Page 1 of 6 12345 ... LastLast
Results 1 to 10 of 51

Thread: Trại Giam Tù Binh Cộng Sản Tại Đảo Phú Quốc Có Thực Là Một Địa Ngục Trần Gian?

  1. #1
    Member
    Join Date
    22-08-2010
    Posts
    78

    Trại Giam Tù Binh Cộng Sản Tại Đảo Phú Quốc Có Thực Là Một Địa Ngục Trần Gian?

    Trên trang báo điện tử Việt Báo trong nước có bài viết tựa là: Phiên tra tấn của tên cai ngục tàn ác nhất lịch sử VN (trích từ báo in Tuổi Trẻ Thủ Đô) số ra ngày thứ Bẩy 29-5-2010 nói về sự tàn ác của cai tù Quân Cảnh miền Nam VNCH với các tù binh Cộng Sản (bao gồm Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam) trong thời gian c̣n chiến tranh trước ngày 30-4-1975. Những đ̣n tra tấn như " nhổ răng, lấy mắt cá chân, tẩm đốt dương vật, luộc người trong chảo nước sôi... ". Một cai tù trong bài được viết nhiều nhất có tên là Bẩy Nhu (tên thật là Trần Văn Nhu, cấp bậc Thượng sĩ Quân Cảnh) ngoài các đ̣n tra tấn như dùng chày đập vỡ đầu gối hoặc đóng đinh vào cơ thể tù binh Cộng Sản th́ cai tù Bẩy Nhu c̣n có một đặc sản riêng là đục răng tù binh Cộng Sản. Bẩy Nhu đă đục lấy 9 cái răng của một tù binh Cộng Sản tên là Vũ Minh Tằng. Trang báo c̣n kể thêm: Có khi, hứng lên là quân cảnh " nă "vài quả cối, khênh 80 xác tù nhân đi.

    Đường link của bài viết trong trang Việt Báo.



    Trong một phóng sự nhiều kỳ, một tác giả khác trong nước tên là Phạm Thị Thao Giang (hay Thảo Giang) c̣n mô tả 24 ngón tra tấn như: Dùng ván và đinh ốc ép cho vỡ lồng ngực tù nhân đến dùng ḱm rút móng chân móng tay, dùng giẻ tẩm dầu đốt cháy... dương vật, dùng cây sắt nhổ dần từng chiếc răng chính trị phạm; thậm chí cả móc mắt hoặc dùng bóng điện lớn để gần mắt cho đến khi mắt chín nổ " đ̣m đọp " mới thôi, luộc phạm nhân trong chảo nước sôi cho các bạn tù chiêm ngưỡng...

    http://www.datviet.com/threads/18522...9;m-phật

    Đường link bài viết của tác giả Phạm Thị Thao Giang
    .


    Tác giả bài viết này (PTV) không có ư định viết hẳn về trại giam tù binh Phú Quốc (cũng như các trại giam tù binh khác trong đất liền hoặc nhà tù Côn Đảo) thời miền Nam VNCH mà chỉ nhằm góp một nhận xét cá nhân về các bài viết (của các tác giả trong nước) liên quan đến trại giam tù binh Phú Quốc cũng như các Quân Cảnh VNCH coi tù. Có thực trại giam tù binh Cộng Sản ở Phú Quốc là một địa ngục trần gian và Quân Cảnh VNCH (trường hợp Thượng sĩ Trần Văn Nhu trong bài) độc ác như các tác giả trong nước đă viết hay không? Tác giả cũng đă gặp mặt hai cựu binh Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH (thuộc tiểu đoàn 8 và tiểu đoàn 14 Quân Cảnh), là những người từng gác tù Cộng Sản Việt Nam tại đảo Phú Quốc (trong những năm đó) khi tạm dung tại trại tị nạn Galang-Indonesia. Những người nầy kể là chính quyền miền Nam VNCH rất tôn trọng Công Ước Geneva về tù binh. Chính quyền miền Nam VNCH luôn đối xử nhân đạo với tù binh (v́ họ nghĩ Cộng Sản Bắc Việt hay Việt Cộng miền Nam cũng là người Việt Nam) và thực sự có cả một chương tŕnh chiêu hồi tù hàng binh Cộng Sản về với chính nghĩa Quốc Gia nữa. Đến cuối cuộc chiến tranh, đă có trên 200.000 (hai trăm ngàn) Việt Cộng miền Nam và Cộng Sản Bắc Việt ra chiêu hồi với chính quyền miền Nam VNCH. Chính quyền miền Nam VNCH khi đó ngoài t́nh dân tộc ra th́ c̣n bị thêm một áp lực của người Mỹ là phải đối xử thật tốt với tù binh Cộng Sản (v́ chính quyền Mỹ sợ Cộng Sản Bắc Việt sẽ xử tệ với tù binh phi công Mỹ của họ). Những cựu Quân Cảnh đó đă kể cho người viết bài nghe là: Tù binh Cộng Sản tại Phú Quốc không hề bị buộc phải đi lao động chết người như họ đă đối xử với tù học tập cải tạo sau nầy (sau khi phía Cộng Sản chiếm được toàn bộ miền Nam VNCH). Phú Quốc là một ḥn đảo, do đó nguồn thức ăn chính là cá biển và tù binh Cộng Sản đ̣i hỏi Ban Cải Huấn Trại phải cho họ ăn cá Ngừ, cá Thu hay cá Hường... Đây là những loại cá ngon thân nhiều thịt, ít xương. Khi nào nhà thầu mà cung cấp cho tù binh loại cá chỉ Vàng (ít thịt, nhiều xương) th́ họ không chịu ăn, làm reo tuyệt thực. Tù binh Cộng Sản c̣n được chơi bóng chuyền, túc cầu (bóng đá) và học hành (tùy ư) trong trại nữa. Tù binh Cộng Sản đă lợi dụng việc được chính quyền miền Nam VNCH cho tự do học hành trong nhà tù nên đă học tập các Nghị Quyết của chính quyền Cộng Sản ở Hà Nội (trong cái gọi là Bộ Chính Trị) với nhau trong các sinh hoạt tổ đảng tại pḥng giam. Ở nhà tù Côn Đảo, Phú Quốc (cũng như ở các trại giam tù binh Cộng Sản khác trong đất liền) tù Cộng Sản c̣n làm các nội san, tạp chí và phát hành rộng khắp trong nội bộ tù nhân. Mỗi năm đến dịp Tết, tù Cộng Sản c̣n được làm cả báo Xuân trong tù cho nhau xem nữa. Các trại tù binh Cộng Sản được chính bọn chúng coi là nơi để nghỉ ngơi (ca hát, vui chơi), học tập (như một trường đại học) chờ ngày được phóng thích. Có th́ giờ nhàn rỗi ở không trong thời gian bị nhốt tù cùng sự nhân đạo của chính quyền miền Nam VNCH mà tù binh Cộng Sản mới có tinh thần thư thái (cùng phương tiện) để đan áo lạnh, thêu khăn tay tặng cho nhau nữa. Ta hăy xem các sản phẩm mà do chính các cựu tù binh Cộng Sản và Việt Cộng miền Nam nạp lại (để làm hiện vật chưng bày trong các cái gọi là nhà bảo tàng tố cáo tội ác của Mỹ-Nguỵ với các chiến sĩ ta (Cộng Sản và Việt Cộng miền Nam) như các h́nh dưới đây. Ngay cả sống trong mật khu th́ các cán bộ, binh sĩ phe Cộng Sản cũng chưa chắc có kim, chỉ màu, vải và khung thêu mà làm ra các sản phẩm (gói ghém t́nh thương mến thương) để gửi tặng cho người thân như khi ở trong trại giam của chính quyền miền Nam VNCH.


    Áo len của nữ tù nhân Nguyễn Kim Thuỳ (làm năm 1973 trong tù thuộc khu A, trại giam ở Hố Nai-Biên Hoà). Để ư hàng chữ trong h́nh: ...ngày ngày chúng tôi sinh hoạt, vui chơi, ca hát...








    Thêu khăn, thêu áo trong tù rồi gửi về nhà để tặng cho con gái của các nữ tù nhân Đỗ Hữu Bích, Trần Hồng Nhựt (làm năm 1967) và (bé Tư) Phan Thị Lượm (làm năm 1973).



    Tù Cộng Sản hoặc Việt Cộng miền Nam dù bị giam giữ ở đâu th́ chúng đều âm thầm thiết lập hệ thống đảng ủy (mà có người gọi trại là đảng quỷ) để chỉ huy tất cả tù nhân ở trong trại (thực sự là kiểm soát người tù), để buộc mọi tù nhân phải học tập các chủ trương, chính sách, nghị quyết của bọn đầu lănh chúng. V́ đâu mà tù Cộng Sản biết được các Nghị Quyết của Trung Ương Đảng ngoài Hà Nội? Đó là: Có những quân nhân miền Nam VNCH trong lực lượng Quân Cảnh đă làm tay sai cho tù binh Cộng Sản. Chính những cá nhân phản quốc nầy đă cung cấp lén lút cho tù binh Cộng Sản các phương tiện để họ lắp ráp được máy radio trong tù rồi lén nghe đài phát thanh Giải Phóng và đài phát thanh Hà Nội. Tệ hơn nữa, những người ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản này đă lẻn vào pḥng lưu trữ hồ sơ tù binh để đánh cắp rồi sao ra toàn bộ danh sách tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại Phú Quốc khi đó và chuyển tài liệu nầy cho Việt Cộng nằm vùng trong số cư dân sinh sống trên đảo. Sau đó, bản tài liệu nầy đă được chuyển ra miền Bắc cho nhà cầm quyền Cộng Sản Hà Nội rồi được chuyển đến tận bàn Hoà Đàm Paris năm 1973 để làm áp lực, buộc chính quyền miền Nam VNCH phải thả toàn bộ số tù binh của phía Cộng Sản. Sau ngày 30-4-1975, các tác giả trong nước vẫn luôn rêu rao về chuyện bản danh sách này, cho đó là một chiến công của người tù Cộng Sản và kết luận nếu không có bản danh sách kể trên th́ chính quyền miền Nam VNCH sẽ ém nhẹm (dấu) không trao trả một số tù binh tại Phú Quốc. Thực tế, trong thời gian trao trả tù binh, chính phía Cộng Sản mới là phe cố t́nh ém nhẹm không chịu trao trả những người tù biệt kích (đă nhẩy dù xuống miền Bắc hoạt động rồi bị bắt). Họ chối là không hề bắt được người nào. Và, ngay cả một số rất đông quân nhân miền Nam VNCH bị bắt trong chiến dịch Lam Sơn 719 tại Hạ Lào năm 1971 (phía Cộng Sản gọi là chiến dịch đường 9 Nam Lào) cũng không được họ trao trả (chiếu theo điều 8 (a), chương VI của bản Hiệp Định Paris). Chính Hoàng Anh Tuấn (Thiếu tướng, đại diện Cộng Sản Bắc Việt) và Vơ Đông Giang (Đại tá, đại diện Việt Cộng miền Nam) trong các buổi họp 4 bên ở trại Davis (trong phi trường Tân Sơn Nhứt) đă ráo hoảnh, chối bai bải không hề bắt được bất kỳ quân nhân miền Nam VNCH nào trong các trận đánh tại Lào. Họ giả tảng làm như mới nghe nói (lần đầu tiên) về tù binh miền Nam VNCH bị bắt tại Lào và giở bài trây, nói sẽ liên lạc với các lực lượng vũ trang Pathet Lào để " can thiệp " trả tự do cho các tù binh này. Những tù binh miền Nam VNCH kể trên, kể cả một sĩ quan rất nổi tiếng là Đại tá Nguyễn Văn Thọ (nguyên tư lệnh Lữ đoàn 3 Nhẩy Dù) đă phải tiếp tục sống cuộc đời tù đày thêm nhiều năm sau ngày 30-4-1975. Dù là khi vừa mới bắt được viên sĩ quan này, báo chí phía Cộng Sản Bắc Việt đă viết rất nhiều về ông.


    Đường Link về tù Cộng Sản làm báo trong nhà giam Côn Đảo.



    Thời gian đó ở đảo Phú Quốc, người Mỹ cũng đă từng cài gián điệp trong vai một tù binh cán binh Cộng Sản Bắc Việt hoặc Việt Cộng miền Nam để ḍ la tung tích bọn đầu lănh Cộng Sản trong trại (đảng ủy) hoặc muốn biết t́nh h́nh sinh hoạt nội bộ (như các âm mưu vượt trại) để pḥng ngừa, ngăn chận. Lâu lâu, ta nghe có một vài tù binh bị bạn đồng tù Cộng Sản giết chết bằng cách đâm xuyên chiếc đũa qua hai lỗ tai của người tù đó. Không ai biết nạn nhân đó có thực là gián điệp Mỹ (CIA) hay chỉ là một cán binh Cộng Sản mà đă bị đồng đảng phát giác có thái độ... chán chường, bi quan (lập trường chao đảo) hay hết muốn làm người chiến sĩ vô sản nên đă bị cái gọi là đảng ủy nhà giam Phú Quốc ra lệnh xử tử. Ta hăy so sánh, tù binh miền Nam VNCH trong thời gian bị phía Cộng Sản Bắc Việt hoặc Việt Cộng miền Nam nhốt tù khi đó cũng như sau này (sau ngày 30-4-1975) trong các trại gọi là học tập cải tạo. Những người làm tay sai (có tên gọi là ăng ten) cho quản giáo Cộng Sản coi trại, dù làm khổ, gây điêu đứng đồng đội, thậm chí v́ lời báo cáo mà dẫn đến cái chết của bạn ḿnh... nhưng vẫn không hề có vụ chiếc đũa đâm qua hai lỗ tai như trong các gian pḥng giam giữ bọn tù binh Cộng Sản.



    Tù Cộng Sản được ở trong các nhà cao, thoáng mát như vầy và có cả hệ thống nước trong sạch (từ bồn chứa trên cao) để tắm giặt nữa. Thật khác xa hoàn cảnh của người tù miền Nam VNCH sau này trong trại cải tạo của Cộng Sản.


    Báo Xuân có tựa là Xây Dựng của tù Cộng Sản làm trong trại giam ở Côn Đảo.


    Những cựu Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH nầy c̣n kể là có lần tù binh Cộng Sản tuyệt thực mê man th́ chính các viên chức Mỹ đă đến tận nơi, để áp lực với Ban Cải Huấn Trại phải... thoả măn các yêu cầu của tù binh Cộng Sản. Rồi c̣n phải nấu cháo gà (hai nồi khổng lồ như nồi nước lèo ở tiệm Phở) cho tù tuyệt thực ăn để chúng mau hồi sức nữa. Chính người cựu Quân Cảnh kể chuyện cho tác giả bài viết này (đă ở trong nhóm nấu cháo gà kể trên), khi hai nồi cháo nấu chín rồi, ông ta v́ quá tức giận, nên đă bắc ghế, đứng trên đó và... đái thẳng vào hai nồi cháo gà cho bơ ghét.

    Trong diễn đàn điện tử VTC News, tác giả Phạm Thị Thảo Giang ở bài viết có tựa: Đi t́m tên cai ngục tàn ác nhất trong lịch sử Việt Nam đăng trên trang báo điện tử Đất Việt về lời kể của các cựu tù binh Cộng Sản Bắc Việt khác với Bẩy Nhu (Thượng sĩ Quân Cảnh VNCH tên thật là Trần Văn Nhu) nói về hành động tàn ác của người cai tù chính quyền miền Nam VNCH này với các tù nhân như đục 9 cái răng của tù binh Cộng Sản Bắc Việt tên là Vũ Minh Tằng (bị đục trong tháng 12-1971). Theo lời kể trong bài viết, đục răng nào xong, Bẩy Nhu bắt nạn nhân Vũ Minh Tằng phải nuốt luôn vào bụng. Cựu tù binh Cộng Sản Vũ Minh Tằng này (đang sinh sống tại xă Vĩnh Hảo, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định) đă đem 9 cái răng (bị Bẩy Nhu đục năm xưa) " hiến tặng "cho bảo tàng chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đày (ở Phú Xuyên, Hà Nội).


    Thực sự, cựu Quân Cảnh Trần Văn Nhu (Bẩy Nhu) có tàn ác đúng như trong các bài viết phổ biến trong nước không? Ta biết nay ông này đă già (83 tuổi), xa lạ với máy điện toán (computer), lại sống tuốt ở đảo Phú Quốc xa xôi th́ làm sao biết được các bài viết về ông theo kiểu (cai ngục tàn ác nhất trong lịch sử VN) trên các trang mạng điện tử và ở các trang blog. Chắc ǵ ông Bẩy Nhu đă làm các việc đó? C̣n h́nh chụp của ông Bẩy Nhu hiện nay? Một người hàng xóm của ông Bẩy Nhu tên là Nam (cũng là một cựu Quân Cảnh VNCH coi trại giam) đă dặn kỹ càng, mua quà ǵ, nói thế nào, đừng nhắc tới cái ǵ, và muốn ghi âm, chụp ảnh (Bẩy Nhu) th́ phải làm lén ra sao... Khi tác giả trong nước đến gặp ông th́ lại hỏi ông về chuyện vô thưởng vô phạt khác nhưng khi về viết bài th́ họ lại thêm vào các đoạn... đục răng. Mà nếu có ai đó (như họ hàng của ông chẳng hạn) nói cho ông biết về các bài báo đă viết về ông. Ông muốn cải chính tin... xạo, láo lếu đó. Giả dụ như vậy đi th́ tờ báo nào trong nước sẽ đăng bài ông cải chính? Đọc lại các bài viết trong nước về ông, ta thấy đều có câu (rào trước): Bây giờ ông Bẩy Nhu sống ẩn dật... lánh đời... không bao giờ chấp nhận gặp một ai nữa đâu. Viết vậy, khác ǵ bảo: Thôi! Ai đó thực ḷng muốn kiếm ông Bẩy Nhu để hỏi (có thực ông đă tàn ác như vậy không) cũng phải nản ḷng v́ ra được đảo Phú Quốc đă xa mà ông ta lại... lánh đời nữa. Sao mà gặp được!

    (c̣n tiếp)
    Phạm Thắng Vũ
    Last edited by phamthangvu; 08-01-2012 at 10:12 PM.

  2. #2
    Member
    Join Date
    22-08-2010
    Posts
    78
    (tiếp theo)


    Cặp áo gối thêu tay của nữ tù nhân Trương Mỹ Hoa (làm năm 1969 tại trại giam Thủ Đức).


    Tại sao cựu tù binh Phú Quốc tên Vũ Minh Tằng c̣n giữ được 9 cái răng? Một câu chuyện ly kỳ? Vẽ ra cảnh người tù Cộng Sản trung kiên và cai tù Quân Cảnh chính quyền miền Nam VNCH tàn ác. Người cựu tù binh này kể: " Tôi đă " phục kích " nhiều ngày, bới các đống phân của ḿnh trong chuồng cọp biệt giam, để t́m và giữ bọc răng đó suốt hơn 30 năm ṛng, sau khi tên cai ngục kia đánh gẫy của tôi, bắt tôi nuốt vào bụng ḿnh toàn răng và máu... ". Chuyện của cựu tù binh Cộng Sản Bắc Việt tại Phú Quốc năm xưa kể nghe có vẻ thật, hùng tráng quá chứ! Có thực câu chuyện đă xẩy ra như vậy hay đơn thuần chỉ là một chuyện xạo, dựng đứng, nổ (như pháo). Ta hăy nh́n tấm h́nh chụp 9 cái răng của ông Vũ Minh Tằng kèm theo trong bài viết này. Tất cả đều trông giống răng hư được các nha sĩ nhổ ở các pḥng nha hơn là răng bị một vật cứng là đồ nghề chạm khắc thủ công mỹ nghệ (theo lời kể của các cựu tù binh Cộng Sản khác). Và, điều này mới quan trọng, đă lật tẩy cái xạo của tù binh Cộng Sản Bắc Việt tên Vũ Minh Tằng. Đó là: Răng người hoàn toàn bằng chất vôi và khi nằm trong bụng, chất acid trong dịch vị của bao tử sẽ nhanh chóng tiêu hủy chúng mất tan. Chất vôi cũng là một chất mà cơ thể cần. Đúng ra, vôi cũng là một loại thực phẩm. Ai trong chúng ta cũng có lần đă từng nuốt xương cá, xương nhỏ của động vật (gà, heo) trong khi ăn và có bao giờ thấy những mẩu xương này c̣n tồn tại khi cơ thể bài tiết ra ngoài. Luôn rêu rao bị cai ngục Quân Cảnh miền Nam VNCH bỏ đói th́ bụng lấy đâu có thức ăn hay nói nôm na: Ruột làm ǵ có phân mà ỉa ngay. Càng nằm lâu trong bụng th́ chất vôi càng bị tiêu hóa nhanh, nhất là với những cái bao tử rỗng, đói. Đó là nói về lư. C̣n về t́nh th́ liệu một người là tù binh trong hoàn cảnh chiến tranh, ranh giới cái chết và sống chỉ trong gang tấc, biết ngày mai đời ḿnh ra sao mà lưu trữ từng cái răng một để mà có ngày... nạp lại cho nhà bảo tàng làm... chứng tích tố cáo? Và, nếu thực sự cai tù Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH đối xử với tù binh Cộng Sản quá ác độc như lời rêu rao th́ các cai tù (cựu Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH ngày ấy như Bẩy Nhu, ông Nam) khi phe Cộng Sản chiếm được toàn miền Nam VNCH rồi th́ họ đă không dám sống ở ḥn đảo Phú Quốc (và phải cao bay xa chạy chứ) cho đến tận bây giờ để cho các tác giả trong nước (như Phạm Thị Thảo Giang) t́m đến, mà hỏi mà viết bài láo lếu như trên. Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH phải đối xử với tù binh Việt Cộng miền Nam và Cộng Sản Bắc Việt rất có t́nh người th́ họ mới dám ở lại Phú Quốc sau ngày 30-4-1975. Họ chỉ cần đối xử hơi tệ một chút thôi th́ ít nhiều cũng bị chính quyền mới bắt đi học tập cải tạo (thực sự là ở tù, lao động nặng) rồi. Đối chiếu với thực tế, ta thấy có nhiều người không hề gây nợ máu (nợ máu là nói theo cái nh́n của người bên phía Cộng Sản), chỉ thuần là một sĩ quan quân đội cấp thấp của chính quyền miền Nam VNCH (sống ở vùng đất do bên nào kiểm soát theo Hiệp Định Geneva 1954 th́ phải đi lính cho chính quyền đó) mà khi bị chính quyền mới sau ngày 30-4-1975 bắt đi học tập cải tạo (thực chất là đi tù cấm cố, lao động chết bỏ) c̣n bị đám cai tù (quản giáo Cộng Sản) hành hạ, thậm chí c̣n giết bỏ, vùi xác ở chốn hoang vu và không cho thân nhân biết tin.


    9 cái răng và cựu tù binh Vũ Minh Tằng khi đem hiến.



    Cai ngục Bẩy Nhu (Trần Văn Nhu)



    Chuyện 9 cái răng của cựu tù binh Vũ Minh Tằng cũng... ly kỳ như chuyện một lá cờ Đảng Cộng Sản được nhiều tù binh nuốt vào bụng và lấy ra bằng sợi dây buộc sẵn để không rơi vào tay giặc (ám chỉ Quân cảnh miền Nam VNCH coi tù). Bạn đọc có thể tin chuyện bảo vệ lá cờ như kiểu... thần thoại trong bài viết dưới đây không?



    Một thực tế không ai có thể chối căi được để biết chính quyền miền Nam VNCH có tàn ác với tù binh Việt Cộng miền Nam và Cộng sản Bắc Việt hay đối xử tốt với họ đó là: Khi thi hành Hiệp Định Paris 1973, phía chính quyền miền Nam VNCH đă dùng máy bay vận tải C123, C130 chở các tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam đến trao trả cho đồng bọn tại Lộc Ninh và ở bờ sông Thạch Hăn. Tù binh phe Cộng Sản khi đó, trước sự quan sát của Ủy Ban Liên Hợp Quốc Tế (ICCS), người nào người nấy cũng đều đủ 4 tiêu chuẩn cơ thể: To-Bền-Béo-Khoẻ như trong các tấm h́nh dưới đây. Trái lại, các tù binh thuộc phía chính quyền miền Nam VNCH được phía Cộng Sản trao trả th́ hầu hết đều bị chính quyền miền Nam VNCH buộc ḷng phải cho người đó giải ngũ về làm dân thường luôn v́ họ... nh́n không ra là người nữa (bất khiển dụng). H́nh ảnh người tù trở về gia đ́nh từ nhà giam Cộng Sản trong các năm tháng đó đă được lập lại trong các trại tù cải tạo sau ngày 30-4-1975. Độc ác như Cộng Sản Việt Nam th́ luôn luôn nghĩ những người khác chiến tuyến cũng độc ác như chúng. Thói đời là vậy.

    Sống trong " Địa Ngục Trần Gian " mà thân thể cán binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam ngon lành như dưới đây sao? Ta hăy nh́n xem:



    H́nh trao trả tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại bờ sông Thạch Hăn. Mỗi tù binh được chính quyền miền Nam VNCH phát quần áo đàng hoàng (c̣n sang, đẹp hơn công nhân đi lao động hợp tác hay du sinh đi du học ở các nước XHCN Đông Âu trước đây) và c̣n được tặng kèm theo cả một túi quà. Để ư lực lượng Quân Cảnh miền Nam VNCH đội mũ sắt có sơn 2 chữ QC.


    (c̣n tiếp)
    Phạm Thắng Vũ
    Last edited by phamthangvu; 09-01-2012 at 12:44 AM.

  3. #3
    Member
    Join Date
    22-08-2010
    Posts
    78
    (tiếp theo)



    H́nh trao trả tù binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại phi trường Lộc Ninh. Người nào yếu, đi lại khó khăn th́ chính quyền miền Nam VNCH cấp cho cả nạng gỗ trợ giúp.








    Đón các anh từ nhà tù Mỹ-Ngụy (địa ngục trần gian theo tuyên truyền của tác giả Phạm Thị Thảo Giang, cựu tù Vũ Minh Tằng) tại bờ sông Thạch Hăn. Anh trai tù binh nào cũng dư sức để tham dự hội khỏe Phù Đổng.


    Khi nhận lại được một số tù binh khoẻ mạnh như vậy. Bọn đầu lănh Cộng Sản Hà Nội khi đó (trong cái gọi là Quân Ủy Trung Ương), cấp trên của Việt Cộng miền Nam (Mặt Trận Giải Phóng hay cái gọi là Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Ḥa Miền Nam Việt Nam sau này) đă nhanh chóng bổ sung thành các sư đoàn (phiên hiệu F) góp phần cho phần thắng của phía Cộng Sản trong ngày 30-4-1975 tại chiến trường miền Nam VNCH và để khởi đầu cho chuỗi đau thương của toàn bộ đất nước Việt, con dân Việt cho đến tận ngày hôm nay.

    Trong các tấm h́nh kèm trên đây, có một điều lạ là tại sao các tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam lại... cởi trần chỉ quần đùi-tà lỏn khác với tấm h́nh ăn mặc chải chuốt ở trên hoặc thuần một mầu nâu đỏ ở dưới. Một cựu quân cảnh miền Nam VNCH mà tác giả bài viết đă gặp có tên Đoàn C Hậu (thuộc Tiểu Đoàn 7 Quân Cảnh). Ông này kể về chuyện đi áp giải tù binh từ Phú Quốc đến phi trường Lộc Ninh và bờ sông Thạch Hăn năm đó. Cho biết khi phi cơ vừa hạ cánh, tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam vội vă cởi bỏ quần áo và vứt bỏ gói quà mà họ vừa được chính quyền miền Nam VNCH phát tặng. Sau này, vịn vào các tấm h́nh trên, nhiều tác giả phía Cộng Sản đă phịa chuyện: Chính quyền Sài G̣n khi trao trả các chiến sĩ ta (tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam) chỉ có độc một quần đùi, chân không. Thực sự, chuyện tù binh Cộng Sản cởi bỏ quần áo được chính quyền miền Nam VNCH cấp phát tại địa điểm trao trả nó không lạ nếu như ta ngược ḍng lịch sử trở về thời gian trước đó gần 20 năm trong những lần trao trả tù binh giữa quân đội Liên Hiệp Pháp và lực lượng Việt Minh (sau trận Điện Biên Phủ) để biết tại sao những tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam phải vất bỏ quần áo cùng quà tặng của phía chính quyền miền Nam VNCH. Hơn 10.000 (mười ngàn) chiến binh quân đội Liên Hiệp Pháp bị bắt làm tù binh lúc thất trận tại Điện Biên Phủ, chỉ có 3290 trở về. C̣n lại 7801 người kia số phận ra sao, không ai hay biết? Có thể họ chết v́ thiếu ăn và bệnh tật trong các trại giam của Cộng Sản? Và ngược lại, một số tù binh Việt Minh được phía quân đội Liên Hiệp Pháp thả về th́ mạnh khỏe, to béo, mặc đồ của Sở Hành Chính-Tài Chính do người Pháp phát. Trên xe trở về, các tù binh Việt Minh cởi quần áo vứt bỏ (chỉ mặc một cái quần đùi) và ném trả lại đồ ăn như bánh ḿ. Trong những tù binh Việt Minh, có một người tên là Nguyễn Chuông, khi đó nguyên Tiểu đoàn trưởng thuộc Đại đoàn 312 (sau này ông ta leo tới cấp tướng). Trong cuộc phỏng vấn của đài BBC, ông ta cho biết bản thân là cấp chỉ huy Việt Minh cao cấp nhất bị Pháp bắt. Thời gian ở tù, ông ta được một linh mục tuyên úy Pháp giúp đỡ và ủy lạo và được người Pháp đối xử tử tế. Nhưng ông nói, khi ông trở về th́ gặp vất vả từ phía đồng đội của ông. Ông bị ngưng chức, ngưng sinh hoạt đảng... Măi sau này, ông ta mới được phục hoạt chức vụ. Sau này ông ta là Tư lệnh Sư đoàn (sư trưởng) quân đội Cộng Sản Bắc Việt khi giao tranh với Sư đoàn 5 BB quân đội miền Nam VNCH.

    Đường link bài viết về trao trả tù binh giữa quân đội Liên Hiệp Pháp và lực lượng Việt Minh ở thời điểm năm 1954.



    (c̣n tiếp)
    Phạm Thắng Vũ
    Last edited by phamthangvu; 08-01-2012 at 05:53 AM.

  4. #4
    Member
    Join Date
    22-08-2010
    Posts
    78
    (tiếp theo và hết)

    Video YouTube dưới đây sẽ giúp quư bạn đọc thấy lại h́nh ảnh tù binh Cộng Sản trút bỏ áo quần, khăn, mũ được cấp phát năm xưa. Tù binh phe Cộng Sản nào cũng khoẻ mạnh, chạy thật nhanh như một cuộc thi chạy đua.





    Tù binh Cộng Sản nào c̣n chần chừ (hay tiếc của) chưa chịu cởi bỏ quần áo, khăn che đầu... th́ vô tới trong rừng sâu cũng sẽ bị các anh đằng ḿnh bắt phải trút bỏ ngay.


    Thêm một việc mà qua đó đă tố cáo những láo lếu về cái gọi là chính nghĩa của phía Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam là: Trong số tù binh Cộng Sản ở đảo Phú Quốc khi được chính quyền miền Nam VNCH trao trả tự do, có một số người tù lại không chịu quay về với đơn vị cũ, với Đảng và với các đồng chí mến yêu cùng rừng núi âm u, cùng với cái gọi là " chính nghĩa Cộng Sản " nữa. Trong lúc chờ được trao trả cho các đồng chí " vô vàn mến yêu " tại phi trường Lộc Ninh, những tù binh này đă lợi dụng cơ hội có mặt nhân viên Ủy Ban Liên Hợp Quốc Tế (ICCS) và chính quyền miền Nam VNCH, họ đă cương quyết xin được cho hồi chánh tại chỗ luôn. Những tù binh này muốn được hít thở cái không khí tự do của xă hội miền Nam VNCH. Tiếc thay, thời gian hạnh phúc đó của họ không kéo dài được lâu. Không chịu " xum hợp " với các đồng chí đằng ḿnh, những người này chắc đă: Không ai biết rơ tâm địa bọn Cộng Sản bằng những người đă từng ở trong hàng ngũ của chúng, nên phải tránh.


    H́nh tù binh Cộng Sản xin chọn ở lại làm công dân chính quyền miền Nam VNCH. Để ư hàng chữ ở bích chương: Quyết không về với Cộng Sản. Thà chết ở miền Nam.


    Vấn đề cần để ư sau cùng là: Tại sao trong quăng thời gian khoảng 10 năm trở lại đây ở trong nước lại nở rộ (bắt chước theo) vụ các đảng viên Cộng Sản lập ra nhiều nhà bảo tàng để lưu trữ các h́nh ảnh chiến tích (rồi rêu rao là thần thánh) cùng các mẫu vật có liên quan đến người Cộng Sản trong thời gian chiến tranh của 2 miền Nam-Bắc. Nhất là có vụ đi sưu tập các di vật của các cựu tù Cộng Sản (ở trại tù binh Phú Quốc và Côn Đảo hoặc ở các trại giam tù binh khác tại miền Nam VNCH). Ta biết, lư tưởng Cộng Sản đă bị sụp đổ ngay tại nơi khai sinh ra nó (nước Nga) và ở Đông Âu trong đầu thập niên 1990. Ngày nay c̣n bao nhiêu nước trên thế giới theo chủ thuyết Cộng sản so với 192 nước thành viên Liên Hiệp Quốc? Ngày 25 tháng 1 năm 2006, tại thành phố Strasburg (Pháp), Hội đồng châu Âu (tiếng Anh: Parliamentary Assembly of the Council of Europe; tiếng Pháp: Assemblée parlementaire du Conseil de l'Europe), một cơ quan dân cử của 46 quốc gia châu Âu, đă có cuộc họp thường niên (bốn lần trong một năm) bỏ phiếu và thông qua (99 phiếu thuận, 42 phiếu chống) Nghị quyết 1481 (2006) với các điều khoản lên án chủ nghĩa cộng sản và đồng nhất chủ nghĩa này với tội ác chống lại loài người. Đó là thế giới, c̣n ở trong nước, ta thấy chính chế độ Cộng Sản là nguyên nhân làm cho xă hội băng hoại, chênh lệch giàu nghèo quá xa. Chính quyền Cộng Sản lộ rơ việc bất lực trong việc bảo vệ sự toàn vẹn đất nước và bảo vệ người dân (trong các vùng lănh hải Việt), bao che cho cán bộ, đảng viên khi những người này tham ô, gây ra các việc ác (tiếp tục ngồi xổm trên luật pháp). Niềm tin năm xưa của người dân vào tấm gương (cho là xả thân, hy sinh v́ đất nước) của chiến sĩ Cộng Sản càng ngày càng bị thui chột (thực tế là ngay cả các đảng viên Cộng Sản cao cấp (như Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Hà Sĩ Phu...) cũng mất niềm tin vào lư tưởng Cộng Sản. Đảng viên Cộng Sản đang cầm quyền trong nước hiện nay (tức chính quyền) đối xử với người dân c̣n độc ác hơn cả thực dân Pháp trước đây. Chính v́ biết người dân thù ghét nên mới có vụ cựu tù binh Cộng Sản lập nhà bảo tàng (do chỉ thị từ cấp ủy đảng) để nhằm mục đích tiếp tục đầu độc tâm hồn những người trẻ tuổi, lớn lên sau ngày 30-4-1975 về các chiến tích năm xưa. Nhằm biện luận rằng, những con người Cộng Sản kiên cường như vậy th́ không thể nào là người xấu được. Đây là một h́nh thức mà người hiểu chuyện gọi là: Đảng, Chính quyền Cộng Sản đang ăn mày dĩ văng của ḿnh và lên dây cót (như trong bộ máy đồng hồ) tinh thần những người đang ở trong các đoàn thể như quân đội, công an. Vẫn biết là trong trận chiến nào th́ kết cuộc sau cùng nếu hai phía không hoà th́ cũng phải có một bên thắng và một bên thua. Cuộc chiến giữa hai miền Nam-Bắc Việt Nam ḿnh cũng vậy. Phe Cộng Sản đă thắng trong ngày 30-4-1975 (tác giả không bàn về lư do tại sao có cái chiến thắng đó) nhưng thiển nghĩ, người thắng trận phải làm sao (khi cai trị nước) để xứng đáng với cái chiến thắng mà ḿnh có được. Ít ra là vậy.

    Vậy, những hiện vật chưng bày trong các viện bảo tàng kiểu 9 cái răng của cựu tù binh tên Vũ Minh Tằng kể trên có đúng là các di vật thật mà người tù Cộng Sản lưu giữ được hay chỉ là vật mới được chế tác nhằm phục vụ cho đường lối tuyên truyền của Cộng Sản? Ta biết rằng, sau trận chiến Việt-Hoa (tháng 2-1979), hang Pắc Bó đă bị lính " Tung Của " phá sạch và vùng đất này đă rơi vào tay Tàu Cộng mà nay đă có một hang Pắc Bó khác (để phục vụ đồng bào) th́ liệu những cái gọi là di vật cách mạng (cùng các câu chuyện... kể kèm theo) có được bao nhiêu phần trăm tính khả tín?

    Đường link Nghị quyết 1481(2006) về Cộng Sản của Hội đồng Âu Châu.



    Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo thấy bà Cố luôn.

    Phạm Thắng Vũ
    Last edited by phamthangvu; 09-01-2012 at 06:53 AM.

  5. #5
    Nói lên sự thật
    Khách
    1 H́nh ảnh c̣n hơn cả ngh́n lời nói.



    Có khi ông Tằng nổi nóng thọc tay vào miệng rút hàm răng giả ra, nói rằng "lũ quỷ các ông" đă nhổ răng tôi, nhổ hết 9 chiếc trong một đêm rồi bắt tôi phải nuốt cả răng lẫn máu vào bụng. (Tên ác quỉ cai ngục nhà tù Phú Quốc Bảy Nhu ,đứng bên phải )



    Hơn 1000 di cốt của người tù ở địa ngục trần gian Nhà tù Phú Quốc được khai quật vừa qua, nhiều bộ xương vẫn c̣n bị găm tới 16 cái đinh sắt.




  6. #6
    Nói lên sự thật
    Khách

    Lồng nhốt tù nhân Phú Quốc


    Đinh sắt được lấy ra từ xác tù nhân


    Chuồng cọp tại nhà tù Côn đảo



    Anh Lê văn tỵ sau 10 năm ở tù Côn đảo

  7. #7
    hihihi
    Khách
    Muốn biết sự thật, hăy hỏi nhửng ông Lính Quân Cảnh th́ rơ thôi.

  8. #8
    Member TuDochoVietNam's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Location
    Texas
    Posts
    1,399
    Quote Originally Posted by Nói lên sự thật;116027

    [IMG
    http://i1084.photobucket.co m/albums/j409/lamson1981/levantri.jpg[/IMG]
    Anh Lê văn tỵ sau 10 năm ở tù Côn đảo
    Tấm ảnh dưới cùng, không rơ thực hư. Nhưng chính bản thân tôi khi ra khỏi xà lim trại tu Xuân Phước A-20, chỉ sau 3 tháng cùm hai chân, th́ cũng giống như ngươi trong ảnh đó. Bạn bè gọi la "bộ xương biết đi" Mà đâu có đi, phải vịn vao hang rào mà lê từng bước.
    Mà tôi là người "Trại viên cải tạo", theo lời gạt gẩm của "chính quyền cách mạng" tŕnh diện để được "học tập" sau hoà b́nh. C̣n anh chàng trong ảnh trên là quân địch, bị bắt ngoài chiến trường, hoặc bọn đặc công phá hoại hậu phương, là kẻ thù trong chiến tranh nhé!
    Khi đọc lệnh giam, chỉ 1 tuần cùm 1 chân. Nhưng khi vào xà lim chúng lựa hai cái cùm thật chật. Hai chân bị gác lên 1 cây sắt 12 li và cùm cứng cả hai. Cùm làm bằng sắt vuông xoắn lai, nên cứa vào da thịt làm dộc có người bị thối chân. Trong 34 ngày, tôi không thể ngồi v́ hai chân sát vào tường. Hai chân không dạng ra được, nên chỉ có đi tiểu mà không ỉa được. 34 ngày nín ỉa. Mại khi được cho ra làm việc mới rặn ra được cục phân cứng như ḥn sỏi. Tổng cộng cùm hơn hai tháng dù lệnh đọc chỉ 1 tuần.
    Ngay sau ngày 30-4, bọn VC đưa ra chưng nhiều h́nh ảnh trại tù Côn Đảo để tuyên truyền, vu khlống VNCH. Các bạn biết không? đólà bọn lính Pháp chứ không phải quân nhân VNCH. V́ trong ảnh, chúng mặc quần sọt, đội mũ rộng vành

    Lạy Chúa tôi, nếu mà trở lại trước 30-4, th́ thề có trời đất, tôi bẻ hết răng, lóc hết da bọn Việt Cộng ngoan cố. Chẳng thể nhân đạo với chúng nữa.
    Ngày xưa, mỗi lần di chuyển tù binh VC, bữa trưa cho chúng ăn một ổ bánh ḿ và 1 hộp cá ṃi Sumacu, hay một khúc chả lụa , là thứ mà ngay miền Bắc hồi đó, chỉ có bọn cán bộ cao cấp may ra mới biết mùi vị. C̣n cán bộ trung cấp trở xuống hay dân thường th́ có biết đến đâu mà mơ!

    Nói về răng ư?
    Giờ này tôi ngồi viết đoạn này, đang đau răng, Hiện chỉ c̣n chừng 10 cái răng cửa của hàm dưới. C̣n tất cả răng hàm trên và răng khôn, răng cùng đều đi đong cả. Không cần VC cạy răng, mà chỉ v́ ăn uống thiếu thốn, không thưốc men, nhai toàn gạo mục pha cát sạn, nên tu nào cũng hư hết cả răng.
    Nhân chứng sống của chế độ lao tù VC đây. Đừng có lên giọng phét lác.
    Last edited by TuDochoVietNam; 08-01-2012 at 09:12 AM.

  9. #9
    Member TuDochoVietNam's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Location
    Texas
    Posts
    1,399
    Luật dẫn tôi đến nhà bếp cạnh nhà kỷ luật bảo chờ ở đây. Lúc đó đă có sẵn bốn năm tên công an vơ trang. Bọn này sấn tới sắp sửa đánh tôi. Tôi lùi vào sát vách bếp nói lớn:
    - Cán bộ không được đánh tôi. Không được vi phạm chính sách.
    Bọn này đột nhiên ngừng lại, hậm hực buông lời đe doạ rồi bỏ đi. Lát sau, tên Luật và tên trật tự Quư đen (con lai Mỹ da đen, từng là binh sĩ Nhảy dù của ta) đưa tôi vào nhà biệt giam. Tôi đă quá quen thuộc việc bị cùm, nên khi nh́n thấy hàng cùm chân sắp dọc theo chân tường nhà kỷ luật, tôi nhắm ngay một chiếc cùm rộng nhất ḥng để cho cổ chân có thể cựa quậy chút đỉnh. Nhưng tên Quư đă nhanh tay chọn lấy hai chiếc cùm chật nhất. Chúng đẩy tôi vào căn thứ ba, bảo leo lên bệ, duỗi hai chân ra áp vào vách cửa. Quư đen ấn hai chiếc cùm vào hai cổ chân tôi. Cùm quá chật. Hắn cố nấn nấn đẩy cho miệng cùm qua được phần xương cổ chân, rồi nhét cả phần c̣n lại cho lọt hẳn vào cùm như người ta nhét cái bánh chưng vào khuôn gỗ trước khi gói chặt lại. Phần gân sau của cẳng chân tôi vẫn cứ ngoan cố không chịu ép qua hai cái lỗ cùm. V́ thế, khi tên Quư đẩy cây sắt 12 li từ một lỗ ở mép bệ xi măng qua lỗ cùm, tôi phải nén đau bóp hai gân lại. Nhưng cũng không tránh khỏi việc cây sắt cứa vào rách chân đau buốt tận trời xanh. Cần nói thêm là chúng dùng sắt vuông có bốn khiá rất bén, xoắn lại trước khi uốn thành chiếc cùm chân. V́ thế nhất cử nhất động sẽ làm cơn đau gia tăng gấp bội so với loại cùm bằng sắt tṛn.
    Thế là hai cẳng chân vừa bị kẹp cứng trong hai chiếc cùm chật, vừa bị gác lên cây sắt có khiá cỡ 10 li. Cả sức nặng phần cơ thể tựa trên hai bàn tiếp hậu đă ốm ḷi xương và trên cây sắt đó. V́ thế, cơn đau bị bó chật đang âm ỉ th́ cơn đau từ nhượng chân đă phát khởi do chỗ da bị rách và cây sắt tiếp xúc trực tiếp với gân bàn cổ chân.

    Bị cùm thế này, người tù chỉ có hai vị thế: nằm hẳn ra hoặc nửa ngồi nửa nằm. Không thể ngồi hẳn lên, v́ hai bàn chân quá sát vách tường. Bị cùm ở Xuân Phước rồi, mới thấy trại Hàm Tân là thiên đường. Tại trại Z30C Hàm Tân, nhà kỷ luật có hai gian, mỗi gian có thể cùm 5, 6 người. Thanh sắt để xỏ cùm lớn, có đường kính khoảng hơn 2 inches, bóng mượt do nhiều bàn chân đă mài qua trên đó nhiều năm. Dĩ nhiên qua một ngày sau, th́ sức nặng của chân cũng sẽ gây đau đớn. Nhưng người tù biết dùng cái lon gô kê dưới bắp chân cho bớt đau (Ở Hàm Tân, cai tù cho đem lon gô vào nhà cùm). Trước mặt người tù là một khoảng tương đối rộng. Ngày có hai lần hai vắt cơm to bằng trái cam có rắc muối đậu phụng. Tôi đă nếm mùi cùm ở Hàm Tân hai lần, cũng tự cho rằng đi nghỉ mát, né được lao động cực nhọc.
    Ngược lại, ở Xuân Phước th́ coi như tầng chót địa ngục. Người tù khi vào nhà kỷ luật chỉ vỏn vẹn bộ pijama tù mỏng dính. Guốc dép, khăn, mũ… bỏ lại bên ngoài. Không mùng mền chiếu gối dù mùa hạ hay mùa đông. Mỗi buồng giam có hai bệ xi măng hai bên vừa đủ rộng cho hai người nằm. Cai tù kiếm cho mỗi tù nhân một cái hộp nhựa mỏng đă cắt phần trên dùng để chứa thức ăn, một nửa hộp khác chứa nước uống. Và thêm một nửa hộp loại b́nh nước mắm hai lít để đựng phân và nước tiểu. V́ là chiếc hộp bị cắt ra, nên miệng b́nh đựng chất thải này nó mềm nhũn và dễ bể mỗi khi đụng vào. May mắn là thời gian trong cùm, chỉ ăn phần ăn của chim với hai ba lát khoai ḿ và khoảng hai ba muỗng nước mỗi ngày; nên ngoại trừ ngày đầu, th́ những ngày sau đó chúng tôi chẳng có ǵ để bài tiết cả. Vả lại, với vị thế như vừa kể trên - hai chân bị khép cứng lại mà không ngồi được – th́ chẳng thể nào làm công việc bài tiết được. Tôi đă nhịn đi cầu đến 32 ngày mà chẳng thấy bị thôi thúc ǵ.
    Dăy nhà kỷ luật vừa mới xây xong trước khi chúng tôi đến. Mà chúng tôi lại được vinh dự khánh thành nó; v́ thế chúng tôi được thấm thía thế nào là cơn lạnh muà đông trên cái nền xi măng c̣n ẩm hơi nước.
    Qua một đêm vừa lạnh, vừa đói, vừa đau buốt như thế; hôm sau, tôi được gọi ra làm việc để bọn trực trại lập hồ sơ kết luận hợp thức hoá việc thi hành kỷ luật.



    Trích Cuối Tầng Địa Ngục,của Đỗ Văn Phúc, xuất bản năm 2008.

  10. #10
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Posts
    264
    Quote Originally Posted by TuDochoVietNam View Post
    Tấm ảnh dưới cùng, không rơ thực hư.

    Tấm ảnh dưới cùng (của post#6) và những tấm ảnh trong post đó là tượng gỗ trong nhà bảo tàng Côn Đảo, để nữ hướng dẫn viên các công ty du lịch "giảng" cho khách mũi lơ nghe; đâu phải người thật đâu mà anh TuDochoVietNam thắc mắc.
    Cũng may là họ không khiêng hết hàng trăm tượng gỗ kiểu đó vô topic này để "phản pháo" lại bài viết của anh phamthangvu.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •