Bến Tiêu Tương
Thơ Đường Luật
Bến Tiêu Tương
Thơ Đường Luật
Trung Thu
Trăng thu toả sáng nhớ xa xăm
Tháng tám chờ trông đến bữa rằm
Mẹ dán lồng đèn chơi suốt sáng
Cha làm trống ếch đánh quanh năm
Xa rồi cảnh cũ ḷng se lạnh
Tiếc măi ngày xưa lệ ướt dầm
Chiếc lá chao ḿnh trong gió sớm
Nghe chừng vọng lại thoáng dư âm
Hoàng Thứ Lang
Nhớ Bà
Buổi ấy chia tay dạ héo hon
Bà than trăng khuyết khó mong tṛn
Dầu khô bấc lụn đèn leo lét
Má hóp da nhăn sức mỏi ṃn
Mấp máy đôi môi mờ mắt ngoại
Đầm đ́a giọt lệ ướt mi con
Chân đi bịn rịn niềm lưu luyến
Đất khách hay tin ngoại chẳng c̣n
Hoàng Thứ Lang
Khóc Ba
Tin Ba tạ thế xé tim gan
Vọng hướng trời xa ngấn lệ tràn
Đất khách mây mù che cố quận
Quê người tuyết trắng nhuộm quan san
Lau ḍng nước mắt hoài không cạn
Thắp nén trầm hương măi chẳng tàn
Phảng phất bên rèm nghe tiếng gió
Ngỡ hồn thân phụ vẫn chưa tan
Hoàng Thứ Lang
Nhớ Má
Trông xa trắng xóa trận mưa chiều
Nhớ má quê nhà sống tịch liêu
Âm cảnh ba đi hồn phưởng phất
Dương trần má ở kiếp liu chiu
Đời nghèo tựa ngoại nuôi con lớn
Cảnh khổ nương nhà dột cột xiêu
Bỏ má con lên đường vượt biển
Lau ḍng nước mắt má buồn hiu
Hoàng Thứ Lang
Nhớ Ngoại
Có những ngày hè cố quận xưa
Ve sầu nức nở nắng ban trưa
Vườn cau gió lộng tàu mo rụng
Tiếng ngoại ru hời nhịp vơng đưa
Câu hát nồng nàn thương quá đổi
Ầu ơi tha thiết nhớ sao vừa
Giờ phương trời lạ buồn ray rứt
Mộ ngoại hoang tàn mặc nắng mưa
Hoàng Thứ Lang
Đón giao thừa
Giao thừa thức đón chỉ ḿnh ta
Tiếng pháo chào xuân khắp mọi nhà
Giữa phố đèn hoa mờ ảo ảo
Đầu đường khúc nhạc vẳng xa xa
Trầm ngâm lặng lẽ không ly rượu
Nghĩ ngợi mông lung chẳng tách trà
Gió lạnh xuyên rèm thêm buốt giá
Bầu trời ảm đạm khói sương pha
Hoàng Thứ Lang
Thu
Thu về gió cuốn lá bay đâu
Nỗi nhớ niềm thương nặng gánh sầu
Cám cảnh tha hương trời ứa lệ
Ngậm ngùi cố quốc má rơi châu
Trường giang lượn sóng gào cau mặt
Đại lănh hàng cây đứng gục đầu
Chắc cũng như người đau thế sự
Tṛ đời biển thẳm hoá nương dâu
Hoàng Thứ Lang
Công chúa Huyền Trân
Huyền Trân bịn rịn bước qua đèo
Nợ nước t́nh nhà ngấn lệ gieo
Trước mặt Chiêm bang làng bản lạ
Sau lưng Việt quốc xóm thôn nghèo
Đâu rồi cảnh cũ người thương đợi
Chỉ có đêm trường bóng nguyệt treo
Nhớ đến thêm đau từng đoạn ruột
Buồn duyên tủi phận kiếp hoa bèo
Hoàng Thứ Lang
Bài hoạ:
Công chúa Huyền Trân
Dừng chân cuối dốc Hải Vân đèo
Cố quốc xa rồi lệ tủi gieo
Khói trắng mênh mông thương nước khổ
Rừng xanh bát ngát nhớ quê nghèo
Mây che đỉnh núi vầng ô lặn
Nắng tắt lưng đồi bóng thỏ treo
Tiếng gió vi vu buồn nát dạ
Người ơi định số kiếp mây bèo
Hoàng Thứ Lang
Nỗi ḷng Trọng Thủy
T́nh yêu nợ nước nặng hai vai
Trọng Thủy nào nguôi nỗi cảm hoài
Lỗi đạo tào khang người biếm nhẻ
Tuân lời giáo huấn kẻ chê bai
Niềm đau khó giải trên trần thế
Mối hận đành mang xuống dạ đài
Tạo hoá an bài duyên ngắn ngủi
Đời nầy đă phụ tấm ḷng ai
Hoàng Thứ Lang
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)
Bookmarks