Nguyễn Chính Kết - Trong lịch sử Việt Nam, kể cả những thời của Phạm Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, chưa bao giờ hành động chống ngoại bang xâm lăng tổ quốc lại bị các nhà lănh đạo đất nước cũng như cảnh sát, quân đội thẳng tay đàn áp, bắt bớ, bỏ tù, đưa ra ṭa xét xử… như trong chế độ Việt cộng hiện nay. Trước khi Việt cộng cướp chính quyền, nghe điều này hẳn chẳng người dân nào tin được, v́ làm ǵ có chuyện phi lư đến như thế? Nhưng tại Việt Nam, thực trạng khó tin ấy đang xảy ra rơ ràng trước mắt người dân từ nhiều năm nay!




Hiện nay, đất nước ḿnh đang tự chia làm hai phe: phe «yêu nước chống ngoại xâm» gồm hầu hết dân chúng trong nước, và phe «bán nước rước ngoại xâm» gồm bộ chính trị và cả bộ máy nhà nước tay sai của chúng. Phe bán nước đang t́m cách khủng bố và tiêu diệt phe yêu nước! Ngoài bộ chính trị “gồm 14 nhân vật do Nguyễn Phú Trọng đứng đầu” mà ai cũng biết là bọn bán nước, th́ cả quân đội và công an, những người có bổn phận ưu tiên là bảo vệ đất nước cũng đứng vào phe bán nước rồi! (1*)

Bằng chứng là khi Tầu cộng xâm phạm lănh hải, bắn giết ngư dân, cắt “cáp” các tàu của Việt Nam thăm ḍ địa chấn và dầu khí, th́ quân đội làm ngơ như vô trách nhiệm, không hề ra tay bảo vệ, mặc cho tàu của Tầu cộng bắn giết ngư dân, tự do hoành hành ngay trong hải phận ḿnh. Khi người dân yêu nước biểu t́nh hoặc hô hào biểu t́nh chống Tầu cộng xâm lăng th́ công an chẳng những không bảo vệ họ mà c̣n thẳng tay đàn áp, thậm chí tra tấn (như trường hợp Mục sư Phạm Ngọc Thạch)!
Trong lịch sử, có đời thuở nào mà cả giới lănh đạo đất nước, cả bộ máy cai trị, cả quân đội, công an lại hèn đến mức đồng lơa với ngoại xâm như vậy? Phải chăng đảng cộng sản đă thành công trong việc đào tạo ra cả một thế hệ quân đội, công an đồng loạt «hèn với giặc, ác với dân»? trong việc biến quân đội và công an thành một lũ tay sai y hệt «người máy» cho bọn bán nước trong bộ chính trị, đồng lơa và tiếp tay giúp bọn chúng đàn áp những ai yêu nước dám chống Tầu cộng xâm lược, dám phản đối hành động hèn yếu và bán nước của chúng.

Hiện nay, «Quân đội Nhân dân Việt Nam» và «Công an Nhân dân Việt Nam», mệnh danh như thế mà chẳng bảo vệ dân khi họ bị ngoại xâm bắn giết, lại thẳng tay đàn áp dân khi họ chống Tầu cộng xâm lăng. Người dân tự hỏi: Quân đội này phải chăng là «Quân đội Trung Quốc»? Công an này phải chăng là «Công an Trung Quốc»? V́ nếu là quân đội và công an Việt Nam th́ phải bảo vệ và bênh vực dân Việt chứ? Nếu đàn áp những người chống Tầu cộng xâm lăng th́ hẳn nhiên bọn chúng đă trở thành công an và quân đội Tầu cộng rồi c̣n ǵ?

Ôi nhục nhă thay cho «Công an Nhân dân», «Quân Đội Nhân dân» đất nước tôi! Nhục quá! Hèn quá!


Hay phải chăng những người chống Tầu cộng xâm lăng đang biểu t́nh trên lănh thổ của Tầu cộng nên mới bị đàn áp? Hay đất nước mà trong đó dân Việt Nam đang biểu t́nh chống Tầu cộng đă thuộc về Tầu cộng cả rồi? Và những kẻ đàn áp biểu t́nh chính là người của Tầu cộng? là tay sai của chúng? Đài RFA cũng viết: «Sống trên một đất nước, mà việc cầm lá cờ của tổ quốc ḿnh, tung hô chủ quyền đất nước ḿnh, có thể bị công an, mật vụ bắt giữ, thẩm tra, sách nhiễu… không khác ǵ sống trong vùng tô giới của người Việt, thuộc quyền kiểm soát của Trung Quốc, quả là một thách thức của ḷng yêu nước» (2*).

Người dân tự hỏi: Bộ chính trị Việt cộng đang coi «nước ḿnh» là nước nào? Là Việt Nam hay Tầu cộng? Khi hô hào người dân yêu nước, th́ «nước» mà họ hô hào phải yêu ấy là nước nào? Tại sao khi người dân biểu lộ ḷng yêu nước bằng cách chống Tầu cộng vi phạm lănh hải đất nước ḿnh th́ lại bị giới lănh đạo đất nước ra lệnh đàn áp? Phải chăng, «yêu nước» trong lời hô hào của họ là yêu đất nước Tầu cộng? Và yêu đất nước Tầu Cộng th́ phải ủng hộ hoặc im lặng trước hiểm họa Tầu cộng xâm lăng Việt Nam, và phải đàn áp những cuộc biểu t́nh chống Tầu cộng? Đài RFA cũng nhận định: «Điều nực cười, là một khi các viên chức chính phủ, các nhà lănh đạo vẫn lên truyền h́nh, lên mặt báo… kêu gọi phải yêu nước, phải biết tỏ thái độ nghĩa vụ của một công dân, nhưng khi những người yêu nước bị bắt v́ biểu t́nh chống xâm lược, công an lại thẩm vấn và luôn hỏi một câu “ai xúi giục?”» (2*).

Tại sao vậy? V́ Việt cộng luôn hành xử hai mặt: «mặt nói» và «mặt làm», hai mặt khác nhau, ngược hẳn nhau, nghĩa là «nói một đằng, làm một nẻo». Chẳng hạn, khi chiếm được Miền Nam năm 1975, Việt cộng hứa sẽ không động đến dù chỉ là cây kim sợi chỉ của nhân dân. Đó là «mặt nói». C̣n «mặt làm» th́ sao? Th́ cướp của người dân, chúng không thèm cướp cây kim sợi chỉ, mà là cướp nhà, cướp đất, cướp tài sản của nhân dân, tệ nhất là cướp của dân nghèo, những người không có tiếng nói, không tự bảo vệ được. Trong những cuộc biểu t́nh vừa qua, «mặt nói» th́ quân đội và công an đều tự nhận là «công an và quân đội Việt Nam», nhưng «mặt làm» th́ họ đích thực tự chứng tỏ là «công an và quân đội Tầu cộng» qua việc hăng say đàn áp những người chống Tầu cộng! Cũng vậy, những tên lănh đạo đất nước hiện nay, «mặt nói» th́ lúc nào cũng hô hào yêu nước, quyết tâm bảo vệ lănh thổ, nhưng «mặt làm» th́ chúng đang bán nước, đang tạo điều kiện cho Tầu cộng xâm chiếm đất nước. V́ thế chúng mới khủng bố thật dă man những người dân chống Tầu cộng xâm phạm lănh thổ. Trong chiều hướng đó, đài RFA cũng viết: «Ai sẽ c̣n dám yêu nước nữa, khi thái độ của Đảng Cộng sản Việt Nam lại hai mặt đến kinh sợ như vậy? Và như vậy, có phải hiện trạng yêu nước, tức là chống lại Đảng cộng sản Việt Nam? Trong các bài giảng của ngành an ninh, dành cho các sinh viên, blogger… bị bắt, vẫn là một luận điệu cũ “Chúng ta muốn ḥa b́nh, v́ chúng ta đă trải qua chiến tranh nên không muốn chiến tranh”» (2*).

Cách hành xử hai mặt ấy, nhân dân ta đă nhận biết từ khi Việt Minh ra đời qua câu «nói dối như vẹm». Và Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cũng vạch rơ bản chất «hai mặt» ấy qua câu nói để đời: «Đừng nghe những ǵ cộng sản nói, hăy nh́n những ǵ cộng sản làm». V́ thế, hăy coi chừng, đừng bao giờ tin ḷng yêu nước hay thiện chí bảo vệ đất nước của những kẻ đă kư những mật ước bán đứng tổ quốc cho Tầu cộng! Và cũng hăy coi chừng những kịch bản, trong đó mặt ngoài th́ họ giả bộ chống Tầu cộng để che đi cái mặt trong là bí mật nhượng cho Tầu cộng hết mảnh đất này đến vùng biển kia của tổ quốc hầu cầu xin và mong đợi sự bảo kê của Tầu cộng cho cái ngai, cái ghế của ḿnh.

Houston, ngày 10-7-2011
nguoivietboston.com


Phụ chú:

(1*) Tôi không muốn «vơ đũa cả nắm», v́ trong hàng ngũ quân đội và công an, cũng có những người yêu nước, không chấp nhận, thậm chí đă từng cùng viết thư phản đối hành động bán nước của những người lănh đạo họ. Tôi muốn đặc biệt xin lỗi những người yêu nước và can đảm này. Tuy nhiên, số người này quá ít! Trước mắt người dân, công an và quân đội vẫn bị coi là hèn, là đồng lơa với tội bán nước của bộ chính trị và tiếp tay cho Tầu cộng xâm lăng.

(2*) Trích từ bài «Im lặng mặc cả bằng tổ quốc?» trong http://www.rfa.org/vietnamese/in_dep...011054829.html