Page 68 of 304 FirstFirst ... 185864656667686970717278118168 ... LastLast
Results 671 to 680 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #671
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

  2. #672
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Bức tranh CHÚC VUI CUỐI TUẦN

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Úi giời ơi,
    Đến như Quan Vân Trường đơi Tam Quốc được Tào Tháo đãi đại yến cũng không sướng bằng.
    Nhìn thấy ba cô Thỏ non hoạt động mà vui đáo để :
    Cô giữa chắc là chị cả, khép mở cánh tai như thâu nhận, như nghe ngóng tiếng ai.
    Cô hai bên phải hỉnh ra hỉnh vào cánh mũi như thưởng thức, như ghi âm những truyền cảm ngược xuôi không lời...
    Còn cô ba cánh trái ngây thơ ngoan ngoãn, nhe nhàng rung cánh mũi
    thưởng thức cảnh vật xung quanh.
    Trăm hoa đang nở, vũ trụ đang rung rinh chuyển động bâng khuâng...
    trong những ngày vui cuối tuần...như lời chúc trong bức tranh. Hi hi

  3. #673
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    CHUYỆN T̀NH ...không đoạn kết ?

    Bác Cả ơi ... ời .................ời. ..................ời .......

    Bộ Gánh Hàng Hoa là " chuyện t́nh không đoạn kết " hay sao , mà cả hơn 10 ngày nay không thấy chương kế đâu ?

    Mong được xem tiếp .

    Không biết cô Gánh Hàng Hoa có được trở lại thành Bà Giáo Minh không ? hay lại thành Bà Bác Sĩ không chừng , hả Bác Cả ?

    Tigon

  4. #674
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Xin .."gánh" tiếp cho bác Cả

    Bác cả bán buôn kiểu này thì mất hết vốn thôi.
    "Hàng hoa" mà chờ cả chục bưã thì héo queo héo quắt, bán buôn nỗi gì?
    Thôi, em xin gánh tiếp GÁNH HÀNG HOA ra chợ cho bác nhé, em mà bán thì ...đắt hàng phải biết, bắc cứ nghỉ cho khỏe hẳn!

    Chương 12

    CON ĐƯỜNG CŨ
    Minh ở nhà Nhung ra, diện mạo bơ phờ, tinh-thần bại hoại. Chàng cắm đầu đi thẳng về phía trước mặt mà chẳng biết là di đâu. Đến ngă tư trước cửa một hiệu thuốc tây, Minh băng đường chạy qua phía bờ hồ đứng cau mày nh́n theo chiếc xe hơi xém chút nữa cán vào chân chàng. Chợt sau lưng có tiếng nói:

    − Ông mua hoa.

    Nghe hai tiếng ‘mua hoa’, Minh đứng lặng yên không cựa quậy mà cũng không dám quay đầu lại mặc dầu mấy cô bán hoa đă ra mời đến ba bốn lượt. Mấy cô bán hoa cười khúc khích bảo nhau:

    − Cái ông này sao mà khinh người đến thế! Mời măi đă không mua th́ thôi lại c̣n chẳng thèm nói một câu nào!

    Minh toan ngoảnh lại cự nhưng lại sợ gặp mặt người quen. Nghĩ lẩn thẩn, Minh địng đi giật lùi. Ư tưởng ngộ nghĩnh ấy khiến chính chàng cũng phải bat cười. Một cô hàng hoa ngước mắt lên ngắm dáng điệu cái ông đứng cười một ḿnh rồi lại bảo nhau:

    − Quái lạ! Ai trông như anh Minh ở làng ḿnh đấy mà!

    Lại có tiếng nói lớn:

    − Bậy! Anh Minh làm ǵ có tiền mà ăn mặc bảnh thế!

    Minh không dám ở lại nghe thêm lời nào nữa. Chàng chạy ù sang lại phía hè bên kia rồi rảo bước đi về lối nhà hát tây. Cái gương của hiệu bán đồ trang sức phản chiếu bóng Minh. Chàng tần ngần đứng lại tự ngắm bộ mặt hốc hác và cặp mắt khô khan sâu hoắm lại của ḿnh.

    Đi quá rạp hát từ lúc nào mà Minh cũng không hay. Mà chàng cũng không hiểu chàn đi ra con đường ấy để làm ǵ. Cho đến lúc gặp luồng gió lạnh thổi tạt đến chàng mới rùng ḿnh đưa mắt nh́n mới phát giác ra ḿnh đă ra tới bờ sông. Chàng lắc đầu tự hỏi: “Ta ra đây làm ǵ? Mà ta đi đâu mới được chứ?... Mà phải, giờ ta đi đâu đây?...”.

    Đứng trên bờ đê, nhờ gió lạnh từ sông thổi tạt vào làm cho mặt Minh bớt nóng và máu trong huyết quản h́nh như cũng v́ thế mà chạy chậm lại. Minh thấy đỡ sốt ruột, đỡ nóng nảy. Trái tim chàng đỡ phải đập mạnh, tâm trí chàng được thư thái hơn và tư tưởng được xếp đặt đâu ra đó hơn. Rồi Minh b́nh tĩn ôn lại những chuyện đă xảy ra.

    Minh luôn luôn nhớ tới quang cảnh náo nhiệt ở chợ Đồng-Xuân khi Liên ngất đi. Chàng lẩm bẩm:

    − Sao lại ngất đi? Chắc v́ lúc ấy Liên nghe thấy có người gọi tên ḿnh nên tức giận uất lên chứ ǵ!

    Minh chỉ mong Liên không trông rơ ḿnh đi với t́nh nhân. Chàng cố nhớ lại thử xem lúc bấy giờ chàng đứng chỗ nào... Và chàng nhớ là hàng cam cách hàng hoa không bao xa.

    − Dầu sao th́ Liên cũng nh́n thấy ta v́ ta đứng mà Liên ngồi.

    Nghĩ quanh nghĩ quẩn, Minh tóm lại vẫn chỉ mong rằng người ngất xỉu đó không phải là Liên. Chàng cố t́m hết tất cả các lư lẽ để tự chứng minh cho ḿnh rằng sự mong ước của ḿnh là sự thật. Phải, ai lại không có lúc ngất đi? Vả lại, đă lâu ngày rồi Liên vẫn ở nhà chứ đâu c̣n đi bán hoa như trước nữa.

    Minh tḥ tay vào túi lấy thuốc lá ra hút, Ḿnh lôi ra xấp giấy bạc mà lúc năy Mạc đưa cho chàng. Đây là cái bằng cớ hiển nhiên chắc chắn rằng người hàng hoa ngất xỉu đó chính là Liên chứ chẳng thể là ai khác được!

    Minh ngắm nghía từng tờ giấy bạc thật tỉ mỉ, và kết luận rằng đây chính là xấp giấy bạc chàng đưa cho vợ hôm nào. Mấy người đi chơi trên đê gặp Minh bấm nhau cười khúc khích. Minh cho là họ chế giễu ḿnh, vội vàng ấn xấp tiền vào túi rồi lấy diêm mồi thuốc hút, mắt nh́n ra sông ngắm cảnh.

    Trời đă gần về chiều. Ngoài băi đă bắt đầu lành lạnh. Xa xa, cát ở cù lao nhỏ giữa sông bị gió thổi cuốn đi, bay tản mác ra thành một làn khói trắng xóa tựa như sương mù nhẹ nhàng hoạt động trên ḍng nước đỏ lờ đờ...

    Tâm trí Minh như đang bị đám sương dày bao phủ. Chàng loay hoay, tự hỏi:

    − Bây giờ làm thế nào? Bây giờ đi đâu?

    Chàng đă toan về ngay nhà xem bệnh t́nh Liên ra sao. Nhưng chàng lại sợ chạm mặt với Liên. Chàng vẫn biết là nàng dịu dàng nết na và luôn luôn phục ṭng chồng th́ sẽ chẳng bao giờ lớn tiếng trách ḿnh cả. Nhưng v́ chàng thấy hổ thẹn với lương tâm...

    Và rồi ‘ngựa quen đường cũ’, thói chơi bời ham vui tửu sắc lại nổi lên xâm chiếm cơi ḷng của Minh. Chàng lại muốn trở về với Nhung. Chàng nghĩ tới những lời an ủi, những cách âu yếm của nàng. Đă bao lần phiền muộn, Minh vẫn t́m được mọi sự quên lăng trong ḷng nhũng cô gái giang hồ.

    Minh vừa đi lang thang, vừa đăm đăm nghĩ ngợi. Mải nghĩ ngợi nên đến hồ Hoàn Kiếm lúc nào mà không hay. Chàng đi lại ngồi lên một chiếc ghế dài nghỉ chân. Cái tháp (Tháp Rùa) giữa hồ rung rinh, in h́nh trên mặt nước. Cảnh ấy làm Minh nhớ lại hôm vừa khỏi mắt. Và cũng từ đó, Minh ôn lại được cả một thời kỳ đau yếu dài đăng đẳng với bao nhiêu khó nhọc khổ sở của hai người thân yêu nhất trên đời của chàng: Liên, vợ chàng, và Văn, bạn chàng. Minh hai tay ôm lấy đầu, ngồi suy nghĩ thật nhiều...

    Từ hôm b́nh-phục cho đến nay, chưa bao giờ chàng dành th́-giờ nhớ lại khoảng thời-gian đen tối nhất của đời chàng. Phải chăng chỉ khi hoạn nạn con người mới nghĩ tới ân nghĩa, và khi khá khấm th́ lại tỏ ra kiêu căng, trở thành bội bạc chăng?

    Sau cùng, Minh đúng phắt dậy quả quyết gọi xe về nhà để tạ lỗi cùng Liên. Xe rẽ vào vườn Bách-Thảo, Minh xuống đi bộ về nhà. H́nh như chàng có vẻ nơm nớp lo sợ đột ngột giáp mặt với Liên trong lúc này...

    − Ḱa, cậu Minh!

    Minh quay lại. Th́ ra đó là một người đàn bà láng giềng. Minh chưa kịp chào lại, người ấy đă tiếp tục hỏi:

    − Thế nào? Mợ ấy đă khỏi hẳn chưa cậu?

    Minh sợ nhũn cả người, nhưng không dám để cho người kia biết rằng ḿnh chưa hề có mặt ở nhà kể từ lúc Liên gặp nạn. Chàng cố giữ nét mặt thản nhiên đáp:

    − Cám ơn bác, nhà tôi đă khá nhiều rồi.

    − Ghê quá! Ban trưa ở chợ mợ ấy làm chúng tôi hết hồn. Chẳng biết mợ ấy cảm kiếc ra sao mà lại đến ngất đi như thế.

    Mặt Minh tái dần lại. Chàng yên lặng đi bên người hàng hoa để nghe nốt câu chuyện.

    Người kia hỏi:

    − Cậu Văn là bạn cậu đấy phải không?

    − Vâng.

    − Cậu ấy tử tế lắm. Hôm nay mợ ấy ngất đi, chúng tôi gọi măi mới tỉnh. Rồi mợ ấy nhờ tôi đưa về nhà... Hỏi thăm th́ mợ ấy bảo vẫn thường bị thế... Mà mợ ấy vẫn thường ngất đi như vậy hả cậu?

    − Vâng, vẫn thường như thế.

    − Nhưng cậu làm sao thế? Trông mặt cậu xanh nhợt nhạt, mắt th́ sâu hoắm...

    − Không, có ǵ đâu. Tôi vẫn như thế.

    − Tôi đưa mợ ấy về đến nhà mợ ấy lại ngất đi một lần nữa. Tôi cuống lên bảo ông Hoạt đi t́m cậu nhưng ông ấy bảo không biết cậu ở đâu. Măi về sau mợ ấy mới tỉnh. Tôi hỏi có biết cậu ở đâu không th́ mợ ấy nói đến phố Cửa Đông số nhà 510 mà hỏi ông Văn th́ biết ngay. Tôi bảo ông Hoạt đi ngay, rồi măi đến lúc cậu Văn đến mới trở về chợ để bán hàng. Nhưng ḱa, cậu làm sao vậy?

    Lúc ấy Minh đă bủn rủn hết cả chân tay, phải cố vịn vào một gốc cây mà người vẫn như lảo đảo. Người đàn bà đặt gánh xuống, lại đỡ Minh.

    − Cậu sao thế?

    − Cám ơn bác... Tôi cảm thấy hơi chóng mặt một chút...

    − Có sao không?

    − Không hề ǵ... Thôi, bác về trước đi. Tôi ngồi nghỉ một tí.

    Sau khi người đàn bà đi rồi, Minh cố men tới cái ghế bên hồ ngồi thở. Chàng chép miệng, lắc đầu rồi lẩm bẩm:

    − Không ngờ Liên hiền lành nhu ḿ đến thế mà khi ghen lại dữ dội đến thế này!

    Chàng bỗng đem ḷng oán trách Đức và hai d́ cháu Nhung, Mạc. Có thể là v́ trong lúc quá bực tức, chàng cho là bọn họ xếp đặt trước, rắp tâm đưa chàng vào cạm bẫy.

    Chừng một phút sau, tinh-thần Minh đă được tỉnh táo phần nào và tiếp tục nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra. Chàng nghĩ thầm:

    − “Sao Liên lại cho t́m Văn, hỏi xem ḿnh ở đâu th́ vô lư thật! Văn biết thế nào được chỗ ḿnh ở! Hay... hay... họ thế nào với nhau rồi?”.

    Trong trí Minh chợt hiện ra cái h́nh ảnh Liên chít khăn nhung đen và vận áo cài khuy. Đồng thời tai chàng nghe đâu đâu câu nói đùa giỡn của Nhung: “Bạn anh mà lại không hôn vợ anh cái nào!...”.

    Nhưng khi nghĩ đến Văn, Minh nhận thấy rằng từ đầu đến cuối, dù cử chỉ cũng như lời nói, bạn chàng là một người quân-tử ngay thẳng hiếm có trên đời. Nghĩ đến đây, Minh lại đâm ra tự hổ thẹn với lương tâm lại một phen nghĩ bậy cho bạn và vợ. Chàng tự nhủ, cũng như tự trách:

    − Mà ḿnh có ra ǵ đâu cơ chứ! Giả sử như họ thế nào với nhau đi chăng nữa th́ cũng chỉ là lỗi tại ḿnh thôi, c̣n trách ai được! Mà Văn xứng đáng làm chồng của Liên hơn ḿnh nhiều!

    Minh rút khăn tay lau nước mắt v́ mủi ḷng. Chàng lại lấy ra xấp giấy bạc gồm 10 tờ năm đồng mà chàng nhét vội vào túi ban năy. Hết nh́n xấp giấy bạc, Minh lại đưa mắt nh́n chung quanh. Chàng tựa như một cái xác không hồn...

    Cảnh vật đă bắt đầu nhuộm dần vào u ám của buổi chiều tà. Trong vườn lúc này vắng tênh, không một bóng người qua lại. Ở cái cù lao giữa hồ, một con bồ nông trông bệ vệ, với cái mỏ kếch xù bước từng bước thật là nặng nề. Minh đứng dậy, buồn rầu quay đi. Chàng lờ mờ trông thấy đám rễ chằng chịt của cây si mà Liên có lần đă diễn tả cho chàng bằng nhữn ư tưởng hết sức giản dị và ngây thơ. Chàng không thể ngồi ở đây mà ḷng không đau đớn. Mỗi gốc cây, mỗi một vật nhỏ là từng kỷ niệm êm ái của một dĩ văng. Chàng nghe mơ hồ như có ai mắng nhiếc ḿnh bên tai rằng: “Đồ cái thứ bạc bẽo!”!

    Qua băi cỏ ra đến đường, Minh đứng tần ngần, do dự chẳng biết về hay đi. Chàng cũng định liều vác mặt về nhà, cho dù ê mặt đến đâu cũng cam chịu, quí hồ biết được bệnh trạng của Liên ra sao. Nhưng c̣n một người Minh c̣n sợ gặp mặt hơn nữa là Văn. Chàng chỉ lo bị Văn trách mắng. Văn, vừa là bạn, vừa là ân nhân của vợ chồng chàng. Nếu trên đời có một người dám nói, dám trách và dám mắng mà Minh phải ngồi im ngoan ngoăn để nghe th́ người đó chính là Văn...

    Chợt đèn điện trong vườn bật sáng. Minh giật ḿnh hoảng hốt cắm đầu rảo bước đi ra phía cổng vườn. Thỉnh thoảng chàng quay đầu lại nh́n xem có ai đuổi theo ḿnh không. Chàng đinh ninh là Văn đang có mặt tại nhà ḿnh và đoán chừng Văn cũng sắp về lại trên phố v́ trời đă tối. Minh định ẩn núp vào một nơi chờ cho Văn đi rồi mới lẻn vài nhà. Nhưng rồi chàng lại cho rằng như vậy là xấu nên lại thôi, bèn đi thẳng...

    Minh lang thang một ḿnh trên phố hàng Buồm. Tuy suốt ngày chưa có được một hạt cơm nào trong bụng nhưng chàng vẫn không thấy đói. Và v́ rằng buổi sáng uống quá nhiều rượu nên Minh bỗng nghe trong ruột cồn cào. Chàng liền ghé vào một hiệu cao lâu nhỏ để ăn qua loa cho đỡ cồn ruột may ra lấy lại được b́nh tĩnh để suy tính mọi việc đang trong t́nh trạnh nan giải.

    Minh đi thẳng vào cái buồng ở phía trong cùng, ngồi xuống chiếc ghế đẩu vuông bên cái bàn tṛn phủ kẽm. Vừa gặp mặt người chạy bàn, Minh thấy ngay là rất quen, chắc chắn chàng đă gặp qua rồi... H́nh như là lần chàng đi ăn với Liên cách đây gần một năm. Bấy giờ chàng mới để ư và nh́nh thấy chỗ này không xa lạ chút nào cả. Chàng đă từng vào đây với Văn, và đă cùng vợ đến đây ăn mừng ngày chàng thi đỗ.

    Minh đă toan đứng dậy bỏ đi nhưng h́nh như sức lực đă tiêu tan hết rồi. Nếu không có ǵ nhét vào bao tử trống rỗng th́ chắc là không xong. Chàng trở nên do dự. Người hầu bàn liền hỏi:

    − Ăn cơm nhé?

    Minh gật đầu:

    − Cho tôi thịt ḅ cải làn, thêm gà rán nữa...

    Trong khi người chạy bàn đến bảo nhà bếp làm thức cho khách, Minh đảo mắt nh́n ngắm thật kỹ mọi thứ trong quán. Hơn tám tháng trôi qua, tất cả gần như vẫn thế, không thay đổi ǵ cho lắm. Ngay cả bản đồ Trung-Hoa treo lệch ngay vẫn hoàn lệch nguyên vẹn.

    Một lát sau, người chạy bàn bưng món ăn vào. Minh nh́n vào đĩa thịt ḅ xào cải làn khói bay nghi ngút với đĩa gà rán chín vàng thật hết sức hấp dẫn. Nhưng chẳng hiểu sao, thay v́ cầm đũa lên ăn th́ chàng lại gục đầu xuống bàn, gối lên cánh tay thiếp đi lúc nào không hay. Người chạy bàn lại đem cơm vào. Thấy Minh ngủ gục bèn lay dậy. Minh giật ḿnh. Với cặp mắt đỏ ngầu, Minh nh́n người chạy bàn Hỏi:

    − Bao nhiêu tiền?

    − Nhưng ông chưa ăn!

    − Tôi tự nhiên thấy no, ăn không xuể. Thôi, bác ăn hộ tôi nhé!

    Người chạy bàn lắc đầu ái ngại cho khách, rồi mời ra ngoài trả tiền. Nh́n lên tường, Minh thấy kim đồng hồ chỉ tám rưỡi. Chàng nghĩ thầm: “Bây giờ th́ chắc anh Văn chả c̣n ở đấy nữa!”.

    Minh đi thẳng một mạch về nhà. Tới cổng, chàng đứng nấp bên hàng giậu lắng tai nghe. Trong nhà im phăng phắc. Ngọn đền hoa-kỳ lờ mờ trông thấp thoáng qua khe liếp. Chờ một lúc khá lâu, Minh thấy sốt ruột đă toan bỏ đi th́ bỗng nghe tiếng Liên nói với ông Hoạt:

    − Ông sắp quang gánh giúp tôi để mai tôi đi bán hoa nhé.

    Minh mừng quưnh, địng tới đập cửa nhưng rồi nghĩ lại thôi. Đă đành chàng xấu hổ với Liên, nhưng chàng lại sợ thêm một điều nữa mà chàng vừa mới nghĩ đến. Minh lo rằng có thể Liên chưa hết giận chàng. Gặp mặt chàng biết đâu nàng lại ngất thêm một lần nữa th́ làm sao! Minh càng nghĩ càng thấy buồn. Chàng rời nhà, một ḿnh lê bước trong đêm trên đường vắng vẻ...

    Đêm hôm ấy, chuông đồng hồ nhà thờ lớn điển hai giờ sáng mà Minh vẫn c̣n lang thang quanh quẩn tại hồ Gươm, co ro trong bộ quần áo dạ màu tím.

    Mấy hôm sau, Văn ḍ la tin tức, t́m được nhà Nhung nên t́m đến hỏi thăm tông tích của Minh. Nhưng Nhung đi vắng chưa về, chỉ có một ḿnh Mạc ở nhà. Văn vừa mới xưng tên và nói rơ mục-đích, Mạc đă cười lớn cắt lời ngay:

    − Tôi c̣n lạ ǵ! Anh là anh Văn, bạn rất thân của anh Minh phải không?

    Văn mỉm cười hỏi:

    − Sao cô biết?

    − Anh Minh thường nói về anh luôn.

    − Nhưng thưa cô, cho tôi hỏi anh Minh bây giờ ở đâu?

    − Anh ấy đi biệt tăm biệt tích từ ba hôm nay rồi! Mà tôi sợ anh ấy chẳng c̣n trở về nữa đâu!

    Xoay sang chuyện khác, Mạc nháy mắt mỉm cười nói:

    − Vợ anh Minh đẹp nhỉ?

    − Sao cô biết vợ anh Minh?

    Mạc làm ra vẻ thành thạo:

    − Tôi c̣n lạ ǵ vợ anh Minh! Tôi c̣n biết nhiều chuyện bí-mật vô cùng hấp dẫn nữa kia!

    Thấy Mạc không để ư ǵ đến câu hỏi của ḿnh lại đi nói toàn những chuyện vơ vẩn không đâu vào đâu, Văn bắt đầu cảm thấy sốt ruột:

    − Nhưng tôi cần gặp anh Minh có việc cần! Vậy nhờ cô làm ơn mời anh ấy xuống đây. Tôi chỉ hỏi anh ấy một câu rồi đi ngay!

    − Ô hay! Tôi đă bảo anh Minh không có ở đây mà anh c̣n không tin à! Anh cho là tôi giấu anh ấy ở đâu chắc! Nhưng mà tôi giấu anh ấy để làm ǵ? Tôi được cái ǵ!

    Văn thất vọng liền đứng dậy xin cáo từ. Mạc ân cần cầm lại:

    − Anh ngồi chơi tí đă nào.

    Và nàng ranh mănh hỏi tiếp:

    − Anh có mang ơn d́ tôi không?

    − Thưa cô, mà ơn việc ǵ?

    − C̣n khéo giả vờ! Nhờ người ta giữ anh Minh ở đây cho nên anh mới được tự do hú hí với cô hàng hoa xinh đẹp kia mà lại c̣n hỏi ơn về việc ǵ!

    Văn tức bực vô cùng. Chàng cố giữ b́nh tĩnh, buông nhẹ một câu rồi đi ra khỏi nhà ngay lập tức:

    − Xin lỗi cô! Tôi không phải hạng người như cô tưởng!

    Chàng vừa đi vừa lắc đầu. Chàng thầm thương hại Minh vướng vào ṿng trụy lạc tại một nơi phù phiếm, khác hẳn với mái gia-đ́nh tuy quê mùa nhưng êm đềm chân thật của bạn chàng.

    − Chả trách anh ấy quên hẳn cả vợ lẫn bạn!

    Nhớ lại những lời nói của Mạc, cô gái giang hồ kia th́ Văn chợt lấy làm lo lắng vô cùng. Chàng chỉ sợ bạn nghe lời xúc xiểm của đám người kia mà sinh ḷng ngờ vực đến ḷng chung thủy của vợ và ḷng tự trọng của ḿnh. Văn cảm thấy một cái ǵ lờm lợm trong cổ chàng:

    − Hay có lẽ v́ thế mà anh ấy không muốn về nhà nữa? Nếu quả là vậy th́ thật anh ấy khốn nạn quá!

    Rồi Văn nhớ tới những ǵ xảy ra cho chính bản thân ḿnh: sự cám dỗ của sắc đẹp và nhục dục. Chàng lấy làm mừng là lư-trí đă thắng được con tim. V́ lẽ đó mà chàng vẫn hănh-diện khi nói lên ba tiếng ‘t́nh bằng-hữu’...

    Từ hôm lại Nhung t́m không thấy Minh, Văn càng muốn gặp bạn. Chiều nào chàng cũng đi ngang qua nhà Nhung để ư xem Minh có lai văng tới đó không. Nhưng đă hơn một tuần lễ mà vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu cả, mà cũng không có manh mối nào để t́m.

    Rồi một hôm, do sự t́nh cờ Văn vào một quán nhỏ định uống một ly cà-phê. Tại đó, chàng gặp lại Minh, bạn ḿnh. Vừa trông thấy bóng Văn, Minh quay mặt vào phía trong rồi lấy mũ định lẻn chuồn đi. Nhưng Văn đă trông thấy và lại gần vui vẻ chào hỏi như không xảy ra chuyện ǵ. Nh́n cặp mắt sâu hoắm và vẻ mặt buồn bă của Minh, Văn không muốn làm phiền ḷng bạn nên chỉ hỏi thăm những chuyện vô thưởng vô phạt chẳng hạn như chuyện viết báo soạn sách, sức khỏe chàng ra sao..., mắt giờ đă b́nh thường như xưa...

    Minh th́ ngượng nghịu, xấu hổ. Đă mấy lần định đưa tay ra bắt xin đi. Nhưng Văn tươi cười nói:

    − Th́ cứ thong thả, uống với tôi ly cà-phê đă.

    Bất đắc dĩ, Minh phải nhận lời, nhưng chỉ ngồi như tượng gỗ chẳng nói một câu. Uống xong ly cà-phê, Minh nhất định đ̣i trả tiền. Văn cũng chiều ư chàng. Ra đến đường, Minh giơ tay ra bắt, Văn liền gạt đi, nói:

    − Làm ǵ mà anh vội thế! Anh em lâu ngày không gặp chẳng lẽ không đi chơi được với nhau một lát, nói chuyện ít câu sao!

    Minh không có cách nào từ chối được, chàng chỉ than thầm:

    − “Khổ rồi! Thế nào bạn ḿnh cũng giảng đạo đức cho ḿnh nghe thôi!”

    Nhưng trái với sự tiên liệu của Minh, hai người đi chung đến cả nửa ṿng hồ Hoàn Kiếm mà Văn chỉ nói toàn đến chuyện văn-chương viết lách mà thôi. Văn nói rất nhiều đến những bài được đọc của Minh viết trên báo, mà có thể nói là chàng gần như thuộc ḷng. Ngay cả những bài thơ ngắn của Minh cũng được Văn đề-cập đến, phê-b́nh nhận xét và khen ngợi một cách thật là tỉ mỉ. Thấy bạn lưu ư đến tác-phẩm của ḿnh một cách hăng say nhiệt t́nh, Minh hết sức cảm động và sung sướng. Chàng vui vẻ bàn chuyện văn chương với Văn, bàn măi không biết mệt...

    Đột nhiên, Văn buông lời như phàn nàn trách móc:

    − Tôi thấy h́nh như hồi này anh bắt đầu lười hay sao mà thấy viết ít lắm th́ phải.

    − Vâng, anh nói phải. Quả thế thật.

    − Ư chừng anh mệt?

    − Vâng, tôi cũng hơi mệt.

    − Thảo nào trông anh gầy đi nhiều. Chị cũng vậy. Độ này trông xanh xao lắm!

    Minh chợt buồn rầu hỏi:

    − Anh vẫn gặp nhà tôi luôn chứ?

    − Hôm nọ tôi đến thăm anh. Lúc ấy anh đi vắng, ch́ có chị ở nhà. H́nh như chị không được khỏe lắm! Có phải thế không anh?

    − Vâng.

    Minh vừa trả lời mà vừa thấy xấu hổ. Chàng thừa hiểu Văn biết hết tất cả mọi chuyện. Bằng-chứng là hôm Liên bị ngất xỉu, Văn cũng có ở nhà chàng. Chàng vừa nể, vừa sợ và vừa kính phục bạn. Văn thật hết sức khôn khéo và tế nhị, không hề đả động ǵ đến những chuyện ‘trời ơi đất hỡi’ của chàng mà chỉ nói toàn chuyện giao t́nh bằng-hữu. Rồi chẳng biết nghĩ thế nào, chàng kể hết cho Văn nghe, từ khi Nhung đến nhà chàng cho đến khi chàng mê man say đắm cái lối sống ‘giang hồ phóng đăng’...

    Văn đem ḷng thương hại. Chàng không nỡ buông lời nào nặng nề, chỉ an ủi khuyên:

    − Bây giờ anh nên về nhà thôi chứ chẳng nên lang thang nữa, vừa hại sức khỏe, vừa tốn th́ giờ quư báu.

    − Tôi hối hận lắm anh ạ. Bây giờ đầu óc tôi rối loạn hết cả rồi, không c̣n được điềm tĩnh như trước nữa. Cái thói ăn chơi bạt mạng cũng làm tôi hỏng đi mất rồi, không c̣n nghị-lực nào để viết lách nữa. Lắm lúc, nghĩ đến sự trống rỗng trong cái lạnh lẽo của cuộc đời vô nghĩa mà tôi lấy làm ghê sợ.

    Minh kể cho Văn nghe một buổi chiều chàng lang thang trên con đường Cổ-Ngư ḷng chán nản u buồn. Những ư tưởng kinh hoàng như ám ảnh tâm trí chàng hoàn toàn. Chàng cảm thấy tương-lai sẽ đưa chàng đến một địa-ngục tối tăm, nhất là nghĩ đến sự bạc bẽo của ḿnh. Có lúc chàng tự cho ḿnh là một kẻ khốn nạn không đáng sống trên cơi đời này nữa. Cái h́nh dung héo hon của vợ lúc Minh đang mắc bệnh lại hiện ra trước mắt chàng một cách rơ rệt. Minh uể oải nói tiếp:

    − Lúc bấy giờ tôi tưởng chỉ c̣n lấy cái chết để tạ lỗi với người vợ hiền và người bạn quư. Tồi ngồi bên vệ đường lấy quyển sổ và cây bút ch́ cố thuật lại mọi sự cám dỗ của tửu sắc. Song trí tôi rối loạn, không c̣n viết được câu nào cho có ư nghĩa. Ngồi hàng giờ mà chỉ nguệch được một ḍng: “Tôi xin hai người, anh Văn bạn quư của tôi và Liên, vợ yêu của tôi tha thứ cho tôi.”.

    Văn cảm động, liền cố an ủi bạn:

    − Anh rơ lẩn thẩn! Anh nào có lỗi ǵ đâu? C̣n như chơi bời th́ đàn ông ai chẳng có lúc!

    Như không để ư tới lời Văn, Minh nói luôn:

    − Rồi tôi toan tự tử cho hết cuộc đời vô vị đầy mặc cảm tội lỗi. Song tôi lại nghĩ: ‘Nếu cứ làm liều rồi chết th́ chả hóa ra ai cũng có thể làm liều được ư?”. Nhưng rồi tôi lại đổi lối suy nghĩ. Tôi tự bắt tôi phải sống, mà sống một cách khốn nạn để trả nợ, để đền bù lại cho tấm ḷng bội bạc của tôi. Từ đó, mặc dù tôi vẫn sống nhưng thật ra chẳng khác người đă chết bao nhiêu! Anh Văn ạ, tôi thật là rỗng tuếch, vô tích sự! Như tôi đă nói, có nhiều lần tôi toan viết thư cho anh và cho Liên để xin lỗi. Nhưng tôi lại biết tính cả anh lẫn vợ tôi. Hai người thật là bao dung và rộng lượng, tôi biết thế nào cũng sẵn ḷng tha thứ cho tôi. Nhưng tôi thật không xứng đáng để cho anh và Liên tha thứ chút nào!

    Văn yên lặng để cho bạn cứ việc tha hồ nói hết tâm-sự. Chàng biết khi một người đang đau khổ mà nói ra được hết tất cả nỗi khổ của ḿnh với người khác, nhất là người thân hiểu biết ḿnh th́ ḷng cho dù chưa thấy thoải mái ngay cũng sẽ vơi đi được rất nhiều những ưu tư đang đè nặng trong người. Văn dẫn Minh tới cái ghế dài ngồi nghỉ. Chàng ôn tồn nói:

    − Thế mà đă khuya rồi đấy. Anh có nghe thấy đồng hồ nhà thờ điểm chín giờ khi năy không?

    − Thế à?

    − Anh về nhà tôi nghỉ đi. Đă lâu nay không gặp anh, tôi c̣n nhiều chuyện muốn nói lắm.

    − Cám ơn anh. Xin để khi khác.

    − Vậy bây giờ anh ở đâu?

    Minh không trả lời. Chàng không muốn Văn biết chỗ ở của ḿnh nên khi thấy Văn hỏi th́ chàng vờ nói lảng sang chuyện khác ngay:

    − Tôi đang soạn một truyện về cuộc đời phóng đăng của những văn nhân chỉ v́ lăng mạn mà dần dần đưa đến trụy lạc trong xa hoa và nhục dục. Anh ạ, trước đây tôi vẫn tưởng là đời văn-sĩ phải trái ngược tương phản với đời sống gia-đ́nh đầm ấm, nhưng tôi lầm. Ta càng phóng đăng tự tách rời khỏi đời sống gia đ́nh bao nhiêu, tri thức ta càng trở nên nặng trĩu với tư tưởng vật dục để rồi một ngày một thêm mờ ám. Muốn sống một đời sống dành cho văn-chương, ta phải có tâm hồn thư thả nhẹ nhàng. Muốn được như thế, không ǵ bằng có được một người bạn trăm năm và những người bạn tốt luôn luôn ở bên ḿnh khuyến-khích ta, an ủi ta những trong những lúc ‘đen tối’, bị thất vọng...

    Văn bắt liền cơ-hội khuyên:

    − Nếu vậy th́ anh càng nên trở về nhà...

    Minh ngắt lời:

    − Không được! Tôi c̣n phải tự bắt tôi chịu đựng thêm nhiều khổ sở ê chề đă. Vả lại, tôi biết Liên c̣n giận tôi lắm. Anh th́ anh hiểu tôi và sẵn sàng tha thứ cho tôi đă đành, nhưng vợ tôi dù sao cũng là đàn bà, không thể nào dễ tha thứ như anh được đâu! Trước kia tôi vẫn tưởng vợ tôi quên mùa chẳng biết ǵ, nhưng từ khi tôi thấy vợ tôi trả lại, không thèm nhận số tiền 50 bạc của tôi đưa cho th́ tôi mới hiểu rằng những cử chỉ và tính t́nh cao thượng không phải chỉ nằm ở giới trí-thức không thôi!...

    Rồi Minh bỗng im bặt, đưa mắt nh́n mặt hồ đang phản chiếu ánh điện. Văn nhỏ nhẹ khuyên bảo”

    − Anh thực có tâm hồn thi-sĩ. Nghĩa là anh lăng-mạn lắm. Nội cách anh muốn tự trừng phạt ḿnh cho khổ sở để chuộc lại lỗi lầm cũng đủ thấy anh có những tư tưởng kỳ dị, và xin lỗi, có thể nói là điên cuồng... Anh phải biết trong khi anh muốn chịu nhục như các tu-sĩ phạm giới đời xưa th́ vợ anh và bạn anh cũng v́ anh mà khổ sở, chẳng biết anh có nghĩ đến không? Anh hăy nghe tôi! Anh nên về ngay! Biết bao nhiêu hạnh-phúc êm đềm nồng thắm đang chờ đón anh. Rồi chúng ta lại cùng nhau viết văn, soạn sách và cùng nhau theo đuổi những công cuộc ích lợi cho đời và cho người...

    Minh hai tay ôm đầu tư lự. Chàng thầm so sánh hai khía cạnh cuộc đời. Một, giản dị đạm bạc trong mái ấm gia đ́nh, và hai, xán lạn kiêu căng với những lạc thú tạm bợ... Chàng bỗng đứng dậy tự ư bắt vội tay Văn rồi rảo bước đi nhanh chẳng khác như một tội-phạm t́m cách cao bay xa chạy, lánh xa nhà chức trách. Minh có biết đâu rằng Văn, người bạn tốt, quư hóa có một không hai trên đời của ḿnh đang lẽo đẽo theo sau...


    Còn tiếp.......

  5. #675
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Tiếp theo chương 12:

    Đi một hồi lâu quay lại không c̣n thấy bóng dáng Văn đâu nữa, chàng mới yên tâm gọi xe để về lại nơi trú ẩn...

    Một tiếng sau, Văn về đến nhà. Ḷng chàng vừa vui sướng vừa lo sợ. Vui sướng v́ đă t́m ra chỗ ‘trốn’ của bạn, và lo sợ v́ chàng cho là bạn có lẽ đă mất hết trí khôn. Chàng có ngờ đâu rằng như phần đông đám thiếu-niên trụy-lạc, Minh đang trải qua thời kỳ khủng hoảng tinh-thần. Trong thời kỳ ấy, nạn-nhân thường cảm thấy cuộc đời vô vị. Nhưng Văn hiểu sao cho được những ảnh-hưởng ghê gớm của khói thơm thuốc phiện trong những đêm dài bên cạnh các cô gái giang hồ t́nh dục bốc lửa.

    Sáng sớm hôm sau Văn đến t́m gặp Liên, kể cho nàng nghe việc gặp gỡ của chàng với Minh. Liên lạnh lùng bảo Văn:

    − Thôi anh ạ. Anh ấy đă không muốn về th́ cứ để mặc anh ấy!

    Văn phản đối:

    − Chị nói thế không được. Anh Minh đang mê muội chưa tỉnh. Nếu ḿnh cứ để mặc kệ th́ biết bao giờ anh ấy mới tỉnh ngộ được! Bây giờ là lúc ta nên bỏ hết những điều giận hờn mà chỉ nghĩ đến việc cứu vớt một tâm hồn đang sắp sửa chết đuối.

    Rồi Văn thuật lại hết mọi điều chàng đă nhận xét được trong sự hoán cải tâm hồn của Minh, từ tư tưởng cho đến tính t́nh. Chàng lại khuyên:

    − Xem ra bây giờ anh ấy không được đơn thuần và vui vẻ như xưa nữa. Nét mặt anh ấy luôn ủ rũ và lời nói nhuộm đầy vẻ chán nản hận dời. Anh ấy khổ sở lắm chị ạ!

    − Tự anh ấy làm cho ḿnh khổ sở đấy thôi chứ có ai bắt anh ấy như thế đâu!

    − Nhưng nếu anh ấy khổ th́ liệu chúng ta có sung sướng được hay không?

    Liên động ḷng trắc ẩn. Trong lúc tức giận, nàng tưởng nàng có thể ghét được người đă ruồng rẫy nàng để đi với gái. Nhưng khổ nỗi, ái-t́nh chân thật của các cô gái Á-Đông vẫn khắn khít đậm đà, nhất lại là ái-t́nh được vun xới từ t́nh bạn lúc đôi bên c̣n thơ ấu. Và theo thời-gian, t́nh bạn đó biến chuyển thành t́nh yêu, và rồi đôi lứa nên vợ nên chồng. V́ thế, t́nh yêu đó đă xiết chặt đôi bên, khiến hai người như một. Cho dù có sóng gió bao nhiêu, nhưng người này thật khó ḷng mà ‘ghét’ măi được người kia chứ chưa nói đến chuyện bỏ. Văn cũng nh́n thấy được điều đó. Chàng ôn tồn nói, mà cũng như là ‘khích tướng’ Liên:

    − Ấy tùy chị đấy. Sau này có ân hận hay bị lương tâm cắn rứt th́ đừng trách tôi sao không nói trước!

    Liên càng nghĩ càng cảm động trước thịnh t́nh của Văn đối với vợ chồng nàng. Từ những cử-chỉ, lời nói cũng như hành động bấy lâu nay cũng đủ chứng tỏ ḷng cao-thượng phi thường của Văn. Liên đôi khi vẫn ngờ Văn yêu thầm, thương trộm ḿnh. Mà nàng nghi cũng không sai. Văn quả thật lúc nào cũng vẫn yêu nàng. Nhưng v́ yêu nàng, Văn muốn cho gia-đ́nh nàng êm ấm hạnh-phúc lại như xưa thay v́ lợi dụng cơ-hội ‘nước đục thả câu’. Chính Liên nhiều lúc cũng tự hỏi rằng trong thời gian Minh đổ đốn sinh tật làm tan nát cơi ḷng nàng th́ Văn vẫn thường lui tới an ủi nàng khuyên nàng. Giả sử như những lúc đó Văn gợi ư tỏ t́nh cùng Liên th́ thật chưa biết chuyện sẽ đi về đâu...

    Thấy Liên vẫn im lặng không trả lời, Văn lại hỏi:

    − Thế nào hả chị?

    − Được rồi, vậy mai đi t́m anh ấy nhé?

    Văn vui mừng ra mặt:

    − Có thế chứ! Nhưng tại sao ta không đi ngay bây giờ có hơn không?

    Liên nghĩ đến những lời ‘hăm dọa’ của Văn mà lấy làm lo sợ cho chồng nên nàng chịu nghe theo lời Văn đi với chàng t́m chồng. Tuy rất giận Minh, nhưng nàng vẫn mong gặp lại mặt v́ đă hai tháng nay, Minh không hề bước chân về nhà.

    Người trong xóm chỉ trỏ th́ thầm khúc khích cười khi họ nh́n thấy Liên đi chung với Văn, người mà họ vẫn gặp thường xuyên lui tới nhà nàng. Nhưng Liên cũng chẳng buồn để ư đến những lời đàm tiếu của thiên-hạ. Người đời từ lâu vốn thích đa sự, thích bàn tán đến chuyện của người khác. Muôn đời vẫn vậy, con người dù khôn ngoan, là chúa tể muôn loài, nhưng ḷng dạ cũng độc ác hơn bất cứ loài dă thú nào. Hay nói một cách đúng hơn là: ‘ác hơn tất cả các loài dă thú cộng lại’. Nỗi buồn, nỗi bất hạnh của một người thường là niềm vui, là đề tài cho những tṛ tiêu khiển của bao nhiêu kẻ khác.

    Liên toan gọi xe th́ Văn gạt đi, bảo nên đón xe điện. Lúc bấy giờ, nàng mới sực nhớ ra điều ǵ liền hỏi Văn hiện Minh đang ở đâu. Nàng rất đỗi kinh-ngạc khi Minh cho biết chồng nàng đang ẩn náu tại làng Mọc, ở chung với một người bạn học ngày xưa...

    Tới bờ hồ, Liên và Văn chuyển xe để về Ngă Tư Sở. Vừa bước lên xe điện Hà-Đông chợt nghe có tiếng ai cười nên Văn quay lại. Chàng nhận ra đó là Mạc mà chàng đă có một lần tới nhà hỏi thăm tông-tích Minh. Mạc cười mỉm chi, cúi đầu chào giới-thiệu với người phụ-nữ đồng hành.

    − D́ Nhung ạ, anh Văn đây là bạn thân của anh Minh đấy.

    Liên c̣n đang bỡ ngỡ, thắc mắc v́ sao Văn quen hai cô lạ mặt này th́ cả hai cùng bắt tay chàng một cách tụ-nhiên thoải mái. Mạc nháy mắt nói với Văn:

    − Thú nhỉ?... Thế mà cứ giấu diếm măi!

    Văn đỏ mặt tức giận định bỏ sang toa xe khác th́ Mạc tinh ranh giữ chàng lại hỏi:

    − Đưa nhau đi nghỉ mát ở đâu đấy?

    Văn cau mặt cự lại:

    − Đừng có nói bậy! Chị Minh đấy!

    Mạc phá lên cười nói:

    − Th́ ai c̣n lạ ǵ cô hàng hoa xinh đẹp kia.

    Quay qua Liên, Mạc hỏi như trêu chọc:

    − Có phải không cô?

    Nhung thấy vậy liền quắc mắt quát mắng:

    − Mạc!

    Nhưng Mạc vẫn nhởn nhơ như không, càng ra vẻ lờn mặt:

    − Vợ anh Minh đấy d́. Chị ấy đi chơi với bạn chồng.

    Văn lại một phen xấu hổ v́ tṛ đùa thiếu văn hóa của Mạc. Chàng cắm đầu bước thẳng sang toa hạng nh́. Liên cũng đi theo chàng, khẽ hỏi:

    − Ai thế anh?

    Không thấy Văn trả lời, nàng lại hỏi:

    − Có phải t́nh nhân của nhà tôi đấy không?

    Văn vẫn lặng thinh không đáp, chỉ khẽ bảo Liên xuống toa dưới ngồi. Liên hơi bực bội v́ câu hỏi của nàng không được trả lời. Nàng đang hối hận tại sao nhận lời đi theo Văn để gặp phải những chuyện bực ḿnh không đâu. Liên nghĩ thầm:

    − “Có lẽ họ cho anh Văn với ḿnh là một cặp t́nh-nhân.”.

    Nhớ lại những bộ điệu chế diễu của những người trong xóm lúc mới rời nhà, Liên đă toan bỏ Văn trở về nhà lại một ḿnh. Nhưng Văn đă lấy vé và xe đă bắt đầu chạy. Liên đành ngồi im để mặc chuyện tới đâu th́ tới. Nửa tiếng sau, xe tới Ngă Tư Sở. Văn và Liên vừa bước xuống th́ Mạc tḥ đầu ra ngoài gọi:

    − Anh Văn!

    Văn quay lại. Mạc cười ranh mănh hỏi:

    − Anh Minh mù à?

    − Chỉ nói bậy!

    Xe điện tiếp tục chạy. Mạc c̣n cố cúi xuống nh́n Liên nói thêm một câu:

    − Hôn hộ anh Văn cho em mấy cái nhé.

    Liên mặt đỏ ửng, đứng nh́n xe điện chạy về lối đi Hà-Đông. Măi đến khi nghe tiếng Văn hỏi nàng rằng đi bộ hay đi xe, Liên mới như bừng tỉnh người, quay lại nh́n Văn lắc đầu nói:

    − Chịu các anh thôi! Thật ghê quá, ê chề quá đi!

    − Nhưng thưa chị, tôi có quen mấy người đó đâu!

    − Không quen sao người ta lại biết tên anh?

    − Chắc là anh Minh nói chuyện với họ v́ tôi.

    Liên cất tiếng cười, giọng như ‘tra-khaỏ’:

    − Nói chuyện mà người ta lại biết được mặt anh?

    Lâm vào thế ‘chẳng đặng đừng’, Văn liền đem chuyện đến nhà Nhung ḍ la tin-tức Minh làm sao kể hết cho Liên nghe. Giọng chàng cỏ vẻ ngập-ngừng và thẹn thùng. Văn vốn dĩ chẳng ưa ǵ cái lối sống của đám gái giang hồ nên chẳng muốn nói chuyện ǵ có liên quan đến họ cả. Nhưng sợ bị Liên hiểu lầm, chàng bất đắc dĩ phải kể lại đầu đuôi ngọn ngành. Nhưng chàng cũng phải dè dặt từng lời nói, quyết không để cho Liên coi thường.

    Liên xưa nay vốn coi trọng Văn, nếu nàng cho là chàng cũng thiết tha đến cái lối sống bạt mạng đă đưa Minh vào ṿng sa đọa tất nhiên nàng sẽ mất cảm t́nh nhiều với chàng. Không phải v́ Văn mong được Liên ‘yêu’, nhưng chàng vẫn muốn giữ măi cái h́nh ảnh quân-tử cao thượng luôn luôn với bạn cũng như vợ bạn. Cũng như chàng đă giữ ḿnh không để xảy ra chuyện ǵ đáng tiếc...

    Nghe xong câu chuyện, Liê thở dài hỏi lại:

    − Thế trong hai người th́ người nào là t́nh nhân của nhà tôi?

    − Người lớn tuổi.

    − Trông cô ta có vẻ chững chạc nhỉ?

    Văn tảng lờ, nói sang chuyện khác:

    − Bây giờ ḿnh đi xe hay đi bộ đây?

    − C̣n bao xa nữa hả anh?

    − Độ hai cây số thôi.

    − Vậy th́ đi bộ cho xong.

    − Vâng, th́ đi bộ.

    Đưa mắt nh́n rặng hoa xoan tây đỏ ối với cành lá rũ là là hai bên đường, Liên lại chợt nghĩ đến mùa thi. Nàng c̣n nhớ năm trước đi nghe ngóng chờ xem tin-tức kỳ thi vấn đáp của chồng, nàng ngồi nghỉ mát dưới một gốc cây xoan tây cao vút và mềm mại. Rồi nghĩ sang chuyện nọ tới chuyện kia, cái cảnh chồng bị mù lại hiện ra trở lại...

    C̣n Văn th́ có vẻ ngượng ngùng..., cái ngượng ngùng v́ rung động. Đi bên cạnh Liên, chàng cảm tưởng như đi với t́nh nhân dạo mát. Nhưng khi nghĩ đến tấm ḷng ngây thơ của Liên và t́nh bằng-hữu chân thật của ḿnh đối với Minh, chàng bỗng tự cảm thấy xấu hổ liền đi lùi lại phía sau rồi cố chậm một hai bước để Liên vượt qua. Như thế, chàng khỏi bị mang tiếng là đi ngang hàng, cặp kè với vợ bạn.

    Nhưng Liên thật thà, nào có hiểu được tính t́nh kín đáo và cử-chỉ tế nhị của Văn. Thấy Văn đột nhiên đi chậm lại, nàng cười hỏi:

    − Anh mỏi chân rồi ư?

    − Chưa chị ạ.

    − Thế sao anh đi chậm thế?

    Văn cười đáp:

    − Vâng th́ đi nhanh.

    Nhưng chàng khi đi nhanh th́ lại nhanh quá khiến cho Liên không sao theo kịp đến nỗi cứ phải dừng lại luôn luôn để chờ Liên. Khi đi ngang qua một hàng tạp-hóa ở chợ Mọc, thấy Liên đứng lại nh́n, người chủ liền mời:

    − Cậu mợ mở hàng cho em đi.

    Câu nói làm Liên mắc cỡ, đỏ ửng cả hai má. Văn thấy vậy vội chữa thẹn cho nàng:

    − Chị tôi đấy bà ạ.

    Rồi cố ư lảng sang chuyện khác, chàng bảo Liên:

    − Sắp đến rồi. Chị hăy ngồi tạm đây đợi để tôi đến hỏi thăm xem anh ấy có nhà không đă.

    Liên sốt ruột nói:

    − Th́ ḿnh cứ cùng nhau đến có hơn không!

    − Vâng, thế cũng được.

    Tới một căn nhà tranh nằm bên con đường nhỏ lát gạch gồ ghề, chỗ lồi chỗ lơm v́ vết xe ḅ, Văn dừng lại khẽ nói:

    − Đây rồi!

    Nghe tiếng gọi ngoài cổng, một thằng bé con chừng tám, chín tuổi, trông bẩn thỉu chạy ra. Văn hỏi Minh có nhà không th́ thằng bé trả lời rằng chàng c̣ng đang ngủ, mà cậu nó cũng chưa dậy v́ tối hôm trước cả hai người đều thức khuya. Liên cho là chồng thức đêm để soạn sách. Nhưng Văn th́ trái lại, lấy làm lo sợ cho bạn v́ chàng đă đoán ra Minh thức khuya để làm ǵ rồi. Chỉ trông sơ quan cảnh tiêu điều của nếp nhà Minh đang ở trọ và cái h́nh thù ốm yếu của thằng bé con, chàng cũng biết tâm hồn Minh đang đâm đầu vào một con đường dốc tối tăm. Nhớ lại những lời chán nản của Minh, Văn lại càng thêm lo. Chàng tin chắc rằng những tư tưởng yếm thế của Minh phần lớn là do từ khói thuốc phiện gây ra.

    Thằng bé con toan vào nhà th́ Văn gọi lại bảo:

    − Em đánh thức ông Minh dậy hộ tôi nhé!

    Thằng bé xua tay lia lịa nói:

    − Chịu thôi! Ông ấy đánh chết!

    − Vậy để tôi vào đánh thức cũng được.

    Thằng bé c̣n đang ngần ngại chưa biết phảo xử trí ra sao th́ Văn và Liên đă đi thẳng vào trong nhà. Văn hỏi:

    − Ông Minh ngủ ở đâu?

    Thằng bé đưa tay chỉ:

    − Ở bên trong ấy.

    Văn bước vào nhưng chợt lùi ngay ra lại nh́n Liên bảo:

    − Thôi, chị đừng vào nữa, có người lạ.

    Nhưng Văn đă chậm mất một bước, v́ Liên đă nhanh chân vào đến nơi. Một cảnh tượng bi đát mà thoáng trông qua đă làm cho nàng phải rùng ḿnh. Trên một cái giường trải chiếc chiếu cũ, hai người nằm ngủ co quắp hai bên ngọn đèn nha phiến tờ mờ đặt trong cái khay con. Bấy giờ, một người đàn bà ở dưới bếp chạy lên ngơ ngác nh́n Liên:

    − Cô hỏi ai?

    − Tôi hỏi ông Minh.

    Người đàn bà từ hiên bước vào trong nhà lẩm bẩm nói: “Ngủ ǵ mà ngủ lắm thế!”. Rồi bà ta lay Minh dậy mà rằng:

    − Có cô nào đến hỏi ǵ bác đấy.

    Minh ú ớ ngồi dậy dụi mắt. Liên nh́n kỹ thấy chồng đầu tóc bù xù, mặt mũi xanh xao, ḿnh mặc cái quần đùi bẩn thỉu th́ nàng vừa thương hại, vừa giận. Rồi sợ chồng biết rằng ḿnh trông thấy cái bàn đèn, Liên rón rén ra sân đứng đợi. Trong khi ấy, Văn lại gần giường vỗ vai Minh ôn tồn nói:

    − Anh Minh, chị và tôi đến đón anh về đây.

    Minh cau mặt, ra điều oán trách bạn:

    − Thế th́ anh giỏi thật!

    − Anh giận tôi đấy à?

    Minh nh́n quanh hỏi:

    − Vậy nhà tôi đâu?

    − Chị đứng ở ngoài sân.

    Minh th́ thầm:

    − Nhà tôi chưa trông thấy tôi đấy chứ?

    − Chưa.

    − Vậy anh làm ơn ra trước đi, để tôi mặc quần áo vào xong sẽ ra ngay bây giờ.

    Văn trù trừ, sợ bạn lẫn th́ Minh lại giục:

    − Anh ra ngay đi, nếu không nhà tôi vào đây th́ thật khổ cho tôi lắm!

    Văn chiều theo lời bạn ra sân đứng. Chàng ghé tai Liên nói nhỏ:

    − Anh ấy sắp ra đấy.

    Liên tươi cười, ra vẻ mừng rỡ lắm. Một lúc sau, Minh ra tới. Liên thản nhiên đến bên chồng nói:

    − Em nghe anh Văn nói ḿnh mệt lắm nên ghé thăm.

    Minh ngượng ngùng lắp bắp:

    − Không, tôi có sao đâu...

    − Nhưng trông ḿnh gầy lắm. Ḿnh cũng chả nên vùi đầu vào mà viết văn như thế. Gớm, ḿnh mê viết văn đến độ phải t́m đến một nơi vắng vẻ như thế này mà làm việc!

    Minh trong ḷng hết sức cảm động v́ thấy Liên không đả động ǵ đến việc ăn chơi của ḿnh. Chàng đứng im không nói được câu ǵ.

    − Ta về thôi!

    Minh ngần ngừ, hết nh́n vợ lại nh́n bạn như để ḍ ư tứ. Rồi chàng thong thả từ từ bước theo chân vợ và chân bạn...


    Hết chương 12...
    còn ...một buổi chợ nữa thôi các bạn ạ.

  6. #676
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Cô Tiếng Xưa gánh Hàng Hoa

    Cám ơn Tiêng Xưa gánh hộ Gánh Hàng Hoa .

    Mau mau bán hết để về nhà với chồng con chứ , Thầy giáo Minh chắc đang dọn cơm chờ !

    Chuyện thiên hạ , mà cứ hồi hộp như chuyện của ḿnh vậy , rơ khổ !

    Tigon

  7. #677
    Member
    Join Date
    02-05-2011
    Posts
    62

    ... thời xưa đấy...

    ... gánh hàng hoa.... thật đầy đủ các đức tính của người phụ nữ Việt ; tuy rằng là đả phá cái hủ lậu cũ xưa, thế nhưng vẫn giữ đầy đủ, gia phong, đạo đức, công- dung- ngôn- hạnh.... c̣n bạn bè ; nhân- nghĩa- lễ- trí- tín. nmq gơ ra mà sợ các TV trên mạng lại "mắng khéo".. rơ là ;.. "đồ nịnh.. đầm.. " ./.

  8. #678
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Sao lại " mắng " được chứ ?

    Quote Originally Posted by nguyen manh quoc View Post
    ... gánh hàng hoa.... thật đầy đủ các đức tính của người phụ nữ Việt ; tuy rằng là đả phá cái hủ lậu cũ xưa, thế nhưng vẫn giữ đầy đủ, gia phong, đạo đức, công- dung- ngôn- hạnh.... c̣n bạn bè ; nhân- nghĩa- lễ- trí- tín. nmq gơ ra mà sợ các TV trên mạng lại "mắng khéo".. rơ là ;.. "đồ nịnh.. đầm.. " ./.

    " Nịnh đầm " , đó là cái phong thái của đàn ông , cái đáng yêu ở phái nam ấy chứ ?

    Bài học " nịnh đầm " không có sách nào dạy đúng cả , mà là do bản lănh của mỗi người .

    C̣n chuyện " nịnh đầm " của ḿnh có được đối phương chấp nhận hay không , lại c̣n tuỳ theo nhiều yếu tố khác .

    Đào ḿnh , vợ ḿnh không biết nịnh , lại lăm le đi nịnh vợ bạn , th́ không bị " mắng khéo " mới là lạ . Hihihih...

    Tigon

  9. #679
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Trượgn phu? Quân tử? Hay...chàng khờ?

    Không phải v́ Văn mong được Liên ‘yêu’, nhưng chàng vẫn muốn giữ măi cái h́nh ảnh quân-tử cao thượng luôn luôn với bạn cũng như vợ bạn. Cũng như chàng đă giữ ḿnh không để xảy ra chuyện ǵ đáng tiếc...
    Ông "nmq" nhắc đến những đưc tính cuả nhân vật Liên trong truyện mà không khỏi thắc mắc về nhân vật Văn sao?

    Ở đời xưa - cả đời nay - đào đâu ra một con người hết lòng vì bạn đươc như Văn?
    Chắc chắn Văn phải có lòng thương hại - rồi tới thương yêu - Liên trứơc sự ruồng rẫy cuả Minh, bên cạnh đó, đã không trổ nghề câu cá, "thừa nước đục thả câu" như người thường, lại một dạ "giữ mình" - trước đến giờ mới thấy đàn ông mà phải lo "giữ mình" như Văn la một!? - hi...hi...
    Cái gì làm cho Văn có những suy nghĩ thánh thiện là vậy?
    Cũng "nhân lễ nghĩa ..." mà còn có cả "hạnh" nữa chứ nào thua sút phụ nữ đâu?
    Tôi ...mơ về một Văn như thế trong cuộc đời này vô cùng!
    Hay chính là một Khái Hưng? Nhất Linh cuả chúng ta? Biết đâu chừng?

  10. #680
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Sao mà " treo " lâu thế ?

    Chờ măi mà chưa chịu cho biết đoạn cuối ?

    Đang xem chương tŕnh biểu t́nh " Thắp Sáng Niềm Tin " ở khu tượng đài Chiến Sĩ Việt Mỹ bên Cali . Không khí thật hùng tráng , khí thế thật hào hùng . Người đông như kiến với ánh nến bập bùng , không thể biết là có bao nhiêu người tham dự , chỉ biết là đông , đông lắm !

    Nguyên Khang mở đầu buổi thắp nến với bài hát Đêm Nguyện Cầu , mọi người thắp lên ngọn nến niềm tin . Nến trên tay , và ngọn nến trong ḷng mỗi người . Thật cảm động không thể diễn tả được .

    Chủ Nhật này , thành phố New Orleans cũng sẽ biểu t́nh với cùng mục đích hợp thông với toàn thể người Việt Hải Ngoại : Chống Tàu , Diệt Cộng .

    Chủ đề của cuộc biểu t́nh sẽ là " Đáp Lời Sông Núi " . Hy vọng tiếng vang sẽ lan tới VN , để mọi người trong nước biết phải làm ǵ , để nắm tay người Hải Ngoại , đáp lời sông núi . Ông xă Tigon sẽ lại làm MC , hướng dẫn cuộc biểu t́nh. Và ngày đó , dĩ nhiên là Tigon sẽ vắng mặt trên Vietland ḿnh .

    Tigon

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •