Page 32 of 304 FirstFirst ... 222829303132333435364282132 ... LastLast
Results 311 to 320 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #311
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    À HÁ!

    Originally posted by TigonKhi viết truyện , Tigon cũng thường không nêu rơ thời gian và địa danh , để người đọc có thể tưởng tượng , đây có thể là câu chuyện của chính ḿnh , hay chuyện đang xẩy ra quanh ḿnh .
    Chị Tigon ơi, đàn em cuả chị đây cũng ...thông minh bẩm sinh như đàn chị, thế mà chị lại định thử trí thông minh cuả em nữa ư?
    Có phải điều em hiểu là đúng như những gì chị viết?
    Lần này lại chạy sau bà chị cả đỗi nữa rồi! Những nuôi mộng viết Hồn Bướm Mơ Tiên The Sequel, còn đang sợ phạm đến trưởng thượng! ́Mấy hôm trươc đọc xong Hồn Bướm Mơ Tiên mà ...bồi hồi sao đâu! Tại sao ngày xưa người ta lại đơn sơ và dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh vậy? Nếu là chuyện có thật thì rồi...cái hậu "đoạn kết" nó sẽ ra sao? Cái ấy mới bắt người ta phải nhớ đến câu chuyện hoài!

  2. #312
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Cái hậu "đoạn kết" nó sẽ ra sao? ( Tiếng Xưa )

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Chị Tigon ơi, đàn em cuả chị đây cũng ...thông minh bẩm sinh như đàn chị, thế mà chị lại định thử trí thông minh cuả em nữa ư?
    Có phải điều em hiểu là đúng như những gì chị viết?
    Lần này lại chạy sau bà chị cả đỗi nữa rồi! Những nuôi mộng viết Hồn Bướm Mơ Tiên The Sequel, còn đang sợ phạm đến trưởng thượng! ́Mấy hôm trươc đọc xong Hồn Bướm Mơ Tiên mà ...bồi hồi sao đâu! Tại sao ngày xưa người ta lại đơn sơ và dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh vậy? Nếu là chuyện có thật thì rồi...cái hậu "đoạn kết" nó sẽ ra sao? Cái ấy mới bắt người ta phải nhớ đến câu chuyện hoài!

    *************

    Th́ c̣n trăng với sao ǵ nữa . Nếu Tigon hay Tiếng Xưa là chú tiểu Lan , th́ sư cụ cũng phải giơ tay đầu hàng , và công tử Ngọc kia chạy trời sao cho khỏi nắng . Hihihih !!!

    Tigon

  3. #313
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Mấy đời bánh đúc có xương

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    *************

    Th́ c̣n trăng với sao ǵ nữa . Nếu Tigon hay Tiếng Xưa là chú tiểu Lan , th́ sư cụ cũng phải giơ tay đầu hàng , và công tử Ngọc kia chạy trời sao cho khỏi nắng . Hihihih !!!

    Tigon
    Đọc hai chương đầu của câu chuyện, tôi nhớ ngay đến các câu phương ngôn có liên quan :
    "Mấy đời bánh đúc có xương
    Mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng" - mẹ hay bà nội của chồng -
    và
    "giặc bên ngô còn hơn cô bên chồng" - em gái của chồng -
    Thân phận làm dâu ở xã hội ta từ xưa vẫn như thế.
    Nhưng mà rồi thì là
    "Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân"
    Ở hiền thì gặp lành, kết cuộc sẽ có hậu. Đan Thụy rồi ra sẽ gặp may, hạnh phúc sung sướng.v.v. cho mà xem.
    Mời chị Tigon kể tiếp chương ba... hì hì.

  4. #314
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 3


    Đan Thụy ôm cặp trước ngực dè dặt đi bên cạnh Khoa . Cả hai ngồi xuống băng đá , Khoa nh́n hơi lâu vào đôi mắt cô :

    - Lúc nảy em bảo bạn em nói bậy là em chết . Ko lẽ em sợ cả anh nữa sao ?

    Thụy hơi lắc đầu không nói . Khoa hỏi tiếp :

    - Hôm qua thằng Đan làm ǵ em vậy ?

    Đan Thụy cắn môi mặt cúi gằm . Thấy cô không trả lời , Khoa nói như dỗ dành :

    - Anh biết em luôn coi anh như kẻ thù , và luôn đề pḥng anh . Nhưng thật sự không như em nghĩ đâu . T́nh cảm của anh ra sao , sau này em sẽ biết . C̣n bây giờ , anh thật sự không yên tâm thấy em vướng vào tên Đan . Nói thật với anh đi , tối qua hắn đă làm ǵ em ? Tại sao em hoảng sợ như vậy ?

    Thụy bậm môi , nước mắt bắt đầu lăn xuống mặt . Nhưng cô vẫn không nói . Đúng hơn là không thể . Làm sao cô dám nói với Khoa là hắn hôn cô . Chuyện đó làm cô xấu hổ đến mức không dám nghĩ đến . Huống hồ là nói với Khoa . Cô với anh đâu phải là anh em . Lại càng không thể tin cậy anh.

    Khoa ngồi im , kiên nhẫn chờ Thụy nói . Nhưng chờ măi mà cô vẫn im lặng , anh quay lại nh́n cô . Th́ ra nảy giờ Thụy khóc . Khóc một cách lặng lẽ . Anh ngồi kế bên mà vẫn không biết .Làm sao một cô bé 17 tuổi lại có kiểu khóc thầm lặng chịu đựng như vậy chứ . Thật là bàng hoàng.

    Một t́nh cảm mănh liệt trào dâng lên , Khoa qùy xuống trước mặt cô , nắm chặt tay cô :

    - Đdừng như vậy Thụy . Buồn khổ ǵ cứ nói với anh . Đừng im lặng như vậy . Tuổi của em không phải để chịu đựng đâu.

    Đan Thụy sợ sệt rút tay ra , quay mặt chỗ khác . Khoa ngồi lên băng đá dịu dàng nói :

    - T́nh cảm của anh bây giờ nói ra th́ quá sớm , em không chấp nhận được đâu . Và có lẽ em cũng không tin . Nhưng em nên hiểu điều này , là lúc nào anh cũng lo cho em , yêu mến em . Anh muốn là chỗ dựa của em . Được em tin cậy , đừng sợ anh nghe Thụy.

    - ….

    - Anh biết sống ở nhà Tú Vân là em khổ . Cô ta quen sung sướng nên khó mà thông cảm với người khác . Em không có chỗ nào để nương tựa . Vậy th́ tại sao không để anh lo cho em.

    Đan Thụy nín khóc , lau nước mắt :

    - Chị Vân là người yêu của anh mà.

    Khoa lắc đầu :

    - Có lẽ đó chỉ là ư nghĩ của mọi người . Hoặc đó là chuyện trước đây.

    - Sao tự nhiên hôm nay anh đến t́m em vậy ?

    Khoa tư lự :

    - Có lẽ v́ anh không chịu nổi nữa . Từ lâu rồi anh đợi khi em lớn anh sẽ thố lộ t́nh cảm của anh . Nhưng tối qua thấy em bị tên Đan làm nhục , anh dằn không được .Hôm nay anh phải cố kiềm chế mới không nện cho hắn một trận.

    Đan Thụy ngước lên nh́n anh lạ lùng :

    - Hôm qua anh có nói ǵ đâu , không có cử chỉ nào bênh vực em . Vậy rồi đùng một cái , em bất ngờ quá , em …

    - Em nghi ngờ anh , đúng không ? Nhưng anh im lặng chỉ là muốn bảo vệ em . Lần trước khuyên Tú Vân một lần , cô ta làm t́nh làm tội em quá , anh sợ rồi.

    Khoa nh́n đồng hồ rồi đỡ Đan Thụy đứng lên :

    - Em về đi , về trễ quá coi chừng bà nội khó chịu . Tối anh qua.

    Anh đưa Đan Thụy về đến ngă tư gần nhà cô rồi về nhà ḿnh . Đan Thụy đóng cửa pḥng , ngồi ngẩn ngơ trước bàn học . Cuộc gặp gỡ với Khoa hăy c̣n làm cho cô bàng hoàng không tin . Nếu không có buổi sinh nhật hôm qua , liệu anh c̣n dấu kín t́nh cảm đến bao giờ ?

    Người lớn thật là khó hiểu , từ đó giờ Đan Thụy chưa khi nào tưởng tượng nổi Khoa có thể yêu ḿnh . Có lúc tức Tú Vân , cô nghĩ sẽ cua anh Khoa cho bỏ ghét . Nhưng đó chỉ là ư nghĩ , là phản ứng của trẻ con . Nó làm cho cô đỡ tức v́ ả o tưởng đă trả được thù … Tất cả chỉ là ư nghĩ.

    C̣n bây giờ hiện thực là anh Khoa không yêu chị Vân . Kỳ lạ quá , cô không thấy hả hê mà chỉ sợ hải . Chuyện này rồi sẽ ra sao đây ?

    Buổi tối Khoa đến ăn cơm với cả nhà . Anh chỉ nh́n Đan Thụy một cái rồi quay qua Tú Vân . Vẫn cử chỉ ân cần chiều chuộng . Nếu Đan Thụy là người lớn , hẳn sẽ nhận thấy đó chỉ là cử chỉ ga lăng b́nh thường của một người con trai . Nhưng cô c̣n quá nhỏ , cô chưa đủ tinh khôn đê/ nhận xét . Chỉ thấy anh Khoa vẫn c̣n yêu chị Vân . Cô cứ nghĩ lúc trước khác , bây giờ Khoa tahy đổi rồi , tại sao vẫn săn sóc chị ấy như cũ , thật là giả dối . Tự nhiên , cô thất vọng vô cùng.

    Hôm sau anh lại đón cô ở cổng trường . Cả hai vẫn ngồi ở băng ghế đá hôm qua . Đan Thụy mím môi , cô nói mà mắt nh́n nơi khác :

    - Anh Khoa , em không thích anh giỡn vậy đâu . Đây là lần chót , mai mốt anh đừng t́m em nữa.

    - Sao vậy Thụy ? Em đổi ư rồi hả ?

    - Em có hứa ǵ đâu mà đổi ư , nhưng anh vẫn c̣n yêu chị Vân th́ anh đừng bảo thích em nữa . Như vậy là giả dối lắm.

    - Anh c̣n yêu Tú Vân à ? Em moi đâu ra ư nghĩ đó vậy ?

    Đan Thụy nh́n mặt Khoa , nghiêm trang :

    - Tối hôm qua em nh́n thấy . Em hiểu rồi , nếu người ta không thương nhau th́ không ai có cử chỉ như vậy cả.

    Minh Khoa bật cười , rồi phá lên cười lớn :

    - A , cô bé cũng biết ghen . Mới đây thôi mà đă biết độc đoán rồi , ghê chưa.

    Đan Thụy gân cổ lên cải :

    - Em không có ghen . Cái đó là không phải là ghen.

    - Vậy th́ là ǵ ?

    Đan Thụy vẫn không cười :

    - Em muốn nói anh không được yêu cùng lúc hai người , như vậy xấu lắm.

    Minh Khoa nh́n cô chăm chú :

    - Tóm lại là , em thấy anh săn sóc Tú Vân có nghĩa là anh yêu cô ta ?

    - Vâng , em nghĩ như vậy.

    Khoa nh́n cô không chớp :

    - Em không hiểu như vậy là v́ cái ǵ à ?

    - Nếu không yêu th́ làm sao anh làm như vậy được . Tối qua anh phải khác lúc trước chứ.

    - Trời đất.

    Anh kêu lên một tiếng , ngạc nhiên đến thảng thốt . Vậy là Đan Thụy không hiểu ǵ hết . Anh cứ nghĩ không cần giải thích , nhưng xem ra không thể được . Suy cho cùng th́ cô vẫn là một cô bé con . Anh đă quen với cách cư xử của Tú Vân , nên quên bẳng Đan Thụy hăy c̣n bé quá . Anh lờ mờ cảm thấy yêu một cô con nít không phải là đơn giản . Mỗi một chuyện điều phải giải thích . Cô thơ ngây quá , đâu có giống Tú Vân.

    Khoa nói một cách kiên nhẩn :

    - Em phải hiểu là anh cần làm như vậy . Nếu không , Tú Vân sẽ nghi ngờ anh và anh sẽ không thể đến nhà em . Chưa kể đến việc cổ sẽ trút cơn giận vào em Dù muốn dù không th́ cả anh lẫn em đều phải dấu kín chuyện này , v́ lo an toàn cho em . Em hiểu không ?

    Giải thích thế này th́ Đan Thụy hiểu được . Cô gật đầu nói nhỏ rí :

    - Em biết rồi , em sẽ không nói với ai cả . Sẽ chỉ là bí mật măi măi.

    Khoa lắc đầu :

    - Ko phải là mải mải , mà chỉ đến khi em học xong , lúc đó anh có nhà riêng đủ sức cưới em . Anh sẽ nói thật với Tú Vân , cô sẽ không làm ǵ em được nữa.

    - Cưới ?

    Đan Thụy mở lớn mắt nh́n Khoa . Anh nói cái ǵ vậy ?

    - Sao ? Em lại nghĩ ǵ nữa ?

    - Ko, Ko . Em đâu có nghĩ ǵ ? Chỉ là v́ anh nói chuyện nghe dễ sợ quá , em không tưởng tượng được ?

    - Sao lại dễ sợ ?

    - Em mới nói chuyện thật sự với anh là hôm qua . Nói chuyện đám cưới giống người lớn quá , em không quen , sao mà dễ sợ quá.

    Khoa mỉm cười :

    - Th́ thôi , anh sẽ không nói chuyện đó , để sau . Nhưng anh hỏi thật , em có yêu anh không ?

    - Ko , em không yêu

    - Tại sao ? Vậy em nghĩ ǵ về anh ?

    - Em mến anh v́ anh bênh vực em chứ không ghét bỏ em . Từ đó giờ chỉ có nhỏ Nguyệt Thi là thương em , nên em thương nó lắm . Anh cũng vậy , anh thương em nên em thương lại

    - C̣n nếu anh cũng như Tú Vân ?

    - Th́ em sẽ ghét anh.

    Khoa khẽ lắc đầu ḿnh . Anh chưa thấy cô gái nào thẳng thắn như Đan Thụy , cô bé không biết màu mè là ǵ , không biết phỉnh phờ ve vuốt để được yêu . Tâm hồn cô so với Tú Vân th́ đúng là một tờ giấy trắng.

    Nhưng nah chấp nhận được . Làm sao bắt Đan Thụy phải yêu anh khi anh không là ǵ cả . Nhất là anh thuộc về Tú Vân , Đan Thụy không từ chối anh là được rồi . C̣n t́nh yêu ? Nó sẽ đến sau.

    Anh nghiêng mặt qua nh́n Đan Thụy . Cô cũng mở lớn mắt nh́n lại anh . Khoa rất muốn hôn cô , muốn có một cử chỉ âu yếm để thoa? mản t́nh cảm của ḿnh . Nhưng anh không dám . Vẻ mặt Đan Thụy trong sáng quá . Cô sẽ khó mà tiếp nhận cái cách yêu đương như vậy . Khoa khẽ thở dài ngồi ngay ngắn lại . Anh chợt hỏi như lơ đảng :

    - À , hôm sinh nhật tên Đan làm ǵ mà em chạy như bay vậy ?

    - Anh … tự nhiên ảnh hôn em.

    Nói xong mặt cô đỏ hửng lên , đỏ đến tận chân tóc . Vẻ thẹn thùng rất ngây thơ , có chút ngờ nghệch . Khoa đă đoán được việc làm của Trọng Đan . Vậy mà nghe Đan Thụy nói ra , anh vẫn thấy nóng mặt . Anh đứng bật dậy , dựa vào cây phượng đấm mạnh vào thân cây một cách bực tức.

    Nhưng rồi thấy vẻ khổ sở của Đan Thụy , anh dịu lại . Đến ngồi gần cô , nói thản nhiên :

    - Thật ra chuyện đó không ghê gớm lắm đâu . em đừng khổ sở như vậy . Đối với bọn con trai th́ cái đó thường lắm.

    Đan Thụy ngẩng đầu lên :

    - Luôn cả anh trong đó ?

    - Đâu có . Anh khác . ít ra anh cũng chưa bao giờ cưỡng ép ai . Với em th́ càng thận trọng . Đừng có sợ anh nghe không nhỏ.

    - Em không sợ anh . Ở cạnh anh , em thấy an toàn giống như nhỏ Thi vậy.

    Lại Nguyệt Thi ! Khoa hơi nhắm mắt . Vậy là đối với Đan Thụy , anh không khác nhỏ bạn cô là mấy . Cô không hiểu rằng t́nh yêu của một người con trai dành cho người con gái mănh liệt và phức tạp hơn nhiều.

    Nhưng anh chấp nhận điều đó . Tại anh yêu một cô bé con th́ phải ráng chịu.


    Hết chương 3
    Hoàng Thu Dung

  5. #315
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Màu thời gian tím ngát

    Chị Tigon ơi,
    Kể tiếp chương bốn đi.
    Đoàn Phú Tứ cũng thích mối tình thời trẻ thơ trong trắng lắm đấy, cho nên mới có bài "Mầu Thời gian tím ngát"

  6. #316
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 4


    Đan Thụy ôm cặp vào nhà . Thấy Trọng Đan ngồi ở salon , cô cúi gằm mặt đi thẳng lên lầu . Nhưng hắn đă nhanh chân chặn cô lại :

    - Thế nào cô bé ? làm ǵ mà trốn anh dữ vậy ?

    Thấy vẻ mặt của hắn , Đan Thụy sợ muốn đứng tim . Cô nh́n ra pḥng khách rồi ngoái đầu ra sân t́m kiếm . Ko thấy có ai cả , cô càng sợ run cả người . Trọng Đan cười kh́ :

    - Bà nội và chị Tú Vân đi chơi rồi , em là chủ nhà th́ phải tiếp khách chứ . Bỏ đi đâu vậy ?

    Đan Thụy ngước lên nh́n hắn một cái , rồi quay chỗ khác :

    - Anh là bạn chị Tú Vân sao không đợi chị ấy về . Tôi không tiếp được đâu.

    - Ít nhất em cũng phải ngồi nán lại với anh . Như vậy mới là con gái lịch sư.

    - Anh vô lư lắm . Vô nhà người ta một cách tự nhiên như vậy . Về tôi sẽ mách với chị Vân.

    Trọng Đan cười lớn :

    - Đữ vậy hả ? Nhưng xin lổi nhé , anh tới đây có người mời vô pḥng khách đàng hoàng . Ko tin bé đi t́m bà bếp mà hỏi.

    Thấy Đan Thụy đứng im , hắn nghiêng đầu xuống nh́n cô :

    - Thế nào . Vui ḷng ra ngoài kia ngồi nói chuyện chưa bé ?

    Đan Thụy mím môi . Như hết sợ , cô nh́n thẳng vào mặt hắn :

    - Tôi ghét anh lắm , không bao giờ tôi muốn nói chuyện với anh đâu.

    Trọng Đan cười như khoái trá :

    - Em sợ anh chứ không phải ghét . Anh thích cảm giác đó lắm.

    Đan Thụy không thèm trả lời , cô lách qua hắn , chạy như bay lên cầu thang . Nhưng hắn cũng nhanh nhẹn như cô , hắn nắm tay cô kéo lại :

    - Đdừng trốn , lần này anh hứa sẽ không làm ǵ em hết . Chỉ nói chuyện suông thôi.

    - Buông ra.

    Đan Thụy giận lên , cô vùng vẩy t́m cách rút tay ra . Nhưng cổ tay cô bị giữ chặt . Cô đau đến phát khóc , giữa lúc cả hai c̣n giằng co th́ Tú Vân về đến . Cô đứng chống nạnh một tay , một tay cầm kính mắt ngậm giữa răng :

    - Ê , làm ǵ vậy ông bạn ?

    Trọng Đan giật ḿnh quay lại , buông Đan Thụy ra . Cô hấp tấp chạy trốn lên pḥng . Tú Vân ngoẹo đầu cười hăng hắc :

    - Đdang giữa ban ngày lại dám xông vô nhà người ta giở Tṛ với con nít . “Dơ “ quá !

    Trong Đan bước xuống nất thang , đi ra pḥng khách . Vừ a đi vừa sửa lại áo :

    - Đdịnh kéo con bé lại nói chuyện , ai ngờ con nhỏ phản ứng ghê quá.

    Tú Vân ngồi xuống salon , ngửa người ra nệm :

    - Ông ghê thật . Làm ǵ kiếm nó hoài vậy ?

    - Nói chuyện chơi . Ko được sao ?

    - Bộ Ông thích nó lắm hả ? Nói thật đi.

    Trọng Đan rút htuốc ra hút , uể Oải :

    - Cũng có thể.

    - Thật hay chơi vậy cha ? Cha thiếu ǵ bồ . Em nào coi cũng ngon lành . Và sẵn sàng ngả vào ḷng công tử Trọng Đan . Sao trở chứng chạy theo con nít vậy ?

    - Ê , cô ta 18 tuổi chứ không phải con nít đâu nghe.

    - Nhưng so với ông , nó vẫn là nhóc nhí.

    - Một cô nhóc dễ thương bảo Trọng Đan này không rung động sao được . Thằng này không mết con bé mới là có vấn đề đấy.

    Thấy Tú Vân cười ngặc ghẻo , Trọng Đan thản nhiên nh́n cô :

    - Cười cái ǵ , bà chị ?

    - Ê , ai cho nhận bà con sớm vậy . Muốn gọi Tú Vân này bằng chị phải có điều kiện dầu sôi lửa bỏng chứ không dễ đâu nhé.

    - Nói thử coi.

    - Từ từ sẽ nói chuyện đó . C̣n bây giờ cha làm ơn nói thật , cha định cua con nhỏ thật hả ?

    - Dĩ nhiên

    - Quen bao lâu đây ?

    - Quen nghiêm chỉnh . Nếu cần “thỉnh” ông bà già tới coi mắt liền.

    - Vừa phải thôi ông nội , làm ǵ mà quưnh quáng như con nít vậy . Ko có mất đâu mà sợ.

    - Nhưng bà chị có hứa giúp không ? Lần trước làm ẩu khiến con bé sợ mất vía . Nhờ bà chị thuyết phục dùm . Ơn này bảo đảm sẽ tự hậu hĩnh.

    - Để coi.

    Tú Vân nói lơ lửng rồi đuổi TĐ về cho cô nghĩ.

    Khi hắn về rồi , Tú Vân lững thững đi lên pḥng Đan Thụy . Ko cần gơ cửa , cô đẩy cửa vào tự nhiên làm Đan Thụy giật bắn ḿnh đứng phắt lên nh́n cô.

    Tú Vân đến ngồi xuống ghế , nh́n Đan Thụy từ đầu đến chân :

    - Công nhận mày càng ngày càng lớn càng đẹp , lại biết cách câu con trai . Hèn ǵ …

    Đan Thụy đứng im , mắt dán xuống mấy tấm gạch . Tú Vân cười khẩy :

    - Tên Đan nhờ tao làm mai mày cho hắn đó . Thế nào ? Gật đầu chứ ?

    Đan Thụy nói mà vẫn không ngẩng lên :

    - Em không gật đầu , em sợ anh ta lắm.

    - Đdừng có làm bộ . Mày thừa biết hắn giàu lắm mà . Được hắn chiếu cố tới là sướng lắm rồi . Đừng có vờ vịt . Nếu chịu hắn mày sẽ không thiếu thứ ǵ đâu.

    Đan Thụy nói như muốn khóc :

    - Nhưng em không chịu hắn . Chị đừng để hắn quen với em . Em năn nỉ chị , em sợ lắm.

    Tú Vân nh́n Thụy bằng nữa con mắt :

    - Tao không biết mày sợ thật hay đóng kịch để treo giá . Mày cũng ghê gớm lắm chứ đừng làm bộ hiền . Mày không giống mẹ mày th́ giống ai . Con mẹ mày cũng đâu có hiền ǵ.

    Lập tức Đan Thụy phản ứng ngay :

    - Chị muốn mắng em cái ǵ cũng được nhưng đừng nói chạm dến mẹ em.

    - Câm miệng , tao cứ chửi đó , rồi sao ?

    - Nhưng mẹ chị chết rồi dượng mới cưới mẹ em kia mà.

    - im đi , tao không cần biết . Đúng là mẹ nào con nấy . Lắm miệng không ai bằng > Nếu không có ba tao th́ tao đă tống cổ mày ra đường rồi . Đồ con ranh.

    Chịu hết nổi , Đan Thụy vùng chạy ra ngoài . Cô trốn lên sân thượng khóc nức nở , bỏ mặc Tú Vân trong pḥng một ḿnh la hét.

    Mấy ngày sau , đi học về là cô ở hẳn trong pḥng . Tú Vân cũng không nhắc đến Trọng Đan . Cô nghĩ hắn đă buông tha cô và bắt đầu hết sợ th́ Trọng Đan lại xuất hiện.

    Hắn đón cô ở cổng trường . Ngay sát cửa nên Đan Thụy khó mà trốn được . Hắn đứng trước mặt cô , cười nhẹ nhơm :

    - Cuối cùng cũng bắt được em Trốn đi đâu mà kỷ vậy ? Báo hại anh phải ḍ hỏi gần chết mới biết em học trường này.

    Đan Thụy sợ đến mất vía . Cô đi nhanh ra đường , nhưng hắn cứ chạy tà tà một bên :

    - Đ i ăn kem nghe Thụy . Anh mời nghiêm chỉnh đấy.

    - Tôi không thích ăn kem

    - Vậy th́ uống cà phê

    - Tôi ghét uống thứ đó lắm

    - Thôi vậy cứ lên anh chở , em muốn đi đâu cũng được.

    - Tôi không đi . Anh đừng có theo tôi nữa , nếu không tôi sẽ …

    - Sẽ như thế nào ?

    Đan Thụy im bật . Nhận ra ḿnh không có thứ vủ Khí nào chống đỡ . không có ai che chở để mà mang ra doa. Trọng Đan . Chỉ có Minh Khoa , nhưng đem anh ra chỉ gây thêm rắc rối . Cô cắm cúi bước đi cố tránh xa Trọng Đan.

    Vừa lúc đó , Minh Khoa chạy trờ tới . Thấy Trọng Đan , anh nóng lên . không cần giấu giếm nữa , anh thắng xe trước mũi xe hắn :

    - Này , làm ǵ mà đi theo cô ta hoài vậy ?

    Đan Thụy ngó sững Khoa . Cô định bảo anh đi nhưng Khoa ra hiệu cho cô đừng sợ . Rồi hất mặt về phiá Trọng Đan :

    - Lần trước anh làm cổ hoảng sợ lên rồi . Bây giờ tiếp tục tṛ ǵ nữa đây ?

    Trọng Đan cũng hất hàm :

    - C̣n anh , đi đâu vậy ? Tôi theo Đan Thụy làm ǵ cũng đâu ảnh hưởng tới anh . Tôi có tán tỉnh Tú Vân của anh đâu ?

    Đan Thụy nh́n Khoa , cô nghĩ anh sẽ khó mà trả lời . Nhưng Khoa tỉnh bơ :

    - Nếu anh tán tỉnh Tú Vân th́ nảy giờ tôi đă cho anh một trận rồi , không phải nói chuyện phải quấy thế này đâu.

    Trọng Đan vẫn cố t́nh khiêu khích :

    - Chà ! coi bộ Ông bồ của Tú Vân muốn "hớt" thêm cô em rồi . Chị cũng đẹp mà em th́ càng đẹp hơn . Tham vừa thôi ông bạn . Để Đan Thụy phần tôi đi.

    - Tôi cảnh cáo anh , muốn lăng nhăng th́ anh t́m tới mấy cô choai choai thuộc tuưp của anh kià . Để yên cho cô ta đi . Anh không thấy cổ c̣n nhỏ sao ? Mà lại hiền lành . không chỉ một ḿnh tôi mà cam đoan với anh , bất cứ người nào c̣n chút lương tâm đều thất tội nghiệp cổ . Anh buông tha cổ đi.

    Trọng Đan cười thật đểu :

    - Đdể tôi đem mấy lời này kể cho Tú Vân nghe , chắc cô ta cảm động ra phết . Ai mà ngờ thần tượng của cổ có trái tim bao la thế , ha … ha, …..

    Minh Khoa cười khẩy :

    - Nếu anh muốn , xin mời cứ nói . Sợ lúc đó Tú Vân mắng anh là đồ đàn bà th́ xấu hổ lắm đó – Anh nh́n Đan Thụy – Mặc kệ hắn đi , lên anh đưa về.

    - không , em không muốn chị Vân biết , em sợ lắm.

    Đan Thụy nói xong , hấp tấp băng qua đường rồi chạy biến vào một con hẻm . Cả Trọng Đan và Khoa đều quay xe đuổi theo cô , nhưng buổi chiều tan giờ làm đường phố đông nghẹt xe cộ . Khi băng được qua đường th́ Đan Thụy đă đi mất . Cả hai nh́n nhau gườm gườm , cuối cùng Trọng Đan nhún vai :

    - Chuẩn bị lời lẽ mà giải thích với người đẹp Tú Vân đi ông bạn . Chào nghe . Chiều nay xem một màn kịch đă quá … ha… ha…

    Rồi hắn phóng xe đi mất . Minh Khoa cũng lầm ĺ nhấn ga cho xe dọt tới , b́nh thản chạy về nhà.

    Hôm sau anh không chờ tới giờ tan trường mà giữa buổi học lại đi thẳng đến văn pḥng t́m Đan Thụy . Một lát sau cô ôm cặp đi xuống . Cô đứng ngẩn ngơ nh́n Khoa . Anh đi nhanh về phía cô :

    - Anh xin phép cho em nghĩ chiều nay rồi , đi với anh.

    - Nhưng anh không đi làm sao ?

    - Anh xin nghĩ một buổi . Nếu trưa mà không gặp em anh điên mất.

    Khoa đưa Đan Thụy vào Đầm Sen . Cả hai vào một quán nước vắng , vừa ngồi xuống Khoa đă nh́n Đan Thụy chăm chăm :

    - Làm sao hắn biết trường em học ?

    - Em không biết nữa . Hôm qua thấy ảnh, em sợ muốn chết.

    - Rồi hắn có đến nhà không ?

    - Em không biết , lúc này đi học về là em ở trong pḥng . Sợ gặp ảnh lắm . Lần đó ảnh làm như vậy em không dám đi đâu ra ngoài . Sợ ảnh đến bất ngờ em tránh không kịp.

    Khoa có vẻ chú ư , anh hỏi gặng :

    - Lần đó là lần nào , vậy là hắn có t́m em một lần nữa hả ?

    Đan Thụy lấm lét nh́n anh rồi lí nhí :

    - Có , lúc đó không có ai ở nhà.

    - Rồi hắn làm ǵ em ? Tại sao em không nói với anh ?

    Vẻ nóng giận của anh làm Đan Thụy thấy sợ , cô chống chế :

    - Em thấy chuyện đó có ǵ đâu mà kê?

    - Hừm , vậy mà không có ǵ . Th́ ra em cũng muốn giấu giếm nữa hả Thụy ?

    - Anh Khoa , anh làm sao vậy ?

    Khoa bực ḿnh :

    - Làm sao là làm sao ? Anh không ngờ em hời hợt đến vậy . Tú Vân có đến hàng tá người tán tỉnh đi nữa , anh cũng không quan tâm . Nhưng em th́ khác , anh muốn em chỉ có duy nhất ḿnh anh , anh cũng không thích em bị người khác theo đuổi . không lẽ em không hiểu sao?

    Đan Thụy lắc nhẹ đầu . Khoa cau mặt :

    - Nếu anh không có can thiệp , nó không để cho em yên đâu . Vậy mà không chịu nói với anh , làm sao anh không giận được . Em muốn giấu anh đến chừng nào ?

    - Em không có dấu , tại em thấy chuyện đó không có ǵ để nói.

    - Vậy chuyện hôm qua có đáng nói không ?

    - Em cũng không biết nữa.

    - Em làm ơn giùm anh được không , mai mốt có bất cứ chuyện ǵ cũng phải nói với anh . Đựơc không ? đừng có trẻ con như vậy nữa.

    Đan Thụy cải lại :

    - Em không có trẻ con . Nếu con nít , em đă bép xép đủ thứ chuyện cho chị Vân rồi chứ đâu có im lặng cho đến bây giờ

    Khoa hơi khựng lại trước lư lẽ của cô , rồi lắc đầu :

    - Có lẽ em người lớn không đúng chỗ rồi . Dĩ nhiên bí mật với Tú Vân là đúng, nhưng đem cái đó áp dụng với anh th́ không nên

    Vừa nói Khoa vừa kéo Đan Thụy ngă vào ḿnh . Thấy cô không phản ứng , anh mạnh dạn cuối xuống môi cô hôn một cách dịu dàng , từ tốn . Đan Thụy níu chặt vai anh , tự nhiên cô thấy ḿnh lớn hẳn lên . Cảm giác của một cô gái có người yêu thật sung sướng , an toàn.

    Sự an toàn đó không giống như t́nh bạn với Nguyệt Thi . Nó làm cô rung động và lăng mạn . Tự nhiên cô nói nhỏ :

    - Em yêu anh lắm , đừng cười em nha.

    - Anh không cười , anh chỉ thấy yêu em hơn.

    Đan Thụy không biết có một cơn bảo lớn chờ cô ở nhà . Khi cô vào pḥng , vừa đa).t cặp xuống th́ Tú Vân đẩy cửa đi vô . Nh́n vẻ mặt của Tú Vân , cô lạnh toát cả người : một khuôn mặt đầy đe dọa giận dữ , không hứa hẹn điều ǵ tốt đẹp . Cô bỗng hiểu ra tất cả và trân người chờ đợi.

    Quả nhiên Tú Vân trừng mắt nh́n cô :

    - Giữa mày với anh Khoa có chuyện ǵ ? Nói mau , đừng tưởng tao không biết , nếu giấu giếm là tao xé xác ra đó.

    Đan Thụy rùng ḿnh nhưng cố nói cứng :

    - Em không có ǵ cả . Thật t́nh là không có.

    - Đdừng có nói láo . Con người của mày tao c̣n lạ ǵ . Mày với ảnh lén lút gặp nhau bao lâu rồi ? Nói đi.

    - Em không có gặp

    - Nói láo . Chối !

    Vừ nói Tú Vân vừa nhào tới tát vào mặt cô túi bụi . Đan Thụy ôm kín mặt né tránh . Không đánh được cô, Tú Vân càng nổi điên la hét vang cả nhà . Vừa hét cô vừa túm tóc Đan Thụy giật ngược . Đan Thụy đau điến bật khóc . Ngay lúc đó có nhiều tiếng chân ngoài hành lang . Bà nội Tú Vân , d́ Ba và chú Tư đi vào . D́ Ba định nhào vào pḥng cứu Đan Thụy , nhưng bà nội đă trừng mắt :

    - Người làm không được xen vô chuyện của chủ nhà , đi ra hết.

    Cả hai miễn cưỡng bước ra ngoài , vẻ mặt họ lo sợ, thương xót . Trong pḥng Tú Vân vẫn điên cuồng cấu xé Đan Thụy , rồi cô dừng tay lại thở hổn hển :

    - Mày nói không ? mày với anh Khoa hẹn ḥ nhau bao lâu rồi ? không nói tao cho mày một trận.

    Đan Thụy khóc như mưa như gío . Nhớ những ǵ Khoa đă giặn , cô lập lại một cách máy móc :

    - Em không biết anh Khoa nghĩ cái ǵ , nhưng em không có cái ǵ với ảnh hết , em thật sự …

    - Tao không tin . Tên Đan bảo chính anh Khoa không cho hắn đưa mày về . Hắn c̣n bảo anh ấy đến trường đón mày . Đón bao lâu rồi ? Tại sao mày giấu tao ? Tại sao mày dám giựt bồ của tao ?

    Bà nội ngồi chểm chệ trên ghế , giọng khắc nghiệt :

    - Mày nhận hột cơm bố thí của gia đ́nh này mà c̣n làm phản hả . Mày muốn giành giựt với cháu tao phải không ? Nếu mày không khai ra tao cho nó đánh chết luôn . Khôn hồn th́ nói đi.

    - Con không có nội ơi . Mai mốt con không để anh Khoa gặp nữa , con hứa như vậy .. híc ….híc

    - À , mày nói vậy có nghĩa là thừa nhận rồi phải không ? Hết chối nhé . Con khốn nạn.

    Ở dưới nhà d́ Ba , chú Tư bồn chồn đứng ngồi không yên . Rồi nhớ ra, d́ nhào lại điện thoại , quưnh quáng tra danh bạ Gọi điện cho Trọng Đan . Rất may người nhất máy là anh . D́ nói như năn nỉ :

    - Cậu Đan ơi , cậu nói cái ǵ mà cô Tú Vân đánh Đan Thụy quá trời . Cậu làm ơn đến can ǵum kẻo cô Thụy bị đánh chết . Tui lạy cậu.

    Tiếng Trọng Đan hấp tấp trong máy :

    - Mấy người trong nhà đâu sao không lo can . Đợi một chút tôi tới liền.

    D́ Ba buôgn máy thở phào nhẹ nhỏm . Đợi lên cầu thang nghe ngóng . Trên lầu tiếng Tú Vân vẫn la hét và tiếng kêu thét sợ hải của Đan Thụy vọng xuống làm d́ bấn loạn trong bụng.

    Ngoài sân chợt có tiếng dựng xe . D́ Ba quay phắt lại nh́n tưởng Trọng Khoa đến nhanh thế , nhưng không phải , đó là Minh Khoa . D́ đi nhanh ra cửa :

    - Cậu Khoa , cậu làm ơn can giùm . Cô Tú Vân đánh cô Thụy quá trời , tôi …

    không nghe d́ Ba nói hết câu , Khoa phóng ba bốn bật thang một lượt lên lầu . Anh đá mạnh cửa và loa vào pḥng . Thấy Tú Vân đang dí Đan Thụy vào tường cấu xé túi bụi , anh nhào tới giữ tay cô lại :

    - Buông ra , em làm cái ǵ vậy ? Sao lại đánh cổ dữ vậy ?

    Tú Vân quay phắt lại , thấy Khoa , cô càng như nổi điên :

    - Anh c̣n dám bênh nó hả ? Chắc là anh nóng ruột lắm phải không ? Trơi ơi , không ngờ người yêu của tôi lại khốn nạn đến như vậy . Ngay trong nhà tôi mà dám bênh vực cho nó . Anh có coi tôi ra ǵ không ? Trời ơi là trời , tôi phải đánh chết nó mới được

    Cô xô mạnh Khoa ra và nhào đến túm tóc Đan Thụy . Khoa nhảy một bước đến chắn ngang một bên , cố gỡ tay Tú Vân ra :

    - Buông cổ ra , em làm cái ǵ vậy ? Muốn giết chết người ta em mới hả giận hả ?

    Tú Vân hét lên :

    - không phải chỉ có giết nó , mà tôi c̣n muốn giết luôn cả anh nữa . Anh là đồ phản bội . Hai người đă lén lút qua mặt tôi . Tôi căm thù hai người . Tôi phải đập cho nó chết.

    Thấy Đan Thụy gục đầu v́ đau đớn , Khoa nóng ruột quát lên :

    - Em có buông ra không ?

    Giữa lúc anh đang cố gỡ nhưng ngón tay Tú Vân ra th́ Trọng Đan tới . Anh đến đứng gần hai người :

    - Buông ra giùm đi bà chị , đừng có hành hạ ngườ ta như thế . Coi chừng ở tù rục xương bây giờ.

    Anh nh́n Đan Thụy một cách tội nghiệp :

    - Cổ đâu có đánh lại bà cái nào đâu , làm ǵ hung dữ quá vậy . Buông ra đi rồi nói cho ra lẽ , bà làm mất mặt tôi quá.

    Tú Vân buông tay ra . những sợi tóc c̣n nằm giữa những ngón tay cô . Trọng Đan nh́n rồ cau mặt :

    - Bà làm kiểu đó ai mà chịu cho nổi . Cổ có phải là nô lệ đâu mà hành hạ như vậy.

    Tú Vân hất mặt lên :

    - Bây giờ có 3 mặt rồi đó . Ba mặt một lời cho khỏi chối . Anh nói đi , anh hẹn ḥ với nó từ lúc nào ?

    Minh Khoa quay mặt đi :

    - Nếu ai nói với cô tôi có hẹn th́ cô hăy hỏi người đó sẽ biết chính xác hơn.

    Tú Vân hùng hổ quay qua Trọng Đan.

    - Anh ta chối đó . Anh thấy chưa ? Bây giờ đứng trước mặt hai người , anh làm chứng đi , thử coi họ chối nữa không.

    Trọng Đan nhún vai :

    - Tất cả cái ǵ tôi thấy tôi đă nói với bà hết rồi . C̣n chuyện nói ḥ hẹn là bà tự suy đoán , tôi không chịu trách nhiệm nghe.

    Khoa hiểu chuyện chưa đến nổi nghiêm trọng lắm chỉ là sự nghi ngờ của Tú Vân thôi . Mới chỉ mới nghi ngờ mà cô đă nặng tay với Đan Thụy như vậy . Nếu anh không cư xử khéo léo , Đan Thụy c̣n chịu khổ đến đâu . Tú Vân hung dữ ngoài sức tưởng tượng của anh . Thật là ghê gớm ! Khoa nói đỉnh đạt :

    - Em là chị của Đan Thụy , em thừa biết hắn trêu cợt vớicổ , tại sao không cản hắn chứ . Nếu hắn là người tốt , anh không có ư kiến . Nhưng hắn đâu có coi Đan Thụy ra ǵ . Anh là người trong nhà , thấy hắn theo uy hiếp cổ giữa đường mà làm gơ được sao ? Một người đi đường c̣n có thể bênh vực được mà . Anh cản hắn th́ có ǵ quá đáng đâu ?

    Thấy vẻ ngần ngừ hoài nghi của Tú Vân , anh tấn công tiếp :

    - Nếu em đă nghi ngờ anh, th́ cứ việc chia tay . Chuyện em với Đan Thụy giải quyết ra sao anh không quan hệ nữa . Từ đây về sau , anh sẽ không tới đây , tùy em nghĩ anh ra sao cũng được.

    Cách nói cứng rắn của anh làm Tú Vân lo ngại . Từ đó giờ cô quen được anh chiều chuộng . Bây giờ bị lạnh nhạt cô đâm ra hụt hẩng , và không đủ can đảm làm dữ nữa . Cô liếc về phía Trọng Đan hỏi sống sựng :

    - Anh dám chắc họ không có ǵ chứ ?

    - Tôi nói rồi , tôi chỉ thấy bao nhiêu đó , c̣n lại là do cô tưởng tượng . Tin hay không là tùy.

    Bà nội Tú Vân nảy giờ vẫn ngồi im , chợt lên tiếng :

    - Thôi , coi như đây là chuyện hiểu lầm , chị em có xích míxh một chút cũng là chị em . Bỏ qua đi.

    Trọng Đan nhướng mắt :

    - ! Kiểu hiểu lầm tai hại quá ! Mới chỉ hiểu lầm mà Đan Thụy đă ra nôgn nổi này . Hiểu thật nữa chắc cổ sống không nổi quá – Anh nâng mặt Đan Thụy lên cho mọi người xem . Rồi cười nhạt – Nếu cổ là vợ cháu , th́ cháu đă đưa Tú Vân ra toà về tội vô cớ hành hung người rồi . Nội có mặt ở đây sao nội không can ?

    Bị bắt bẻ bất ngờ , bà lúng túng yên lặng . Rồi nói đỡ :

    - Chị em tụi nó gây gỗ nhau chút xíu , Nội là người lớn xen vào mang tiếng bênh đứa này bỏ đứa kia , nội khó xử lắm.

    Xem ra Trọng Đan không hề nể nang ai , hắn nhún vai :

    - Nội không muốn hay là thật sự khó xử ? Chính mắt nội thấy Đan Thụy bị đ̣n mà không hề phản ứng kia mà.

    Tú Vân đứng im , không biết phải nói ǵ để tốp bớt cái miệng của Trọng Đan . Cô biết xưa nay hắn quen coi thiên hạ chẳng ra ǵ , nhưng bà nội cô cũng bị hắn chất vấn th́ đúng là quá đáng . Cô không phải xót xa cho nội mà là ghen tức v́ thấy Đan Thụy mà cũng được một tên trời đánh che chở . Nó là ǵ mà ai cũng thương hết vậy chứ ?

    Năy giờ Minh Khoa vẫn đứng khoanh tay dựa bàn , im lặng nghe mọi người đối đáp . Anh nh́n chăm chăm khuôn mặt bầm tím của Đan Thụy , bụng xót xa và đầu óc rừng rực cơn giận . Tú Vân hành hạ cô bé ác vậy đó. Vậy mà anh chỉ có thể đứng xa nh́n . Chút hối hận ray rứt đối với Tú Vân đă bị xóa sạch , chỉ c̣n lại là vở kịch kéo dài . Nhưng không lâu phải hạ màn thôi.

    Thấy Đan Thụy ngồi ủ rủ một góc có vẻ mệt mỏi , Khoa lên tiếng :

    - Tôi thấy chuyện hiểu lầm giải quyết bao nhiêu đó đủ rồi .Chấm dứt ở đây thôi . Khuya rồi.

    Anh hất mặt về phía Trọng Đan :

    - Ḿnh về chứ ? Tôi thấy hai chúng ta có mặt ở đây lúc này là thừa rồi.

    Anh quay mặt lại nh́n Đan Thụy , cô vẫn ngồi gục mặt xuống gối như không muốn biết đến chung quanh . không kềm được ḿnh , anh đến trước mặt cô :

    - Xin lỗi nghe Thụy , tại anh mà em bị vạ lây . Anh thật t́nh xin lỗi – Anh quay lại mọi người rồi nh́n bà nội – Xin phép nội , con về …

    Anh bỏ đi ra cửa , mọi người cũng đi ra . Trọng Đan ở nán lại :

    - Anh không ngờ đă vô t́nh hại em như vậy . Đừng giận anh nghe.

    Đan Thụy quay mặt chổ khác , không trả lời . Trọng Đan thở dài đứng lên . Lần đầu tiên hắn có vẻ đau khổ như vậy . Một thái độ hoàn toàn đối lập với tính cách bốc trời của hắn . không phải là Đan Thụy không thấy điều đó , nhưng cô đang đau đớn , chán ngán . Cô đâu có đủ sức nghĩ về cái ǵ khác.

    Thật khuya , đèn trong nhà tắc đă lâu th́ d́ Ba lên pḥng Đan Thụy :

    - Cô Thụy có sao không ? Đưa mặt tui coi.

    D́ vén tóc Đan Thụy xem xét các vết bầm , rồi chép miệng :

    - Thật giống y hệt đàn bà đánh ghen . Con gái ǵ mà như bà chằn . Để tui lấy muối đắp cho cô . Rát một chút , nhưng mau tan máu bầm lắm.

    Đan Thụy mệt mỏi nhắm mắt lại :

    - Con không sao đâu d́ Ba , d́ đi ngủ đi . Khuya rồi.

    - Sao lại không sao . Thấy cô như vậy tôi xót ruột quá . Cô chờ tui nghe , đừng đóng cửa , để tui đi lấy muối.

    D́ ra ngoài , rồi lát sau trở lại . Trên tay là chén muối . Vừa thận trọng đắp muối lên mắt Đan Thụy vưa chép miệng :

    - Cô biết lúc năy cậu Khoa làm sao không ? Cậu ấy kéo tôi ra một góc dặn tôi lên săn sóc cô . Tui thấy h́nh như …

    Đan Thụy ngắt lời :

    - Con biết d́ nghĩ ǵ rồi . Nhưng mai mốt con không dám nữa đâu d́ Ba . Bị một lần như thế này con sợ lắm rồi.

    - Vậy là cô với cậu Khoa có quen thật hả ? hèn ǵ thấy cậu ấy lo quá . Nhưng mà cô đừng có dứt khoát . Cứ quen đi . Rồi mai mốt cậu ấy cưới cô th́ cô ra khỏi nhà . C̣n sợ cái ǵ nữa . Lúc đó cô Tú Vân cũng đâu làm ǵ được cô.

    Đan Thụy mở hé mắt nh́n d́ Ba :

    - Con quen vậy là không đung ? D́ không lên án con sao ?

    - Cái ǵ mà lên án , tui c̣n xúi cô vô ấy chứ . Cậu Khoa có tâm hồn lắm đó . Một người như vậy làm sao yêu cô Tú Vân nổi . Trong khi cô đẹp lại hiền . Cậu ấy chọn cô là đúng rồi . Tui c̣n thấy đáng đời con cọp cái kia nữa . Con gái ǵ mà đanh đá thấy sợ , ai dám đụng tới . Đan Thụy thở dài . Cách nói d́ Ba như cất đi sự áy náy trong ḷng cô . Cô không biết Khoa có bất mản Tú Vân không . C̣n với cô , trận đ̣n phủ phàng của Tú Vân làm xóa đi mặc cảm lương tâm . Cô không c̣n thấy ḿnh đáng ghét nữa .


    Hết chương 4
    Hoàng Thu Dung

  7. #317
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Video Mới : HÀ NỘI VÀ TÔI




    Chú ư : Ở cảnh phút 3:17 có cảnh gánh Cốm Làng Ṿng , trông ngon quá đi thôi .

    Tigon

  8. #318
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Ngon thì ngon thật

    Hình ảnh cốm Vòng "một chăm phần chăm", cả cái cân và bàn tay trần xoè ra vục vào rổ Cốm. Hi hi.
    Mục này đoạt number two > 17,000 lượt coi rồi đó.
    Hoan hô chi Tigon nha.

  9. #319
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Tay ai như tay...

    Quote Originally Posted by CảThộn View Post
    Hình ảnh cốm Vòng "một chăm phần chăm", cả cái cân và bàn tay trần xoè ra vục vào rổ Cốm. Hi hi.
    Mục này đoạt number two > 17,000 lượt coi rồi đó.
    Hoan hô chi Tigon nha.
    Tay này TX e không phải tay người còn ...thanh xuân, tay ai như tay một cụ bà thì phải?!

  10. #320
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 5

    Đan Thụy buông cặp xuống thảm cỏ . Quay lại ôm cổ Minh Khoa cười hớn hở :

    - Thích quá , lần đầu tiên em với anh ở một chổ không có ai . Thật là tuyệt ! Chưa có khi nào em thấy thích thú như vậy . Sao trước đây anh không đưa en đến đây.

    Khoa ôm ngang lưng Đan Thụy , cúi xuống hôn cô :

    - Anh cũng mới phát hiện chỗ này . Em thích lắm hả ?

    Đan Thụy gật gật đầu cười tươi tắn . Khoa ngắm nghía cô một lát rồi ôm cô sát vào người :

    - không có ǵ làm anh thích bằng thấy em cười , thấy em vui vẻ . Đổi ngàn vàng anh cũng không tiếc . Em cứ vui vẻ sung sướng là anh vui lắm rồi.

    Anh ngồi xuống thảm cỏ , kéo theo Đan Thụy . Cô thận trọng vén tà áo dài rồi ngả vào ḷng anh . Anh nói gần như th́ thầm :

    - Càng ngày anh càng yêu em hơn . Yêu điên đảo cả người . Có lẽ ḿnh phải chấm dứt t́nh trạng này thôi . Một tuần mới gặp được em một lần , làm sao anh chịu nổi.

    - Em cũng vậy , lúc nào cũng nhớ anh , không học hành ǵ nổi , em lo lắm.

    Khoa cúi xuống cắn nhẹ mủi cô :

    - Rágn đi em . Đợi anh mua nhà rồi hai đứa sẽ đám cưới . Lúc đó em sẽ sống thoải mái, không sợ ai ăn hiếp đe dọa nữa . Anh để dành khá nhiều tiền rồi . không lâu đâu.

    Đan Thụy hơi ngước mắt lên nh́n Khoa :

    - Sao anh không đưa em về sống chung với gia đ́nh ?

    Khoa lắc đầu mạnh :

    - Gia đ́nh anh phức tạp lắm . Anh em xem nhau như kẻ thù , chỉ nhắm vào giành giựt căn nhà . Anh chán lắm . Bắt đầu đi làm là anh sốgn riêng một ḿnh cho họ yên tâm – Anh chợt siết mạnh vai cô - Đưa em về sống ở đó th́ đúng là địa ngục thứ hai . Anh muốn vợ anh phải thật sung sướng từ tinh thần đến vật chất . Em sống khổ sở bao nhiêu đó đủ rồi.

    - Anh có tinh thần tự lập quá nhỉ ? C̣n em th́ ngay cả bản thân ḿnh cũng không làm chủ được , em …

    Khoa đặt tay lên miệng Đan Thụy nói rất âu yếm :

    - Em c̣n nhỏ lắm và khờ nữa . So với lúc Tú Vân bằng tuổi em , em non nớt hơn nhiều . Cái đó làm em khác với cổ xa lắm.

    Đan Thụy níu vai Khoa th́ thầm :

    - Nhưng nếu chọn chị Vân th́ anh sẽ có một sản nghiệp lớn . Có khi nào anh thấy hối hận không ?

    Khoa cười cười :

    - Như vậy là anh cưới sản nghiệp chứ đâu có cưới vơ.

    Đan Thụy lập lại :

    - Sau này em sợ anh hối hận lắm , nhiều đêm thức dậy em nghĩ đủ thứ chuyện . Em tưởng tượng đến lúc anh hối hận v́ chọn em , lúc đó chắc em chết mất.

    Khoa nh́n cô chăm chú :

    - Chà , cái đầu của em chứa nhiều ư nghĩ lung tung quá . Em c̣n nghĩ ǵ nữa không ?

    - C̣n , nhiều thứ lắm , chẳng hạn như em sợ đến một lúc nào đó anh chán em , rồi quay về với chị Vân , nghĩ tới đó , em khổ sở quá.

    Khoa mỉm cười :

    - Nghĩ như vậy th́ kinh kủng quá . Nhưng mai mốt không được tưởng tượng tàm bậy nghe không . Chỉ Tú Vân cũng đủ làm em khủng hoảng rồi . Đày đọa cái đầu ḿnh làm ǵ.

    Đan Thụy không trả lời chỉ nh́n Khoa . Anh cũng nh́n lại cô rồi lại cúi xuống ,môi họ không rời nhau nữa . Rồi anh ngẩng mặt lên . Đan Thụy cũng ngồi dậy , cô nh́n lên trời :

    - Coi chừng mưa đó anh

    Khoa ngước lên nh́n . Bầu trời mây kéo đến, Khoa ngước lên nh́n . Bầu trời mây kéo đến đen kịt . Chỉ thoáng chút mà trời bỗng tối đi . Anh kéo Đan Thụy đứng lên :

    - Ḿnh vô căn cḥi kia đi , mưa này lớn lắm.

    Cả hai băng qua thảm cỏ , chạy về phía căn cḥi ở góc vườn . không bao lâu mưa đă trút xuống . Gío làm cây lá rung xào xạt . Đan Thụy nh́n quanh , cô có cảm tưởng cô và anh đang biệt lập ở một thế giới riêng , xung quanh không một bóng người , chỉ có mưa và khoảng không gian bị tối đi . Cô chép miệng xuưt xoa :

    - Lạnh quá , có khi nào mưa đến tối không anh ?

    - Có thể lắm chứ.

    Đan Thụy ngần ngại :

    - Em sợ về trễ chị Vân nghi.

    Khoa cười như trấn an , anh ôm cô vào ḷng :

    - Em có mang áo mưa theo không ?

    - Có nè.

    Đan Thụy mở cặp lấy áo mưa . Khoa trải xuống đất rồi kéo cô ngồi xuống :

    - Ngồi trong ḷng anh cho ấm.

    Đan Thụy ngoan ngoăn ngồi trên chân anh . Tay anh ṿng qua người cô , mặt t́ trên vai cô . Cả hai im lặng nh́n mưa giăng giăng bên ngoài.

    Đan Thụy nh́n mưa . Ư thức có Khoa bên cạnh cô vừa thích vừa sợ , cô khẽ quay lại nh́n Khoa , bắt gặp cái nh́n đăm đăm của anh cô hồi hộp quay chỗ khác . Ánh mắt Khoa lạ quá . Nó gây cho cô cảm giác chờ đợi một cái ǵ đó mơ hồ , nhưng thật dữ dội , đam mê . Thật là một cảm giác xa la.

    Đan Thụy nói khẽ :

    - Đdừng nh́n em như vậy anh Khoa . Em sợ lắm.

    Khoa mỉm cười nh́n chỗ khác :

    - Anh mà cũng làm em sợ sao ?

    Nói rồi anh cuối xuống môi cô . Đan Thụy cũng ṿng tay qua cổ anh . Cảm giác Đan Thụy quá gần gủi làm anh rạo rực khó tả . Anh cảm thấy khó thở , nóng bừng cả người và không làm chủ được bản thân . Khoa đỡ Đan Thụy nằm xuống , lấy chiếc cặp kê dưới đầu cô . Giọng Đan Thụy hơi run :

    - Anh Khoa.

    Thật kỳ lạ , giọng nói sợ sệt của cô không làm anh tỉnh táo lại được chỉ c̣n là đam mê không ǵ dập tắt nổi . Khoa cuồng nhiệt nhưng dịu dàng cúi xuống , cúi xuống măi …

    Rồi anh đỡ Đan Thụy ngồi lên , sửa áo lại cho cô . Đan Thụy cúi gằm mặt trong tóc . "Biến cố" vừa rồi làm cô thấy xấu hổ kỳ lạ , xấu hổ đến mức muốn khóc . Mặc cho Khoa t́m cách nâng mặt cô lên , cô vẫn cúi xuống nín thinh . Khoa hỏi nhỏ :

    - Anh xin lỗi . Đừng giận anh.

    Đan Thụy giấu mặt trong cổ Khoa :

    - Em không giận anh . Tại v́ em thương anh , nhưng tại sao anh làm vậy hả anh Khoa ?

    Khoa áp môi lên trán cô :

    - Tại anh không kiềm chế được , anh yêu em quá mức . Nhưng điều sâu xa nhất là anh luôn ư thức em là của anh . Điều đó sẽ không làm hại em , v́ rồi đây em sẽ thuộc về anh.

    Đan Thụy nói mà không dám nh́m mặt Khoa :

    - Thật là kỳ lạ , tự nhiên em thấy yêu anh hơn , thấy anh gần gũi với em hơn.

    Khoa siết chặt người cô :

    - Anh cũng vậy , cảm thấy yêu em hơn , có trách nhiệm hơn.

    Cả hai không nói ǵ nữa , chỉ im lặng cảm nhận ư nghĩ lạ lùng vừa mới xuất hiện trong mỗi người . Đó là sự khám phá ra nhau . Say mê sâu sắc như là có sợi tơ trói buột vào nhau . Cả anh lẫn cô đều thấy hạnh phúc v́ cảm giác đó.

    Thật lâu Đan Thụy hơi ngẩng lên :

    - Mấy giờ rồi anh ? ḿnh về.

    Khoa nh́n đồng hồ :

    - Mới hơn hai giờ , em c̣n hai tiếng nữa mới tan học . Ở lại đây với anh.

    Đan Thụy che miệng ngáp khẽ . Khoa nh́n cô :

    - Em buồn ngủ lắm hả ?

    Đan Thụy lại ngáp thêm một cái nữa , rồi gục đầu xuống tay :

    - Mấy hôm nay em thức học thi , bây giờ mới thấy mệt , em thèm được ngủ lắm.

    - Em thi xong chưa ?

    - Xong rồi , v́ vậy mới dám đi chơi với anh đó.

    Khoa mỉm cười sửa lại tóc cô :

    - Làm bài được không ?

    - Em thấy là được.

    - Thụy này , em học khá không ?

    Đan Thụy cười mỉm :

    - Em không đến nổi tệ lắm . Hai năm trước em thuộc diện học sinh giỏi , nhưng bây giờ không biết có được không.

    Khoa nhéo nhẹ mủi cô :

    - Sao vậy , tại anh hả ?

    - Chứ ǵ nữa , lúc trước em dành thời gian để học , c̣n sau này th́ … Em bận nhớ anh.

    Khoa cười lớn :

    - À ! bây giờ đổ thừa , nhưng anh dám chắc em không rớt đâu . Từ đó giờ anh luôn nghĩ em thông minh . Lúc Tú Vân bằng tuổi em , cổ ít chịu học lắm – Anh kéo Đan Thụy nằm ngửa trên vai ḿnh – Em ngủ chút đi , đến giờ về , anh gọi dậy.

    Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng . Cô dựa đầu vào cổ khoa khép hờ đôi mắt và chỉ một chút cô đă ngủ ngon lành.

    Khi cô thức dậy th́ thấy Khoa đang chăm chú xem quyển sổ . Đan Thụy ngồi dậy nh́n Khoa . Nét mặt của anh làm cô tỉnh ngủ hẳn . Một vẻ mặt xa lạ , hoàn toàn đối lập với lúc năy . Anh nh́n cô bằng cái nh́n ghê sợ , căm ghét và lạnh lùng đến mức cô không dám tin đó là Khoa . Cô nh́n xuống quyển sổ trên tay anh , bây giờ mới nhớ ra đó là quyển nhật kư của ḿnh.

    Khoa quăng quyển sổ xuống đất , anh gần như hất Đan Thụy ra khỏi người , và đứng bật dậy đi về phía góc cột . Anh dựa người t́m gói thuốc trong túi , rút một điếu . Ánh lửa nhỏ của chiếc quẹt gas chiếc sáng hơn một khuôn mặt lầm ĺ khắc nghiệt.

    Đan Thụy vẫn ngồi bó gối đưới đất , ngơ ngác v́ cử chỉ của Khoa và không biết phải làm sao , cô ngồi im chờ đợi.

    Anh nh́n cô như nh́n một con hủi :

    - Đdứng lên đi và nói chuyện đúng với bản chất của cô đi . Đừng có làm ra vẻ ngây thơ ngoan hiền như vậy . Tôi không bị lừa nữa đâu.

    Đan Thụy lăng lẽ đứng dậy . Cái nh́n nghiêm lạnh của Khoa làm cô rối lên . Cô thấy hai tay thừa thải quá , không biết phải làm sao . cô cúi đầu nh́n những ngón tay ḿnh đan vào nhau.

    Cử chỉ lúng túng của cô không lọt khỏi mắt Khoa , anh cười nhếch môi :

    - Rối lắm phải không ? Cô không ngờ tâm địa thật của ḿnh bị phát hiện sớm như vậy , mà người đó lại là tôi chứ ǵ ?

    Đan Thụy cúi gầm mặt , Khoa càng nói cô càng thấy rối rắm , cô muốn giải thích nhưng sợ anh không nghe và cho là cô ngụy biện . Cô sợ càng nói Khoa sẽ càng ghét cô hơn . Đan Thụy lắp bắp thanh minh :

    - không phải như vậy đâu anh Khoa , em không hiểu tại sao anh mắng em . Em có viết ǵ không đúng đâu ?

    Khoa quát lên :

    - Nhật kư mà không viết đúng ư nghĩ của ḿnh hả ? Cô tưởng tôi là thằng ngốc chắc . Được , cô vẫn cứ làm ra vẻ vô tội th́ để tôi nói thẳng . Thật là đáng sợ , trong đầu cô lúc nào cũng thù ghét Tú Vân , và cô muốn “cua” tôi để trả thù , coi tôi như công cụ để cô làm khổ Tú Vân . Có không ?

    Nhưng trên thực tế , em có cua anh đâu ? Tự anh bảo yêu em đấy chứ ? – Đan Thụy ấm ức nghĩ thầm nhưng không dám nói v́ sợ Khoa sẽ càng nổi giận.

    Mà cô không nói th́ anh càng tức giận điên cả người . Anh quắc mắt nh́n cô :

    - không ngờ tôi thế này cũng bị đứa con nít gạt gẩm . Tôi phục cô lắm , mới 18 tuổi mà biết khôn ngoan giăng bẩy con trai rồi . Cũng không lạ ǵ khi cô giấu chuyện Trong Đan theo đuổi cô . Cô muốn cùng một lúc bắt luôn hai con cá rồi xem bên nào nặng hơn chứ ǵ . V́ dù sao cô cũng phải dọn cho ḿnh một con đường đi chứ . Dĩ nhiên cô phải lợi dụng vũ khí ḿnh có được để t́m một đấng ông chồng che chở cho ḿnh.

    Mặt Đan Thụy trắng bệch . Bị nhục và tủi thân , cô rưng rưng nước mắt :

    - Nếu em xấu xa đến vậy th́ anh quen em làm ǵ.

    Khoa cười lạnh :

    - Cho nên tôi mới tự thấy ḿnh lầm . Rất may là tôi phát hiện sớm . Dù sao c̣n cứu vản kịp . c̣n hơn là để cô xỏ mủi như một thằng ngốc.

    Đan Thụy không trả lời , chỉ bặm môi khóc . Những giọt nước mắt của cô làm Khoa khinh bỉ quay mặt đi chỗ khác :

    - Trước mặt tôi , cô đừng có làm ra vẻ tội nghiệp như vậy . Xưa rồi , vũ khí đó không làm tôi bị mềm ḷng đâu . Lau mặt đi , tôi ghét cái vụ khóc lóc như vậy lắm – anh đến đứng trước mặt cô chống nạnh , cười khẩy – Tốt hơn hết là cô nín khóc và suy tính xem làm cách nào câu cho được tên Đan dại gái kia . V́ dù sao cô cũng bị vuột tôi rồi . Tôi cũng không h`n mà đi kể cho hắn nghe sự thật về cô . Hắn có ngu th́ ráng chịu . Nhưng mà nói trước . Nếu cô c̣n giở thủ đoạn với con trai , coi chừng có ngày bị họ quật lại tơi tả đó . Họ không hiền như tôi đâu – Thấy Đan Thụy không trả lời . Khoa bóp mặt cô hất lên : - Nảy giờ nghĩ cái ǵ vậy ? không thuyết phục ǵ sao ? Hay là bị bất ngờ quá , trở tay không kịp ?

    Bị đau , Đan Thụy lắc đầu cố tránh khỏi Khoa , nhưng anh càng bóp cằm cô mạnh hơn , làm Đan Thụy đau điếng . Cô nhăn mặt , nước mắt tuôn giọt :

    - Anh buông ra đi , đau quá em chịu không nổi.

    Khoa buông tay cười khẩy :

    - So ra cái đau này đâu bằng cái đau cô gây cho người khác . Cô bóp nát tim người ta ra ,c̣n tàn nhẫn hơn nhiều.

    Đan Thụy xoa xoa lên mặt . Mấy dấu tay c̣n in rơ trên làn da mịn màng của cô . Cô khóc mờ mịt và đưa mắt t́m chiếc cặp định bỏ về , nhưng Khoa đă kéo tay cô lại :

    - Khoan về . Ở lại nói chuyện cho xong đă . Tôi không hèn đến mức bỏ cô về một ḿnh đâu . Yên tâm bảo đảm cô sẽ được đưa về tận nhà - Anh nắn hai vai cô , kéo cô lại đứng đối diện :- Nghe tôi nói đây . Tôi sẽ không cưới cô đâu , đừng có hy vọng vào những lời hứa hẹn lúc trước nữa . Bị một cú như thế này tôi mới thấy tỉnh ngộ . Với Tú Vân , tôi sẽ trở lại yêu thương cổ c̣n hơn ngày trước nữa , cho nên cô liệu mà t́m cho ḿnh một thằng ngốc nào khác đi – Anh nh́n lướt qua mặt cô . Rồi nh́n lướt xuống thân cô ,cười lạnh :- C̣n chuyện lúc nảy th́ thành thật xin lỗi . Lỡ lấy mất đi sự trong trắng của cô tôi cũng thấy ḿnh bậy lắm , nhưng không phải v́ vậy mà tôi đủ can đảm cưới cô để chuộc lỗi . Xin lỗi nghe.

    Đan Thụy lau mặt , ngước lên nh́n Khoa :

    - Tôi căm thù anh lắm.

    Nói xong cô gạt tay anh ra , chạy đến lấy chiếc cặp c̣n nằm trên áo mưa , bỏ mặc chiếc áo , cô ôm cặp chạy loạng choạng ra ngoài . Khoa vẫn đứng yên lạnh lùng nh́n theo dáng dấp thất thểu mất hút ở cuối rặng cây.


    Hết chương 5
    Hoàng Thu Dung

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 6 users browsing this thread. (0 members and 6 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •