Thị viết: “Chúng tôi hướng vào góc rừng đă tỏa ra mùi thối khủng khiếp mà đi. Tới vực cô hồn, gặp sáu cái xác truồng. Xác đàn bà. Vú và cửa ḿnh bị xẻo, ném vung văi khắp đám cỏ xung quanh.’… Chúng đă hiếp các cô tàn bạo trước khi giết…. (chương 1, tiểu thuyết Vô Đề, Dương thu Hương).
Hỏi xem, Vực cô hồn ở đâu thế? Nếu đây là chuyện có thật th́ những kẻ đến xem, trong đó có cả người viết đă tan xương nát thịt v́ những họng súng “thám báo ngụy” đang gh́m sẵn, chờ đợi con mồi! Hoặc gỉa, cũng có hàng trăm, hàng chục xác chết khác nằm bên cạnh với những nét tàn phá của bom rơi, đạn xé sau trận chiến. Nó không hề đơn giản, chỉ có sáu cái xác và đàn qụa lạc, ruồi bu như thị viết. Nói toạc ra là, đoạn văn này chỉ có thể lừa được những kẻ đă bị lừa. Tởm!
Hỏi xem, những thế hệ Việt Nam, từng hàng hàng lớp lớp, được nuôi dưỡng bởi những ḍng chữ gian trá, vô ư thức, thiếu trách nhiệm trong giáo dục, lại tràn hận thù, ác độc như thế, khi rời ghế nhà trường họ sẽ có những đóng góp ǵ cho đất nước? Cho nền văn hóa Việt Nam? Hay chỉ có những bản án treo vào cổ các tội phạm c̣n rất trẻ đă và sẽ trả lời?
Ở đây, tôi cũng xin nói ngay là việc họ dùng tuyên truyền để cho đồng bào căm thù giặc Pháp, Mỹ ngụy không ai cấm, nhưng nhất định không thể tuyên truyền theo cái kiểu bại năo, phản luân lư này. Lư do, nó không thể trở thành sức mạnh để giết giặc Pháp giặc Mỹ. Trái lại, nó thừa khả năng làm tiêu tan nền văn hóa, luân lư, đạo đức của xă hội Việt Nam. Bạn không tin ư? Nếu không tin th́ hăy lấy bài học ấy ra và giáo dục cho trẻ noi gương, 10 năm sau xă hội ấy sẽ có câu trả lời! Thực tế hơn, tuy ngày nay những bài viết ấy không c̣n được CS đem ra học tập, tŕnh bày trên mặt báo chí nữa, nhưng xă hội đă phải gồng ḿnh để gánh nhận hậu quả. Đó là những tội ác con giết cha mẹ, người thân, bạn bè chém giết nhau. Giết nhau chỉ v́ một cái cớ nhỏ nhặt. Có khi chỉ v́ mươi ngàn bạc tiền Hồ. Hoặc gỉa, từ một chén rượu mời bị từ chối, thậm chí, từ một cái nh́n khó ưa, gọi là nh́n “đểu” những án mạng đă xảy ra mà kẻ thủ ác là những thanh thiếu niên chính ra c̣n ngồi trên ghế nhà trường, lại kéo nhau vào nhà tù! Ai cũng rùng minh sợ hăi và hỏi nhau tại sao thế?
Hỏi và không t́m ra câu trả lời ư? Không phải là không có câu trả lời. Trái lại, chúng ta đă có câu trả lời rất rơ ràng từ lâu rồi. Tất cả những tội ác ấy đều là kết qủa trực tiếp hay gián tiếp của một loại văn chương, chữ viết bại năo của những văn nghệ sỹ của CS đem vào xă hội. Nó đă giết chết sự an b́nh của xă hội, nhưng nhà nước CS này vẫn dối trá, không bao giờ dám trả lời và nhận trách nhiệm. Đă thế, c̣n miệt mài xúi dục trẻ học tập theo gương Hồ chí Minh, theo gương của Trần Lực để cho họ hưởng lợi. Có lẽ nào như thế? Oan qúa? Dù bạn tin hay không, tôi cũng phải xác định rằng: Những cảnh chém giết nhau ấy vẫn c̣n thua xa h́nh ảnh do Hồ chí Minh chỉ vẽ và dạy dỗ “đàn em” của Y.
Trong “Tôi Bỏ Đảng”, cựu đảng viên cộng sản Hoàng hữu Quưnh, có kể lại lời Hồ chí Minh căn dặn cán bộ, đảng viên cộng sản giết người lạnh lùng như giết con gà, con vịt như sau “...Mỗi lần các chú giết được Tây hoặc Việt gian ( lính ngụy) th́ phải viết giắt cài lên áo tội trạng... Nếu muốn cho xác người ch́m xuống (có lẽ ư muốn nói là thủ tiêu) th́ các chú phải mổ bụng và bổ đôi cái bao tử th́ cái xác mới ch́m xuống được...” Từ lời dạy đó, cho nên cách giết người dă man, lạnh lùng mang dấu ấn Hồ Chí Minh rất phổ biến trong cuộc cải cách ruộng đất…
Bài học của Y, đọc đến rợn tóc gáy. Tuy nhiên, nó đă không thấy xảy ra ở miền nam trong khoảng 20-7-54 đến ngày 30-4-1975, nhưng sau ngày đó th́ xem ra “thực tế” của bài học này đă trải rộng ở cả Bắc, Trung, Nam!
“Nghĩ đến đó tôi bỗng giật ḿnh, sợ bác như sợ ma.
Tôi không tin ở bác. H́nh như bác có cái ǵ bí ẩn, giấu giếm. Vẻ mặt bác gian ác, con người bác nhiều thủ đoạn. Tôi lạnh toát mồ hôi” (trang 130) “Nhiều lần nhân dân Hà Tây, vừa chạy trốn máy bay Mỹ, vừa chửi đảng: “Nếu không đánh nổi th́ liệu mà đầu hàng, đừng đem mạng của dân mà thí như con ruồi con muỗi. Tiên sư cha chúng nó Đảng và Bác!” (Tôi Bỏ Đảng, tác gỉa Hoàng hữu Quưnh cựu đảng viên đảng CSVN, sách xuất bản năm 1989 tại Pháp và Hoa Kỳ, ông là nguời gốc Quảng Trị đă tập kết ra Bắc sau hiệp định Geneve 1954.)
Ở một trang khác, tác gỉa cũng tả về đời sống thực tế, đến đau thương trong cái gọi là “thiên đàng cộng sản” ở miền bắc vào những năm 60 -70, như sau “Thành, bạn tôi đă kể cho tôi nghe tại thành phố Nam định, những bé gái chỉ 13, 14 tuổi đă lang thang ở vườn hoa bến tầu. Mỗi lần thấy người đi qua các em gọi lại. “Chú ơi, chú chơi cháu đi. Chú muốn cho Tam Đảo hay Điện Biên tùy ư chú” trang 140, tập một. (Tam đảo, Điện biên, là tên của hai loại thuốc lá rẻ tiền ở miền bắc.)
Cuộc sống cùng khổ của nhân dân là thế, cách sống của các đảng viên, quan cán ra sao? Chuyện cá lớn nuốt cá bé và làm theo gương bác thế nào? Tác gỉa viết: “thứ trưởng Hoàng Tiến, nhân lúc viên kỹ sư Hoành vắng nhà, Tiến theo gương bác Hồ hăm hiếp vợ y. rồi sau gọi Hoành lên bộ nói là vợ Hoành thuận t́nh… Thủ trưởng Thân đă khuyên Hoành “nên chín bỏ làm mười. Bởi lẽ “Hoành là một kỹ sư ngoài đảng mà Hoàng Tiến lại là thứ trưởng và có chân trong đảng ủy bộ…” (tập hai trang 27)
Đọc đến đây, bạn đừng hỏi Trần Lực là ai nữa. Bởi v́, Y c̣n được biết đến dưới nhiều cái tên khác như: Nguyễn Chiến Thắng, Lư Thụy, B.C, Hồ Quang, Hồ chí Minh… trong số hàng trăm cái tên được cho là của Y. Chức vụ sau cùng của Trần Lực là chủ tịch đảng CS VN kiêm Chủ tịch nước VNDCCH! Bạn có dám hănh diện v́ sự hiện diện của Y trên phần đất Việt Nam không? Phần tôi, dứt khoát là không. Trái lại, là một tủi nhục cho núi sông Việt.
Ở đây, nhân nhắc đến cái tên “C.B”, tôi xin ghi lại một bài viết cơ bản của Y. Bài viết mang tính hướng dẫn, chỉ đạo này đă đưa đến cái chết cho hơn 170000 người dân đất bắc trong mùa đấu tố 1953-1956. Bài viết mà tôi đă đề cập đến đôi lần.
Địa chủ ác ghê. Tác gỉa Hồ chí Minh.
“Thánh hiền dạy rằng: "Vi phú bất nhân". Ai cũng biết rằng địa chủ th́ ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lăi nặng, chây lười thuế khoá - thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí dụ:
Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đă:
- Giết chết 14 nông dân.
- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay c̣n tàn tật.
- Làm chết 32 gia đ́nh gồm có 200 người - năm 1944, chúng đưa 37 gia đ́nh về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, v́ cực khổ quá, 32 gia đ́nh đă chết hết, không c̣n một người.
- Chúng đă hăm chết hơn 30 nông dân - Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái B́nh về làm đồn điền. Cũng v́ chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đă chết ở xóm Chùa Hang.
- Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đă bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đă trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào!
C̣n những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, th́ tàn nhẫn không kém ǵ thực dân Pháp. Thí dụ:
- Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.
- Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.
- Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.
- Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.
- Chúng lấy nến đốt vào ḿnh nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.
- Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đă thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đă thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nh́n để phá hoại kháng chiến.
Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đă đưa đủ chứng cớ rơ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối căi, đă thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:
Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,
Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!
(21-7-1953)
Hồ chí Minh (C.B)”
Bạn biết bà Cát Hanh Long là ai rồi chứ? Bà tên thật là Nguyễn thị Năm, người đă giúp kháng chiến hàng trăm lượng vàng trong tuần lễ vàng. Nhà bà là nơi lê la, ăn nhờ ở đậu của những Đặng xuân Khu, Phạm văn Đồng, Vơ nguyên Giáp, Lê văn Bằng, Nguyễn chí Thanh, Hoàng quốc Việt, Lê đức Thọ, Hoàng Tùng, Lê thanh Nghị… và “hai đứa con” của bà được nhắc đến trong chuyện này chính là các Trung tá, cấp trung đoàn trưởng thuộc sư 308 của QĐND tên là Nguyễn Hanh và Nguyễn Cát đấy. Lúc ấy, nếu bà chỉ nói nhỏ một câu th́ tất cả những tên này đă bị Pháp túm cổ ngay tại nhà bà rồi. Bà đă không làm điều đó. Kết qủa bị chúng đưa ra đấu tố với bản văn ở trên để giết người, cướp của. Phần 2 người con của bà bị đày ải khốn cùng đến chết.
Đoạn kết trong bài thơ “Tôi bỏ đảng” của tác gỉa Phan Huy thật thấm. Hầu như không ai có thể phản biện. Hơn thế, không ai biết cộng sản hơn những người đảng viên. Bởi lẽ, đó là những người đă học, đă sống, và thực hành giáo điều gian trá, ph́ nhân, vô luân, bất nghĩa của nó. Nên khi bỏ đảng CS th́ họ là những người không phải chỉ là nh́n ra sự thật, nhưng là người muốn được sống và nói lên tiếng nói của sự thật trong con người c̣n có trái tim người.
“Đảng ghê tởm! tôi chán chường muốn ói
Xin trả người thẻ máu với cờ ma
Tôi sẽ đi về với nước non nhà
Cùng dân tộc dựng lại mùa quang phục.”
Bảo Giang.
25-3-2016.
Bookmarks