Một thầy giáo trẻ vừa măn hạn tù 3 năm về tội ‘tuyên truyền chống phá nhà nước’. Anh Vũ Hùng, thành viên khối dân chủ 8406, nguyên là giáo viên môn vật lư của trường trung học cơ sở Bích Ḥa, huyện Thanh Oai, tỉnh Hà Tây.
Nhà bất đồng chính kiến Vũ Hùng
Năm 2007, anh từng bị tống giam, bị đuổi việc, và bị kỷ luật sau khi cho một đồng nghiệp mượn xem vài cuốn sách viết về dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam. Năm 2008, anh tham gia cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc nhân dịp đuốc Thế vận hội Olympic Bắc Kinh được rước qua Việt Nam và treo biểu ngữ trên cầu vượt Nam Thăng Long, kêu gọi dân chủ, đa nguyên-đa đảng tại Việt Nam. Anh bị bắt giữa tháng 9 năm 2008.
Trong thời gian bị cầm tù, anh đă nhiều lần tuyệt thực để phản đối cách đối xử với tù nhân trong trại và bản án mà giới bảo vệ nhân quyền trên thế giới chỉ trích là vi phạm nhân quyền.
Trao đổi với Tạp chí Thanh Niên trong ngày măn hạn tù, anh Vũ Hùng kể về chặng đường từ một nhà giáo đến một tù nhân về tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước”, về lư tưởng dân chủ mà anh theo đuổi.
Trà Mi: Xin được hỏi khởi điểm từ đâu thay đổi anh từ một nhà giáo thành một người dấn thân đấu tranh đ̣i dân chủ?
Vũ Hùng: Tôi chỉ nghĩ là nếu không có quyền tự do ngôn luận th́ nói ǵ đến dân chủ. Mục đích đấu tranh là dân chủ. Vũ khí đấu tranh là tự do ngôn luận. Đây là việc làm tốt cần phải làm để đưa đất nước tiến lên.
Trà Mi: Nhưng v́ sao đang tham gia công tác trồng người dưới mái trường xă hội chủ nghĩa, anh lại quay sang tham gia các hoạt động chính trị bị chính quyền gọi là ‘chống phá nhà nước’. Mọi việc bắt đầu từ đâu thưa anh?
Vũ Hùng: Như Phan Bội Châu có câu thơ:
“Sống tủi làm chi đứng chật trời?
Sống nh́n thế giới hổ chẳng ai.
Sống làm nô lệ cho người khiến..”
Tôi được những người cộng sản dạy tôi tinh thần trách nhiệm với đất nước. Thế nhưng, bây giờ, họ lại đưa tôi vào tù và họ muốn tôi vô trách nhiệm. Tức là họ làm ngược. Nói một đằng làm một nẻo. Đến bây giờ tôi mới vỡ mộng ra. C̣n nhiều người v́ lợi cá nhân, nhưng nếu ai cũng thế th́ cường quyền sẽ lấn át. Nếu ai cũng chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân thôi th́ xă hội toàn chộp giựt cả. Cứ đúng mà tôi làm th́ tôi không sợ, không sợ khó khăn, nguy hiểm. Lấy cái sợ lớn chữa cái sợ nhỏ. Lấy cái sợ nhục chữa cái sợ chết. Tôi cứ kiên tŕ học hỏi, điều chỉnh, và trưởng thành từng ngày. Có thể nhiều người có suy nghĩ giống tôi, nhưng họ đi tới một đoạn đường nào đấy th́ họ dừng lại để nghĩ đến cái thiết thực hơn. Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ bị bắt lại. Có thể tôi sẽ chết trong tù. Tôi nghĩ đấy cũng là một vinh dự, v́ chết cho cái đúng. Nhiều người khác chết vô nghĩa lắm.
C̣n tiếp...
Bookmarks