Results 1 to 4 of 4

Thread: YÊU KHÔNG HỐI HẬN

  1. #1
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    YÊU KHÔNG HỐI HẬN



    Hắc Y Nữ Hiệp
    8 Thành Hoả Hầu

    Xin phép Ban Biên tập Vietland , Tiểu muội được phép Post bài của tác giả trong nước , để phục vụ Độc giả Quốc nội và Hải Ngoại , và cũng nói lên nền Văn Hoá VNCH , đă tác động đến người dân quốc nội rất nhiều.
    Ngày nay Người dân tránh nói đến Chính trị ngoài xă hội là vấn đề nhạy cảm với chế độ , họ chỉ viết lên những chuyện t́nh cảm rồi trao đổi chia sẽ trên mạng với nhau để thưởng thức .


    YÊU KHÔNG HỐI HẬN !





    Nguyễn T Duyên-
    Hà nội 4 –4 –2010

    Họ dừng lại ở ngă tư đường, anh ch́a tay ra cho Mai.
    -Thôi ! anh phải rẽ ở đây rồi. Em về nhé, hy vọng có một ngày được gặp lại em.
    Mai ch́a tay ra cho anh, anh nắm lấy tay cô. Cô thoáng rùng ḿnh. Có một luồng điện từ bàn tay mạnh mẽ của anh truyền lan khắp cơ thể. Anh giữ tay cô lại hơi lâu trong tay ḿnh, mắt nh́n vào cô ngần ngừ như chất chứa một điều ǵ muốn nói. Cô để nguyên tay ḿnh trong bàn tay của anh, nín thở.
    -Thôi! Anh đi
    Anh buông tay cô, nói vội vă rồi nổ máy xe phóng thẳng. Cô đứng bên đường nh́n theo cái dáng hấp tấp, vội vă như trốn chạy của anh mà trong ḷng cuộn lên một nỗi ân hận. Cô muốn chạy theo và gào to để cho anh nghe thấy.
    -Anh! Em không phải tên là Thu.
    Nhưng không hiểu tại sao cô vẫn đứng như chôn chân ở vệ đường nh́n theo cho đến khi anh khuất hẳn. Cô nổ máy phóng về nhà. Cô mở cửa, bật đèn dắt xe vào trong nhà. Ngôi nhà lạnh lẽo và trống trải.Tự nhiên cô có cảm giác chống chếnh. Hai mươi năm qua, kể từ ngày cô đưa chồng ra sân bay đưa tiễn anh ta sang Đức làm ăn chưa bao giờ cô có cái cảm giác này. Đêm hôm ấy, cô ngủ một giấc ngon lành và sáng hôm sau, khi ngủ dậy, việc đầu tiên là cô chạy ra ngoài sân, ngửa mặt nh́n lên trời hít một hơi dài và ngây ngất hưởng thụ cái cảm giác được tự do tràn ngập trong tâm hồn ḿnh. Cô mỉm cười nhớ đến câu cuối cùng cô nói với chồng trước khi anh ta đi qua cửa soát vé.
    -Thôi! Anh đi nhé. Và em không hứa rằng sẽ chung thủy.
    Nói rồi cô quay người bỏ đi. Cho đến tận ngày cô nhận được tin chồng cô đă lấy vợ bên Đức cũng vậy. Cô thản nhiên đến cái mức người báo tin cho cô cũng phải kinh ngạc
    -Sao em có thể thản nhiên đến vậy?
    Anh ta hỏi và cô b́nh thản trả lời.
    -V́ anh ta đă chết trong em từ lâu lắm rồi
    Hai mươi năm, cô đă mất hết những ảo vọng về đàn ông. Chỉ cần đứa con thôi là đủ. Cô nghĩ thế và vẫn luôn cho là ḿnh đúng. Bạn bè cô, cũng có một vài người bỏ chồng. Họ đều đă lần lượt lấy chồng khác c̣n ai chưa lấy th́ cũng đều đă cặp với một anh chàng chỉ có một ḿnh cô là chưa. Một lần, một cô bạn đă hỏi .
    -Thế mày không “Thèm” à?
    Cô cười lắc đầu.
    -Không!
    Và chợt nhớ đến cái đêm chồng cô về nước . Đêm hôm đó, cô định lên ngủ với mẹ để cho anh ta ngủ với đứa con ở pḥng ḿnh nhưng mẹ cô có lẽ là muốn gắn hai người lại với nhau nên bà đă khóa cửa đi ngủ trước. Cô đặt đứa con nằm giữa hai người, mặc nguyên quần áo chui vào chăn nằm quay mặt vào tường. Anh chàng ḅ qua đứa con lần sang ôm chặt lấy cô. Cô vùng ngồi dậy hất anh ta ra , móc túi ném vào mặt anh ta tờ giấy bạc năm chục ngh́n.
    -Anh thèm th́ cầm lấy năm chục này ra ngoài đầu đường mà giải quyết. Đừng có động vào tôi!
    Anh chàng bắt đầu sửng cồ
    -Tôi vẫn là chồng cô mà
    -Không! Bây giờ anh không c̣n là chồng tôi nữa. Anh là chồng của người khác. Anh đă quên rồi sao?
    Anh chàng sượng sùng quay lại chỗ ḿnh. Im lặng một lúc khá lâu bỗng nhiên anh ta hỏi.
    -Ngày trước ở sân bay cô nói “ Không hứa sẽ chung thủy” Sao đến tận bây giờ cô vẫn không cùng ai?
    -V́ anh đă giết chết t́nh yêu trong tôi.
    Không phải trong hai mươi năm ấy cô chưa hề cùng ai. Cũng đă có một lần một chàng trai đă làm cho cô rung động. Anh ta tỏ ư quan tâm đến cô một cách không hề che dấu. Một lần anh ta mời cô đi uống nước. Cô nhận lời. Hai người vào một quán cà phê . Hôm ấy cô đă nói liên tục, nói như một cái máy. Cô muốn che dấu đi sự lúng túng của ḿnh. Khi nghe anh ta hỏi.
    -Mấy năm rồi mà Mai không có lúc nào cảm thấy cô đơn à?
    Trong cô đă tràn trề hi vọng.
    -Có chứ! Nhiều lúc em thấy cô đơn một cách kinh khủng.
    -Thế th́ chúng ḿnh đi đâu chơi đi
    Anh ta nói và cô đă ngây thơ hỏi lại.
    -Vâng! Đi đâu bây giờ hả anh?
    -Ta vào một nhà nghỉ nào đấy
    Cô sững người, rồi không thể kiềm chế được, cô cầm cốc nước hắt vào mặt anh chàng. Và sau lần ấy, t́nh yêu trong cô chính thức chết hẳn.
    Thế mà sao đêm nay cô lại bỗng nhiên cảm thấy chống chếnh?Cô tắt đèn, chui vào chăn. Ngủ đi! Cô tự nhủ. Không ngủ được. Đêm nay gió lạnh về. Tiếng gió hú lên ảm đạm. Ngoài hiên, những tầu lá chuối phần phật đập vào nhau trong gió lạnh. Một con dế nỉ non than khóc cho một kiếp sống cô đơn. Cô cảm thấy lạnh. Một cái lạnh từ sâu thẳm trong ḷng từ từ dâng lên. Cô gh́ chặt lấy chiếc gối ôm. Một câu thơ bỗng bật lên trong đầu

    Muốn cởi chiếc áo mỏng
    Khoác lên vóc Mai gầy
    Lấy thơ làm lửa sưởi
    Ủ ấm một hồn Mai

    Đấy là một câu thơ trong bài thơ của anh đă gửi vào trang của cô. Câu thơ ấm áp quá nhưng lửa thơ sao có thể ủ ấm được ḷng người hả anh. Cô cầm lấy điện thoại và gửi đi một tin nhắn.
    “Anh! Em xin lỗi. Tên em không phải là Thu. Tên em là….”Nhưng viết được đến đấy th́ tin nhắn hết từ . Cô đành gửi tin nhắn đi và định viết một tin nhắn thứ hai để nói cho anh biết tên của ḿnh.Tin nhắn thứ hai viết chưa xong th́ có tin nhắn của anh trả lời.
    “Anh biết. Không sao mà em .Đừng nói tên khi chưa đủ tin cậy”
    Cô nh́n đồng hồ. Hai giờ sáng.


    *
    * *


    Họ đều là thành viên của một diễn đàn thơ và hôm nay, ngày thành lập diễn đàn, những thành viên của diễn đàn tổ chức gặp mặt. Mai đă định không đi , nhưng một cô bạn cứ cố rủ.
    -Chị đi đi. Chị c̣n trẻ đẹp thế, biết đâu chẳng tóm được một anh chàng.
    Mai cười chữa lại.
    -Không phải là tóm được mà là lừa được một anh chàng vào rọ.
    Họ đến cuộc gặp mặt. Cuộc gặp mặt cũng không đông người, khi mọi người bắt đầu ngồi vào bàn rồi th́ anh mới đến.Khi nghe anh tự giới thiệu
    -Tôi là Minh

    Th́ cô thấy thất vọng. À! Th́ ra đây là anh chàng đă thả bài Mai vào trang thơ của ḿnh. Bài thơ hay thế mà tác giả của nó trông chẳng khác ǵ một ông bán chuối. Cô thầm nghĩ. Anh đi đến chỗ cô và ngồi xuống bên cạnh. Chắc là t́nh cờ, cô nghĩ thế. Anh ch́a tay ra cho cô và hỏi.
    -Anh là Minh. C̣n em tên là ǵ?
    -Em là Thu
    Cô vừa nói vừa ch́a tay ra cho anh. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ bóp làm cho bàn tay cô đau nhói. Bỗng anh hỏi nhỏ đầy vẻ quan tâm
    -H́nh như em có người nhà vừa mất?
    -Sao anh biết?.— Hỏi xong, cô theo hướng mắt anh nh́n xuống ngực áo ḿnh và thấy mắt anh đang nh́n vào chiếc băng tang nhỏ cô gài trên ngực áo. Ḷng cô bỗng ấm lại. Mẹ cô vừa mất, giữa bao nhiêu con người ngồi đây, Sao chỉ một ḿnh anh nhận ra điều này?—Mẹ em vừa mới mất.

    Cô trả lời. Anh khẽ à lên một tiểng rồi nói nhỏ chỉ đủ cho ḿnh cô nghe
    -Mất mẹ là một mất mát lớn nhất trong đời người. Mẹ anh cũng mất rồi và nhiều khi anh bỗng thèm được nghe tiếng mẹ mắng .
    Nghe anh nói mà nước mắt cô ứa ra. Anh không an ủi cô như bao nhiêu người đă từng an ủi. “Xin chia buồn cùng em”hay “Cố gắng lên em nhé”…Mà anh dùng chính nỗi buồn của ḿnh, dùng chính những cảm nhận của ḿnh về nỗi buồn mất mẹ để nói lên nỗi buồn của cô và nói hộ cô những cảm nhận của ḿnh. Nghe anh nói mà nỗi ḷng cô vợi hẳn.
    -Thế gia đ́nh của em thế nào? Em sống hạnh phúc chứ?
    -Em đang t́nh bơ vơ mà anh.—Cô cười trả lời, nhưng nh́n vào mắt anh, cô biết anh không tin điều ấy. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại nói thật với anh chuyện này. Từ trước đến nay, hễ ai hỏi cô về gia đ́nh cô đều nói “Em có chồng và chúng em sống rất hạnh phúc”.—Anh không tin sao? Em nói thật đấy.
    Mấy tiếng sau cô nói với một giọng đượm buồn. Anh nh́n cô ngạc nhiên.
    -Thật thế sao? Em xinh đẹp thế….—Anh định nói một câu ǵ đó nhưng đột nhiên anh lại chuyển chủ đề.—C̣n anh đă có vợ và hai con.
    -Thế anh sống có hạnh phúckhông?
    Cô hỏi và nhận thấy trong mắt anh dường như có một đám sương mù dăng nhẹ.
    -Hạnh phúc! Đó là một sự cảm nhận mà em.
    Anh tránh không trả lời thẳng câu hỏi của cô.


    *
    * *

    Trời lâm thâm mưa, khí trời lành lạnh.Minh ngửa mặt lên nh́n bầu trời rồi vớ lấy cái mũ vải bước ra cửa.
    -Đêm khuya, mưa thế này ông c̣n định đi đâu?
    Vợ anh hỏi. Minh ngoái đầu lại trả lời.
    -Tôi đi lang thang một lúc.
    Nói rồi anh cúi đầu bước đi. Anh c̣n nghe rơ tiếng vợ lầu bầu sau lưng
    -Đồ dở hơi
    Và tiếng đứa con gái anh nói lại mẹ.
    -Sao lúc nào mẹ cũng cáu gắt với bố như thế?
    -Chứ không à?.—Tiếng vợ anh gầm lên.—Tao đau ốm như thế này mà vẫn phải lăn lộn đi kiếm ăn, c̣n bố mày lúc nào cũng thơ thơ thẩn thẩn. Một tuần có một cái tiểu phẩm báo họ đặt mà cũng tuần được tuần không. Thơ th́ mài ra mà ăn được chắc?
    Minh khẽ lắc đầu ,cố nén một tiếng thở dài. Con gái anh chạy theo đưa cho anh chiếc áo mưa du lịch.
    -Bố mặc vào kẻo ướt

    Anh cầm lấy cái áo mưa nh́n con gái với ánh mắt biết ơn khiến cho con bé cảm thấy mủi ḷng. Nó nh́n anh nói nhỏ.
    -Bố kệ mẹ. Đừng nghĩ ǵ bố nhé.
    Anh nh́n con gái cười buồn
    -Không sao mà con. Bố quen rồi.

    Con bé đứng ở cửa nh́n theo cái bóng cô đơn của anh giữa một thành phố đông đúc, ồn ào chậm chạp bước lên chiếc cầu đang xây dở.

    Anh có thói quen hay ngồi một ḿnh trên chiếc cầu này nh́n ra ḍng sông để thả hồn ḿnh trôi đi vô định. Mưa lất phất, những hạt mưa bụi dăng dăng làm ḍng sông như nḥe đi, cảnh vật cũng nḥe đi và cuộc đời cũng nḥe đi như chỉ là một ảo ảnh. Cái lí trí lạnh lùng của con người và cái tham vọng mạnh mẽ của họ khiến cho cuộc đời này hiện lên một cách sắc nét và trần trụi. Ở đó, con người bỗng nhiên trở thành nô lệ của chính những tham vọng của ḿnh. Niềm vui cứ co lại dần, nụ cười cứ héo quắt dần và cuối cùng chỉ c̣n tiếng cười hả hê của đồng tiền và tiếng khóc của sự thất vọng, đổ vỡ . Mà tiếng cười và tiếng khóc cứ như là một cặp song sinh. Ở đâu có tiếng cười hả hê của đồng tiền cất lên là ở phía đối diện với nó lại là tiếng khóc của sự thất vọng. Chỉ khi cái lí trí lạnh lùng và cái tham vọng mạnh mẽ kia rời khỏi ta th́ cuộc đời bỗng trở nên nhạt nḥa và một nụ cười lặng lẽ bỗng nở ra như một bông hoa trên những làn môi vừa khóc.

    Anh thích những phút nhạt nḥa ấy. Anh muốn ḿnh được tan vào hư vô, được, dẫu chỉ một vài phút thôi, không phải đối mặt với sự nghiệt ngă của cuộc đời.

    Rất muộn anh mới trở về nhà. Con gái anh vẫn thức. Nó giúp anh cởi chiếc áo mưa. Anh hỏi con.
    -Mẹ ngủ chưa? Trước khi đi ngủ con có nhắc mẹ uống thuốc không đấy.
    -Có! Mẹ đă uống thuốc rồi. Mà bố này…
    Nói đến đây con gái anh ngừng lại ngần ngừ. Anh nh́n con khích lệ
    -Con muốn nói ǵ?
    -Bố không định bỏ mẹ đấy chứ?
    Anh lấy tay cốc nhẹ lên đầu con bé nở một nụ cười hiền hậu.
    -Sao con lại hỏi thế? Không bao giờ bố bỏ mẹ đâu. Con đừng lo
    Con bé bỗng ôm chầm lấy bố, giọng nó nghèn nghẹn
    -Bố!
    -Ǵ con!
    -Con thương bố quá.—Anh nâng mặt con gái lên. Hai hàng nước mắt đă lăn dài trên má con bé.—Tại mẹ ốm đau liên miên mà bố.
    -Bố biết mà con.
    Đây không phải là lần đầu tiên anh bị hỏi điều này. Cách đây hai năm đă có người hỏi anh điều đó. Đấy là lần anh than thở với một người bạn của ḿnh về vợ. Bạn anh đă nói.
    _Tao hỏi mày một câu. Mày có dám bỏ vợ lúc này không?
    Anh cắn răng, hàm răng lún sâu vào môi và chậm răi lắc đầu.
    -Tao làm sao có thể bỏ cô ta trong lúc ốm đau bệnh tật như thế này
    -Vậy th́ mày phải chịu đựng. Thế thôi!

    Anh thở hắt ra một cái, cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch và anh nói bằng cái giọng trầm đục của một cơn say? Hay của một nỗi buồn ?
    -Tao nói với mày những điều này chỉ là để xả stress trong tao thôi chứ có phải nhằm để giải quyết vấn đề đâu
    Bạn anh cũng thở dài
    -Ừ! Tao biết. Mà sao số của mày khổ vậy?

    Không phải anh không có thời ḱ hạnh phúc. Anh đă từng cực ḱ măn nguyện với cuộc đời ḿnh. Một cuộc sống không giàu nhưng cũng chẳng nghèo, một người vợ ngoan ngoăn, dịu dàng , một cô giáo trẻ với con mắt trong veo, nghịch ngợm, lúc nào cũng có thể ôm choàng lấy anh , đặt lên má anh một cái hôn cùng với một lời nói làm say ḷng.
    -Thưởng cho anh này. Câu thơ ấy hay quá.
    Chỉ tiếc thời gian ấy quá ngắn ngủi. Khi đứa con ra đời là lúc cuộc sống của anh bắt đầu đảo lộn. Ngày trước, anh có thể bỏ một bữa cơm trưa v́ một tứ thơ vừa bật dậy trong đầu, c̣n bây giờ bữa sữa của con không thể bỏ. Ngày xưa, vợ anh reo lên “Ôi! Câu thơ hay quá” th́ bây giờ nàng nói với anh bằng bộ mặt đầy đau khổ.
    -Mai đưa con đi viện. Lấy tiền ở đâu bây giờ hả anh?
    Tiền! Trời ơi. Trong tất cả những phát minh của con người th́ việc phát minh ra đồng tiền là vĩ đại nhất. Phát minh này có mặt ở mọi ngóc ngách của cuộc đời, có mặt trong mọi con người và sức tàn phá của nó c̣n mạnh hơn cả bom nguyên tử. Bom nguyên tử có thể giết chết được con người nhưng không thể giết chết tâm hồn con người. C̣n tiền, nó có thể tàn phá được cả những thứ mà bom nguyên tử không thể tàn phá được. Nó đă biến người vợ của anh, một cô gái trong sáng , yêu thơ thành một mụ phù thủy tham lam và ghét thơ hơn mọi thứ trên đời. . Nó làm ng̣i bút của anh trở nên nặng chịch khi phải vặn xoắn tâm hồn ḿnh lại để cố vắt ra những giọt chữ cho một cái tiểu phẩm mà anh được đặt hàng và khi đứa con gái anh cầm tờ báo biếu reo lên chạy vào trong nhà.
    -Bố! bài của bố này.
    Th́ anh cầm lấy tờ báo lănh đạm vứt nó lên bàn và đưa cái phông b́ cho vợ để rồi lại nghe thấy một câu hỏi như dứt da, dứt thịt
    -Tháng này chỉ được hai bài thôi à?
    Trời ơi! Bao giờ anh mới có thể viết không phải v́ tiền?


    Anh lên pḥng, mở máy tính vào mạng. Đă muộn rồi mà diễn đàn thơ anh sinh hoạt vẫn rất đông người. Trong số những người c̣n lên mạng vào giờ này liệu có ai như anh cô đơn và mất ngủ?

    Con trỏ trôi nhanh qua những trang thơ và nó bỗng dừng lại ở trang thơ của cô gái có tên là Thu ấy. Vẫn biết đấy không phải là tên cô gái nhưng có lẽ chính v́ lời nói dối ấy làm anh chú ư đến cô. Trong anh lại hiện lên cái dáng người mảnh mai và đôi mắt ánh lên những tia sáng tinh ngịch khi cô ta hỏi anh sau khi kể cho anh nghe về một lần đùa cợt với một bạn thơ .
    -Kể ra em cũng “Đểu” đấy chứ. Đúng không?
    Anh đă bật cười khi nghe tiếng “Đểu” rất nghịch ngợm được nói ra từ miệng một cô gái gần bốn mươi tuổi. Anh thấy vui vui khi ngồi nói chuyện với cô. Anh bỗng thấy ḿnh trẻ lại. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy anh đă thấy ở đâu trong cuộc đời ḿnh?

    Anh mở trang thơ của cô . Cô vừa viết một bài “ Say” trong đó có câu “Không men sao khiến ḷng ngây ngất ḷng”. Ừ đúng thật! Anh tự nhủ và nhớ đến cái cảm giác lâng lâng khi ngồi nói chuyện với cô. Không biết cảm giác đó có thể gọi là say được không nhỉ? Và anh bắt đầu viết
    Không phải tại trời thu
    Không phải tại trăng thu
    Chỉ v́ em mà tôi mộng du

    Đúng là anh đă mộng du. Ánh mắt tinh nghịch ấy đă đưa anh quay lại cái thời vợ anh vẫn c̣n là một cô gái yêu thơ. Một tiếng “chụt” vang bên má đi kèm với tiếng cười trong trẻo “Thưởng cho anh này”. Đâu rồi tiếng cười ấy?

    Khi anh viết xong khổ thơ cuối cùng

    Hăy say! Hăy say! Hăy say!
    Muốn say măi say cả đời không tỉnh
    Muốn uống măi làn môi em ngọt lịm
    Vùi mặt ḿnh vào mái tóc thần tiên
    Và th́ thầm ba tiếng “Măi yêu em”

    Th́ anh nghe thấy tiếng vợ anh trở ḿnh và thốt ra một tiếng rên nhẹ. Anh đứng dậy đi lại bên giường. . Chiếc chăn tụt rơi xuống đất. Anh nhặt chiếc chăn lên khẽ khàng đắp lại cho vợ. Câu thơ vừa viết bỗng vang lên trong đầu. Trời ! ba tiếng này anh đă từng nói với vợ nhưng sao tiếng “Măi” lại bị đứt đoạn nửa chừng? Anh có lỗi không? Và cuộc đời c̣n có ư nghĩa ǵ không khi nó chỉ có bốn từ “Nghĩa vụ” và “Trách nhiệm”?

    Anh quay lại máy tính xóa bài thơ vừa gửi vào trang cô gái và thay vào đó bằng hai từ “Xin lỗi”. Anh có biết đâu ở một nơi trong thành phố có một người cũng đang mở trang thơ của ḿnh và băn khoăn tự hỏi “Sao lại xin lỗi nhỉ”? Không trả lời được, cô PM cho anh.
    -Sao anh lại xin lỗi? và xin lỗi cái ǵ?
    Anh trả lời cô

    =Anh vừa viết vào trang thơ của em một bài thơ nhưng anh lại cảm thấy có lỗi với vợ ḿnh nên anh đă xóa đi
    Ra vậy! Cô chợt nhớ đến cái làn mây dăng nhẹ trong mắt anh khi cô hỏi “Thế anh có hạnh phúc không?”. Cô PM cho anh một lần nữa.
    -Thơ thôi mà anh.
    -Không với anh đó là thật
    Câu trả lời làm cô gái bâng khuâng. Không biết anh ta viết ǵ?
    -Nếu anh không muốn viết trên diễn đàn th́ anh có thể viết vào PM cho em không?
    - Anh không thể! Tha lỗi cho anh

    Câu trả lời càng kích thích tính ṭ ṃ của cô gái. Anh ta đă viết ǵ nhỉ? Trí tưởng tượng đưa cô từ từ bay khỏi mặt đất. Cô thấy ḿnh chơi vơi giữa một bầu trời đầy sao.

    Măi về sau này, một lần khi đang nằm trong ḷng anh, cô đă bắt anh đọc cho ḿnh nghe bài thơ anh viết đêm hôm ấy và khi nghe đến câu.
    Rượu làm cho anh say một ngày
    T́nh yêu em làm anh say một đời.

    Th́ cô đă hỏi.
    - Sao “Một đời” của anh ngắn vậy?Vừa viết xong đă tỉnh.
    Anh vuốt tóc cô tư lự.
    -Có một nhà văn nói rằng “T́nh yêu chỉ có một, c̣n những thứ tương tự như t́nh yêu th́ có nhiều” trước anh vẫn nghĩ rằng câu ấy đúng nhưng bây giờ anh mới biết không phải thế. T́nh yêu cũng là một sinh vật sống. Nó sinh ra, lớn lên và chết đi. Chính v́ thế anh chưa bao giờ nói “Anh măi măi yêu em” .
    Đang nằm trong ḷng anh, cô vụt nhỏm dậy.
    -Có nghĩa là sẽ đến một ngày anh bỏ em và yêu một cô gái khác?
    Anh ôm lấy vai cô và chữa lại.
    -Không phải là anh bỏ em để đi với một cô gái khác mà là t́nh yêu của chúng ta chết và một t́nh yêu mới trong em, hoặc trong anh nẩy mầm.

    Sợ hăi cô ôm chặt lấy anh th́ thầm.
    -Làm sao để nó không chết hả anh?
    -Anh không biết nữa. Điều đó phụ thuộc vào cả hai chúng ta.
    -Nhưng em không đ̣i hỏi ǵ ở anh mà. Em không đ̣i anh phải bỏ vợ để cưới em. Em chỉ cần t́nh yêu của anh thôi. Thế không đủ sao?
    Cô gỡ tay anh ra, nh́n chằm chằm vào anh chờ đợi một câu trả lời. Câu cô hỏi như một lưỡi dao mỏng, sắc lẹm khứa vào ḷng anh ,không đau nhưng làm rỉ máu.
    - Anh xin lỗi!—Anh nói nhỏ , buồn bă.—Anh đă không thể cho em một t́nh yêu trọn vẹn. Anh ích kỉ quá chỉ biết hưởng thụ từ t́nh yêu của em mà không nghĩ đến những hi sinh của em v́ anh.
    - Không! Không phải thế.—Cô kêu lên.—Anh cũng cho em rất nhiều .
    Anh cười nhẹ, nét mặt lộ vẻ hoài nghi
    - Anh đă cho em được thứ ǵ đâu.
    - Ít nhất anh đă làm cho t́nh yêu trong em sống lại và với em thế là đủ.
    Cô nói câu ấy với giọng mạnh mẽ. Mắt cô rực sáng điều đó làm cho anh ngạc nhiên.
    -Em chỉ cần thế thật sao?
    -Vâng!.—Cô lại nằm xuống gối đầu vào ḷng anh. –Anh biết không. –Cô nói nhỏ, mắt xa xôi. –T́nh yêu đă chết trong em hai mươi năm. Hai mươi năm ấy em sống trong hoài nghi và cô đơn c̣n thời gian cứ kéo dài lê thê một cách nặng nề và tẻ ngắt.—Cô xoay người lại, ṿng tay ôm lấy lưng anh, vùi sâu mặt ḿnh vào trong ḷng anh. –Anh không biết được đâu. Cuộc sống không có t́nh yêu con người chỉ c̣n là một h́nh nhân biết cử động.

    Sao anh lại không biết. Anh thầm kêu lên. T́nh yêu trong anh đă chết gần một chục năm rồi. Em c̣n hơn anh là em c̣n được tự do, em có thể làm bất cứ điều ǵ em muốn, kể cả yêu. C̣n anh th́ không được. Lương tâm, trách nhiệm, nghĩa vụ. Trời ơi! Những tiếng ấy đè xuống nặng trĩu trong anh. Ngay lúc này đây, khi ôm em trong ḷng, trong anh vẫn hằn lên một câu hỏi “Có tội lỗi không?”
    -Mà sao em không lấy chồng sau từng ấy năm?
    Cô ngồi dậy, không trả lời vào câu hỏi của anh mà hỏi lại
    -Anh thấy em thế nào, có đẹp không?
    Anh gật đầu thừa nhận.
    -Em đẹp lắm, Nh́n em không ai bảo em gần bốn mươi tuổi.
    Cô gái cười, mắt ánh lên một tia sáng tinh quái
    -Nếu muốn lấy chồng liệu em có thể lấy được một nửa đàn ông của thành phố này không?
    Anh bật cười và thêm vào.
    -Không phải là một nửa mà hai phần ba đàn ông ở thành phố này chết v́ em.
    -Thế mà em lại đi yêu một ông bán chuối. –Cô lại cười, ngước lên nh́n anh. –Anh có biết v́ sao không?—Rồi không đợi anh trả lời, cô nói tiếp. –V́ em tin rằng anh sẽ không phụ bạc em như những người đàn ông khác. Thế mà hôm nay anh lại nói “Nên không bao giờ anh nói anh măi măi yêu em”.

    Cô không cưồi nữa,mà nh́n xoáy vào anh chờ đợi. Anh thở dài.
    -Anh biết nói thế nào với em đây? Anh đă có vợ và anh không thể bỏ vợ. Anh không thể cột chặt cuộc đời em vào cuộc đời anh. Làm như thế là rất ích kỉ. Em trẻ , đẹp lúc nào em cũng có thể kiếm cho ḿnh một tấm chồng.
    Một tấm chồng! liệu đấy có phải là mục đích cuối cùng của mọi cô gái không ? Cô cũng đă từng có chồng c̣n anh th́ đang có vợ vậy sao cả cô và anh đều không có hạnh phúc? Vậy cô cần ǵ đây? Chồng hay t́nh yêu? Cô lại nhớ lại cái cảm giác đêm đầu tiên ngủ một ḿnh sau khi đưa chồng sang bên Đức. Một cảm giác thanh thản đến ngây ngát của tự do và bây giờ, lúc này đây, khi đang nằm trong ḷng anh, lúc mà cô biết sự tự do của ḿnh đă mất đi quá nửa th́ một cảm giác ngây ngất khác đang choàng ôm lấy cô trong dịu ngọt , thanh b́nh. T́nh yêu! Thứ rượu mà thưộng đế chỉ dành riêng cho loài người cô đang uống và đang say và….

    Cái tiếng “Và” cuối cùng ấy làm người cô nổi gai. Cô ôm riết lấy anh thầm th́
    -Em không cần chồng. Em chỉ cần t́nh yêu.
    Anh cũng ôm chặt lấy cô vùi mặt ḿnh trong suối tóc óng mượt của cô và th́ thầm
    -Không chỉ ḿnh em đâu. Cả anh nữa. Anh cũng cần một t́nh yêu
    Hai người ôm nhau bất động như một bức tượng đá hằn lên giữa cảnh hoàng hôn chạng vạng ./.

    Hà Nội 2010
    Nguyễn Thế Duyên

    .......

    Hắc Y Nữ Hiệp

    Bên hiên nhỏ, gió hờn cành trúc ngoài song cửa
    Trong cơn mơ quay về Hà Nội xưa
    Mười dặm thác Bản Dốc , Chốn hoa nở thẳm sâu
    Bóng nguyệt soi cung đàn u nhă
    Thấp thoáng dáng người ngọc ngoảnh đầu
    Nắm tay chàng đi giữa mưa khói Ải Nam Quan
    Last edited by Hắc Y Hiệp Nữ; 10-10-2011 at 11:17 AM.

  2. #2
    Member
    Join Date
    01-12-2010
    Location
    Sunshine state, USA
    Posts
    767
    Quote Originally Posted by Hắc Y Nữ Hiệp

    Xin phép Ban Biên tập Vietland , Tiểu muội được phép Post bài của tác giả trong nước , để phục vụ Độc giả Quốc nội và Hải Ngoại , và cũng nói lên nền Văn Hoá VNCH , đă tác động đến người dân quốc nội rất nhiều............... .................... ..
    Hi there,

    Theo như cách giải thích trên(...nói lên nền Văn Hoá VNCH....) , th́ bài "Yêu không hối hận" có thể hiểu là 1 bài văn viết thời VNCH(?). Nhưng cuối bài ghi ngày tháng là 2010.

    Vậy là sao?

  3. #3
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thân gởi Huynh ĐHV Dean Nguyen

    Tác phẩm này được viết năm 2010 tại Hà Nội .

    Sở dĩ Tiểu muội nói nền Văn hoá VNCH trước 1975 đă ảnh hưởng người dân Quốc Nội ngay tại miền Bắc , đó là cách hành văn mang âm hưởng của các tác giả : Nguyễn Thị Hoàng , Lệ Hằng , Cam Ly Nguyễn Thị Mỹ Thanh, Bà Tùng Long trước 1975 nói lên nội tâm của người phụ nữ VN.
    C̣n lối hành văn XHCN th́ khác hẳn: Khi nói đến nội tâm của người phụ nữ là phải đề cập đến t́nh yêu Tổ quốc XHCN không ít th́ nhiều !

    Truyện ngắn này không phải là ḍng văn học chính thống của CHXHCNVN, có thể nói là ḍng văn học lề trái lưu truyền trên mạng thôi !

    Tiểu muội
    HYHN
    Last edited by Hắc Y Hiệp Nữ; 10-10-2011 at 12:41 PM.

  4. #4
    Administrator Thương Dân's Avatar
    Join Date
    30-07-2010
    Posts
    898
    Các bạn để ư, mục VH-NT là để bàn về các đề tài VH-NT, không phải để đăng các tác phẩm đương đại. Các tác phẩm cổ điển của các tác giả đă thành danh th́ có thể đăng tại mục VH-NT được, ví dụ như thơ Hàn Mặc Tử, truyện ngắn Khái Hưng ...

    Bài này tôi sẽ chuyển qua mục Văn Sưu Tầm.

    QD

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 3
    Last Post: 24-06-2012, 12:31 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 28-09-2011, 05:09 PM
  3. Replies: 1
    Last Post: 28-04-2011, 06:25 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 26-04-2011, 06:44 AM
  5. Replies: 12
    Last Post: 04-10-2010, 11:28 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •