Cafe Hà Nội có ǵ khác cafe Italia?
Một chiều thứ 6 thấy lẻ loi, t́m lại cảm giác mỗi góc quán café tôi t́m tới Lâm đầu tiên. Cũng có thể do thuận đường mà tôi muốn tới đây đầu tiên. C̣n nhớ lần cuối tôi ngồi ở đây cùng cô bạn cấp 3, một buổi tối hàn huyên chuyện cũ, ngoài đường mưa rả rích suốt mấy ngày làm cho cái cảnh ngồi đợi cô bạn tôi đang bị tắc đường thêm ảm đạm. V́ là tầm giờ tan tầm, lại đang mưa nên quán vắng, mấy ngọn đèn đă lâu khiến việc nh́n rơ mặt nhau gặp khó khăn.
Đâu đó ngồi chéo phía tôi là một cô gái mặt bàn để mấy cuốn sách, thi thoảng nhâm nhi tách café nâu. Rơ ràng tôi thích tới Lâm những ngày nắng đẹp hơn v́ với thời tiết mưa ẩm nh́n Lâm có vẻ càng xuống cấp. Chả rơ có phải thế mà quán vẫn hút khách hay không khi mang vẻ một quán café cổ với ghế mây, bàn gỗ, căn nhà cũ, những bức tranh chép treo hờ trên tường…Câu chuyện của chúng tôi kéo dài 2 tiếng đồng hồ bên ly café nâu có mùi đặc trưng đă nhạt bởi đá tan. Mưa ngớt, chúng tôi hẹn nhau họp lớp cuối năm…
Cafe Lâm
Hồ Gươm đẹp, phố cổ đẹp nhưng nếu không phải nhà mặt đường chắc hẳn chả mấy ai thích sống ở phố cổ. Cầm máy ảnh trên tay, tôi không phải nhiếp ảnh gia mà chỉ là người thích những khuôn h́nh, chụp lại những khoảnh khắc có thể lưu giữ, chí ít cho riêng tôi. Ngồi mỗi nơi, mỗi góc độ tôi lại có cái cảm giác khác nhau. Nếu ở Lâm tôi cần một không gian đủ ấm áp, đủ nhỏ, đủ để tṛ chuyện đủ thứ th́ ở Hàm Cá Mập, tôi thích ngồi một ḿnh bên góc quán. Ra thang máy, đi bộ lên tầng thường, tôi chọn rẽ trái để ngắm khu vực quen của ḿnh, một góc.
Café ở đây không biết có phải do tôi không hợp hay tại tôi không biết thưởng thức hương vị hay tại những người đến đây chỉ để cần một không gian mà tôi thấy hương vị café “nhạt”. Biết vậy, theo thói quen tôi vẫn chọn ly café nâu thay v́ ly nước chanh hay cam ép. Được cái, tôi thích cái cảm giác phóng tầm mắt nh́n ra xa, Hồ Gươm, đường Hàng Bông, xa chút là Đinh Tiên Hoàng…thích nh́n người khác từ sau lưng, thích tự cảm nhận và khám phá riêng cho ḿnh về cuộc sống. Đó chả phải sở thích, đơn giản là tôi cần vậy. Chẳng hiểu sao tôi luôn thích ngồi café lúc tan tầm, những lúc người khác tất bật trở về gia đ́nh, chuẩn bị những tối ấm cúng th́ tôi lại lang thang Hà Nội. Có lẽ tôi sẽ ít đến đây hơn v́ mỗi lần đến là lúc tôi cần nh́n xa một điều ǵ đó, một chút không gian riêng cho những mơ ước.
Chủ nhật, luôn là ngày này tôi muốn đến Mini Café nhất, quán nhỏ, bà chủ cũng nhỏ, những chiếc ghế nhỏ và đến ly café cũng nhỏ. Đă ít nhất 5-6 năm tôi ngồi đây, dù nhiều thứ trong cuộc sống trôi qua, quán vẫn đây – đối diện quán Ngon trên con phố Phan Bội Châu. Ngồi cạnh cửa ra vào, cạnh luôn con ngơ nhỏ – tôi thích ngồi đó nhất, để ngắm phố, ngắm người ta qua lại, để lắng nghe những cuộc tṛ chuyện vô t́nh lọt vào tai, những trận căi vă trên đường, thực khách bước vào quán Ngon từ dân văn pḥng, cặp t́nh nhân, gia đ́nh đi ăn cuối tuần và có lẽ…hơn hết tôi cần lắng nghe cuộc sống trôi.
Cuộc sống trôi qua như những thước phim quay chậm mà đôi lúc tôi cần ngồi lại để tua lại những khoảnh khắc bất giác bị bỏ qua. Khi người ta nhắc đến ẩm thực Italy , chả ai có thể bỏ qua Pizza, ḿ ống và cả ly café và ở nơi đây – Hà Nội này, tôi cũng tự t́m riêng cho ḿnh vài thứ, café HaNoi và cuộc sống!
Bookmarks