Thư T́nh Viết Gởi Hư Không
Ngàn năm chẳng xóa, ngàn đời há quên ?!
14.9.2005
"Xem như hoa bướm giữa đàng"
Anh,
Gặp Anh trong đêm "Lễ T́nh Yêu" đó. Rồi 1 tháng sau ḿnh gặp lại nhau. Nhưng trong 1 tháng ấy, Anh điện thoại cho em mỗi ngày. Anh c̣n nhớ em nói ǵ không ? V́ em nghe con tim ḿnh rung rinh... Nên em sợ đặt t́nh yêu vào Anh th́ chỉ có nước khổ mà thôi ! Em bảo : "Anh đừng gọi em mỗi ngày - tập cho thói quen - rủi vắng Anh th́ em nhớ chết...". Em nghe giọng nói của Anh rất sung sướng : "Anh sẽ gọi em mỗi ngày cho đến suốt đời Anh !". Chỉ một câu nói đó mà làm tâm hồn em đổi khác, em bị xúc động mạnh - nghe máu trong tim chạy rần rần, mặt nong nóng chắc là hồng hồng... Em chợt nghĩ : "Trời ơi ! R. yêu ḿnh dữ vậy sao ? Chắc ḿnh sắp khổ đến nơi rồi !".
Quen Anh cả tháng mà em không dám hỏi Anh có hăng ǵ ? Chỉ nói chuyện về gia đ́nh và trên trời dưới đất với nhau. Tại em hay t́m hiểu hoàng cảnh, gia đ́nh của những người đàn ông... Tại v́ sao mà vào nơi chỗ em làm việc (hôtesse de terre). À, vào đây xem "Sexy-show", nghe nhạc và cần Vũ Nữ "cavelière" để nhẩy đầm, rồi tới tới nữa... (?) - Thật là :
Đàn ông ơi, hỡi đàn ông !
Trong nhà vợ đẹp, ngoài... không chối từ *.
........
Lá thư "T́nh" đầu tiên Anh viết (4/5/1983) cho em, nay nó vẫn c̣n nằm chung với những lá thư kế tiếp, giấy hơi vàng đă ngả "màu thời gian" - chưa có thư cuối - V́ chúng ḿnh vẫn c̣n nhau.
.........
Gặp lại Anh lần thứ hai, em nghe Anh nói về các nhân viên của Anh này nọ... Em cũng không dám hỏi sâu hơn - Em nghĩ, Anh là chủ hăng...
Bắt đầu em suy nghĩ : "Nếu R. là chủ hăng, th́ ḿnh xin ảnh đem ḿnh vào làm việc như A. M. bên Bỉ (Belgique) vậy". Trong đầu em bắt đầu tính toán hơn thiệt - V́ hai con của em c̣n nhỏ, Mẹ già và đang nuôi mấy gia đ́nh 2 anh 1 chị bên nhà kêu cầu cứu v́ vẫn thiếu thốn đủ điều (1983). Nên bắt buộc em phải tính toán để nhờ Anh có coi thể đem em vào hăng làm việc. V́ cái việc làm hiện tại em chỉ tạm nhất thời thôi. Nay có Anh rồi th́ em sẽ vẫy tay chào vĩnh biệt "Rừng Đêm Muôn Thú"..
*
Khi Anh hẹn lần thứ ba, th́ trong đầu của em lập ra nhiều bài toán định sẽ bàn với Anh...(...) Nhưng, sau khi nghe Anh nói, anh và vợ anh đang ly thân. V́ bà bị bệnh tâm thần. Anh có ư muốn bỏ vợ xây dựng lại cuộc đời mới với em. Em vừa nghe xong đầu óc em bị chấn động mạnh, như trời lông, đất lở rồi. Em nhủ thầm : "Trời ơi ! Tôi đă trao t́nh cho kẻ bất nhân - bất nghĩa rồi...".
Trong tic-tắc em tự trấn an và nghĩ :
Xem như hoa bướm giữa đàng
Người ca hát, kẻ đệm đàn có sao !
Qua sáng hôm sau ḿnh chia tay. Nh́n Anh mà trong ḷng em nhủ : "Vĩnh biệt Anh !" - Ra tới xe em, mở cửa vào ngồi gục đầu nước mắt tuôn tuôn...
Bắt đầu từ đó, Anh phone cho em, em lạnh lùng, chẳng nói ǵ ngoài những "oui và non" - Anh nhạy cảm biết có chuyện ǵ rồi. Nhưng Anh hỏi th́ em nói, không có ǵ hết...
Những ngày kế tiếp, em không nhấc điện thoại, em dặn mấy đứa nhỏ : "Đàn ông phone là nói Mẹ không có nhà (ngoại trừ ba của tụi con)". V́ em c̣n dấu các con, không cho chúng biết là em có "nhân t́nh". Lúc nào em cũng dấu các con em như con gái lớn lên lén lúc Mẹ Cha khi có "bồ bịt" vậy.
..........
Anh rất thông minh, sáng trí ! Chắc Anh cảm thấy gọi điện thoại là vô vọng rồi - Em không muốn nói chuyện với Anh nữa. Anh quay sang viết thư mỗi ngày, có hôm em nhận đến 2 lá.
Anh lên Paris đi ngang nhà bỏ thư vào hộp. Anh biết tự trọng nên không dám lên nhà em bấm chuông bất tử. V́ em chưa dám giới thiệu mấy đứa nhỏ với Anh. Các con em không 1 đứa nào muốn em có người đàn ông khác ngoài ba chúng nó, nên ghen dữ lắm.
..........
Đến lá thư (27/5/1983) dài 8 trang anh viết như "Tuyệt Mạng Thư". Đọc xong, em toát mồ hôi hột, nhủ : "Trả vay, vay trả nhăn tiền !". Ḿnh làm R. khổ mấy tuần nay. Hôm nay đến phiên ḿnh khổ đây". Em phải đấu lư, đấu trí mệt nhoài tâm-xác - Trên đời khó mà vứt ra được 3 thứ này - "T́nh, Tiền và Địa Vị". Anh lại có đầy đủ 3 thứ đó với em... Sau những giờ suy nghĩ thiếu điều bễ đầu, nức óc - Em nghĩ :"Rủi Anh có bề ǵ th́ sẽ có bao nhiêu người lâm cảnh khổ đây ?". Trước tiên là em nghĩ đến vợ Anh, người đàn bà đang không biết vui-buồn... Rồi tới C., con gái Anh mới 10 tuổi. Em không nghĩ ǵ nhiều cho P., con trai Anh đă lớn học hành xong và đă có việc làm tốt đẹp. Bỗng giật ḿnh, nhớ đến trên 30 nhân viên đang làm việc trong hăng của Anh, họ sẽ kị thất nghiệp, nếu em cứng rắn không cho Anh gặp em - Em sợ sẽ xẩy ra... như Anh viết trong thư :.... "Em ơi ! Anh van xin em cho Anh gặp em một lần cuối cùng thôi - Anh không làm việc được, tay Anh run rẫy không kư giấy tờ ǵ cả, mồ hôi hột cứ toát ra... Em ơi ! Hăy mở ḷng rộng lượng cho Anh gặp em lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi, rồi vĩnh viễn Anh không làm phiền em nữa.... Chắc Anh không sống nổi em ơi !...Em là vị cứu tinh, là giọt nước hồi của Anh...Anh yêu em ! Anh yêu em !...".
Lời van xin thống thiết của Anh trong thư, làm tim em đau nhói như bị ai nghiền nát. Em phân vân tự hỏi :
Được người, ta phải thiệt tḥi,
Được ta, người phải ngậm ngùi khổ đau.
Làm sao cho đồng đều nhau,
Ḿnh không thiệt, Người không đau bây giờ ?
Em không can đảm để cho Anh khổ có thể Anh dám chết - v́ em cũng đă yêu Anh rồi. Em nhấc điện thoại gọi vào sở... (...)... Cho Anh cái hẹn cuối cùng như Anh đă van xin em. Tức tốc chiều hôm sau Anh lây máy bay lên Paris liền. Đến Paris Anh mướn xe như thường lệ. Anh cho xe đâu gần nhà em dưới đường...
Em xuống, và em đề nghị chúng ḿnh lên Tour Montparnasse nhà hàng "Le Ciel de Paris" tầng thứ 56. Vào nhà hàng gọi thức ăn, mà Anh nuốt không trôi - chỉ ngồi nghe em giảng... và ra điều kiện... Anh nh́n em mà nước mắt Anh rơi từng gịọt xuống bàn... Làm thực khách gần đó chú ư... Nhưng họ rất tế nhị. Em lấy khăn giấy Kleenex cḥm qua chậm nước mắt Anh...
Em nắm được trái tim đen của Anh, em tha hồ ra lệnh... Nhưng hoàn toàn là có lợi cho gia đ́nh Anh và cũng không thiệt hại ǵ cho em.
Thật cũng đúng câu : "Khi Nữ Tướng ra oai với kẻ đang "si mê" ḿnh". Th́ người đàn ông đó "từ chết tới bị thương" - Nhưng với em th́ ngược lại... Em chấp nhận "từ bị thương đến chết" để làm nền tản cho Anh xây lại hạnh phúc... Người ta cho em là "Đạo Đức Giả" chăng ? - Không. Đạo Đức thật chứ không giả - V́ em chịu thua thiệt mà - nhường cái thế lợi lộc cho vợ con Anh - Sao gọi là "Đạo Đức Giả" được chứ ?
Phải ! Đă làm "Nhân T́nh" cho kẻ có vợ là có tội rồi. Nhưng cách xử thế như thế nào ? Mỗi hoàng cảnh, mỗi khác. Em bắt buộc Anh phải vào nhà thương thăm vợ ít nhật 2 lần trong tuần, và mỗi lần thăm phải có một đóa hoa hồng tuyệt đẹp. Mặc dù bà không nhớ ǵ trong hiện tại - Nhưng em khuyên Anh cứ tiếp tục làm - Rồi Anh đă làm như lời khuyên của em. Anh bằng ḷng tất cả những ǵ em bảo.
Như thế, em mới thấy tâm hồn được nhẹ nhàng hạnh phúc khji gặp Anh... !
*
"Hôm ấy, em mặc bộ Âu Phục màu đen, trên gương mặt nghiêm trang như một vị Quan Ṭa, nhưng đôi mắt em buồn và đẹp lắm" (lời Anh nói...).
..........
____________________ ____________________ _____________
(*)Một số đàn ông trong nhà có vợ đẹp, nhưng khi ra ngoài thấy gái cũng ham ?!
Chắc phải làm như vậy mới là đàn ông ?
< Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 11/5/2009 1:19:14 PM >
____________________ _________
Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
vdn
>> Blog
Bookmarks