Nghĩ về Quốc hội, Đảng và... thời cuộc
(Trần Nhơn)
Sự thật - là những điều gian dối
Đươc lặp đi lặp lại, quen dần?!
“Quốc hội” - từ lâu thành “Đảng hội”,
Vẫn tưởng là Nghị viện nhân dân!?
Sự tồn tại thế lực đối lập
Giúp hệ thống chính trị cân bằng;
Tự vận động phát triển bền vững,
Thuận mệnh trời, ḥa hợp nhân văn.
Hệ thống chính trị vắng đối lập
Như h́nh nhân tập tễnh chân què,
Những gă hề độc diễn độc thoại,
Chuyện bi hài thời đai Ba Đ (3d)!
Sai lầm căn bản của Lê nin
(Tội đồ diệt chủng nửa hành tinh):
Trừ khử đối lập trong trứng nước,
Nên ông cũng sập bẫy chính ḿnh!
“Đảng chủ” xuyên thế kỷ Lê Mao
Dối lừa đồng chí, bịp đồng bào.
Khoác áo dân, lên gân cách mạng,
Bỏ tù nhà nước, cướp ngôi cao.
Bảo rằng ngoài nhân dân, Tổ quốc,
“Đảng chủ” không có lợi ích nào!
Ai chạm chút móng tay quyền lực,
Liền cho đi bóc lịch nhà lao!
Một ḿnh nắm giữ quyền đầy tớ,
Không cho phép ai được đỡ đần.
Vô cảm, trịch thượng và gàn dở,
Chuyên đè đầu, cưỡi cổ chủ nhân.
“Dân chủ” giăy măi mà không chết,
“Đảng chủ” Đông Âu chết bất ngờ.
Hậu toàn trị Lê tàn Mao hết,
Thuyền ai c̣n trôi giữa cơn mơ?
Triết gia Ấn Độ Krishnamurti
Đă khẳng nhận sức sống diệu kỳ
Những sự kiện tạc vào lịch sử
Của một thời hưng thịnh, suy vi.
Không thể bưng bít, d́m sự kiện,
Qua lăng kính, cách nh́n chủ quan,
Cố nhào nặn, luận b́nh thiên kiến,
Xuyên tạc, bóp méo sự thật vàng.
Sự kiện sụp đổ tường Béc lanh,
Trường thành Xô viết vỡ tan tành.
Cả nhân loại giật ḿnh thức tỉnh,
“Hội đồng lú lẫn” vẫn... loanh quanh?!
Di sản đỏ Mao Đặng Giang Hồ,
Đảng trị công thành triệu cốt khô.
Kim tam đại, Phi đel, Pol pot,
Những quái thai toàn trị khổng lồ!
Khi nền tảng đạo đức sụp đổ
Ngay dưới chân và xung quanh ta,
Cùng với trào lưu tư tưởng mở,
Đầu óc bắt đầu kịp nhận ra:
“Đảng chủ” là tai họa khủng khiếp
Ập lên đầu dân tộc Việt Nam.
Sáu thập niên tương tàn huynh đệ,
Bảy mươi năm ư thức hệ giam cầm!
Đất nước một trăm năm nh́n lại,
Bao giờ khốn khổ thế này chăng?
Loạn xă hội, ngoại xâm, nội gián,
Từ cội nguồn “đảng chủ” lai căng!
Ngàn năm minh triết vị nhân dân,
Khoan dung, bất khuất Lư, Lê, Trần...
Từ ngày “đảng chủ” thay quân chủ,
Mở kỷ nguyên quốc nhược dân bần!
Quân chủ giữ vẹn toàn đất nước,
Không nhường một tấc đất cho Tàu.
“Đảng chủ” đuổi sói ra cổng trước,
Rước voi giày mả tổ vườn sau.
Lỗi hệ thống là hệ thống lỗi
Sinh ra từ “quốc tội độc tài”.
“Đảng chủ” ngồi xổm trên Quốc hội,
Ăn mày quá khứ, nhốt tương lai!
Đảng – bốn phần trăm ngoài xă hội,
Trong Quốc hội chiếm chín phần mười.
Số c̣n lại cũng là “con rối”,
Để có năm trăm giống một người?
Đảng lănh đạo cần trọng về chất,
Nói điều phải củ cải cũng nghe.
“Lấy thịt đè người” là hạ sách,
Dân ưu phiền, nhân loại cười chê!
(Các chính sách “đảng chủ” truyền thống
Sùng bạo chúa, coi rẻ mạng người.
Được làm vua, thua phải là giặc,
Bất khoan dung, đối nghịch đạo trời.
Những cái đầu biện chứng duy vật
Đă nhận chân lạc lối, sai đường.
Hăy dũng cảm nói lên sự thật,
Vượt qua sợ hăi để “hoàn lương”!)
Cạnh các vị Tâm, Tài, Trí, Dũng,
Quá nhiều dân biểu “vị thành niên”.
Chuyên nghe hóng, nói leo, học hớt,
Dạ vâng và “ngậm miệng ăn tiền”.
Dân biểu phải ngang tầm “tỉnh trưởng”,
Dám truy vấn “Tổng đốc”, “Thượng thư”.
Cán bộ sơ trung làm dân biểu,
Là đầu sai tung hứng, gật gù!
Hạ viện không cần số lượng lớn,
Một dân biểu – ba trăm ngàn dân.
Đều phải là chuyên nghiệp, chuyên trách,
Không ngồi hai ghế, đá hai sân.(1)
Thượng viện sáu mươi ba Nghị sĩ,
Chia đều sáu mươi ba tỉnh, thành.
Chính khách lớn ngang tầm Bộ trưởng,
Những hiền nhân, chí sĩ tài danh.
Dân biểu, Nghị sĩ có văn pḥng,
Tổ chuyên gia, trợ lư tinh thông.
Triện tṛn đỏ khắc danh dân biểu,
Ngân sách thường niên sáu tỷ đồng.(2)
Trưởng đoàn cũng chỉ là dân biểu,
Không được phép tự biện, tự biên
Thay mặt cho cả đoàn Nghị sĩ
Phát ngôn điều không được ủy quyền.
(Trưởng phó đoàn chỉ lo “tạp vụ”,
Không phải là “dân biểu cấp trên”.
Không lạm quyền “chế biến” tổng hợp
Ư kiến chung “Nghị sĩ đoàn viên”).
Dân biểu phải đọc tin “lề trái”,
Thấu ḷng dân, đoán được thiên cơ.
Tham góp nhiều ư hay, điều phải,
Không cam phận dân biểu giả vờ!
Quốc hội không thể là “quốc lủi”,
Né tránh điều phải nói, cần làm.
Quốc hội không thể là “quốc trái”,
Nợ điều sai mà chẳng hề lầm!
Từng đoàn người dân oan ngoài phố
Bị kiêu binh xua đuổi, bạo hành.
Dân biểu làm Luật bên mâm cổ,
Dân khóc than, Quốc hội làm thinh?
Biển Đông vẫn ngày đêm dậy sóng,
Lănh đạo vờ chưa tỉnh cơn mơ.
Quốc hội ŕnh thông qua Luật Biển,
Rồi ngậm tăm cho tới bây giờ?!
Quốc hội “hèn” và “vô trách nhiệm”,
Ai giật dây điều khiển sau lưng?
Ủy ban Thường vụ chưa kiểm điểm,
Nghe giải tŕnh Chủ tịch Sinh Hùng?
Quộc hội bàn sửa Luật Đất đai,
Sở hữu toàn dân một cái gai,
C̣n vướng víu chưa đành gỡ bỏ,
Danh sách dân oan lại nối dài!
(Mác từng nói sức hút lợi nhuận
Khiến con người phải nổi máu tham.
Sẵn sàng chui vào giá treo cổ,
Nếu lăi suất hai trăm phần trăm!
Nay cướp đất bờ xôi ruộng mật,
Kiếm lợi cả ngàn, vạn phần trăm.
Tư bản đỏ thay v́ treo cổ,
Dùng đô la mua dấu quan tham!)
Chấp nhận đất đai đa sở hữu,
Giảm cường hào, địa tặc, dân oan.
Sở hữu đất đa nguyên đa dạng
Như mọi sự đời trên thế gian!
Khi cần chuyển mục đích sử dụng,
Thực hiện luật trưng mua đất đai.
Tùy tiện áp đặt “thu hồi đất”,
Luật sai, sai sửa...vẫn sai dài!
Sở hữu đất đai: quan trọng thật!
Xét cho cùng, cũng chỉ tượng trưng.
Cốt lơi: thực quyền sử dụng đất,
Dân có bị áp dụng luật rừng?
Chế tài cứ “chung chung, ba phải”,
Tư bản đỏ ngoặc với quan tham.
“Đảng chủ” lách kiểu ǵ chẳng được,
Biết làm sai, chỉ giả vờ lầm.
Nếu chưa có nhà nước pháp quyền,
Pháp luật nằm dướí, Đảng ngồi trên.
Luật Đất đai dù sửa hay mấy,
Dân oan đến hẹn lại vùng lên!
Quốc hội – Quyền tối cao giám sát,
Cưỡi ô tô máy lạnh xem hoa.
Mê mải nghe “con khen mẹ hát”,
Bỏ ngoài tai ư kiến chuyên gia!?
Đại diện cho dân là Quốc hội
Và các cấp Hội đồng nhân dân.
Camphận “Đảng hội”, “Hội đồng chuột”,
Khác nào những con nộm h́nh nhân!
(Nước ta lắm cử tri chuyên nghiệp,
Lại rất nhiều “Nghị sĩ” không chuyên.
Dân biểu - trên biểu sao nghe vậy,
Cử tri theo định hướng tuyên truyền.)
Nhiệm vụ của Văn pḥng Quốc hội
Tổng hợp các ư kiến cử tri.
Mặt trận sao phải “xía” vào đó
Để “ăn phần giây máu” nâng bi?
Quốc hội là cơ quan quyền lực,
Được nuôi bằng tiền thuế của dân.
Đủ vị thế thực thi nhiệm vụ,
Cần chi Mặt trận chạy lăng xăng!(3)
Các Bộ không chủ biên Dự Luật,
Chính phủ lo hành pháp thâm chuyên.
Quốc hội tăng cường khâu lập pháp,
Dân biểu chuyên nghiệp và thực quyền.
Tạo môi trường Tam quyền phân lập,
Công vi thượng, pháp bất vị thân.
Ṭa Bảo hiến, Hội đồng Hiến pháp,
Quyền tự do báo chí công dân.
(Các Bộ và Chính phủ soạn Luật,
Thường bị cài số tới số lùi.
Chừa kẽ hở xin – cho, múc – rót,
Khó soi t́m, bóc tách, phanh phui!)
Có rất nhiều Điều Luật vi hiến,
Quốc hội biết mà vẫn làm ngơ.
Lại “khua khoắng” sửa đổi Hiến pháp,
Có thật ḷng hay chỉ giả vờ?
Thực trạng đó khiến dân suy nghĩ
Sửa Hiến pháp để siết chặt thêm
Nền chuyên chính Lê Mao toàn trị,
Ṿng kim cô “nhất lập tam quyền”.
Nếu thực tâm sửa đổi Hiến pháp
Ḥa nhập vào thế giới văn minh,
Sửa ngay các Điều Luật vi hiến:
Cấm tự do ngôn luân, biểu t́nh...
Hai chiếc bẫy lùa dân vào khám:
Điều Bảy chín, Tám tám mơ hồ,(4)
Mâu thuẫn Điều Sáu chín Hiến pháp,(5)
Biến người yêu nước thành tội đồ.
Tái khởi động bộ Luật về Hội,
Đảng chính trị là hội cấp cao.
Nhà nước hóa công an, quân đội,
“Đảng vi tối thượng” – chuyện “tầm phào”!
(Các đảng phái vũ trang tự phát
Lập quyền dân, phế bỏ ngai vàng.
Đều hợp nhất dưới cờ Tổ quốc,
Sau ngày mừng chiến thắng vinh quang.
Một số đảng không chịu giải giáp,
Như Hamas hay Hecbola...
[Lực lượng vũ trang bất hợp pháp],
Chính phủ yếu thế đành bỏ qua.
Không giao quân đội cho nhà nước,
Hậu khải hoàn cưỡng chiếm ngôi cao.
“Đảng chủ” ngồi xổm trên Tổ quốc,
Là loạn luân thảo khấu Lê Mao!
Mấy ông tướng dốt, tiến sĩ nát,
Văn nô, bồi bút viết tào lao.
Quân đội nằm trong tay “đảng chủ”:
Ăn cơm dân chống lại đồng bào.)
Luật hóa Điều Bốn Đảng lănh đạo,
Đảng viên là công bộc âm thầm.
Loại bỏ cụm từ “Đảng, Nhà nước”
Trong câu văn lời thoại Việt Nam!
Đă từ lâu nhà thơ Việt Phương,
Giáo sư triết học Phạm Như Cương (6)
Đề nghị sớm luật hóa Điều Bốn,
Nhưng trung ương lúng túng, ngập ngừng.
Bởi tự thân Điều Bốn - mâu thuẫn (7)
Với rất nhiều Điều trong các Chương.(8)
Luật hóa - hoặc khó thành hiện thực,
Hoặc tṛ cười “đảng chủ” cởi truồng!
Bỏ Điều Bốn là nhổ cái gai,
Tháo gỡ nghẽn nút thắt cổ chai.
Đảng hồi sinh về với dân tộc,
Tránh xa đường tự sát độc tài!
Người cộng sản tự tin, khoáng đạt
Coi Điều Bốn là sỉ nhục ḿnh.
Bản lĩnh, trí tuệ như người khác,
Sao phải bám vào “phao cứu sinh”!
Chính Điều Bốn đang hủy hoại Đảng,
Chưa có nó Đảng đă hư rồi.
Quyết giữ nó sẽ là quốc nạn,
Đảng càng nhanh mục nát mà thôi!
C̣n luyến tiếc chi nữa Điều Bốn!
Tự nó là một khối u thừa.
Vốn là khối u... mê lành tính,
Đang chuyển sang ác tính từng giờ!
Nói bỏ Điều Bốn là tự sát,
Có nghĩa uy tín Đảng không c̣n!
Loại Điều Bốn – tôn trọng sự thật,
Đảng và dân gắn bó nhau hơn!
Chớ nghe đám “thầy dùi” lẩm cẩm,
Bày người lớn làm chuyện trẻ con.
“Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm”,(9)
Cầm bằng cơm tẻ ghế khoai môn!
Thực sự v́ nhân dân, Tổ quốc,
Bỏ Điều Bốn, Đảng vẫn “trường sinh”.
Không ngăn được thoái hóa biến chất,
Ôm Điều Bốn lĩnh “án tử h́nh”!
Cho nên Điều Bốn là vô nghĩa,
Giữ nó lại chỉ làm tṛ cười.
Thêm vết nhơ bôi vào lịch sử
Việt Nam, và cho cả loài người!
Điều Sáu cũng không giúp Liên Xô
Cản ngăn “đảng chủ” tới nhà mồ.
Chỉ có con đường đa nguyên hóa,
Cứu độc tài thoát khỏi tội đồ!
Đại suy thoái toàn trị cộng sản
Dạy ta bài “Đổi mới Tư duy”!
Chẳng ai đ̣i đa nguyên, đa đảng,
Đó chính là mệnh lệnh lương tri!
(Chế độ đa chính đảng Trung Quốc,
Cộng sản vẫn chèn ép, lấn sân.
Nhưng có thể coi là một bước
Trên con đường đa đảng canh tân!) (10)
“Đảng chủ” tự hào đă nghĩ ra
Tam đầu chế “toàn trị cộng ḥa”:
“Đảng lănh đạo, Nhà nước quản lư,
Nhân dân làm chủ” nước non ta.
Cái công thức áp đặt vô lối,
Không thấy đâu trên trái đất này.
Đảng lănh đạo toàn diện, tuyệt đối,
Phạm sai lầm – xin lỗi, phủi tay!
Đảng đă vậy, Thủ tướng cũng thế,
Mọi việc “vua tập thể” cầm càng.
Thành công - cùng hoan ca vui vẻ,
Thất bại – cha chung... khóc cả làng!
Cài Tam đầu chế vào Điều Bốn
(Vẽ thêm rồng rắn, nối thêm chân),
Nhốt tự do vào nhà tù lớn,
Thành Hiến pháp “dân chủ triệu lần”?!
Ba mươi năm Điều Bốn chế ngự,
H́nh ảnh Đảng ngày một nhạt nḥa.
Nên kết thúc “vai tṛ lịch sử”,
Mở đường các chính đảng thăng hoa!
Nếu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
Hỏi người đồng nhiệm Liên bang Nga,
Sẽ nghe Ziuganov báo động
Về t́nh trạng độc tài Đảng ta!
Ziuganov từng chống Gorbachev,
Đối đầu với Boris Yeltsin.
Nay thành người cộng sản tử tế,
Biết nói câu đạt lư thấu t́nh:
Tài sản, quyền lực và chân lư,
“Đảng chủ” lũng đoạn bảy thập niên
Là nguyên nhân Liên Xô sụp đổ,(11)
Việt Nam mang gien độc di truyền!
Không sợ cách mạng Nhung hay Hoa,
Đảng biết điều dân sẽ ngợi ca.
Giữ Điều Bốn dân xa lánh Đảng,
Bỏ nó đi, t́nh nghĩa đậm đà.
Hiến pháp Cụ Hồ không Điều Bốn,
Đảng đi trước làng nước theo sau.
Phải chăng bây giờ Đảng hư đốn,
Cắm cài Điều Bốn hưởng sang giàu?
Các anh chị đảng viên tử tế!
Điều Bốn là thiển ư, ngu mưu.
“Tối kiến” và thiểu năng trí tuệ,
Biến dân thành “cháu thỏ con cừu”.
Đừng ảo tưởng giữ lại Điều Bốn,
Con cháu anh chị sẽ lên tiên!
Điều Bốn củng cố nhà tù lớn,
Giặc tim đen thẻ đỏ lộng quyền.
(Nếu thật ḷng học tập Cụ Hồ,
“Tất cả v́ độc lâp, tự do”.
Phải bàn xóa bỏ ngay Điều Bốn,
Giải tỏa ṿng đảng trị kim cô!)
Hiến pháp là đứa con tinh thần,
Kết tinh trí tuệ của nhân dân.
Giao cho giới tinh hoa chấp bút,
Không đảng nào được phép lấn sân!
Đảng phải lănh đạo, chỉ đạo chặt
Quá tŕnh soạn thảo và thông qua.
Lănh đạo không đồng nghĩa áp đặt
Bản Hiến pháp “đảng trị cộng ḥa”!
Cần thành lập Ủy ban Lập hiến,(8)
Phân nửa là “Nghị sĩ đương triều”,
Hai lăm phần trăm người ngoài Đảng,
Mười phần trăm trí thức Việt kiều.
Quyền lập hiến cao hơn lập pháp,
Phải rạch ṛi không thể à uôm.(8)
Giao Quốc hội “tự biên tự diễn”,
Chỉ là tṛ cơm nguội chấm cơm!
Hai phần ba Đại biểu Quốc Hội
Chấp thuận bản dự thảo tŕnh ra,
Trước khi được toàn dân phúc quyết,
Hơn năm mươi phần trăm thông qua.
Tu hiến lần này là cuộc chiến
Đ̣i Đảng trả quyền lực cho dân!
Lănh đạo né tránh, chưa tự nguyện,
Dù sửa hay viết lại, chẳng cần!
Tên “Cộng ḥa Xă hội chủ nghĩa”
Chuyển đổi thành “Dân chủ Cộng ḥa”.
Quy Trí Dũng, khoan dung, ḥa giải,
Nối ṿng tay Quốc cộng, Quốc gia.
(Bộ gien độc Xă hội chủ nghĩa,
Bảy thập niên toàn trị Nga Xô.
Dân Chính Đảng hoàn hồn, hú vía,
Hai mốt năm chôn chặt đáy mồ!
“Đảng chủ” diệt các đảng đồng hành,
Tự xưng là “đạo đức, văn minh”.
“Gằn bó với dân như máu thịt”,
“Đảng tiền phong”, dù chỉ một ḿnh!
Chẳng cần đua với “trung phong”, “hậu phong”,
Đảng khoan thai đi nước kiệu thong dong.
Một bước tiến, hai bước lùi,... tuột dốc,
Tự khen, tự sướng Đảng anh hùng!
Tiền thuế dân Đảng tiêu xả láng,
Nuôi bộ máy “đảng chủ” khổng lồ:
Trung ương, tỉnh, huyện đến chi bộ;
Hệ thống Đoàn, Hội cuội “bưng bô”.
Hiến pháp mới giao Đảng “tự túc,
Hội, Đoàn tự cân đối thu chi.(12)
Nhà nước giúp đất đai, bất động sản,
Chọn rượu mời, rượu phạt, rượu quy y?
Thế giới có “quân chủ lập hiến”,
“Dân chủ lập hiến” - đều rất hay!
Đại thảm họa “đảng chủ lập hiến”
Lê Mao toàn trị đă phơi bày!
(Độc tài nên ngu tối, lỗi lầm,
Hủy hoại nguồn nhân bảo tài tâm;
Đẩy nước nhà xuống hố cả nút,
Sống đời nô lệ điếc mù câm.)
Nay sọt rác bảo tàng nhân loại
Đă chôn sâu “đảng chủ Tháng Mười”.
Chín mươi lăm năm khúc quanh lịch sử
Ôm nỗi đau, nỗi nhục loài người!
“Đảng chủ lập hiến” phản phát triển,
Nửa hành tinh máu đổ xương rơi.
Với Việt Nam “dân chủ lập hiến”:
Hợp nhân tâm, địa lợi, thiên thời!
Sáu tiểu bang và hai thành phố,
Việt Nam là nhà nước liên bang.
Quản lư trực tiếp tám đầu mối,
Công viêc trung ương rất “nhẹ nhàng”.(13)
Không phải bận tâm lo sự vụ,
Tập trung vào kinh tế vĩ mô;
Bàn an ninh, quốc pḥng, đối ngoại,
Trừ quan liêu, tham nhũng tội đồ.
(“Chăn dắt” sáu mươi ba tỉnh, thành phố,
Theo cơ chế tập trung, tập quyền.
Nạn quan liêu, tham ô, lăng phí
Thành “cao trào” là chuyện đương nhiên!)
Tập trung chống tham nhũng? - Lạc hướng!
Dồn sức “đánh” Thủ tướng? - Lạc đề!
Căn nguyên: ư thức hệ tư tưởng,
Phải đâu v́ Tư S, Ba D?
“Thanh toán” vài cán bộ ăn bẩn,
Đảng sẽ trong sạch và mạnh lên?
Hay mượn cớ tiêu diệt đối thủ,
Tổng Bí thư thâu tóm độc quyền?
Đó chính là cách làm thiển cận,
Đă và đang “chuốc oán gây thù”.
Điều ông Trọng hoàn toàn không muốn,
Trót nghe lời “xúi bẩy” tham mưu!
Tái lập các Ban pḥ “đảng chủ”,
Thay Tam quyền phân lập văn minh.
Là bước đi sai lầm “đổi cũ”
Về thời kỳ “Đồ Đảng” Lê nin!
Ở các nước văn minh phát triển,
Cựu Chủ tịch Quốc hội như ông,
Làm Tổng Bí thư là xuống chức,
Nhưng nước ta luôn lội ngược ḍng!?
Ông Trọng cần để lại dấu ấn,
Phế bỏ “đảng chủ” lập quyền dân.
Chưa vượt chính ḿnh – c̣n lú lẫn,
Lạc vào mê hồn trận “ngu quân”.
“Đảng chủ” phải “chăm sóc” tham nhũng,
Bởi nó là nguồn lưc dưỡng nuôi.
Đánh tham nhũng chỉ là làm xiếc
Để loại trừ đối thủ mà thôi!
Chọn lũ mèo con ngoài “đường dây”,
Lập phương án đẹp, đánh cho hay.
Các ông ba mươi vồ lợn béo,
Hồ sơ đóng dấu mật chờ ngày!
Tranh quyền lực phải đặt ưu tiên
(Tranh ăn”, trước hết phải tranh quyền).
“Đảng chủ” mạt triều là như thế?!
Cháy nhà ra mặt... “đảng thiêng liêng”?!
Ngày nay siêu sức mạnh quyền, tiền
Đánh chết nhân nghĩa, diệt hồng, chuyên;
Nuôi dưỡng bầy sứ quân cát cứ
Ngay trong “sào huyệt” đảng cầm quyền!
Bệnh t́nh nguy cấp đến như vậy,
Nắm thuốc lá phê, tự phê b́nh,
Sao tẩm lại chia nhau cùng uống,
Có thể nào cứu được Đảng ḿnh?
Thay đổi thể chế hay là chết,
Ông Trọng dường chưa tỉnh cơn mê.
Tân trang bộ đồ cổ chỉnh Đảng,
Ông Phiêu từng thất bại ê chề!
(Ông Phiêu nhượng đất, biển cho Tàu,
Vụ việc này hư thực ra sao?
Trung ương, Quốc hội đừng im lặng,
Công khai với đồng chí, đồng bào!)
Tự chỉnh đốn, càng chỉnh càng nát,
Ai một tay túm được tóc ḿnh,
Nhấc người lên, chân không chạm đất?
Chỉ phép mầu phù thủy Lê nin!?
Đề nghị Trung ương khóa Mười một
Họp bàn phân tích rơ căn nguyên
Nghị quyết Sáu (lần Hai) chết yểu
Sau vài năm, không trống không kèn!(14)
Có phải “tân vương tân chính sách”,
Khả Phiêu đi, chỉnh Đảng cũng “ḥa tan”?
Đức Mạnh tới, bày tṛ “học Bác”,
Đua nhau mang tiền tỉ hóa vàng!
Hay Nghị quyết chỉ giải phần ngọn,
“Đảng v́ dân” gốc đă lụi tàn.
Đau ḷng nh́n Đảng càng hư đốn,
Ăn trên ngồi trốc nhốt dân oan!
Ông Trọng tưởng “hiền” và “tốt bụng”,
Đang lừ lừ siết chặt kim cô.
Rao giảng những giáo điều xơ cứng,(15)
Hàng phục Tàu, bức hại Ki tô.(16)
Ông bác bỏ yêu sách Nguyễn Ái Quốc,
Thỉnh nguyện thư gửi hội nghị Versailles.(17)
Thiết lập hệ thống ṿi bạch tuộc,
“C̣n Đảng c̣n ḿnh” trị thẳng tay!
Đừng đổ cho Ṭa án, Công an,
Cũng không phải Ba Dũng, Tư Sang!
Việc đàn áp, bỏ tù vi hiến,
Tổng Bí thư chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Không thể đổ cho Đinh Thế Huynh,
Phùng Quang Thanh hay Phạm b́nh Minh.
Mọi biểu hiện yếu mềm, khuất phục,
Trách nhiệm ông phải nhận về ḿnh!
Bookmarks