Câu chuyện về Cờ Vàng, cờ đỏ lại nóng lên. Nóng lên khi quan toà “ Việt” yêu nước Tàu đă tuyên hai bản án nặng nề cho hai em sinh viên Việt yêu nước Việt tại Long An vào ngày 16-5-2013. Nóng lên theo bài viết “Tôi không chống cộng” của tg NHQ. Và nóng lên với thùng thuốc nổ gài sẵn trong bài “ cờ vàng, cờ đỏ và ḥa giải” mà tác gỉa là một nhà báo được nuôi dưỡng cẩn thận trong ḷng đảng CSVN tên là Huy Đức dăng trên danchimviet. info
Mở đầu, tg HD, rất hồ hởi phần khởi loan đi một bản tin kiểu chiến thắng vĩ đại của nhà nước CHXHCN về thành tích “lấn đất dành dân” thành công cuả một cô du sinh nào đó ở Fullerton. Nhưng sau đó, lại đưa tin là cô bạn này đă quy thuận Cờ Vàng. Tuy nhiên, tg không hề cho biết cuộc quy hàng ấy là thật, hay là gian trá. Nghĩa là, tg không cho biết việc quy thuận này là do cô tự ư từ bỏ những phi nghĩa, vô đạo của cờ đỏ, để trở về với nhân bản tính và tri thức của con người. Hay là, cô đă quy thuận theo lệnh đảng bằng cách treo đầy Cờ Vàng trong nhà để lợi dụng ḷng tin và sự nhân hậu của người Việt. Từ đó, chui sâu, đi xát vào cộng đồng, rồi thừa cơ hội gài ḿn, đặt bom phá hoại tinh thần và cuộc sống yên lành của người Việt tại hải ngoại như cán cộng nằm vùng đă làm trước năm 1975.
Đoạn cuối, sau khi vo ve như một con ruồi trâu lọt vào trong pḥng, không lối tthoát, tg đưa người đọc vào cơn mộng du “C̣ Vàng, cờ đỏ” nên hoà giải với nhau. Bởi v́:“Nhiều người Mỹ vẫn treo cờ miền Nam cho tới ngày nay cho dù nội chiến Bắc – Nam đă kết thúc từ năm 1865!( HD).
Thoạt nghe, có người gật gù v́ câu gài xem ra khá chuẩn. Nhưng khi nh́n lại, chủ đích của bài viết chỉ nhắm tác động và gài vào cộng đồng người Việt hải ngoại một cuộc chiến ngầm. Nó không hề được nhắm tới, hoặc nhằm gây ra một tác động nhỏ nào ở trong nưóc.(v́ nó không hề được đăng tải ở đó, và HD cũng chẳng có tư cách ǵ để nói về chuyện đó). Tệ hơn, trong bài viết, tg không dám nói lên cái đại nghĩa của ngựi Hoa Kỳ sau khi hết chiến tranh là để xây dựng đất nước tiến lên, không phải là để cho phía đối phương trả thù vùi dập phương nam như CS VN đă thực hiện. TG cũng không dám nói lên cái khởi đầu nghĩa khí của người lính phương bắc HK, từ cấp cao nhất đến cấp nhỏ nhất đă nghiêm chào, nhường đường, chia xẻ áo cơm cho người lính phương nam. Cũng không dám nói đến việc những người lính, tự ḿnh bao bọc nhau trong t́nh nhân bản. Họ ôm lấy nhau, không một chút thù hận sau cuộc chiến. Cũng không dám xác minh, chính nghĩa cử này đă tạo nên một khác biệt lớn sau chiến tranh. Tạo nên một nước Hoa Kỳ như hôm nay. Và cũng chẳng dám đề cập đến việc nghĩa cử này cũng được lập lại sau 1990, khi Đông Bá Linh sụp đổ và được Tây Bá Linh mở rộng ṿng tay bao dung, nhân ái để cùng kiến thiết lại đất nước.
Rồi tg cũng không dám nói đến chữ sai, chứ đừng nói chi đến việc CS phải nhận lấy những lỗi lầm nghiêm trọng họ đă phạm phải với toàn dân khi kết thúc chiến tranh vào 30-4-1975. Đó là việc sau khi vào được miền nam, CS đă không từ bỏ bất cứ một thứ nhục h́nh nào mà không đùng đến để trả thù và vơ vét tài sản ở miền nam. Về vật chất, họ đă vặn đến cả con ốc, tháo từng cái cửa sổ, miếng tôn của miền nam từ nơi họ tạm đóng quân, đem về làm gia bảo cho ḿnh. Chuyện này là có thật và không thể đổ lỗi cho những cá nhân cấp thấp, cấp thừa hành. Nhưng rơ ràng phát xuất từ cấp trung ương, bộ chính trị của cộng đảng mà ra. Bằng chứng, Nguyễn Hộ một cán bộ cấp TU đă công khai hóa sách lược của họ ngay khi vào được miền nam là : “Đối với bọn Ngụy quân, Ngụy quyền, nhà của chúng: ta ở; vợ của chúng: ta xài; con của chúng: ta bắt làm nô lệ; c̣n bọn chúng nó: ta giam cho đến chết!”
Phần vật chất th́ họ đối xử với người mà họ gọi là “đồng bào ruột thịt” miền nam là thế. Phần tinh thần, biểu tượng th́ tg cũng không dám nói đến một sự kiện quan trọng nhất là: Sẽ không c̣n ǵ nhục nhă hơn cho người chiến binh miền bắc là họ bị lừa dối, bị đẩy vào cuộc chiến, đi đánh miền nam, đánh Mỹ cho Trung Cộng, cho Liên Sô, chứ không phải là giành Độc Lập, giải phóng dân tộc như lời của Lê Duẫn nói là. “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc...” (Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua). Đó là chuyện cũ. Tuy nhiên, c̣n tệ hại hơn thế, 38 năm đă qua, chuyện cướp bóc của dân vẫn chưa ngừng lại và chuyện CSVN dâng Tổ quốc Việt Nam cho Trung cộng càng ngày càng được CS thực hiện một cách tính vi, có hệ thống hơn.
Thật ra, đây không phải là lần đầu, các văn công , nô bộc trong nghề viết của CSVN trổ tài. Trái lại, nó đă kéo dài suốt từ ngày 3-2-1030, kinh qua chiến thắng “long trời lở đất” vời cái chết của hơn 170,000 người vào mùa đấu tố 1953-56. Kinh qua những tuyên truyên nêu cao tội ác trong chiến tranh như tết Mậu Thân ở Huế. Và gân đây, vào năm 2008, họ cũng đă hành nghề một cách xuất sắc khi cắt xén, lấy ra một câu rất ngắn trong bài nói ứng khẩu của TGM Ngô Quang Kiệt, để theo lệnh đảng, hùa nhau đấu tố Ông. Tấn công TKS, Thái Hà, Tiên Lăng, Văn Giảng rồi đến những trường hợp Nguyễn văn Đài, lê thị Công Nhân ,Cù huy Hà Vũ, Công Định, Duy Thức, Điếu Cày, Tạ phong Tàn, Việt Khang và hai em Nguyễn phương Uyên và Đinh nguyên Kha. Trong những cuộc đấu tố bất lương bằng ng̣i bút ấy, cho đến nay, chỉ có một ngựi duy nhất đă phản biện lại chính những ḍng chữ phản nhân tính của ḿnh viết trước kia là nhà sử học Hà văn Thịnh. Ông đă viết lại bằng chính con người c̣n nhân tính và nhân bản của ḿnh về vụ TGM Kiệt như sau: “ Bây giờ, tôi biết tôi xứng đáng bị rủa sả bởi những lời tàn tệ. Tôi viết bài này để xin một sự thứ tha.... Tôi đă như một kẻ đui mù thách đấu với Tổng GM Ngô Quang Kiệt chỉ bằng cái sinh tử lệnh có 8 chữ, tức là bằng đúng một nửa của 16 chữ vàng cắt dán! Lỗi lầm và đau xót đang được đo bằng sự ê chề. Tôi chỉ c̣n biết sùng kính ngước nh́n lên và nói tới hai chữ: Cầu Xin! Liệu có là tấm gương cho tác giả HD? Hay,
a. Tg mở cuộc tấn công Cờ Vàng?
Trích “việc chính quyền tiểu bang công nhận cờ vàng chỉ là một động thái đối nội. Nhà nước Việt Nam Cộng ḥa rơ ràng không c̣n tồn tại, chính quyền Mỹ bang giao với nhà nước CHXHCN Việt Nam và công nhận cờ đỏ sao vàng. Nhưng, chính quyền Mỹ không thể ngăn cản cộng đồng người Mỹ gốc Việt chọn cho ḿnh biểu tượng”.
Đoạn này, tác gỉa đă tự đánh giá việc chính quyền các tiểu bang ở Hoa Kỳ công nhận Cờ Vàng là biểu tượng của người Việt Tỵ Nạn cộng sản là chuyện nhỏ, chuyện không đáng nói đến. Sau đó, vẽ vời ra một h́nh ảnh như là đỉnh cao để cả vú lấp miệng em là “chính quyền Mỹ bang giao với nhà nước CHXHCN Việt Nam và công nhận cờ đỏ sao vàng”! Thật đáng thương hại cho “trí thức” kiểu văn công! Dù có tốn nhiều cơm gạo, được cho đi nước ngoài “ bồi dưỡng”, cũng không hề học, biết được rằng. Khi hai nước có quan hệ ngoại giao với nhau, th́ theo Công Pháp Quốc Tế họ mặc nhiên nh́n nhận những ǵ là của đối tác, và tôn trọng cái mà đối tác gọi là biểu tượng của ḿnh. Nghĩa là, Hoa Kỳ không bao giờ làm ra một Nghị Định để “công nhận cờ đỏ sao vàng”. Nhưng tg lại viết mập mờ, cố ư lừa, bịp, để cho ngựi đọc hiểu là có một văn bản thật nhớn cấp quốc gia cùa chính phủ HK, công nhận cờ đỏ sao vàng. Nên nó có vị thế cao hơn cái nghị định của chính quyến địa phương công nhận Cờ Vàng là biểu tượng của người Việt Nam tỵ nạn CS!
Ở đây, tôi muốn nhắc cho tg biết thêm là: V́ không có một Nghị Định nào của cấp nhà nước HK công nhận cờ đỏ sao vàng là biểu tưọng cho người Việt Nam, nên khi nhà nước CS đổ ụp xuống th́ cái lá cờ ấy cũng tự nhiên biến mất mà chả cần phải có một Nghị Định khác tuyên bố huỷ bỏ nó. Nhưng đối với Cờ Vàng* là biểu tượng của Người Việt lại ḥan toàn khác. Cờ Vàng sẽ vĩnh viễn tồn tại và là biểu tượng của Người Việt tại hải ngoại hơn là ở HK, nói riêng, và người Quốc Gia nói chung. Nghĩa là Cờ Vàng không bị giới hạn bởi tḥi gian và không gian, nếu không có một Nghị Định đồng cấp, ra quyết định thay thế cho Nghị Định trước đó. (* tôi viết chữ Cờ Vàng bằng nét chữ hoa v́ đây là biểu tượng của người Việt Quốc Gia, là Cờ Quốc Gia. Nhưng viết chữ cờ đỏ sao vàng bằng nét thường không phải là v́ miệt thị lá cờ ấy, mà là tôn trọng nguyên chữ của tg Huy Đức. Xin độc gỉa thông cảm).
b. Tay nghề “đâm bị thóc chọc bị gạo”?
“Cờ đỏ sao vàng khó có thể xuất hiện ở California cho dù ở đó có xuất hiện một cộng đồng người Việt đến từ miền Bắc.” (HD)
Viết như thế, tg có ư ǵ đây? Có phải, trước là mỉa mai, sau là khích động những người đến từ miền bắc bạo động để vung cờ đỏ sao vàng lên chăng? Tôi rùng minh khi đọc đến đoạn này. Qủa thật, nó là một đoạn viết ngắn, nhưng chứa một dă tâm không hề nhỏ. Trái lại, nó có khả năng bùng phát bạo động, gây ra xáo trộn lớn, mà cái tai họa ra sao không ai có thể lường trước được. Nếu, một người không có dă tâm phá hoại, không thể viết ra được như vậy. Bởi v́:
1, Trước hết, mặt pháp lư. Ai cũng biết và biết rất rơ: Người Việt Nam đến Hoa Kỳ, Âu Châu, Úc Châu và các nước Tự Do trên thế giới sau ngày 30-4-1975 cho đến đầu thập niên 1990, đều được ban tặng giấy nhập và định cư với lư do tỵ nạn cộng sản. Theo đó, chính phủ và nhân dân Hoa Kỳ không phân biệt khi nhận người Việt Nam vào HK với lư do, đó là người tỵ nạn CS đến từ miền nam. Hay nhận người Việt đến từ miền bắc với lư do là để cho họ phất cờ đỏ sao vàng trên đất Hoa Kỳ. Trái lại, chỉ có một lư do duy nhất và giống nhau. Họ là người tỵ nạn cộng sản. Hơn thế, chính quyền địa phương đă ra những nghị định công nhận biểu tượng của người Việt là Cờ Vàng. Đó là quyết định chấm hết cho những tranh chấp, nếu có. Nhưng tg lại muốn khơi mào hận thù bắc nam?
2, Kế đến, ra đi là từ bỏ. Những người ra đi từ miền bắc, nói toạc ra là chạy trốn cộng sản từ miền bắc sau ngày 30-4- 75 đến đấu thập niên 1990, kể cả những người được những người đi trước bảo lănh v́ lư do gia đ́nh cũng đều không mong ước, không xin sang Hoa Kỳ để được phất cờ đỏ sao vàng. Và người trốn chạy khỏi miền bắc vào năm 1954 cũng không mong ước vào miền nam để phất cái lá cờ ấy. Trái lại, với lư do kiêu hănh hơn là từ bỏ cộng sản và ruồng bỏ mọi thứ thuộc về nó, để bước vào đời tự do và nhận biểu tượng của Tự Do, mà Cờ Vàng là một biểu tượng Tự Do đă được công nhận tại miền Nam và nay tại HK. Theo đó, nếu thích phất cờ đỏ th́ họ đă ở lại miền bắc, cần chi phải bỏ nhà bỏ cửa chạy vào miền nam, chạy ra hải ngoại mà phất? Trừ ra những kẻ gian xảo được cộng đảng cài cắm vào trong đoàn người đi tỵ nạn tử miền bắc, từ miền nam với mưu đồ phá hoại đời sống yên vui của ngựi khác, hoặc tự quỳ gối xin hàng th́ không kể. Không biết tg ở trong diện nào? Nếu thích phất cờ đỏ tại sao không xin sang Tàu, mà lại sang Mỹ để kiếm miếng bánh mỳ, hot dog?
3, Phần t́nh cảm. Rất nhiều ngựi trong số những người Việt đến các nước tự do là con cháu, thân thuộc của những người đă bị Việt cộng đấu tố, giết hại và chà đạp chèn ép trong mấy chục năm qua, ḷng căm thù cộng sản c̣n chưa nguôi. Chẳng lẽ sang đến nước tự do này họ c̣n hoài vọng cái là cờ đă triệt mạng sống nhiều người thân trong gia định của họ ư? Với chỉ ba lư do ấy thôi, tôi dám chắc là tg đă không có hảo tâm để viết ra điều này. Trái lại, mang vốn liếng của những kẻ biết tạo ra gian dối, xảo trá. Nên đi đến đâu th́ cũng chỉ có ngần ấy thứ ngôn ngữ để khuấy động. Hoặc giả, chia rẽ cộng đồng người Việt để giải vây cho đảng cộng đang khốn đốn v́ tinh thần Tự Do Độc lập được biểu tượng qua là Cờ Vàng của người dân Việt vẫn ngạo nghễ tung bay trên khắp năm châu. Trong khi đó, cờ đỏ sao vàng phải ru rú ở trong một vài nơi được coi là trú sở có quy chế ngoại giao mà thôi.
c. Khích động cuộc ”lấn đất dành dân” ?
HD viết “Ngăn cản những du học sinh đến từ Việt Nam sử dụng cờ đỏ sao vàng cũng là một việc làm phi dân chủ”.
Vẫn bằng một lối văn mờ ám, tg đă không viết rơ là mục đích của những du sinh đến Hoa Kỳ, ra hải ngoại là để t́m học về kiến thức chuyên môn và trau dồi lối sống nhân bản, hay chỉ có mục đích đến đây để phất cờ đỏ sao vàng? Nếu họ đến với mục đich học hỏi, đề nghị tg hăy để yên cho họ học hành. Bởi lẽ, họ đi học để làm người nhân bản. HK và cộng đồng Việt không dạy họ học phương cách phá hoại, và dối trá trong đời sống như tg mong muốn.
Trường hợp, chủ trương của họ đến đây để phất cờ đỏ sao vàng th́ hăy bảo họ khai báo rơ ràng với chính phủ HK như vậy trước khi đi. Chứ không nên xúi dục họ học cái lối lưu manh, dối trá. Như thế, việc ngăn cản, nếu có, c̣n được hiểu là một việc làm mang tính đại nghĩa và đầy cẩn trọng trong sự giáo dục cho những du học sinh ấy trưởng thành, nên người. Xa hơn, giúp du học sinh hiểu được nghĩa đồng bào, t́nh yêu đối với đất nước là ǵ. Ngơ hầu, sau khi trở về, họ có được một tâm t́nh nhân bản hơn mà giúp đồng bào của ḿnh. Đó mới là chủ trương của người Việt tại hải ngoại, và đây, cũng là lư do tại sao Hoa Kỳ nhận du học sinh đến từ Việt Nam một cách khá dễ dàng.
Chyện ai cũng biết là, chẳng có một du học sinh nào muốn phất cờ đỏ sao vàng yêu nước Tàu ở đây, cũng như khi trở về trong nước. Bởi v́ phần lớn du học sinh đều t́m cách được ở lại. Nghĩa là, họ muốn chạy trốn CS. Chạytrốn gian trá. Chỉ những kẻ ŕnh rập sau lưng họ th́ luôn luôn có thứ ngôn ngữ phản nhân tính như thế. Gọi là phản nhân tính bởi v́, tác giả muốn đẩy những ngựi trẻ này quên cả đạo nghĩa gia đ́nh (v́ rất nhiều em được thân nhân tỵ nạn cộng sản tại hải ngoậi bảo trợ đi du học), để gây ra xáo trộn, gây bất ḥa, và mở những cuộc tấn công thiếu lễ giáo, đạo lư vào ngay trong những gia đ́nh cưu mang họ. Chỉ người khác làm điều bất lương phản trắc như thế th́ lấy tư cách ǵ để tg nói đến tính “ phi dân chủ” trong chuyện này?
d. Cầm cờ đỏ sao vàng để bày tỏ ḷng yêu nước ư? Chuyện có thật hay buồn cười?
Tg HD viết “Nhiều người dân trong nước vẫn dùng cờ đỏ khi bày tỏ ḷng yêu nước”. Chuyện này liệu có thật hay không?
Nh́n lại những sự kiện trong mấy chục năm qua, theo tôi, không có câu nào phản nhân tính bằng câu này. Đề nghị tác gỉa cho biết những ai và khi nào người dân trong nước dùng cờ đỏ để bày tỏ ḷng yêu nước? Có phải là lúc đấu tố nhân dân không? Hay trong lúc chống càn, cướp đất ở Văn Giảng, Văn Điển, Tiên Lăng. Hay chống cướp ở Ṭa Khân Sứ, Thài Hà, Loan Lư, Cồn Dâu? Hay lúc đi bỉểu t́nh chống Trung cộng xâm lược? Nếu bảo những trường hợp này chỉ là h́nh thức, dùng cờ nhà nưóc để chống phá kế hoạch của nhà nước do thế lực thù địch từ bên ngoài xúi dục th́ trường hợp của Nguyễn chí Đức có là điển h́nh không?
Nếu trường hợp Nguyễn chí Đức và các bạn hữu vẫn chưa đủ thông tin, chứng minh việc họ tỏ bày ḷng yêu nước khi cầm cờ đỏ sao vàng đi chống Trung cộng xâm lược th́ trường hợp của những chiến binh cầm cờ ra trận trong cuộc chiến biên giới năm 1979 thế nào? Liệu việc họ cầm cờ đỏ ra trận, hơn thế, hy sinh cả tính mạng của ḿnh để bảo vệ tổ quốc Việt Nam có đưọc coi là biểu lộ ḷng yêu nước theo ư tác gỉa viết hay không? Nếu phải, tại sao sau khi họ hy sinh v́ đất nước th́ không có được mộ yên mà đẹp trong nghĩa trang mà yên nghỉ? Trái lại, chỉ có cảnh những mộ hoang, với cảnh bia tàn, đất lở dành cho họ. Trong khi đó, nhà nước CHXHCNVN lại xây dựng những nghĩa trang hoành tráng với bài vị trang trọng và những ngôi mộ lớn cho những tên xâm lược yên nghỉ và hàng năm c̣n đến cúng tế, thờ bái?
Nh́n cảnh trêu ngươi ấy, có khi nào tác gỉa đặt ra câu hỏi: Phải chăng những ngựi chiến binh Việt Nam đă bị nhà nưóc CS trừng phạt v́ khi ra trận, với cờ đỏ sao vàng trong tay, họ đă không bày tỏ ḷng yêu nưóc Tàu như đảng dạy, lại bày tỏ ḷng yêu nước Việt Nam không? Và có phải những người chiến binh đi đánh miền nam cho Trung cộng nên khi chết, họ được phong hàm, được yên nghi trong nghĩa trang Liệt Sỹ? Phần ngựi sống th́ thêm bổng lộc phát tài chăng? Tôi rất muốn được nghe lời giải thích của tác giả về hai câu hỏi này. Nếu những người chiên binh này, cũng không có đủ thông tin để chứng minh là họ cầm cờ đỏ sao vàng để bày tỏ ḷng yêu nước th́ những ai có khả năng này? Kẻ đâm sau lưng họ chăng?
e. Trường hợp Nguyễn phương Uyên và Đinh nguyên Kha.
“Cuối năm 2012, sinh viên Phương Uyên và Nguyên Kha bị bắt khi rải truyền đơn ở Long An có kèm theo biểu tượng cờ vàng. Chúng ta không có đủ thông tin để khẳng định Phương Uyên và Nguyên Kha chủ động chọn lá cờ này hay được hướng dẫn “bởi các thế lực bên ngoài” (HD)
Thế nào mới được gọi là có đủ thông tin đây? Trường hợp người chiến binh trong quân đội nhân dân cầm cờ đỏ sao vàng ra trận chiến đấu với quân xâm lược vào năm 1979. Chiến đấu cho đến chết, liệu có đủ thông tin để khẳng định anh chủ động chọn lá cờ này ra trận chống xâm lăng hay được hướng dẩn “ bởi các thế lực bên ngoài”? Theo tôi, chắc chắn là không có đủ thông tin, đủ chứng cớ để khẵng định họ tự chọn. Bởi v́, người chíến binh kia đă vào đội ngũ, được nhồi sọ nhiều năm tháng. Đến khi có lệnh, anh phải ra trận. Rồi cấp trên bảo cầm cờ đỏ th́ phải cầm, anh không có cách chọn lựa nào khác. Và cái kết quả sau khi họ chết tại trận là một câu tră lời rơ ràng nhất. Như thế, việc cầm cờ này là hoàn toàn bị buộc, ép. Không phải tự nguyện. Dĩ nhiên, Nguyễn chí Đức và bằng hữu hay những người khác, không phải là không biết như thế. Nhựng họ buộc phải cầm và sử dụng nó trong nhiều trường hợp là v́ “ gặp thời thế, thế thời phải thế”. Họ không có một chọn lựa nào khác, dù biết nó không thuộc về dân tộc ḿnh.
Trường hợp cùa Nguyễn phương Uyên và Đinh nguyên Kha lại hoàn toàn khác. Bởi v́, qua những lời em minh xác, công bố trước ṭa án CS “Tôi dùng máu viết khẩu hiệu ‘Tàu khựa cút khỏi Biển Đông’ và ‘Đảng cộng sản chết đi’, khẩu hiệu bị cho là ‘phỉ báng đảng cộng sản Việt Nam’, là v́ tôi thể hiện ḷng yêu nước khi tôi căm phẫn Trung Quốc xâm chiếm Việt Nam đến tột cùng sự phẫn uất”. Với lời lẽ này, mọi người, kể cả những người bắt giữ và xử án em, đều phải nhận rằng, phương cách đấu tranh và mầu Cờ Vàng là do chính bản thân em tự chọn lấy. Chọn v́ ḷng yêu nước, chọn v́ đó là biểu tượng của Tự Do! Bằng chứng ử? Em không thuộc diện con cháu của những sỹ quan, công chức cấp quyền của miền nam trước năm 75 để tranh đấu cho cuộc phục chức phục quyền. Em đă sinh ra sau cái ngày 30-4-1975 ấy đến 17 năm. Nhưng trước vận nước điêu linh, dân t́nh khốn khổ, em đứng lên chống Tàu xâm lược là v́ nghĩa cử với Quốc Gia theo truyền thống của dân Tộc. Em đứng lên kêu gọi giải thể đảng cộng sản là v́ muốn đem cơm no áo ấm hạnh phúc, tự do về với muôn dân.
Theo những sự kiện này, Nguyễn phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, và tuổi trẻ Việt Nam v́ đất nước đă chọn cho ḿnh một màu cờ làm biểu tượng. Em chọn Cờ Vàng v́ đó là niềm tin trong sáng và lá lư tưởng Tự Do của em. Em chọn Cờ Vàng v́ muốn thấy một Việt Nam Độc Lập, ở đó người dân có đời sống ấm no hạnh phúc. Em chọn Cờ Vàng v́ biết rơ một điều. Nếu muốn chống Tàu có hiệu qủa, muốn giải thể đảng cộng sản thành công không thể dùng cờ đỏ sao vàng. Bởi nó là biểu tượng cho gian dối và độc ác! Điều ấy đúng hay sai, tương lai sẽ trả lời. Nhưng có một điều tôi khẳng định là: Nếu tác giả muốn đánh phá cuộc tranh đấu trong sáng v́ dân tộc, v́ đất nước và v́ giấc mơ Tự Do của hai em Nguyễn Phương Uyên và Đinh nguyên Kha. Hoặc muốn bênh vực cho lũ quan cán, quan ṭa ṭa yêu nước Tàu th́ tg nên dùng cách viết khác, hơn là kiểu chụp mũ rẻ tiền, bệnh hoạn và ấu trĩ như thế. Hèn lắm.
f. Lá cờ nào sẽ c̣n lại mai sau?
Lịch sữ Việt Nam đă và sẽ măi măi ngàn sau c̣n lưu danh những anh hùng kim, cổ, v́ dân v́ nước đứng lên chống giặc phương bắc, phương tây. Từ hai bà Trưng, Ngô vương Quyền, vua Lê Thái Tổ, Đức Trần Hưng Đạo, vua Quang Trung... đến những danh tướng, quân sỹ dưới cờ. Hay những v ị vua quan như vua Thành Thái, Hoàng Diệu, Phan đ́nh Phùng, Hoang hoa Thám, Nguyễn thái Học, TT Ngô Đ́nh Diệm, tướng Nguyễn khoa Nam, Lê văn Hưng.... sẽ vĩnh viễn được tôn vinh là những tinh hoa của đất nước, là anh hùng của dân tộc..
Nhưng ḍng lịch sử ấy, dù không muốn cũng buộc phải thêm vào những trang mờ ám u tối, do Hồ chí Minh và đảng CS thống lănh. Ở đó, những cái tên như Lê chiêu Thống, Trần ích Tắc, mặc dù, đều có chung một danh mục buôn dân bán nước. Nhưng xem ra chỉ là những con đom đóm lập ḷe không đáng được góp mặt chung trang với họ. Bởi v́ Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng, Trường Chinh, Lê Duẫn.... và các “đầy tớ của nhân dân” có cả một hệ thống buôn dân bán nước lâu dài bằng văn bản, bằng thư xin làm chư hầu. Hoặc gỉa, bằng dự án xin phép để trù diệt nhân dân, hay văn thư dâng biển đảo, đất liền cho kẻ thù phương bắc. Đă thế, họ c̣n công khai phí báng máu xương của dân tộc Việt Nam bằng những lời ruyên bố của Lê Duẩn, Hồ chí Minh “ Đánh Mỹ, đánh Ngụy là đánh cho Trung quốc...” .
Ấy là chưa kể đến thành tích phi nhân bản của cờ đỏ sao vàng luôn tự hào về một chiến thắng “long trời lở đất” với cái chết của hàng trăm ngàn dân vô tội, và làm ly tán hàng triệu triệu gia đ́nh khác. Chưa kể tới thành tích, cở đỏ sao vàng đă làm rạng rỡ cho cho tập đoàn buôn dân bán nước với tấm h́nh bịt miệng LM Lư đưọc đưa đi khắp năm châu.
Trong khi đó, sau cuộc bể dâu, người Việt ly hương đă làm cho bóng cờ Vàng tung bay, làm rạng rỡ cho ṇi giống Việt trên trường quốc tế. Ở bất cứ nơi đâu có dấu chân ngựi Việt ly hương đến cư ngụ, th́ nơi đó, tuy vẫn có loài đỉa đói, cầm cờ đỏ theo đuôi phá hoại, nhưng truyền thống văn hóa Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín Trung của dân tộc vẫn luôn luôn được bảo toàn và phát triển. Từ đó, tạo nên những vẻ đẹp khá ái, và cống hiến cho thế giới những nhân tài lổi lạc cả về trí thức lẫn đạo nghĩa.
Như thế, lá cờ nào sẽ tồn tại với Việt Nam?
Tôi cho rằng, cờ đỏ sao vàng sẽ tuyệt đối không bao giờ có chỗ đứng trong tương lai của Việt Nam. Trái lại, Cờ Vàng vẫn có một vị trí xứng đáng trong một nưóc Việt Nam Độc Lập. Và măi măi c̣n ở trong ḷng người yêu Tự Do, Công Lư và Nhân Quyền.
Bảo Giang
6-6-13
Bookmarks