2012 Lê Diễn Đức – RFA Blog
Tôi nhớ măi lời ông Chu Đ́nh Xương, người bác trong gia đ́nh tôi bên ngoại, Giám đốc Sở Liêm phóng Bắc Bộ (Sở Công An) đầu tiên của Việt Nam Dân chủ Cộng hoà, người đă trực tiếp chỉ đạo kế hoạch bảo vệ lănh tụ và các thành viên Chính phủ trong cuộc mít tinh và lễ đài nơi Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1945 trên quảng trường Ba Đ́nh:[COLOR="#FF0000"] “Con ạ, đừng bao giờ chơi với tụi cộng sản. Chúng nó bạc như vôi!“.
***
Nhân dịp 23 năm tưởng nhớ Thảm sát Thiên An Môn (4/6/1989 – 4/6/2012)
Thiên An Môn đêm ngày 3 sang ngày 4/6/1989 – Ảnh: Tư Liệu
Đêm ngày 3 rạng ngày 4/6/1989, một cuộc thảm sát đă xảy ra làm kinh hoàng cả thế giới.
Cuộc biểu t́nh đ̣i cải cách chính trị, đ̣i dân chủ của hàng chục ngàn sinh viên trên quảng trường Thiên An Môn đă bị nhà cầm quyền cộng sản Trung Quốc (TQ) nghiền nát bằng súng đạn và xe tăng.
V́ quyền lợi kinh tế, thảm kịch Thiên An Môn dù khó làm mờ nhạt, những chính khách quan trọng vẫn thường tránh né hoặc làm ngơ trong các đối thoại với Bắc Kinh.
Thiên An Môn 1989 vẫn là đề tài cấm kỵ tại TQ. Đến ngày hôm nay vẫn c̣n nhiều sinh viên nằm tù. Con số người chết vẫn chưa được xác định cụ thể và có lẽ chẳng bao giờ chúng ta biết được. Theo nhiều nguồn tin th́ khoảng 5 ngàn người chết, gấp đôi từng ấy bị thương và 2,5 ngàn án tử h́nh [1]. Những người mẹ mất con vẫn bị cấm tụ họp, dù chỉ để làm lễ cầu nguyện chung. Nơi duy nhất trên Hoa lục hàng năm dân chúng được đốt nến tưởng niệm là Hongkong.
Nhà nước Trung Nam hải vẫn chưa đưa ra đánh giá chính thức về sự kiện mùa xuân 1989. Tân Hoa Xă lúc bấy giờ viết rằng, đây là một cuộc bạo loạn của những phần tử phản cách mạng nhằm lật đổ chế độ xă hội chủ nghĩa.
Số phận bi thảm của hai nhà cải cách
Không biết mọi người c̣n nhớ rằng, lần đầu tiên sinh viên đổ ra quảng trường Thiên An Môn chính là để tưởng niệm cái chết của một người cộng sản?
Người đó là Hồ Diệu Bang.
Từ trái qua: Hồ Diệu Bang, Đặng Tiểu B́nh, Triệu Tử Dương, Lư Tiên Niệm, vợ Chu Ân Lai, Bành Chân (1987) – Ảnh: Tư liệu
Hồ Diệu Bang đă từng phải chịu tủi nhục, bị khủng bố, thậm chí suưt chết bởi chính tay những đồng chí của ḿnh. Năm 19 tuổi ông có nguy cơ bị chém đầu khi Mao Trạch Đông bị gạt ra khỏi quyền lực (1931-1934). Cuối cùng ông được Đàm Dư Bảo cứu mạng nhưng bị giám hộ suốt thời gian Vạn Lư Trường chinh.
Thời kỳ chiến đấu với Quốc dân đảng ông bị thương nặng nằm chờ chết, may mắn được nhóm binh sĩ của người bạn đi ngang cứu sống.
Sau Vạn lư Trường chinh, nhận nhiệm vụ mở hành lang với Liên Xô, ông bị Mă Gia Quân bắt làm tù binh, không bị giết nhưng bị bắt đi lao động khổ sai.
Trong giai đoạn 1952-1966, Hồ Diệu Bang làm Bí thư Trung ương đoàn Thanh niên Cộng sản. Ông giữ khoảng cách với Mao và ngả theo Đặng Tiểu B́nh, người dám phê phán “Người Cầm Lái Vĩ Đại” về kế hoạch “Đại Nhảy Vọt”, để rồi cả hai bị Mao trù dập, làm nhục trong cuộc “Cách mạng Văn Hoá” vào năm 1966.
Sau khi Mao chết, năm 1979 ông ủng hộ Đặng tiến hành cải cách. Năm 1980, với cương vị Tổng Bí thư, ông phục hồi danh dự cho hàng ngàn nạn nhân của Mao trong “Cách mạng Văn hoá”. Ông cũng hạn chế vai tṛ ư thức hệ cộng sản trong đời sống hàng ngày và nới lỏng tự do. Ông đă phê phán chính sách về Tây Tạng bấy giờ và mời Dalai-lama trở về, nhưng Đức Dalai-lama đă không tận dụng cơ hội ấy.
Trong năm 1984, ông nói rằng “Chủ nghĩa Marx-Lenin không giải quyết được các vấn đề của Trung Quốc”. Ông ngợi khen chủ nghĩa tư bản và cho rằng, trong viễn cảnh, không có nó Trung Quốc sẽ không tiến bộ được.
Chính nhờ Hồ Diệu Bang mà Trung Quốc đă gặt hái những thành quả đầu tiên từ các vùng đặc khu kinh tế, những nơi cuốn hút đầu tư nước ngoài.
Đến năm 1986, những cuộc biểu t́nh đầu tiên của sinh viên nổ ra, phe bảo thủ khuyến cáo cuộc cải cách đi quá xa. Đặng lập tức biến Hồ Diệu Bang thành vật tế thần. Từ 1987 ông bị loại khỏi các chức vụ cao cấp.
Thế nhưng những hạt giống do ông gieo trồng tiếp tục nảy nở thành hoa trái trong suốt mấy chục năm qua.
Ông chết ngày 15/04/1989 v́ bệnh tim. Nhà cầm quyền cộng sản đă định làm ngơ không tổ chức tang lễ. Ngay trong hai ngày 17-18/04, đám đông ủng hộ ông đă xuống đường với những biểu ngữ: “Một con người lương thiện và trung thực đă chết, c̣n bọn đạo đức giả và phát xít vẫn sống”.
Ngày 19/04, khoảng 10 ngàn người, chủ yếu là sinh viên đă làm tê liệt Ban chấp hành Trung ương Đảng. Họ hô vang khẩu hiệu: “Đả đảo chế độ độc tài”, “Chính quyền pháp trị muôn năm!”. Để làm dịu cơn phẫn nộ của quần chúng, nhà cầm quyền đành chấp nhận tổ chức tang lễ cấp nhà nước.
Ngày 21/04/1989, gần 100 ngàn người đổ ra quang trường Thiên An Môn. Đây là cuộc phản kháng chống lại chế độ, đ̣i cải cách và dân chủ lớn nhất kể từ ngày nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa ra đời. Người ta liên hệ nó với buổi lễ của Giáo Hoàng John Paul II trên quảng trường Chiến Thắng, thủ đô Warsaw, Ba Lan trong ngày 2/06/1979 – một bước ngoặt mang tính quyết định, thức tỉnh ḷng tin và sức mạnh của người Ba Lan đoàn kết bên nhau tranh đấu lật đổ chế độ cộng sản 10 năm sau đó, tức là vào đúng thời điểm này của Trung Quốc.
Nh́n thấy những ǵ đă và đang biến chuyển ở Ba Lan, những tên phát xít ở Bắc Kinh, đúng như sinh viên Trung Quốc gọi, đă nghiền nát đồng bào ḿnh dưới xích sắt xe tăng trong đêm mồng 3 sang sáng 4/06/1989
.
C̣n tiếp...
Bookmarks