Page 10 of 29 FirstFirst ... 6789101112131420 ... LastLast
Results 91 to 100 of 284

Thread: Chương Tŕnh Chiêu Hồi Trong Hồi Kư Của Hồi Chánh Viên Hữu Nguyên

  1. #91
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    BL đưa tay xoa xoa cằm một hồi rồi nói, giọng tư lự:

    - Về địa bàn và bản đồ th́ để anh nói với ba, xem ông cụ xoay sở được không. C̣n giấy tờ lưu không, chú mày để tao xem thế nào. Thường th́ giấy tờ công tác của các nhân viên trong cơ quan do tao soạn, rồi đưa vô cho thằng “thủ trưởng” kư. Mỗi lần như vậy cả mấy chục tờ, nên tay “thủ trưởng” chẳng bao giờ coi giấy đó cho ai, đi công tác ǵ. Y chỉ lật ở phía, chỗ y phải kư, rồi kư tên. Sau này, y muốn mọi việc trôi chảy, nhanh lẹ, nên y bảo tao mỗi lần, xếp tất cả những giấy công tác so le, để hở phần dưới cho y kư một mạch cả mấy chục chữ kư, ào một cái rất nhanh. V́ vậy, tao chỉ cần nhét vô xấp giấy công tác đó một vài tờ lưu không cho y kư là xong. Con dấu th́ tao đóng, muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng tao chỉ ngại…

    Nói đến đó, BL ngừng lại, có vẻ đắn đo. Tôi sốt ruột, hỏi:

    - Anh ngại chuyện ǵ?

    BL nói:

    - Tao chỉ ngại là tao thấy đôi lần sau khi kư xong, tên “thủ trưởng” có lật lên xem qua một vài tờ. V́ vậy, nếu để nhiều tờ lưu không, e sẽ bị tên “thủ trưởng” phát hiện th́ chết cả đám. Nhẹ th́ tao bị đuổi sở, mà nặng th́ dám chúng tống tù tao lắm.

    - Theo em th́ tốt nhất mỗi lần anh chỉ nên để một tờ thôi.

    BL nh́n tôi:

    - Chú mày cần mấy tờ giấy công tác lưu không?

    - Em chỉ cần một tờ cho em, và hai tờ…

    BL hỏi ngay:

    - Chú mày định đi với hai người khác?

    Tôi gật đầu. BL lắc đầu:

    - Như vậy rất nguy hiểm. Chú phải hiểu, đi vượt biên càng đông người càng dễ bị lộ. Nhất là vượt biên bằng đường bộ. Vả lại, tao thấy rất khó kiếm được người lanh lẹ tháo vát như chú mày…

    Tôi nói ngay:

    - Hai người này là cháu gái gọi em bằng cậu, và thằng bồ sắp cưới của nó. Em đă nhận lời với bà chị của em là cho chúng nó đi vượt biên cùng.

    BL im lặng. Tôi rụt rè hỏi:

    - Anh có thể giúp em được không?

    - Chú mày đă nhận lời cho họ đi chung, th́ tao không c̣n cách nào khác, chỉ biết lo liệu để cho chú có đủ 3 tờ giấy công tác lưu không thôi. C̣n mọi chuyện thành bại th́ do trời định. Chú định chừng nào lấy mấy tờ giấy đó?

    - Khoảng một tuần lễ nữa, có được không anh?

    - Bây giờ là Thứ Bảy. Chủ Nhật tới, anh sẽ gặp chú ngay trước cửa nhà thờ Thiên Phước vào lúc 6 giờ chiều. Anh sẽ có mặt ở đó trước 6 giờ, trao giấy tờ cho chú. Nếu chú tới đó chờ anh khoảng nửa tiếng, không thấy, có nghĩa là anh chưa lo được giấy tờ cho chú. Khi đó, chú cứ đi về và trở lại đó vào Chủ Nhật tuần sau, cũng 6 giờ chiều.

    Tôi vô cùng xúc động. Tôi biết, anh làm việc đó cho tôi là phải đối diện với rất nhiều nguy hiểm. Nếu chẳng may câu chuyện đổ bể, ít nhất anh cũng sẽ bị đuổi sở, mất việc làm; mà nguy hiểm hơn, anh c̣n có thể bị tù tội.

    BL nói tiếp:

    - C̣n về bản đồ và địa bàn, anh nghĩ tốt nhất chú nên ghé thẳng nhà ba của anh để lấy. V́ thời buổi này, anh mang những thứ đó trong người rất nguy hiểm. Chú để anh hỏi ông cụ xem thế nào, rồi anh sẽ cho chú biết

    C̣n tiếp...

  2. #92
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    V̀ BẢN ĐỒ VÀ ĐỊA BÀN,TÔI SUƯT BỊ BẮT!

    Chiều Chủ Nhật tuần sau, tôi y hẹn đến trước nhà thờ Thiên Phước, đă thấy anh BL đứng đó. Lần này, chúng tôi không nói chuyện với nhau được nhiều. Anh chỉ lẳng lặng trao cho tôi cuốn sách “Ngục Trung Nhật Kư” và dặn tôi chiều Thứ Bảy tuần kế đó, ghé nhà ba của anh để lấy bản đồ và địa bàn. Sau đó, anh cho tôi biết địa chỉ, giờ giấc. Anh cũng bảo tôi, vào chiều Thứ Bảy hôm đó, anh sẽ có mặt ở nhà để chờ tôi.

    Tối hôm đó, tôi ghé thăm chị tôi ở cư xá Chu Mạnh Trinh. Mặc dù trên đường đi, tôi rất muốn mở cuốn sách ra xem những tờ giấy công tác lưu không mà BL đă lo liệu cho tôi, nhưng tôi phải cố gắng đè nén ḷng bồn chồn của ḿnh, không dám mở ra xem.

    Khi đến nhà chị, đóng cửa ra vô và cửa sổ thật kỹ lưỡng, tôi mới dám mở cuốn sách ra coi.

    Ở giữa cuốn sách có một chiếc phong b́ giấy cũ. Trong phong b́ có tất cả 10 tờ giấy công tác lưu không, có đầy đủ chữ kư và con dấu đỏ chót. Riêng phần tên tuổi, lư do đi công tác và thời hạn công tác th́ vẫn c̣n để trống.

    Thú thực, khi cầm cả xấp giấy công tác lưu không, có chữ kư con dấu và được in ấn đàng hoàng, tôi mừng run lên, không tin được BL lại có thể tài ba qua mặt được “thủ trưởng” một cách tài t́nh như vậy. Tôi đếm đi đếm lại, để rồi thấy ḷng ḿnh mừng rơn, quả thiệt, 10 tờ giấy công tác lưu không nằm sẵn trước mắt tôi, chờ đợi…

    Sau một hồi suy nghĩ tính toán, tôi cẩn thận trao cho chị tôi hai tờ và nói:

    - Đây là giấy công tác đă đóng dấu và kư tên, anh bạn của em vừa lo cho em, chị cầm lấy rồi đưa cho hai cháu và dặn kỹ, chúng nó chỉ được dùng giấy này đúng vào ngày lên đường rời Sàig̣n đi vượt biên với em.

    Cầm hai tờ giấy công tác, đóng dấu đỏ chói, chị tôi cũng mừng rỡ, xuưt xoa liên tục. Tôi nói tiếp:

    - C̣n đây là một tờ giấy công tác lưu không cho em, em phải điền tên vô để dùng ngay bây giờ v́ hiện tại em không có giấy tờ ǵ cả, rất nguy hiểm, có thể bị chúng bắt giữ bất cứ lúc nào. Đây là tờ giấy lưu không em sẽ dùng khi bắt đầu đi vượt biên cùng với các cháu. Nội dung công tác, thời hạn công tác trên tờ giấy này sẽ phải giống y hệt hai tờ giấy công tác của hai cháu. Chuyện này em sẽ bàn thiệt kỹ với chúng nó sau. C̣n lại 6 tờ… Bây giờ chị lấy cho em hai túi nylon thật tốt để em gói những giấy tờ lưu không c̣n lại này để đề pḥng, có thể dùng trong tương lai.

    Chị tôi ngạc nhiên, không hiểu hỏi:

    - Sao cậu phải giữ lại để dùng trong tương lai?

    Tôi th́ thầm giải thích:

    - Em và các cháu đi vượt biên không biết thành công hay thất bại. Thành công ra đến ngoại quốc th́ không nói làm ǵ. Nhưng nếu thất bại, bị chúng nó bắt, trước sau ǵ em và hai cháu cũng phải t́m cách trốn thoát. Trốn thoát ra rồi, tụi em phải t́m cách về đây lấy những giấy tờ này để vượt biên tiếp…

    Chị tôi gật đầu, hiểu tôi nói ǵ, nên vội đề nghị:

    - Như vậy cậu đưa tất cả cho tôi giữ, tôi sẽ cất vào một chỗ thật an toàn…

    C̣n tiếp...

  3. #93
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi lắc đầu:

    - Chị không cần phải cất ở chỗ nào thật kín đáo, an toàn. Sáu tờ giấy công tác lưu không này sẽ được em gói vào hai tờ nylon thật tốt, rồi chờ lúc thuận tiện, em sẽ giấu ngay trong hốc gạch trước nhà một gói, và trong vườn sau nhà một gói. Cả hai chỗ đó, chị, em và các cháu đều biết. Như vậy, pḥng khi em, hay các cháu vượt biên không thành công, phải trở lại đây, th́ bất cứ lúc nào, dù chị có ở nhà hay không, hay nhà này đă đổi chủ, chúng em cũng đều có thể lấy được những giấy tờ này để dùng. Em phải tách ra làm hai gói là đề pḥng, lỡ gói này bị mất th́ c̣n gói khác để pḥng thân…

    *****

    Cuộc sống của tôi lúc này ở Sàig̣n có vẻ an toàn hơn v́ tôi đă có giấy tờ tuỳ thân. Dùng những giấy tờ đó, tôi có thể tạm thời qua mặt các trạm kiểm soát giao thông của bộ đội, công an.

    Tuy nhiên, tôi vẫn hạn chế việc đi lại của ḿnh v́ ngại gặp người quen. Thời thế thay đổi, ḷng người có thể thay đổi theo. Thêm nữa, tôi đă từng sống trong chế độ cộng sản, nên tôi hiểu, người cộng sản với thủ đoạn nham hiểm và độc ác, họ sẽ đẩy những người dân hiền lành vào những hoàn cảnh hiểm nghèo, phải làm những chuyện họ không muốn.

    Đáng lo ngại hơn nữa, trong thời gian bị giam giữ tại Quân lao G̣ Vấp, rất nhiều vệ binh, quản giáo đă biết rơ mặt tôi. Những vệ binh, quản giáo này đều thuộc pḥng quân pháp, đồn trú tại bộ Tổng Tham Mưu VNCH cũ và thường xuyên xuất hiện trong khu vực Phú Nhuận. Nếu tôi đi lại nhiều, sẽ dễ có nguy cơ gặp gỡ những tên vệ binh quản giáo đó và sẽ bị chúng nhận diện, bắt giữ.

    Để bảo đảm an toàn, tôi không ăn ngủ ở một nơi nào nhất định tại Sàig̣n. Tôi tránh không ghé thăm gia đ́nh bà chị, là nơi tôi ở trước khi tôi bị bắt. Tôi chỉ ẩn náu ở những gia đ́nh biết rơ hoàn cảnh của tôi, và tôi hoàn toàn tin tưởng là cộng sản không hề biết đến mối quan hệ giữa tôi với những gia đ́nh đó.

    Lúc đó, tại Sàig̣n, may mắn có bốn gia đ́nh sẵn sàng cưu mang, giúp đỡ tôi bất cứ lúc nào, mà cộng sản không hề hay biết. Đó là một gia đ́nh ở Thị Nghè, một gia đ́nh ở khu Đa Kao, một gia đ́nh ở vùng Bà Chiểu và một gia đ́nh ở chợ Trương Minh Giảng. Ngoài ra, ông cụ thân sinh ra BL cũng rất yêu thương tôi, sẵn sàng cưu mang tôi, nhưng v́ nhà cụ ở ngay trong một con đường cụt, nơi tụi vệ binh quản giáo thường xuyên đi lại, nên tôi không dám tới làm phiền cụ.

    Quả nhiên, nỗi lo ngại của tôi đă trở thành sự thực khi tôi phải ghé vô nhà cụ để lấy địa bàn và bản đồ, vào một buổi chiều, đúng hai tuần sau khi tôi gặp BL.

    ***

    - Có một “ông” tên là BL đến t́m cậu.

    Tôi giật ḿnh, v́ trong những lần nói chuyện với BL, tôi không hề đả động ǵ đến bà chị của tôi và cũng không nói đến địa chỉ của bà. Như vậy sao BL lại biết? Tôi đang tính t́m cách liên lạc với BL để hỏi về địa bàn, bản đồ, th́ nay BL t́m đến bà chị của tôi là thế nào? Tôi lo lắng hỏi:

    - BL có nói t́m em làm ǵ không?

    Chị tôi mỉm cười:

    - Nói thiệt với cậu, BL với chị là bạn hàng trước bán thuốc tây ở chợ trời. Sau cũng nhiều lần BL cùng lo mối lái vượt biên, nên quen thân với chị. Chị đâu biết cậu đang nhờ vả BL. Đến khi nói chuyện với BL về cậu, chị mới biết, chính BL là người đă lo giấy tờ cho cậu. Tối qua, BL có đến nhà chị t́m cậu, nhưng không gặp. BL có nhắn với chị là bản đồ địa bàn đă có, cậu ghé ngay vô nhà ba của BL vào trưa Thứ Bảy tuần này để lấy.

    Nghe vậy tôi mừng quá. Cho đến hiện tại, chuyến đi của tôi và hai đứa cháu đă sẵn sàng tất cả, chỉ c̣n đợi có địa bàn, bản đồ. Nay BL đă lo được cả hai thứ đó, và nếu tôi có được chúng trên tay vào trưa Thứ Bảy, th́ chúng tôi sẽ khởi hành ngay sáng Thứ Hai, trên chuyến xe đ̣ từ Sàig̣n ra Huế.

    Nhưng bên cạnh niềm vui mừng, tôi cũng có những lo ngại. Nhà của ba của BL ở cổng hai Bộ Tổng Tham Mưu cũ. Đây là nơi những tên bộ đội, quản giáo thuộc pḥng quân pháp cộng sản thường lai văng nhất là vào ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật. Trong số đó, có những tên trông coi Quân lao G̣ Vấp, từng biết mặt tôi rất rơ.

    Nếu đến đó vào trưa Thứ Bảy, chẳng may, chạm trán bọn chúng trong ngơ hẹp này, tôi sẽ dễ dàng bị chúng tóm gọn. Nhưng nếu lần khân, t́m cách gặp BL để rời ngày lấy địa bàn, bản đồ sang một ngày khác, biết đâu tôi sẽ gặp những trục trặc bất ngờ khác.

    C̣n tiếp...

  4. #94
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định, sẽ đến nhà ba của BL vào đúng trưa Thứ Bảy để lấy bản đồ và địa bàn. Đây là một quyết định vội vàng, đưa tôi đến những nguy hiểm bất ngờ, khiến tôi suưt bị những tên vệ binh VC bắt sống ngay chiều Thứ Bảy.

    Nhưng không ngờ, đằng sau những nguy hiểm chết người đó, tôi lại một lần nữa được những người mẹ, những người chị của Miền Nam tự do, tận t́nh giúp đỡ và cứu thoát trên suốt chặng đường từ Vơ Tánh đến Trương Minh Giảng…

    Trong những ngày tháng sau khi trốn khỏi trại cải tạo Kàtum, trở về Sàig̣n, tôi có quen một số người bạn, trong đó có P., một người đă biết rơ hoàn cảnh khốn khổ của tôi… Với tấm ḷng đôn hậu, đa cảm, thương người của một người sinh ra và lớn lên ở Miền Nam, P. đă giúp đỡ tôi rất nhiều, bất chấp nguy hiểm và sự can ngăn của gia đ́nh.

    V́ tin tưởng ở P., nên vào trưa Thứ Bảy, khi ghé nhà ba của BL để lấy địa bàn và bản đồ, tôi đă hẹn P. cùng đi. Sống trong cảnh vượt ngục, lường trước những nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào, nên tôi đă dặn P. đi cách xa tôi khoảng chục thước. Nếu thấy công an, bộ đội xét hỏi giấy tờ, hay bắt giữ tôi, th́ P. cứ b́nh tĩnh coi tôi như người dưng, để khỏi bị liên luỵ. Sau đó sớm muộn ǵ, tôi cũng trốn thoát, và sẽ gặp lại nhau.

    V́ nhà của ba của BL ở trong cổng 2 bộ Tổng Tham Mưu, là con đường vắng vẻ, chỉ có một bên là nhà, nơi đó lại có nhiều bộ đội, vệ binh, quản giáo hay qua lại, nên tôi dặn P. đứng chờ tôi ở ngay chỗ đối diện tiệm Phở Quyền, gần ngă tư Phú Nhuận, Vơ Tánh.

    Vùng Phú Nhuận có 2 tiệm phở nối tiếng là Phở Quyền và Phở Bắc Huỳnh. Tôi nghe P. nói chủ của tiệm Phở Bắc Huỳnh trước 1975 là chủ tiệm Phở Ga ở Đà Lạt. Tiệm Phở Huỳnh th́ ở phía dưới, qua đồn cảnh sát quận Tân B́nh một đoạn, đối diện nhà thờ Nam, ngay đường Trương Tấn Bửu đổ ra.

    Ngay đêm tôi bị bắt, mấy tên bộ đội đă không giải tôi đi thẳng đường Vơ Di Nguy đến nhà làng là nơi tạm giam, mà giải tôi đi bộ trong hẻm, trổ ra đường Vơ Tánh, cách tiệm Phở Huỳnh không xa. Lúc đó trời đă khuya, nhưng vẫn c̣n một số khách đang ăn ở những bàn ăn bên ngoài tiệm. Khi thấy tôi bị c̣ng, bị trói giật cánh khuỷu, do mấy người bộ đội giải qua, có người huưt sáo. Khi đi qua, tôi nhận ra ra hai người quen, từng có lần uống cà phê ở quán Hồ Hải và đi chơi chợ tết với nhau. Cả hai đều sững sờ, ngạc nhiên khi thấy tôi… Thấy vậy, tôi vẫn giữ nét mặt thản nhiên, coi như không quen biết, để khỏi liên luỵ đến nhau.

    Hôm nay trở lại con đường xưa, qua tiệm Phở Huỳnh, tôi thấy khách khứa vẫn tấp nập, trong đó thấp thoáng có nhiều bộ đội. Nh́n sang bên kia đường, là đường Trương Tấn Bửu, nơi trước đây nổi tiếng với các quán nhậu rất đông khách sau giờ tan sở.

    Nhà thờ Nam vẫn c̣n đó, nhưng tôi biết, cùng với gót giầy xâm lăng của người cộng sản, tất cả nhà thờ, chùa chiền, trên lănh thổ Miền Nam đều bị bao vây, và tất cả những con chiên, phật tử ngoan đạo, cũng đang phải t́m mọi cách chống chọi quyết liệt với cộng sản để bảo vệ đức tin của ḿnh. Và tất cả những thảm kịch đó chỉ mới là bắt đầu của cả một đại bi kịch, Miền Nam phải gánh chịu.

    C̣n tiếp...

  5. #95
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi bước vào trong nhà của ba BL đúng 12 giờ trưa Thứ Bảy. Nh́n quang cảnh tiêu điều, đồ đạc sơ sài trong pḥng khách, tôi thầm xót xa cho gia đ́nh trong cuộc đổi đời. Gia đ́nh của BL trước 1975 thuộc loại khá giả

    . Nhưng kể từ sau 30 tháng 4, 1975, gia đ́nh BL cũng giống như tất cả những gia đ́nh khá giả trên lănh thổ Miền Nam đều bị khánh tận và trở thành kẻ thù của người cộng sản. Mọi đồ đạc trong nhà nếu không lọt vô tay cán bộ, bộ đội cộng sản, th́ cũng đều lần lượt ra chợ trời đi t́m chủ mới…

    Ba của BL là một người đàn ông tuổi ngoài 50, thân h́nh quắc thước, ánh mắt sắc bén, kiến thức uyên bác và nói chuyện rất hay. Sau khi rót nước trà mời tôi, ông hỏi ngay:

    - Nghe cháu nó nói, cậu định vượt biên bằng đường bộ?

    Tôi đáp:

    - Dạ thưa bác, hoàn cảnh của cháu quá nghèo, nên chỉ có cách vượt biên bằng đường bộ thôi.

    Ông mỉm cười:

    - Vượt biên đường bộ cũng có năm, bảy đường. Cậu định đi theo đường nào?

    Tôi thật thà thưa:

    - Dạ, cháu định vượt biên qua ngả Đông Hà, Quảng Trị, rồi sang Lào, Thái.

    Ông gật gù một hồi, rồi nói:

    - Chuyện vượt biên là chuyện vô cùng hệ trọng. Cậu đă tính như vậy, chắc chắn cậu đă suy nghĩ kỹ lắm rồi, nên tôi không dám nói ǵ thêm. Hoàn cảnh của tôi bây giờ, cũng rất khốn khó, nên chẳng giúp được cậu điều ǵ. Thôi th́ chỉ biết ḷng thành, chúc cậu lên đường gặp nhiều may mắn.

    Tôi xúc động:

    - Cháu cảm ơn bác. Thưa thực với bác, cháu phải chọn con đường đó v́ trước khi về hồi chánh, cháu đă từng đóng quân ngay ở vùng đó, nên cháu cũng biết sơ sơ đường xá từ Đông Hà sang Lào. Nay nghe bác nói vượt biên đường bộ cũng có năm bảy đường, cháu xin bác chỉ cho cháu những con đường khác…

    Ông im lặng kéo chiếc điếu cầy, hút một điếu thuốc lào, hăm bằng ngụm nước trà. Xong ông ngửa cổ, nhả khói trông thật ngon lành, rồi tiếp:

    - Nghe thằng con tôi nó nói nhiều về cậu nên tôi biết cậu gian truân, vất vả từ bé đến lớn. Nay trong hoàn cảnh của cậu, cậu phải lao vào cái chết để t́m cái sống. Cái hoàn cảnh của cậu không giống như chúng tôi. Chúng tôi nếu không vượt biên th́ cũng vẫn sống, dù không được tự do, sung sướng như trước, nhưng cũng không phải đến nỗi tù tội cho đến mọt gông như cậu. Cái thế của cậu đă vậy th́ không cần phải bàn căi ǵ nữa, phải vậy không nào?

    Tôi lễ phép:

    - Dạ. Bác dậy rất đúng.

    Ông nói tiếp:

    - Bây giờ cậu đă có ḷng hỏi, tôi biết mà không nói th́ có lỗi. V́ vậy nói ra có điều ǵ không vừa ư, cậu cứ bỏ qua, coi như chưa nghe tôi nói ǵ là được. Cậu định vượt biên đường bộ mà đi đường Đông Hà, Quảng Trị rồi sang Lào là thiên nan vạn nan. Chỉ nguyên cái đoạn đường từ Đông Hà đến biên giới là cũng nguy hiểm lắm, v́ cậu lạ nước, lạ cái. Rồi từ biên giới đi băng ngang nước Lào sang đến biên giới Lào Thái cũng chẳng có dễ dàng ǵ. Vẫn biết, cậu từng là bộ đội, trước đóng quân ở đó, nhưng cái biết của cậu là cái biết của người cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. C̣n bảo biết để có thể cắt rừng lội suối, trèo đèo, vượt núi, cả mấy trăm cây số đường rừng, th́ biết vậy chưa đủ. Theo tôi, cũng vượt biên đường bộ, tốn kém lại không nhiều, mà lại tận dụng được cái sở kiến của cậu, có hai con đường vượt biên khác, dễ cho cậu nhiều lắm…

    C̣n tiếp...

  6. #96
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Nói đến đây, ông nh́n tôi im lặng. Tôi cũng im lặng, nhưng trong ḷng rất sốt ruột, không biết hai con đường vượt biên mà ông định nói là con đường nào. Sốt ruột nhưng tôi không tiện thúc dục ông.

    Sau một lúc im lặng, ông tiếp:

    - Cậu sinh và lớn lên ở Miền Bắc, cậu hiểu thủy thổ, phong tục, tập quán của người Miền Bắc, tại sao cậu không vượt biên theo đường Lạng Sơn, hoặc Móng Cái?

    Tội giật ḿnh, quả thật đây là điều tôi không hề nghĩ tới từ xưa đến nay. Ba của BL lại tiếp:

    - Tôi nghe BL kể, ngay tháng 5 năm 1975, cậu đă dùng giấy tờ giả đi về Hà Nội, rồi từ Hà Nội cậu lại vô đây b́nh yên?

    - Dạ, thưa bác, đúng vậy.

    - Nếu vậy, tại sao cậu không dùng giấy tờ giả đi ra tận Lạng Sơn, hay Móng Cái, rồi ở đó t́m đường vượt biên qua biên giới Việt Trung?

    Tôi ngần ngại:

    - Dạ thưa bác, cháu sợ, Trung cộng cũng là cộng sản, nếu cháu vượt biên sang đó, họ sẽ bắt cháu trả lại cho tụi cộng sản Việt Nam.

    Ông lắc đầu:

    - Tôi th́ tôi lại nghĩ khác. Cậu phải hiểu, Trung cộng với Việt cộng tuy cũng là cộng sản, nhưng hiện tại không phải là chúng không có mâu thuẫn sinh tử. Tôi có thằng cháu họ, ở ngoài Bắc, nó cũng làm cỡ chính uỷ sư đoàn, nó vô thăm kể cho tôi nghe t́nh h́nh mâu thuẫn giữa Trung cộng và Việt cộng như nước với lửa đă kéo dài cả chục năm nay rồi, từ thời ông Nixon viếng thăm Bắc Kinh lận. Tôi c̣n nghe, từ đầu thập niên 1970, Trung cộng đă không chịu tiếp tế vũ khí và gạo cho Việt cộng. Chuyện đó chắc cậu cũng biết?

    - Dạ, chuyện đó cháu có nghe.

    Ông mỉm cười:

    - Tôi c̣n nghe thằng cháu nó nói, lúc đó để giữ cho ḷng dân khỏi hoang mang, cho mọi người tin tưởng là Trung cộng vẫn là hậu phương lớn của cộng sản Việt Nam, và t́nh hữu nghị “môi hở răng lạnh” giữa hai nước vẫn đời đời bền vững, Việt cộng đă dùng gạo của Việt Nam, đổ vô các bao có chữ Tàu và quốc huy của Trung cộng, rồi cho triển lăm khắp mọi nơi.

    Tôi ngạc nhiên:

    - Dạ chuyện đó cháu cũng nghe nói, nhưng v́ lúc đó cháu đă vô Nam rồi, nên không biết thực hư thế nào. Mà sao bác biết chuyện đó hay vậy?

    - Th́ cũng thằng cháu nó vô đây nó nói. Nó làm to ở ngoài Bắc nên nó biết những mâu thuẫn, những uẩn khúc bên trong cái “hữu nghị” của chúng. C̣n lính tráng bộ đội quèn như cậu th́ chỉ nghe nói, chứ đâu có biết thực hư ra làm sao. Trở lại cái chuyện vượt biên đường bộ của cậu, cậu thấy tôi nói vậy có đúng không? Giấy tờ giả th́ bảo BL nó lo cho đầy đủ đâu vào đấy. C̣n việc trà trộn, leo tàu, nhảy xe, cậu quá rành. Cậu cứ nghe tôi, đi tàu chợ từng đoạn, từng đoạn theo lối sâu đo, từ Sàig̣n cậu sẽ ra tận Hà Nội một cách dễ dàng. Sau đó, từ Hà Nội cậu đi Lạng Sơn, hay Móng Cái, cũng theo kiểu đi tàu chợ, v́ có đường xe lửa từ Hà Nội đi Lạng Sơn, nên rất dễ cho cậu. C̣n nếu cậu tính đi Móng Cái th́ đáp tàu chợ từ Hà Nội đi Hải Pḥng, rồi từ Hải Pḥng cậu đáp xe đ̣ đi Móng Cái. Tôi nghe người ta nói, cửa biên giới Việt Trung ở Móng Cái chỉ là một cái cầu bắc qua sông Kalong. Nếu cậu không đi qua cầu được th́ tại sao cậu không bơi qua sông Kalong? À mà cậu có biết bơi không nhỉ?

    - Dạ, cháu biết.

    Ông cười vui vẻ:

    - Nếu vậy th́ tốt quá. Chỉ sợ cậu không biết bơi, chứ đă biết bơi, th́ vượt biên bằng cách bơi qua sông Kalong đâu có ǵ khó.

    Nghe ông nói vậy, tự dưng tôi thấy mừng rỡ vô cùng. Thị xă Móng Cái là cửa khẩu của Việt Nam, bên kia là thị xă Đông Hưng của Trung cộng. Hai nước cách nhau con sông Kalong. Sông Kalong chạy dài theo hướng Tây Đông và là biên giới thiên nhiên giữa hai nước. Nếu tôi đặt chân đến Móng Cái an toàn, chỉ cần đợi đêm xuống, tôi đi dọc theo sông Móng Cái, thế nào tôi cũng t́m ra được đoạn an toàn, và bơi qua sông dễ dàng.

    Mừng quá, tôi vội nói:

    - Ư kiến của bác rất hay. Để cháu về bàn với hai đứa cháu…

    Ông ngạc nhiên:

    - Ủa, như vậy là cậu không có vượt biên một ḿnh à?

    Tôi thú thực:

    - Thưa bác, cháu vượt biên cùng với hai đứa cháu gọi bằng cậu.

    - Hai đứa ở trong Nam?

    - Dạ, chị cháu di cư năm 1954, nhưng cả hai đứa đều sanh ở trong Nam.

    Ông lắc đầu quầy quậy:

    - Như vậy th́ không được, không được. Vượt biên bằng đường bộ, đi cả ngàn cây số ở Miền Bắc, chỉ có người nào sinh ra và lớn lên ở Miền Bắc th́ mới dễ trà trộn và may ra thành công. Chứ c̣n người Miền Nam mà đi trên đất Bắc, bảo đảm, không sớm th́ muộn cũng sẽ bị lộ. Theo tôi, cậu chỉ có thể vượt biên qua một trong hai ngả Lạng Sơn hoặc Móng Cái, một ḿnh cậu mà thôi. Một ḿnh th́ may ra thành công. C̣n đi với hai cái đuôi đó, th́ chỉ có mang họa. Tốt nhất là đừng đi.

    Lời của ông nói rất chí lư. Tôi biết chắc chắn, nếu tôi để cho hai đứa cháu cùng đi với tôi ra đất Bắc, chuyến vượt biên của chúng tôi sẽ thất bại. Vả lại, tuy ông phân tích về mâu thuẫn giữa Trung cộng và Việt cộng, nghe rất hợp lư, nhưng ngay lúc đó, vào thời điểm 1978, tôi vẫn c̣n ngây thơ, không tin, Trung cộng sẽ chấp nhận và dung dưỡng cho những người Việt Nam vượt biên tỵ nạn cộng sản. Tôi không tin Trung cộng và Việt cộng sẽ coi nhau như tử thù. Tin như vậy, nhưng tôi không nói ra, sợ phật ư ông.

    Nh́n vẻ mặt của tôi, có lẽ ông đoán được phần nào những suy nghĩ của tôi. Ông nói:

    - Tôi nói là nói vậy thôi, c̣n quyết định đi với ai, đi đường nào là do cậu.

    Nói đến đó, ông đứng dậy, lấy từ trong tủ, một cái túi da, có dây cột ở đầu rất cẩn thận. Để chiếc túi da trên bàn, ông nó:

    - Trong chiếc túi này là hai chiếc địa bàn và 4 tấm bản đồ chi tiết toàn vùng Quảng Trị, Lào và Thái Lan. Tôi đă cẩn thận bọc plastic cả 4 tấm để pḥng mưa gió. Chuyện tiền bạc, cậu khỏi lo. Gọi là một chút giúp cậu. Có điều, tôi nghĩ cậu không nên cầm những thứ này về trong lúc này. Lỡ có chuyện ǵ, chúng bắt được là chết. Thôi th́ cậu cứ để đây tôi giữ. Cậu cho tôi địa chỉ bà chị của cậu, tôi sẽ bảo thằng BL hay con KO nó mang đến tận nơi cho cậu. Như vậy an toàn hơn. Cậu thấy thế nào?

    Thú thực, lúc đó, thấy chiếc túi, trong đó có bản đồ và hai chiếc địa bàn, tôi rất mừng, chỉ muốn cầm nó trong tay cho chắc ăn. Nhưng thấy lời của ông nói rất hữu lư, cộng với h́nh ảnh đám vệ binh, quản giáo hiện đang lảng vảng đi lại, ăn chơi, dọc đường Vơ Tánh, nên tôi đồng ư:

    - Cảm ơn bác đă giúp cháu rất tận t́nh. Bác cho cháu xin tờ giấy, cháu ghi địa chỉ nhà bà chị, ở ngay cư xá Chu Mạnh Trinh, cách đây không xa…


    C̣n tiếp...

  7. #97
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sau khi ghi địa chỉ của bà chị, tôi đứng dậy chào ông. Ông bắt tay tôi rất chặt, và nói:

    - Tôi t́nh thực, biết ǵ nói nấy. Nghe không nghe là tùy cậu. Có điều… có điều…

    Thấy ông nói đến đó, vẻ ngần ngừ, như e ngại chuyện ǵ, tôi lắc lắc tay ông, tha thiết nói:

    - Bác thấy cháu có điều ǵ, bác cứ nói đi, đừng có ngại ngùng ǵ. Cháu sẵn sàng nghe bác nói.

    Ông thở dài, bàn tay phải vẫn nắm tay tôi, bàn tay trái ông đặt lên vai tôi, rồi tiếp lời:

    - Có điều… cậu phải cẩn thận lắm v́ tôi thấy, gương mặt của cậu lúc này vẫn c̣n u ám báo điềm nhật hạn, nguyệt hạn của cậu vẫn c̣n nguy hiểm và long đong nhiều lắm… Nhưng v́ trung vận và hậu vận của cậu th́ khá, không đến nỗi nào, nên nhật hạn, nguyệt hạn của cậu dù có nguy hiểm mấy đi nữa, cậu cũng tai qua nạn khỏi…

    Nói đến đó, ông xúc động, kéo tôi vô sát người của ông, rồi đập đập bàn tay của ông vào lưng tôi. Miệng ông nói mấy tiếng ngay bên tai, nhưng tôi nghe không rơ. Tôi chào ông một lần nữa, rồi chia tay. Khi đó là khoảng hai giờ chiều Thứ Bảy.

    Bước ra khỏi nhà ông, tôi bâng khuâng nghĩ đến những gợi ư của ông về con đường vượt biên qua thị xă Móng Cái, Lạng Sơn, rồi những lo ngại của ông về “nhật hạn, nguyệt hạn” của tôi… Tôi không thể ngờ được, tất cả những gợi ư và những lo ngại của ông hôm đó đều trở thành những bước đi định mệnh trên con đường vượt biên của tôi; và “nhật hạn”, cái hạn trong ngày mà ông lo ngại, đă trở thành sự thực hiểm nguy đang chờ đợi tôi trong khoảng cách không đầy 500 thước, ngay trước mắt, trên đường Vơ Tánh, nơi tôi đang đi đến trong tâm trạng bâng khuâng, phập phồng và lo ngại…

    ***

    Ngay khi bước ra khỏi nhà của ba BL, nh́n về phía đường Vơ Tánh bên tay trái, nơi tôi sẽ đi tới, tôi đă thấy ở góc đường, ngay cạnh cột đèn, một toán bộ đội khoảng 5, 7 tên đang đứng tṛ chuyện. Nh́n vội về phía tay phải, tôi thấy có 3 tên bộ đội đang đi tới. Tuy c̣n cách tôi khoảng 5, 6 căn nhà, nhưng tôi thấy, cả ba tên đă nh́n thấy tôi.

    Trong một thoáng suy nghĩ, tôi đă tính quay trở vô nhà. Nhưng tôi lại nghĩ rất nhanh, trong t́nh thế đó, nếu bây giờ tôi bước vô nhà trở lại, ba tên bộ đội đi tới trông thấy, chúng sẽ nghi ngờ, và như thế, tôi sẽ làm cho gia đ́nh của ba BL bị liên luỵ.

    V́ vậy, tôi chỉ c̣n cách giả bộ thản nhiên đi thẳng về phía đường Vơ Tánh. Như vậy là lúc này, cả phía trước lẫn phía sau tôi đều có bộ đội, trong khi con đường đó, chỉ có một bên là nhà dân, c̣n bên kia là hàng rào chạy dài tít tắp…

    Càng tới gần ngă ba, tôi càng thấy hồi hộp. H́nh như linh tính báo cho tôi biết, sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. Khi đến gần khoảng chục thước, tôi thoáng nhận ra, trong số những tên bộ đội đang đứng tṛ chuyện, có hai tên vẻ mặt quen quen.

    Thoạt đầu, tôi không nhận rơ được hai tên đó là ai, nhưng tôi biết chắc, nếu tôi thấy chúng quen quen, chắc chắn chúng phải là những tên vệ binh từng canh tù tại Quân Lao G̣ Vấp hoặc tại trại tù cải tạo ở Kàtum. Tới gần hơn, đột nhiên tôi lạnh người khi nhận ra, hai tên vệ binh này chính là hai tên trong số chục tên vệ binh đă đánh hội đồng tôi tại nhà ăn Quân Lao G̣ Vấp, khi tôi đang bị tù cách đó khoảng hơn nửa năm.

    Dĩ nhiên, lúc này, những tên vệ binh quản giáo ở Kàtum, Quân Lao G̣ Vấp, cũng như pḥng quân pháp, chúng đều biết tôi đă vượt ngục ở Kàtum và đang bị truy nă. Bây giờ “oan gia” gặp nhau trong ngơ hẹp như thế này, sẽ vô cùng nguy hiểm cho tôi

    C̣n tiếp...

  8. #98
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Ngay khi nhận ra mấy tên vệ binh, tôi quá hoảng hốt, nhưng không c̣n cách nào khác. Quay trở lại th́ không xong v́ mấy tên bộ đội ở phía sau đang đi tới. Hơn nữa, tụi vệ binh trước mặt đă nh́n thấy tôi. Quay trở lại chỉ khiến cho chúng thêm nghi ngờ mà thôi.

    Mà khoảng cách giữa tôi và chúng lại quá gần. Tôi không thể nào đi sát hàng rào bên kia đường, v́ đi như vậy, chúng càng thêm nghi ngờ. C̣n đi ở giữa đường th́ khoảng cách giữa tôi và mấy tên vệ binh cũng chỉ có khoảng 4 thước là tối đa. Với khoảng cách đó, hai tên vệ binh sẽ nhận ra tôi dễ dàng. Thôi th́ tôi chỉ c̣n biết trong ḷng cầu nguyện cho chúng đừng nhận ra tôi, và bên ngoài, cố gắng giữ vẻ mặt thật thản nhiên khi đi tới….

    Khi đi ngang đám vệ binh, tôi đă cố gắng không liếc nh́n bọn chúng, nhưng không hiểu sao, tôi không thể làm được điều ḿnh muốn. Ngay khi quẹo trái, tôi liếc nhanh đám vệ binh. Trong một tích tắc ngắn ngủi, tôi thấy một tên vệ binh cũng nh́n tôi. Bắt gặp ánh mắt của tôi, ánh mắt của hắn đang dửng dưng, bỗng dưng biến đổi. Thoáng chốc, qua ánh mắt và vẻ mặt của hắn, tôi nhận ra ngay có cái ǵ đó không b́nh thường.

    Có lẽ hắn đă nhận ra tôi?! Tôi tự hỏi và đoán, chắc đúng như vậy. Trong trí năo tôi, tôi thấy tôi phải hành động ngay, phải chạy trốn lập tức, nếu không tôi sẽ bị bắt lại. Nhưng trong hoàn cảnh của tôi lúc đó, tôi đâu có thể làm ǵ hơn.

    V́ vậy tôi vẫn cố giữ vẻ mặt thản nhiên, cố giữ thái độ ung dung khi đi qua đám vệ binh, rồi b́nh tĩnh rẽ trái, tiến về phía đồn cảnh sát quận Tân B́nh.

    Đi được khoảng vài thước, tôi nghe có tiếng căi cọ ầm ĩ của mấy tên vệ binh, rồi có tiếng chân người rảo bước theo tôi… Tôi giật ḿnh nghĩ ngay, có lẽ tên vệ binh đó đă nhận ra tôi, hoặc đă nghi ngờ tôi, và bọn chúng đang đi theo tôi…

    Để xác định sự nghi ngờ của ḿnh, tôi giả vờ đứng lại định băng qua đường Vơ Tánh, để khẽ ngoái đầu về phía bên tay phải giả vờ xem chừng xe cộ, nhưng kỳ thực là xem sự nghi ngờ của ḿnh có đúng hay không.

    Quả nhiên tôi thấy mấy tên vệ binh đang đi theo, trong đó tên vệ binh nhận ra tôi lúc năy, hùng hổ đi đầu. Ngay khi tôi ngoái đầu lại, lập tức ánh mắt của tôi đụng vô ánh mắt của tên vệ binh này…

    Tên vệ binh này thấy vậy liền la lớn, gọi đúng tên tôi, “Đúng nó rồi! Thằng Chí trốn trại đó! Bắt lấy nó!” Tiếng la chưa dứt, tên đó đă lao thẳng về phía tôi. Mấy tên vệ binh khác cũng vội vă ḥ hét chạy theo sau…

    Tôi kinh hoàng, rụng rời tay chân, vội vàng quẳng luôn đôi dép da, bỏ chạy thục mạng… Đằng sau mấy tên vệ binh hăm hở đuổi theo, miệng la hét ầm ĩ cả khu phố,

    “Bắt lấy nó! Bắt lấy nó! Bắt tên tù cải tạo trốn trại!”…

    V́ lúc đó, xe cộ chạy như mắc cửi trên đường Vơ Tánh, tôi không thể nào băng qua đường nên phải chạy dọc theo đường Vơ Tánh bên phía Phở Huỳnh. V́ chạy bán sống bán chết, lại chạy chân trần, nên tôi chạy nhanh lắm.

    May mắn cho tôi là khi đó, tôi biết chắc, mấy tên vệ binh không hề có súng, nên tôi yên tâm chạy thục mạng, bất kể tiếng ḥ hét ầm ĩ phía sau. Chạy được vài chục thước, tôi thấy ngay trước mặt một tên công an áo vàng từ trong đồn cảnh sát quận Tân B́nh nhào ra. Có lẽ đang gác cổng, nghe tiếng ḥ hét, nên hắn chạy ra v́ ṭ ṃ hơn là để đối phó. V́ vậy khi thấy tôi, cặp mắt của hắn vẫn nhớn nhác không hiểu tôi là ai, chuyện ǵ đang xảy ra, nên không có phản ứng rơ rệt.

    Trông thấy tên công an đeo súng ngắn ở hông, tôi hoảng hồn nhận ra, nếu tôi tiếp tục chạy về phía hắn, tôi sẽ bị hắn bắt, hoặc hắn sẽ rút súng bắn tôi không chết cũng bị thương…

    Nghĩ vâỵ, tôi liền không chạy tới nữa, mà vội vàng liều mạng chạy băng ngang đường Vơ Tánh, giữa lúc xe cộ qua lại như mắc cửi. Chưa qua được nửa đường, tôi đă nghe có tiếng súng nổ “đoàng”. Tuy giật ḿnh v́ tiếng súng bất ngờ, nhưng tôi đoán ngay, đó chỉ là tiếng súng bắn chỉ thiên của tên công an.

    V́ đường lúc đó tấp nập xe cộ, người đi lại đông đúc, giữa ban ngày như thế này, chắc chắn tên công ăn không thể nào chĩa súng, bắn thẳng tôi, nếu khoảng cách giữa tôi và hắn quá xa. V́ thế, mặc cho súng nổ, tôi vẫn tiếp tục chạy.

    C̣n tiếp...

  9. #99
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Ngay khi sang đến bên kia đường, chạy lại cắm đầu cắm cổ chạy về phía nhà thờ Nam.

    Nhưng vừa chạy được khoảng hơn chục thước, tôi thấy ngay đường rày xe lửa chạy cắt ngang đường Vơ Tánh. Lập tức tôi rẽ phải. Lúc đó, tôi chỉ biết chạy làm sao cho khuất mắt tụi vệ binh và công an. V́ tôi biết, nếu tôi cứ tiếp tục chạy dọc theo đường Vơ Tánh trong khi tụi vệ binh, công an vừa đuổi theo sau vừa hô hoán, mà dọc đường Vơ Tánh lúc đó không thiếu ǵ bộ đội công an đang đi lại, th́ trước sau ǵ tôi sẽ bị chúng bắt lại.

    V́ vậy, thấy có chỗ quẹo phải, tôi vội vàng quẹo ngay. Ngay khi quẹo phải, tôi nghĩ ngay, tôi không thể chạy dọc theo đường rày xe lửa về hướng Trương Minh Giảng. Chạy như vậy rất nguy hiểm v́ dọc theo đường rày, rất khó quẹo phải, quẹo trái, hay chạy vào nhà dân. C̣n nếu cứ chạy thẳng theo đường rày, chỉ vài phút sau, tụi vệ binh, công an chạy tới, nh́n theo đường rày, chúng sẽ thấy tôi dễ dàng. Khi đó, chắc chắn chúng sẽ không ngần ngại ǵ mà không nă súng vào lưng tôi.

    Nghĩ vậy, vừa quẹo phải được chục bước, thấy ở bên tay trái, có chiếc cổng của một gia đ́nh mở toang, tôi vội chạy ào vô trong. Ngay khi chạy qua cổng, tôi thấy cả gia đ́nh khoảng chục người đang ngồi ăn cơm ở ngoài sân. Phần v́ kinh hoàng, sợ hăi, phần tôi biết lúc đó, tôi không thể có đủ th́ giờ để tŕnh bầy ngọn ngành câu chuyện với mọi người trong gia đ́nh, nên tôi chẳng hề chào hỏi một ai, để mặc mọi người ngạc nhiên, trợn mắt ngó, tôi cứ thế chạy thẳng ngay vào trong nhà, rồi đứng trong nhà thở dốc từng hồi…

    Từ trong nhà, tôi nghe ngoài đường có tiếng tụi vệ binh đang ḥ hét, tiếng c̣i thổi ré lên từng hồi, tiếng người huyên náo, rồi tiếng chân người chạy rầm rập. Tôi quưnh quá, nghĩ nếu tôi cứ ở trong nhà thế này, tụi vệ binh công an ào đến bao vây khu phố, rồi nhào vô từng nhà khám xét, th́ làm sao tôi có thể chạy thoát. Nhưng trong lúc này, tôi cũng không thể nào chạy ra ngoài, v́ ngoài kia, vệ binh, bộ đội, công an đang xúm vô truy lùng tôi…

    Ngó chung quanh t́m chỗ ẩn nấp, tôi thấy đó là nhà xây, sàn lát gạch men, trần đổ bê tông, nhà nọ chung tường với nhà kia. Tuy nhà có nhiều pḥng, chạy dài, nhưng chỉ có một cửa vô duy nhất ở phía đằng trước. Ai đă vô trong nhà mà muốn ra th́ chỉ có một đường duy nhất là ra phiá cửa trước mà thôi.

    Lạ một điều, từ khi tôi chạy vô trong nhà đă được tới 5 phút, nhưng không hề có một ai, từ ngoài sân bước vô hỏi tôi. Lúc tôi chạy ào qua sân, cả chục người đang ngồi ăn cơm, trong đó có hai, ba người đă nh́n thấy tôi và đều rất ngạc nhiên.

    Vậy mà bây giờ, tôi là một người lạ mặt, tự tiện chạy vô nhà của họ, lại ở trong nhà suốt mấy phút đồng hồ, nhưng không một ai chạy vô thắc mắc, hỏi han?…

    Lúc đó miệng tôi khô khốc, ngực nóng ran, cả người đầm đ́a mồ hôi, nên rất khát nước. Nh́n thấy trên bàn có chiếc b́nh bằng thuỷ tinh, trong có nước trong suốt, bên cạnh có mấy chiếc ly, tôi thèm quá, nhưng ngần ngừ không dám tự tiện lấy uống. Ngay lúc đó, tôi nghe có tiếng chân người. Nh́n ra, tôi thấy một người đàn ông, tuổi khoảng trên dưới 40, râu quai nón, tóc bờm xờm, bước vô.

    Tôi c̣n đang lúng túng, chưa biết nói năng thế nào, th́ người đàn ông hỏi ngay, giọng rất nghiêm:

    - Anh là ai? Chậy vô nhà tôi làm ǵ?

    Tôi luống cuống nói vội nói vàng một hơi: ” Thưa tôi là tù cải tạo vượt ngục, đang đi đường th́ bị tụi bộ đội nó phát hiện, đuổi bắt, nên vội chạy vô đây, xin anh cho ẩn tạm trong này rồi tôi đi ngay.”

    Nghe tôi nói, người đàn ông tin ngay. Anh nh́n tôi với vẻ thiện cảm:

    - Vậy anh là người tụi nó đang đuổi bắt ngoài kia đó hả?

    Tôi gật đầu: “Dạ đúng!”

    Ngay lúc đó, một thiếu phụ, tuổi ngoài 30, bước vô. Chị nh́n tôi một thoáng rồi quay qua người đàn ông, hỏi giọng lo lắng:

    - Có chuyện ǵ không anh?

    Người đàn ông nh́n tôi, miệng cười cười: “Có chuyện người ta mới vô nhờ ḿnh, không chuyện người ta vô làm chi.”

    Chị nh́n tôi thắc mắc:

    - Mà chuyện ǵ mới được?

    Tôi định trả lời chị, th́ người đàn ông đă nói: “Anh này là tù cải tạo trốn trại, bị chúng nó nhận ra, nên chúng đuổi bắt…”

    Nghe vậy, chị hoảng hốt: “Trời ơi, như vậy th́ làm sao bây giờ? Anh ở trong này, lỡ chúng nó ập vô khám nhà th́ làm sao…”

    Người đàn ông vẫn b́nh tĩnh, nét mặt tỉnh queo: “Dọc đường này có cả trăm nhà dân, chúng biết nhà ai chứa anh ấy mà chúng vô. Bộ em tính đuổi anh ấy ra ngoài cho chúng nó bắt sao…”

    Người đàn bà lúng túng:

    - Không, em đâu có ư đó. Em tính…

    - Em th́ tính cái ǵ mà tính. Đi ra gọi chị Ba vô đây.

    Người đàn bà bối rối, định nói ǵ, lại thôi, rồi chị vội vă chạy ra ngoài. Không đầy phút sau, một người đàn bà tuổi khoảng 50, mái tóc đă điểm bạc, bước vô. Nh́n tôi một thoáng, chị hỏi: “Chuyện ǵ vậy, T.?”

    Người đàn ông tên T. nhắc lại câu nói lúc năy: “Anh này tù cải tạo, trốn trại, đi đường bị chúng nó nhận ra, đuổi bắt, nên anh chạy vô đây nhờ ḿnh…”

    Nghe chưa dứt câu, chị Ba quay sang tôi nói ngay: “Tù cải tạo trốn trại hả? Vậy anh đi theo tôi…”

    Nói xong, chị đi thẳng vô nhà trong và đi rất nhanh. Tôi nh́n anh T., thấy anh gật đầu, tôi liền vội vàng đi theo chị Ba. Đi hết pḥng khách, đi qua một hành lang nhỏ, mà phía bên phải là một pḥng đóng kín, rồi đến nhà bếp.

    Bước vào nhà bếp, tôi thấy tất cả kín bưng, trần th́ ám khói, nền nhà bằng xi măng tróc lở tùm lum, chứ không có lót gạch men như ở những pḥng ngoài. Trên nền bếp là củi, than, mùn cưa, nằm ngổn ngang. Tôi c̣n đang lúng túng, không biết ḿnh phải ẩn náu ở đâu trong căn bếp nhỏ bé này, th́ chị Ba đă bước vô sát bức tường bếp ám khói ở tận trong cùng căn nhà. Chị đưa tay kéo tấm vải đầy khói sang bên, để lộ ra một cách cửa gỗ nhỏ đen ś, chiều ngang khoảng 80 phân, chiều cao khoảng thước hai.

    Chị kéo chốt cửa sang bên rồi đẩy mạnh. Cánh cửa mở tung, một luồng gió từ bên ngoài thổi vô cuốn theo bụi bặm, tro than, nhưng tôi thấy mát rượi và sung sướng vô cùng. Trước cặp mắt ngạc nhiên và vui mừng của tôi, chị đặt bàn tay của chị lên vai của tôi rồi th́ thầm:

    - Cậu đă vô đây nhờ vả, chúng tôi sẵn sàng giúp cậu. Nhưng nếu để cậu ở trong nhà, lỡ chúng vô nhà lục soát, bắt được cậu là chết cả nhà. Bây giờ cậu cứ theo lối này đi thẳng về phía tay phải khoảng nửa cây số là tới một con đường ṃn. Tới đó cậu rẽ phải rồi cứ thế đi thẳng là ra tới đường Trương Minh Giảng, ngay gần cổng xe lửa. Thôi, cậu đi đi. Chúc cậu may mắn…

    C̣n tiếp...

  10. #100
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Vừa mừng vừa xúc động, tôi chỉ kịp bệu bạo nói được hai tiếng “Cảm ơn” rồi vội khom ḿnh tính chui qua chiếc cửa nhỏ. Chưa kịp chui qua, bỗng dưng chị cầm tay tôi kéo lại:

    - Khoan đă… Cậu đi mà chân không giầy không dép ǵ thế này, chúng trông thấy là chúng nghi ngờ bắt liền cho coi.

    Tôi chui trở lại, bẽn lẽn, chưa kịp nói ǵ, th́ chị Ba đă quay sang nói với chị T.:

    - Mày vô lấy đôi dép của chồng mày nhanh lên…

    Chị T. vội vă chạy đi. Thoáng chốc, chị đă quay lại đưa cho tôi đôi dép da đă cũ của chồng chị. Xỏ chân vô đôi dép, tôi thấy nó vừa như in. Chưa kịp cảm ơn chị T. th́ chị Ba đă dục:

    - Thôi cậu đi đi…

    Vâng lời chị, tôi định bước đi th́ chị T. đă dúi vào tay tôi một vật ǵ không rơ, rồi chị nói nhỏ, nhưng tôi nghe rất rơ: “Cậu cầm lấy, lỡ khi cần!…” Tôi xúc động nh́n chị T. muốn nói mà không nói nên lời. Trong một thoáng vội vă, tôi nh́n chị Ba như muốn ghi nhớ măi măi trong tâm trí ḿnh h́nh ảnh của những con người tuy không hề quen biết, nhưng sao tận t́nh đùm bọc, giúp đỡ tôi trong lúc hoạn nạn… Tự dưng tôi ứa nước mắt, tất cả mọi h́nh ảnh đều nḥa đi trong mắt tôi, tôi thấy nghẹn ngào xúc động không nói nên lời. Chị Ba đẩy vội tôi về phía cửa và nói, giọng của chị cũng xúc động:

    - Thôi… cậu đi… bằng an…

    Tôi cố gắng nói, giọng nghẹn ngào:

    - Em… cảm ơn… các chị…

    Nói xong, tôi vội quay đi, nhưng vẫn kịp thấy chị T. quay người vào phía trong, úp mặt vào hai bàn tay…

    Tôi bồi hồi xúc động, chân bước thấp bước cao, đi dọc theo con hẻm hẹp bê ngang khoảng 80 phân, nằm giữa hai bức tường cao, trên mặt hẻm đầy gạch, vữa, lá cây bao phủ cả chục năm trời. Đúng ra, nói đây là con hẻm cũng không đúng, v́ xưa nay, không hề có ai qua lại con hẻm này.

    Nh́n lên, tôi chỉ thấy hai bức tường gạch kín mít, không có một cửa sổ nào, và cũng chẳng thấy có chiếc cửa nào lạ lùng như chiếc cửa của nhà chị Ba. Âu đó cũng là sự may mắn, run rủi khiến tôi chạy ngay vào căn nhà của chị. Nếu tôi chạy vô một căn nhà khác, dù được mọi người trong gia đ́nh tận t́nh giúp đỡ, chưa chắc ǵ tôi đă chạy thoát ra ngoài bằng con hẻm hiếm hoi và đặc biệt này. Và như vậy, biết đâu giờ này tôi đă chẳng bị mấy tên vệ binh bắt lại?

    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 16-05-2012, 04:42 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 04-04-2012, 06:55 AM
  3. Nữ cận vệ đồng trinh của Gaddafi
    By Vinh Phan in forum Thế Giới Đó Đây
    Replies: 0
    Last Post: 28-05-2011, 05:18 AM
  4. Một Chữ T́nh - Hồ Biểu Chánh
    By Camlydalat in forum Thơ Văn Sưu Tầm
    Replies: 0
    Last Post: 16-12-2010, 01:52 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2010, 07:42 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •