đơn vị lấy nước và di tản thương binh. Trảng trống trong khu rừng lau là điểm hy vọng, điểm mong đợi cuối cùng của những người lính Dù sau 7 ngày đêm quần thảo với 2 trung đoàn địch, kèm theo những trận mưa pháo đẫm máu trên hỏa ngục Charlie.
“Trời sáng dần, bắt tay được với đại đội 113, Hùng “mập” đang rải quân sát b́a rừng và tung các toán tiền đồn ra xa.
“Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi và Mễ, v́ Lữ Đoàn cho biết chưa có trực thăng và ra lệnh cố gắng chiến đấu để về Tân Cảnh.
“Chiến đấu?! Chiến đấu trong thế cùng lực kiệt với quân số 167 người, kể cả thương binh đang kiệt sức v́ đói khát đă 3 ngày. Nhưng Nhẩy Dù là “cố gắng” nên chúng tôi lại vùng lên. Tôi không buồn trả lời và đưa mắt nh́n Duffy, viên Thiếu Tá Lực Lượng Đặc Biệt đă sống với tụi tôi như anh em, chia nhau từng bát cơm hộp cá. Vết thương rỉ máu trên đầu, trên ngực, nhưng Duffy vẫn cứng như một thỏi thép với cây XM18 và chiếc máy truyền tin đặc biệt của các toán Lực Lượng Đặc Biệt khi nhẩy xâm nhập.
“Chúng tôi sẽ có máy bay Mỹ trong vài phút!
“Ngả lưng nh́n trời xanh qua khe lá, chưa hút tàn điếu thuốc th́ có tiếng súng nổ của các toán tiền đồn của đại đội 113. Hùng “mập” báo cáo tất cả đều chạm địch. Pháo 82, B40, B41 và AK nổ vang một góc rừng. Địch ào tới tấn công. Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù vùng lên chống trả, lính đại đội 113 ào ra ngăn địch. Giọng Hùng sang sảng điều động các trung đội. Đúng là kẻ đến không mong, giặc Bắc phương ào vào vị trí đóng quân. Chúng tôi vừa bắn vừa rút vào khu rừng lau cao quá đầu người... “Đơn vị tan thành từng mảnh nhỏ, từng toán chiến đấu đơn độc. Tiếng chửi thề và tiếng la hét của ta, của địch vang khắp khu rừng lau và các sườn đồi kế cận, chỗ nào cũng có súng nổ. Địch gọi tên Mễ, tên tôi ra đầu hàng! Chắc chúng tra khảo thương binh để lấy tin tức. Ngay lúc đó, Duffy vừa liên lạc được với 2 chiếc trực thăng vơ trang Cobra, một chở quân và một O2 quan sát. Nhờ địa thế trống trải của khu rừng lau nên Cobra thấy rất rơ đâu là địch, đâu là bạn. Toán c̣n 36 người nên di tản làm 5 đợt v́ chỉ có một trực thăng chở quân. “Với hỏa lực khủng khiếp và chính xác của Cobra, địch khựng lại, trực thăng đáp xuống rừng lau: “- Liệu, ông đi trước đi! Chân ông bị thương ông không chạy nổi đâu! “- Tôi không đi, tôi ở lại với các ông. “- Đi đi, chân cẳng như thế mà ở lại. Ông nặng bỏ mẹ, tôi cơng ông không nổi đâu. “Vừa nói, tôi vừa lùa Liệu lên trực thăng với 6 người lính khác. Máy bay vút đi. Trong ánh mắt Liệu có một chút ǵ vương vấn xót xa. “Địch lại ào về phía chúng tôi. Cả toán vừa chạy vừa bắn lại. Nhờ hỏa lực yểm trợ của Cobra, thêm được 3 đợt bốc quân an toàn. Toán c̣n lại Mễ, Duffy, tôi và Trung úy Long bị địch đuổi bắt tới cùng. “Trong mấy chuyến trực thăng di tản vừa qua, phi công Mỹ muốn Duffy được bốc đầu tiên, nhưng Duffy nh́n tôi và nói: “- Tôi không bỏ các anh, những chiến hữu đúng nghĩa nhất mà tôi chưa hề gặp trong cả đời chinh chiến. Tôi biết rơ, nếu tôi đi đợt đầu th́ chắc khó hy vọng có máy bay trở lại bốc nốt các anh.
“Ngay lúc đó, cặp Cobra, trực thăng vơ trang mới vào vùng, chúng tôi sẵn sàng chờ đợi di tản đợt cuối cùng. “Trực thăng vừa đáp, tôi lên sau cùng. Máy bay vừa lên cao vài thước th́ một loạt AK bắn lên tàu, tôi trúng đạn ở chân phải và rớt từ trực thăng xuống đất. Tôi hét lên và chỉ kịp nh́n đuôi trực thăng vút lên... Trời xanh mây trắng ngang tầm mắt. Tôi đứng lên, nhưng gục xuống ngay v́ đạn bắn trúng bàn chân và ống chân bên phái. Tôi tự nghĩ chắc sẽ chết v́ vết thương ra hết máu, v́ đói, v́ khát, v́ kiệt sức cho dù địch không bắt được tôi. Khẩu súng Colt và cây M16 c̣n đầy đạn. Tôi chợt nghĩ đến hồi tháng 6 năm 65, một lần Đồng Xoài tan nát, tôi đă mất Dũng, thằng bạn thân cùng khóa. Tôi đă thấy Tiểu Đoàn Trưởng, Tiểu Đoàn Phó và mấy trăm chiến hữu gục ngă trong trận đánh kinh hăi hồi tôi mới ra trường Vơ Bị. Lần đó, với vết thương bể mặt nát tay, tôi vẫn về được sau 5 ngày lê lết, đói khát trong rừng với vết thương đă làm độc.
“Giờ là tháng 4 năm 72, Charlie rực lửa, tôi đă mất Anh Năm và bao nhiêu chiến hữu c̣n nằm lại Charlie. Tôi ước tính từ đây về Tân Cảnh chỉ c̣n 5 cây số, nhưng là 5 cây số đồi cao vực thẳm, 5 cây số đường rừng và tôi lại đang bị thương ở chân th́ làm sao tôi đi được. Tôi có thể sẽ gục chết ở một xó rừng, khe suối và bày kiến sẽ kéo nhau rúc vào thân thể, thịt xương sẽ rữa nát h́nh hài. H́nh ảnh thân yêu vợ con, cha mẹ chập chờn trong trí óc. Thằng bé mới sinh chỉ gặp mặt đôi lần... C̣n phép lạ nào sẽ đến với tôi?! Sau 7 ngày chiến đấu quên ăn quên ngủ, sao giờ này tôi lại trúng đạn từ trực thăng rớt xuống. Chỉ chậm một giây nữa là tôi sẽ bay về vùng trời êm ấm...
. . .
Bookmarks