Chúng tôi đi như vậy được khoảng 15 phút, th́ tới một ngă ba. Nh́n sang bên trái, tôi thấy cách ngă ba không xa có một con hẻm bên tay trái.
Tôi bồn chồn, tính chạy, nhưng thấy vị trí của ḿnh ở phía trước cả T, H và tên Vân, nếu chạy, tôi sẽ bị tên Vân chặn lại ngay. Đang dùng dằng chưa biết tính sao th́ bỗng nhiên tên Long quẹo vô tay phải.
Bước theo tên Long, tôi thấy một con đường lớn, thẳng tắp hiện ra trước mắt. Tên Long dơ tay chỉ thẳng về phía trước và nói:
- Lao Thừa Phủ đó!….
Tôi giật ḿnh nh́n. Quả nhiên ở phía cuối đường, cách khoảng vài trăm thước, tôi thấy hai cánh cổng lớn của nhà giam. Hai bên đường, lác đác có nhiều bóng công an, bộ đội đi lại. Và ngay phía bên phải có một quán nước.
Chợt nghĩ ra một kế, tôi vội vàng dừng bước, tay ôm bụng, quặn gập người rồi ho lấy ho để. T, H và tên Vân thấy vậy liền đứng lại. Long quay lại nh́n tôi, gằn giọng:
- Anh này lại muốn dở quẻ phải không?
Tôi vẫn tiếp tục ho. Long quát to:
- Anh có đi không th́ bảo?!
Tôi thều thào:
- Cán bộ cho tôi uống chút nước. Tôi rát cổ quá…
Long bực tức, văng tục:
- Mẹ… Ăn uống ǵ ở đây? Đi cố lên, vào trong “đó” th́ uống! Sắp đến nơi rồi c̣n ǵ.
Tôi liều mạng, vứt ngay chiếc ba lô xuống đất, tiếp tục gập người lại mà ho. Tên Vân có vẻ thương hại, đứng nh́n tôi một lúc rồi nói với tên Long:
- Thôi cho họ ghé vô quán uống nước đi…
Tên Long quát giọng dứt khoát:
- Mẹ… không ăn uống ǵ ở đây hết. Giao tù rồi, tao c̣n phải đi…
Tên Vân bỗng dưng cũng trở nên ương bướng không kém. Y gằn giọng:
- Mẹ… máy đi đâu cứ đi. Tao bảo cho chúng nó vô quán uống nước là vô uống, nghe chưa!
Tên Long gầm lên:
- Mẹ… thằng “Nùng con”. Mày muốn chơi cha tao hả?!
Vân chưa kịp trả lời th́ ngay lúc đó, từ bên kia đường có tiếng gọi lớn:
- Ê, Long, Long!…
Long quay lại, rồi reo to:
- X (tôi không nhớ tên) phải không? Sao mày lại ở đây?
Nói chưa dứt câu, Long chạy băng qua bên kia đường. Hai tên Long và X ôm chầm lấy nhau rồi nhảy tưng tưng, rất vui vẻ. Sau đó, Long quay về phía chúng tôi nói lớn với Vân:
- Vân, mày cho họ vô quán uống nước. Tao nói chuyện với bạn tao một lúc rồi đi…
Vân gật đầu không nói ǵ, chỉ vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi ghé vô quán nước ngay bên đường. Tôi thở phào nhẹ nhơm.
Thật đúng là ơn trên phù hộ, tôi không những được ghé vô quán uống nước, mà c̣n may mắn đẩy được tên Long công an…. cách xa tôi hơn hai chục thước. Bây giờ chỉ c̣n có tên Vân, tôi sẽ bất ngờ loại bỏ hắn trước khi chạy trốn.
Điều này đối với tôi không khó. Tôi biết, thông thường, những quán nước ở Huế đều bán nước trà xanh. Tôi tính, khi vô quán uống nước, tôi sẽ gọi mấy chén nước trà xanh nóng bỏng. Sau đó, tôi giả vờ lễ phép, bưng một chén cho tên Vân, rồi xuất kỳ bất ư, hắt chén trà nóng vô mặt y, trước khi tôi bỏ chạy….
C̣n tiếp...
Bookmarks