Page 17 of 32 FirstFirst ... 713141516171819202127 ... LastLast
Results 161 to 170 of 312

Thread: Bàn về nền Đệ Nhất Cộng Hoà

  1. #161
    chichchoe
    Khách
    Như trên đă viết, Tổng thống Diệm bị chi phối mạnh mẽ bởi t́nh nghĩa gia đ́nh thân thuộc, chữ Lễ đối với ông là một điều quan trọng, không thể thiếu. Tiếc rằng chữ Lễ trong tinh thần Nho giáo tuy tạo được sự thể thống về phương tiện quốc gia, song thực tại của xă hội giữa thế kỷ 20 đă làm cho chữ Lễ của Tổng thống trở nên những h́nh thức phù du và làm cho ông lạc lơng và càng cô đơn xa lạ trong thế kỷ mà nấc thang giá trị cũ chỉ c̣n như một áng mây chiều.
    Một bọn nịnh thần lại luôn luôn bám vào chữ Lễ cũ của ông Diệm để che đậy những manh tâm... Chữ Lễ với giá trị cao cả của nó trong t́nh nghĩa của nếp sống Đông phương lại trở thành chiếc gậy thần của một số “phù thủy”, họ xúm nhau lại suy tôn và thần thánh hóa Ngô tổng thống... Ông Tổng thống càng thêm lạc lơng và chữ Lễ biến thành vùng ảo tưởng bao bọc lấy ông
    C̣n bao cảnh hèn hạ tuyệt vời khác như ông Đ cúi đầu tháo dây giày cho cậu Luyện, ông L kia ăn dở chén măng cua ăn thừa của Đức Cha một cách hoan hỉ. Lỗi lầm tai hại của chế độ Ngô Đ́nh Diệm chính là ở điểm đă mặc nhiên chấp nhận những cái hèn hạ như vậy của cộng sự viên qua cái bản chất hèn của con người họ. Mà ở những con người ấy lại tiêu biểu cho quốc gia ở một ngành này hay ở một địa phương khác.
    Khiêm không có một chức vụ, một vai tṛ nào, ấy thế mà ở ngoài ai nghe thấy Khiêm cũng ngán. Khiêm chỉ là thứ cáo mượn oai hùm. Dưới chế độ Ngô Đ́nh Diệm không thiếu những kẻ cáo mượn oai hùm như Khiêm.
    Nhưng bọn họ có khả năng tạo nên sự nghẹt thở trong các khối quần chúng, reo rắc thêm hoang mang trong dân gian, đi đến đâu chúng cũng nhân danh ông này, ông nọ để lấy le và để lường gạt cũng có...
    Bất cứ một chế độ nào muốn vững vàng, muốn dân chúng tín nhiệm th́ phải sáng suốt trừ ngay những thành phần cáo mượn oai hùm, nhất là chúng con cáo đó lại là bà con anh em của người cầm quyền th́ sự tác hại của nó đối với chế độ không phải là nhỏ.

  2. #162
    chichchoe
    Khách
    Tại Huế, cố đô của những lăng tẩm chùa chiền, ngày lễ Phật đản mỗi năm đều như đại hoa đăng. Đồng bào Phật giáo ở đây chiếm đại đa số. Huế từ bao nhiêu năm vẫn là một h́nh ảnh của Thuận Hóa, của Phú Xuân, của tiếng chuông Thiên Mụ và ấp ủ trong chiếc nôi ru bằng từng hồi kinh chùa Báo Quốc, Diệu Đế, Từ Đàm. Cho nên, lễ Phật đản là một dịp thiêng liêng trọng đại. Trước ngày lễ, từ nhà đến chùa chiền đă tấp nập và cờ xí rợp trời. Phật kỳ tung bay nơi nơi. Mọi năm vẫn như thế.
    Bỗng dưng chỉ v́ một cái công điện, Huế bắt đầu đổi thay và chuyển ḿnh. Ngọn lửa nào đó gặp cơn gió lớn bắt đầu bốc cao.

    Hậu quả
    Vụ cấm treo cờ Phật giáo chỉ là nguyên nhân gần tạo nên cuộc biến động 1963. Giả thử không có vụ Phật giáo th́ cũng có một vụ khác. Tuy nhiên vụ Phật giáo lại trầm trọng quá và hậu quả của nó thực ghê gớm và kéo dài măi măi đến sau này. Về vụ Phật giáo nếu xét theo khía cạnh chính trị th́ chính quyền Ngô Đ́nh Diệm đă mắc phải một lỗi lầm lớn. Nếu cắt nghĩa theo sự an bài của định mệnh (nếu cho là có định mệnh th́ vụ Phật giáo quả là một “định mệnh” đối với Tổng thống và chế độ Ngô Đ́nh Diệm.
    Ngay khi được h́nh thành chế độ Ngô Đ́nh Diệm đă có sẵn cái mầm của sự tan ră... chế độ Ngô Đ́nh Diệm cáo chung vào ngày 1-11-1963 nhưng nó đă có khởi điểm của sự cáo chung ấy từ nhiều năm trước.

  3. #163
    chichchoe
    Khách
    Chương 7 Chế độ Ngô Đ́nh Diệm và người Mỹ
    Sau vụ biến cố đẫm máu tại Đài Phát thanh Huế bốn ngày, ông Nhu đă cho nổ một trái bom làm rung động giới ngoại giao Mỹ, khi ông Nhu tuyên bố với phái viên tờ Washington Post “Cho đến lúc này Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa không thấy cần thiết một số cố vấn quân sự quá lớn, cho nên Việt Nam Cộng Ḥa có thể yêu cầu Chính phủ Mỹ cho rút một nửa số cố vấn quân sự Mỹ, tức là chỉ nên duy tŕ bảy, tám ngàn là đủ” (Washington Post 12-5-1963). Cũng vào thời gian này ông Nhu nói với giáo sư Bửu Hội “Đă đến lúc ḿnh phải xét lại sự viện trợ và hợp tác của Mỹ. Anh có thể giúp tôi t́m sự ủng hộ thân hữu của Pháp và các quốc gia Bắc Phi. Trong t́nh thế hiện nay chúng ta phải đi đến một modus vivendi thỏa ước với Bắc Việt”. Sáng chủ nhật hôm ấy ông Nhu cũng lặp lại câu nói như vậy với một vài cộng sự viên thân cận. Nhưng ai nấy đều cho rằng con đường mà ông Nhu sắp đi tới rất nguy hiểm. Nhưng ông Nhu vẫn chủ quan cho rằng kế hoạch ấp chiến lược và đường lối ngoại giao mới qua trục Paris và Á phi sẽ tạo cho miền Nam đủ tư thế chấp thuận thỏa ước với miền Bắc. Nhưng ông Nhu quên rằng với 16 ngàn cố vấn Mỹ và mỗi ngày Mỹ phải chi trên một triệu dollars cho cuộc chiến tại Việt Nam (1963) th́ không dễ ǵ Mỹ có thể để cho ông Nhu tự do hành động khác với những đường lối của họ.

    Mộng ước hiệp thương hai Miền Nam Bắc
    Trước năm 1961 Ngoại trưởng Pháp Couve de Murvíle sau cuộc tiếp xúc với ông Nhu tại Paris (1961) đă phê b́nh ông “Ngô Đ́nh Nhu là một người có nhiều ảo tưởng”. Ông Murville cũng như bác sĩ Trần Kim Tuyến cho rằng phê b́nh như vậy cũng có phần đúng. Theo ông Tuyến “ông Nhu là một chính khách có suy tư về chính trị, có khám phá, có sáng tạo trên b́nh diện chiến lược. Nhưng thực tại t́nh h́nh chính trị miền Nam chính nó đă làm cho suy nghĩ của ông Nhu trở nên ảo tưởng”. Một buổi sáng trời trong xanh, ông Nhu mỉm cười mô tả một cách đầy thi vị với ông Tuyến: “Buổi sáng Việt Nam màu trời pha lê, toa thấy chiến tranh phi lư quá hỉ. Bọn nó (tức Mỹ) như con hổ bị thương, chúng sẽ cho dollars để Phật giáo phá moa... Nhưng chế độ này th́ phải tồn tại”.
    Khi ông Nhu toan tính bắt tay với miền Bắc Việt Nam th́ trước hết ông đă gặp phản ứng hết sức bất lợi cho kế hoạch riêng của ông... Phản ứng đó xuất phát ngay từ tập thể Thiên Chúa giáo và nhất là một số người khối dân di cư.
    Một số trong khối người đó từng hậu thuẫn vô giá cho chế độ Ngô Đ́nh Diệm, những ngày đầu 1954-1955. Tuy toan tính của ông Nhu không mấy ai biết nhưng hẳn nhiên không thể qua mắt được các đức Giám mục Thiên Chúa giáo. Đức cha Lê Hữu Từ có thể là người được biết quá thông suốt về những toan tính của ông Nhu. Điều này cha Jean (một Linh mục người Pháp lúc đó đang sống tại Sài G̣n) đă có nhiều cơ hội được am tường một cách tương đối rành rẽ. Sau cuộc biểu t́nh dữ dội của Phật giáo ngày 17-7, phản ứng của Mỹ hoàn toàn bất lợi cho chính quyền Ngô Đ́nh Diệm. Đài VOA thông tin và b́nh luận một cách có thiện cảm hay đúng hơn là đă gián tiếp ca ngợi cuộc đấu tranh của Phật giáo. Cha Jean được mời vào dinh gặp ông Nhu. Cuộc gặp gỡ kéo dài trong hai tiếng đồng hồ. Ông Nhu đă đề cập về cuộc xuống đường của Phật giáo ngày 17, ông nói: “Tôi có nhiều bằng chứng là hiện nay Cộng sản đă thao túng Phật giáo. Rất nhiều cán bộ Cộng sản cải trang vào đó với tư cách Phật tử hay các nhà sư”.
    Cha Jean chỉ lắng nghe mà không đáp. Ông Nhu với thái độ giận dữ: “Tôn giáo là tôn giáo, quốc gia là quốc gia. Tổng thống không thể nào nhượng bộ họ được nữa. Đă đến lúc Chính phủ phải có biện pháp mạnh. Nếu Chính phủ hạ lệnh th́ chỉ trong ṿng một ngày, quân đội và cảnh sát có thể dẹp tan phong trào tranh đấu này”.
    Cha Jean đáp: “Thưa ông Cố vấn, đây là vấn đề nguy hiểm và rất tế nhị... vấn đề Phật giáo theo tôi biết đă có tầm mức quôc tế. Ông Cố vấn có thể nào t́m được cách giải quyết tốt đẹp hơn là đàn áp không”.
    Ông Nhu lừ mắt nh́n cha Jean, ông lắc đầu: “Đến nay th́ không c̣n cách nào giải quyết tốt đẹp nữa. Hiện các tướng lănh và sĩ quan cao cấp đang bất măn với Phật giáo, họ đang thúc xúi Tổng thống hạ lệnh cho họ được phép dẹp cho yên”.
    Cha Jean không c̣n biết nói ǵ hơn. Ông Nhu lại tiếp tục: “Tôi hiểu, nhiều kẻ đang âm mưu gây rối miền Nam... Chính phủ không thể tha thứ bất cứ một cuộc nổi loạn nào”.
    Bất chợt ông Nhu hỏi cha Jean: “Phía Hoa kiều Chợ Lớn cha thấy thái độ chung của họ như thê nào”.
    Cha Jean đáp “Hoa kiều tại Việt Nam như ông Cố vấn đă rơ, họ chỉ biết làm ăn buôn bán”.
    Ông Nhu nói: “Cha có thể giúp tôi làm một việc riêng?”.
    Cha Jean đáp: “Tôi sẵn sàng nếu thấy có khả năng”.
    Ông Nhu ngần ngại rồi đi thẳng vào câu chuyện: “Cha có thể giúp tôi một việc quan trọng này ngoài cha, Tổng thống không muôn ủy thác cho một ai”.
    Ông Nhu lại yên lặng hút thuốc lá lâu hàng 5, 7 phút. Đoạn ông nói: “Cha sang Đài Loan giúp Chính phủ được không”.
    Cha Jean chưa trả lời, ông Nhu nói tiếp: “Cha có đủ uy tín nói chuyện với Chính phủ Đài Bắc, làm sáng tỏ cho họ rơ là Việt Nam Cộng Ḥa không bao giờ chủ trương và kỳ thị tôn giáo. Cuộc tranh đấu của Phật giáo đang bị lợi dụng”.
    Cha Jean đáp: “Thưa ông Cố vấn, tôi nghĩ việc này ông Cố vấn nên tiếp xúc thẳng với Đại sứ Đài Bắc hoặc nếu không ông Cố vấn có thể ủy thác cho ông Bộ trưởng Ngoại giao”.
    Sự từ chối khéo của cha Jean làm ông Nhu mất b́nh tĩnh: “Bộ trưởng Ngoại giao ấy à? Ông ta không làm được cái chi hết. C̣n ông đại sứ Đài Bắc, cũng đang bị dư luận đầu độc. Tôi muốn cha sang Đài Loan nói cho Chính phủ Tưởng Giới Thạch biết rơ sự thực và cha nói giùm Chính phủ Đài Bắc phải chấm dứt ngay chiến dịch báo chí ở Đài Loan hiện đang xuyên tạc Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa và họ đang cổ vũ cho cuộc tranh đấu của Cộng sản duới chiêu bài tôn giáo”.
    Cha Jean nói: “Xin ông Cố vấn cho tôi tŕnh bày ư kiến. Theo tôi, có thể nói Cộng sản len lỏi vào hàng ngũ tranh đấu của Phật giáo nhưng tôi tin rằng cuộc tranh đấu này vẫn có tính tôn giáo đấy chứ. Tôi không tin Thượng tọa Thích Tâm Châu hay ông Mai là Cộng sản. Đại sứ của ông Tưởng Giới Thạch cũng đă nói với tôi như thế. Xin ông Cố vấn thông cảm cho sự khó khăn của tôi, tôi xin không thể nói ǵ khác hơn là như vậy”.
    Ông Nhu hỏi: “Ngay cha cũng tin vào dư luận là Tổng thống sẽ thương thuyết với Bắc Việt”.
    Cha Jean đáp: “Đó là điều làm tôi ngạc nhiên”.
    Cha lại hỏi “Chắc chắn ông Cố vấn có theo dơi hoạt động của “Ủy ban Ḥa b́nh phục hưng miền Nam” (Comité pour la Paix et la Rénovation du Sud Việt Nam).”
    Ông Nhu “à” một tiếng khá lớn lắc đầu với thái độ khinh miệt “Tôi biết tổ chức ấy là một con số không, do một số người Pháp đỡ đầu. Trần văn Hữu chắc cha biết rơ?”
    Cha Jean đáp “Tôi có gặp ông ấy một vài lần”.
    Ông Nhu bỗng cao hứng nói một hơi thật dài. Đến nay cha Jean chỉ c̣n nhớ lại một số nét chính đại cương: “Trần văn Hữu hiện nay đang được nhóm Paul Devinat Bolaert, Pignon đỡ đầu, hắn đ̣i biết ǵ không? Hắn đ̣i phải lật đổ Chánh phủ này, nghĩa là xóa bỏ chế độ này, sau đó tổ chức một chánh phủ liên hiệp, có Mặt trận Giải phóng tham gia và miền Nam sẽ trung lập”.
    Cha Jean lại hỏi: “Thưa ông Cố vấn nghĩ như thế nào về đề nghị của ông Hữu?”.
    Ông Nhu đáp: “Đó là một đề nghị trẻ con, tôi không quan tâm, nếu có nói chuyện trung lập th́ chỉ nói với Bắc Việt thôi chứ Mặt trận Giải phóng chỉ là một tổ chức phiến loạn”.
    Cha Jean nhân cơ hội này lại hỏi “Thưa ông cố vấn, ông có nghĩ đến vấn đề nói chuyện với Bắc Việt không?”.
    Ông Nhu mỉm cười: “Đó là vấn đề chính mà hôm nay tôi cần gặp cha và nhờ cha giúp tôi”.

    Bắt tay với Cộng sản chỉ là chiến thuật trả đũa Hoa Kỳ
    Qua cuộc tiếp xúc với ông Nhu, cha Jean nhận thấy ông Nhu đang trải qua cơn dao động với một thái độ quyết liệt. Về vấn đề bắt tay với Bắc Việt, ông Nhu tỏ ra hết sức dè dặt. Ông vẫn không tin tưởng vào thế trung lập mà liên hiệp với Bắc Việt lại càng không thể có. Ông Nhu nhắc đi nhắc lại với cha Jean: “Cha đă hiểu biết nhiều về Cộng sản.. Chắc cũng biết rơ là Tổng thống ghét Cộng sản như thế nào”. Sau đó ông rất dè dặt tâm sự: “Trong t́nh thế này Hoa Kỳ cứ gây khó khăn măi cho Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa tôi phải lựa chọn”. Ư ông Nhu muốn nói là ông phải lựa chọn một thế đứng mới làm điều kiện trả đũa áp lực của Hoa Kỳ. Cha Jean cũng nhận thấy chưa bao giờ ông Nhu lại tỏ vẻ tức giận Hoa Kỳ như vậy. Trong cuộc gặp gỡ hôm ấy, ông Nhu muốn nhờ Cha Jean qua Đài Loan rồi trở về Paris. Về việc qua Đài Loan ông Nhu cho biết ông rnuốn nhờ cha Jean nói với nhà cầm quyền Đài Loan biết rằng, Tổng thống Diệm vẫn giữ vững lập trường chống Cộng không có vấn đề liên hiệp, tuy nhiên ông Nhu nhấn mạnh “Tuy nhiên nếu quốc gia chống Cộng như Trung Hoa Dân Quốc [1] không giúp đỡ tích cực Việt Nam Cộng Ḥa và không làm cách nào cho Mỹ bớt gây rối Miền Nam th́ buộc ḷng Việt Nam Cộng Ḥa phải chọn lựa, nghĩa là sẽ có chuyện ngưng bắn và thiết lập quan hệ ngoại giao b́nh thường với Bắc Việt”.
    Điểm sau cùng mà ông Nhu nhấn mạnh “Chánh phủ Việt Nam Cộng Ḥa hoàn toàn ủng hộ Trung Hoa Dân quốc và chính v́ thế mà Hoa kiều tại Việt Nam Cộng Ḥa đă hưởng mọi ân huệ. Nếu t́nh thế thay đổi nghĩa là khi Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa buộc ḷng phải bắt tay với Cộng sản Bắc Việt th́ lúc ấy Hoa kiều không c̣n được hưởng ân huệ như vậy và các tổ chức ch́m nổi của Chính phủ Đài Loan tại miền Nam Việt Nam cũng sẽ khó khăn rồi tự nó tan ră”.

  4. #164
    chichchoe
    Khách
    Trước năm 1960, các cha thừa sai Pháp (MPE) từng tỏ ra bị lạnh nhạt bởi chính quyền Ngô Đ́nh Diệm, nhưng sau năm 1960 thái độ của ông Diệm đă thay đổi. Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm trở lại ưu ái các cha thừa sai Paris, đặc biệt những cha hoạt động tại Cao nguyên th́ Tổng thống mỗi ngày càng thêm tín nhiệm và kính phục. Đó cũng là tia sáng soi đường cho quan hệ thân thiện với Pháp. Một trí thức cỡ như Ngô Đ́nh Nhu tất nhiên dễ dàng thông cảm với Pháp hơn. Cái văn minh cơ khí của Mỹ có tiền dollars viện trợ dù to tát như thế nào cũng khó ḷng đè bẹp được cái tinh hoa văn học Pháp, đă tiêm nhiễm sâu xa trong con người trí thức như Ngô Đ́nh Nhu.
    Đó cũng là điều dễ hiểu khi ông Nhu giơ bàn tay tiếp nhận người bạn Pháp. Đó cũng là lư do dễ hiểu tại sao những năm 1960-1961 chính quyền Ngô Đ́nh Diệm cho mở hàng loạt các ṭa Đại sứ tại các quốc gia Á Phi thuộc ảnh hưởng của Pháp. Trong một bài báo nhan đề “La Paix manquée en” của kư giả Georges Chaffard (Express số 990) nhận định rằng trong cuộc gặp gỡ. Couve de Murville - Ngô Đ́nh Nhu (1961) đă không đạt được kết quả v́ ông Nhu tự ái. Couve de Murville lại tỏ ra lạnh nhạt. Chaffard viết: “Ông Couve de Murville tin rằng bởi thế nào chuyến sang Pháp lần này ông Nhu cũng ve văn Pháp, nhưng ông Couve de Murville đă thất vọng v́ trong suốt bữa tiệc ông Nhu chỉ đề cao chính sách của anh em ông, ca ngợi khu trù mật và tự hào về chế độ Ngô Đ́nh Diệm đang mạnh”. Vẫn theo Chaffard th́ ông Etienne Manach linh cảm rằng ông Nhu sang Pháp không phải chỉ để nói những lời “suông” như vậy ông Etienne Manach lại bố trí một cuộc hội đàm Ngô Đ́nh Nhu với Couve de Murville khi ông Nhu từ Rabat (Maroc) trên đường ghé về qua Ba lê. Cuộc hội đàm không đi đến đâu... nhưng đó là cái mốc lớn mở đầu cho giai đoạn mới mà Đại sứ Lalouette đóng một vai tṛ quan trọng. Đại sứ Lalouette đă hiểu rơ sự rạn nứt trong mối t́nh đồng minh Mỹ-Diệm. Sự mâu thuẫn giữa Việt-Mỹ ngày càng gia tăng và ông Nhu đă hơn một lần gián tiếp ngỏ ư cho Đại sứ Lalouette hay rằng đă đến lúc Pháp-Việt phải cải thiện quan hệ bang giao và người Pháp có thể đóng một vai tṛ quan trọng tại bán đảo Đông Dương. Đại sứ Lalouette trở thành người bạn thân của cả Tổng thống Diệm lẫn ông Ngô Đ́nh Nhu. Lalouette đóng vai tṛ biện hộ cho chế độ Ngô Đ́nh Diệm trước thái độ nghi ngờ của tướng De Gaulle - v́ De Gaulle vẫn chưa quên bài học đau đớn 1954-1955, một mặt bị Mỹ đá khỏi Việt Nam một mặt chính quyền Ngô Đ́nh Diệm tẩy chay Pháp. Theo Georges Chaffard nhận định th́ theo ông Lalouette anh em ông Diệm quá nhiều tự ái dù anh em ông ta muốn ve văn Pháp đến mức nào đi chăng nữa, anh em ôngDiệm cũng không nói thẳng ra được. Dần dần, tướng De Gaulle ngả theo chiều hướng thuyết phục của Đại sứ Lalouette.
    Nghĩa là: Với sự mâu thuẫn Việt-Mỹ, khi mà ông Nhu muốn t́m một thế đứng mới, th́ đây là một cơ hội tốt nhất để Pháp nhảy vào Đông Dương, đóng vai tṛ mới.

  5. #165
    chichchoe
    Khách
    Tưởng cũng nên ghi lại một biến cố ngoại giao đáng cho Hoa Kỳ lo ngại. Tháng 2-1963, một phái đoàn dân biểu của chính quyền Ngô Đ́nh Diệm chính thức qua viếng thăm Pháp quốc do ông Trương Vĩnh Lễ hướng dẫn, gồm có các dân biểu Nguyễn Hữu Chỉnh, Hà Như Chi, Nguyễn Quốc Hưng, Trần văn Thọ. Phái đoàn dân biểu Việt Nam Cộng Ḥa được đón tiếp một cách khác thường, Tổng thống De Gaulle đă tiếp phái đoàn tại điện Elyssée và cuộc hội kiến kéo dài 35 phút. Báo chí Pháp trong ngày 14-2-1963 đă nhận định về cuộc hội kiến này. Tờ Le Monde cũng như France Soi coi đây là một biến cố lớn, một khúc quanh quan trọng trong cuộc bang giao Việt-Pháp. Ngày 15-2, Thủ tướng Pompidou cùng với Ngoại trưởng Couve de Murville đă thảo luận rất lâu với phái đoàn dân biểu Việt Nam Cộng Ḥa với sự tham gia gần như đủ mặt giới danh thương và kỹ nghệ Pháp. Người hoan hỉ nhất trong dịp này là Đại sứ Lalouette. Ông Đại sứ đă thành công trong chặng đầu... Từ đó trở đi, Đại sứ Lalouette trở thành một Đại sứ quan trọng sau Đại sứ Hoa Kỳ tại Sài G̣n. Phản ứng của Hoa Kỳ như thế nào? Dĩ nhiên Hoa Kỳ không thể công khai phản đối mối t́nh Việt-Pháp nhưng Hoa Thịnh Đốn bắt đầu phản công lại.
    Đại tá Lansdale Fishel người đă từng ủng hộ hết ḷng Tổng thống Diệm trong thời gian 1954-1955 th́ 1963 lại là người tích cực vận động lật đổ chế độ Ngô Đ́nh Diệm, Fishel từng lưu ngụ tại miền Nam Việt Nam và đă từng cộng tác với chính quyền Ngô Đ́nh Diệm th́ 1963 ông lại chủ trương phải lật đổ ngay Ngô Đ́nh Diệm dù phải dùng biện pháp sắt kể cả việc thanh toán cá nhân Tổng thống Diệm.
    Chính Hoa Kỳ đă đẩy ông Nhu vào thế chân tường
    Kể từ khi Trung Hoa Dân quốc thiết lập một số đài kiểm thanh tại Nam Việt Nam (chẳng hạn Đài Kiểm thính Phú Bài Huế) th́ hiệu năng t́nh báo gia tăng mạnh mẽ. Điều đáng kể những đài kiểm thính này đều đặt dưới quyền kiểm soát trực tiếp của Sở nghiên cứu chính trị. Nhân viên Trung Hoa Dân quốc tự coi như nhân viên của sở nghiên cứu chính trị Nam Việt Nam. Không những đài kiểm soát được toàn bộ các làn sóng điện của Bắc Việt, Lào mà c̣n bao trùm cả miền Hoa Nam. Tuy nhiên có một điều Hoa Kỳ không vừa ư là kết quả khai thác của đài kiểm thính đă không được chuyển giao cho Hoa Kỳ. Măi sau này, khi cuộc chiến bộc phát mạnh, Hoa Kỳ mới thiết lập một Trung tâm Kiểm thính khác (1962) gần Bộ Tổng tham mưu để họ sử dụng riêng trong phạm vi cơ quan MACV [2].
    Qua vụ Đài Kiểm thính ta cũng thấy rơ một phần nào bản chất viện trợ của Mỹ tại xứ này. Rồi vụ Đài Phát thanh Sài G̣n nữa. Khoảng đầu năm 1960 Tổng thống Diệm muốn gia tăng hiệu năng vô tuyến truyền thanh th́ đài Sài G̣n lại quá yếu. Ngân sách không cho phép phát triển theo ư muốn, để đương đầu với hiệu năng quá lớn mạnh của Đài phát thanh Hà Nội. Tất nhiên là phải yêu cầu Hoa Kỳ viện trợ. Song người Mỹ chỉ đồng ư viện trợ máy móc tối tân cùng với chuyên viên điều khiển của họ. Tổng thống Diệm cho rằng đây là một tṛ chơi nguy hiểm. Ông Nhu cũng lo ngại v́ nếu máy móc đặt trong tay chuyên viên Hoa Kỳ th́ nếu có một biến cố lớn xảy ra, Hoa Kỳ có thể chơi xấu và phá đám bằng khả năng kỹ thuật của họ. Phía Nam Việt Nam có đề nghị Hoa Kỳ huấn luyện chuyên viên của ḿnh và chỉ cần viện trợ máy móc cũng quá đủ. Đề nghị này không được Hoa Kỳ chấp thuận, cuối cùng Tổng thống Diệm cũng bỏ qua không nhắc nhở đến nữa.

  6. #166
    chichchoe
    Khách

    Lời b́nh của Chichchoe.

    Chỉ đọc sơ tới đây là Chichchoe thấy bên nào cũng có đúng ( Mỹ và Ông Nhu) nhưng điều Chích thấy là ông Nhu phạm một sai lầm nghiêm trọng là quan hệ với Trung Hoa trong lĩnh vực t́nh báo, truyền tin, máy móc quân sự.
    Thoả hiệp với CS ư?. Vô cùng nguy hiểm.
    Các bác có thể tham khảo thêm sách của sử gia Trần Gia Phụng, đại khái là : Mỹ chỉ biết quyền lợi Mỹ chứ vấn đề Phật giáo hay đối lập chính trị VN Mỹ không lưu tâm.

  7. #167
    chichchoe
    Khách
    Theo ông Nhu (thường thổ lộ ư kiến với bác sĩ Trần Kim Tuyến cũng như một số cộng sự viên thân cận) th́ chiến tranh sẽ phải sớm chấm dứt. Một là dốc toàn lực để đè bẹp Cộng sản. Nếu hai bên c̣n nghiêng ngửa và chiến tranh có chiều hướng kéo dài th́ phải t́m cách chấm dứt bằng giải pháp chính trị. Ông Nhu tin tưởng ấp chiến lược là một căn bản và một ưu thế cho giải pháp chính trị để chấm dứt chiến tranh. Khi khả năng quốc pḥng và chiến tranh phải tùy thuộc vào viên trợ Mỹ th́ sự mất mát chủ quyền là một điều khó có thể tránh khỏi. Theo Lương Khải Minh cũng như những nhân vật trọng yếu gần Tổng thống Diệm th́ vấn đề chủ quyền quốc gia đối với Tổng thống Diệm là vấn đề số 1. Chủ quyền quốc gia gắn liền với tính tự ái quá cao của ông Tổng thống. Bằng chứng là năm 1961, 1962 các cố vấn quân sự Mỹ khuyến cáo chính quyền Ngô Đ́nh Diệm băi bỏ ngành hiến binh.
    Bằng chứng là năm 1961, 1962 các cố vấn quân sự Mỹ khuyến cáo chính quyền Ngô Đ́nh Diệm băi bỏ ngành hiến binh. Lúc đầu Tổng thống Diệm có vẻ thuận ư qua lời tŕnh bày của Bộ trưởng Nguyễn Đ́nh Thuần. Ông Thuần cũng chỉ tŕnh theo đề nghị của cố vấn quân sự Mỹ. Tổng thống Diệm có một điểm do dự là hiện ngành hiến binh, đang phục vụ đắc lực, ông Tổng thống vẫn tin tưởng vào hiến binh v́ cho rằng hiến binh “làm việc đúng đắn rành luật pháp”. Nhưng sau đó Tổng thống Diệm cho xếp lại và vẫn duy tŕ ngạch hiến binh. Tổng thống Diệm bảo ông Thuần: “Cứ thư thả, không có ǵ thay đổi hết, họ (tức Hoa Kỳ) nói sao ḿnh làm vậy th́ c̣n ǵ là thể thống quốc gia”. Sự thực lúc đầu Tổng thống Diệm cũng nghiêng theo lời tŕnh bày của ông Thuần nhưng bỗng hầm hầm nổi giận khi ông Thuần cho biết, cố vấn quân sự Mỹ muốn băi bỏ ngành hiến binh chỉ v́ quân đội Hoa Kỳ không có ngành này (MP đảm trách mọi việc). Cố vấn quân sự Mỹ cho rằng đă có quân cảnh rồi th́ hiến binh không cần thiết và sẽ có riêng loại quân cảnh hiếnbinh. Cố vấn Mỹ cho biết, nếu không băi bỏ ngành hiến binh th́ Hoa Kỳ không thể dành một ngân khoản viện trợ cho một ngành không cần thiết như vậy. Tổng thống Diệm coi đây là một áp lực và vô t́nh đă xúc phạm đến tự ái của một vị Tổng thống cai trị dân theo quan niệm “thiên mệnh”. Do đó mà ngành hiến binh bao nhiêu lần có tin đồn băi bỏ rồi rút cuộc vẫn được duy tŕ cho đến ngày sau đảo chính 1-11-1963.
    Trên đây là một vài sự kiện trong bao nhiêu sự kiện khác và đó cũng là một nguyên nhân đẩy ông Nhu vào một sự lựa chọn mới.

    Không thể làm tay sai một cách trơ trẽn
    Mâu thuẫn Việt-Mỹ càng trầm trọng khi chiến cuộc mỗi lúc càng gia tăng. Trước hết Việt-Mỹ đă xung khắc ngay từ buổi đầu của cuộc hôn nhân. Nói đúng hơn, miền Nam Việt nam trở thành một phận gái hẩm hiu do cảnh ngộ của lịch sử mà phải ép duyên gán nợ cho một anh chồng trọc phú. Xin trở lại vụ đài phát thanh để dễ dàng sáng tỏ tính chất xung khắc qua cuộc hôn nhân miễn cưỡng này. Tổng thống Diệm khao khát có được một đài phát thanh tối tân và hiệu năng của nó có thể tương đương với đài Hà Nội, trước hết v́ đ̣i hỏi phải có một chiến lược chính trị trường kỳ tại Bắc Việt với hiệu năng lớn mạnh của đài Sài G̣n th́ chính quyền miền Nam mới để dành một chương tŕnh đặc biệt hướng về toàn thể miền Bắc và xa hơn nữa là Lào và Bắc Thái Lan là nơi có hàng ngàn Việt kiều cư ngụ. Đài Sài G̣n không đủ khả năng hoạt động trong một khu vực rộng lớn như vậy. Chính quyền miền Nam đành bó tay v́ Hoa Kỳ từ chối lời yêu cầu tối tân hóa đài Sài G̣n. Trong khi đó th́ Hoa Kỳ sẵn sàng viện trợ cho Nam Việt Nam một đài tiếp vận địa phương (mà ngân khoản tổn phí có thể gấp đôi ngân khoản tối tân hóa đài Sài G̣n).
    Tại sao có vụ mâu thuẫn kỳ cục như vậy? Điều giản dị là Hoa Kỳ muốn độc quyền truyền thanh “tiếng nói chống Cộng” của họ qua bức màn sắt Hoa Kỳ không muốn miền Nam được quyền “chia sẻ”... Cho đến lúc bấy giờ đài Sài G̣n vẫn không có ǵ khả quan hơn xưa. Điều mà trước năm 1963 Tổng thống Diệm ao ước có một chương tŕnh phát thanh đặc biệt hướng về miền Bắc (với một hiệu năng tối đa) th́ đă có (1964-1970) nhưng chương tŕnh ấy lại nằm trong hệ thống đài VOF (Voice of Freedom) tuy đài đặt ngay tại Sài G̣n và do nhân viên người Việt đảm trách nhưng thực chất của nó là của Hoa Kỳ qua miệng người Việt.
    Tóm lại Hoa Kỳ quan niệm Đài Phát thanh Sài G̣n chỉ có một nhiệm vụ thông tin tuyên truyền trong lănh thổ miền Nam c̣n miền Bắc đă có Hoa Kỳ lo liệu (trước hết là Đài VOA sau là Đài VOF). Trí thức Ngô Đ́nh Nhu thúc thủ trong một thực tại viện trợ như vậy th́ chỉ c̣n con đường là cam phận làm tay sai một cách thiếu thông minh và trơ trẽn. Ông Nhu lựa chọn một thế đứng mới tức là lựa chọn một con đường giải thoát khỏi ông chủ keo kiệt. Tiếc thay con đường đó lại đem đến sự giải thoát vĩnh viễn cho ba anh em ông Nhu. Nói ra những mâu thuẫn Việt Nam Cộng Ḥa và Mỹ th́ nhiều lắm. Mâu thuẫn về quan điểm lập trường... mâu thuẫn về chiến thuật, chiến lược. v.v... Khi ông Nhu trở lại thân thiện với Pháp, th́ chỉ là một chiến thuật tạo thế chân vạc và cũng là điều kiện dọa Hoa Kỳ “nếu anh bắt bí tôi quá tôi bỏ anh...”
    “Tôi sẽ không cô đơn. De Gaulle đă sẵn sàng”. Một khi De Gaulle thân thiện với miền Nam th́ lẽ dĩ nhiên Sihanouk sẽ không theo đuổi chính sách thù nghịch với miền Nam nữa và đó cũng là con đường đưa đến thỏa hiệp với miền Bắc. Trước sau cái gút của vấn đề chỉ là Pháp. CIA không khi nào để cho miền Nam một mặt sống v́ viện trợ Mỹ, một mặt lại đưa tay nắm bàn tay De Gaulle (vẫn bị coi như kẻ thù của Mỹ) CIA không e ngại những toan tính của ông Nhu trong việc t́m một thế thỏa hiệp với Cộng sản Bắc Việt nhưng CIA coi việc miền Nam thân thiện với Pháp là một biến cố nguy hiểm và phải đập vỡ từ trong trứng nước.

  8. #168
    chichchoe
    Khách
    Cái thế của kẻ khó ăn đong
    Riêng những công tác t́nh báo tại miền Bắc (phần đầu đă nói sơ qua) th́ Hoa Kỳ và chính quyền miền Nam đă bất đồng sâu xa. Chính quyền miền Nam muốn chú trọng về t́nh báo chiến lược, Hoa Kỳ ngược lại chỉ chấp thuận những hoạt động có tính cách t́nh báo chiến thuật. Phương tiện hoạt động của Sở nghiên cứu lúc đầu đều tùy thuộc vào khả năng viện trợ của Mỹ. Mà Mỹ viện trợ cho từng điệp vụ và những vụ này phải là những công tác phối hợp tay đôi (Việt và Mỹ). Năm 1957, chính quyền miền Nam rất muốn thực hiện một kế hoạch t́nh báo chiến lược tại miền Bắc, trước hết nhằm vào các vùng thượng du (Móng Cái, Đầm Hà, Tiên Yên, Lai Châu, Ḥa B́nh) sau là hai miền Bùi Chu, Phát Diệm. Nếu kế hoạch này được thực hiện với phương tiện dồi dào th́ sẽ tiến đến sự thành lập một Mặt trận giải phóng miền Bắc làm động cơ phát động du kích chiến đấu chống Cộng từ mỗi cục bộ địa phương nhằm đến toàn bộ miền Bắc.
    Muốn được như thế đ̣i hỏi một ngân khoản quá lớn lao và một sự đài thọ liên tục và dồi dào. Cuối cùng kế hoạch ấy chỉ c̣n là mộng ảo và Hoa Kỳ chỉ thỏa thuận tài trợ cho những điệp vụ phối hợp có tính trắc nghiệm khả năng t́nh báo (cả miền Bắc lẫn miền Nam). Những điệp vụ phối hợp đó chỉ nhằm thả người ra miền Bắc với nhiệm vụ thâu lượm tin tức, gây rối phá hoại như phá hoại đường xe lửa, ném lựu đạn, đặt chất nổ, nghĩa là hoàn toàn có tính cách chiến thuật giai đoạn. Chống Cộng mà lại chống ngay trong vùng Cộng sản (Bắc Việt) th́ như thế quả thật là ngây ngô lố bịch v́ không khác ǵ kẻ cho ăn đong giữa khi đói kém, khốn nỗi miền Nam lại vào thế của kẻ khó ăn đong mà Hoa Kỳ th́ nắm hầu bao rất chặt.
    Đại cương sự bất đồng giữa Hoa Kỳ và miền Nam Việt Nam là như vậy.

    Chính quyền Ngô Đ́nh Diệm - Sihanouk và Mỹ
    Trong khi Hoa Kỳ t́m cách loại bỏ ảnh hưởng của Pháp tại miền Nam th́ ngược lại họ vẫn củng cố Sihanouk mặc dầu ai cũng biết Sihanouk chỉ là con cờ của Pháp phải duy tŕ bằng bất cứ giá nào tại Đông Dương.
    Năm 1956 ông Ngô Đ́nh Nhu qua Campuchia cùng với chủ trương ve văn Sihanouk. Lúc ấy Hoa Kỳ chưa phải là thế lực đáng kể tại bán đảo Đông Dương. Và Hoa Kỳ tán trợ đường lối ve văn Sihanouk của ông Nhu. Theo bác sĩ Trần Kim Tuyến th́ ông Nhu được Sihanouk đón tiếp một cách trọng thể. Tuy không có nghi lễ chính thức nhưng ông Sihanouk đă dành cho ông Nhu một ngoại lệ, nghĩa là tiếp ông như một quốc trưởng. Sau đó Sihanouk chính thức được mời qua thăm Việt Nam Cộng Ḥa và dịp này Sihanouk được đón tiếp hết sức trọng thể. Cuộc hội đàm Sihanouk-Ngô Đ́nh Nhu được coi là rất tốt đẹp. Nhưng Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm vốn là người không khéo léo trong sự giao tế qua h́nh thức nghi lễ nên theo bác sĩ Tuyến, trong cuộc gặp gỡ Sihanouk, Tổng thống Diệm vẫn giữ vẻ mặt trang nghiêm đạo mạo... Do đó mà thiếu sự thân mật cởi mở cần phải có đối với một người khôn khéo và có tài “diễn xuất” như Sihanouk.
    Kết quả là khi trở về nước Sihanouk lại tiếp tục chính sách ve văn Cộng sản và bất thân thiện với miền Nam. Cũng từ đó Việt Nam Cộng Ḥa và Campuchia giữ miếng nhau. Theo bác sĩ Tuyến, ông Nhu chủ trương “phải triệt hạ cho bằng được Sihanouk”. Khi ông Nhu chủ trương như vậy th́ Hoa Kỳ tiếp tục ve văn Sihanouk. Một xa lộ thênh thang nối liền Campuchia với Sihanoukvilie được Mỹ thực hiện để làm quà dâng cho ông vua xứ chùa tháp. Rồi một bệnh viện lớn cũng được Hoa Kỳ xây cất tại Campuchia. Nhưng Sihanouk vẫn tiếp tục chính sách riêng của ông ta và tiếp tục công kích Mỹ. Xa lộ Nam Vang biệt thự Sihanouk do Mỹ viện trợ khánh thành chưa được bao lâu th́ Trung cộng lại nhảy vào viện trợ cho Campuchia và dựng lên cả một hệ thống cột điện chạy dài trên xa lộ của Mỹ. Bệnh viện tại Nonpênh do Mỹ xây cất th́ lại do Liên Xô viện trợ máy móc cùng các đồ trang bị thuốc men với một số bác sĩ Nga. Dù ve văn, Mỹ vẫn bị Sihanouk đá bay khỏi Campuchia.
    Tuy vậy, Mỹ vẫn cố gắng t́m mọi cơ hội ve văn Campuchia và đồng thời ngăn chặn không cho miền Nam phá Sihanouk. Hậu quả là Mỹ vẫn “tay trắng” tại Campuchia. Nhưng Mỹ muốn tách biệt miền Nam với Campuchia. Chúng tôi kể lại đây một câu chuyện mưu sát Sihanouk do miền Nam chủ động, nhưng Mỹ lại chịu tai bay vạ gió và nồng độ chống Mỹ của Sihanouk càng tăng. Đây cũng là một thí dụ cho biết rằng đối với Mỹ th́ đừng có do dự khúm núm và phải đặt Mỹ vào trước những việc đă rồi và phải trói chặt chân họ vào những biến cố. Và ta phải làm chủ biến cố. Chính sách chủ nhân ông độc quyền của Mỹ, dân nhược tiểu phải biết điều đó. Tháng 8 năm 1963, bà Ngô Đ́nh Nhu nói trong phiên họp Phụ nữ Liên đới rằng “Phải trói chân, trói tay mấy thằng phiêu lưu đó (ám chỉ Mỹ) mà hành hạ”. Câu nói đó tuy có đại ngôn nhưng nghĩ lại cũng đáng cho ta suy nghĩ. Trở lại câu chuyện ám sát Sihanouk năm 1961 th́ đó cũng chỉ là “trước ám sát Sihanouk” “sau hành hạ Mỹ cho vui”. Số là, sau khi ông Ngô Trọng Hiếu rời khỏi chức vụ đại diện Nam Việt Nam tại Campuchia th́ ṭa đại diện Nam Việt Nam vẫn duy tŕ cơ sở như cũ. Nam Việt Nam Campuchia tuy rất căng thẳng nhưng chưa đến nỗi đoạn giao. Mặc dù vậy cơ quan t́nh báo Phủ tổng thống vẫn nhận được chỉ thị phải “hạ” Sihanouk bằng bất cứ cách nào. âm mưu này muốn đạt được kết quả th́ trước hết phải canh chừng Mỹ. Xử lư chức vụ đại diện lúc ấy là ông Phạm Trọng Nhơn một điệp viên của Nam Việt Nam hoạt động tại Nonpênh có biết được một kỹ sư Mỹ (có trách nhiệm thiết lập xa lộ Nonpênh vườn Sihanouk) là chỗ quen thân của họ Sihanouk. Bà mẹ Sihanouk lại nổi tiếng là người thích nhận hối lộ và quà biếu. Điệp viên này được mật lệnh của Phủ tổng thống là phải bám sát viên kỹ sư người Mỹ và t́m cánh “khai thác” ông ta nếu có thể được. Điệp viên kể trên báo cáo cho cơ quan t́nh báo Phủ tổng thống biết là viên kỹ sư Mỹ sắp lên đường về Mỹ qua ngả Hong Kong. Ngày lên đường về Mỹ viên kỹ sư người Mỹ có đến chào cáo biệt Quốc trưởng Sihanouk và Hoàng thái hậu. Đó cũng là ngày Sài G̣n bật đèn xanh cho phép các điệp viên hành nghề. Réseau tại Nonpênh có chuyển về Sài G̣n một tấm danh thiếp của viên kỹ sư Mỹ này cùng bút tích của ông ta. Lập tức cơ quan t́nh báo Phủ tổng thống in lại một số danh thiếp của viên kỹ sư Mỹ (rập đúng y khuôn) và trao phó cho một chuyên viên nghiên cứu kiểu chữ của ông ta và sẽ giả mạo kiểu chữ này cho công tác điệp vụ. Kế hoạch được tŕnh bày lên ông Nhu và ông hoàn toàn tán thành. Sau đó hai chiếc vali tuyệt đẹp được dùng vào việc giết Quốc trưởng Sihanouk. Chiếc va li thứ nhứt th́ b́nh thường trong đựng một số kỷ vật quư giá xuất xứ tại Hong Kong. Chiếc vai thứ hai chính nó sẽ quyết định số mạng của Sihanouk, trong đó ngoài một số kỷ vật c̣n có một cái hộp ngà hảo hạng xuất xứ từ Đài Loan, một loại chất nổ ghê gớm cực mạnh (dành cho các điệp viên) được cho vào hộp cùng với một bộ phận cơ bẩm tinh vi khác và bộ phận này được nối với nắp va li khi mở vali th́ tự động chất nổ sẽ bộc phát ngay. Sau khi hóa trang và làm dấu cẩn thận... hai chiếc vali này được đưa lên xe mang biển số ngoại giao của ông đại diện Phạm Trọng Nhơn. Chính ông Phạm Trọng Nhơn có nhiệm vụ chuyên chở hai chiếc va li này lên Nonpênh nhưng ông cũng không biết được “nội dung” ra sao và ông Nhơn cũng chỉ “cảm thấy” có chuyện ǵ khác lạ sắp xảy ra.

  9. #169
    chichchoe
    Khách
    ................
    Chủ trương của Hoa Kỳ theo Ngô Đ́nh Nhu là một sự lường gạt xấu xa
    Kể từ năm 1959, theo bác sĩ Trần Kim Tuyến th́ ông Ngô Đ́nh Nhu chủ trương quyết hạ cho bằng được Sihanouk, v́ nếu không chính Sihanouk sẽ là một mũi dùi đâm cực mạnh ngang hông Việt Nam Cộng Ḥa. Biên giới Việt - Campuchia nếu c̣n Sihanouk th́ đây sẽ trở thành vùng chiến thuật bất khả xâm phạm của Cộng sản. Đối với Sihanouk, ông Nhu chỉ có hai giải pháp: một là lật nhào ông ta, hai là trở lại ve văn thân thiện với ông ta. Giải pháp ve văn thân thiện đă bất thành cho nên miền Nam chỉ c̣n một cách là đương đầu quyết liệt với Campuchia.
    Con đường này lại đi ngược với chủ trương của Mỹ. Kể từ năm 1960 khi chiến cuộc gia tăng và nhất là trận đánh Kiến Phong (tháng 10-1960) giữa lực lượng chính quy của Cộng sản với tiểu đoàn 1 nhảy dù, người Mỹ mới bắt đầu nhận ra sự thật: Campuchia đă trở thành căn cứ đại an toàn của Mặt trận dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam. Lực lượng Cộng sản đă xuất phát từ bên kia lănh thổ Campuchia tiến qua đánh Kiến Phong. Tuy biết sự thật như vậy nhưng Mỹ vẫn giữ chủ trương ve văn o bế Sihanouk. Không phải tất cả các chiến lược gia Mỹ không hiểu rơ tầm mức quan trọng của lănh thổ Campuchia đối với cuộc chiến tại Việt Nam. Nhưng lúc ấy Washington vẫn c̣n chủ trương giới hạn cuộc chiến trong cục bộ miền Nam. Đầu năm 1963, với trận Ấp Bắc tuy không có ǵ đáng gọi là một trận thua lớn (sự thiệt hại của Việt Nam Cộng Ḥa được coi là cân bằng) nhưng Hoa Kỳ lại lợi dụng trận đánh này và ồn ào gây áp lực mạnh với Tổng thống Kennedy buộc chính quyền Ngô Đ́nh Diệm phải thay đổi chiến thuật. Cũng từ năm 1963 Hilsman nhận định rằng, phải thay đổi thái độ với Sihanouk nghĩa là chấm dứt giai đoạn o bế ve văn. Trong khi đó th́ ông Ngô Đ́nh Nhu lại làm ngược lại, nghĩa là bắt tay với Pháp t́m ở De Gaulle một điểm tựa, ông Nhu cũng đồng thời cũng muốn hâm nóng lại mối bang giao Việt-Campuchia đă nguội lạnh từ lâu. Hoa Kỳ coi chủ trương này như một mối đe doạ cho thế đứng của họ tại bán đảo Đông Dương. Bởi v́ Hoa Kỳ muốn đẩy mạnh cuộc chiến, muốn mở rộng địa bàn hoạt động, th́ toan tính của ông Nhu lấy Pháp làm thế tựa, t́m ở Campuchia một thái độ trung lập tích cực (nghĩa là trung lập giữa Việt Nam Cộng Ḥa và Bắc Việt) th́ chủ trương ấy tự nói lên tính cách đe doạ nguy hiểm đối với toan tính của Hoa Kỳ. Đó cũng là lư do khiến người Mỹ nóng ḷng muốn thanh toán ngay Ngô Đ́nh Diệm. Ngày 19-7-1963 Nghị sĩ Wayne L. Morse thuộc Ủy ban Ngoại giao Hoa Kỳ tuyên bố. “Việt Nam không đáng nhận được sự hy sinh của một trẻ em Hoa Kỳ”. Ông c̣n nói rằng, không đồng ư cho một đồng Dollars nào nữa để ủng hộ một chế độ độc tài tàn bạo của Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm. Tại sao như thế?

    Được nhập quốc tịch Việt người Campuchia năm 1959 coi đó như một thắng lợi
    Trong vụ tranh đấu Phật giáo 1963, Campuchia được ghi nhận là nước công kích chính quyền Ngô Đ́nh Diệm mănh liệt nhất. Ngay từ tháng 7-1963, khi cuộc tranh đấu của Phật giáo trở nên mănh liệt th́ Sihanouk đă t́m mọi cách vận động khối người Việt gốc Campuchia tham gia cuộc tranh đấu này với chủ ư lật đổ cho kỳ được chế độ Ngô Đ́nh Diệm. Nhưng Sihanouk đă không thành công như ư muốn. Bởi cộng đồng người Việt gốc Campuchia tại miền Tây vốn có cảm t́nh đặc biệt với cựu Thủ tướng Sơn Ngọc Thành và dĩ nhiên trong hoàn cảnh lúc ấy Sơn Ngọc Thành phải giữ thế trung lập giữa chính quyền Nam Việt Nam và Phật giáo. Nói đến cộng đồng người Việt gốc Campuchia th́ không thể nào bỏ qua thế lực của các sư săi Campuchia. Các vị sư săi này luôn luôn là các vị thủ lănh có uy quyền đối với đồng bào họ và đa số lại có cảm t́nh đặc biệt với Sơn Ngọc Thành. Khi phái đoàn Phật giáo đến yết kiến Tổng thống Diệm vào ngày 15-5 (sau vụ nổ Đài phát thanh Huế) Ḥa thượng Lâm Em đă phát biểu: “Được gặp Tổng thống như thế này tôi thấy tốt đẹp lắm”. Từ đó, tuy có tiếng trong Ủỷ ban Liên phái nhưng Ḥa thượng Lâm Em, cũng như cư sĩ Sơn Thái Nguyên vẫn giữ thái độ ôn ḥa đối với chính quyền Ngô Đ́nh Diệm nếu không muốn nói là họ vẫn giữ thái độ thân thiện với chính quyền. Nhờ vậy trong suốt cuộc đấu tranh chống Phật giáo năm 1963 người Việt gốc Campuchia tại miền Tây vẫn thụ động. Những tỉnh có nhiều người Việt gốc Campuchia (chiếm đa số) như ở Trà Vinh, Sóc Trăng đều không có một phản ứng đáng ghi nhận. Trong bốn vùng chiến thuật th́ vùng bốn nhất là miền Tây kể từ tháng 5 đến ngày 1-11-1963 được coi là yên tĩnh về Phật giáo. Mặc dù Sihanouk có sự hỗ trợ của Mặt trận dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam song ông vẫn không sao khích động được cộng đồng người Việt gốc Campuchia để họ đứng lên chống lại Chính phủ Ngô Đ́nh Diệm. Được như vậy là nhờ ảnh hưởng của Sơn Ngọc Thành và uy quyền lớn lao của Ḥa thượng Lâm Em, vị thủ lĩnh của các sư săi Campuchia tại miền Nam. Điều đáng kể là chính quyền Ngô Đ́nh Diệm nắm vững cộng đồng người Việt gốc Campuchia chính là nhờ trục Lâm Em, Sơn Thái Nguyên, Sơn Ngọc Thành. Năm 1950 đă có đề nghị yêu cầu Tổng thống Diệm đặt người Việt gốc Campuchia thành thiểu số (như đồng bào Thượng) các thủ lănh của họ phản đối. Ḥa thượng Lâm Em cũng như sư săi Campuchia cho rằng như thế là “hạ nhục” người Campuchia. Đề nghị này được hủy bỏ, các thủ lănh Campuchia coi đó như một chiến thắng và một ân huệ mà Tổng thống Diệm dành cho họ.
    Với chính sách ve văn Campuchia và nắm vững cộng đồng Campuchia tại miền Tây, Diệm đă dành cho họ nhiều ưu tiên và đó cũng là cách nhằm nâng cao uy tín của Sơn Ngọc Thành và vuốt ve ḷng tự ái dân tộc của cộng đồng người Campuchia vốn có nhiều mặc cảm với người Việt. Khi người Campuchia được nhập quốc tịch Việt họ coi như một thành công đáng kể, tức là được đối xử ngang hàng như người Việt. Có điều rất khó hiểu là vào năm 1954 người Campuchia lại muốn trở thành dân tộc thiểu số tại miền Nam. Theo sự tiên liệu th́ đây cũng chỉ là một chiến thuật nằm trong sách lược của ngoại bang muốn biến người Việt gốc Campuchia thành dân thiểu số, rồi từ nhăn hiệu thiểu số sẽ dễ dàng bước qua một giai đoạn khác tức là giai đoạn phát động phong trào tự trị của người Campuchia tại miền Tây.
    1963 Sihanouk được dịp trả thù. Kể từ năm 1959 Thái tử Sihanouk t́m mọi cách phát triển uy tín và cơ sở mật tại hạ tầng cộng đồng người Việt gốc Campuchia nhưng như trên đă viết uy tín của Thái tử Sihanouk vẫn mờ nhạt trước một Sơn Ngọc Thành và Lâm Em. Vụ tranh đấu Phật giáo năm 1963 là một thất bại lớn của Sihanouk tại miền Tây v́ Sihanouk không đạt được âm mưu khuấy động tại miền Tây với danh nghĩa tranh đấu cho năm nguyện vọng của Phật giáo.
    Trong khi đó tại Nonpênh, Sihanouk dùng mọi nỗ lực để yểm trợ tinh thần cho cuộc tranh đấu của Phật giáo miền Nam. Báo chí từ phe Campuchia hữu đến phe tả đều nhất loạt lên án chính quyền Ngô Đ́nh Diệm. Điển h́nh là nhật báo Neak cheat Niyum (tờ báo của Chính phủ) kể từ tháng 5-1959 cho đến 2-1963 nhật báo này mở cả một chiến dịch tấn công chính quyền Ngô Đ́nh Diệm về vụ gọi là “kỳ thị và tàn sát Phật giáo”. Ngôi chùa Onnalum, một ngôi chùa lớn mới được xây cất tại Nonpênh đă trở thành trung tâm tranh đấu của Phật Giáo tại Campuchia. Trong buổi lễ khánh thành ngôi chùa này vào đầu tháng 6-63, Thái tử Sihanouk đă tuyên bố những lời nảy lửa lên án Chính phủ Ngô Đ́nh Diệm: “Chính phủ Diệm sau khi tàn sát nhiều sư săi và Phật tử Campuchia tại miền Nam nay lại ngược đăi và tàn sát cả đồng bào họ theo Phật giáo”. Ngày 9-6-63 Chính phủ Campuchia tổ chức một cuộc mít tinh tại chùa Onnalum để gọi là biểu dương tinh thần đoàn kết với Phật tử miền Nam để phản kháng chính quyền Ngô Đ́nh Diệm về sự đàn áp Phật giáo. Hội Việt kiều Phật giáo do ông Trần văn Được làm Chủ tịch cũng được Chính phủ Campuchia dành mọi sự dễ dăi trong công cuộc vận động Việt kiều chống lại chính quyền Ngô Đ́nh Diệm. Ngày 16-6-1963 Chính phủ Campuchia lại cho phép hội này được tổ chức một cuộc biểu t́nh rầm rộ trước ṭa Đại diện Việt Nam Cộng Ḥa tại Nonpênh để lên án chính quyền Ngô Đ́nh Diệm và đế quốc đàn áp Phật giáo Việt Nam. Trước đó ba ngày tức là ngày 13-6 Campuchia bày tỏ ḷng căm phẫn của Chính phủ và nhân dân Campuchia trước các vụ đàn áp đối với người Campuchia tại miền Nam và cũng bày tỏ niềm âu lo trước các biện pháp đàn áp Phật giáo và Phật tử của Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa. Trong văn thư kể trên Chính phủ Campuchia đ̣i hỏi Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa phải tôn trọng các nguyên tắc của bản tuyên ngôn nhân quyền của Liên Hợp Quốc.
    Tổng trưởng Ngoại giao Campuchia đă chính thức mời viên Đại lư ṭa Đại diện Việt Nam Cộng Ḥa đến Bộ Ngoại giao và trao cho ông này một văn thư gửi Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Cộng Ḥa. Trong văn thư ngày 16-6 Sihanouk tuyên bố hỗ trợ Chính phủ Tích Lan của bà Sikimawo Bandanaike về việc vận động với U-thant, Tổng thư kư Liên Hợp Quốc để đưa vụ Phật giáo Việt Nam ra trước Đại hội đồng Liên Hợp Quốc.

  10. #170
    chichchoe
    Khách
    Trong những trang 32, 33 ông Kỳ nói rơ nhận xét của ông về hai anh em ông Diệm, Nhu, cho rằng ông Nhu có tài nhưng không dùng tài đó để chống cộng. C̣n ông Diệm th́ tốt nhưng dễ bị lừa và lợi dụng:

    “Ông Diệm có lư tưởng của ông và tận thâm tâm ông ta là người ngay thẳng, luơng thiện, nhưng đă trở thành NGƯỜI DỄ BỊ LỪA GẠT, bị lợi dụng bởi kẻ khác.” (2)

    ” Ông ta không biết ḿnh bị vận dụng ra sao ” (3) (4)

    Theo ông Kỳ th́ người lợi dụng và lừa gạt ông Diệm trước tiên là các anh em ông, nhất là ông Nhu và bà Nhu mà ông Kỳ không tiếc lời đả kích.Khác với phần đông các nhà báo và sử gia Mỹ, ông Kỳ không kết tội ông Diệm là kỳ thị hay đàn áp Phật giáo, tuy có nhắc lại cuộc khủng hoảng Phật giáo bắt đầu từ ngày lễ Phật Đản 8 tháng 5 năm 1963. Về cuộc bố ráp chùa Xá Lợi và một số chùa chiền khác, ông Kỳ đổ hết trách nhiệm lên đầu ông Nhu. Ông Kỳ cho rằng chính ông Diệm muốn nhượng bộ phe Phật giáo Ấn Quang nhưng ông Nhu ngăn cản, cho rằng ông anh quá mềm yếu. Ông viết:

    ”Theo lệnh của Nhu, Thiếu Tá Đặng Sỹ, phó tỉnh trưởng (Thừa Thiên) và là một tín đồ Công Giáo, hạ lệnh xử dụng đạn thật và lựu đạn thật. Chín Phật tử chết. Các lănh tụ Phật giáo bảo họ bị lực lượng của Sỹ giết, c̣n Nhu th́ bảo họ chết v́ lựu đạn của Cộng Sản.”

    ”Ông Diệm nhân nhượng một vài yêu sách của phe Phật Giáo, kể cả việc họ có quyền treo cờ Phật. Nhưng Nhu bảo ông anh là hèn nhát khi nhân nhượng như vậy”. (5)

    Sở dĩ ông Kỳ không lên án ông Diệm bách hại Phật Giáo như số đông kư giả và sử gia Mỹ có lẽ v́ chính ông cũng đă phải đối phó với nhóm Phật Giáo quá khích của thượng tọa Thích Trí Quang vào tháng 3 năm 1966 khi ông cầm quyền tại miền Nam Việt Nam trong chức vụ thủ tướng với danh xưng “chủ tịch ủy ban hành pháp trung ương.” Trong chương 8 của cuốn “Hai mươi năm, hai mươi ngày” ông Kỳ đă nói rất chi tiết và lư thú về mưu mô tiếm quyền của TT TTQuang và cách giải quyết mạnh bạo, dứt khoát không khoan nhượng của chính phủ của ông,

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 27-05-2012, 01:54 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 16-02-2012, 11:33 AM
  3. Replies: 3
    Last Post: 18-11-2011, 04:27 PM
  4. Replies: 2
    Last Post: 20-02-2011, 06:53 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 29-01-2011, 12:24 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •